Mạnh Kính Tùng cảm thấy những lời ông lão này nói quá khoa trương, nên cũng chẳng để ý lắm. Anh ta dặn Liễu Quan Quốc tiếp tục nghe ngóng thông tin từ những trại dân khác, còn mình thì cúi người xuống, chui vào trong động.
Trong động toàn là người, dây rợ, dụng cụ, Mạnh Kính Tùng đột nhiên không biết phải đi đâu, đang lưỡng lự thì Khâu Đống chạy tới báo cáo với anh ta: "Trợ lý Mạnh, đã kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách rồi, còn có một số anh em leo lên trên đỉnh xem xét, nhưng đều không phát hiện được gì lạ thường cả."
Mạnh Kính Tùng đang mất tập trung, nghe vậy thì cũng ậm ừ mấy câu. Ánh mắt anh ta liếc ra xung quanh, chợt trông thấy Thần Côn.
Giữa một đám người đang bận rộn, Thần Côn thật sự là gà trong bầy hạc, người bắt mắt nhất giữa đám đông. Vì ông ta đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, hai tay bám lấy đầu gối, hai mắt nhắm lại, lúc thì gật gù đắc ý, lúc lại lẩm bẩm gì đó trong miệng. Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ thì như hai vị tướng Hanh Cáp, đứng ở bên cạnh ông ta, thỉnh thoảng mới cầm đồ, kéo dây hộ người khác.
(*) Hai vị tướng Hanh Cáp: hai nhân vật chuyên canh gác ở cửa chùa miếu trong Phong Thần Diễn Nghĩa.
Chắc ông ta có gì đó hơn người? Trong sự nghi ngờ của mình, Mạnh Kính Tùng vẫy tay gọi Thẩm Bang.
Thẩm Bang chạy tới, tay chân nhanh nhẹn y như một con khỉ.
Mạnh Kính Tùng chỉ về phía Thần Côn: "Ông ta lẩm bẩm gì đấy?"
"À, chú ấy nói, có lẽ mọi người đều bị lừa rồi. Bạch Thủy Tiêu nói dối với người trong trại, cô ta không rơi động ở nơi này."
Mạnh Kính Tùng khẽ giật mình: "Sao ông ta lại nói thế? Có chứng cứ gì không?"
Thẩm Bang cảm thấy khó xử, không nói nên lời, đây cũng chính là nguyên nhân anh ta không báo ngay từ đầu: "Chú ấy nói... sau khi chú ấy cảm nhận một hồi, trong lòng vẫn không một gợn sóng, cho nên cái động này không có gì đặc biệt cả."
Đây là cái lý do vớ vẩn gì vậy? Mạnh Kính Tùng tức giận, nhưng chính anh ta cũng thấy lạ, nên sau khi đuổi Thẩm Bang về, cái lý do đó lại cứ quanh quẩn trong đầu anh ta. Đến khi nhớ tới lời Khâu Đống nói lúc trước, thì lại càng cảm thấy lời này có lý: Lời Bạch Thủy Tiêu toàn lời nói dối, da mặt và bên trong khác nhau một trời một vực, bất cứ thông tin gì của cô ta đều phải chứng thực cẩn thận, chứ không thể tin ngay được.
Anh ta chui ra ngoài hang động, gọi ông lão ban nãy tới. Ông lão kia cảm thấy rất mát mặt, nên bước đi nhanh như gió, vô cùng kiêu ngạo.
Mạnh Kính Tùng hỏi ông ấy: "Bạch Thủy Tiêu rơi động ở đây, có ai nhìn thấy không?"
Ông lão kia xua tay: "Muội (không có), muội (không có), Động thần bắt người, làm sao có thể để người ngoài nhìn thấy!"
"Vậy sao các ông biết là cái động này?"
"Chúng tôi được một chiếc hẹp (giày) ở ngay cửa hang. Mà con bé nhà họ Bạch cũng nói là ở đó mà."
Không ai nhìn thấy, tự mình nói ra, vậy có khi nào chiếc giày đó cũng là tự cô ta cởi ra để ở đó?
Mạnh Kính Tùng trầm ngâm: "Thế trước đó cô ta vẫn bình thường ạ? Chính là từ hôm đó về sau, cô ta mới khác hẳn lúc trước?"
Ông lão gật đầu như giã tỏi: "Đậu đậu (đúng đúng)."
Sau đó lại bổ sung thêm: "Cạc cạc (bà ngoại) nó còn nói, lúc đưa nó về vẫn còn bình thường mà."
Đưa cô ta đi? Đi đâu? Mạnh Kính Tùng không hiểu.
Ông lão hăng say kể: "Nên cạc cạc nó (nhà bà ngoại nó) ở lão sơn lĩnh, hôm đó nó lên chỗ bà ngoại nó thăm người thân, lúc đi thì không sao, lúc bà nó đưa nó về cũng vẫn bình thường, ấy thế mà về đến trại lại hỏng."
Mạnh Kính Tùng cảm thấy đã có chút manh mối, anh ta nhìn về phía cửa hang: "Cái động này cách trại gần như vậy, trước Bạch Thủy Tiêu có cô gái nào rơi động nữa không?"
"Muội (không có) đâu." Ông lão lại phấn khích kể tiếp: "Chúng tôi còn muội (không) biết vì sao lại gọi là rơi động cơ. Là cạc cạc nó mời lão tư tới, nói là muốn đánh nhau, cướp hồn với Động thần, chúng tôi mới biết. Tất cả trại đều xúm tới xem, sau này muội (không) cướp lại được, cạc cạc nó khóc ngất đi."
"Vậy bây giờ cạc cạc cô ta ở đâu ạ?"
"Chết rồi, chết ở đầu đông năm nay, trời lạnh quá, người lại lớn tuổi, không chịu nổi."
Một người già đã khóc đến mức ngất đi, thì hẳn là tình cảm thật lòng, không phải diễn kịch cùng Bạch Thủy Tiêu. Xem ra, nơi Bạch Thủy Tiêu xảy ra chuyện, là ở trên đoạn đường từ lão sơn lĩnh về trại Lạp Khoa."
"Ông có biết Lão sơn lĩnh ở nơi nào không?"
Cái này lại thành kiểm tra kiến thức địa lý của ông lão, ông ấy há miệng, không biết phải nói thế nào. May mà có một Sơn hộ thông minh, mang bản đồ nơi này đến, một bản đồ gồm hai nửa, một nửa là bản đồ thông dụng, một nửa là của riêng Sơn quỷ.
Ông lão không hiểu tỉ lệ bản đồ, cũng biết một vài chữ, nên thích xem bản đồ của Sơn quỷ hơn, vì bên đó núi ra núi, cây ra cây, dễ nhận biết.
Ông ấy híp mắt lại, ngón tay thô ráp di qua di lại trên bản đồ, thỉnh thoảng lại hô lên: "Ui, trắc (chỗ) này không phải là ống thoát nước Thiên Khanh sao? Ai ui, trắc (chỗ) này trời mưa nước lớn lắm, hồi đầu năm tôi đi chợ qua đó, suýt nữa thì bị nước cuốn trôi..."
Mạnh Kính Tùng rất mất kiên nhẫn, nhưng lại không dám giục. Ngay khi anh ta đang nôn nóng, ông lão đã chọc ngón tay vào một chỗ trên bản đồ: "Trắc, trắc (chỗ) này. Hẳn là ở quanh đó."
Mạnh Kính Tùng nhìn chỗ ông ấy chỉ, trong lòng hiện lên sự khác thường: "Ông chắc chứ ạ?"
Ông lão rất tự tin: "Tôi sống trong núi mấy chục năm nay, tấu trắc (chính nó), tấu trắc (chính là nó)."
Tim Mạnh Kính Tùng đập như nổi trống.
Anh ta không biết có phải mình nghĩ quá nhiều không: Vị trí ông ấy chỉ, đã vượt qua bức tường lớn nhỏ trong truyền thuyết của dân tộc Miêu, và nó ở... rất gần nơi treo mật núi trong Sơn phổ.
***
Mạnh Thiên Tư nói lượng nhang bình thường không hạ gục được cô, không phải là lời mỉa mai.
Từ nhỏ cô đã bị bảy bà mẹ huấn luyện khắc nghiệt, ăn vô số sơn trân (đặc sản trên núi), thảo dược, khi bị thương cô có thể chịu đựng lâu hơn, vết thương cũng liền lại rất nhanh, nên năng lực chịu đựng khói mê, khí độc cũng cao hơn hẳn người thường —— chỉ cần không bị phun cả một nắm bột phấn vào mặt như tối hôm qua.
"Hương cao" này được làm từ một loại mộc cổ (gỗ có độc) cực kỳ hiếm thấy trên núi. Theo như lời đồn, cổ Miêu đa số là dùng cổ trùng, chỉ riêng độc tình là phải dùng mộc cổ, bởi vì loại thực vật này có tác dụng mê hoặc, điều khiển tâm trí người khác.
Nhưng cũng như lời Bạch Thủy Tiêu nói, liều lượng đã khó khống chế, lại còn mỗi người có một giới hạn khác nhau, chỉ cần sơ ý một chút, là sẽ biến người ta thành kẻ điên dại. Cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất chính là chậm rãi đốt. Chín cây hương cao này nhìn thì rất đáng sợ, nhưng thật ra nó rất nhỏ, lại cháy chậm, mãi đến giữa trưa mới đốt xong vòng đầu tiên. Mà số lượng khói hương đó đối với Mạnh Thiên Tư thì chẳng khác gì cơn mưa bụi, chỉ đủ để ướt áo cả. Mặc dù nhìn ánh mắt cô đã hơi mông lung, tinh thần cũng đã mơ hồ, nhưng khi Bạch Thủy Tiêu hỏi cô "Cô là ai", cô vẫn có thể trả lời lại rằng "Bà nội cô".
Câu trả lời của cô khiến Bạch Thủy Tiêu tức đến mức bảo Kim Châu, Ngân Châu đốt thêm hai cây nữa cho cô.
Cái trại này vắng vẻ, hơn mười dặm xung quanh đều không có hộ gia đình nào. Lúc trước Mạnh Thiên Tư bị trúng thuốc mê, lại bị trói chặt, bây giờ thì còn đang chìm trong đám "hương cao", có thể nói là ba tầng bảo hiểm, nên Bạch Thủy Tiêu cũng không sợ cô chạy trốn —— dù sao theo phản ứng của Mạnh Thiên Tư, hương cao này không đốt đến hoàng hôn thì không có tác dụng được. Bạch Thủy Tiêu lại không đủ kiên nhẫn để ngồi canh cô, nên sau khi khóa cửa lại, cô ta đã dẫn Kim Châu, Ngân Châu đi làm việc của mình.
Ngoài miệng Mạnh Thiên Tư nói là như vậy, nhưng trong lòng cô cũng khá lo lắng: Nếu còn ngửi hương tiếp, cô sẽ không trụ nổi nữa. Bây giờ trong đầu cô đã xuất hiện ảo giác rồi. Cô luôn cảm thấy chỗ chân tường có một đám kiến đang bò lên trên, lúc thì xếp thành chữ "一", lúc lại mẹ nó xếp thành hình chữ "人".
Nhưng bỏ đi ngay bây giờ thì cô lại không cam tâm: Kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai cô còn chưa tìm được, mà đã phải bỏ trốn, thì không vẻ vang lắm. Vả lại, nếu đi rồi, thì lần xâm nhập vào quân địch này của cô không phải thành công cốc à? Thế có khác gì bị bắt cóc cho vui đâu.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tâm lý may mắn chiếm thế thương phong: Lại đợi thêm một chút, đợi thêm một chút, nói không chừng kẻ chủ mưu kia sẽ không giữ được bình tĩnh, đi ra gặp cô? Hoặc là Mạnh Kính Tùng đang trên đường tới rồi, có anh ấy ra tay, cô cần gì phải động đậy nữa?...
Hơn bốn giờ chiều, mặt trời lặn xuống phía tây, xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên người Mạnh Thiên Tư. Cô mơ màng mở mắt ra, bỗng nhìn thấy trên người mình đang bị cháy.
Hương cao này đúng là lợi hại, mặc dù cô biết nó là ảo giác, nhưng vẫn cảm thấy ngứa mắt, nên đã vươn tay dập lửa, dập được hai cái, lại biến thành chuyên tâm dập lửa —— phải biết, người gặp phải khói mê, sợ nhất là chuyên tâm. Lòng người như một mầm non, vốn nên mọc ở bên thực, nếu chuyên tâm ở bên ảo, thì bên thực sẽ bị bật rễ, nếu tâm hồn không chắc chắn, lại bị người có tâm câu đi, thì sẽ dễ đi theo họ.
Cô đang dập lửa hăng say, bỗng có người đẩy vai cô, sau đó cô nghe thấy một giọng nam quen quen gọi mình: "Mạnh tiểu thư! Mạnh tiểu thư?"
Mạnh Thiên Tư tò mò quay đầu lại.
Lạ nhỉ, nhìn thân hình, bả vai, khung xương thì là đàn ông, nhưng cái đầu trên cổ anh ta thì lại là một viên thịt tráng men bóng loáng, xung quanh người anh ta toàn là những tấm da mặt mọc hai cánh nhỏ đang vẫy vẫy. Những gương mặt đó cô đều biết cả, có Mạnh Kính Tùng, Tân Từ, Đại nương nương, mẹ hai Đường Ngọc Như, thậm chí có cả Bạch Thủy Tiêu...
Khi anh chàng kia nói chuyện với cô, thỉnh thoảng sẽ có một tấm da mặt bay tới, dán lên trên cái đầu thịt viên kia, một lát sau lại bóc ra, bay vụt đi, tấm da thứ hai lại dán vào. Thế là người nói chuyện với cô luôn thay đổi, nửa câu trên là mẹ Bảy nói, nửa câu dưới lại thành Liễu Quan Quốc...
Hiện tại là Thẩm Vạn Cổ: "Mạnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Chắc chắn là Bạch Thủy Tiêu đang giở trò rồi. Tưởng cô sợ mấy trò con nít này hả? Vớ vẩn.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn bên má anh ta, cuối cùng cô cũng nhìn ra mánh khóe: Tấm da mặt này cuộn từ cằm lên, sau đó bay ra ngoài.
Người nói chuyện lại biến thành Thần Côn, anh ta đang chìa ngón tay ra với cô: "Nào, Mạnh tiểu thư, bây giờ tinh thần cô có vẻ không ổn lắm, ánh mắt cô nhìn vào tay tôi này. Tôi di chuyển đi đâu thì cô nhìn vào đấy..."
Bóc đi, bóc đi, khi tấm da mặt này đang bóc ra, Mạnh Thiên Tư nhanh tay lẹ mắt giơ tay ra túm lấy má anh ta, quả nhiên, tấm da mặt đó không bay được nữa, mà chỉ hoảng hốt giãy giụa. Mạnh Thiên Tư cười lạnh: "Xem mày còn chạy nữa không."
Giang Luyện rũ mắt xuống, nhìn bên má bị véo của mình, trong lòng lặng lẽ thì thầm: Mẹ kiếp.
***
Giang Luyện đuổi theo cả đoạn đường này, đúng là liều hết sức mình.
Ban đầu anh tưởng Bạch Thủy Tiêu chỉ định ném ba người bọn anh lại, sau đó tự mình lái xe bỏ trốn thôi, sau này mới biết cô ta rất khôn khéo. Cô ta sợ chiếc xe dễ bị theo dấu, nên sau khi lôi Mạnh Thiên Tư xuống xe, đã phi xe xuống hồ nước tạo hiện trường giả. Sau đó mới cõng Mạnh Thiên Tư đi vào rừng.
Nếu như tiếp đó cô ta chỉ vượt núi, băng rừng, thì cũng không khó đi theo. Nhưng Bạch Thủy Tiêu lại xảo quyệt ở chỗ, cô ta đổi đường đi liên tục, lại còn sử dụng công cụ giúp đỡ: Ví dụ như lúc vượt qua đỉnh núi, cô ta trượt bằng dây thừng, trượt xong thì cất luôn dây thừng đi, làm Giang Luyện phải tự trèo núi.
Lại ví dụ như lúc qua sông thường có bến đồ, thỉnh thoảng còn đi xuyên qua hang động; đến khi vào trong rừng sâu, không có tín hiệu, cô ta lại bắn pháo hoa đã giấu sẵn lên trời làm tín hiệu, thế là có máy kéo đến đón, sau đó lại đổi phương tiện khác, tóm lại là trằn trọc lại trằn trọc —— bảo sao Sơn quỷ không tìm được manh mối. Ngay cả Giang Luyện bám theo cô ta cả một đường, cũng bị mất dấu mất lần, sau nhiều lần đi loanh quanh, thử đi thử lại, anh mới tìm được cái trại này.
Sau khi vào trại, lại càng nhức đầu hơn.
Trại Bá Kháng chỗ Lão Dát đã khiến anh cảm thấy hoang vắng rồi, mà cái trại này còn hơn cả thế. Dùng từ "cách biệt với bên ngoài" để hình dung nó thì vô vùng chính xác. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là, cái trại này còn chưa được kéo điện, không có cột điện, cũng chẳng có dây.
Dân trong trại cũng rất lạ. Bình thường thì thôn dân đều rất hiền hòa, chất phác, nhưng cái trại này, trong nhà ngoài nhà, mỗi người anh nhìn thấy đều có vẻ rất hung dữ: Anh lần theo nhịp búa chui vào trong nhà một người thợ bạc, nhìn thấy tấm lưng trần có khoảng chục vết sẹo của người đang làm trang sức bạc. Anh nhìn thấy một bà lão bện hoa ở bên khung cửa, bện một hồi, bà ấy thuần thục châm một điếu thuốc, nhìn logo trên bao thuốc lá, không ngờ lại là thuốc ngoại. Anh còn thấy một người phụ nữ trung niên tóc tai bù xù, đi chân không, mặc đồ đỏ khập khiễng đi trên đường. Khi làn váy bay lên, để lộ ra hai chiếc chân bên trong, một cái to một cái nhỏ, cái nhỏ thì nhỏ như cái que, mà lại còn bị cong vẹo.
Tóm lại, cái trại này không có dáng vẻ của một cái trại bình thường, cách ăn mặc ở đây cũng đủ mọi kiểu. Ánh mắt của người dân thì lạnh lùng, âm u, điều này khiến Giang Luyện sinh lòng cảnh giác. Anh không dám để lộ hành tung của mình, mà luôn phải lén lút chui vào từng nhà, từng nhà một, càng lúc càng mất hi vọng: Số thời gian anh đi tìm cũng đủ để giết và chôn Mạnh Thiên Tư tám mươi lần rồi.
Nhưng anh lại ôm hi vọng: Nếu định giết thì đã giết rồi, mất công bắt cô tới đây, chắc không phải chỉ để lấy mạng cô.
Cũng may ông trời không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Bạch Thủy Tiêu ở trong một mảnh sân nọ. Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ ngồi đợi cô ta đi theo một bà lão nào đó ra ngoài, chỉ để lại hai cô bé ngồi chơi ngoài cửa —— anh mới tìm cơ hội chui vào trong phòng xem thử, không ngờ lại tìm thấy thật.
Nhưng mà cảnh tượng trong phòng lại khá kỳ dị, hơn chục cây nhang khiến không khí trong phòng rất ngột ngạt. Giang Luyện cảm thấy đây không phải thứ tốt lành gì, nên vội vàng dập tắt tất cả mọi cây nhang, sau đó cởi áo khoác ra, phẩy phẩy quanh phòng để mùi hương mau tan đi. Cuối cùng mới quỳ xuống, cởi trói cho Mạnh Thiên Tư. ...
Giang Luyện giơ tay túm chặt cổ tay Mạnh Thiên Tư, nhất quyết kéo tay cô ra khỏi mặt mình. Mạnh Thiên Tư tiếc nuối nhìn lên không trung, lẩm bẩm: "Trượt tay rồi."
Xem ra đầu óc cô tạm thời có vấn đề rồi, Giang Luyện cảm thấy rất đau đầu.
Cái trại này rất kỳ quặc, Giang Luyện có một trực giác là không thể tạo náo loạn ở nơi đây, nếu có thể lặng lẽ mang Mạnh Thiên Tư đi ra thì tốt, nhưng mang Mạnh Thiên Tư đi kiểu gì cũng là một vấn đề: Một mình anh muốn trốn thoát bao nhiêu ánh mắt đã khó rồi, làm sao mà vác thêm một người nửa điên nửa dại được...
Giang Luyện cau mày nhìn Mạnh Thiên Tư: cô đang cắn môi, con mắt nhìn thẳng giữa không trung, đột nhiên cô giơ tay ra, bắt lấy không khí —— động tác vẫn rất lưu loát —— sau đó cô nhìn nắm tay trống không của mình, cười rất đắc ý.
Đương nhiên Giang Luyện không biết "da mặt" của mình đang liều mạng giãy giụa ở trong tay cô, hai hốc mắt còn đang rơi lệ. Đầu óc anh nhanh chóng nghĩ cách xử lý, sau đó nhân lúc cô xoay người đi bắt không khí ở chỗ khác, anh giơ tay đập thẳng vào gáy cô.
Mạnh Thiên Tư không kịp ư hử gì, đã ngã xuống luôn.
Giang Luyện thở phào một hơi, mang một người bất động còn đỡ hơn là một người có thể chạy loạn, túm loạn. Anh nhặt dây thừng dưới đất lên, ôm vào trong lòng, sau đó lại cầm hộp diêm trên bàn lên, lại châm lửa cho những cây hương kia, sau đó mới ôm cô ra ngoài.
Anh đóng cửa lại, ấn lại chiếc khóa bị cạy ban nãy, định làm cho chúng giống y như cũ. Ai ngờ vừa mới đi qua góc tường, đã nghe thấy tiếng cửa mở ra, hai con bé ngồi ngoài cửa ban nãy vừa cúi đầu bện thân lúa mì, vừa đi vào.