Hỏi anh có tức không à? Tất nhiên là có rồi. Nếu không phải tên hung thủ quá độc ác, vừa giết người vừa lấy mất dây xích, thì anh đã không rơi vào hoàn cảnh này rồi.
Giang Luyện cảm thấy mình quá đen đủi khi gặp phải chuyện rắc rối này: Thận Châu bị Mạnh Thiên Tư hủy, bị nghi là kẻ giết người, đồng bạn bị bắt làm con tin, chính anh cũng bị bắt phải đi tìm dây xích cho Mạnh Thiên Tư.
Anh giơ tay phải lên, nhìn lòng bàn tay, mu bàn tay một lượt, rồi mắng chúng như một ông lão mắng thằng cháu bất hiếu: "Mày nói xem mày có hèn không?"
Giật cái gì không giật, lại đi giật dây xích của Mạnh Thiên Tư. Giật nhầm một thứ thành hận ngàn đời, đắc tội một cô gái nhỏ mọn nhưng địa vị lại cao.
***
Đừng thấy trại Bá Kháng ở sát chân núi mà hiểu nhầm, người dân trong trại hầu như không lên núi bao giờ. Bởi vì nơi này vốn là một vùng rất nguy hiểm, dựng thôn trại ở đây chẳng khác nào xây nhà bên mép hổ cả. Thời xưa, mỗi khi mùa đông, tuyết lớn, đám hổ báo không tìm được thứ gì để ăn, sẽ đi xuống thôn trại bắt người, khiến người dân nơi đây không thể không đặt bẫy ở xung quanh, cử người khiêng cuốc, dao đi tuần tra định kỳ.
Lúc mới giải phóng, vùng này lại gặp phải nạn giặc cướp. Những con thú dữ trong rừng cũng chạy ra góp vui. Trong các làng xóm, có rất nhiều vụ hổ báo cắn chết người. Sau này quân đoàn bốn mươi bảy của quân giải phóng phụ trách tiêu diệt bọn cướp ở Tương Tây, đã mang cả pháo cối ra để diệt hổ báo. Sau trận đánh đó, hổ báo trên rừng cũng gần bị diệt sạch.
Nhưng dù sao Tương Tây cũng nhiều núi, nhiều rừng, ai biết được có còn cá lọt lưới không. Cho nên người dân trại Bá Kháng có đi chợ, đi làm, cũng toàn đi theo đường có sẵn, chứ không mấy ai đi tắt vào trong rừng.
Lúc Giang Luyện mới tới trại, Lão Dát đã dặn đi dặn lại là trong núi có thú dữ. Đây cũng là lý do vì sao mỗi khi lên núi, anh đều mang theo sương phòng sói —— Núi rừng là nhà của thú dữ, anh chỉ là một vị khách từ xa đến, treo mồi câu tranh ở đó đã là quấy rầy cuộc sống của chủ nhà rồi, nếu còn dùng vũ khí khiến người ta bị thương nữa, thì đúng là không thể chấp nhận được. . . .
Đường trên núi có rất nhiều dấu chân, chắc là do Sơn quỷ để lại trong lúc điều tra. Bọn họ làm việc rất cẩn thận, vì dấu chân có ở khắp mọi ngóc ngách, hẳn là không bỏ sót chỗ nào.
Giang Luyện không chịu bỏ cuộc. Anh tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Con đường phía sau có rất nhiều đá vụn, lá rụng chất thành đống, nên rất khó đi, nhưng nó lại không thể ngăn cản được bước chân của anh. Một là do bản lĩnh của anh khá tốt, đi đường cũng nhanh, còn có thể mượn sức để nhảy qua chướng ngại vật, tộc độ đi đường cao hơn người bình thường đến hai lần. Hai là anh đã từng đi tới nơi này mấy lần khi trời mưa, nên cũng biết rõ hoàn cảnh nơi đây, có thể xem là quen cửa quen nẻo —— Điểm rắc rối duy nhất là bó đuối trên tay anh đang cháy nhỏ dần: dù sao nó cũng không phải bó đuốc được tẩm dầu, mà chỉ là một thanh củi dưới đáy nồi thôi, nên không thể cháy được quá lâu. Ngọn lửa nhỏ dần, nhỏ dần, như ánh đèn của con đom đóm, lại giống như một đốm ma trơi lập lòe, có thể tắt vụt bất cứ lúc nào.
Không có ánh đèn, thì cũng không thể đi xa được, Giang Luyện đang do dự xem có nên quay về hay không, thì anh bỗng nghe thấy một tiếng gào thét kỳ lạ mơ hồ ở đâu đó.
Âm thanh đó vừa nghẹn ngào vừa sắc bén, nó the thé như con chó con chưa đầy một tháng sủa loạn, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Giang Luyện rùng mình.
Mấy lần trước anh lên núi, có lẽ là do trời mưa to, dã thú cũng không muốn đi ra khỏi tổ, nên anh chưa gặp phải bọn chúng bao giờ, lúc qua rừng vượt núi, cũng chưa hề thấy sợ. Nhưng bây giờ trời không mưa, không gió, xung quanh yên lặng như tờ, khung cảnh được gọi là tĩnh lặng yên bình, thì anh lại cảm thấy lạnh run như thể đang đứng giữa dông bão.
Giang Luyện dừng chân, định quay trở về, thì lại nhìn thấy một thứ.
Cách chỗ anh đứng khoảng mười bước chân, trên thân của một cây liễu sam già có rất nhiều những đường vẽ màu trắng ngang dọc, lộn xộn, như là có ai đó dùng thạch cao vẽ lên thân cây.
Kỳ lạ, cái màu sắc nổi bật thế này, mà sao mấy lần trước anh lại không nhìn thấy nhỉ? Chẳng lẽ mới được vẽ?
Ánh lửa vẫn còn liu riu, Giang Luyện tò mò đi tới gần gốc liễu sam.
Dưới ánh lửa, anh thấy rất rõ ràng: Những đường màu trắng đó, thật ra là những vết cào. Bởi vì vết cào quá sâu, lớp vỏ cây bên ngoài bong ra, để lộ lớp da mềm dai nhạt màu bên trong.
Giang Luyện chạm tay vào những vết cào đó, vẫn còn hơi ướt, có lẽ là mới bị cào. Anh lùi lại, nhìn mảnh đất xung quanh thân cây, quả nhiên trên mặt đất có khá nhiều vết chân. Những vết chân đó không lớn lắm, nhìn có vẻ giống vết chân chó, mà số lượng thì không phải một con.
Chó hoang à?
Trong ấn tượng của Giang Luyện, cây cối chỉ là một thứ phụ trợ cho việc đi tiểu của chó. Vậy những con chó này cào thân cây để làm gì?
Giang Luyện ngẩng đầu nhìn lên cao.
Ở một chỗ cao bảy tám mét, trên cái cây bên cạnh, có một thứ gì đó rũ xuống. Ban đầu Giang Luyện còn tưởng đó là một con khỉ —— Vì có những con khỉ lúc chết cũng treo ở trên cây như những sợi rong biển phơi khô.
Nhưng ngay sau đó anh đã biết, đó là một con người.
Lại còn là một cô gái.
***
Lão Dát đang say sưa uống rượu bên bếp lò, bỗng thấy Giang Luyện cõng một cô gái máu me đầy người về, thì há hốc miệng.
Giang Luyện trợn mắt nhìn ông: "Chú còn ngồi đó làm gì, mau cứu người đi."
Hả? Đúng rồi. Lão Dát vội vàng đứng dậy, luống cuống chạy vào trong nhà, xách một chiếc chiếu ra, trải xuống đất, rồi giúp Giang Luyện đặt cô gái kia lên trên chiếu. Giang Luyện lập tức đi vào nhà lấy hộp cấp cứu.
Lúc anh mang hộp cấp cứu xuống, Lão Dát đang ngây người nhìn cô gái kia.
Ông lão này, đúng là không thể trông cậy gì được mà. Giang Luyện chả buồn nói ông nữa, anh lấy băng vải, dao, kéo trong hộp cấp cứu ra. Lúc này Lão Dát đột nhiên nói: "Tôi biết cô gái này."
"Hả?"
"Tôi biết cô gái này." Lão Dát nói rất chắc chắn: "Hôm nay tôi đi ăn cơm ở trên huyện, cô gái này ngồi ở bàn bên cạnh bàn tôi."
Giang Luyện tức giận: "Là người quen của chú mà chú còn đứng đấy nhìn?"
Lão Dát như người mới tỉnh lại sau một giấc mộng, ông bắt đầu mang khăn mặt, nước nóng đến. Trên người cô gái này có vết cào, cũng có cả vết dao. Vết cào rải rác khắp người, từng vết từng vết một, quần áo cũng không còn bị cào rách hết. Vết dao thì không rõ lắm, chỉ biết là vết dao nổi bật nhất là ở ngay bụng, chỉ cần vết dao đó sâu thêm một chút, là sẽ rách bụng.
Giang Luyện cắt quần áo cô ấy ra, sau đó dùng khăn lau máu cho cô ấy. Có lẽ trong lúc lau, anh có chạm vào vết thương, nên cô ấy đã tỉnh lại vì quá đau.
Ban đầu ánh mắt cô ấy còn mơ màng, sau đó lại chuyển thành hoảng sợ. Cô ấy kêu lên: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi đi ngang qua, tôi chỉ đi ngang qua thôi..."
Cô ấy đã bị thương như vậy rồi, nếu còn giãy giụa thì sẽ càng nặng hơn. Giang Luyện vội vàng đỡ lấy vai cô ấy để giữ cô ấy lại, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, bây giờ cô rất an toàn."
Cô gái kia nhìn anh, có lẽ cô ấy cũng cảm nhận được anh không có ác ý, nên không còn giãy giụa nữa, sau đó ánh mắt lại tan ra, và ngất đi.
Lúc này Giang Luyện mới rảnh tay để rửa sạch vết thương cho cô ấy. Thật ra có một số vết thương cần phải khâu lại, nhưng độ khó của nó quá cao, nên anh không làm được.
Lão Dát ở bên cạnh giúp đỡ anh, rồi lại bắt đầu lải nhải.
"Mã bưu tử, đây chắc chắn là mã bưu tử."
Giang Luyện vẫn luôn tay: "Đó là cái gì?"
"Chính là sói lửa đấy, còn được gọi là miêu lang, ngay cả hổ cũng phải sợ chúng nó. Theo lời người xưa kể lại, trên núi mà có mã bưu tử, thì hổ cũng không dám xưng vương."
Miêu lang...
Anh nhớ ra rồi, Kiền gia có nhắc tới chúng. Ông ấy nói rằng, hình thể của miêu lang không lớn, lông vàng, mặt như mặt ngựa, tiếng kêu nghẹn ngào như quỷ khóc, rất ghê rợn.
Thật ra miêu lang cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là bọn chúng sống theo bầy đàn, cùng nhau săn mồi, nanh vuốt sắc bén, chạy rất nhanh, lại còn rất thông minh nữa. Năm sáu con mã bưu tử vây đánh một con hổ, mà còn có hẳn chiến thuật: Bình thường là mấy con vây xung quanh, một con nhân lúc con hổ không chú ý, nhảy lên lưng hổ, móc mắt con hổ ra, sau đó cắn vào mông hổ, móc ruột hổ ra ăn theo lối hậu môn, chỉ trong vài phút, con hổ đã chỉ còn một lớp xương và da.
Nghĩ thì rất là hoang đường, con hổ là chúa tể sơn lâm, mà khi gặp được mã bưu tử lại sợ đến mức run lẩy bẩy.
Đám tổ tông này không chỉ dám chọc hổ, mà còn thường xuyên vậy giết lợn rừng, cào chết trâu, ngựa, chó nuôi trong nhà. Tuy chưa nghe thấy vụ mã bưu tử tập kích người bao giờ, nhưng cũng không nói hay được. Dù sao bọn chúng cũng là thú dữ ăn thịt mà —— Lúc trước, muốn bắt được hổ trên núi ở Tương Tây cũng không tính là khó, nhưng kể cả thợ săn dày dặn kinh nghiệm cũng chưa từng bắt được mã bưu tử. Mọi người đều nói rằng chúng "chạy quá nhanh","xảo quyệt như yêu quái".
Thảo nào cô gái này lại bị treo ở trên cây, gặp phải đám mã bưu tử kia, nếu không trèo lên cây, thì đúng là chỉ có mỗi con đường chết.
Lão Dát cảm thán: "Quá giỏi, có thể chạy thoát khỏi nanh vuốt mã bưu tử, quá giỏi. Cô gái này chắc chắn không phải người thường."
Giang Luyện không nói gì.
Trên người cô gái này có cả vết dao chém, mã bưu tử có giỏi đến đâu, thì cũng không thể dùng dao chém người được.
Mà trong mấy giây tỉnh lại ngắn ngủi kia, cô ấy còn liều mạng xin tha, ra sức giải thích rằng mình chỉ "đi ngang qua".
Sẽ là ai mà đến cả một cô gái đi ngang qua cũng không chịu tha? Việc này có liên quan gì đến chuyện Lưu Thịnh bị giết không? Anh bỗng có một suy nghĩ to gan: "Có khi nào, người định giết cô ấy... cũng chính là kẻ đã giết Lưu Thịnh?"
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, còn có cả tiếng rung nữa. Lão Dát nhìn ra xung quanh, sau đó dừng lại trên mông Giang Luyện: "Luyện tiểu gia, cậu có điện thoại kìa."
***
Giang Luyện đi ra ngoài nghe điện thoại, giao những việc nhỏ nhặt còn lại cho Lão Dát xử lý.
Thật ra đây không phải tiếng chuông điện thoại, mà là tiếng chuông báo mà anh cài từ trước, nó dùng để nhắc nhở anh nên gọi điện về cho Kiền gia.
Giang Luyện bò lên trên nóc nhà, dựa lưng vào chiếc chảo vệ tinh, gọi video cho Kiền gia. Đợi một lúc mà cuộc gọi vẫn chưa có ai nhận, Giang Luyện cũng không vội vã. Anh nhìn về phía đỉnh núi đối diện đang bị màn sương đêm màu trắng sữa bao phủ, thầm tính toán tiến trình của bên kia.
Điện thoại do điều dưỡng giữ, nên khi thấy có cuộc gọi, điều dưỡng sẽ đi vào phòng đánh thức Kiền gia. Người ta đều nói, tuổi tác càng cao, giấc ngủ càng ít, nhưng Kiền gia thì lại ngược lại, sau khi qua trăm tuổi, phần lớn thời gian trong ngày, ông đều nằm ngủ. Giang Luyện vẫn luôn nghĩ, sẽ có một ngày, Kiền gia vĩnh viễn ngủ thiếp đi, ra đi một cách rất an bình.
Sau khi đánh thức Kiền gia dậy, điều dưỡng sẽ nói cho ông biết là luyện tiểu gia gọi điện thoại tới, sau đó đặt điện thoại lên giá cố định, đưa đến trước mặt ông, điều chỉnh đúng góc độ, cuối cùng mới đi ra khỏi phòng, để hai bên có không gian riêng tư.
Quả nhiên, một lát sau, màn hình điện thoại đã xuất hiện hình ảnh đầu bên kia.
Cũng giống như ngày thường, đập vào mắt anh là gương mặt già nua của Kiền gia. Sức hút của trái đất kéo chân mày, cánh mũi và khóe môi của ông xuống thành hình chữ bát (八), hai mí mắt che khuất hơn nửa con mắt, chỉ để lại một chút ánh sáng đục ngầu giữa khe hở. Nếp nhăn duy nhất hướng lên trên ở trên gương mặt ông là khóe mắt, một trái một phải, như một chiếc móc kéo mí mắt rủ xuống lại.
Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Kiền gia, Giang Luyện đều không còn mong ước được sống lâu trăm tuổi, anh cảm thấy nếu như mình chết vào lúc vẫn còn sung sức cũng rất tốt.
Hai mí mắt dày nặng của Huống Đồng Thắng khẽ nhấc lên, ông nói một câu rất mơ hồ: "Luyện tử à..."
Khi còn bé, Huống Đồng Thắng gọi anh là "tiểu Luyện tử", sau này lớn lên thì thành "Luyện tử". Mặc dù anh hơi khó chịu, nhưng khi nghe quen rồi thì cũng chẳng sao cả —— Huống Đồng Thắng thích gọi người khác như vậy, ví dụ như ông gọi Huống Mỹ Doanh là "Doanh tử", Vi Bưu là "Bưu tử".
Nhưng hôm nay, hai từ "Luyện tử" khiến anh mất tự nhiên, Giang Luyện nghĩ một hồi, mới biết đây là do Mạnh Thiên Tư cứ ba lần bốn lượt đòi anh trả "dây xích" cho cô.
(*) Dây xích = Liên tử, na ná Luyện tử
Ừm,"Mạnh Thiên Tư đòi Luyện tử trả "liên tử" lại cho cô", đúng là một vế đối tuyệt với, không biết vế đáp sẽ như thế nào.
Giang Luyện muốn cười.
Anh hơi nghiêng mặt, không muốn Huống Đồng Thắng nhìn thấy vết thương trên mặt mình.
Thật ra với đôi mắt già nua của Huống Đồng Thắng thì ông cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ là ông muốn thể hiện răng mình đang "mở mắt" và "nhìn" thôi: "Ui, tối om."
"Trên núi luôn như vậy, tối sớm."
Một câu nói bình thường, lại khiến Huống Đồng Thắng nhớ lại những ký ức trước kia: "Trong vùng núi hẻo lánh, tối đen như mực, sư phụ ông hỏi ông, có phải đồng tử hoa hồng không? Còn nói, trên mả có một chiếc hoàn hoàn (giày) thêu của con gái, nếu ông có thể mang về, để chứng tỏ là ông đủ can đảm, thì sẽ nhận ông..."
"Trời tờ mờ sáng, sư phụ bảo ông đi tìm cửa hàng, tìm nhà Hỉ thần, mễ được cánh cửa, mễ được cửa sổ, Hỉ thần đá cửa hàng, ông chủ sẽ phát tài..."
Giang Luyện vẫn luôn nghe ông nói, thỉnh thoảng lại "vâng" một tiếng. Huống Đồng Thắng quá già rồi, lúc nói chuyện, câu trên đang nói cái này, câu dưới đã đi xa đến ngàn dặm. Nhưng cũng không thể nhắc ông ấy, vì nhắc thì đầu óc ông ấy sẽ dừng lại, giống như một chiếc máy tính bị treo máy, rất lâu cũng không chạy tiếp được —— cứ ngoan ngoãn lắng nghe là được, cứ nghe thì một lát nữa ông ấy sẽ tự nhớ lại chủ đề,
"Sư phụ ông nói, xấu thì xấu, phụ nữ không sạch sẽ. Nếu để phụ nữ phá thân đồng tử, thì ngọn lửa trên người sẽ mễ mất..."
(*) mễ: tiếng địa phương, theo như chương trước thì có nghĩa là nhờ, nhưng chương này thì lại không phải, khi nào tác giả giải thích tớ sẽ sửa lại sau nha
Huống Đồng Thắng ho khan làm những nếp nhăn trên mặt rung lên. Sau khi ho xong, ông sững người một lát, vì đã quên mất là mình đang nói gì, nên phải nhớ lại. Cũng may lần này, ông đã nói vào chủ đề: "Bọn Doanh tử vẫn còn tốt chứ?"
"Rất tốt ạ."
"Có thuận lợi không?"
Người đều ở, không thiếu tay, không thiếu chân, xem như là thuận lợi đi. Nếu anh nói không thuận lợi, thì lại phải giải thích —— Cả câu chuyện dài như vậy, nếu mà nói hết, thì Kiền gia sẽ ngủ gật mất.
"Thuận lợi ạ."
"Thế... cái rương kia, có tiến triển gì chưa?"
Giang Luyện cười cười: "Sắp."
Nói xong lời này, khắp đồi núi, trước sau trái phải, bắt đầu xuất hiện những âm thanh nhỏ bé dày đặc, như thể cát vàng rơi xuống mái hiên.
Trời lại mưa.