Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 137

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:34:53

Mạnh Thiên Tư sợ khi mặt trời lên cao,"cánh cửa ánh sáng" và những đốm sáng kia sẽ biến mất nên vội trèo xuống dưới. May là vách núi bên dưới gập ghẻnh, cũng không khó leo trèo. Cô không gọi gà tuyết đi cùng nhưng hình như nó cảm thấy ăn đỏ của cô thì là gà của cô nên cũng lẽo đẽo đi theo. Vì không leo trèo giỏi như cô nên gà tuyết thường xuyên té ngã, sau đó lại hoảng loạn bay lên. Khi trước Mạnh Thiên Tư xuống nhặt mảnh vụn da trâu chỉ xuống chừng mười mét. Do ánh đèn pin không thể soi được xuống bên dưới, cô đã đoán rằng đó là cái hang động không đáy. Cho đến bây giờ trông thấy những đốm sáng ở dưới độ sâu trăm mét cô mới thấy mình đã lâm: Có lẽ hang động này sâu chừng trăm mét, những đốm sáng kia chính là ảnh sáng soi xuống đáy hang. Quy đổi từ độ sâu trăm mét sang nhà cao tầng cũng phải đến ba mươi tầng, cô lại chẳng có dây bảo hộ nên muốn leo xuống đó không phải chuyện mấy phút đồng hồ. Mạnh Thiên Tư nín thổ, cần thận từng bước chân một. Khi leo được nữa quãng đường, cô đã cảm nhận được sự tuần hoàn không khí rõ ràng. Cô nhủ thẩm trong bụng: hình như đã sắp tới đây hang động. Xuống thêm một quãng nữa, cô đã thấy rõ cảnh tượng bên dưới mà bắp chân thì cũng run lên. Má ơi, chẳng có cái đốm sáng nào cả, mà là những sợi dây đong đưa nối giữa hai vách núi, dài chừng ba mươi mét. Chúng giống như những cây câu treo giữa không trung. Trên hai sợi dây trong số đó có gắn những thứ tương tự thấu kính, lớn cỡ bàn tay nên nhìn từ trên cao xuống mới tưởng nhầm là đốm sáng. Nơi Mạnh Thiên Tư leo xuống nằm ở đối diện "cánh cửa ánh sáng" nọ. Nói cách khác cô muốn qua được cánh cửa đó thì phải đi qua những "cây cầu" quái dị này. Cơn giận trong lòng cô bùng cháy: Mẹ kiếp, ai nghĩ ra mấy thứ nhảm nhí này vậy? Xuống đến bên đầu cầu, cô càng thấy rõ ràng hơn. Có tất cả bốn sợi dây thừng, hai sợi bên trên là dùng làm tay vịn, hai sợi bên dưới để dẫm chân lên. Những "thấu kính" kia thì nằm rải rác ở hai sợi dây bên dưới, khoảng cách giữa hai mảnh ngang với bước chân người —— không cản nói cũng biết tác dụng của chúng là để ta dẫm chân lên. Mạnh Thiên Tư rung dây để thử độ chắc chắn. Không biết nó làm từ thứ gì mà chẳng hể mục nát, cũng rất chắc chắn. Nhưng nói thật, ở cái nơi này mà bảo cô đi qua cây cầu treo thi cô vẫn sợ. Ai biết đầu bên kia có thứ quái quỷ gì không? Cô nhìn con gà tuyết, tuy nó không bay được quá xa nhưng mấy chục mét thì chắc vẫn được. Biết vậy khi trước đã lùa cả đám vào. Một con không nhấc nổi cô thì một đám sẽ được chứ nhỉ? Mạnh Thiên Tư ngồi xổm xuống nói chuyện với con gà: "Tao cảm thấy phải đi qua mới biết rốt cuộc là chuyện gì... Mày thấy sao?" Cô nhớ Giang Luyện và Thân Côn. Cô không có thói quen đi một mình, hễ gặp chuyện gì cũng chẳng có ai mà thương lượng nên cô phải nói gì đó, dù là với con gà tuyết. Sau khi nói xong cô vuốt ve cái cổ mảnh mai của con gà. Cô không giống với những người khác,"Phục sơn thú" có thể khiến thú rừng hiểu được ý định của cô, cũng như khi sai bảo con khỉ trắng ở Tương Tây vậy. Cô chỉ vào cây cảu treo: "Hay là mày đi trước dò đường cho tao đi. Dù sao mày cũng biết bay, cùng lắm thì bay ngược trở vẻ" Chắc chắn con gà tuyết rất sợ hãi vì cô thấy mắt nó trợn tròn. Mạnh Thiên Tư giả vờ đấy nó vẻ phía cây cầu nhưng nó cứ đứng đực ra đó với ý định chôn chân vào vách đá. Mạnh Thiên Tư bảo nó: "Được rỏi, mày chỉ có mỗi tẹo gan gà. Sau đó lại gõ đầu nó: "Đứng đây canh gác nhé. Nghe thấy bên trên hay bên dưới có động tĩnh thì nhớ kêu lên, biết không?" Nói dứt lời cô đứng dậy xoay khớp cổ tay, cánh tay rồi mới tũm lấy hai sợi dây bên trên. Mới đi được hai bước lòng bàn tay đã ướt sũng mỏ hôi. Đúng là cô giữ ngôi vương của sơn quỷ, cũng được huấn luyện rất nghiêm khắc nhưng dù gì đi nữa cô cũng không phải nghệ sĩ diễn xiếc nên vừa dẫm lên dây người đã nghiêng ngả. Đã vậy bản chân dẫm trên thấu kính lại còn trơn trượt nữa. Mạnh Thiên Tư nghiến răng, cổ vũ chính mình: Diêm La còn đi được, chẳng lẽ mày lại không đi được ư? Sự cổ vũ đó quả thật đã có tác dụng: Đa phần mọi người có thể chấp nhận mình không làm được việc gì đó nhưng lại không thể chấp nhận chuyện mình không bằng kẻ mình ghét. Nhớ tới Diêm La, Mạnh Thiên Tư chợt nhớ ra một việc. Tổ tiên nhà họ Huống có nói "Rương làm răng mài, sơn quỷ gõ cửa, vậy thì phải đúng theo trình tự là có rương trước sau đó mới gö cửa chứ. Nhưng giờ chưa tìm được rương thì có gõ cửa được không? Rồi cô lại nghĩ: Có khi nào là do Diêm La không mang rương ra ngoài nên khi bọn cô đi vào cái bước 'rương làm răng mài" này được bỏ qua luôn? Có thể lắm. Khi Thân Côn giải thích cho cô từng nói "răng mài" là loại hình chìa khóa cổ xưa nhất, ban đầu chúng được dùng để tháo gỡ các nút thắt rắc rối —— Giờ nghĩ tới cụm từ "chín khúc ruột quanh" mới thấy từ xưa đến giờ sơn quỷ đến thăm núi Côn Lôn rất nhiều lần nhưng chưa từng phát hiện ra ruột núi quái quỷ này. Chẳng lẽ là do trước kia ruột núi này giống như những nút thắt phức tạp, quấn quanh nhau không mỡ ra được? Rồi sau này Diêm La mang chiếc rương tới làm "răng mài" nên ruột núi mới giãn ra vả những thứ ký sinh trong ruột núi cũng sống lại? Chắc chắn là như vậy. Mạnh Thiên Tư vui như ăn tết, bao năm mới có một lần cô thấy mình... thông minh tuyệt dỉnh. Tiếc là chẳng có ai xem, chỉ có thể tự mình thưởng thức sự thông minh này. ++++ Mạnh Thiên Tư cứ loạng choạng bước từng bước, cuối cùng cũng đi tới được thấu kính cuối cùng. Nơi này còn cách "cánh cửa ánh sáng" khổng lồ kia chừng hai mét. Với năng lực của cô thì có thể nhảy qua được nhưng cô không dâm hành động thiếu suy nghĩ —— có những thứ đi nhằm một bước là tiêu đời. Trước khi xác nhận rõ ràng, cô thà rằng cứ đứng trên dây. Mới ngẩng đầu nhìn vẻ phía cánh cửa ánh sáng, cô đã suýt hét ảm lên. Thì ra cả dọc đường đi dù biết có bóng mình hiện trên cánh cửa ánh sáng nhưng do bận nhìn đường và cái bóng đung đưa khá lớn nên cô không nhìn kỹ. Giờ đứng lại rồi mới phát hiện ra đó không giống như bóng của mình mà là một bộ xương khô. Trong lúc hoảng sợ, Mạnh Thiên Tư nghiêng người về phía sau. Sau đó cô lại phát hiện ra một điều và đứng thẳng lại. Cô trông thấy cái bóng của bộ xương khô đó cũng làm động tác hệt như cô. Cô nghiêng người nó cũng nghiêng người mà cô đứng im nó cũng chẳng động đậy. Đây chính xác là bóng của cô nhưng không như cái bóng bình thường mà giống ảnh chụp X quang hơn. Mỗi đốt xương, mảnh xương, xương sống, xương chậu đều rõ mồn một. Nhìn hỏi lâu sẽ thấy khó chịu như thể minh là yêu quái vậy. Vậy tiếp theo có phải cô nên "gõ cửa" không? Mạnh Thiên Tư giơ tay lên tạo thành tư thế gõ cửa nhưng không biết phải gõ vào đâu. Trông thấy các đốt ngón tay gảy gò trên "cánh cửa ảnh sáng" giống như cảnh phim vẻ bộ xương khô thời cố, Mạnh Thiên Tư rùng mình vội vàng rụt tay lại. Rốt cuộc phải gõ kiểu gì, hay là trên cánh cửa này còn có bí ẩn gì khác? Mạnh Thiên Tư không dám bước tiếp, sợ vừa nhấc chân ra khôi thấu kính là gặp chuyện ngay. Cô nắm chặt sợi dây thừng trong tay, cố gắng nghiêng người vẻ phía cánh cửa ánh sáng rồi bật đèn pin soi vào đó, Lần này cô đã nhìn ra manh mối. Trên cánh cửa đó có một chỗ hơi lõm lại. Phản lõm ấy có hình dáng con người với một tư thế lạ lùng nhưng sự lạ lùng ấy không là gì cả đối với cô vì trong các loại bùa chú của sơn quỷ còn nhiều tư thế lạ lùng hơn nữa kìa. Với cả bộ phận từ đầu gối của hình người vừa khít với hình chân cô lúc này, nghĩa là cô đã đứng đúng chỗ rồi. Mạnh Thiên Tư ngộ ra ngay. Thì ra "gö cửa" không phải là gõ cửa bình thường mà "gõ" ở đây nghĩa là vái lạy [1]. [j Trong từ vải lạy — HT] có từ gỗ — HỊI Bảy loại bùa chú của chuông vàng là "động sơn thú, phục sơn thú, trảnh sơn thú, mổ núi, lấy mật, xem ảo ảnh, dẫn gió núi" cô đều biết cả, chỉ riêng hai thứ cuối cùng "gõ cửa' và "mỡ thang trời" là không, Nhưng thật ra biết hay không cũng chẳng sao, cô chỉ cần làm đúng mọi bước: đi trên cây cầu dây và đứng đúng chỗ chỉ định là có thể để dàng thực hiện được "sơn quỷ gõ cửa" đã thất truyền từ lâu. Mạnh Thiên Tư thở dài, khẽ dịch người cho cơ thể cân bằng rồi thả tay ra, đối chiếu đúng vị trí với hình người trên cánh cửa và cúi người vái lạy. ++++ Thần Côn không nghĩ tới đội cứu viện thứ hai của sơn quỷ lại tới nhanh như vậy. Khi đó ông mới ăn trưa xong đang cẩm tờ giấy, ngồi ngơ ngác bên cạnh Giang Luyện. Thỉnh thoảng ông còn giơ chân đá chiếc lộ linh —— theo lời Lão Thạch nói phải lắc chuông liên tục thì mới đảm bảo ý thức của Tiểu Luyện Luyện không chạy đi xa. Nhưng cứ xách khư khư cái chuông trên người trông thật ngớ ngẩn nên ông bảo người ta treocái chuông ở bên cạnh Giang Luyện, khi nào nhớ ra thì đá cái là xong. Không rõ ông đá được bao lần thì bên ngoài có tiếng xôn xao. Tiếp đó ông nghe người ta reo: "Cô Ba tới rồi" Ỏ bà Ba đã đến rồi. Thân Côn cũng thỏ người ra xem. Ông cảm thấy bảy bà của sơn quỷ tựa như anh em hồ lô [2] vậy, người này gặp chuyện người kia đến cứu. [2[Anh em hỏ lỗ (21?) 925)) là một bộ phím hoạt hình Trung Quốc năm 1987 được sản xuất bởi hàng Shangphai Animation Eilm Studio. Phím còn có tên gọi khác là Bảy anh em hỗ lỏ. , Ông chẳng để bụng với tính tình của bà Ba, ông chỉ tò mò mỗi chuyện sao bà đến nhanh thế. Chẳng lẽ dùng máy bay? Trong tiếng nghị luận của những người xung quanh, Thần Côn đã biết họ đến bằng máy bay thật: Hai năm nay học hỏi theo người nước ngoài, chuyện du lịch bằng máy bay trực thăng trên cao nguyên tuyết đã phát triển, tuyến đường nào được hàng không Trung Quốc cho phép là đều có thể sử dụng máy bay. Ví dụ như Tây Tạng, trước kia xe địa hình đi từ Lhasa đến YamdrokTso phải mất ít nhất một ngày nhưng giờ chỉ cần có tiền là có thể bay qua bay lại kiêm cả ngắm cảnh trong vòng hai tiếng —— khu vực núi Côn Lôn cũng đang được đưa vào thử nghiệm. Tuy rằng do thế núi phức tạp và bị ảnh hưởng bởi từ trường nên máy bay không vảo tới đây nhưng chỉ cần bay một quãng cũng tiết kiệm được bao thời gian rồi. Lát sau Đào Điểm vội vàng xách một chiếc vali 18 inch có mật mã qua. Thần Côn mới nhìn thấy nó tim đã đập rộn rồi. Bên ngoài chiếc vali là một vâng sáng bảy màu, chắc chắn bên trong có chưa lông phượng hoảng. Nhưng không chỉ có vậy. Sau khi nhập mật mã vào để mỡ vali ông mới thấy bên trong còn có mấy chiếc hộp nhỏ đều được bọc chặt bằng màng xốp hơi. Đào Điểm giục ông: "Chú mau xem đi, cô Bảy bảo là chú cần mấy thứ này. Đợi chú xác nhận đây đủ rồi cháu lại mang vẻ cho cô Ba" Thần Côn luống cuống mở hộp ra xem. Lông phượng hoàng có; mật núi có, còn có cả một tấm gương lớn được bọc trong màng xốp hơi. Đúng là đỏ tốt, rất có tác dụng. Trong khi đó một ống máu bé xíu của Tiểu Đường Đường lại được đựng trong chiếc hộp to nhất. Vì bên trong còn có thêm một đống đỏ gửi cho ông, đa phần là đồ ăn vặt. Trên một túi cơm cháy có dán một tờ giấy ghi chú với dòng chữ xiêu vẹo "Chú 11, đây là mấy món châu thích ăn, tặng cho chú" Thần Côn vui lắm vì đây là thằng nhóc nhà Nhạc Phong gửi cho ông mà. '1' nghĩa là một cây gậy (côn), 'chú 11′′ chính là "chú Côn Côn" Thằng bé thật đáng yêu, sẵn sàng chia sẻ đồ ăn yêu thích với ông, chẳng bù cho bố nó. Ông gật đầu: 'Xong rồi, không có vấn đẻ gì cả" Vốn dĩ ông nên đưa Đào Điểm một túi đồ ăn vặt nhưng vì không nỡ nên nhặt hết sang bên. ++++ Giang Luyện cảm thấy đây là một giấc mộng dài nhất và cũng mệt mỏi nhất từ khi anh chào. đời tới nay. Trong mộng có hai lần anh đi tới bên đám sương mù lạ lùng, mà khi đi tới đó anh sẽ rất nôn nóng, liên tục đánh đấm chúng như thể kê điên. May mà sau này đều có tiếng chuông dẫn anh vẻ với khu trại. Lần thứ hai trở lại anh cứ quanh quần ở đó rất lâu. Ban đầu còn trông thấy Mạnh Thiên Tư, Thần Côn và những sơn hộ khác nhưng sau này thì chỉ còn mình anh lẻ loi với mấy túp lều trống không trong bóng đêm sâu thẳm. Có mấy lần anh đã dợm bước đi, cảm thấy nơi này đã chẳng còn ý nghĩa nhưng không biết vì sao cứ nghe tiếng chuông vang anh lại thấy lòng mình tĩnh lại. Cuối cùng anh ngồi yên ở đó nghe những tiếng chuông kêu mà nghĩ thảm: Tất cả những thứ này đều sẽ kết thúc ở sau một tiếng chuông nào đó. Giây phút ấy cuối cùng cũng đến. Giang Luyện ngẩng đầu nhìn một vòng tròn đỏ như máu xuất hiện giữa màn đêm không xa. Anh đứng dậy đi tới gắn nó. Phía bên kia vòng tròn quá mở ảo làm anh chẳng nhìn thấy thứ gì. Ngay lúc anh đang nhìn trải nhòm phải, chợt có một lực hút kéo cả người anh vào trong vòng tròn. ++++ Giang Luyện cũng mỡ mắt ra. Cuối cùng cũng tỉnh dậy được. Anh cảm thấy giấc ngủ này của mình kéo dài rất lâu nên nhìn mọi thứ ở xung quanh đều không rõ ràng. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra sau đó lại nhắm và mở mấy lần. Dân dân trong tâm mắt anh đã có mái tóc quản rối bù của Thần Côn và gương mặt to bên dưới. Thần Côn vừa mừng vừa lo: "Tiểu Luyện Luyện, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi! Cháu có biết cháu đã ngủ ba tháng rồi không?" Gì cơ? Ba tháng? Giang Luyện sứng sốt nhìn xung quanh, sau đó bình tĩnh lại: "Ba tháng mà chú còn ném cháu ở trong cái lều rách này à?" Thần Côn mừng rơn: "IQ vẫn còn bình thường, Tiểu Luyện Luyện cháu vẫn chưa bị ngốc!" Ông chọn lựa một hỏi trong đống đồ ăn vặt của mình, cuối cùng đưa cho anh một gói snack que vị tôm nhỏ nhất: "Không đến ba tháng nhưng cũng ngủ ba mươi sáu tiếng rồi. Chú còn sợ cháu cứ thế ngủ luôn cơ. Này, cho cháu, chúc mừng cháu trở lại" Ba mươi sáu tiếng? Giang Luyện ngắn ra sau đó ngồi dậy, nhận lấy gói snack kia: "Sao cháu lại ngủ lâu thế... Thiên Tư đầu?" Thần Côn thở dài: "Tình thế thay đổi rồi Tiểu Luyện Luyện. Trong lúc cháu ngủ ngon lành đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Để chú tính từng cái một cho cháu xem" Ông đếm từng ngón tay: "Đầu tiên là hai mươi lãm người mất tích bao gồm cả châu Mạnh, em Tư, em Tiển, trợ lý Mạnh" Vừa mở đầu đã cho anh một cú nặng làm Giang Luyện không kịp nghĩ gì cả. Anh cười cẩm lấy gói snack tôm làm lớp vỏ kêu sột soạt: "Chú nói đùa gì vậy. Thần Côn liếc anh: "Từ lúc mất tích đến nay đã gần hai mươi tư tiếng. Hiện giờ khu trại do cô Ba Nghê Thu Huệ làm chủ. Chú còn chưa gặp cô ấy nhưng nghe nói địa vị rất cao, ngang với Đoạn tiểu thư khi trước" Nụ cười của Giang Luyện dân tắt lịm: "Chú nói thật à?" Thần Côn giơ tay lên cho anh xem sợi dây trói: "Tổ tiên... của chú năm đó hẳn là một kẻ phản bội. Với cả những lời để lại của tổ tiên họ Huống hình như là chú... viết. Bởi vì chú còn biết được cả những thứ không ghi trên giấy. Sơn quỷ gõ cửa, hang nảy tự hiện. Xuống dưới chín tầng, hiến tế lông phượng, đốt cháy xương rồng..." Cái quái gì thế này? Đầu Giang Luyện rối bời: "Khoan đã, khoan đã, chú nói từng chuyện một xem nảo. Thiên Tư gặp phải chuyện gì? Sao cô ấy lại mất tích?"