Quyển 5: Rương - Chương 56

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:42:53

Trước lúc đến Tương Tây, Mạnh Thiên Tư có nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng đối mặt với mật núi, có nguy hiểm, có bình yên, cũng có cả việc cô sẽ giải quyết chúng như thế nào. Nhưng có một trường hợp cô không nghĩ tới, đó là mật núi là giả. Phản ứng đầu tiên của cô là lên án Thần Côn nói nhăng nói cuội. Nhưng rồi cô nghĩ lại, trong bất cứ tình huống nào, cô cũng phải giữ vững bình tĩnh, không được xúc động, nổi giận như con gà chọi. "Chú có chứng cứ gì để nói thứ này là giả không? Chú đã nhìn thấy mật núi rồi à?" Thần Côn ngơ ngác: "Chưa, chưa thấy bao giờ." Lúc này ông mới ngớ ra, lúng túng nói: "Nhưng mà... khi chú nhìn thấy nó, chú không có cảm giác gì cả. Nghe cháu nói nó là mật núi, trong đầu chú lại xuất hiện một suy nghĩ: Không phải, tuyệt đối không phải." Mạnh Thiên Tư tức giận: "Cảm giác? Chú định dựa vào cảm giác để sống à? Chú cảm thấy mật núi có liên quan đến chú, nên bỏ mặc việc đường xá xa xôi, mò tới Tương Tây; chú cảm thấy thứ này không phải, thế là tuyên bố rằng mật núi của bọn cháu là giả —— đây là cháu dễ tính thôi nhé, chứ nếu là mẹ năm cháu, thì bà đã cho chú ăn tát rồi." Nói xong, cô vẫn chưa hả giận, nên bổ sung thêm một câu: "Có bằng chứng thì chú lấy ra, không có thì đừng nói linh tinh." Thần Côn cuống cả lên. Nếu là chuyện khác, đối mặt với thân phận của Mạnh Thiên Tư, ông sẽ im lặng bỏ qua. Nhưng với chuyện "nghiên cứu khoa học" này, không cần biết người đối diện là ai, ông vẫn sẽ tranh cãi cho bằng được: "Cháu Mạnh, chú thấy cháu giống người nói lý, mà sao cháu lại xem thường cảm giác thế?" "Con người không thể vô duyên vô cớ sinh ra trực giác kỳ lạ với một việc nào đó. Trong kết quả phải có nguyên nhân, có nhân mới có quả. Tuy hiện tại chú còn chưa thể nói rõ được lý do vì sao, nhưng chú vẫn luôn tìm hiểu mà —— có đôi khi, trực giác đột nhiên xuất hiện còn chuẩn hơn cả chứng cứ rõ ràng ấy. Cháu không thể... tôn trọng nó chút à?" Nói xong câu cuối cùng, giọng ông nhỏ hẳn xuống, khí thế cũng yếu hơn: Không vì lý do gì cả, mà chỉ là ông đột nhiên nhớ ra, đây là địa bàn của Mạnh Thiên Tư, cô mà nổi hứng, là có thể nhốt ông ở trong núi như Nhị Phụ năm nào. Mạnh Thiên Tư sầm mặt đứng đó, không nói năng gì cả. Thật ra trong lòng cô cũng hơi dao động: Suốt quãng đường này, cô có thể nhìn ra được Thần Côn là người có hiểu biết. Mà ông vẫn luôn muốn đi xem mật núi, thì không thể có âm mưu đen tối gì được. Nhưng một món đồ gia tộc Sơn quỷ bảo vệ, trân quý mấy ngàn năm, lại bị nói là giả, thì ai mà chịu được. Bầu không khí quá ngượng ngập, khiến Giang Luyện phải hắng giọng xoa dịu: "Thật ra tôi cũng cảm thấy..." Mạnh Thiên Tư trợn mắt nhìn anh: "Anh cũng định tham gia vào hả?" Giang Luyện bật cười: "Cô đừng vội, cứ ngồi xuống trước đi. Có chuyện gì thì mình từ từ nói, mọi người đều mọc chung trên một bông hoa, không cần phải gay gắt thế." Sau đó tự anh ngồi xuống trước, rồi dùng cả hai tay vỗ xuống hai bên: "Ngồi đi." Ai mọc cùng hoa với anh chứ! Mạnh Thiên Tư nghĩ bụng, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Giang Luyện. Thần Côn thì ngồi ở bên kia, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Chính là... trực giác đó." Giang Luyện hỏi rất rõ ràng, rành mạch: "Mạnh tiểu thư, tôi có ba vấn đề. Một là, câu kệ về mật núi này, khi được lưu truyền xuống, thì chỉ có mỗi câu kệ, hay là có cả lời giải thích cặn kẽ?" Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ một lát: "Chỉ có câu kệ thôi." Giang Luyện gật đầu: "Vậy vì sao các cô còn chưa xuống đến đây, mà đã hiểu rõ về mấy thứ như con mắt nhỏ dầu, cái lưỡi đi loạn thế?" Câu này đúng là hỏi thừa mà. Mạnh Thiên Tư nói: "Bà cố Đoạn từng xuống rồi mà." Giang Luyện cười: "Ừ, là bà cố Đoạn nói." Sau đó anh đổi câu hỏi khác: "Vấn đề thứ hai, cô là người ngồi ghế Sơn quỷ vương, có thể mở được tầng thứ chín. Sao thứ quan trọng như mật núi, lại đặt ở tầng thứ ba? Cô có cảm thấy nó hơi có vấn đề không? Cứ nói suy nghĩ thật sự của mình là được." Mạnh Thiên Tư hơi chần chừ: "Đúng là có một chút, nhưng cũng không phải chuyện quá vô lý mà: Nơi này có mấy tầng bảo vệ liền, đã đủ nghiêm ngặt rồi, mổ núi còn là một việc rất khó nữa. Đặt ở tầng ba, hay tầng năm, thì theo tôi thấy, nó cũng chỉ như đặt ở cạnh cửa két sắt, hay đặt ở tận bên trong thôi. Mà mấy chức danh cao của Sơn quỷ, không phải lúc nào cũng có người tiếp nhận. Ví dụ như tôi này, trước khi tôi nhận chức, ghế Sơn quỷ vương đã bỏ trống hơn ba mươi năm rồi —— anh để sâu quá, nhỡ không có ai lấy được thì sao." Giang Luyện chỉ lẳng lặng nghe cô nói, chứ không bình luận gì cả. Nghe xong, anh lại đổi câu hỏi khác: "Vấn đề thứ ba." "Hiện tại tôi muốn khen một cô gái xinh đẹp, cô nghe thử xem lời miêu tả của tôi có hợp lý không nhé." Mạnh Thiên Tư ngơ ngác: Khen một cô gái xinh đẹp? Hai câu trước còn đúng chủ đề, chứ câu thứ ba này quá lạc đề luôn. Giang Luyện trầm ngâm một lúc: "Cô ấy có một đôi mắt dịu dàng, một chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi rất đẹp, đỏ hồng đầy đặn." Nói xong, anh nhìn Mạnh Thiên Tư: "Lời miêu tả này có hợp lý không?" Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp trả lời, Thần Côn đã nhảy ra một câu: "Vốn từ quá nghèo nàn, trình độ viết văn của học sinh tiểu học." Giang Luyện không biết mình nên khóc hay cười, cũng lười đáp lại ông, nên chỉ nhìn Mạnh Thiên Tư, chờ cô trả lời. Trình độ làm văn của Mạnh Thiên Tư đại khái cũng từa tựa như anh. Cô cảm thấy lời miêu tả này còn hơi khô khan, nhưng không đến mức không chấp nhận được: "Không có vấn đề gì cả." "Ừ, thế nếu nói thế này thì sao: Cô ấy có một đôi mắt dịu dàng, một chiếc mũi nhỏ nhắn, dáng người yểu điệu, đôi môi rất đẹp, đỏ hồng đầy đặn." Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Cái này không ổn lắm đâu. Đang tả mặt mà lại xen câu dáng người vào, nghe chối tai lắm." Giang Luyện chỉ đợi mỗi câu này của cô: "Được rồi, tôi hỏi xong rồi. Tiếp theo đây, tôi muốn nói về cái nhìn của tôi." "Mật núi này có thể có vấn đề thật. Nhưng nó không có nghĩa là ngay từ đầu nơi đây đã treo mật núi giả. Còn thứ bà cố Đoạn nhìn thấy năm đó, chắc cũng không phải hàng thật." *** Lời này của Giang Luyện, mặc dù cũng ám chỉ rằng mật núi là giả, nhưng nó uyển chuyển hơn lời ngay thẳng, thô bạo của Thần Côn nhiều. Mạnh Thiên Tư khẽ nghiêng người về phía anh: "Vì sao?" Thần Côn cũng mở to hai mắt dõi theo. Giang Luyện nói: "Sơn quỷ các cô hẳn là quá quen với câu kệ này, coi nó như một khuôn vàng thước ngọc, nên chưa bao giờ nghi ngờ nó. Nhưng tôi là người ngoài, là người đứng xem, ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy câu kệ này có vấn đề rồi." "Nhưng mà khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi chú ấy nói nó là giả, tôi mới nhớ ra." "'Cái đầu mỹ nhân, trăm hoa xấu hổ' đúng là rất tuyệt diệu, cũng rất hợp lý. Nhưng bọn cô đang nói đến 'đầu', mà câu thứ ba 'con mắt nhỏ dầu' lại nhảy đi đâu mất vậy?" Anh chỉ tay lên bên trên: "Nhảy hẳn lên trên cái nắp dây leo luôn. Đúng vậy, nhìn từ bên dưới lên, cái nắp dây leo kia rất giống với một con mắt. Mà do nhiệt độ ngày đêm chênh lệch, nên hỗn hợp sương và nhựa dây leo cũng thực sự tạo thành một thứ nước bóng như dầu thật —— Nhưng cô không cảm thấy, cái câu 'con mắt nhỏ dầu' này, giống như câu văn tả dáng người, chen vào giữa đoạn văn tả gương mặt à?" Thần Côn giật mình, vỗ đùi: "Đúng vậy, sao chú lại không nghĩ ra điều này nhỉ!" Giang Luyện nói tiếp: "Câu tiếp theo, 'cái lưỡi đi loạn' là dòng nước chảy quanh ngọn núi. Nhưng tính ra, nó chả có giá trị gì cả. Một câu kệ chỉ đường một cách bóng gió, thì phải nói đúng vào chủ đề, có giá trị thực sự và phải liên quan đến nhau chứ —— Cái câu 'Cái đầu mỹ nhân, trăm hoa xấu hổ' thì đạt tiêu chuẩn rồi, bởi vì nó đã chỉ rõ ngọn núi treo mật núi, ở giữa một rừng núi đông đúc. Nhưng 'con mắt nhỏ dầu, cái lưỡi đi loạn' thì có chỉ cho cô cái gì không?" "Chính vì vậy tôi mới hỏi cô, câu kệ được truyền bao đời nay này, có lời giải thích cặn kẽ đi kèm không. Theo tình hình hiện giờ, thì chỉ có hai trường hợp, hoặc là câu kệ này được bịa lung tung, hoặc là... năm ấy, bà cố Đoạn chưa tìm được 'con mắt nhỏ dầu' và 'cái lưỡi đi loạn' thực sự." Nói đến đây, anh cười: "Nhưng cái này cũng không thể trách bà ấy được. Nhìn thấy những cảnh tượng khá giống với lời câu kệ, và cho rằng nó chính là thứ mà câu kệ nhắc tới, cũng là chuyện bình thường —— Rất có thể 'con mắt nhỏ dầu' và 'cái lưỡi đi loạn' hiện giờ, chính là thứ mà tổ tiên Sơn quỷ dựng lên để ngụy trang, dụng ý là khiến mọi người tìm sai chỗ. Nói cách khác, tổ tiên của Sơn quỷ cũng không muốn có người động tới mật núi, nên mới giấu cả con cháu của mình." Mạnh Thiên Tư nghe mà sững sờ. Đúng vậy, lời giải thích này rất có lý: Bọn cô cho rằng 'con mắt nhỏ dầu' và 'cái lưỡi đi loạn' chỉ là hai câu tả cảnh vớ vẩn, không có chút ý nghĩa nào cả —— —— Câu kệ chỉ đường, đáng lẽ ra mỗi chữ đều phải có ý nghĩa riêng, chứ sao có thể nói thêm cho đủ số chữ như thế? Cô thì thào: "Bà cố Đoạn tôi... thật đáng tiếc, chỉ thiếu một bước nữa thôi. Thật ra bà có phát hiện được một chút, bà nói rằng câu kệ này là câu nói vớ vẩn, miễn cưỡng chắp vá, nhưng mà..." Nhưng mà, bà cố Đoạn có tài giỏi đến đâu, thì cũng chỉ là người phàm, chứ không phải thần tiên. Mạnh Thiên Tư vẫn còn nhớ lời Đại Nương Nương từng nói. Đoạn Văn Hi chỉnh sửa và ghi chú giải cho rất nhiều Sơn phổ, bà cho rằng thời cổ đại, con người kém hiểu biết, thích phóng đại sự việc. Có lẽ chính suy nghĩ thành kiến đó và sự tự tin vào chính bản thân mình, đã khiến bà không tìm hiểu sâu hơn về câu kệ, dù đã phát hiện ra vấn đề. Cho nên có nhưng lúc, không thể trách người khác được, biết đâu vấn đề lại ở trên người mình thì sao —— một câu 'nói nhăng nói cuội' của Đoạn Văn Hi, đã quy hết mọi sai sót thành sự kém hiểu biết của người xưa. Nhưng trên thực tế, là chính bà đi nhầm vào lối rẽ. Giang Luyện cũng thở dài. Đúng là đáng tiếc thật. Đoạn Văn Hi đã xuống đến tầng núi thứ ba, gặp được 'mật núi' rồi, nhưng vì bà không có tư liệu để xem xem mật núi có hình dạng thế nào, bên cạnh cũng không có ai chuyên nói ra những lời lạ thường như Thần Côn, để nói cho bà biết mật núi đó là giả. Nên nhìn tới nhìn lui, bà kết luận rằng mật núi chỉ là 'một hòn đá ngu xuẩn, chỉ thường thôi'. Mạnh Thiên Tư đột nhiên nghĩ tới một việc: "Vậy vì sao anh lại cảm thấy, mật núi thật sự vẫn còn ở đây? Nhỡ nơi này chỉ là một chỗ để đánh lừa chúng ta thì sao?" Giang Luyện cười: "Có hai nguyên nhân." "Thứ nhất là, mượn lời cô vừa nói, nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, thực sự là một nơi giấu đồ hoàn hảo. Triều đại thay đổi mấy ngàn năm, đất nước thay đổi biết bao lần, tôi cũng không thể nghĩ ra được, có nơi nào an toàn hơn cả nơi này nữa —— tốn bao công sức chỉ để tạo ra một thứ đánh lừa mọi người, có phải là quá rảnh không?" "Thứ hai ấy, thì phải cảm ơn người bạn cũ của chúng ta, cô Bạch Thủy Tiêu. Cô ta đuổi đánh cô đến tận những giây phút cuối cùng, còn bất chấp cả tính mạng của mình nữa, chiêu trò gì cũng mang ra hết. Nếu dưới đây chỉ có mật núi giả, thì cô ta quá tốn công rồi." Mạnh Thiên Tư bật cười, đúng vậy, hành động bám dai như đỉa của Bạch Thủy Tiêu, chẳng phải đã nói lên rằng nơi này có thứ gì sao. Thần Côn nhìn bên này, lại nhìn bên kia, trái tim đập thình thịch: "Nói vậy là trực giác của chú đúng rồi hả? Nhưng chú... vì sao chú lại có cái trực giác này? Chú thật sự chưa gặp mật núi bao giờ mà." Giang Luyện vỗ vỗ vai ông: "Cơm phải ăn từng miếng một, vấn đề của chú cứ để đó đã. Hiện tại thứ chúng ta cần tìm vẫn là mật núi." Nói đến đây, anh nhìn về phía Mạnh Thiên Tư: "Còn xuống nữa không?" Sắc mặt Mạnh Thiên Tư thay đổi, trả lời anh: "Xuống chứ, sao không xuống." Khi quyết định đi lấy mật núi, mẹ hai Đường Ngọc Như phản đối kịch liệt, mẹ ba Nghê Thu Huệ từng khuyên bà: "Nhìn xem thì có sao đâu. Đoạn nương nương để lại cả một quyển nhật ký lớn như thế, còn vẽ hẳn đường nữa, Thiên Tư nhà mình cứ đi theo nó, thì có thể xảy ra vấn đề gì?" Đi theo con đường đã biết trước tất nhiên sẽ yên bình, nhưng cũng chẳng còn sự phấn khích nữa. Nó cũng giống như nhai lại khúc mía mà người khác đã từng nhai vậy, vô vị, tẻ nhạt. Thất bại là do cô vô dụng, thành công cũng chẳng phải công của cô. Nhưng bây giờ thì khác, bà cố Đoạn mà Sơn quỷ luôn coi là truyền thuyết, cũng có lúc sai sót. Bức tranh mật núi chưa được ai đặt bút, còn đang đợi cô kìa. *** Xuống chứ, sao không xuống. Lời nói ấy thật nhẹ nhàng, nhưng đến khi xuống rồi mới biết nó chẳng đơn giản chút nào. Giang Luyện nhìn ra được, cứ xuống một tầng, Mạnh Thiên Tư lại càng mệt mỏi hơn: Cô phải há miệng thở dốc, hai chân run rẩy, trên trán và hai má ướt đẫm mồ hôi, đến cả lớp áo sau lưng cũng ướt sũng. Mà cái 'điểm giao' lại càng lúc càng nhỏ. Ban đầu còn được nửa cái thang máy, hình bầu dục. khi xuống đến tầng thứ tám, thì nó chỉ như một hạt dưa khổng lồ, xẹp lép, dựng đứng. Người đứng ở trong đó còn thấy khó khăn, nhưng vì để Mạnh Thiên Tư có không gian nghỉ ngơi, Giang Luyện buộc phải chen chúc với Thần Côn, khiến ông phải dán người vào vách đá như con thạch sùng bị đè bẹp. Mà dù như vậy, miệng ông cũng không chịu nghỉ ngơi. "Tiểu Luyện Luyện, nếu tầng tiếp theo còn nhỏ nữa, thì ba người chúng ta sẽ giống với một cục giấy bị nhét vào đấy." Không nói được câu tử tế nào cả. Giang Luyện mặc kệ ông, anh rót cho Mạnh Thiên Tư một nắp nước, nhưng những lời của Thần Côn lại khiến anh phải suy nghĩ: "Nếu năm đó Nhị Phụ không bị nhốt ở trong một căn phòng đá rộng rãi, mà là nhốt ở trong một khe hở chỉ chứa được một người. Thì khi xác của ông bị lộ ra, mấy người khai thác đá sẽ sợ chết mất. Mạnh Thiên Tư lau mồ hôi trên trán: "Tầng tiếp theo là cực hạn của tôi rồi. Hy vọng nó sẽ rộng một chút, chứ nếu còn nhỏ nữa, thì không có chỗ để treo mật núi mất." Giang Luyện tiếp lời: "Tầng tiếp theo, nhất định sẽ khác." *** Tầng thứ chín. "Chín" ở trong văn hóa Trung Hoa luôn là một chữ có ý nghĩa sâu xa: Đỉnh trời cao nhất được gọi là Cửu Tiêu, điểm xa nhất của đất chính là Cửu Tuyền, tất cả mọi người trong gia tộc tụ tập lại cũng chỉ lên đến Cửu Tộc, mà đất có lớn, cũng không qua được Cửu Châu. Tầng thứ chín, rộng rãi. Nơi đây lớn gấp đôi tầng thứ ba, không khí bức bối, cảnh sắc kỳ dị. Trên vách tường có rất nhiều sợi lông trắng cuộn vào nhau, nhìn như những hạt sương đá. Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư đi vào, còn chưa kịp nói gì, Thần Côn đã chạy vội về phía trước, vừa chạy vừa kêu lên: "Lông đá! Tinh hoa!" Giang Luyện không hiểu: "Đó là cái gì thế?" Mạnh Thiên Tư nói nhỏ: "Cái này anh không biết đâu, ngay cả người của Sơn quỷ, còn chưa hẳn đã biết ấy. Đây không phải hiện tượng nước trọng lực đâu." (*) Nước trọng lực : gravity water, hay còn được gọi với tên khác là: nước chảy theo trọng lực, nước tự do. Chỉ loại nước dưới sự tác dụng của trọng lực, tự do thẩm thấu xuống dưới đất. Nó chỉ có thể chảy từ trên xuống, hoặc là chảy xuôi theo độ dốc, đây cũng là nguồn gốc của mạch nước ngầm. Không phải tương tự nước trọng lực, mà là nước trọng lực. Theo như bình thường, đa số các hang động đều bị ảnh hưởng bởi lực hút của trái đất, tạo nên những thứ lắng đọng lại từ nước trọng lực, ví dụ như măng đá, cột đá, thạch nhũ gì đó. Bên trong các động đá vôi đa số là những thứ này. Nhưng có một số ít hang động, vì quá kín, không khí hầu như không thể lưu thông được, thì những giọt nước trong vách đá kia, sẽ phải chịu một sức căng bề mặt lớn hơn cả sức hút trái đất, khiến chúng không thể nhỏ xuống dưới, mà cứ thế bám ở trên vách đá. Lâu dần, chúng sẽ lắng đọng lại, nếu thời gian đủ lâu, thì sẽ biến thành lông đá, đá cong, thậm chí là cả tinh thể đá. Mà vì chúng "không bị ảnh hưởng" bởi lực hút của trái đất, nên những thứ đó sẽ sinh trưởng, phát triển theo bất cứ phương hướng nào chúng muốn, và tạo thành một kỳ quan vô cùng xinh đẹp. Thần Côn kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Thứ này rất hiếm, chú từng gặp ở Quảng Tây một lần rồi, nhưng chẳng có mấy. Núi nham thạch ở Quế Lâm, chỉ có một bông hoa đá, mà đã xem như báu vật rồi. Nơi này có thể mọc ra nhiều tinh hoa lông đá như vậy, chứng tỏ tuổi của nó rất lớn, và đã lâu không có người đến thăm. Đúng vậy, chính là nơi này, chắc chắn là nơi này." Nói đến đây, ông bỗng ngớ ra, sau đó ngó nghiêng xung quanh, sắc mặt thay đổi, hoảng hốt hỏi: "Mật đâu, mật núi đâu?" Trong căn phòng đá này, ngoài những tinh hoa thạch lông mọc đầy trên tường ra, thì chẳng còn thứ gì nữa cả. Thần Côn đang đi loanh quanh tìm kiếm, chân bỗng va phải một thứ. Ông khẽ rên lên vì đau, khi cúi đầu xuống xem thì mới thấy đó là một khối tinh thể màu đỏ rất cứng, lúc sờ có một cảm giác rất kỳ lạ. Thần Côn xoa đầu gối bước lùi lại, rồi tiếp tục nhìn trái, ngó phải: "Mật đâu?" Giang Luyện chỉ về một phía, ra hiệu cho Mạnh Thiên Tư đến đó xem. Hai người họ vẫn con đứng ở trên cao, chứ chưa đi xuống, nên lại thành ra có thể nhìn rõ toàn bộ căn phòng: Trên một chỗ cao đối diện, nơi không có lông đá —— Những tinh thể đó tách ra làm đôi, màu sắc của chúng khác hẳn vách tường xung quanh. Giữa một vùng đen nhánh là những điểm xanh lập lòe, đối xứng nhau, cách nhau một đoạn, giống như hai con ngươi sâu thẳm. Nơi ấy không mọc lông đá, chứng tỏ chất liệu của nó khác với núi đá, cho nên mới không bị thấm nước và mọc lông. Mạnh Thiên Tư nhẹ giọng hỏi: "Con mắt nhỏ dầu?" Giang Luyện "ừ" một tiếng, hỏi cô: "Có que đốt không? Đốt nó đi." Cái balo Mạnh Thiên Tư khoác trên vai tuy nhỏ, nhưng cái gì nên có đều có cả, còn toàn là đồ cao cấp: que đốt được làm từ một hỗn hợp đặc biệt, có thể đốt được trong cả điều kiện thiếu không khí và dưới nước, rất phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ. Giang Luyện đốt hai que lên, đi đến trước vách núi, đưa một que cho Thần Côn, bảo ông đốt cháy "con ngươi" kia theo mình. Dưới ánh lửa nóng bỏng, hai con ngươi kia dần mềm xuống, có vẻ như chúng sắp nhỏ dầu xuống vậy. Trong không khí có một mùi thơm ngọt kỳ dị, chắc là mùi hương của "con ngươi" khi bị đốt cháy. Giang Luyện nghĩ bụng, mong là mùi hương này không có độc —— vì trong ba người, chỉ có mình Mạnh Thiên Tư chịu được thôi, chứ loại người thường như anh và Thần Côn thì không chịu được. Ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy một tiếng vỗ cánh. Giống như tiếng vo ve của con muỗi. Âm thanh này xuất hiện trong những con hẻm nhỏ, hay vùng nông thôn thì chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng nó lại xuất hiện ở một nơi đã bị bịt kín hơn ngàn năm, trên vách núi còn mọc đầy lông đá, thì đúng là khiến người ta sởn tóc gáy: Chẳng lẽ nơi này, lại có sinh vật sống sao? Sinh vật... sống trong lòng núi? Lại là một tiếng vo ve nữa. Trong căn phòng đá vô cùng yên tĩnh, Mạnh Thiên Tư ngồi nghỉ ở phía xa nên không nghe thấy gì cả. Ánh lửa nhảy nhót trên vách đá, một giọt mồ hôi trên trán Giang Luyện chảy xuống gò má anh. Sau một hồi lặng im, Thần Côn run rẩy hỏi: "Tiểu Luyện Luyện, cháu... có nghe thấy không?"