Thân Côn bắt đầu nói từ sáng ngày hôm trước.
Từ bức vẽ chẳng hề khớp với thế núi, hình núi xung quanh đến Giang Luyện bất chợt ngủ say như chết, Cảnh Như Tư gặp nạn, Mạnh Thiên Tư và Tiển Quỳnh Hoa vội vàng tới cứu, hai chiếc ruột núi kỳ lạ cùng với hai con gà tuyết đi trước dò đường nhưng rồi chết thảm.
Ông chỉ có thể nói tới đây vì tình hình trong ruột núi thế nào, không có ai biết. Dù sao trước mắt những người vào đó đều chưa trở về.
Giang Luyện nghe rất tỉ mỉ nhưng nói thật thì hiện tại những tin tức này chẳng có giá trị gì cả.
Anh hỏi: "Vậy chú cảm thấy Thiên Tư xảy ra chuyện rồi ư?" Thần Côn nhún vai: "Khó nói lắm, có lẽ là đã gặp nạn..."
Thấy sắc mặt Giang Luyện không tốt ông sửa lại: "Cũng có thể là bị lạc đường trong đó, cũng có thể là đi tới đầu bên kia ruột núi rồi —— gà tuyết gặp chuyện nhưng gà không khỏe như người, huống chỉ cháu Mạnh còn mang đây đủ trang bị nữa" Cũng phải. Giang Luyện cảm thấy an tâm hơn một chút. Tuy rằng một chút đó là chính anh bắt mình nghĩ vậy.
Anh hôi tiếp: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Cô Ba tới đây rồi thì định làm thế nào?"
Thần Côn hất hàm vẻ phía chiếc lều gần đó: "Bà ấy gọi Hoàng Tùng vào lều, chắc là định hỏi thăm kỹ càng... Còn như dự định làm thế nào thì chắc chắn là đi vào cứu họ rồi. Hai mươi lãm người đó, còn gồm cả mấy người quan trọng, không thể bỏ mặc như vậy được."
Giang Luyện cũng nhìn vẻ phía chiếc lẻu kia: "Chưa trông thấy tình hình thực tế thì không thể biết trong đó thế nào được. Cháu cũng phải qua đó"
Nói dứt lời, anh xốc túi ngủ lên, mặc quần áo, xỏ giày, kéo balo tới xếp những món đỏ cần dùng vào trong.
Thần Côn bảo anh: "Đừng gấp, không ai tranh với cháu..."
Ông còn chưa nói hết câu, Giang Luyện đã câm bàn chải đánh răng đi ra ngoài rồi. Khi Thần Côn ra đến bên ngoài, anh đã đứng ở ven thung lũng vừa đánh răng vừa quan sát thế núi xung quanh —— trời hôm nay khá đẹp, còn hơi âm u nhưng không có sương, thỉnh thoảng còn có chút ánh nắng. Giang Luyện nói với Thần Côn: "Chú mỡ bức vẽ đó ra cho châu xem đi, không giống thật à?"
Hai tờ giấy lộn kia Thân Côn vẫn luôn nhét trong túi, nghe anh nói vậy thì mở ngay ra. Giang Luyện nhìn bức tranh rỏi lại nhìn núi, trong lúc nhìn còn không quên súc miệng: "Đúng là không giống thật"
Thần Côn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Nhưng mà cháu Mạnh nói, lộn ngược lại xem còn có cảm giác hơn là xem thẳng" Sau đó ông xoay ngược bức vẽ lại.
Người biết vẽ tranh đều biết những ngọn núi lên xuống trập trùng mà được đảo ngược thì cũng vẫn là "núi Chẳng qua đỉnh núi ban đầu trở thành thung lũng, còn thung lũng thì thành đỉnh núi thôi.
Giang Luyện nhìn bức vẽ một hỏi rồi lại nhìn núi. Nếu Thiên Tư đã cảm thấy "có cảm giác" thì nó sẽ không phải lời nói bâng quơ —— anh nhìn một hỏi lâu, có mấy lần còn lùi lại đăm bước, nhíu mày trông rất đăm chiêu.
Tim Thản Côn đập rộn ràng, ông cảm thấy phen này có manh mối rồi.
Quả nhiên Giang Luyện cất lời.
*Chú có biết giống nơi nào không? Đúng là có một số nơi tương tự nhau"
Có à? Thần Côn hối hận vì mình đã không nghe lời Mạnh Thiên Tư.
Giang Luyện chỉ vào bức vẽ: "Nửa dưới ngọn núi này, nói đúng ra là phân gốc núi, gần gốc núi đều rất giống"
Thần Côn không ngốc nên sau một lát ngơ ngần thì đã thốt lên. Ông hiểu rồi. Khi trước mọi người có bảo núi sẽ lún, sẽ có tuyết lở nên hình núi thời Thượng Cổ có thể không giống thời nay nhưng lại bỏ qua mất một điều: Trừ phi cả ngọn núi đều sụp, không thì phần gốc núi rất khó thay đổi được.
Điều này cũng như một gốc cổ thụ có tán lá rậm rạp bị gió thối, bị sét đánh, bị bẻ cảnh thì tân lá sẽ luôn thay đổi, nhưng phản gốc cây, rễ cây lại gản như không thay đổi.
Thần Côn lắp bắp: "Cho nên nó đúng là nơi... nơi này ư?"
Đúng là đi khắp một vòng lại trở vẻ chỗ cũ: Ban đầu tất cả mọi người đều đoán là nơi này. Sau đó nhìn thấy bức vẽ không khớp thì tưởng là nơi khác... Thì ra nó vẫn là nơi này, vốn dĩ nên là nơi nây.
Nơi này xuất hiện ảo ảnh xếp đồ vào rương và Diêm La, nơi này có những ruột núi kỳ lạ, rồi Tiểu Luyện Luyện cũng ngũ say không tỉnh ở chính nơi đây...
Nghĩ vậy, ông hỏi Giang Luyện: "Cháu ngủ lâu thế là chỉ... ngủ thôi à? Hay là vẫn có ý thức?"
Giang Luyện đáp: "Có gặp ác mộng, cũng không có gì đặc biệt cả"
Thần Côn tò mò: "Ác mộng gì?"
Giang Luyện không có tâm trạng kể cho ông nghe: "Thì là... chạy tới chạy lui đó"
Anh đang nhìn chằm chằm chiếc lều của Nghê Thu Huệ, chỉ đợi có người vén rèm ra ngoài, rồi gọi nhau lên núi.
Thần Côn không hài lòng: "Tiểu Luyện Luyện, cháu có thể nghiêm túc tẹo không? Không cần biết là giấc mơ đẹp hay xấu, nó đều chiếu ra thế giới tỉnh thân của con người. Mỗi lần chú nằm mơ đều mơ toàn điều quan trọng..."
Giang Luyện đang nóng ruột: "Giấc mơ của chú tất nhiên là quan trọng rồi. Nhưng châu không phải là chú"
Thần Côn ngạc nhiên: "Sao cháu biết giấc mơ của cháu không quan trọng? Chú hỏi cháu nhé, cháu có chắc lần mê man này của mình chỉ là do dân mắt thần vào đêm không? Nhỡ là vì cái gì khác thì sao? Nhỡ... có liên quan tới vị trí địa lý thì sao? Lúc dán mắt thản ở Tương Tây, Quảng Tây cháu cũng mơ thấy vậy à?
Giang Luyện hơi sững sờ.
Đúng là anh không dám chắc.
Anh nhớ tới đám sương mù mênh mông trong giấc mơ và cả cái cảm giác khát khao, không làm chủ được bản thân khi đối mặt với sương mù.
Sau một thoáng lưỡng lự, anh kể giấc mộng của mình ra.
Quả nhiên Thản Côn rất hào hứng: "Cháu tới đó hai lần à? Sau khi tiếng chuông biến mất là cháu quay lại đó?"
Giang Luyện gật đầu.
"Sao lại đi về đó?"
Cái này thì không nói rõ được. Ngủ quá lâu, đầu óc cũng mệt mỏi, Giang Luyện giơ tay ấn huyệt thái dương: "Cháu không biết. Dường như là trong lòng cháu cảm thấy nên đi và muốn đi nên người cứ tự đi về đó"
"Sao cháu lại tìm được đường? Nghe cháu kể thì con đường tới đó không hẻ đơn giản, lúc leo núi, lúc xuống thung lũng, có đôi khi còn phải đi xuyên qua hang động sâu thẳm"
Giang Luyện không đáp được: "Thi... cứ đi rồi đến đó"
"Sau đó cháu muốn đi vào, còn không thể vào được?"
*Vâng" Giang Luyện nhớ tới cảnh trong mơ mà rùng mình: "Tự dưng cháu lại nổi nóng, không còn biết mình là ai nữa, cũng chẳng thể khống chế được khát vọng dưới đáy lòng. Có vẻ giống..."
Anh cũng không rõ sự so sánh này có thích hợp hay không nữa: "Có vẻ giống con nghiện trông thấy thuốc phiện. Cái kiểu bất chấp hết thảy, không cần liêm sỉ, không có giới hạn, rất điên rồ ấy"
Thần Côn "ở" một tiếng, vẻ mặt khá thâm sâu.
Giang Luyện chú ý tới nét mặt của ông: "Có phải chú có ý kiến gì không? Cứ nói thẳng đi"
Thần Côn tìm cách nói thật uyển chuyển: "Tiểu Luyện Luyện, nói theo cách khoa học thì cháu thuộc về ý thức đi lạc. Còn nói mê tín thì là hỏn lìa khỏi xác. Chú hỏi cháu nhé, linh hồn cháu... khát vọng điều gì?"
Giang Luyện không thấu được ý ông: ". . Tự do?"
Thần Côn nổi giận: "Có phải cháu đọc quá nhiều thơ văn không vậy? Hồn! Lìa! Khôi! Xác! Cơ! Thể! Nằm! Đó! Thì linh hồn cháu khát khao được về đâu? Hả?"
Đã nói đến vậy rồi thì câu hỏi trở nên rất đơn giản.
Giang Luyện hiểu ngay: "Linh hồn muốn quay về cơ thể?" "Đúng vậy!" Thần Côn gật đầu: "Cũng giống như chim về tổ, dao về với vỏ, rùa đen tìm mai vậy..."
Giang Luyện nhíu mày: Sao nghe như đang mỉa mình thế nhỉ."Đó là bản tính rồi. Linh hồn và cơ thể chia cách, tất nhiên nó muốn quay về cơ thể nhưng cháu lại bị một khát vọng vô cùng lớn dẫn tới một nơi khác. Nói cách khác là cái đâm sương mù đó còn hấp dẫn cháu hơn cả cơ thể. Chú hỏi cháu đó là cái gì?"
Quả thật không thể tưởng tượng nổi. Có thứ gì còn quan trọng hơn cả quay về cơ thể của mình chứ? Giang Luyện trả lời theo bản năng: "Làm gì có. Thứ có thể khiến mình vứt bỏ cái vô cũ, chắc không phải mọc cánh thành tiên, sống mãi..."
Anh chợt dừng lại.
Thần Côn biết anh đã bắt đầu nghĩ tới thì còn hào hứng hơn cả anh. Ông nắm chặt tay lại như muốn cổ vũ cho anh: "Cháu nói... nói tiếp đi..."
Linh hồn muốn tìm chỗ quay về, cơ thể chỉ là chốn nương náu tạm thời, nhưng còn có một thứ vững bền hơn, kiên cố hơn nó... Giang Luyện thi thào: "Thủy tinh ư?"
"Đúng vậy!" Thần Côn vỗ đùi đánh bộp mà quên mất tay mình bị trói nên suýt tự làm ngã mình: "Cháu nói xem có giống không? Ban đầu chú còn không nhớ ra, sau này cháu bảo giống con nghiện trông thấy thuộc phiện chú mới biết đó là một loại nhu cầu vô cùng mãnh liệt —— nhu cầu sinh lý của cơ thể thì cháu còn có thể khống chế qua lý trí nhưng nhu câu của tỉnh thần thì sao?
"Với cả..." Ông vớ được chủ để hứng thú nên nói luôn miệng: "Châu nhắc tới chuyện cảm nhận được đủ mọi cảm xúc khinh miệt, châm biếm, dè bíu trong đám sương đó —— nó có giống như bên trong có rất nhiều người không? Có giống "chúng nó" không?"
Giang Luyện sững sở: "Chú nói "chúng nớ' trong cái hố đất di động á?"
Không sai. Thần Côn nói thẳng luôn: "Chúng nó sống trong thủy tỉnh, mà cháu chỉ là một linh hỏn đi lạc muốn vào mà không được. Thế nên chúng nó nhìn châu như nhìn bọn tôm tép nhãi nhép. Trước kia cháu cũng dán mắt thần vào chiều tối rồi đấy, tuy lần này muộn hơn chút nhưng cũng đâu đến mức không vẻ được? Bao nhiêu dấu hiệu này khiến chú cảm thấy..." Ông thì thẩm: "Suy đoán khi trước của chúng ta về hố đất di động là đúng. Mà rất có thể nó đang ở gần đây"
Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, thì đã bị tiếng ồn ào đột nhiên vang lên thu hút sự chú ý.
Đó là Nghê Thu Huệ dẫn đầu đoàn người chuẩn bị đi lên núi. ++++
Khoảnh khắc Mạnh Thiên Tư nằm xuống vái lạy, cô mới hiểu "muốn ra khỏi ruột, tìm tay nắm bên cửa trái" là thế nào.
Bởi vì cô trông thấy, phản đầu hai sợi dây thừng dưới chân minh... vừa vặn buộc ở trên hai chiếc tay nắm bên sườn cảnh cửa ánh sáng.
Nói vậy cũng không chính xác lắm: Bên dưới cánh cửa ánh sáng vốn có hai tảng đá gồ ghẻ, nhác qua sẽ tưởng nó nhô lên trên vách núi mọt cách ngẫu nhiên, mà đầu dây thừng lại như xuyên thủng qua tảng đá, bám chặt vào đó nên dù có làm gì, dây thừng cũng vẫn chắc chắn.
Nhưng lúc này hai tảng đá gỏ ghẻ kia mở ra như một bàn tay đang xòe ra năm ngón. Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp làm gì, cả người cô và chiếc cầu bằng dây thừng đã rơi xuống dưới.
Cơ thể cô rơi thật nhanh xuống bên dưới, xung quanh là tiếng gió vù vù làm Mạnh Thiên Tư nắm chặt lấy sợi dây thừng theo phản xạ. Trong đầu cô hiện lên hai chữ "Tiêu rồi"
Trong đầu cô có một suy nghĩ đại khái: Hai đầu cây câu dây này đều được buộc ở trong nắm tay như hình tảng đá gỏ ghẻ kia. Không rõ hành động "gõ cửa" của cô đã làm gì khiến nắm tay xòe ra, cả sợi dây rơi xuống dưới vực sâu không đáy.
Chín khúc ruột quanh... Phen này cô ngã thành chín khúc mất. Người ta thường bảo trước khi chết, những điều quan trọng trong cuộc đời sẽ hiện lên trước mắt như chiếc đèn kéo quân. Xem ra lát nữa đèn kéo quân của cô sẽ mở màn rồi. Cô hi vọng Giang Luyện có thể xuất hiện sớm hơn chút, đừng để đến phút cuối mới có mặt, Giờ là lúc phải đẩy nhanh tốc độ, đừng để xuất hiện tình huống anh còn chưa lên đường, cô đã ngã bẹp di. Đang nghĩ ngợi lung tung, người cô bỗng dừng lại như thể sợi dây thừng bị ai đó túm lấy. Cơ thể cô lắc lư như món đồ chơi trong lúc sợi dây thừng lay động. Hai tai cô ù đi, chẳng còn nghe rõ âm thanh gì cả do bị ảnh hưởng của việc rơi tự do. Khi giương mắt lên nhìn, cô chỉ thấy một cửa hang gân đó đang di chuyển thật chậm. Hai bên cửa hang cũng có hai nắm tay đá gỏ ghẻ, mà một bên cầu dây đang nằm trong hai bản tay đó.
Lỏng ngực Mạnh Thiên Tư sôi trào, đầu choáng mắt hoa, muốn nôn hết mọi thứ trong bụng ra, nhưng vì hai ngày nay không ăn được mấy nên chẳng nôn được.
Vì sao cửa hang lại di chuyển? Chẳng lẽ bây giờ là lúc "chuyển ruột" trong "Chín khúc ruột quanh, ngày ba lần chuyển" ư?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô đã lại muốn chết rồi: Cô trông thấy hai bàn tay đá gỏ ghẻ kia đồng thời xòe ngón ra bên ngoài.
Một giây sau, cái cảm giác rơi tự do khiến người ta điên cuồng lại xuất hiện. May mà một lần còn bỡ ngỡ, sang lần hai đã thành quen, Mạnh Thiên Tư cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt —— quả nhiên năm, sâu giây sau cô lại dừng lại.
Mạnh Thiên Tư lắc lư trên dây thừng. Lần này cô ngước đầu nhìn lên phía trên: Vì không nghe thấy tiếng con gà tuyết nữa, cô không biết nó đã ngã mất rồi hay vẫn còn trên vách núi?
Vừa ngước đầu lên cô đã phải bật cười: Con gà tuyết kia vẫn còn ỡ đi theo cô. Không biết nó làm thế nào mà hai móng chân vắt chéo trên dây thừng, thả người xuống bên dưới —— người nó nhỏ không bị lung lay, trông rất giống con vịt quay trên phố. Nhưng nói thế nào thì có con gả đi cùng cô cũng dẻ chịu hơn đi một minh.
Mạnh Thiên Tư quát lên: "Bám chặt vào nhé..."
Còn chưa nói xong cô đã lại rơi tiếp.
Mạnh Thiên Tư đếm được hết thảy chín cú rơi như vậy. Mấy lần rơi sau đó người cô đã mê man, chỉ thỉnh thoảng mới mở mắt ra được. Không rõ là thật hay ảo giác mà cô cảm thấy trên vách núi đá có một cái cửa hang di chuyển thật chậm như một con mắt lớn, nhìn cô rơi từng quãng một.
Sau lần rơi cuối, Mạnh Thiên Tư đợi một hỏi, không thấy động tĩnh gì nữa thì mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cây cầu dây. Cô thở hổn hển, miệng há hốc như muốn nôn mà chẳng thể nôn: được, người ngợm nhếch nhác như một con chó hấp hối. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện, nơi dưới cây cầu dây nửa mét... hình như là đất bằng.
Trời đất, cô nhớ lắm cái cảm giác dẫm chân trên đất bằng. Chẳng bao giờ cô muốn trải nghiệm lại cái cảm giác rơi tự do muốn vỡ tim, vỡ mật này nữa. Mạnh Thiên Tư lộn ngược người lại, sau khi quay một vòng lưng cô đã chạm đất.
Cô cảm thấy lưng mình lạnh lẽo do mỏ hôi thấm ướt áo.
Lần rơi này khiến Mạnh Thiên Tư tạm thời mất thính giác, đôi mắt cũng chẳng còn tỉnh ranh, nhìn cái gì cũng chỉ toàn bóng chồng. Cảm thấy phía trước có thứ gì trăng trắng, khiến lòng người sợ hãi, cô mở mắt ra và thấy giữa không trung có một cái đầu khổng lỏ, hình dáng quái dị đang ngó mình.
Cái quái gì vậy?
Mạnh Thiên Tư run lên, dùng hết sức mình mà bò dậy. Cô với lấy khẩu súng phun lửa bên hông —— đã sử dụng mấy lần nên khẩu súng rất nhẹ, nhưng nó lại là vũ khi tốt nhất của cô lúc này. Trong lúc cô vừa bò vừa đi, trời đất nghiêng ngả, đầu óc quay cuồng nên cũng không rõ là mình đi tới gần thứ đó hay là nó xông tới bên mình. Mạnh Thiên Tư cảm thấy nó giống con rắn, nhưng trên người lại mặc bộ giáp mà chỉ bò Tây Tạng mới có và bộ lông thật dày.
Cô quát lên: "Thứ gì đó!"
Rồi phun lửa vào nó.
Đúng như cô dự liệu, nhiên liệu trong súng phun lửa đã không còn nhiều lắm. Lần phun cuối cùng nảy chỉ còn mấy ngọn lửa và khí thải linh tỉnh. Nhưng nó vẫn bốc cháy một lúc trên người thứ kia.
Mạnh Thiên Tư ngã ngồi xuống đất, rồi cứ ngồi như vậy mà ngủ thiếp đi.
Thật ra cô cũng chẳng ngủ được bao lâu vì nơi này quá lạnh, chẳng khác gì nằm trong hầm bảng. Từng luồng hơi lạnh thấm vào lỗ chân lông trên người cô. Con gà tuyết ở bên dùng cái đầu có bộ lông mềm như nhung cọ vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô. Mạnh Thiên Tư cắn chặt môi để mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng. Cô rùng mình một lúc rồi cũng tỉnh hẳn.
Điều đầu tiên cô làm là ngắng đầu lên nhìn cái thứ bị mình phun lửa vào khi trước.
Cô không ngờ tới đó lại là một con... rồng băng.
Đúng vậy, nó là rồng băng. Nó nằm cách mặt đất không xa, đang uốn mình vắt ngang trên vách núi như một cây câu. Thân rồng đơn sơ, to lớn, không được chạm trổ tỉnh tế, mang theo phong cách cổ xưa được đúc từ băng nhưng trông lại rất sống động. Mạnh Thiên Tư cũng đã rõ thứ bị cô nhận nhầm là lông bò Tây Tạng là thứ gì rồi. Đó là những cột nước nhỏ từ trên thân rồng xuống, nhưng vì nhiệt độ quá thấp nên đóng thành băng. Những cột băng ấy chồng lên nhau từng tầng từng tảng, giống như con rồng băng này được khoác một lớp áo choàng thật dày.
Nói không chừng đây là tác phẩm nghệ thuật từ thời Thượng Cổ của người ta, vậy mà cô lại mang súng phun lửa ra đốt nó.
Mạnh Thiên Tư nhìn vào nơi bị phun lửa. Hiệu quả của súng phun lửa rất rõ ràng, dù cho khẩu súng chỉ còn một chút nhiên liệu cuối cùng, thứ bị đốt còn là băng đá ngàn năm thì nó vẫn đốt mất một góc.
Nơi bị đốt đó lộ ra một mảng trắng hếu...
Đó không phải là... xương đầu đấy chứ?
Mạnh Thiên Tư nghĩ vậy rồi không biết cô lấy sức ở đâu mà đứng lên, sải bước đi tới bên đó. Vừa mới tới bên con rồng băng, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe tiếng băng vỡ vụn và cô lại rơi xuống bên dưới.
Mẹ kiếp, đây là... tầng hầm ngâm? Hay là cạm bảy?
Mạnh Thiên Tư hoảng sợ, vơ tay túm bừa ở xung quanh. Cuối cùng cô túm được vào sợi xích bằng đồng lạnh lẽo, nhưng vì sợi xích quá lạnh lại được phủ một lớp băng, nên cô không thể túm chặt được mà vẫn cứ rơi tiếp. Ngay khi đang hoảng loạn, người cô đã dừng lại vì cô ôm được một tảng bảng có hình dạng hệt như một chiếc đỉnh nhọn.
Cô thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh rồi mới quan sát xung quanh. Giờ phút này cô đã hiểu thứ mà cô tưởng là đất bằng vừa rồi thật ra không phải đất bằng, mà chỉ là một tầng như trong tòa nhà cao tầng thôi. Mà tảng bên dưới của nó còn là một cái hang động không đáy. Tầng bên trên ấy có một cái cửa to bằng miệng giếng, bên cạnh cửa là một sợi xích bằng động. Hiện giờ cô đang lắc lư giữa không trung đen kịt ở nơi cuối cùng của sợi xích dài chừng hai mươi mét ấy.
Thật sự không biết phải dùng tâm trạng gì để diễn tả tất cả những thứ xảy ra trong hôm nay nữa: Kiếp trước cô đã làm bao việc tội lỗi, để kiếp này phải đối mặt với những nguy hiểm liên tiếp? Rồi cô lại tích được bao nhiêu phúc mà có thể giữ được mạng sống ở những phút cuối cùng?
Phải cảm ơn tảng băng này, vì tuy tay cô đã mất hết cảm giác vì lạnh cóng khiến cô sắp không ôm được nó nữa rỏi, thì cũng vì nó mà cô không rơi thẳng xuống dưới từ khi nãy.
Lúc này Mạnh Thiên Tư chẳng còn chút sức nào. Cô tự cho phép mình nghỉ ngơi nửa phút rồi mới bò lên.
Cô mệt mỏi hít thở, hơi thở ấm áp phả vào tảng băng làm lớp băng bên trên tan chảy, mất đi về đục mờ trên mặt.
Chợt Mạnh Thiên Tư dừng lại.
Dưới lớp sương trắng ấm áp, mặt bảng trong suốt dân hiện ra gương mặt của một bà lão, giả nua bị đông cứng ở trong.