Quyển 6: Diêm La - Chương 85

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:52:54

Đã đi gặp Diêm La thì không thể nào thiếu được Thần Côn. Mạnh Thiên Tư cho một người nhanh nhẹn quay về báo với ông, còn mình thì dẫn theo những người còn lại đi cùng Giang Luyện trên con đường đầy đá và nhánh cây. Diện tích của thôn Năm Trăm Lộng không tính là nhỏ. Nhưng cũng giống như các thành phố lớn, chỉ có mấy khu thích hợp cho người ở thôi —— Ngoài phần "lộng" bằng phẳng có diện tích hơi lớn ra, những phần đất hẹp khác dù trong những năm chưa bị bỏ hoang cũng hiếm khi qua lại với người ngoài, càng không nói đến hiện tại. Lộ Tam Minh thấy càng đi càng hẻo lánh thì ngạc nhiên: "Nơi này mà vẫn có người ở à?" Giang Luyện trả lời ông: "Còn phải xem người đó có yêu cầu gì về 'nơi ở' nữa." Mạnh Thiên Tư đi bên cạnh nghe được thì thổn thức. Cô cảm thấy ông lão Diêm La này không đòi hỏi gì cao về nơi ở thật. Nhưng như vậy thì càng quái lạ hơn: Kẻ quân sư lòng dạ hiểm độc năm nào có thể vứt bỏ vợ con, ẩn mình trong trời đất. Những gì ông ta "bỏ ra" không thể nói là ít, chẳng lẽ ông ta làm vậy không phải là để hưởng thụ lạc thú trên đời à? Sao lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ được? Đi tiếp chừng nửa giờ, Giang Luyện đứng lại chỉ vào khoảng lưng chừng của một ngọn núi bánh ú gần đó: "Kia." Tất cả mọi người đều quay sang đó nhìn, nhưng chẳng ai nhìn thấy gì lạ thường: Những ngọn núi bánh ú này do lớp bùn đất quá mỏng, không thể mọc được cây cao, nên xung quanh chỉ có những hàng rêu ẩm ướt phủ kín thân mình. Mùa này đúng là mùa cây cối đâm chồi nảy lộc, cây cỏ mọc rất nhanh, quả thực chẳng khác gì một tấm thảm xanh rờn phủ kín bề mặt núi. Mạnh Thiên Tư biết là chắc chắn phải có gì đặc biệt ở đó, nên gọi người đưa kính viễn vọng cho mình. Sau khi nhìn kỹ sườn núi đó một hồi, cô khẽ "a" lên một tiếng. Nguyên lý cơ bản của nơi này cũng giống như cái nắp dây leo của khu rừng treo mật núi: Nơi đó thật ra không bằng phẳng, mà nó có một cái cửa hang bị cành mây che lấp. Nếu không có người nhắc nhở và kính viễn vọng có thể phóng đại sự vật thì sẽ không ai chú ý tới nó cả. Nhưng mà muốn trèo lên núi thì hơi khó. Loại núi này vốn không phải chốn để người đến leo trèo chơi đùa. Thang Tráng leo lên trước, anh ta buộc một sợi dây thừng dài ở cửa hang, rồi thả xuống cho mọi người có chỗ bám. Vậy thì những người còn lại mới dễ trèo lên. Khi đến cửa hang, Mạnh Thiên Tư túm đám dây mây che lấp cửa động ra. Cô cứ tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một cái hang động to lớn, không ngờ lại chỉ là một con đường dài khoảng hai ba mét, chiều rộng chỉ đủ cho một người bò vào. Mà lúc bò còn phải cúi đầu xuống, nếu không thì đầu sẽ đụng phải vách núi. Cô còn chưa kịp lên tiếng, Giang Luyện đã giải thích: "Cho chân vào trước, xong dịch dần vào bên trong. Khi nào đến cuối đường thì nhảy thẳng xuống là được. Bên dưới mới là hang động. Nhưng mà trong đó không lớn lắm, không chưa được nhiều người đâu nên đừng kéo tất cả vào." Nói xong, anh tự mình làm trước. Đã hiểu. Kết cấu của cái hang động này giống như thổi bong bóng bằng ống hút, càng gần ống hút thì càng nhỏ. Mạnh Thiên Tư là người thứ hai tiến vào. Trước khi đi vào, cô còn dùng kính viễn vọng nhìn ra xung quanh. Ở giữa đám núi bánh ú hỗn loạn, cô thấy được Thần Côn: Ông đang cưỡi la với một vẻ mặt lo lắng, liên tục hỏi người bên cạnh điều gì. Chắc là ông sợ bỏ lỡ điểm quan trọng. Còn người chủ la và những người khác thì thụt lại phía sau. Mạnh Thiên Tư áng chừng khoảng cách hai bên: Không thể đợi ông được, cứ vào xem trước đi rồi tính. Cô làm theo phương pháp Giang Luyện nói, dịch dần vào trong con đường chật hẹp. Khi đi đến cuối đường, dưới chân trống rỗng, may mà cô đã có dự kiến từ trước, nên không hoảng hốt gì cả. Cô chống tay vào vách đá, nhảy thẳng xuống dưới. Giang Luyện đã ung dung ngồi đợi cô một lúc rồi. Thấy cô xuống đến nơi anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ bĩu môi về một phía, ý bảo cô tự sang xem. Mạnh Thiên Tư quay sang nhìn theo hướng anh chỉ. Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên đó, trong đầu cô đã nhảy ra từ. Transformers! Trong hai năm series điện ảnh "Transformers" nổi như cồn, trên mạng có rất nhiều người bắt chước theo bộ phim. Nhưng vì chất liệu sắt thép khó làm, nên chỉ có thể làm na ná thôi: Ví dụ như đeo hộp giấy trên tay, chân, cơ thể, đầu, để tạo ra phiên bản cosplay nghèo rớt. Diêm La cũng vậy. Chẳng qua ông ta không dùng hộp giấy mà làm hẳn một cái khung bằng sắt. Nói chính xác hơn thì Diêm La đang nằm ở trong một cái khung sắt hình người. Mạnh Thiên Tư nhìn thấy lồng ngực ông ta vẫn còn phập phồng, có nghĩa là vẫn còn hô hấp bình thường: "Ông ta sao..." Giang Luyện nói: "Bị tôi đánh ngất." Thì ra là thế. Mạnh Thiên Tư quan sát cái khung sắt nọ, càng nhìn cô càng thấy nó là phiên bản cách tân của quan tài. —— Quan tài có hình chữ nhật. Còn cái này được làm theo hình người. Phần đầu, tay, chân đều vừa vặn với cơ thể, mà chui vào trong đó rồi thì không thể thoải mái di chuyển tay chân nữa. —— Quan tài có nắp đóng, cái này cũng có nắp luôn. —— Quan tài khép kín bốn phía, còn cái này do làm bằng sắt nên vẫn còn chỗ trống. Chính vì vậy Mạnh Thiên Tư mới có thể nhìn thấy Diêm La nằm ở trong. Nhưng không chỉ có vậy. Trên cái khung sắt hình người kia có bảy tám móc sắt gắn vào vách đá, mà trên vách đá lại có đủ thứ ròng rọc, bánh răng. Mạnh Thiên Tư còn nhìn thấy cả một chiếc chuông điện nữa. Vì nơi này không có điện nên chắc hẳn nó chạy bằng pin. Cô nhìn xung quanh hang động, quả thật có dấu vết sinh hoạt. Còn có cả một số thứ lặt vặt cũ nát, theo Mạnh Thiên Tư đoán thì chúng được lượm ở thôn Năm Trăm Lộng. Trong lòng cô đã hơi có điều ngờ ngợ, nhưng vẫn chưa rõ ràng lắm, nên quay sang hỏi Giang Luyện: "Lúc anh bám đuôi ông ta đã nhìn thấy những gì?" *** Giang Luyện theo đuôi Diêm La cũng không khó khăn lắm, vì Diêm La vốn là người không nhanh nhẹn. Trước khi vào trong hang động, Giang Luyện cũng không biết người đó là Diêm La. Trong hoàn cảnh tối lửa tắt đèn, có ai nhìn rõ ai đâu. Khi đuổi theo đến cửa hang, anh còn kiên nhẫn đứng ở ngoài một lúc. Mãi đến khi chắc chắn rằng người đó không phát hiện ra mình, và phía cuối con đường xuất hiện ánh lửa, anh mới bò vào trong. Thật ra ở cuối con đường cũng có một tấm gỗ, nhưng vì để thông khí nên người ta đã đục mấy lỗ thủng bên trên. Khi ấy, Giang Luyện đã ngó vào trong từ mấy lỗ thủng đó. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một góc hang động có châm một cây nến dài khoảng hai đốt ngón tay. Tiếp đó anh mới trông thấy một người ướt sũng. Thật sự là ướt sũng, tuy không khoa trương đến mức nước trên người nhỏ tong tỏng, nhưng có thể nhìn ra người đó đã từng ngâm ở trong nước —— Giang Luyện lập tức nhớ tới người chủ la từng hét ầm lên vì hoảng sợ. Ông ấy từng thề thốt rằng dưới nước có người, sau đó thì bị sơn hộ đi cùng cười nhạo. Nói cách khác, trước đó... người này đang đi bơi? Nhưng mà anh lại sửa lại rất nhanh: Làm gì có ai đi bơi ở cái ao nước bùn cho la uống chứ? Người này đang "ngâm nước" thì đúng hơn. Nhưng mà ngay sau đó, anh không còn rối rắm việc người này bơi lộ hay ngâm nước nữa. Vì anh nhận ra gương mặt đó. Không ngờ lại là Diêm La! Giang Luyện từng tự tay vẽ lại gương mặt ông ta, cũng từng dùng máy tính vẽ lại tướng mạo lúc về già của ông ta, nên anh nhớ rất rõ gương mặt này. Sau khi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, anh chắc chắn là mình không nhìn nhầm. Diêm La hiện giờ chừng bốn, năm mươi tuổi. Nghĩa là nếu phỏng đoán của Thần Côn là đúng, thì người Diêm La "sinh" ra ở lò hỏa táng là phiên bản trẻ tuổi của mình. Nhìn qua lỗ thủng, vẻ mặt Diêm La không bình tĩnh lắm, có thể là bất an vì những vị khách không mời mà đến này. Ông ta đi loanh quanh mấy vòng rồi chuẩn bị đi ngủ. Vốn dĩ ông ta định thổi tắt nến nhưng thấy chỉ còn lại một đoạn thì không thổi nữa, mà nằm xuống luôn. Thật ra trong hang động khá mát mẻ, nhưng vì là cuối hè nằm ngủ dưới đất, không chăn không gối thì còn được, chứ nằm ở trong cái khung sắt hình người là thế nào? Rồi sau đó Diêm La giơ tay kéo một sợi dây ở bên khung sắt. Tiếng chuông điện chói tai đột nhiên vang lên làm Giang Luyện hốt hoảng tưởng mình bị lộ. Nhưng ngay sau đó anh lại nghe được tiếng dây xích leng keng, rồi một khung sắt hình người khác chậm rãi rơi từ trên đỉnh hang xuống, hình như là để ghép vào khung sắt bên dưới. Còn Diêm La thì như đã thành một thói quen, ông ta nhắm mắt lại, không thèm nhìn cái khung sắt bên trên lấy nửa cái. ... Mạnh Thiên Tư nghe đến đó mới chen lời: "Là hai cái khung sắt ghép vào à?" Giang Luyện gật đầu bảo cô nhìn khung sắt: "Cô nhìn xem, ông ta bị nhốt ở giữa mà. Cũng như quan tài ấy, người nằm vào trước rồi lại đậy nắp lên sau." Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Nhưng mà vì sao phải rung chuông... đi ngủ chứ? Ông ta ở đây có một mình, đâu cần phải nhắc nhở ai." Giang Luyện cười: "Tôi cũng thấy lạ ở điểm đó. Sau này kiểm tra kỹ càng mới biết, đây có thể là vấn đề năng lực của Diêm La —— Cái cơ quan này ông ta chỉ có thể thiết kế như vậy thôi. Khi nào kéo sợi dây, cái khung sắt phía trên sẽ lên xuống, mà lúc nó lên xuống, tiếng chuông điện sẽ vang lên. Thật ra cái ông ta cần không phải là tiếng chuông lúc đi ngủ, mà là..." Mạnh Thiên Tư tiếp lời: "Mà là... tiếng chuông lúc thức dậy?" Thế cũng không đúng, cái chuông điện này phiên bản bình thường, không có chức năng báo thức. Muốn để nó kêu thì chỉ có thể là sau khi Diêm La thức dậy tự mình kéo sợi dây để khung sắt được kéo lên thôi. Mà người đã dậy rồi thì còn cần chuông làm gì? Giang Luyện nói: "Cô đừng vội, nghe tôi nói tiếp đã, đây là điểm kỳ lạ nhất trong việc này..." Anh còn chưa nói xong, trên con đường ra vào hang động đã có một cái đầu thò ra. Cái đầu đó nghe được lời anh nói thì vội vàng hỏi: "Cái gì kỳ lạ? Chỗ nào kỳ lạ?" *** Thần Côn là người có thể sẽ đến muộn, chứ không thể không đến. Vì Giang Luyện đã nói "Trong đó không lớn lắm, không chưa được nhiều người đâu nên đừng kéo tất cả vào.", nên Lộ Tam Minh cảm thấy mình cần phải biết điều. Vậy là ông dẫn theo những người còn lại canh chừng ở bên ngoài, lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên trong. Khi Thần Côn vội vàng chạy tới nơi nghe được tin người ở trong động thì vội vã chui vào luôn, làm Lộ Tam Minh còn chưa kịp nhắc ông cho chân vào trước. Thành ra lúc này đầu ông thò vào trước. Đáng lẽ ra cho chân vào trước thì còn có thể nhảy xuống, chứ đầu vào trước... Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư lại chẳng có ý định qua đỡ ông, cứ để mặc ông treo đầu ở vách đá như một quả dưa. Giang Luyện không kể lại từ đầu cho Thần Côn nghe, ai bảo ông đến muộn. Anh nói tiếp. *** Giang Luyện không manh động, vì anh cảm thấy khi một người đi ngủ lại tốn nhiều công sức để nhốt mình trong một cái khung sắt thì chắc chắn phải có nguyên nhân. Anh quyết định chờ để xem cái nguyên nhân đó là gì. Cho nên anh kiên nhẫn nằm sấp ở đó, chờ thời gian trôi qua. Chờ đến khi ánh nến cháy hết, tiếng ngáy của Diêm La vang lên, mọi thứ vẫn bình thường. Giang Luyện nghĩ mình cứ nằm đây xem người ta ngủ cũng chỉ tốn thời gian: Diêm La mà ngủ đến sáng thì mình cũng nằm đây xem cả đêm à? Với lại mình đi ra ngoài cũng khá lâu rồi, sợ là Mạnh Thiên Tư sẽ sốt ruột. Rồi anh lại nghĩ phải trói Diêm La lên đã rồi lại quay về thì sẽ ổn hơn. Thế là anh bò dần ra ngoài, hiện tại là đầu ở phía trước, không tiện nhảy vào trong hang, anh phải ra ngoài để đổi hướng rồi lại vào. Vừa mới lùi được khoảng một phần ba quãng đường, anh bỗng cảm thấy có điều kỳ lạ. Tiếng ngáy không còn nữa. Không chỉ tiếng ngáy biến mất, mà còn xuất hiện thêm tiếng ho khẽ. Vậy là... dậy rồi? Giang Luyện lại quay lại để xem tình hình bên dưới. Đến khi ghé mắt vào lỗ thủng anh mới nhận ra là mình ngốc: Ngọn nến tắt rồi, dưới đó toàn màu đen. Nhưng may mà anh đã nằm trong lối vào khá lâu, ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, nên có thể nhìn thấy loáng thoáng. Trong hang động, đầu Diêm La đang lắc qua lắc lại, cổ họng thì phát ra những tiếng hắng giọng kỳ dị, móng tay thì cứ cọ vào khung sắt, khiến người ta rợn tóc gáy. Cái quỷ gì vậy? Sao bỗng dưng Diêm La lại như biến thành người khác thế? Giang Luyện quá muốn biết tình hình bên đó, nên anh lập tức quyết định lấy cây gậy chiếu sáng mang theo bên người ra, mở hé cái nắp gỗ lên, rồi ném cây gậy chiếu sáng vào trong, rồi lập tức đóng nắp lại. *** Thần Côn nghe được thì hít hà: "Tiểu Luyện Luyện, gan cháu lớn thật đấy! Mà cháu đóng nắp lại làm gì, thế chẳng phải cởi quần..." Nói đến đây, ông bỗng nhớ ra ở đây còn có phụ nữ, thế là sửa lại thành từ ngữ lịch sự: "Làm điều thừa à?" Giang Luyện cười: "Lúc ấy cháu nghĩ là dù sao ông ta cũng chỉ có một người. Lối ra duy nhất của hang đã bị cháu chặn rồi, cháu không sợ ông ta phát hiện, chẳng qua cháu chưa muốn xuất hiện, để xem phản ứng của Diêm La thế nào." Điều này rất quan trọng, phản ứng của một người khi đối mặt với tình huống bất ngờ sẽ đại biểu cho thực lực của người đó —— nếu Diêm La không thét chói tai hay hoảng hốt nghĩa là việc đó chưa đủ để ông ta sợ. Gậy chiếu sáng có màu màu xanh lục. Nó vừa rơi xuống đã làm cả hang động nhuộm một lớp ánh xanh. Giang Luyện nhìn thấy, Diêm La sửng sốt, nhìn chằm chằm cái nắp —— nhưng mà phía cái nắp vẫn bình thường, cũng chẳng có ai vào cả. Ông ta lại nhìn chằm chằm vào gậy chiếu sáng, vẻ mặt đó... Giang Luyện rất khó diễn tả, nhưng anh có một trực giác mãnh liệt: Người này không phải là Diêm La ban đầu. Diêm La ban đầu là một người tâm sự nặng nề, sầu não mà lại chất phác. Còn người này thì khiến người ta cảm thấy gian xảo, thông minh, thờ ơ, đắc ý. Giang Luyện quyết định không đợi nữa, cũng chẳng thèm thay đổi phương hướng —— anh nhảy luôn xuống dưới, lộn ngược cơ thể ở giữa không trung để có thể tiếp đất bằng chân. Khi anh rơi xuống đất, Diêm La mới lộ vẻ hoảng sợ. Ông ta nhìn anh chằm chằm, vẻ sợ hãi lộ rõ trên mặt. Giang Luyện bước từng bước đến gần ông ta. Anh chú ý tới sợi dây Diêm La vẫn luôn nắm ở trong tay: Lẽ ra ông ta chỉ cần kéo sợi dây là khung sắt sẽ nâng lên và thoát ra được, nhưng vì sao ông ta không kéo? Giang Luyện hỏi ông ta: "Ông là ai? Là Diêm La à?" Diêm La không trả lời, mà chỉ cười rất kinh khủng, Giang Luyện chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nên quyết tâm đe dọa: "Ông không nói phải không? Có tin tôi..." Anh mới nói đến đây, một việc kỳ lạ đã xảy ra. Người Diêm La rụt lại, như đang ngủ mơ mà bị ai quấy nhiễu, muốn tỉnh dậy mà chưa tỉnh được ấy. Ngay sau đó, con mắt của Diêm La chuyển động nhanh như chớp. Cảnh tượng đó rất đáng sợ, có mấy lần chỉ xoay chuyển đến mức chỉ còn thấy lòng trắng. Dù là Giang Luyện rất to gan cũng phải toát mồ hôi lạnh. Ngay khi anh còn chưa kịp nghĩ gì, đôi mắt đó đã dừng lại. Sau đó trước mặt anh là hai con mắt hoảng sợ, vẻ mặt cũng là của Diêm La lúc trước. Ông ta há hốc mồm như muốn hét lên mà lại không thể phát ra tiếng. Giang Luyện vội vàng bóp cằm ông ta, thì mới phát hiện cái lưỡi trong miệng ông ta đã bị cắt mất rồi. Tiếng chuông điện vang lên, là Diêm La túm sợi dây trong lúc vùng vũng. Giang Luyện nhanh tay đánh ngất ông ta, rồi kéo một sợi dây khác, để khung sắt vừa mới nhấc lên trở về vị trí cũ. Đây cũng là lý do vì sao anh có thể nói là việc này rất "thuận lợi". Đúng là rất thuận lợi, từ đầu đến cuối anh chỉ mất mỗi tí sức đánh ngất Diêm La. *** Lúc Giang Luyện kể, Mạnh Thiên Tư còn sợ Diêm La đã tỉnh rồi mà đang giả vờ ngủ, nên đi tới lật mí mắt ông ta lên để kiểm tra. Đến khi chắc chắn người này vẫn còn choáng váng, thì mới bình tĩnh lại. Nói xong, cả hang động đều im lặng. Đầu Thần Côn thò xuống dưới một lúc thấy khó chịu nên đã rụt lại rồi. Lúc này chỉ có mỗi giọng ông bay từ trong lối ra xuống: "Hai người, đúng là giống như hai người." Giang Luyện gật đầu nhìn Mạnh Thiên Tư: "Tôi nghi ngờ Diêm La biết điều này. Ông ta nhốt mình trong khung sắt và thiết kế cả chuông điện là để phòng tên kia chạy ra ngoài —— Bởi vì chỉ cần khẽ chạm vào sợi dây, chuông điện sẽ vang lên, Diêm La ban đầu sẽ bừng tỉnh. Cũng giống như ban nãy tôi quát to làm ông ta tỉnh giấc vậy." Mạnh Thiên Tư giật mình. Cô nhìn Diêm La vẫn còn mê man: "Đây là... hai nhân cách à? Ông ta sống lại, hay là sinh ra một nhân cách khác?" Giang Luyện trầm ngâm: "Cũng không giống lắm. Ông ta nhốt mình kỹ càng như thế, dùng cả khung sắt và chuông điện, thì có vẻ như đang đối phó với kẻ địch hơn..." Thần Côn lại thò đầu xuống: "Có thể là hai nhân cách, cũng có thể là hai người khác nhau. Các cháu đừng tưởng hai người khác nhau thì không thể dùng chung một cơ thể. Chú có một người bạn là Lão Thạch, ở cùng nhà với chú. Những gì cậu ấy trải qua và tình hình hiện giờ còn thảm hơn thế này nhiều..." Ông kể sinh động như thật: "Diêm La này ít ra lúc tỉnh táo còn là chính mình, chỉ khi ngủ kẻ kia mới chuồn ra được. Chứ Lão Thạch thì kinh khủng lắm, hai người trong cơ thể là cùng nhau tồn tại, lúc tỉnh táo hai người đó còn cãi nhau được cơ —— một người bày ra vẻ mặt này, một người bày ra vẻ mặt kia. Một người đang gào thét dở thì lại nhảy sang giọng người kia. Gương mặt không sao phản ứng kịp sự thay đổi đó, nên trông rất đáng sợ. Mà nó còn giống như có hai gương mặt chồng chất lên nhau, mỗi bên một nửa, thế là bị mọi người gọi là mặt âm dương..." Ông tặc lưỡi một hồi mới nhớ ra mình đang lạc đề, thế là quay lại: "Muốn biết sao lại thế này thì đánh thức Diêm La dậy. Có nước lạnh không? Hắt cho ông ta tỉnh dậy, hỏi là xong ngay. Mất lưỡi thì vẫn viết được cơ mà. Diêm La này là người có học còn gì. Đã nhận ra tranh của Bạch Thạch tiên sinh thì chắc chắn là biết viết..." Nói đến đây, ông cố gắng quay đầu lại gọi với ra bên ngoài. Một lát sau giọng của Tì Hưu vang lên: "Ở quanh đây không có nước. Mạnh Thiên Tư cần làm gì thế? Nước bẩn có được không?" Mạnh Thiên Tư đáp lại: "Được, bẩn cũng được." "Thế... nước tiểu của con la có được không?" Mạnh Thiên Tư sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng gật đầu: "Cũng được." Tên Diêm La này từng giết nhà họ Huống, lại có liên quan đến việc bà cố Đoạn mất tích. Còn từng gián tiếp gây ra cái chết của trần đại phi làm việc ở lò hỏa táng. Cho ông ta một gáo nước tiểu la trước để ông ta biết thế nào là báo ứng. Không cần biết nó đến muộn bao nhiêu năm, cũng không cần biết ông ta có sống lại hay không. Báo ứng của ông ta thì ông ta phải nhận.