Quyển 3: Lạc Động - Chương 38

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:36:53

Mấy người Khâu Đống gia nhập vào trận chiến giống như một gáo nước lạnh đổ vào nồi nước sôi. Mặc dù có thể tạm thời giải quyết khốn cảnh của Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư, nhưng vẫn không thể ngăn được tình thế lâu dài. Ngay sau đó Sơn quỷ đã rơi vào thế hạ phong. Một là do lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, gần như là lấy một chọi mười. Hai là bọn Khâu Đống chỉ có nhiệm vụ theo dõi, điều tra, nên không mang theo thứ gì lợi hại cả. Ba là Sơn quỷ có quy định, chỉ được làm đối phương bị thương, hoặc ép đối phương phải rút lui, chứ không được giết người. Dù sao xã hội ngày nay, giết người là phạm pháp, đâu có ai muốn vì sự sảng khoái nhất thời, mà phải gánh thêm một mạng người trên lưng đâu —— Cho dù pháp luật không truy cứu thì lương tâm của mình cũng khó có thể bình an. Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ đã nhận ra, đám người này toàn là những kẻ không coi trọng mạng người. Mấy người vừa mới xông vào, đã phải đỡ trái, đỡ phải, vì bốn bề đều là địch. Chẳng bao lâu sau, Khuông Tiểu Lục đã bị một tên dùng xẻng quật ngã. Khâu Đống muốn chạy sang cứu, nhưng một người khác ở ngay bên anh ta cũng đang bị ba tên khác ôm chân, ôm đầu, vật lộn ở dưới đất. Cứ tiếp tục như vậy thì tất cả đều toi mất. Khâu Đống cắn răng, xông tới đẩy ba kẻ đang cưỡi trên người bạn mình ra, rồi vơ lấy một cái cuốc rơi dưới đất trong lúc hỗn loạn, quát thật to: "Mọi người cùng nhau bảo vệ Mạnh tiểu thư đi." Lời còn chưa dứt, một tên to cao đã nhào vào cán cuối, ý đồ ép cây cuốc xuống đất. Khâu Đống còn định giật lại, bỗng nghe thấy tiếng gió ở sau đầu. Anh ta vội vàng buông tay, lăn sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm: Vai Khâu Đống nhói lên, anh ta quay sang nhìn thì thấy một ông lão móm răng đang rút lưỡi liềm ra khỏi vai anh ta, định bổ thêm nhát nữa. Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện thì bị khoảng mười người bao vây. Thể lực của cô còn chưa khôi phục, nên sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cô đã sắp không chống cự được nữa, cũng may thi thoảng Giang Luyện lại tới giúp cô. Nhưng dù vậy, trên người cô cũng đã có vết máu. Mà Giang Luyện thì còn nhiều vết thương hơn, may mà không nặng lắm. Khi hai người đang sốt ruột, thì có hai Sơn hộ nghe được lời Khâu Đống nói, dù trên người có vết thương cũng vẫn cố xông tới vừa đẩy đổ một tên, vừa đạp một tên khác, để phá tan vòng vây giúp cô. Giang Luyện chớp lấy thời cơ, kéo Mạnh Thiên Tư chạy ra khỏi vòng vây. Vùa mới chạy được tầm chục bước, một con dao sáng loáng phi từ trong góc ra. Giang Luyện vội vàng phanh gấp, hóp bụng lại, nhưng con dao đã xé rách áo anh, để lại trên bụng anh một vết máu, may mà không sâu lắm. Bạch Thủy Tiêu đã xuất hiện. Vì sự xuất hiện của Bạch Thủy Tiêu mà mấy giây do hai Sơn hộ kia liều mạng tạo ra đã uổng phí. Khi thấy mấy người phía sau sắp đuổi kịp, Mạnh Thiên Tư nói thật nhanh: "Dù anh có chết cũng phải ngăn bọn họ lại, đừng để bọn họ đuổi kịp tôi..." Cô còn chưa nói xong, thì lưỡi dao của Bạch Thủy Tiêu đã vung tới. Mạnh Thiên Tư không thể nói tiếp được. Cô nghiêng người tránh lưỡi dao, rồi đẩy anh về phía sau, còn mình thì mượn lực đẩy để chạy vào trong bóng tối. Mục tiêu của Bạch Thủy Tiêu là cô, nên khi thấy cô chạy thoát, cô ta gào lên, rồi quay người đuổi theo. Thật ra, Giang Luyện không hiểu câu nói kia của Mạnh Thiên Tư có nghĩa là gì, cho đến khi cô chạy đi, còn đẩy anh về phía Bạch Thủy Tiêu. Khi ấy trong lòng anh đã lạnh rồi, nhưng đến khi nhìn thấy Bạch Thủy Tiêu đuổi theo cô, anh vẫn nhào lên, đè cô ta xuống đất theo bản năng. Gần như là cùng một lúc, anh vừa đè được Bạch Thủy Tiêu xuống, thì đã có hai người ở phía sau ôm lấy anh. Nửa người dưới của Giang Luyện gần như không thể động đậy được. Anh cho rằng hôm nay mình sẽ yên nghỉ ở đây, nên khi thấy Bạch Thủy Tiêu giãy giụa định đứng dậy, thì anh nhào tới, kéo búi tóc của cô ta ra. Bạch Thủy Tiêu hét lên đau đớn, búi tóc xõa ra. Giang Luyện đang định mò xem có dây xích ở trong đó không, thì lại trông thấy hai bóng người đang đuổi theo. Thế là anh hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, anh ôm lấy eo Bạch Thủy Tiêu, hàm răng cắn chặt để dồn sức về vai, ném cô ta về phía hai người kia như ném một cái bao tải. Cả ba người họ cùng ngã lăn ra đất. Giang Luyện bật cười, anh cảm thấy cú ném này rất sảng khoái. Anh quay đầu kêu thật to về phía Mạnh Thiên Tư vừa chạy đi: "Mạnh Thiên Tư, tôi sắp chết rồi, cô đừng quên chuyện cô đã đồng ý đấy!" Vừa dứt lời, vai anh đã bị trúng một dao. Anh nhịn đau quay đầu lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng, đấm mạnh vào cằm tên kia. Tên kia lung lay một hồi, cuối cùng ngã ngược ra sau. Ai ngờ sau lưng tên đó còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ, không thể nhìn rõ gương mặt cô ta, vì máu me đã che hết cả. Anh chỉ biết là cô ta đang cười rất dữ tợn, bởi vì cái hàm răng trắng bóng lộ ra ngoài kia cũng dính đầy máu tươi. Tiếng quát tháo, tiếng chân bước xen kẽ với những tiếng kêu thảm thiết của Sơn hộ. Giang Luyện cười khổ, cơn tức trong lòng bỗng dịu xuống: Đúng là tre già măng mọc mà, nhóm này nối liền với nhóm kia, không biết khi nào mới kết thúc... Khi ngón tay anh cuộn tròn lại, bỗng sờ thấy một sợi dây xích trên mặt đất. Giang Luyện không còn sức để cầm nó lên xem nữa. Anh nắm chặt nó trong lòng bàn tay: là dây xích của Mạnh Thiên Tư sao? Có lẽ nó đã rơi xuống khi búi tóc của Bạch Thủy Tiêu bị xõa ra... *** Ngay lúc này, trong khu rừng rộng lớn mênh mang, giữa bầu trời đêm mênh mông, đột nhiên xuất hiện một tiếng gầm mạnh mẽ, hùng hồn, khó có thể miêu tả thành lời. Tiếng gầm đó tựa như những làn sóng, lúc thì giương cao, lúc lại trầm thấp, rồi lại mạnh mẽ xâm nhập vào tận đáy lòng người nghe. Sau khi tiếng gầm đó vang lên, khắp núi rừng đều yên tĩnh. Lá cây thôi xào xạc, gió đêm cũng chẳng còn. Những trại dân như mắc phải bệnh điên này đứng đờ ra đó một lúc. Tiếng gầm này dường như có thể gợi lên sự sợ hãi sâu thẳm trong đáy lòng con người đối với rừng sâu, đêm tối, và thú dữ. Cách đó không xa, Bạch Thủy Tiêu đầu tóc rối bù đang ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm tối đen như mực. Sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, bờ môi khẽ run lên. Sau đó, trong sự yên ắng chết chóc đó, bắt đầu xuất hiện những âm thanh. Đầu tiên là tiếng gió, khiến người ta nhớ tới câu "gió rì rào, lá cây xào xạc" trong "Sở Từ – Cửu Ca". Ngay sau đó, là những tiếng sột soạt vang trời ngợp đất, giống như có hàng ngàn, hàng vạn dòng nước cùng nhau chảy đến nơi đây. Những cái cây phía xa xa khẽ lung lay, từng đợt từng đợt ở giữa không trung như những con sóng nhấp nhô giữa biển rộng. (*) Gió rì rào, lá cây xào xạc: Hán việt là Phong táp táp hề mộc tiêu tiêu. Câu thơ này nằm trong bài thơ "Sơn Quỷ", tập thơ "Sở Từ – Cửu Ca" của nhà thơ Khuất Nguyên. Cũng là câu thơ mà bố của nữ chính "Ba đường luân hồi" dùng để đặt tên cho hai chị em nữ chính. Giang Luyện thấy vậy thì ngơ ngẩn. Người phụ nữ mặc váy hai dây màu đỏ đứng bên cạnh anh, cũng quên cả việc chém anh. Hàm răng cô ta gõ vào nhau lách cách, lông tơ trên bả vai trần trụi, và cánh tay cô ta dựng đứng cả lên. Bạch Thủy Tiêu nỉ non: "Đi." Lần đầu tiên cô ta nói nhưng không thể phát ra tiếng. Bỗng dưng cô ta nhớ tới Huống Mỹ Doanh, thì ra con người trong lúc quá hoảng sợ sẽ không thể nói nổi. Bạch Thủy Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, nói lại một lần nữa. Lần này, giọng cô ta the thé như một cơn bão: "Đi mau!" Lời cô ta vừa rơi xuống, những trại dân kia mới như người vừa tỉnh giấc khỏi cơn mê, cả lũ co cẳng chạy. Giữa biển người tan tác đó, Khâu Đống nằm bò trên mặt đất, máu me khắp người ngửa đầu kêu lên: "Sơn thú động! Mau kết trận!" Khi đang nói, anh ta chợt nhìn thấy Giang Luyện. Lại nhớ ra ban nãy anh có giúp đỡ Mạnh Thiên Tư, nên cũng gọi anh: "Anh cũng tới đây, mau lên!" Những lúc như thế này, cứ làm theo là được. Giang Luyện thất tha thất thểu chạy tới. Anh vừa mới chạy tới nơi, đã nghe được những tiếng lộp bộp như tiếng mưa rơi. Giang Luyện vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy giữa những chiếc lá đang bay múa trong không trung, vô số con khỉ hoang lớn nhỏ đang chuyền qua lại giữa các tán cây. Mà còn nhiều hơn nữa là những con vượn đang tung người về phía đám người kia vừa bỏ chạy. Khâu Đống túm Giang Luyện vào giữa đám người, rồi nhanh chóng kết trận. Cái gọi là "trận" thực ra là một loại tư thế: Mấy người họ xoay lưng vào nhau, mặt hướng ra ngoài, mũi chân nhếch lên, cả người nghiêng ra sau, gác đầu vào nhau để tạo thành một hình chóp nón. Hai tay đặt ở hai bên đầu như một cái sừng hươu, năm ngón tay mở ra, trong miệng thì lẩm bẩm cái gì đó. Giang Luyện bị vây ở giữa, chỉ có thể quỳ sấp người xuống đất. Khi nhận ra có máu chảy lên đầu mình, anh ngẩng đầu lên nhìn, và phát hiện một Sơn hộ bị thương quá nặng. Tuy có đồng bạn giúp đỡ, nhưng do không có điểm tựa, nên cả người anh ta vẫn luôn run rẩy, khiến cả trận pháp cũng nguy hiểm theo. Giang Luyện giơ tay lên đỡ lấy lưng anh ta, giống như cái chân giá đỡ, và nhìn ra bên ngoài qua khe hở giữa chân bọn họ. Lúc này biển người bên ngoài đã tan đi, đèn bão, đèn pin, bó đuốc bị vứt ngổn ngang trên mặt đất, chỉ còn lại những tia sáng xiêu vẹo, những ánh lửa nhảy nhót đang yếu dần —— mọi người đều biết, khi nguồn sáng đặt ở trên cao, thì mới có thể chiếu sáng được một vùng rộng, mà nay mọi nguồn sáng đều ở dưới đất, nên những vùng xung quanh nó đều rất ảm đạm. Nhưng bên trong bóng tối u ám đó, có vô số những bóng đen mạnh mẽ, mau lẹ lướt qua. Có một đám khoảng mười con, hình thể gầy nhỏ như chó, nhưng lại hung hãn hơn nhiều chạy vụt qua. Giang Luyện nghi ngờ đó là sói lửa, hay còn được gọi là mã bưu tử. Có những con hình thể to lớn, khoảng năm, sáu trăm cân, khi chạy qua chỗ bọn anh thì để lộ những chiếc răng nanh như những lưỡi dao cắm ngược, bên cạnh là mấy con cái nhỏ hơn một chút, hẳn là loài lợn rừng miệng như lưỡi cày trong lời đồn đại của Tương Tây. Còn có những con giống mèo, nhưng lại to hơn hẳn mèo, trên người có những đốm đen hình đám mây, tám chín phần là báo Vân hoang dại. Còn cả những con có lớp vảy lấp lánh, vèo một cái là chẳng thấy đâu nữa, hẳn chính là mãng xà có thể thay đổi màu sắc cơ thể mà Kiền gia từng nhắc tới... Lần đầu tiên đứng gần đám thú dữ mới chỉ được nghe tên, ở khoảng cách gần thế này, lại còn không có song sắt, lồng thú, Giang Luyện cảm thấy sự nguy hiểm đang vờn quanh người. Anh nuốt nước bọt, nhắm mắt lại để cho lòng mình bình tĩnh hơn. Dần dần anh cũng nghe thấy những "câu thần chú" mà bọn Khâu Đống đang lẩm bẩm. Nó không phải câu thần chú, mà chỉ là bài thơ "Sơn quỷ" trong tập thơ "Sở Từ – Cửu Ca" của Khuất Nguyên thôi. Bọn họ đang xin tổ tiên bà bà phù hộ sao? Cô gái xinh đẹp, thần bí sống ở mấy ngàn năm trước thật sự sẽ bảo vệ bọn họ à? Giang Luyện vốn không tin mấy chuyện này, nhưng khi được chứng kiến tất cả mọi việc, thì anh không thể không tin. Bốn phía đã dần yên tĩnh lại. Ánh lửa lập lòe đã tắt từ lâu, ngay cả tiếng cháy lốp bốp của cây đuốc cũng chẳng còn nữa. Tiếng lẩm bẩm của bọn Khâu Đống xen lẫn nhau càng thêm rõ ràng —— " Khoác cỏ thơm, lưng thắt dây tơ, mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ, dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp, xe tân di dùng báo đỏ kéo, Cờ ngọc quế dắt chồn hoa theo..." (*) Trích trong bài thơ Sơn quỷ. Lời lẩm bẩm dừng lại nơi đây. Giang Luyện nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng Mạnh Thiên Tư cũng xuất hiện. *** Mạnh Thiên Tư khác hẳn lúc vừa rồi, cũng chẳng giống với bất cứ lúc nào trước đây. Cô mặc rất ít, ống tay áo, vạt áo, ống quần đều bị cắt bớt. Trên lưng cô quấn cành tùng la, một nửa già cơ thể đều lộ ra bên ngoài, dưới bóng đêm mờ mịt, da thịt cô trông càng nõn nà hơn. Cô có dáng người rất đẹp, nhưng không phải đẹp kiểu yếu ớt: Vai, cổ thẳng tắp, vòng eo mượt mà, hai cánh tay rắn chắn, nhỏ bé, hai chân thon thả, nhưng lại rất mạnh mẽ. Mỗi khi cô bước đi, anh đều có thể nhìn rõ những cơ bắp cân đối trên người cô. Lúc này cô đang đi chân trần, mái tóc dài rối tung ở sau lưng, trông hơi lộn xộn. Trên cánh tay và hai chân là những vết máu dài, nhưng chúng không khiến cô chật vật, mà ngược lại còn làm tăng mị lực hoang dã của cô. Bên cạnh cô là một con... Giang Luyện hít hà. Đó là con hổ. Giờ anh đã biết tiếng gầm ban nãy từ đâu tới rồi. Tiếng hổ gầm vang vọng núi rừng, còn có tục ngữ "gió từ hổ, mây từ rồng". Gió là do bầu không khí rung động mà nên, gió và hổ đi kèm với nhau, tiếng gầm xuất hiện thì gió cũng nổi theo. Không phải Giang Luyện chưa nhìn thấy hổ bao giờ, nhưng bao nhiêu năm nay, hổ hoặc là bị thuần hóa ở trong vườn bách thú, hoặc là bị phim hoạt hình hóa, nên anh đã quên cả hình dáng thật của chúng. Đây là một con hổ đã có chút tuổi, cũng là một con hổ lớn. Người nó dài gần ba mét, chỉ riêng cái đuôi hơi cong lên kia cũng đã dài hơn một mét rồi. Rất ít con hổ Hoa Nam nào có chiều dài lớn như vậy. Khi nó di chuyển, vì đệm thịt dưới chân rất dày, nên không có bất cứ tiếng động nào cả. Những miếng thịt trên người phập phồng lên xuống, có thể suy ra, dưới lớp lông da kia cất giấu những sức mạnh có thể lay núi, động rừng. Nghe người ta nói, lực đập của con hổ nặng hơn một tấn, cho nên nó có thể dễ dàng vật chết một người, không biết có phải thật hay không. Bởi vì không đủ ánh sáng, nên trong màn đêm tối tăm, hai con mắt nó sáng như hai chiếc đèn pin, hiến người ta không dám đối mặt, chỉ sợ bị cướp hồn đoạt phách. Khi một người một hổ đi tới, Giang Luyện còn phải ngừng thở. Không chỉ mình anh, mà mấy người Khâu Đống cũng đứng thẳng người, kiên quyết không bỏ lỡ khoảnh khắc này. Giang Luyện nhìn thấy trên tay và đùi Mạnh Thiên Tư đều có vết chém. Những vết máu ở trên người cô chính là của những vết thương này. Nhưng đây chắc chắn không phải là vết thương trong lúc đánh nhau vừa rồi: Bởi vì phía trên có ba đường nằm ngang, bên dưới có ba đường vòng cung, sắp xếp rất chỉnh tề, khoảng cách cũng bằng nhau. Mạnh Thiên Tư và con hổ kia dừng lại ở gần đó, tạo thành hai cái bóng lưng một đứng một ngồi trong mắt Giang Luyện. Phía xa xa, có tiếng thú kêu gào, ngẫu nhiên cũng có một hai tiếng người la hét. Không biết là bao lâu sau, Giang Luyện nhìn thấy Mạnh Thiên Tư rũ tay xuống, xoa đầu con hổ kia. Con hổ kia đứng thẳng người dậy, quay đầu đi vào trong rừng, ban đầu là đi bộ, sau đó nó nhảy vọt lên, tung người vào trong bóng tối mơ hồ. Mãi đến giây phút này, mấy người xung quanh anh mới thả lỏng hoàn toàn. Giang Luyện nghe được tiếng Khâu Đống thì thầm: "Trên núi Tương Tây chúng ta, đúng là không còn hổ." Một người khác đáp lời: "Đúng vậy. Em nghe bà em nói, năm bốn chín, quân giải phóng trừ giặc cướp, diệt nạn hổ. Chỉ trong nửa năm, tám huyện trong cả khu đã diệt được hơn tám mươi con hổ. Riêng cái khe núi phía sau trại bà em, đánh được bốn con... Bây giờ cả một ngọn núi lớn thế này, mà Mạnh tiểu thư cũng chỉ gọi được... một con này, còn không có nổi một con cọp con đi theo." Sợ rằng đây chính là con hổ cuối cùng ở Tương Tây. *** Lúc Sơn thú di chuyển thì như một đợt thủy triều ập tới, vừa chấn động đất trời, vừa khiến lòng người kinh sợ. Nhưng khi đi thì lại lặng lẽ tản ra bốn bề, ngoài một hai tiếng kêu ra thì không còn tiếng động gì cả. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, dường như chỉ là một giấc chiêm bao. Mấy đống lửa liên tiếp nổi lên. Mảnh đất vừa rồi còn là chiến trường khiến lòng người chấn động, nay đã trở thành nơi trú ngụ lâm thời. Cánh Sơn quỷ ai nấy đều bị thương, có hai người còn bị thương rất nặng. Bọn Khâu Đống lại không mang theo thuốc, nên chỉ có thể liệu cơm gắp mắm, cho mấy người bị thương nhẹ đi tìm thảo dược ở xung quanh, rồi chia đám người thành hai nhóm, một nhóm chăm sóc hai người bị thương nặng, một nhóm băng bó vết thương cho Mạnh Thiên Tư. Không có băng vải, chỉ có thể xé từ quần áo mặc trên người. Tiếng xé vải liên tục vang lên bên tai, Giang Luyện lại chẳng giúp gì được, nên đứng dịch ra bên ngoài cho đỡ vướng tay vướng chân. Mãi đến khi Khâu Đống đã băng bó cho Mạnh Thiên Tư xong rồi, anh mới đi tới, đưa thứ trong tay mình cho cô: "Của cô này." Mạnh Thiên Tư và Khâu Đống cùng ngẩng đầu lên. Dưới ánh lửa sáng bừng, một sợi dây xích màu đồng rủ xuống giữa những ngón tay Giang Luyện. Sợi dây xích vẫn còn đang rung động, mấy miếng kim loại hình tròn, mỏng dẹt cọ vào nhau tạo thành những tiếng chuông nhè nhẹ. Bờ môi Khâu Đống mấp máy, như định nói cái gì, rồi lại không dám nói. Mạnh Thiên Tư thì chỉ nói: "Cái này à." Cô đưa tay nhận lấy, trong lúc vô tình, đầu ngón tay chạm vào tay anh. Mãi đến khi dây xích đã nằm trong lòng bàn tay cô rồi, cô mới mỉm cười, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh: "Thanh toán xong, anh có thể đi rồi." Sau đó cô nói với Khâu Đống: "Anh đi gọi điện thoại báo cho Kính Tùng, nhân tiện hỏi anh ấy xem có tìm được Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu không? Tìm được thì đừng làm khó bọn họ."