Quyển 8: Thang Trời Côn Lôn - Chương 108

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:10:39

Lên đến trên bờ, Giang Luyện nằm ngửa luôn ra đất. Anh không thể phun nước ra được vì nuốt hết rồi còn đâu. Giang Luyện cố gắng mở mắt ra xem, thấy được một đám đông xúm quanh Mạnh Thiên Tư mà bên mình lại thiếu người thăm hỏi. May mà anh đã quen vậy rồi. Thấy mấy người Lộ Tam Minh và Tì Hưu có chút quen biết định tới hỏi thăm, anh còn xuất tay đuổi bọn họ đi: "Không sao, tôi không bị thương, không sao cả." Anh nhắm mắt lại, thở sâu mấy hơi lại nghe được tiếng ồn ào đi xa: Mạnh Thiên Tư bị thương phải mau chóng chữa trị. Đến khi anh mở mắt ra lần nữa, trong hang động đã vắng vẻ hơi rất nhiều. Ánh mắt anh bắt gặp một gương mặt to đùng, đó là Thần Côn đang thò đầu nhìn anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu chui vào ổ gà đấy à?" Giang Luyện lườm ông, nhặt một chiếc lông phượng hoàng ở chỗ cổ lên. Cái thứ này như được gắn keo vậy, dính chặt đến mức da anh cũng bị kéo lên theo. Giang Luyện giơ ra cho Thần Côn xem: "Chú nhìn kiểu gì đó? Gà nhà chú có lông đẹp thế này à?" Nói xong anh lại nằm yên bất động. Trằn trọc suốt mấy ngày anh đã mệt rã rời, đến cả việc đứng dậy cũng thấy ngại, chỉ muốn nằm ngủ hai mươi tư tiếng ngay tại chỗ thôi. Anh thì thào: "Chú có thể cho cháu cái gì lót bụng không? Chú định để cháu chết đói đấy à?" Thần Côn như người vừa tỉnh giấc, vội vàng chạy đi. Đến lúc quay về ông xách theo một cái sọt sơn quỷ, niềm nở mở nắp chai nước khoáng, xé bao bì que năng lượng giúp anh. Giang Luyện chống người ngồi dậy, đưa gì nhận đó. Một miếng nước một miếng đồ ăn rất là sung sướng. Thần Côn nhặt từng chiếc lông phượng hoàng trên người anh. Chúng nó mà dính ở trên quần áo thì không sao, chỉ cần dính vào da là khi bứt ra kiểu gì cũng có một phen "lột da". Điều này làm Giang Luyện sinh ra một cảm giác buồn cười: giống như Thần Côn đang nhổ từng cọng lông trên người anh vậy. Nhặt xong Thần Côn mang ra đếm: có hơn hai mươi cọng. Ông chợt nhớ tới một chuyện: "Nguy rồi, trên người cháu Mạnh cũng có!" Giang Luyện đáp: "Sơn hộ sẽ tự thu thập lại. Cái thứ vừa nhìn là biết hàng hiếm này, bọn họ sẽ vứt đi như rác rưởi chắc?" Rồi anh nhìn xung quanh: "Anh chàng... đầu cá kia đâu?" Thần Côn nhắc anh: "Đó là thủy quỷ, tên là Tông Hàng. Trong video của thủy quỷ nó từng xuất hiện đấy, cháu quên rồi à? Vừa rồi sơn hộ khiêng cháu Mạnh đi, nó cũng đi theo rồi." Nói rồi ông lại nhặt một cọng lông phượng hoàng lên ngắm nghĩa: "Đoạn tiểu thư chỉ mang đi một cọng, ai mà ngờ được dưới này lại cất giấu nhiều như vậy chứ. Thêm đám dính trên người cháu Mạnh nữa thì phải bốn, năm mươi cái..." Ông lại hỏi Giang Luyện: "Bên dưới hết rồi chưa? Không có cái nào rơi ở trong nước chứ?" Cái thứ này dính chặt như keo nên không thể nào rơi ở trong nước được. Còn ở bên dưới hang động thì đúng là vẫn còn, nhưng Giang Luyện không dám nói: "Còn lại một ít. Với cả chú quan tâm đến chuyện có lấy hết hay không làm gì —— chú cũng có biết nó dùng thế nào đâu." Sao lại không biết? Thần Côn phản bác: "Lửa đốt từ lông phượng hoàng có thể thiêu cháy xương rồng đó." "Thế xương rồng đâu? Chú có không?" Thần Côn không trả lời được. Ông còn chẳng bằng Diêm La nữa: Ít nhiều gì người ta còn có mảnh vụn xương rồng. *** Trong bụng có đồ ăn, cơ thể cũng đỡ bủn rủn hơn, Giang Luyện được Thần Côn đỡ ra khỏi hố đất. Hai ngày nay trời không mưa, bên cạnh hố đất đã chăng đầy lều trại lớn nhỏ. Giang Luyện không biết Mạnh Thiên Tư bị mang đi đâu, may mà gặp được Lộ Tam Minh để anh hỏi thăm về vết thương của cô. Lộ Tam Minh cũng không rõ lắm, nhưng ông biết quan sát sắc mặt: "Tôi thấy bác sĩ nói nhiều điều với em Sáu, em Bảy lắm. Em Sáu không khóc mà em Bảy cũng có vẻ rất yên tâm. Chắc là không có vấn đề gì." Vậy chắc là không sao rồi. Giang Luyện yên lòng, vỗ vai Lộ Tam Minh, không quan tâm gì nữa. Anh loạng choạng đi vào một chiếc lều lớn gần đó. Chiếc lều này hình như là để đựng đồ. Bên trong có thùng dầu, có dây thừng, cũng có nồi niêu xoong chảo. Giang Luyện nhìn quanh một hồi, đẩy đám nồi niêu sang bên, nhặt một bó dây thừng làm gối đầu rồi nằm xuống ngủ. Trong lúc ngủ anh có tỉnh dậy một lần do cảm thấy người mình đang bị nhấc lên cao và cứ lắc lư mãi. Tiếp theo đó anh lại cảm thấy giường, gối xung quanh rất mềm mại. Anh mở mắt ra xem, không ngờ Tiển Quỳnh Hoa lại đứng ngay trước mặt. Anh định ngồi dậy nhưng bà giơ tay ngăn cản: "Cậu cứ ngủ tiếp đi." Thế là Giang Luyện lại ngủ. Khi nhắm mắt lại còn hơi ảo não, lần trước gặp bà Năm Cừu Bích Ảnh anh vừa mới ngủ dậy —— sao lần nào anh cũng để mẹ của Mạnh Thiên Tư trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thế chứ. ... Đến khi tỉnh hẳn, anh mới phát hiện mình đang nằm ngủ ngon lành trong một chiếc lều nhỏ. Bên ngoài có tiếng người huyên náo, Giang Luyện ngồi dậy kéo khóa lều ra. Ánh sáng soi thẳng vào mắt làm anh phải nhắm lại. Khi mắt đã thích ứng với ánh sáng rồi, anh trông thấy một người khiêng máy quay đi ngang qua. Ủa, tình huống gì vậy? Giang Luyện sửng sốt. May mắn là ngay sau đó anh đã gặp được người quen —— Thần Côn đang bê hộp cơm đi về bên này, thấy Giang Luyện thì có vẻ mừng rỡ: "Tiểu Luyện Luyện, cháu tỉnh rồi à? Cháu ngủ một ngày rồi, ăn cơm hộp không? Có đùi gà đấy." Giang Luyện u mê nhận lấy hộp cơm rồi chỉ vào bóng lưng người nọ: "Người kia... làm gì đấy? Sơn quỷ làm việc còn phải quay lại nữa à?" Thần Côn hân hoan đáp: "Quay phim đó. Chú vừa mới qua làm diễn viên khách mời xong nên mới có cơm hộp đấy." Thấy Giang Luyện vẫn còn mơ hồ, Thần Côn chỉ điểm cho anh: "Cháu ngốc hả? Bao nhiêu người mang dụng cụ vào núi thế này, không có cái lý do đường hoàng thì sao được? Đường Nào Cũng Thông nói đang đầu tư vào phim điện ảnh và phim truyền hình, kéo một bộ phim tới đây quay mấy cảnh để có lý do chính đáng. Còn vào trong thôn tuyển mấy diễn viên quần chúng nữa, được hưởng ứng nhiệt liệt lắm." Giang Luyện nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhận ra đã không còn ở gần cái hố đất nữa rồi. Thần Côn đoán được điều anh muốn hỏi: "Chúng ra rút lui trước, để một nửa số người ở lại đó chôn quan tài, lấp hố. Dù sao cũng phải trả nó về trạng thái ban đầu chứ." Thì ra là thế, Giang Luyện mở hộp cơm ra, khi tách đôi đũa dùng một lần, anh chợt nhớ tới một chuyện: "Thế Thiên Tư..." "Cũng ở đây." Thần Côn bĩu môi về phía căn lều lớn phía xa: "Con bé cũng như cháu ngủ mãi mới tỉnh. Tiểu Hàng Hàng đang nói chuyện với nó ở trong đó." Giang Luyện cau mày: "Chưa gì đã Tiểu Hàng Hàng rồi? Chú có ý kiến với Thiên Tư đấy à? Sao quen biết lâu thế mà không thấy chú gọi cô ấy là Tiểu Thiên Thiên, Tiểu Tư Tư gì?" Thần Côn đáp rất hùng hồn: "Chú là ba tầng cánh sen của nó còn gì, nó là lãnh đạo của chú, lãnh đạo thì sao mà gọi lung tung được." Không ngờ Thần Côn lại có cái tư tưởng tôn trọng cấp trên như vậy. Giang Luyện cầm đũa lên: "Tiển Quỳnh Hoa đến thăm cháu à?" Anh phải xác nhận xem đó có phải là mơ không. Thần Côn gật đầu: "Đúng vậy, em ấy thu xếp cho cháu Mạnh xong thì bảo là muốn tìm cháu. Kết quả là trông thấy cháu ôm bát ngủ. Em Tiển còn bảo người chuyển ổ cho cháu đấy." Giang Luyện lặng lẽ ăn cơm. Vốn dĩ anh còn đang mong đó là mơ, nếu không phải mơ thì cũng hy vọng tư thế ngủ của mình đẹp đẹp một chút. Bây giờ xem ra... ôm bát ngủ thì còn mong đợi cái gì nữa. Anh đổi chủ đề: "Hai hôm nay, chú với thủy quỷ cũng trao đổi được kha khá đấy nhỉ?" Tất nhiên rồi, Thần Côn tỏ vẻ thần bí: "Tiểu Luyện Luyện, cháu có biết biện pháp phá uyên đoàn chính xác là gì không?" Giang Luyện dừng tay lại. Anh đang muốn hỏi Thần Côn sao cho người xuống cứu viện mà còn rắc rối như thế, dùng đến cả hai con cá sấu. Thần Côn bắt đầu kể từ "uyên", uyên cố định nước thần kỳ như thế nào, Tiểu Hàng Hàng không phá được nó ra sao, trong thời khắc quan trọng ông nảy ra suy nghĩ lợi dụng hai con cá sấu thế nào. Nói đến đây, ông cảm thấy hổ thẹn: "Bọn chú cũng không muốn giết nó, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Sau này chú sẽ thắp nhiều hương cho con cá sấu đó. Nó sống đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì." Giang Luyện an ủi ông: "Chú nghĩ thoáng hơn một chút, kẻ giết con cá sấu là uyên cố định nước. Tông Hàng chỉ đưa nó xuống mở đường thôi... Thế biện pháp chính xác là cái gì?" "Đuổi uyên đó. Trên trang sách Tiểu Hàng Hàng cho chú xem có ghi rằng: thủy quỷ 'nắm đất trong tay, vung lên thành roi' là có thể để uyên đoàn di chuyển trong nước." Nắm đất? Giang Luyện khó hiểu: "Nắm đất trong tay, tung vào trong nước thì chẳng phải sẽ tan ra mất à? Sao mà 'thành roi' được?" Thần Côn nói: "Ban đầu chú cũng tưởng rằng đó chỉ là đất, sau này chú mới ngẫm ra. Tiểu Luyện Luyện, cháu nghĩ thử xem thủy quỷ từng có cái gì?" Giang Luyện thốt lên: "Tức nhưỡng?" Thần Côn gật đầu. Cái món tức nhưỡng này gặp nước là dài, thử nghĩ mà xem: thủy quỷ chỉ nắm một ít trong tay, đến khi vung ra nó sẽ dài dần thành roi để đuổi uyên đoàn. Hơi khó tin nhưng đúng là có thể như vậy. Giang Luyện im lặng: Rất có thể thủy quỷ cũng tham dự vào việc xếp đặt mắt phượng hoàng. Câu đố vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh lại xuất hiện: Rốt cuộc những người này muốn làm cái gì? Anh gửi gắm một nửa hy vọng vào Thần Côn: "Chú nhìn thấy lông phượng hoàng, còn cầm cả trong tay nữa thế có mơ thấy gì không? Thần Côn lắc đầu. Nhưng mà lời này của Giang Luyện đã nhắc nhở ông: "Nhưng mà trước đó, khi bị nhốt trong hang động chú đã nằm mơ." Ông kể giấc mộng của mình cho Giang Luyện nghe: Khung cảnh dọn đồ vào rương náo nhiệt thế nào, những thứ được bỏ vào rương kỳ lạ ra sao. Có hai người xì xào bàn tán trong hang núi giữa đêm, nhắc tới lông phượng hoàng, tro xương rồng và người thợ chế tạo rương. Và cả chính ông đột nhiên bị người mổ bụng, moi tim móc ruột... Lúc này Giang Luyện mới ý thức được anh và Thần Côn đã không trao đổi thông tin cho nhau rất lâu rồi. Anh cân nhắc một thoáng rồi nói với Thần Côn cái giả thiết về "tộc thần" và "tộc người". Thần Côn nghe mà kinh ngạc không nói nên lời, mãi sau ông mới vỗ đùi: "Chú biết ngay mà. Cái tên Diêm La này có mặc long bào cũng không giống thái tử, làm sao mà "thành thần" được. Đoạn tiểu thư cũng hỏi 'Thần là cái gì', chắc chắn khi ấy bà cũng cảm thấy khó hiểu." Giang Luyện gật đầu: "Mà cháu còn cảm thấy sự hiểu biết của 'tộc thần' đối với thế giới này đã đạt tới trình độ tương đương với khoa học kỹ thuật của chúng ta hiện giờ. Chú nói xem... đám con rối bằng đất của Nữ Oa là 'người máy' của bọn họ à?" Thần Côn không thể tiêu hóa nổi tin tức này: "Đấy không phải là con rối làm bằng đất à? Có truyền thuyết Nữ Oa nặn người từ đất còn gì." Giang Luyện cười: "Con người chúng ta bây giờ còn có thể chế tạo người máy, chẳng qua trình độ vẫn còn thấp, nhưng mấy chục năm sau, thậm chí là vài năm rất có thể sẽ đạt đến trình độ trông như thật —— vậy thì sao bọn họ lại không thể? Có lẽ người mà Nữ Oa nặn ra chính là 'người máy' trong sự hiểu biết của bọn họ. Đúng là chúng ta sử dụng kim loại, nhưng vật chất đâu phân theo giá cả. Nhỡ bọn họ dùng đất thì sao? Bỏ đám con rối đất vào trong rương mang đi, nói không chừng là vì không muốn cho chúng ta biết kỹ thuật này nên mới không để lại bất cứ dấu vết gì." Thần Côn mới nghe thì cảm thấy vớ vẩn, nhưng phân tích từng câu một ông lại không phản bác được, dần dà ông cũng chấp nhận giả thiết ấy: "Bọn họ nói 'Bản chính, một quyển Sơn kinh, một quyển Hải kinh, một quyển Đại Hoang kinh. Thật ra bản đồ trong 'Sơn Hải kinh' rất giống với bản đồ ngày nay nên rất nhiều giáo sư bây giờ cũng nghi ngờ 'Sơn Hải kinh' không phải cuốn sách bịa đặt mà là lịch sử, văn học, địa lý thời Thượng Cổ, chuyên ghi lại tình hình thực tế lúc bấy giờ." Giang Luyện tò mò: "Chúng ta cũng có 'Sơn Hải kinh' mà, còn có thể mua được dễ dàng nữa. Sao bọn họ phải nhấn mạnh là 'bản chính' nhỉ? Chẳng lẽ bản chúng ta có bây giờ là bản phụ?" Thần Côn gật đầu: "Đúng vậy, điểm khác nhau lớn nhất phải là 'Đại Hoang kinh'. Trong 'Sơn Hải kinh' của chúng ta hiện giờ rất ít điều về đất hoang mà toàn là rừng biển. Cho nên chú luôn nghi ngờ 'Đại Hoang kinh' thật sự đã bị bóp méo từ lâu rồi." Giang Luyện hỏi: "Thế đất hoang rốt cuộc là chỉ cái gì?" Người thời này thường đặt cho những vùng xa xôi, vắng vẻ là 'đất hoang'. Những năm năm mươi, sáu mươi trong nước còn có cả khẩu hiệu khai hoang "vùng đất bỏ hoang phương Bắc". Nhưng đối với con người thời Thượng Cổ chắc chắn đất hoang không có nghĩa như thế này. Thần Côn nuốt nước miếng: "Cái này thì cháu phải làm rõ nhận thức của người thời xưa về thế giới này đã. Bọn họ cho rằng trên đất liền có núi, đất liền là bị biển vây quanh. Còn đất hoang là sự tồn tại còn xa hơn cả núi và biển." Giang Luyện bật cười: "Nhận thức của họ đúng mà. Thế giới bây giờ cũng là một vùng biển, trên mặt biển có bảy châu lục đều được biển bao quanh cả —— thế giới to như vậy mà nơi còn xa hơn cả núi và biển chắc không phải là vũ trụ đấy chứ?" (*) Bảy châu của Trung Quốc: Châu Á, Châu Âu, Châu Phi, Châu Bắc Mỹ, Châu Nam Mỹ, Châu Đại Dương, Châu Nam Cực. Đoạn Văn Hi đến núi Côn Lôn Nói đến đây, anh lại tự sững sờ trước. Thần Côn cũng há miệng mà không nói ra lời. Giang Luyện cảm thấy có khi lời nói bừa này của anh lại thành lời đoán đúng cũng nên. Con người còn đang thăm dò sự huyền bí của vũ trụ, nếu giả thiết sự nhận thức của 'tộc thần' khi ấy cao hơn cả con người bây giờ thì bọn họ nghiên cứu y dược, nghiên cứu vĩ độ, nghiên cứu điểm đến sau khi chết thì sao có thể không nghiên cứu thế giới bên ngoài được. Hai người yên lặng một hồi, bỗng Thần Côn nói: "Cháu biết không, bảy thanh hung giản, người xưa hiểu là sức mạnh tinh thần, cho rằng đó có thể là sức mạnh đến từ Bắc Đẩu Thất Tinh, còn từng gọi tắt hung giản là 'Tinh giản', 'Tinh quân'." Giang Luyện không nói gì. Nguồn gốc của bảy thanh hung giản là bảy mảnh xương thú. Chúng nó cũng xuất hiện ở trong buổi kiểm kê kia, bị bỏ vào trong rương. Nếu giả thiết là đúng thì thời đại 'tộc thần' quả thật phải sánh ngang với hai chữ huy hoàng: Sự hiểu biết của bọn họ về núi, nước, con người, thậm chí là thế giới bên ngoài đều đã đạt tới trình độ tương đương hiện giờ, thật sự khiến người ta mơ ước... Đang mải suy nghĩ, bỗng anh nhác thấy Tông Hàng đi ra khỏi chiếc lều lớn. Dòng suy nghĩ của Giang Luyện lập tức từ không gian bát ngát trở về với những điều vụn vặt của cuộc sống: Tông Hàng ra rồi chắc Thiên Tư sẽ rảnh. Anh có thể qua thăm cô. Mấy câu đố ảo diệu này để Thần Côn nghĩ đi. Anh bỏ hộp cơm xuống, nói với Thần Côn một câu: "Cháu đi đây." *** Còn cách lều lớn khá xa, tim Giang Luyện đã đập rộn ràng: Từ lúc lên trên bờ anh chưa gặp Mạnh Thiên Tư lần nào —— dưới nước là ngõ cụt, khi ấy sống chết chưa rõ con người không phải kiêng kị gì cả. Bây giờ gặp lại có xấu hổ không? Có mất tự nhiên không? Đang hồi hộp, lo âu chợt thấy Tiển Quỳnh Hoa và Khúc Tiếu đi từ bên hông tới, trông có vẻ là đến tìm Thiên Tư. Nếu chỉ có Khúc Tiếu, Giang Luyện sẽ không sợ nhưng Tiển Quỳnh Hoa... Anh biết ấn tượng của bà Bảy với anh không tốt, cảm thấy hai bên gặp gỡ sẽ phải xấu hổ, tránh được thì nên tránh. Nhưng quay phắt lại thì không được. Thế là anh làm bộ như đột nhiên nhớ ra mình quên cái gì. Bàn tay lần mò túi trên túi dưới một hồi, sau đó cúi đầu nghiêm túc tìm trên mặt đất rồi quay người đi trở về con đường cũ để tìm kiếm. Tiển Quỳnh Hoa đã nhìn thấy anh từ lâu, thấy anh giả vờ giả vịt thì dừng bước nhìn theo. Sau đó bà nói với Khúc Tiếu: "Chị xem, giả vờ này." Khúc Tiếu cười: "Có lẽ cậu ta còn tưởng mình giả vờ rất tốt, chúng ta không nhìn ra được nữa." Tiển Quỳnh Hoa tức giận: "Ai chẳng từ tuổi trẻ lớn lên chứ? Toàn mấy trò cũ rích của chúng ta ngày trước, sao không nhận ra được?" *** Đoán là đã chuồn được khá xa, Giang Luyện quay đầu lại ngó. Khúc Tiếu và Tiển Quỳnh Hoa vừa mới bước vào trong lều. Nguy hiểm thật, anh thầm khen mình nhạy bén. Đang định quay về lều anh chợt thấy Tông Hàng ngồi trong vạt rừng gần đó đang cúi đầu cầm nhánh cây chọc gì đó trên đất. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, còn chưa kịp cảm ơn Tông Hàng. Giang Luyện cảm thấy mình nên qua chào hỏi. Giang Luyện đi sang đó. Thật ra anh cũng không cố tình bước nhẹ, nhưng vì Tông Hàng mải suy nghĩ mà không nhận ra có người đến gần. Mãi đến khi Giang Luyện vỗ vai, Tông Hàng mới giật mình quay lại. Giang Luyện trông thấy hai mắt Tông Hàng hồng hồng. Anh sửng sốt một hồi, còn chưa kịp nói gì Tông Hàng đã vội cúi đầu xuống, chớp mắt mấy cái rồi mới ngẩng đầu lên cười: "Là cậu à." Giang Luyện giả vờ như không nhìn thấy gì, ngồi xuống đối diện Tông Hàng: "Vừa rồi thấy anh đi tìm Mạnh tiểu thư, hai người nói chuyện gì thế?" Tông Hàng đáp: "Cũng không có gì, tôi chỉ hỏi Mạnh tiểu thư xem có tiến triển gì không thôi." Chỉ một câu nói Giang Luyện đã hiểu tất cả. Nói thật ra một hai tháng nay, bản thân anh cảm thấy tiến triển lớn lắm rồi. Nhưng tiến triển này đối với thủy quỷ, đối với Tông Hàng, hoặc chính xác hơn là Dịch Táp – bạn gái đang phát bệnh của Tông Hàng thì có cũng như không. Giang Luyện hỏi: "Dịch Táp bệnh nặng lắm à?" Người Tông Hàng run lên, đầu anh cúi thấp hơn. Một lát sau anh mới nói khẽ: "Thật ra tôi không muốn ngồi nhà chờ đợi. Những chuyện này nên dựa vào mình chứ không phải trông cậy vào người khác. Nhưng sức khỏe Táp Táp không tốt, tôi phải chăm sóc cô ấy. Nếu ở bên ngoài bố mẹ tôi cũng sẽ lo lắng..." Nói đến đây, anh im lặng một hồi rồi mới nói tiếp: "Tôi chỉ có thể giúp mọi người được chút việc cỏn con như vậy. Để mọi người gặp bao nguy hiểm vì việc này, thật sự rất ngại." Giang Luyện vội vàng sửa lại lời Tông Hàng: "Không, không, không. Đây không phải là việc cỏn con đâu, là ơn lớn đấy. Tôi đến để cảm ơn anh, với cả anh đừng nghĩ bọn tôi vĩ đại như vậy. Dù là tôi, Mạnh tiểu thư hay là Thần Côn đều chỉ bận việc của mình, nhân tiện điều tra chuyện của các anh thôi." Tông Hàng nói: "Dù có thế nào, kết quả cuối cùng ra sao tôi cũng phải cảm ơn mọi người. Còn nữa nếu có chỗ nào tôi giúp được mọi người nhất định phải nói với tôi đấy... Tôi đi đây, tôi đã nói với Mạnh tiểu thư rồi, tôi còn phải đi về nữa." Anh đứng dậy cười với Giang Luyện, quay người đi ra khỏi cánh rừng. Giang Luyện nhìn bóng lưng Tông Hàng, trong lòng hơi nghẹn lại. Anh cảm thấy mình nhất định phải nói điều gì, vậy là gọi: "Tông Hàng?" Tông Hàng quay đầu lại. Giang Luyện nói: "Anh đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi." "Chúng tôi gặp được một người tên Diêm La ở thôn Năm Trăm Lộng. Ông ta có cùng tình huống với các anh, cũng là sống lại một lần nữa. Ông ta sống lại từ đầu thập niên chín mươi, đến giờ đã gần ba mươi năm mà khi gặp chúng tôi vẫn thấy ông ta yên lành, không có dấu hiệu phát bệnh gì cả..." Con mắt Tông Hàng lóe lên. "Tôi nhớ khi ông ta mới xuất hiện có ngâm mình trong một hồ nước, còn làm người chủ la đi cùng chúng tôi hoảng sợ. Rõ ràng nơi ở của ông ta cách xa hồ nước mà vẫn chạy qua đó ngâm. Có lẽ là muốn hấp thu thứ gì trong nước —— nếu tình hình của Dịch Táp không ổn, anh có thể thử để cô ấy ngâm nước mỗi ngày xem. Có thể... sẽ có tác dụng." Nói đến cuối cùng, Giang Luyện hơi hoảng. Anh cảm thấy những điều mình nói vô nghĩa y như "bị bệnh thì uống nhiều nước ấm". Nhưng Tông Hàng lại cười, ánh mắt anh cong cong như lúc cởi đầu cá ở dưới nước. Anh gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn cậu."