Hai năm sau, Tương Tây.
Thần Côn vừa ra khỏi cửa sân bay đã thấy ngay hai Thẩm tới đón.
Hai năm rồi mà hai người này chẳng hề thay đổi, vẫn một người cao to – một người nhỏ gầy, đầu người này càng trọc – tóc người kia càng nhiều. Và giờ hai người họ cũng đang chia nhau một người giơ bảng, một người ôm hoa.
Thần Côn nghi ngờ Thẩm Vạn Cổ cố ý để Thẩm Bang ôm hoa —— Thẩm Bang có vóc người nhỏ, đầu cũng nhỏ luôn mà bó hoa lại thật lớn khiến người ta chẳng nhìn thấy đầu anh ta đâu.
Nhác thấy Thần Côn, hai người chạy vội tới và huyên thuyên đủ điểu khiến Thần Côn không có cơ hội chêm lời.
Thẩm Vạn Cổ bảo: "Chú Côn, cuối cùng chú cũng tới. Mạnh tiểu thư đã tới từ mấy hôm trước rồi cơ."
Thẩm Bang tiếp lời: "Anh Liễu cháu cũng ở thành cổ Phượng Hoàng nhắc tới chú mãi. Anh ấy bảo đợi chú tới sẽ mời chú uống rượu lâu năm. Chú Côn, hai năm nay chú bận việc gì thể?"
++++?
Đã hai năm Thần Côn chưa gặp Mạnh Thiên Tư.
Hai năm trước khi Giang Luyện bị kéo vào thang trời, Mạnh Thiên Tư cũng từng cố gắng mở thang trời sau khi khóc lóc thảm thiết. Tuy nhiên do phải chịu nỗi mất mát quá lớn, cô chẳng thể nhớ rõ được tất cả những thao tác của Bành Nhất nên dù đã thử nhiều lần nhưng vẫn không thành công.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ và cả sự đau đớn trong lòng đã khiến cô lên cơn sốc, nôn ra máu. Mạnh Kính Tùng trắng toát mặt mày vội vàng đưa Mạnh Thiên Tư ra khỏi ruột núi và tới ngay Tây Ninh.
Đến lúc Thần Côn tới Tây Ninh dự đám tang của Đoạn Văn Hi mới lại nghe tin Mạnh Thiên Tư lâm bệnh nặng, đã được đưa về Sơn Quế trai. Là người giữ ngôi vương của Sơn quỷ, ấy vậy mà cô chẳng thể làm chủ trì trong tang lễ của Đoạn Văn Hi.
Tiếp đó Thần Côn trở về căn nhà lớn ở trấn Hữu Vụ nên cũng không gặp được cô nữa.
Thỉnh thoảng, Tiển Quỳnh Hoa vẫn luôn bầu bạn ở dãy núi Vân Lĩnh có tới thăm ông. Đôi lúc nhắc tới Mạnh Thiên Tư, bà cũng sẽ thở dài: "Tư tỷ nhi nhà em trước kia chẳng để bụng công việc của Sơn quỷ gì hết mà nay lại chăm chỉ hơn nhiều, báo cáo tài vụ hay sản nghiệp khắp mọi nơi đều xem, đều chú ý. Muốn gặp con bé một lần cũng khó."
Rồi bà lại nói: "Nhưng bận rộn cũng tốt. Có vậy nó mới phân tâm, không mãi nhớ nhung Giang Luyện."
Thần Côn gật đầu nhưng không nói với Tiển Quỳnh Hoa một chuyện: Cứ cách nửa tháng Mạnh Thiên Tư lại gọi điện thoại cho ông để hỏi cùng một vấn đề.
—— Thần Côn, chú có nhớ được cuộc sống bên kia đất hoang thế nào không?
Cô gửi gắm hi vọng vào Thần Côn, cho rằng ông có ký ức của Bành Nhất thì cũng có luôn bản gốc "Đại Hoang kinh" của người tộc Thần, biết đâu ông cũng nhớ ra được đất hoang là một nơi như thế nào.
Tiếc rằng Thần Côn chẳng nhớ ra được. Có một lần trò chuyện, ông nói với Mạnh Thiên Tư: "Cháu Mạnh, chú cảm thấy dẫu người tộc Thần có nhiều thận thức vượt bậc hơn chúng ta về mặt tự nhiên nhưng về không gian bên ngoài như đất hoang họ cũng không biết được nhiều."
Nếu không khi Bành Nhất bước vào thang trời nhưng người bên cạnh đã không trơ mắt đứng nhìn ông ta, chẳng đám tới gần. Điều này nói lên rằng bọn họ cũng chỉ biết sơ sơ về đất hoang và vẫn còn e ngại nơi ấy.
Mạnh Thiên Tư im lặng một hồi lâu rồi lại hỏi: "Cháu cũng là "phượng hoàng". Có phải nếu người đốt lông phượng hoàng trên bệ đá hôm đó là cháu thì cháu mới là người phải sang đất hoang không?"
Thần Côn ậm ừ một tiếng.
Hôm đó vì lời tiên tri, Mạnh Thiên Tư bị bọn họ yêu cầu "phải cách xa thang trời". Nếu khi ấy cô cũng ở trên bệ đá thì ông cũng không biết người nhóm lông phượng hoàng lúc bấy giờ sẽ là ai.
Trong suy nghĩ của Bành Nhất, lông phượng hoàng sẽ được con cháu của ông ta mang ra bên ngoài thì người đó cũng là "phượng hoàng" và người bị hiến tế khi xương rồng bén lửa đốt rương luôn ——— Ông ta đâu có ngờ được đôi lúc con người không chiến đấu một mình mà có cả bạn bè bên cạnh.
Mạnh Thiên Tư nói: "Vậy cháu đoán bà cố Đoạn cũng là "phượng hoàng", chiếc lông phượng trên bên trên là bà ấy lấy và sau này nó cũng được bà ấy châm lửa. Dù không bị Diêm La giết thì sau đó bà cũng bị kéo vào trong cửa."
Thần Côn im lặng. Nghe nói khi chết Đoạn Văn Hi không hề oán than vì tuổi tác của bà đã cao, lại còn đang mong đợi vào đất hoang và "kiếp sau". Có lẽ bà đã chẳng còn quyến luyến nơi trần gian nữa rồi. ++++?
Hai năm nay ông bận việc gì à?
Ông bận nghiên cứu "đất hoang". Tiếc là quá ít tư liệu nên chẳng có mấy tiến triển. Mỗi khi đêm về ông thường mơ thấy bức tượng Giang Luyện tạc trên vách đá trong hang động quạnh quế ở Côn Lôn.
Người đá ấy luôn mỉm cười, khóe môi cong cong tạo nên một vẻ cô tch.
++++?
Mục đích của chuyến đi này là thành cổ Phượng Hoàng. Muốn đi từ Trương Gia Giới qua đó là cả một đoạn đường rất dài.
Thần Côn ngủ một giấc trên xe, đến khi tỉnh lại họ đã vào tới thị trấn đầy đèn hoa nhộn nhịp. Thành cổ Phượng Hoàng nằm ngay trong thị trấn, hiện đang là khu du lịch nổi tiếng khắp cả nước nên khung cảnh về đêm lại càng náo nhiệt hơn.
Liễu Quan Quốc đợi sẵn ở cửa. Ông ta đưa Thần Côn đi ăn cơm tại một quán nhỏ ven sông, vừa hóng gió trời nếm cá sông Thanh, tiết vịt xào, cơm niêu, vừa nhân tiện thưởng thức cảnh sắc thành cổ Phượng Hoàng ban đêm và du khách qua lại nhốn nháo.
Trong bữa cơm, Liễu Quan Quốc đưa cho Thần Côn một tấm vé xem kịch ở hàng ghế Vip: "Mạnh tiểu thư đang đợi ở nhà hát, muốn mời anh tới xem kịch."
Thần Côn nhận lấy tấm vé.
Cũng tựa như "Ấn tượng Lệ Giang" hay "Ấn tượng Cửu Trại", vở kịch "Biên thành" này cũng là một vở kịch về thành cổ được cải biên từ sáng tác cùng tên của tác giả nổi tiếng Thẩm Tòng Văn.
++++?
Nhà hát kịch cách quán cơm không xa. Sau khi ăn xong, Thần Côn không để Liễu Quan Quốc dẫn đường mà tự mình đi dạo.
Ngờ đâu chỉ một đoạn đường ngắn ngủi ông đã gặp được người quen tận hai lần.
Lần đầu tiên ông gặp Mạnh Kính Tùng khi anh ta đang ngắm cảnh trên du thuyền còn ông thì đi bộ qua đó. Tuy đã vẫy tay nhưng có vẻ anh ta đang mải u sầu nên không trông thấy ông.
Lần thứ hai ông gặp Tân Từ và Khúc Tiếu đi ngược chiều với mình trên cây cầu. Ông lại định chào hỏi nhưng hai người họ cũng có vẻ nặng nề tâm sự và không trông thấy ông.
Thần Côn nghĩ một thoáng rồi quyết định không quấy rầy họ nữa, bởi vì họ cũng đang ở thành cổ Phượng Hoàng, lần sau gặp lại chào cũng được.
++++?
Nhà hát kịch rất lớn, nghe nói nơi đây có thể chứa được cả một, hai ngàn người.
Thần Côn đến sớm, tự tìm hàng ghế cho mình. Chỗ ngồi của ông ở ngay hàng đầu và cũng nằm ngay chính giữa.
Lượng người càng lúc càng lớn, những hàng ghế cũng dần được lấp đầy, tiếng huyện náo đã lởn vởn bên tai mà chiếc ghế bên cạnh ông vẫn bỏ trống. Ông sợ Mạnh Thiên Tư không tới nên cứ mãi ngóng nhìn xung quanh. Khi vở kịch sắp mở màn, ông mới thấy được một bóng hình quen thuộc.
Cô đi từ hàng ghế ngoài vào bên trong, thỉnh thoảng có cúi đầu xin lỗi những người đã yên vị. Thấy cô bước tới gần, mắt Thần Côn bỗng cay xè khiến ông phải vội vàng quay mặt đi.
Trong khoảnh khắc Mạnh Thiên Tư ngồi xuống bên cạnh ông, Thần Côn rất muốn mở lời hỏi han cô mà suy nghĩ mãi, cuối cùng ông chỉ hỏi: "Dạo này cháu vẫn ổn không?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Hai tháng trước Đại Nương Nương cháu qua đời. Ngoài việc ấy ra những thứ khác đều ổn."
Cảm thấy mình đã hỏi những điều không thích hợp, Thần Côn lúng túng quay ởi.
Bên trong nhà hát tối đi để làm nổi bật phần sân khấu sáng đèn. Đúng lúc ấy, Mạnh Thiên Tư hỏi ông: "Chú có thấy được chân cháu bị què không?"
Thần Côn lắp bắp: "Sao... Sao... Sao lại thế được? Chú... thấy bình thường mà."
Mạnh Thiên Tư cười trong lúc ánh đèn sân khấu thấm lên khóe môi, chân mày cô: "Vì khoảng thời gian đó chân cháu chưa kịp khỏi đã lại bị thương thêm, mà còn không được chữa trị kịp thời nên thành vậy. Nhưng vẫn khá ổn, lúc đi đường cháu bước mạnh hơn tẹo là người khác sẽ chẳng biết được. Chú xem kịch đi."
Vậy là hai người xem kịch.
Đầu óc Thần Côn nhão nhoét như hồ đán, chẳng thể chú tâm vào vở kịch. Ông chỉ biết vở kịch này nói về một cô gái tên Thúy Thúy.
Nội dung vở kịch rất đơn giản: Thúy Thúy là con gái nhà đò, sống nương tựa với ông nội bằng việc chở người qua sông mỗi ngày.
Nhà hàng thuyền trên trấn có hai người con trai: người anh tên Thiên Bảo, người em tên Na Tống. Cả hai anh em họ đều thích Thúy Thúy, còn cô gái lại yêu thầm người em. Hai anh em bàn nhau sẽ cạnh tranh công bằng, giật lấy trái tim người mình yêu qua tiếng hát chan chứa tình cảm. Biết mình không đấu lại được em, Thiên Bảo đau đớn đi du ngoạn. Trong một lần đi thuyền, anh ta vô ý bị chết đuối.
Khi tin tức truyền về, Na Tống chẳng thể nguôi ngoai trước cái chết của anh, cũng lấy cớ đi du ngoạn rồi đi biệt.
Trong phần kết của câu chuyện, ông Thúy Thúy đã qua đời, chỉ còn mình cô với chiếc thuyền lẻ loi chờ đợi bên bờ sông.
Cuối vở kịch có rất nhiều giọng nói hỏi cô gái: "Thúy Thúy, em vẫn chờ ư?"
Thúy Thúy đáp: "Vẫn chờ."
++++?
Cuối cùng vở kịch cũng kết thúc trong nỗi lòng thốn thức, thích thú của người xem. Họ vừa nau thảo luận nội dung vở kịch vừa kết bạn đi ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư ngồi im trên ghế, Thần Côn cũng ngồi lặng người theo.
Sau cùng khi ánh đèn trên sân khấu cũng tắt, chỉ còn lại bức màn sân khấu im lặng, cả một nhà hát rộng tới vậy nhưng chỉ còn lại có hai người.
Trong lúc ngoái đầu, Thần Côn có trông thấy nhân viên công tác định đi vào quét dọn nhưng lại bị ai đó ngăn lại.
Đúng lúc này, Mạnh Thiên Tư cất lời: "Cháu quyết định mình sẽ vào đất hoang."
++++?
Thần Côn im lặng không phải vì giật mình mà vì trong lòng ông xuất hiện một tiếng thở dài thườn thượt như thể đã dự tính trước được khoảng khắc này.
Ánh mắt Mạnh Thiên Tư lơ lửng trên sân khấu: "Chú biết không? Lần bạn bè chú tới khu trại ấy, Giang Luyện rất hâm mộ chú. Anh ấy cứ ngồi ở bên ngoài mong ngóng về phía lều trại như một thằng bé thèm ăn kẹo."
"Khi cháu qua hỏi, anh ấy mới ấp úng nói là hâm mộ vì chú có nhiều bạn bè."
"Bạn bè của Giang Luyện chẳng có mấy người. Nói từ một góc độ nào đó, anh ấy là một người rất cô độc. Anh ấy còn bảo sau này sẽ kết bạn thật nhiều để cuộc sống náo nhiệt hơn."
"Hồi nhỏ anh ấy đã liều mạng chạy trốn khỏi cái thôn nghèo trong núi nhưng chưa từng làm chuyện có lỗi với bất kỳ ai. Anh ấy có tình có nghĩa, có trách nhiệm như vậy, cháu không nỡ để anh ấy chạy rồi lại chạy, cuối cùng chạy tới cái nơi..."
Cô cũng không biết phải hình dung nơi đó như thế nào.
Đất hoang, đất hoang. Nghe luôn có cảm giác mờ mịt, rộng lớn, hoang vu.
Thật ra cô đã tới Tương Tây được vài hôm rồi. Trước khi tới thành cổ Phượng Hoàng, cô có tới rừng treo mật một chuyến để thăm con khỉ trắng năm nào.
Tất cả mọi việc đều rất thuận lợi. Thậm chí cô còn không cần phải xuống đến đáy, cũng đã gặp được nó ở cái tảng đá có giấu thư của bà cố Đoạn rồi.
Con khỉ trắng ấy đã chẳng nhận ra cô nữa. Giờ nó lớn rồi, bộ xương phát triển, tổng ra đáng một con khỉ trưởng thành lắm và cũng chẳng còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch ngày xưa.
Nhìn thấy cô, nó vừa e sợ vừa căng thẳng.
Mạnh Thiên Tư nhìn nó rất lâu.
Sau khi Giang Luyện đi rồi, chẳng mấy khi cô khóc, lại càng ít nổi điên. Chỉ đôi lúc sau một thoáng sững sờ, giơ tay lên lau mặt mới phát hiện tay đính đầy nước mắt.
Nhưng lần ấy chẳng hiểu sao cô lại không khống chế được cảm xúc của mình để rồi bật khóc lần đầu tiên trong suốt hai năm.
Cô không muốn con khỉ trắng lớn lên. Cô chỉ mong sao nó vẫn cứ ngây thơ như ngày nào. Cô mong sao Giang Luyện vẫn ở bên, cũng mong sao thể giới đừng thay đổi. Nhưng lạ là tất cả mọi thứ đều thay đổi, tựa như đám mây ngang trời hay làn gió phất qua.
Thời gian sẽ không quay trở lại, quá khứ cũng chẳng bao giờ xuất hiện nữa. Cô và Giang Luyện sẽ dần cách xa. Nếu còn không đuổi theo nữa, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp được.
Mạnh Thiên Tư chỉ vào sân khấu trống vắng: "Cháu tới nơi này sớm hơn chú hai ngày, cũng đã xem vở kịch này trước đó. Trong thời đại đó, Thúy Thúy đã được xem là người đũng cảm vì cô ấy đã quyết tâm chờ đợi người yêu, dẫu có thể phải sống cô quạnh suốt đời. Nhưng cháu lại nghĩ sao cô ấy không đi tìm?"
Thần Côn đáp: "Có thể là bị ảnh hưởng bởi thời đại và điều kiện khách quan. Xã hội khi ấy quá rối ren, một cô gái chẳng mấy khi bước chân lên trấn thì việc đi ra ngoài tìm người yêu là rất khó."
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Cháu cũng nghĩ vậy. May mắn rằng cháu không phải cô ấy. Cháu đám đi tìm, cũng có thể đi tìm. Cháu không muốn chờ đợi. Cháu thà chết trên đường tìm kiếm, chứ không muốn chết dưới mái hiên."
"Chú cũng chẳng rõ đất hoang là thế nào nhưng không sao hết. Cháu chẳng cần biết ở đó có cái gì, chỉ cần Giang Luyện ở đó cháu sẽ tới tìm anh ấy. Sống thì cùng sống, chết cũng chết chung. Cháu muốn để anh ấy biết, lúc sống anh ấy không đơn độc, khi chết cũng chẳng phải một mình. Dù rằng thế giới của anh ấy đều trống không, cháu cũng sẽ còn ởđó."
Thần Côn lẳng lặng nghe cô nói. Ông biết Mạnh Thiên Tư không hỏi ý kiến của mình mà chỉ thông báo cho ông một quyết định không thể thay đổi được.
Một hồi lâu sau, ông mới nói: "Cháu có dự định này từ lâu rồi phải không?"
++++?
Từ rất lâu rồi. Từ khi Giang Luyện bị kéo vào thang trời, suy nghĩ ấy đã nảy mầm trong cô.
Chẳng qua suốt một thời gian sau đó, bệnh của cô trở nặng. Đến lúc tỉnh lại cô đã được đưa về Sơn Quế trai — cái nơi cách xa núi Côn Lôn hàng ngàn hàng vạn đặm – lại thêm các mẹ thay nhau ở bên an ủi, động viên sợ cô nghĩ quần nên cô chẳng làm gì được.
Cô cũng cho rằng cứ để mọi chuyện ổn thỏa lại, để cô có thểbình tĩnh lại sau sự ra đi quá vội vàng của Giang Luyện.
Hai năm nay cô đến thăm hết mọi sản nghiệp của sơn quỷ, cũng bắt đầu xử lý báo cáo tài chính – những việc mà trước kia toàn Mạnh Kính Tùng giải quyết, cô chưa bao giờ thèm nhìn ngó.
Sau khi thăm thú mọi nơi, cô thấy rất vui mừng vì sản nghiệp của sơn quỷ là hệ thống lớn có cách hoạt động tốt đẹp. Được vậy cô sẽ không bỏ lại gánh nặng cho người khác và không có cô mọi thứ vẫn hoạt động bình thường.
Cũng tựa như ba mươi hai năm Sơn quỷ không có người giữ ngôi vương vậy. Các thế hệ Sơn quỷ vẫn sinh sống bình thường, ngôi vương đó chỉ là một thứ tựa dệt hoa trên gấm, không có hoa gấm vẫn là gấm.
Hai tháng trước Cao Kinh Hồng đã qua đời. Cô cảm thấy như vậy cũng tốt, vì suốt nửa đời người, Đại Nương Nương luôn lo sợ mình phải "kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh". Nay bà đã không cần phải lo lắng điều ấy nữa.
Cô tới núi Thái Sơn từ biệt mẹ Hai Đường Ngọc Như. Mẹ Hai rửa cho cô một quả cà chua đỏ chót trong nước suối trong vắt. Đợi cô ăn xong, bà mới nói: "Con gái lớn không chịu theo mẹ nữa rồi."
Cô tới núi Thanh Thành chào từ giã mẹ Ba. Nghê Thu Huệ im lặng rất lâu mới nói: "Con muốn đi thì đi đi. Thằng bé Giang Luyện đó khổ quá rồi, hai đứa ở bên nhau còn có người san sẻ."
Cô tới Vũ Hán ăn tôm hùm cùng Cừu Bích Ảnh. Cừu Bích Ảnh cứ cắm cúi bóc vỏ tôm, mãi sau mới bảo: "Tiểu Thiên, hay con đợi thêm một thời gian nữa đi? Nhỡ một, hai năm nữa Giang Luyện sẽ về thì sao?" Cô còn ăn một bữa cơm với mẹ ruột của mình. Người mẹ ấy xuống bếp nấu cho cô cả một bàn đồ ăn rồi lại khách sáo, lúng túng mời cô vào bàn và hỏi: "Cuộc sống của Mạnh tiểu thư khi ở bên các bà ổn cả chứ?"
Cô gật đầu vâng đạ.
Mẹ ruột cô vui lắm: "Các bà đều là người có kiến thức. Đi theo sẽ tốt hơn ở bên tôi. Cô là người có phúc, tốt số nên mới có được cơ hội này."
++++?
Cuộc đời ràng buộc vô số thứ với nhau, cô lại cắt đứt từng mối quan hệ một.
Mạnh Thiên Tư nói với Thần Côn: "Chú là người cuối cùng cháu thông báo tin này. Mẹ Hai, mẹ Ba lớn tuổi rồi không muốn chứng kiến cảnh ly biệt nên không tới tiễn cháu. Mẹ Năm không thể tới vùng cao nguyên nên cũng bỏ qua. Còn lại mẹ Tư, mẹ Sáu, mẹ Bảy, Kính Tùng, Tân Từ và cả Huống Mỹ Doanh, Ví Bưu cũng đều sẽ tới Côn Lôn. Nếu chú có thời gian thì tới tiễn cháu một đoạn đường. Nếu chú không muốn tới thì coi như chú cháu ta đã chia tay từ đây."
Thần Côn vội gật đầu: "Chú đi, đi chứ, tất nhiên phải đi rồi."
Mạnh Thiên Tư nói: "Vậy được rồi. Cháu sẽ nói với Kính Tùng là có thêm chú nữa."
Cô không nói thêm gì nữa mà đứng dậy ổi ra ngoài luôn.
Thần Côn không đi theo, chỉ ngồi trên ghế dõi theo bóng lưng cô. Bước chân của cô rất vững vàng, trông chẳng hề giống người có tật. Bất cứ khi nào, Mạnh Thiên Tư cũng vẫn là người chú trọng phong thái.
Thần Côn chợt nhớ tới Cát Đại tiên sinh.
Quả nhiên lời tiên trí của Cát Đại vẫn chính xác. Cuối cùng Mạnh Thiên Tư vẫn quyết định tới đất hoang.
Mấy bà lo lắng bao lâu mà cuối cùng vẫn không hiểu đúng ý của Cát Đại."Tuyệt tình giữ mạng" hay "Cắt đứt ái tình" là muốn nói nếu tình cảm của Mạnh Thiên Tư dành cho Giang Luyện không sâu đậm đến vậy thì có lẽ cô sẽ bỏ qua được chuyện này, yên ổn sống nốt phần đời còn lại.
Nhưng cô không làm được.
Thần Côn lại ngồi một lúc mới chán nản đứng dậy, bước chậm ra bên ngoài. Ngoài hành lang vẫn còn một nhân viên công tác đứng trông. Thấy Thần Côn ra, anh ta thở phào rồi nói vào trong bộ đàm: "Người đi hết rồi, giải tán thôi."
Thần Côn nghe vậy bỗng ngoái đầu lại.
Đúng lúc ấy, mấy chiếc đèn còn sáng trong nhà hát bỗng tắt ngúm để bóng tối bao trùm lên tất cả.
Không còn ai xem nữa.
Vở kịch kết thúc rồi.
Giải tán thôi.