Quyển 8: Thang Trời Côn Lôn - Chương 117

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:15:28

Mạnh Thiên Tư một mình lái chiếc 4WD. (*) 4WD hay trên một số xe còn được ghi là 4x4 là hệ dẫn động 4 bánh. Ở hệ dẫn động này sức mạnh của động cơ sẽ được truyền đi từ hộp số tới hộp truyền động hoặc hộp số phụ. Bộ phận truyền động hay hộp số phụ có nhiệm vụ phân phối lực giữa cầu trước và cầu sau của xe, sao cho momen xoắn luôn được duy trì ở mức cao nhất giúp xe dễ dàng vượt qua sình lầy hoặc khi tải nặng. Hệ dẫn động 4 bánh 4WD giúp cải thiện độ bám đường cho xe trong điều kiện địa hình gồ ghề, bùn đất. Cô rất hiếm khi ở một mình. Từ nhỏ đến lớn không lúc nào quanh cô không có người. Trong ký ức của cô, dường như trước giờ cô chưa từng đi làm việc mà chỉ có một người. Dù có bỏ nhà ra đi cô cũng phải dắt thêm một người nữa. Mạnh Thiên Tư không mấy khi lái xe vì cô luôn có tài xế đi cùng. Thỉnh thoảng có lái cô cũng phải đi rất cẩn thận vì giao thông trong thành phố đông đúc, lượng người đi đường lại lớn, không thể chạy thả ga được —— Nhưng cao nguyên thì khác. Bốn phía xung quanh đến ma còn chẳng có chứ đừng nói đến người. Cô giẫm chân ga đến mức cao nhất để cơ thể bay bổng theo xe, giống như một viên đạn bay khỏi nòng súng, bắn vào thế giới rộng lớn xa lạ. Cô lái qua nơi mấy người Giang Luyện gặp nạn. Hai chiếc xe kia quá cồng kềnh vẫn nằm im ở đó: Trên cao nguyên là vậy đấy. Phí gọi xe tải quá lớn nên người ta thường tháo gỡ linh kiện mang về, để mặc bộ khung lăn lóc. Người đến sau có thấy cũng chỉ cho rằng xe gặp sự cố rồi tự nhủ thầm "Đường đi muôn nẻo, an toàn là nhất". Chạy xe đến gần dãy nũi, cô mới dừng lại. Xung quanh rất yên ắng chỉ có tiếng gió thổi thoáng qua. Mạnh Thiên Tư lục lọi trong xe một hồi lấy ra bao thuốc và bật lửa trong đám hành lí cùng với hai chai bia Hoàng Hà ở ghế sau. Có bia cũng tốt, bia giúp người ta phấn chấn. Cô muốn giải quyết được việc này thì phải giữ mình trong một trạng thái phấn chấn, thậm chí là gần điên cuồng. Thuốc cũng được, thư giãn, thả lỏng. Con người không thể quá căng thẳng, căng thẳng sẽ hỏng việc. Mạnh Thiên Tư hút thuốc uống rượu. Tàn thuốc dần tích tụ ở đầu điếu thuốc rất giống với luồng cảm xúc đến chậm của cô. Giang Luyện chết quá bất ngờ, như một chậu nước giội từ trên cao xuống mà cô lại ở dưới túp lều, phải đợi một hồi nước mới chảy xuống được. Nhưng bây giờ cô không cần phải nhớ anh: Đợi mọi chuyện xong xuôi mà cô còn chưa chết thì sẽ ngồi trên ngôi vương với cái chân què mấy chục năm để mà nhớ mà khóc. Không thiếu đêm nay, không thiếu mấy ngày này. Hết một chai bia, gò má cô nóng bừng mà người cũng hơi say. Mạnh Thiên Tư lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong sọt sơn quỷ ra nhỏ vào mỗi mắt hai giọt, sau đó nhắm mắt lại, mắt đảo quanh. Thứ này được gọi là "ánh sáng", là đồ của Thủy quỷ. Tác dụng của nó là nhìn được trong bóng đêm. Nghe nói nguyên liệu chính đến từ cú mèo và thằn lằn, toàn những con có năng lực nhìn trong bóng đêm tốt —— dù "ánh sáng" này không nhìn rõ như có đèn pin, nhưng để nhìn đường thì vậy là đủ rồi. Với lại ưu điểm của nó là không bị kẻ địch phát hiện vì sử dụng đèn soi đường. Sau khi mắt thích ứng rồi, cô đưa tay vuốt chiếc chuông vàng trên mắt cá chân phải, khoác sọt sơn quỷ lên lưng. Hai khẩu súng được giấu ở sau lưng và bên đùi. Dưới chân còn cắm một con dao găm. Mạnh Thiên Tư xuống xe đi tiếp về phía trước. Trên xe có định vị, mai sẽ có người đến mang xe về. Khi đi đến giữa mảnh đất trống cô quỳ một chân xuống, miệng lẩm nhẩm câu thần chú rồi từ từ cúi người cho đến khi chạm tới mặt đất. Hai bàn tay xoa nắm bùn đất rồi lại rải ra. Một lát sau cô đứng dậy. So với vừa rồi chẳng có gì thay đổi cả, gió vẫn là gió, người vẫn là người. Nhưng trong gió đã dần có mùi hương. Đây là một tác dụng của chuông vàng —— dẫn gió núi. Trên đời này vạn vật đều có mùi hương. Có đôi lúc tưởng như không mùi nhưng thực tế lại có, chẳng qua chúng quá nhạt khiến ta không ngửi thấy mà thôi. "Dẫn gió núi" không thích hợp với rừng núi sông ngòi phía Nam vì nơi đó quá ẩm ướt và nhiều động thực vật. Đủ mọi mùi hương mục nát, thối rữa hòa trộn vào nhau rất khó phân biệt. Ngửi nhiều còn sẽ hoa mắt chóng mặt —— Thế nhưng biện pháp này lại rất thích hợp với vùng núi tuyết Tây Bắc. Bởi vì con người, gia súc, mùi hương ở đây đều ít, muốn tìm ra mùi đặc biệt, máu tanh, kỳ lạ từ hỗn hợp mùi sẽ rất dễ dàng. Tìm người nhất định thì khá là khó, nhưng nếu mình hiểu rõ về người ta, hoặc là mùi nước hoa người ta thích thì cũng không phải là vấn đề. Cánh mũi Mạnh Thiên Tư khẽ mấp máy. Cô đưa tay phe phẩy ngay chóp mũi hệt như có vô số mùi hương bay tới xếp hàng chờ cô chọn lựa, còn cô thì xem xét từng mùi một. Một lát sau cô thả tay xuống, chạy nhanh về một hướng. Thật ra dẫn gió núi cũng như dán mắt thần, người sử dụng đều phải rơi vào một trạng thái mê sảng, có lẽ làm vậy mới có thể chú tâm được. Nhưng Mạnh Thiên Tư không thích dẫn gió núi lắm vì cô cảm thấy vừa ngửi vừa tìm như thế có khác gì con chó đâu. Cô từng càu nhàu với mẹ Hai —— người dạy cô biện pháp này như vậy. Đường Ngọc Như nói như đinh đóng cột: "Chó mới không thèm giống con." Cũng không biết là hạ thấp chó hay hạ thấp cô nữa. *** Chừng hai tiếng sau, Mạnh Thiên Tư lần theo một mùi hôi thối kỳ lạ và tìm được một cái hang động. Hang động ở lưng chừng núi, cửa hang được che lấp kín đáo chỉ nhìn bằng mắt thường thì rất khó nhận ra. Mạnh Thiên Tư đứng ngoài cửa một hồi, yên lặng nghe ngóng động tĩnh bên trong. Không có âm thanh, mùi hương cũng không dao động. Nơi này có thể chỉ là một hang động không người. Mạnh Thiên Tư bật đèn pin đi vào. Hang động không lớn nhưng cũng phải đến năm mươi, sáu mươi mét vuông. Thứ đầu tiên ánh đèn soi được là một vũng máu, Mạnh Thiên Tư nhìn vũng máu một lát, lượng máu này hẳn là của người bị thương. Cô dời đèn pin đi. Lát sau nơi cuối ánh đèn có vật gì lóe sáng. Đó là một chiếc kính vỡ một bên mắt. Mạnh Thiên Tư đi tới cầm kính lên xem và nhận ra đó là kính của Thần Côn. Người lái xe tên Tôn Diệu nói người trong xe chia nhau ra chạy. Nếu đối phương nhắm vào Thần Côn thì ông sẽ là mục tiêu chính. Ông có bị bắt cũng là chuyện hợp với lẽ thường. Thần Côn chết rồi ư? Không giống lắm, nơi này cách chỗ gặp nạn rất xa, với sức của Thần Côn thì không thể chạy tới đây được. Có lẽ ông bị xách tới đây, sau đó lại bị mang đi. Mang đi đâu nhỉ? Nơi này là dãy núi BaYanKaLa nhưng suốt dọc đường đi, phương hướng cô vẫn luôn là Tây Bắc. Nếu cứ đi tiếp theo hướng này thì chẳng bao lâu sẽ tới núi Côn Lôn. (*) dãy núi BaYanKaLa là một dãy núi ở tỉnh Thanh Hải. Nó có thể được xem là một trong những nhánh của dãy núi Côn Lôn, ngăn cách các khu vực thoát nước của cả sông Hoàng Hà và sông Dương Tử. Mạnh Thiên Tư trầm ngâm một hồi, nhét chiếc kính chỉ còn một mắt vào trong túi. Đến khi đứng dậy cô lại trông thấy một thứ trên vách núi. Đó là một tấm... da người? Tấm da đó đã trắng bệch, thối rữa bám vào vách núi. Mạnh Thiên Tư ngại bẩn nên không lật xem nó mà đi tới ngửi —— mũi cô hiện giờ quá nhạy khiến cô cảm thấy khó chịu nên lại lùi về. Không sai là cái mùi này, mùi hôi thối kỳ lạ. Cô lấy máy định vị kinh độ, vĩ độ ra đánh dấu vị trí nơi này. Thời gian quá gấp gáp, bốn tiếng nữa thuốc sẽ mất dần tác dụng. Đến lúc đó cô sẽ phải tiêm thuốc một lần nữa, mà rất có thể cơ thể cô sẽ sinh ra phản ứng kháng thuốc, nói thẳng ra thì lần tiêm thuốc thứ hai, thứ ba sẽ không có tác dụng lâu như lần đầu. Phải nắm chặt thời gian. Mạnh Thiên Tư đang định đi ra thì cánh mũi lại mấp máy. Có mùi hôi tanh xen lẫn mùi săm xe nóng chảy đi tới, càng lúc càng gần. Sống. Mạnh Thiên Tư vội tắt đèn pin, nhìn ngó xung quanh rồi trốn ở sau một tảng đá. Cô cầm khẩu súng trong tay, bám vào tảng đá, nín thở. Không bao lâu sau thứ kia đi vào. Vừa thấy cái đầu to kia, Mạnh Thiên Tư đã biết đây là "ai", quả nhiên là đầu to, chân tay dài, mảnh nhỏ giống như con bọ ngựa. Mạnh Thiên Tư nghiến răng, chĩa nòng súng vào chân nó, bóp cò —— nói thật thì tài bắn súng của cô cũng như câu thận châu vậy, lúc được lúc không. Nhưng hôm nay dưới cơn giận dữ, dường như vận may của cô cũng tăng cao, một phát là trúng. Người bọ ngựa kia quằn quại tránh ra, rên rỉ những âm thanh kỳ lạ. Âm thanh ấy khiến lòng người run sợ, tựa như cổ họng có vấn đề, không thể nói chuyện bình thường nhưng vẫn kêu được đôi chút. Mạnh Thiên Tư bật đèn pin lên. Lần này cô đã thấy rõ. Người bọ ngựa này có mặc đồ, không rõ quần áo là của ai mà trái một bộ, phải một bộ như chỉ cần để giữ ấm, chứ người bình thường không ai mặc như vậy. Đầu cũng không lớn mà là phần gáy lồi ra như thể có hai cái đầu dị dạng dính liền với nhau. Thứ còn đáng sợ hơn nữa là tay chân nó. Nó không đi giày, tay áo và quần chỉ che được một nửa để hở nửa còn lại. Không rõ có phải bị ánh đèn làm giật mình không mà nó gập phần tay chân lộ ra bên ngoài lại. Gập tay chân lại trông nó giống người bình thường hơn hẳn lúc trước. Cách chỗ người bọ ngựa không xa có một đoạn chân mảnh dẻ bị cô bắn đứt. Lạ là đoạn chân đó không hề chảy máu mà làn da trên chân lại có vẻ thối rữa. Mấy mảng da đã chực rơi như thể chỉ cần cọ nhẹ là sẽ rơi xuống. Mạnh Thiên Tư lập tức nghĩ tới Thủy quỷ. Đúng vậy, chắc chắn là Thủy quỷ. Năm đó sau khi Thủy quỷ gặp nạn ở đầu nguồn ba con sông, trạng thái khi chết đủ mọi kiểu dáng. Cô ấn tượng nhất là xương cốt sinh trưởng đâm thủng làn da —— đây là tốc độ sinh trưởng của da không nhanh bằng xương. Nếu da xương mọc ngang nhau mà vẫn còn sống chắc hẳn chính là người bọ người trước mặt này. Nhưng đây là nhóm Thủy quỷ nào chứ? Trong thoáng chốc cô đã nghĩ ra được: Mấy túp lều rách ở đầu nguồn ba còn sông vốn là một điểm đóng quân. Trong đó phải có đến hai mươi người nhưng sau này khi Đinh Bàn Lĩnh xuất hiện, mọi người trong đó đều biến mất. Sau này Sơn quỷ tham gia vào, Thủy quỷ không còn ra ngoài nữa. Trên lý thuyết hố đất di động đã mất đi "tai mắt" —— đám Thủy quỷ mất tích cuối cùng chính là nanh vuốt và chỗ dựa cuối cùng của chúng nó. Mạnh Thiên Tư đi ra khỏi chỗ ẩn mình, họng súng vẫn luôn chĩa vào nó: "Có nói được không?" Câu hỏi này rất thừa thãi vì lúc bị đứt chân nó còn chẳng kêu đau được thì cô cũng không mong đợi nó nói chuyện. "Thế vẫn nghe được nhỉ? Biết vẽ chứ?" Mạnh Thiên Tư chỉ một hòn đá nhỏ trên đất: "Nhặt lên, tôi hỏi anh vẽ." Người bọ ngựa do dự một lát, cánh tay lại duỗi ra nhặt cục đá lên. Mạnh Thiên Tư thò tay vào túi lấy kính của Thần Côn ra: "Người này đi đâu rồi?" Vốn dĩ cô định hỏi còn sống hay đã chết nhưng lại nghĩ không thể hỏi mấy câu lựa chọn, phải để cho nó đáp. Cô còn tưởng rằng những người này cũng như kẻ sống trong người Diêm La, chỉ biết vẽ những nét vụng về. Nhưng không ngờ người này lại biết viết chữ —— nhìn một con quái vật viết chữ thật sự khiến lòng người run sợ. Đêm nay cô mang theo sự quyết tâm, chẳng sợ gì nữa cả, nhưng mấy chữ người bọ ngựa viết ra làm da đầu cô lạnh buốt. Nó viết: "Tôi biết cô." Cô bình tĩnh lại ngay, cười khẩy: "Anh từng gặp tôi?" Nói không chừng là giả vờ giả vịt đánh lạc hướng cô. Người bọ ngựa chỉ vào mắt cá chân cô. Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn, là chuông vàng Phục Thú. Trước khi cô đọc thần chú, để tiện làm việc đã xắn ống quần lên, nhưng vì chân đã tiêm thuốc, không còn cảm giác nên quên thả xuống. Người này chưa từng gặp cô mà là gặp chuông vàng Phục Thú, sau đó dựa vào chuông vàng để đoán thân phận của cô. Mạnh Thiên Tư đáp: "Đây chỉ là một chiếc vòng vàng bán đầy đường, chẳng có gì lạ cả." Người bọ ngựa lại lắc đầu, cúi đầu viết tiếp. Bây giờ người nó dán sát xuống đất, đầu cũng hạ thấp, cánh tay còn run rẩy —— Mạnh Thiên Tư nhớ tới chuyện Diêm La tự sát, nhưng thứ này mà muốn tự sát thì kệ cho nó chết. Nhưng những gì nó viết ra lại khiến Mạnh Thiên Tư chú ý. Hai chữ đầu tiên là "Thang trời". Nghe nói chuông vàng Phục Thú tương ứng với chín loại bùa. Loại Mạnh Thiên Tư hay dùng là "Động sơn thú","Tránh sơn thú","Phục sơn thú". Nhưng đến "Dẫn gió núi" cô ít dùng mà vẫn biết tác dụng của nó là cái gì, mà loại cuối cùng —— "Mở thang trời" lại không có thần chú, hình dạng gì cả. Cô hỏi Đại Nương Nương thì bà bảo không được truyền lại. Không được truyện lại thì thôi. Trong lịch sử có biết bao ngành nghề thất truyền, thêm một loại cũng chẳng sao. Người này đúng là đã gặp chuông vàng Phục Thú. Nỗi nghi ngờ trong lòng Mạnh Thiên Tư mọc thành bụi rậm, cô giơ súng, dịch dần từ trước mặt nó ra phía sau lưng. Ở góc độ này có thể nhìn được nhiều chữ hơn. Nó đang viết: Cô ở trong đó, phải cẩn thận, cô... Vì sao lại dùng chữ "cô" ở đâu? Trông có vẻ như đang dặn dò cô điều gì. Đúng lúc đó, trên gáy người bọ ngựa, một nếp nhăn bỗng lật lên để lộ ra hai con mắt. Ngay sau đó hai tay hai chân nó bỗng lật ngược lại phía sau, đầu ngón tay sắc bén đâm thẳng vào đầu Mạnh Thiên Tư: Gương mặt xuất hiện trên gáy nó không có mũi miệng, nhưng tứ chi lại nhanh nhạy như thường. Nói cách khác sau lưng nó cũng là người! Mẹ kiếp, chưa ai nói là chúng nó sẽ ghép vào như vậy! Mạnh Thiên Tư nghiến răng, nhắm họng súng vào giữa con mắt kia, bóp cò. Sau mấy tiếng súng vang lên, não nó bắn ra bốn phía mà cơ thể vẫn còn chưa chết. Tay chân dài nhỏ của nó vùng vẫy trên mặt đất đến mấy mét mới co giật và dừng lại. Mạnh Thiên Tư đứng im tại chỗ đợi một lúc. Sau đó cô mới thở dài cúi đầu nhìn dòng chữ. Nó viết là: Thang trời, cô ở trong đó, phải cẩn thận, cô sẽ chết ở đó. Bà nó, quả nhiên nó không viết được gì nên hồn. Đây là đang rủa cô mà.