Quyển 3: Lạc Động - Chương 32

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:34:40

Mật núi rốt cuộc là thứ gì, làm bằng gì, hình dạng, lớn nhỏ ra sao, công dụng của nó là gì, Mạnh Kính Tùng đều không biết. Anh ta từng hỏi Mạnh Thiên Tư, nhưng cô cũng không nói rõ được. Cô chỉ biết rằng từ khi có Sơn quỷ, là cũng có thứ đó. Nó rất lâu đời, cũng rất quan trọng. Năm đó, tổ tiên bà bà cảm thấy nên tìm một nơi bí ẩn để cất nó, thế là đi tới Tương Tây, tìm được một mảnh rừng không ai biết đến, treo mật núi vào trong khoang núi. Kể từ lúc đó, ở trong sơn phổ của Sơn quỷ, mảnh rừng vô danh ấy được gán cho một cái tên là rừng treo mật núi. Vị trí của mảnh rừng đó rất hẻo lánh. Hồ Nam được gọi tắt là "Tương". Tương Tây cũng chính là phía Tây của Hồ Nam. Trên bản đồ Trung Quốc, vị trí của tỉnh Hồ Nam không hề hẻo lánh. Nó nằm ở phía Nam, bên trên có Hồ Bắc, bên dưới có hai Quảng (Quảng Đông, Quảng Tây), phía Tây tiếp giáp Trùng Khánh, Quý Châu, phía Đông thì có Giang Tây. Nhìn thế nào cũng giống với một cái ngã tư đường, bốn bên đều là đường lớn —— thế nhưng lại có một chuyện trùng hợp thế này. Có một dãy núi tên là "núi Tuyết Phong", kéo dài từ phía Nam đến phía Bắc tỉnh Hồ Nam, chia tỉnh Hồ Nam thành hai nửa. Mà dãy núi này vừa hay nằm trên đường ranh giới của bậc thang thứ hai và thứ ba của Trung Quốc. (*) Độ cao của vùng phía Tây Trung Quốc cao hơn mực nước biển, phía Đông thì lại thấp hơn. Vì vậy bản đồ địa hình đất liền của Trung quốc được chia làm ba bậc thang. Bậc thang thứ nhất là cao nguyên, cao hơn mực nước biển bốn ngàn mét trở lên. Bậc thang thứ hai chủ yếu là bồn địa, cao hơn mặt biển 1-2 ngàn mét. Bậc thang thứ ba chủ yếu là đồng bằng, độ cao so với mực nước biển từ năm trăm mét trở xuống. Đường ranh giới của bậc thang thứ hai và thứ ba gồm: dãy núi Đại Hưng An – dãy núi thái Hành – núi Vu Sơn – núi Tuyết Phong Dãy núi phía Đông gần với đồi núi Giang Nam, dãy núi phía Tây có độ cao hiểm trở, hẻm núi khúc khuỷu, không thuận lợi cho việc giao lưu đối ngoại. Nơi đây bị phong bế mấy ngàn năm, khi văn hóa phía Đông tràn đến nơi đây, lại bị dãy núi cao cản trở, không thể tiến vào phía Tây. Đến mức độ, vào những năm ba mươi của thế kỷ XX, khi Thẩm Tòng Văn miêu tả phong cảnh của nơi này, còn gọi nó là "thành phố nơi biên thùy". Rõ ràng nằm ở vị trí trung tâm của đất nước, mà lại bị đối xử như biên cương. Bởi vậy mới nói tổ tiên bà bà rất biết chọn nơi "thành phố bí ẩn" để giấu mật núi. Lẽ ra "thành phố nơi biên thùy" đã được mọi người biết đến từ những năm ba mươi, thì những khu vực xung quanh nó cũng phải nổi tiếng theo, nhưng tiếc là không có. Vì giao thông không phát triển, văn hóa bế tắc, nên nơi đây vẫn cứ vô danh. Mãi đến đầu những năm tám mươi, mảnh rừng thạch anh ở Vũ Lăng mới bị phát hiện và khai phá. Còn khu rừng treo mật núi kia, bởi vì địa hình bế tắc, đường đi hiểm trở, nên đến nay vẫn là một bí mật. Mật núi treo ở đó đã mấy ngàn năm, chưa có ai có ý định đi lấy nó cả. Nó giống như cái móng nhà, rất quan trọng, cũng rất cần thiết, nhưng xưa giờ đều không được nhớ tới, nhắc tới. Cho đến tận mấy tháng trước, Thủy quỷ ghé thăm Sơn Quế trai. . . . Thái dương Mạnh Kính Tùng hơi tê dại: "Ý cô là... chuyện này có liên quan đến mật núi ạ?" Anh ta và Thiên Tư cũng từng có suy nghĩ này. Nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là sự nghi ngờ thôi, chứ không có chứng cứ gì cả. Giọng Đường Ngọc Như sang sảng: "Không thì là do đâu? Bao nhiêu năm nay Sơn quỷ chúng ta ở bên ngoài có gặp chuyện gì bao giờ? Vậy mà nay lại xảy ra chuyện, lại còn là ở Tương Tây, giữa lúc Thiên Tư định đi lấy mật núi. Cháu nói xem chuyện này có liên quan gì đến mật núi không? Cô đã nói rồi, có nhiều thứ, không được đụng vào. Nó ở nơi đó là có lý do của nó cả." Mạnh Kính Tùng ngập ngừng, anh ta đã quen với việc lí nhí khi nói chuyện với các bà rồi: "Chúng ta cũng không nhất định phải lấy nó ra mà. Chỉ là đi xem một chút thôi, xem một cái thì cũng có ảnh hưởng gì đâu. Dù sao năm đó, bà cố Đoạn..." Những điều Đường Ngọc Như lo lắng, các bà khác cũng đã nghĩ tới. Dù sao người lớn tuổi cũng thích yên tĩnh, không thích bày vẽ nhiều chuyện. Sở dĩ cuối cùng họ vẫn quyết định đi lấy mật núi, là do một nguyên nhân. —— Sơn kế Đoạn Văn Hi đã từng vào khu rừng treo mật núi, cũng đã tận mắt trông thấy mật núi. Nói đến Đoạn Văn Hi, thì không thể không nhắc tới cuộc đời của bà ấy. Mọi sự chìm nổi, thành quả vĩ đại, kết cục thổn thức, có thể nói là một truyền kỳ. Bà là người đầu tiên trong gia tộc Sơn quỷ được đi du học ở nước ngoài, cũng suýt nữa thì trở thành người đầu tiên có cuộc hôn nhân xuyên quốc gia: Năm thứ hai khi đi du học, bà đem lòng yêu một người phi công nước Anh. Trong thư gửi về nước, bà có nhắc tới chuyện sau khi lấy được học vị sẽ tổ chức đám cưới. Khi ấy, người trong nước vẫn còn thành kiến với quỷ nước ngoài mắt xanh râu đỏ. Những người đứng đầu Sơn Quế trai năm đó sầu đến trọc cả đầu, nghĩ hết mọi kế để chia rẽ đôi uyên ương này. Nhưng rồi kết quả lại khiến tất cả phải bất ngờ: Anh chàng người Anh kia, trong một lần bay thử đã qua đời do máy bay có vấn đề. Trong nỗi đau khôn cùng đó, Đoạn Văn Hi mất tích, đến cả bằng tốt nghiệp cũng là bạn cùng lớp của bà nhận hộ. Bà mất tích ba năm trời. Trong ba năm đó, bà đi đâu, làm gì thì trong "Sơn quỷ chí" không ghi rõ. Nhưng theo lời Cao Kinh Hồng nói, có lẽ là bà đi chu du khắp nơi. Bởi vì khi Cao Kinh Hồng còn bé, Đoạn nương nương có kể cho bà những câu chuyện kỳ lạ trên khắp thế giới. Bà ấy nói mình từng gặp những người có máu màu xanh lam ở vùng núi cao xa xôi Nam Mĩ, cũng từng nói chuyện với người uyên ương có đầu và cơ thể chia làm hai màu đen trắng, sống trong rừng nguyên thủy Philippines. Ba năm sau đó, Đoạn Văn Hi trở về Sơn Quế trai. Có lẽ là bị ảnh hưởng của ba năm đi chu du thế giới, bà không thể dừng chân ở một chỗ mãi được. Cứ một thời gian, bà lại lang thang trong rừng sâu, núi thẳm. Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng mỗi một tấm Sơn phổ của Sơn quỷ, bà đều đã đi qua, thậm chí bà còn đi sâu hơn cả trên Sơn phổ. Trên rất nhiều tấm Sơn phổ, đều có nét bút chú thích của bà: Theo lời bà nói, một là có nhiều Sơn phổ đã được làm từ hơn ngàn năm trước, sau bao nhiêu năm, đất đá bị gió nước xói mòn, thế núi cũng thay đổi. Hai là người xưa ít tri thức, sấm sét cũng bị nói thành quỷ thần, một số hiện tượng sẽ bị nói quá lên, nên cần phải xem xét lại để có cái nhìn trực quan hơn. Với tinh thần đó của bà, đương nhiên sẽ không bỏ mảnh rừng treo mật núi. Bà có viết trong nhật ký, hành trình đến rừng treo mật núi khá gian nan, nhưng có con đường và lời nhắc nhở của người đi trước, nên cũng khá thuận lợi. Chỉ có mỗi câu kệ kia, thì hơi gượng gạo. Ví dụ như có một cái thác nước, do địa hình không thể chảy thẳng xuống dưới được mà phải chảy quanh co, thế là trong câu kệ tả nó thành "cái lưỡi đi loạn", làm người ta cười rụng cả răng. (*) Câu kệ ở quyển II Chương 9: Cái đầu mỹ nhân, trăm hoa xấu hổ, con mắt nhỏ dầu, cái lưỡi đi loạn, không gan không ruột không treo mật, có chết có sống một đời tim... Cho nên ngay cả Đoạn Văn Hi cũng vào đến rừng treo mật núi, còn tận mắt trông thấy mật núi, thì Mạnh Thiên Tư cao hơn bà một bậc mà lại không dám vào, hoặc là không vào được, thì không phải quá vô lý sao?. . . Đường Ngọc Như cắt lời Mạnh Kính Tùng: "Năm đó, năm đó, năm đó là năm nào? Đoạn nương nương vào rừng treo mật núi là năm một chín ba mấy, cách nay đã gần chín mươi năm rồi. Cô hỏi cháu, chín mươi năm trước cháu có mặt ở đó không?" Mạnh Kính Tùng không hiểu bà hai định nói gì, nên ngoan ngoãn trả lời: "Không có ạ." "Thế không phải đã rõ rồi à. Chín mươi năm trước không có cháu, chín mươi năm sau lại có cháu, sự thay đổi này có lớn không? Mao chủ tịch đã nói, mọi sự vật đều phát triển, biến hóa. Mật núi của chín mươi năm trước và mật núi của chín mươi năm sau, làm sao mà giống nhau được?" Lời này có vẻ rất vô lý, nhưng Mạnh Kính Tùng không dám cãi lời bà, nên đành phải hỏi dò: "Thế... chuyện đã xảy ra rồi. Cô xem bây giờ ngoài những việc đã làm, cháu còn phải làm gì nữa ạ?" Năm Mạnh Kính Tùng mười tám tuổi được các bà chọn làm "trợ lý" cho Mạnh Thiên Tư mười tuổi. Nói là trợ lý, chứ thực ra anh ta vừa là anh trai, vừa là người hướng dẫn cô. Sau mấy chục năm làm việc chung, những việc lớn nhỏ anh ta từng xử lý không hơn một ngàn thì cũng phải tám trăm. Nên Mạnh Kính Tùng rất tự tin Đường Ngọc Như sẽ không tìm được lỗi gì trong những việc mình đã làm. Quả nhiên, Đường Ngọc Như trầm ngâm một hồi, cảm thấy cũng chẳng có cách nào khác cả. Cao Kinh Hồng đã nhắc nhở bà, nói là phải để Thiên Tư có cơ hội rèn luyện. Nếu bà cả đã nói vậy rồi, bà cũng không thể hùng hổ tập hợp các bà khác đến Tương Tây cứu người được. Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, Đường Ngọc Như cũng chỉ có thể dặn Mạnh Kính Tùng là có tin tức gì thì báo cho bà ngay, rồi mới hỏi tiếp: "Hai đứa có mang theo nhật ký đi vào rừng treo mật núi của Đoạn nương nương không?" Ánh mắt Mạnh Kính Tùng dừng lại trên quyển sổ cũ có vỏ ngoài làm bằng da ở trên bàn: "Có mang ạ." "Cháu đọc nó thật kỹ vào, đọc đi đọc lại, có đôi khi những câu nhìn như lơ đãng lại ẩn chứa hàm ý đấy." Nói vậy chẳng khác gì không nói, nhưng Mạnh Kính Tùng vẫn phải cung kính: "Vâng ạ." Cúp điện thoại, Mạnh Kính Tùng cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn: Vốn dĩ anh ta cũng không mong đợi sẽ lấy được đề nghị gì từ Đường Ngọc Như cả. Chỉ là trong huyện xảy ra chuyện, chủ tịch huyện cũng phải báo cho chủ tịch tỉnh biết chứ —— báo cáo mọi chuyện rồi, thì sẽ cảm thấy gánh nặng trên vai đã có người san sẻ giúp, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn. Mạnh Kính Tùng mở quyển nhật ký kia ra, một bức ảnh đen trắng rơi ra khỏi trang sách. Mạnh Kính Tùng vội vàng bắt lấy nó, lật lên xem. Đây là ảnh chụp của Đoạn Văn Hi trước khi sang Anh. Trong ảnh, bà chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc đồ phương Tây, trên đầu đội một chiếc mũ dạ nhỏ nhắn có màn tơ, trông rất hoạt bát. Sức sống mãnh liệt của bà đủ để lây nhiễm ra cả những bối cảnh cứng nhắc, ảm đạm phía sau. Mạnh Kính Tùng kẹp ảnh về trong sách. Lúc tuổi già, Đoạn Văn Hi cũng giống như những người lớn tuổi khác, thường nhắc tới kiếp trước kiếp này. Bà rất hứng thú với vấn đề sau khi chết đi, con người sẽ đi đâu. Bà nghe người ta nói, thời cổ đại, Trung Quốc có phương pháp "tê chiếu". Nó là dùng lửa đốt bằng sừng tê giác mở đường âm, để gặp lại những người thân đã chết đi. Thế là bà cũng lấy một chiếc sừng tê giác tốt nhất ra đốt giữa ban đêm, để gặp lại người yêu năm đó. Kết quả, tất nhiên là chẳng nhìn thấy gì. Người bình thường thì sẽ biết ngay mình đã bị lừa, nhưng Đoạn Văn Hi thì không. Bà cho rằng người yêu bà có thể đã đi đầu thai chuyển kiếp, nên lửa của sừng tê giác không thể giúp bà gặp được, chỉ có lửa của sừng rồng, hay còn gọi là nến rồng, mới có thể nhìn thấy. Không biết bà nghe được ở đâu nói là núi Côn Lôn là "tổ tiên của họ nhà rồng" Trung Hoa, trong núi có xương cốt của rồng. Thế là vào năm 1970. bà bất chấp việc mình đã ngoài thất tuần, mà cứ một mình đến núi Côn Lôn. Cuối cùng gặp phải trận tuyết lở, và không về được nữa. Nhìn bức ảnh này, Mạnh Kính Tùng thở dài. Bà cố Đoạn này đúng là thông minh cả đời, ngớ ngẩn cả đời. Lúc còn trẻ thì rất thông minh, chuyện nào cũng dùng khoa học để giải thích, mà sao đến già lại đi chui đầu vào ngõ cụt, gần như người mê tín chứ? Trên đời này, làm gì có rồng. *** Mạnh Thiên Tư tức tối đi về phía trước, bước chân khập khiễng, đầu óc nặng nề. Cô nắm chặt tay, khi đang đập mạnh hai phát vào đầu, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Tốt lắm, Giang Luyện đi theo rồi. Cô lập tức đứng thẳng, chân không khập khiễng nữa, đầu ngẩng thật cao, vẻ mặt kiêu căng như một lớp mặt nạ, bao bọc cả gương mặt cô chỉ trong một tích tắc. Cô quay đầu lại, quả nhiên là Giang Luyện. Mạnh Thiên Tư chờ anh mở lời trước. Cuộc nói chuyện ban nãy quá quyết liệt, nên người mở lời trước phải nghĩ cách để hóa giải không khí. Giang Luyện cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra: "Tôi nghĩ một hồi, cảm thấy mình vẫn nên đi cùng. Một mình cô không đối phó được Bạch Thủy Tiêu." Mạnh Thiên Tư rất bội phục anh, anh nói những lời đó như thể cuộc xung đột kia chưa từng xảy ra vậy. Nếu Giang Luyện mà đi làm diễn viên, thì chắc chắn sẽ rất hợp, vì anh có thể nhẹ nhàng ứng đối với bất cứ tình huống nào: cảnh này thì diễn vẻ tức giận, cảnh tiếp theo chuyển sang bi kịch, cảnh tiếp theo nữa thì tình nồng ý mật. Anh còn có thể chuyển trạng thái ngay lập tức, chứ không cần phải đợi một thời gian nữa. Mạnh Thiên Tư nói: "Một mình tôi không đối phó được Bạch Thủy Tiêu?" Nếu là Mạnh Kính Tùng, nghe thấy cô nói vậy, anh ta sẽ im lặng; còn nếu là Tân Từ, thì sẽ đứng ngay về phía cô: Ai nói? Thiên Tư nhà mình đã sợ ai bao giờ? Nhưng đây lại là Giang Luyện. Anh gật đầu: "Đúng vậy, có lẽ cô sẽ không đối phó được. Cho dù có cả tôi, cũng chưa hẳn đã có phần thắng." Sau đó anh lại chỉ về phía Bạch Thủy Tiêu: "Vết dao trên người cô ta là tự cô ta cắt. Một cô gái xinh đẹp thì sẽ quý trọng cơ thể và gương mặt của mình. Khi cô ta có thể tự rạch bụng mình, có nghĩa là cô ta chẳng thèm để ý đến bản thân nữa." "Người không thèm để ý đến chính mình, thì càng không để ý đến người khác. Cô ta không có nhược điểm, không có giới hạn, còn cô thì sao?" "Cô không làm được như vậy đúng không? Tôi cũng không làm được. Cho nên cả hai chúng ta cộng lại, cũng không thể ác bằng cô ta. Người hung ác chưa hẳn đã thành công, nhưng tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều." Nói xong, anh chỉ vào một cái cây cao ba bốn mét ở gần đó: "Cái cây kia đi." Mạnh Thiên Tư không hiểu: "Cái gì?" Giang Luyện đi thẳng tới gốc cây, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cô, vỗ vỗ vai phải của mình: "Cô giẫm lên đây." Mạnh Thiên Tư nhìn anh, rồi lại nhìn lên cây: "Làm gì?" "Tiểu thư à, bây giờ đi cô còn không đi nổi, nếu mà để cô đi theo dõi Bạch Thủy Tiêu thì quá nguy hiểm." "Để tôi đi cho. Tôi hôm qua tôi đã đi theo cô ta cả đêm rồi. Trước lạ sau quen. Vả lại, cô ta không thể đi suốt đêm được, cô ta còn đang bị thương mà, kiểu gì cũng phải tìm chỗ để nghỉ ngơi." "Cô ở đây nghỉ đi, để mau khỏe lại. Tôi đi thăm dò xong sẽ quay lại đón cô." Mạnh Thiên Tư đứng sững ở đó mấy giây, khóe môi hơi cong lên, nhưng giọng nói thì vẫn bình thản như trước: "Cũng được." Cô bước lên mấy bước, giẫm lên vai Giang Luyện. Cái cây này không cao lắm, Giang Luyện không cần phải trèo lên, mà chỉ cần đứng thẳng dậy là đủ để đưa cô ngồi lên cây rồi. Mạnh Thiên Tư ngồi trên cây, cúi đầu xuống nhìn anh. Giang Luyện ngẩng đầu lên vẫy tay với cô: "Tôi đi đây." Ánh mắt anh rất sáng, ban ngày cô còn không nhận ra. Có lẽ là do ban ngày chỗ nào cũng sáng. *** Đưa mắt nhìn Giang Luyện đi xa, Mạnh Thiên Tư nằm dựa vào một cành cây to, thở dài một hơi. Tất nhiên cô biết với thể lực hiện giờ của mình, cô không thể bám đuôi Bạch Thủy Tiêu được. Nhưng đây là cơ hội hiếm có —— sở dĩ cô nói những lời đó, là để dụ Giang Luyện đi cùng. Dù sao bây giờ cô cũng không còn lựa chọn nào khác, nên buộc phải nhờ anh. Quả nhiên anh đã đi theo. Mọi chuyện đều thuận lợi khiến cô cảm thấy khá may mắn. Cô không cảm thấy việc mình lợi dụng Giang Luyện là sai. Vì thế giới của người trưởng thành, tất cả đều mọi thứ đều có giá của nó: Giang Luyện có mục đích của mình, mà thứ anh ta muốn, vừa hay cô có thể cho được. Không thì vì cái gì? Giang Luyện mặc kệ người bạn đang gặp nạn của mình, để chạy đến cứu cô, chẳng lẽ là vì anh ta tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người? Hay là do anh ta thích cô, nên tốt với cô? Mạnh Thiên Tư trợn mắt khinh thường. Giao dịch rất tốt, cô thích giao dịch, chuyện mua bán công bằng sẽ làm lòng người yên tâm. Cũng như lời năm đó đại nương nương nói với cô: "Tư Bảo Nhi, sao con lại ngốc như vậy? Chẳng lẽ sẽ có người thích con, yêu con không phải vì mục đích gì, mà chỉ là vì muốn tốt với con thôi sao? Không đâu, tất cả đều có giá của nó." Tất cả đều có giá của nó. Mạnh Thiên Tư nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trong lúc đang mơ màng, cô bỗng nghe thấy một tiếng động. Cô mở mắt ra, là Giang Luyện quay lại. Anh ngồi xuống một cành cây, nói nhỏ với cô: "Bạch Thủy Tiêu cũng trèo lên cây nghỉ rồi. Ở ngay phía trước thôi, chắc chưa đi ngay được đâu. Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, khi nào trời sắp sáng, tôi lại đi xem một chuyến." Nói xong, anh gối đầu lên cánh tay phải, nằm dựa vào cành cây. Ban đầu anh vẫn còn thở dốc, chắc là do quá mệt vì phải chạy đi chạy về. Sau đó hơi thở của anh bắt đầu ổn định hơn. Trong bóng tôi, cô chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của anh khẽ phập phồng. Mạnh Thiên Tư vừa mới ngủ một lát, nên bây giờ rất tỉnh táo. Cô dùng tay chống má, hỏi Giang Luyện: "Bà cố ngoại của Huống Mỹ Doanh, thì có liên quan gì đến bệnh của cô ta?" Hơi thở của Giang Luyện dừng lại, anh mở mắt ra, trong ánh mắt là bầu trời rộng lớn. Sắc trời đêm nay rất đẹp, toàn là một màu xanh biếc, có lẽ là vì ở trong rừng sâu, nên có thể nhìn rõ những vì sao. Chúng giống như những ánh đèn nho nhỏ vương vãi trên nền trời, lại giống như những bí mật ảm đạm không thể nói rõ. Anh đáp: "Bệnh di truyền. Mọi cô gái nhà họ Huống đều mắc loại bệnh này."