Mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.
Đáng ra việc của bà cố Đoạn có kết quả thì Mạnh Thiên Tư nên nói với Cao Kinh Hồng một tiếng, nhưng cô cứ mãi do dự vì tuổi tác của Đại Nương Nương đã cao, sức khỏe lại không tốt. Cuối cùng cô gọi cho Cừu Bích Ảnh —— mấy hôm nay mẹ Năm vẫn còn ở Sơn Quế Trai, nhờ bà chuyển lời là thích hợp nhất.
Cừu Bích Ảnh là người nóng tính, vừa nghe được tin bà cố Đoạn chết trong tay Diêm La thì nổi sùng lên mắng chửi. Đến khi nghe hết những gì Diêm La đã trải nghiệm thì lại nổi hết da gà, im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng bà hỏi Mạnh Thiên Tư: "Vậy bước tiếp theo con định làm thế nào?"
Mạnh Thiên Tư ngẫm nghĩ: "Hiện giờ manh mối không nhiều lắm, ở đâu có manh mối thì đi qua đó. Diêm La nói là tìm được mảnh vụn xương rồng ở núi Trấn Long, nên con định nán lại đây hai ngày, dò theo sơn phổ bên này kiểm tra một phen."
Mạnh Thiên Tư bận việc, Cừu Bích Ảnh khó có thể nói gì được. Mãi sau bà mới hỏi: "Thằng bé Giang Luyện kia vẫn còn ở đó à?"
Thật ra giọng bà rất nhẹ nhàng, nhưng Mạnh Thiên Tư lại thấy phản cảm. Cô nhíu mày, kiên nhẫn giải thích: "Giang Luyện đi tìm rương giúp nhà họ Huống, nhà họ Huống cũng là một mắt xích quan trọng trong chuỗi việc này, chẳng lẽ con có thể ném anh ta sang bên được à?"
Cừu Bích Ảnh lưỡng lự: "Thế nó có..."
Mạnh Thiên Tư phát cáu: "Không có! Không có! Giang Luyện rất bận, không rảnh để mà theo đuổi con. Con tốt đẹp lắm à? Hay là miếng mồi ngon? Mà sao ai cũng phải để ý đến con? Mẹ Năm, mẹ đừng về chiều hướng đó nữa được không?"
Cô nổi cáu rồi, Cừu Bích Ảnh cũng không cần giấu giếm nữa: "Tiểu Thiên, con xem con kìa, lại tức giận rồi. Con biết rõ mẹ Năm không có ý đó mà."
Mạnh Thiên Tư thấy bà nói vậy thì lại áy náy, giọng điệu cũng dịu đi: "Mẹ Năm, mẹ yên tâm đi. Giang Luyện người ta chưa từng nói là thích con —— anh ta không nói, chẳng lẽ con lại mò lên bảo anh ta đừng thích con à? Đến lúc đó người ta đáp lại một câu: Mạnh tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi... Thế thì có xấu hổ không?"
Cừu Bích Ảnh cười: "Cũng phải. Nó không nói gì thì thôi, nếu nói... Tiểu Thiên, vì tốt cho nó cũng vì tốt cho con, con đừng làm lỡ dở người ta, phải dứt khoát nghe chưa."
Cúp điện thoại rồi, Mạnh Thiên Tư chẳng vui vẻ gì hết. Cô ngồi ngơ ngẩn ở đó một lúc, rồi xách thảm đi ra ngoài.
***
Đêm đã khuya.
Trại này là trại tạp cư, dân tộc Choang, Dao, Hán đều có cả. Điểm khác biệt trên trang phục của mỗi dân tộc rất lớn, nhưng kiến trúc lại tương tự. Tì Hưu thuê một dãy nhà ở đây, chọn ra một căn nhà ổn nhất trong cả dãy để mấy người Mạnh Thiên Tư ở.
Căn nhà này thuộc kiểu nhà nông, dưới mái hiên có treo những chuỗi ớt đỏ rực. Ngoài cổng có khung nhưng lại không có cửa, chắc là do hàng xóm láng giềng toàn người quen biết nên không cần cổng để phòng trộm.
Trong sân có mấy chiếc ghế trúc thô sơ được dùng để hóng gió ngày hè. Hiện giờ đang là cuối hè, ghế nằm vẫn còn kê ở sân, nhưng gió đêm đã hơi lành lạnh, Mạnh Thiên Tư nằm trên ghế, đắp thảm ở trên người.
Nan trúc bên dưới man mát trái ngược với sự ấm áp trên người tạo thành một cảm giác thoải mái.
Mạnh Thiên Tư nằm đó một lát, vừa mới thiu thiu ngủ bỗng nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tiếp đó là tiếng bước chân chạy ra ngoài. Khi đi ngang qua chỗ cô, người đó "ồ" một tiếng, gọi cô: "Thiên Tư, sao lại ngủ ở đây?"
Là Giang Luyện.
Mạnh Thiên Tư túm thảm, hỏi ngược lại: "Đi đâu đấy?"
Giang Luyện chỉ ra bên ngoài: "Mượn phòng trên xe."
Vị trí của trại quá hoang vu, không đủ tân tiến. Trong nhà không có bồn cầu, bình thường người dân trong trại đều ra nhà xí giải quyết. Trong phòng trên xe của Mạnh Thiên Tư có thùng chứa nước, mượn phòng trên xe nghĩa là đi vệ sinh.
Mạnh Thiên Tư lườm anh: "Tôi đồng ý cho anh mượn à? Cứ thích là mượn được à? Mỗi lần một tệ!"
Giang Luyện dở khóc dở cười: "Để hôm nào tôi trả cho cô."
"Không được, phải giao tiền trước rồi mới cho mượn."
Giang Luyện không làm gì được, buộc phải chạy ngược trở về nhà. Đến khi đi ra, anh đã cầm điện thoại theo, vừa đi vừa bấm gì đó. Mạnh Thiên Tư nghe thấy điện thoại có thông báo, bấm vào xem mới biết Giang Luyện gửi cho cô bao lì xì với mệnh giá một tệ năm xu.
Sau đó anh còn gọi cô: "Không cần trả tiền thừa đâu. Năm xu là tiền boa cho sự chuyên nghiệp của cô, hơn nửa đêm vẫn phải ra trông nhà vệ sinh."
Mạnh Thiên Tư nhìn theo bóng lưng khuất sau cổng nhà, thì vừa bực mình vừa buồn cười bấm nhận bao lì xì. Một nỗi chán nản ùa vào lòng cô, bỗng dưng cô cảm thấy mình quá yếu ớt.
Giang Luyện cũng không muốn trêu chọc cô, hà cớ gì cô lại chủ động đi trêu chọc anh chứ?
Cô bỏ điện thoại xuống, co người ở trong thảm và kéo mép thảm lên che khuất nửa gương mặt.
Trên bầu trời có ánh sao thưa thớt, lấp lánh. Phía chân tường có những con côn trùng cô không biết tên đang rả rích. Thỉnh thoảng ở phía xa xa còn có tiếng chó sủa —— tiếng chó sủa giữa đêm khiến người ta hoảng hốt, tưởng như là có ma đi ngang qua hoặc trộm mò vào nhà.
Có tiếng bước chân quen thuộc đi tới gần. Là Giang Luyện quay trở về. Anh hỏi cô: "Cô ngủ ngoài trời thế à?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Chả ảnh hưởng tới ai."
Giang Luyện cười rồi đi thẳng vào nhà. Mạnh Thiên Tư thấy anh đi dứt khoát như vậy thì hơi mất mát —— ai ngờ một lát sau anh lại mò ra, còn xách theo nhiều đồ hơn cả cô: Ngoài thảm ra còn có gối nữa.
Giang Luyện nằm xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Đến khi quay sang nhìn, anh mới nhận ra cô không có gối: "Cô nằm như thế không thấy cộm à?"
"Hơi hơi."
"Thế về lấy gối đi."
Rắc rối lắm, Mạnh Thiên Tư trả lời: "Tôi có thể chịu được."
Sự kiên nhẫn của một người dùng ở đâu cũng được, riêng trong việc lười nhác thì Giang Luyện không nói gì được. Anh trầm ngâm một lát rồi bảo cô: "Nhấc đầu lên."
Mạnh Thiên Tư hơi nhấc đầu dậy, đợi đến khi cảm nhận được phía sau đầu có một chiếc gối mềm mại cô mới nằm xuống.
Mỗi khi kiếm được món hời từ Giang Luyện, cô đều cảm thấy rất sung sướng.
Giang Luyện nói: "Lười đến mức độ thà nằm đây canh nhà vệ sinh cũng không chịu vào nhà lấy gối."
Mạnh Thiên Tư từ tốn đáp trả: "Tôi lười nhưng tôi vẫn có gối đó thôi? Có người vừa tiết kiệm vừa chịu thương chịu khó, nhưng rồi sao? Đồ ăn tiết kiệm được bị người khác ăn, gối mình mang ra bị người ta nằm mất."
Giang Luyện không tài nào phản bác được, đành phải đổi đề tài: "Trước khi ngủ, Thần Côn có nói với tôi tạm thời không có manh mối mới, chú ấy muốn đến Côn Lôn một chuyến."
Mạnh Thiên Tư nói: "Tôi không phản đối việc đi Côn Lôn. Nhưng tôi đề nghị là đợi khi nào có thêm manh mối nữa rồi đi. Diêm La chỉ cho chúng ta một câu 'Ở Côn Lôn' trong khi núi Côn Lôn thì lại rộng lớn."
"Tôi cũng nói như vậy, nhưng mà nghĩ lại để chú ấy đi Côn Lôn có thể sẽ có thu hoạch."
Vậy là sao? Mạnh Thiên Tư quay sang nhìn anh.
Giang Luyện nói: "Thần Côn giống như một cái bảo tàng vậy. Hiện giờ ngoài việc không bỏ qua bất cứ manh mối nào, thì chúng ta còn phải trông cậy vào chú ấy —— cô có nhớ ban đầu chú ấy chỉ nghe được tên mật núi thì đã mơ thấy chiếc rương không?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Sau đó, mật núi lại có phản ứng với chú ấy. Khi chú ấy cầm mật núi còn gặp phải ảo giác... Còn cả tên Diêm La giả kia cũng có vẻ là biết chú ấy nữa."
Giang Luyện nói tiếp: "Tôi cảm thấy ảo giác và phản ứng đó sẽ còn xuất hiện nữa, chỉ cần chú ấy tiếp xúc với những thứ sâu hơn —— nếu núi Côn Lôn đúng là nơi kiểm kê chiếc rương và xuất hiện bóng của con rồng, thì chỉ cần chú ấy đến gần nơi đó chắc chắn sẽ có cảm giác."
Mạnh Thiên Tư hiểu ý anh: "Anh coi chú ấy như kim dò đường?"
Giang Luyện "ừ" một tiếng.
Biết đâu để cây kim dò đường hình người như Thần Côn đi quanh núi Côn Lôn, lại giúp mọi người có mục tiêu nhất định, đỡ phải lúng túng.
Mạnh Thiên Tư lại nói: "Nếu vậy thì tôi đề nghị để một cây kim dò đường còn nhạy bén hơn cả chú ấy đi cùng."
Giang Luyện tò mò: "Ai thế?"
"Huống Mỹ Doanh. Máu của cô ta có thể mở rương —— hiện giờ cơ thể cô ta đã xuất hiện vấn đề, nhưng theo các anh nói, càng đến gần rương, cô ta càng cảm thấy nhẹ nhõm, máu trong người cũng càng tĩnh lại. Máu của cô ta mới là thứ nhạy bén nhất, tốt hơn hẳn cái cảm ứng mờ mịt của Thần Côn nhiều."
Giang Luyện im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ý cô là bảo cô ấy thỉnh thoảng lại mang máu... ra đo khoảng cách với chiếc rương à? Làm vậy có phải quá tội không?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Huống Đồng Thắng có một câu mà tôi rất thưởng thức. Huống Mỹ Doanh cũng nên làm gì đó vì mạng sống của mình, chứ không thể ngồi mát ăn bát vàng, để mặc anh lang bạt bên ngoài được —— Mất một tí máu thì đã sao? Nhà Thủy quỷ còn mất bao nhiêu mạng người mà đến giờ vẫn chưa tìm được kết quả kìa."
Cũng phải.
Giang Luyện không phản đối nữa: "Mai tôi sẽ gọi cho Mỹ Doanh. Núi Côn Lôn rất lạnh, báo trước để cô ấy còn chuẩn bị sẵn tinh thần chịu khổ."
Nói đến Huống Mỹ Doanh, Mạnh Thiên Tư đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Cô do dự mãi mà vẫn không kìm nén được: "Lúc trước vì sao anh không để Huống Mỹ Doanh thích mình?"
Giang Luyện sửng sốt, sau đó anh bật cười: "Điều này khó hiểu lắm à? Một người đến cả mạng sống còn không phải là của mình, thì phần tình cảm cũng nên do mình quyết định chứ?"
"Lúc trước tôi phát hiện Kiền gia có ý đồ đó, rồi lại nhận ra mình là người đầu tiên trong danh sách được chọn. Nếu tôi thích cô ấy thì không sao, nhưng đây tôi không thích, đương nhiên cũng không ghét."
"Nhưng ăn nhờ ở đậu, chịu ơn người ta nên không muốn làm quá gay gắt. Nghĩ trước nghĩ sau tôi cảm thấy chỉ cần Mỹ Doanh không thích tôi thì mọi việc đều thuận lợi. Bởi vì dẫu Kiền gia có cổ hủ thì vẫn rất thương Mỹ Doanh, chắc hẳn sẽ không bắt ép cô ấy."
Mạnh Thiên Tư tò mò: "Thế anh dùng những cách gì?"
"Nhiều lắm." Bây giờ Giang Luyện nghĩ lại lúc ấy mà chính anh cũng cảm thấy buồn cười: "Tôi học theo thói phong lưu, nay theo đuổi người này, mai vứt bỏ người kia, trốn học, hút thuốc, lượn lờ trong quán bar, trộm vặt... Tóm lại tôi làm hết những việc mà cô ấy phản cảm. Kết quả..."
Nghe giọng điệu này hình như kết quả không như ý lắm.
Quả nhiên.
"Kết quả chẳng bao lâu sau tôi đã nhận ra những gì mình làm toàn là công toi. Mỹ Doanh thích Vi Bưu. Thảo nào cô ấy luôn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, còn khuyên tôi dừng cương trước vực thẳm, quay đầu lại là bờ nữa."
Ôi mẹ ơi, Mạnh Thiên Tư cuộn tròn trong tấm thảm cười như điên.
Giang Luyện cũng mỉm cười nhìn cô. Anh rất thích xem Mạnh Thiên Tư cười, thấy cô vui vẻ anh cũng vui theo. Như bây giờ này anh cảm thấy có thể chọc cho cô cười thì những chuyện mình làm năm đó cũng rất có ý nghĩa: "Mà vẫn chưa hết đâu. Cô ấy còn đi mách Kiền gia nữa. Phải biết là những việc đó tôi đều làm trước mặt cô ấy vì sợ cô ấy không nhìn thấy. Thế là đủ cả nhân chứng, vật chứng, thời gian địa điểm cũng vừa khít nữa."
"Kiền gia tôi là người cổ hủ, ông theo chủ nghĩa "gậy gộc sinh anh tài", nghe được tin đó thì sao ông ấy để yên được. Khi ấy trong tay Kiền gia có không ít người, ông ra lệnh cho họ treo tôi lên đánh, đánh đến mức nửa tháng tôi không xuống được khỏi giường."
Rõ ràng nghe anh kể rất thảm thiết mà Mạnh Thiên Tư lại không thương tiếc nổi, cô chỉ thấy buồn cười thôi.
"Còn chưa hết đâu, lúc Mỹ Doanh mang cơm đến cho tôi còn nghiêm túc nói: Giang Luyện, em làm vậy là vì tốt cho anh. Có thể bây giờ anh còn chưa rõ nên giận em, nhưng sau này anh sẽ phải cảm ơn em."
Mạnh Thiên Tư cười đau cả bụng.
Giang Luyện thổn thức: "Sau đó tôi còn rất giận, cảm thấy mình đẹp trai ngời ngời như vậy thì Mỹ Doanh phải thích tôi chứ... Vậy mà lại là Vi Bưu, làm tôi phán đoán sai lầm rồi bị ăn đòn."
Mạnh Thiên Tư đột nhiên lẩm bẩm: "Đúng vậy, anh cho rằng anh đẹp, có tiền, nên ai cũng thích anh, kết quả lại không phải... Tâm tư con người quá khó nhìn thấu. Có người sẽ bày mưu tính kế cho người khác không thích mình, cũng có người làm đủ mọi cách để người ta thích mình."
Giang Luyện cảm thấy trong lời cô nói có hàm ý sâu xa nhưng vì không tiện hỏi nên một lúc sau anh mới nói: "Nếu có người gài bẫy cô để cô thích anh ta thì cô phải cẩn thận. Chắc chắn kẻ đó không thích cô thật lòng đâu. Nếu mà thích cô thật thì sẽ chẳng bao giờ gài bẫy cô."
Thích thật lòng sẽ lo được lo mất, làm việc không theo quy tắc, không có kế hoạch, cũng chẳng còn logic, chân tay luống cuống, lời nói vụng về, chỉ muốn mang cả trái tim run rẩy ra cho người ta xem.
Mạnh Thiên Tư im lặng một lúc rồi mới đáp: "Ừ."
Quái lạ, rõ ràng đang trò chuyện vui vẻ mà sao tự dưng lại trầm thế? Giang Luyện còn chưa kịp suy ngẫm thật kỹ thì đã bị tiếng mở cửa, tiếng bước chân loẹt xoẹt gần đó cắt ngang.
Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư nhổm dậy, quay đầu lại nhìn.
Là Thần Côn. Ông đang chạy sang phòng Giang Luyện, hình như là định gõ cửa, nhưng lại nhận ra cửa vẫn mở nên cứ đứng sững đó.
Giang Luyện hắng giọng, gọi ông: "Bên này."
Thần Côn lại lạch bạch chạy tới, nét mặt căng thẳng, hơi thở hổn hển, vừa đến nơi đã vội nói: "Tiểu Luyện Luyện, chú vừa mới... nằm mơ tiếp."
Má, mới nói xong mà đã đến rồi. Mạnh Thiên Tư vui vẻ ôm thảm ngồi dậy.
Giang Luyện thì bình tĩnh hơn, anh chỉ vào một cái ghế gần đó: "Chú kéo ghế sang đây, ngồi xuống rồi từ từ nói."
Anh đã sớm cảm thấy hôm nay Thần Côn vừa "gặp quen cũ" vừa xem video của Thủy quỷ, bao nhiêu tin tức ùa vào não cũng phải nghĩ ra được điều gì hoặc nằm mơ mấy giấc mộng chứ.
***
Trước khi đi ngủ Thần Côn còn nhắc mãi câu hỏi của Mạnh Thiên Tư.
—— Rồng đi đâu rồi? Những chiếc rương khác đi đâu mất?
Sau đó ông chìm vào giấc mộng.
Trong mơ những dãy núi sừng sững, ánh trăng treo tít trên cao làm cánh đồng bát ngát được soi sáng như khoảnh đất trống. Có một đám lửa trại rất to, ánh lửa gần như cao ngút lên trời. Có rất nhiều người ngồi quanh lửa trại tạo thành một vòng tròn khổng lồ.
Vẫn như trước kia, ông không nhìn rõ trang phục và dáng vẻ của những người này, chỉ nhìn thấy mơ hồ có rất nhiều người, rất nhiều bóng người ẩn hiện trước mặt. Khi ngẩng đầu lên ông thấy được vách núi vĩ đại.
Trên vách núi có một bóng chim lay động.
Bây giờ ông đã biết con chim đó là chim gì rồi, bởi vì ông thấy được bộ lông đuôi dài ở trên vách núi.
Lại nghĩ đến những chiếc lông đuôi rực rỡ kia...
Đây là phượng hoàng!
Ông muốn quay đầu lại xem phượng hoàng, nhưng không biết vì sao cổ ông cứng ngắc không sao quay lại được. Trên vách núi đá, bóng phượng hoàng mở cánh, đón gió bay lên, cái bóng lộng lẫy xòe ra.
Thần Côn nói đến đây, hai con mắt ông mở to như vẫn còn chìm trong giấc mộng.
Mạnh Thiên Tư mất kiên nhẫn: "Sau đó thì sao?"
Thần Côn thì thào: "Sau đó... nó rơi xuống."
"Rơi vào bên cạnh lửa trại, trong vòng người hả?"
Thần Côn lắc đầu: "Không phải, là kiểu rơi khi chết ấy. Nó chết rồi, không thể bay được nữa nên bất lực rơi xuống."
Cứ thế mà chết?
Giang Luyện hỏi: "Chú dựa vào cái gì mà nói nó chết? Dù sao chú cũng chỉ nhìn thấy cái bóng rơi xuống thôi mà."
Thần Côn thở dài.
Bởi vì tiếp đó tất cả mọi người đều bật khóc.
Ông cũng nằm trong đám người đó, cũng đang nức nở. Dù là trong giấc mộng, ông cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng ấy. Sau đó những tiếng nức nở lan ra khắp vòng lửa trại như thể thủy triều. . . .
Giang Luyện bỗng hỏi: "Bọn họ đang nói chuyện à?"
Thần Côn gật đầu.
"Nói những lời chú nghe hiểu được hả? Ý cháu là những lời đó chắc phải là tiếng cổ hoặc tiếng địa phương khó hiểu, chứ không phải tiếng phổ thông chứ?"
Thần Côn sửng sốt. Ông chưa nghĩ đến vấn đề này. Sau khi hồi tưởng lại, ông mới nói: "Ngôn ngữ họ nói chú không hiểu, mà nó cũng khác hẳn tiếng phổ thông hiện giờ. Nhưng mà ở trong mộng chú có thể hiểu được bọn họ muốn nói cái gì."
Đã hiểu. Giang Luyện bảo ông tiếp tục: "Những người này như khóc như than là muốn nói cái gì?"
Thần Côn nuốt nước miếng.
Những người này nhắc đi nhắc lại chỉ có một ý thôi.
—— con kỳ lân cuối cùng đã rời đi, phượng hoàng cánh vàng cũng sống đến giây phút cuối cùng, chỉ còn lại mình con rồng già cối của chúng ta là vẫn bay lượn trên không trung, nhưng càng bay lại càng chậm, bên người không còn mây mù đi theo nữa.
—— mất sự dẫn dắt và bầu bạn của chúng nó thì ta phải đi đâu? Sự vinh quang, huy hoàng của chúng ta sẽ như ánh lửa trại lụi tàn, không sao lóe sáng được nữa...
Tiếng than rì rầm khe khẽ bị gió đưa ra khắp cánh đồng bát ngát ánh trăng vàng.
Ngay sau đó một tiếng ầm vang rất to làm chấn động bốn bề. Cả mặt đất như nghiêng đi, lửa trại vẫn còn cháy, nhưng mọi tiếng than đã lặng đi. Xung quanh yên lặng như tờ, trong không khí tràn ngập nỗi căng thẳng và sợ hãi.
Tim Mạnh Thiên Tư thắt lại, cô không chịu nổi những quãng ngắt làm màu như thế. Cô rất muốn túm cổ áo Thần Côn để bắt ông kể tiếp: "Xảy ra chuyện gì? Tiếng vang đó là sao? Không có ai qua xem à?"
Câu trả lời của Thần Côn suýt nữa thì làm cô tức chết: "Chú cũng muốn qua xem nó là thế nào lắm chứ. Nhưng mà chú tỉnh dậy mất rồi."
Một lúc lâu sau, Giang Luyện mới nói khẽ: "Kỳ lân đi rồi, phượng hoàng đã chết, hiện tại tiếng vang này có thể là rồng... ngã xuống."