Thần Côn sợ đến mức ngẩn cả ra.
Mãi một lát sau ông mới nghe được tiếng cười quen thuộc, tiếp đó đèn xe được bật lên, người ngồi sau tay lái kéo chiếc khăn trên cổ xuống để lộ ra gương mặt cũng quen thuộc luôn.
Thần Côn trợn trừng mắt: "Tiểu Luyện Luyện?"
Giang Luyện cất súng đi: "Súng để ngay trán mà còn không chịu rút, chứng tỏ chú vẫn là chú, không biến thành ai khác."
Anh hất hàm về phía cốp xe: "Thật ra cháu vẫn luôn có cảm giác chú định đốt rương nhưng cháu lại thấy chú không có động cơ làm việc ấy. Giờ xem ra chú đã có động cơ đó rồi phải không?"
Thần Côn lặng lẽ thở dài rồi dựa lưng vào thành ghế——— Con đường này quá yên tĩnh, không có lấy một chiếc xe qua lại làm ông muốn giả bộ như bị phân tâm bởi những việc xung quanh cũng không được.
Giang Luyện nói tiếp: "Chú biết rõ không có rương, Mỹ Doanh sẽ khó giữ được mạng sống. Vậy mà hơn nửa đêm chú lén trộm rương, còn không thèm để lại lấy một lời. Bây giờ bị cháu bắt tại trận rồi, chú có nên cho cháu một lời giải thích hợp lý không?"
Thần Côn vẫn lặng thinh.
Giang Luyện mỉm cười, cũng dựa vào lưng ghế: "Chú không nói hả?
Vậy cháu sẽ ngồi đây với chú. Dù sao cháu cũng trẻ cũng khỏe, để xem ai chịu được lâu hơn."
Thần Côn rũ đầu thở dài. Giang Luyện cố vắt chéo chân để biểu diễn sự thẳng lợi rõ rành rành của mình, tiếc rằng không gian của xe quá nhỏ không đủ chỗ cho anh thể hiện nên anh đành từ bỏ ý định đó.
Chẳng rõ hai người ngồi đó mất bao lâu, Thần Côn mới chịu cất lời:
"Tiểu Luyện Luyện, cháu có ngửi được mùi gì... là lạ không?"
Giang Luyện cố hít hà mấy cái nhưng chỉ ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng.
Thần Côn kéo khóa áo khoác xuống rồi lại vén áo lông và áo phông lên. Thật bất ngờ, bên dưới lớp áo phông của ông còn có một lớp băng vải thật dày như đang băng bó vết thương nữa ——— nhưng chẳng có ai băng vết thương dày như thế cả.
Mà sự thật cũng đã chứng minh đó không phải băng bó vết thương mà chỉ là một xấp băng vải được Thần Côn đệm trên bụng mà thôi. Ông nhìn Giang Luyện một lúc rồi bỏ lớp băng vải ra như đã quyết định chuyện gì đó.
Khoảnh khắc ấy, Giang Luyện còn tưởng mình nhìn nhầm. Anh hít thật sâu, quay mặt sang chỗ khác mà vẫn chưa hết hoảng. Đó còn là bụng nữa ư? Anh cảm thấy mình vừa được chứng kiến một mảng thịt thối, dù đã quay đầu đi ngay nhưng cảnh tượng ấy cứ như đã cắm rễ trong võng mạc anh, không xóa đi được.
Thần Côn lặng lẽ đặt băng vải về chỗ cũ: "Chú ghé lại gần là ngửi được mùi hôi nhưng cũng may che bằng mấy lớp là đỡ."
Giọng Giang Luyện run run: "Chú bị vậy bao lâu rồi?"
"Từ đêm hôm kia. Lúc đó Tiểu La La sắp tới mà máu chú chẳng mở được rương nên rất buồn nhưng chú vẫn đi tắm theo lời cháu khuyên."
"Lúc tắm chú trông thấy vết sẹo trên bụng, màu sắc của nó đậm hơn hẳn những lời khác. Không rõ vì sao chú lại thấy vết sẹo đó giống một mạch máu, túi máu. Rồi đột nhiên chú nảy ra một suy nghĩ: Máu ở vết sẹo đó có khác với những nơi khác không?"
"Sao đó chú lẻn về phòng ôm rương đi để thử."
Giang Luyện đã thoáng nhớ ra đêm hôm ấy. Anh còn nhớ khi đó Huống Mỹ Doanh lên tiếng hỏi, Thần Côn đáp rằng để quên đồ nên về lấy.
"Chú chỉ rạch một vết nhỏ trên vết sẹo đó thôi mà máu đã túa ra. Sau đó chú mở được rương rồi."
Làm vậy mà mở được rương thật sao? Giang Luyện hồi hộp như đang chứng kiến tận mắt: "Trong đó có đồ thật ạ?"
Anh nhớ khi ở trong ruột núi, Thần Côn từng nói trong rương có thứ khiến ông khó chịu, còn nghỉ ngờ thứ đó là vật nguy hiểm nữa.
Thần Côn gật đầu: "Trong đó có một bức thư gửi cho chú."
"Thư đâu?"
Vừa thốt lên Giang Luyện đã biết mình hiểu sai ý ông: Thời đại đó làm gì có thư. Cho dù có thì người thời nay cũng không đọc được "chữ viết" thời đó. Bức thư này chắc chắn không phải thư mà anh nghĩ. Quả nhiên Thần Côn đáp: "Cũng không hẳn là thư. Nói nó giống như một tin tức nào đó thì đúng hơn. Sau khi mở rương, chú nhận được tin tức ấy và hiểu được hết mọi việc ——— Nếu cháu nhất định đòi xem thư, chú không lấy ra được."
Được rồi. Đây có thể là cách thức truyền tin tức bí mật nào đó của người tộc Thần qua cảm ứng sinh vật. Giang Luyện cũng không hỏi cho bằng được mà chuyển sang thứ đáng quan tâm hơn: "Tin tức đó nói về cái gì?"
Hỏi xong câu ấy, tìm anh đập loạn xạ. Không khí trong xe quá ngột ngạt, anh mở hé cửa kính xe để gió lạnh từ bên ngoài ùa vào khe hở, còn cửa kính lay động mãnh liệt.
"Nói về chân tướng mọi việc."
Gai ốc trên người Giang Luyện sởn cả lên không biết là do bị gió lạnh thổi hay là vì câu nói ấy: "Vậy bây giờ chú biết mình là ai rồi hả?"
Thần Côn gật đầu rồi bổ sung: "Biết đại khái rồi."
"Chú là ai? Bành Tổ hay Huống Đại?"
Thần Côn lắc đầu: "Chẳng phải ai trong số đó cả. Chú chỉ là Thần Côn thôi. Còn cái người trông giống hệt chú kia đúng là có chút móc nổi với chú thật. Ông ta còn xuất hiện sớm hơn cả Bành Tổ nữa. Có thể nói tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ ông ta. Chúng ta cứ gọi ông ta là... Bành Nhất đi."
++++?
Thần Côn lấy lại bình tĩnh, mở chai nước suối ra uống cho mát họng rồi mới từ tốn kể.
Những gì mọi người phỏng đoán đều đúng kha khá: Cắt đứt đường thông đất trời, thời đại Người – Thần trôi qua. Sau trận chiến oanh liệt của Xi Vưu và Hoàng Đế đo bất đồng quan điểm, Xi Vưu bị Hoàng Đế bêu đầu mà những kẻ theo phe Xi Vưu phải rút vào vùng đất phía Nam.
Nhưng dù thắng bại đã rõ, dã tâm của bọn họ vẫn chưa chết. Tuy năng lực tự sinh sản của họ đã mất nhưng họ có thuốc chữa là tỉnh thể kỳ lân. Có điều loại thuốc đó còn chết trước bọn họ ——— Nếu bọn họ nghĩ được cách sao chép tỉnh thể kỳ lân thì sao? Cho đù tác dụng của bản sao chỉ bằng một nửa hay thậm chí là một phần mười bản gốc?
Bọn họ bắt đầu chú ý từng hành động của bên Hoàng Đế qua tai mắt của một quân cờ đã mai phục bên đó từ lâu. Chẳng bao lâu bọn họ đã biết tin bên Hoàng Đế chuẩn bị "mang xương rồng nhóm lửa đốt rương".
Thần Côn thở dài: "Bên Hoàng Để biết sau khi sinh sản các thế hệ con cháu, mình cũng sẽ chết đi giống như con người. Một người tài giỏi đến mức nào vẫn có thể có đời con cháu ăn hại. Sự cao ngạo khi trước chẳng con nữa, tất cả mọi người đều là con kiến, bận bịu làm việc, chém giết, xây dựng cả đời. Tôi phấn đấu hay anh mai phục cũng đều bất định như sóng biển, dựa cả vào tạo hóa."
"Dưới tình huống ấy, giữ lại những món đồ này trở thành một việc nguy hiểm. Thứ nhất là khi nền văn minh xã hội mới phát triển ở mức mọi người dùng dao kiếm, gậy gộc mà một người đó lại có được súng ống, đạn pháo thì ta có thể tưởng tượng ngay được hậu quả. Nhỡ người đó lợi dụng ưu thế đó để giẫm đạp người khác vì tư lợi cá nhân thì thế giới sẽ như thế nào? Thứ hai là người tộc Thần chết đi theo thứ tự lần lượt, nếu chỉ cất chúng ở một chỗ nhỡ người chết sau đổi ý thì sao? Hay một ngày nào đó chúng bị tìm ra thì sẽ thế nào? Tìm được chúng đồng nghĩa với việc sở hữu quyền lực, đị năng, ai chẳng muốn mình có được còn người khác thì không."
Chuyện "chia chác không đều" đã quá quen rồi. Chúng ta có chia thế nào cũng chẳng vừa ý hết mọi người, trừ phi tất cả đều không có. Tựa như câu chuyện "Hai quả đào giết ba ông đũng sĩ" [1] vậy, nếu không có đào sẽ chẳng ai tranh giành ai——— Muốn giữ được sự công bằng, công chính tuyệt đối chỉ có thể để đám bảo bối này biến mất.
[H| Hai quả đào giết ba ông dũng sĩ là cầu chuyên lịch sử đầu tiên của Trung
Quốc có đại, NÓ được phí chép lại trong "Yến Tử Nuân Thủ" sau này được dùng làm thành ngữ với nghĩa là dùng kế piết người, Điển cô này được tả lại nguyên văn là: Dưới trưởng Tế Cảnh Công thời Xuân Thú có bà Đại tưởng: Công Tôn Tiếp, Điền Khai Cường và Có Dã Tứ, Chiến công của bạ người vô cũng hiển hách những chính vì vậy họ lạm ý vào công lao lớn mà hồng hách, Để phòng ngữa sau này họ phát triển thành mỗi họa, Yến Tử đã để nghị Tế Cảnh Công sớm ngày tiêu diệt, Yến Tứ lên kế hoạch để Tế Cảnh Công mới bà người dũng sĩ đó đến, bạn thường cho hai quá dào quỷ, Mã hai quá đào thì không thể chía cho bà người được, Bởi vậy Yên Tử đã để xuất cho bạ người số công lao, ai có công lớn hơn sẽ được lây đào, Công Tôn Tiếp và Điền Khai Cương đếu tự báo công lào của mình trước rồi lần lượt lấy một quá đạo, Lúc này Cố Dã Tử cho răng công mình lớn hơn cả nên đã piần dữ rút kiếm chỉ vào đầu hai người, Tiếp đó Công Tôn Tiếp và Điện Khiai Cương lây Em xâu hỗ khi nghệ Có Dã Từ kế công của mình, đã nhường quả đạo lại và tự sáU, Cô Dã Tử cũng thấy thén vì bạn đầu đã sỉ nhục người khác, tăng bốc công lao của mình lên khiến người ta tự sát nên đả rút kiểm tự văn theo, Bên Xi Vưu biết được hôm đó sẽ có một buổi thống kê và đóng rương thì lên kế hoạch trộm rương.
"Chuyện thống kê và đóng rương được giữ bí mật với người ngoài nhưng khi thực hiện cũng không quá nghiêm khắc, mọi người vẫn có thể trao đổi vật phẩm hay nhờ người làm giúp. Điều này đã khiến quân cờ kia thành công tập hợp hết những món mình cần ở trong một chiếc rương mà không có bất kỳ ai nghi ngờ. Mãi đến khi rương mất rồi Hoàng Đế mới biết trong nội bộ của mình có gián điệp." Có gián điệp thì phải loại trừ. Sau một phen điều tra lên xuống, mọi dấu hiệu đều chỉ vào một người có tên Bành Nhất. Ông ta chính là người phụ trách chiếc rương bị lấy cắp.
Giang Luyện hiểu ngay: "Bọn họ vu oan cho Bành Nhất?"
Thần Côn gật đầu: "Quân cờ kia làm việc rất kín kẽ. Ông ta biết trước khi chiếc rương đó bị lấy cắp, kiểu gì cũng có người tra xét nên đã bố trí sẵn người chịu tội thay, mà còn bố trí vô cùng hoàn hảo nữa. Trên cơ bản, người tên Bành Nhất đó rơi trong tình trạng không thể biện bạch cũng chẳng thể kêu oan cho mình được."
"Tất nhiên Bành Nhất không cam lòng chịu chết oan. Ông ta thể thốt, xin Hoàng Đế cho mình một cơ hội. Chỉ cần có được cơ hội ấy, ông ta nhất định sẽ tìm lại được chiếc rương, cũng tự tay tóm cổ kẻ hại mình."
Giang Luyện thốt lên: "Hoàng Đế đồng ý ạ?"
Tiếc ghê, Thiên Tư thích nghe kể chuyện vậy mà lại không có mặt ở đây.
Giang Luyện ngó điện thoại muốn gọi cho cô để cô nghe cùng nhưng tiếc là tín hiệu sóng không cho phép.
Thần Côn đáp: "Quả thật Hoàng Đế có con mắt tỉnh tường, biết nhìn xa trông rộng mà Bành Nhất lại là con cháu tộc Thần, cũng là nhóm người tộc Thần cuối cùng mà chúng ta từng nói."
"Bành Nhất tìm được đường sống trong chỗ chết thì cảm động lắm, chỉ muốn đốc hết sức mình tìm kiếm. Sau một phen lên kể hoạch, bọn họ làm bốn việc: Một là tiếp tục đốt rương. Hai là công khai cho người đi tìm chiếc rương mất trộm. Ba là truyền tin ra bên ngoài rằng mình sẽ để lại một phần xương rồng và lông phượng hoàng để sau này đốt chiếc rương đó. Bốn là mổ bụng Bạnh Nhất với tội danh "gian tế","kẻ phản bội" trước con mắt bao người."
"Lúc trước chú vẫn thắc mắc Cổn có phải kẻ tộc ác tày trời đâu. Ông ấy cũng rất chăm chỉ, cần cù trị thủy, chỉ có điều làm việc không có hiệu quả rõ rệt mà thôi, đâu đến mức bị giết? Bây giờ mới biết Thiên Đế giết Cổn, Cổn sống lại thành Vũ. Kiểu giết đó chỉ làm mất một cơ hội tự sinh sản của ông ấy thôi còn hình phạt mổ bụng này thì khác, nó sẽ khiến người ta không thể sống lại được. Đây là hình phạt của kẻ có tội ác tày trời." Giang Luyện trầm ngâm: "Đó là giả vờ phải không?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng vì phải diễn cho giống thật nhất nên họ đã mổ bụng thật. Vết sẹo hình chữ "s" bị kéo dài này chính là vết đao mổ bụng năm đó. Vở kịch đó là điễn cho quân cờ kia xem, để kẻ đó tưởng rằng mình đã trót lọt mà mất cảnh giác, tiếp tục trộm xương rồng và lông phượng hoàng."
Da đầu Giang Luyện tê dại như bị điện giật: "Mà các chú thì cho người mai phục từ trước để tóm gọn kẻ đó?"
Liên tưởng tới những chuyện khác là có thể hiểu được ngay. Giang Luyện thở đốc: "Vậy nghĩa là những gì chú mơ thấy đều là thị giác của Bành Nhất. Lúc Bành Nhất đóng rương trông thấy mật núi mình để trong rương; phát hiện rương bị trộm nên đuổi theo; nhìn thấy bóng phượng hoàng, con rồng ngã xuống và bài ca than vãn của người Thần Tộc; cũng cảm nhận được luôn việc mình bị mổ bụng và cả tiếng thì thầm của quân cờ và đồng bọn trong hang động sau khi ăn trộm được lông phượng hoàng?"
Đúng vậy. Thần Côn ngầm thừa nhận.
Xuyên suốt câu chuyện có quá nhiều khúc chiết chẳng trách từ trước đến giờ bọn anh không phân biệt được lập trường và vai trò của "Thần Côn" trong chuyện này, còn từng cho rằng ông là kẻ phản bội...
Không đúng. Giang Luyện chợt nhớ tới hôm nghỉ chân ở trên núi, trong lúc đi vệ sinh anh đã gặp được ảo ảnh trên núi: Chắc hẳn cái kẻ đi ra gặp tên đầu trâu chính là quân cờ mà phe Hoàng Đế muốn tìm. Còn tên đầu trâu kia túứm cổ quân cờ là để kéo ông ta vào chỗ tối, tránh bị người khác trông thấy chứ không phải bắt cóc gì cả.
Có điều...
"Sao chú lại giống hệt với quân cờ kia thể? Tổ tiên chú họ Bành, Bành Nhất là tổ tiên xa của chú vậy chú phải trông giống Bành Nhất chứ?" Thần Côn giơ tay lên: "Tiểu Luyện Luyện, cháu kiên nhẫn chút nào. Chú còn chưa nói xong."
Được rồi, tạm gác chuyện này qua một bên đã. Giang Luyện nóng lòng muốn biết phần sau: "Rồi sao nữa ạ? Sau khi phát hiện quân cờ kia bày mưu ở hang động, bọn chú nhảy ra tóm gọn hai tên đó luôn?" Thần Côn khẽ lắc đầu,
Mà cũng phải. Nếu bắt hai tên đó lông phượng hoàng đã tìm về được chứ đâu bị rơi vãi ở bên ngoài. Nhưng nếu vậy Giang Luyện lại thấy khó hiểu: "Sao lại không bắt ạ?"
Thần Côn đáp: "Vẫn câu nói đó. Làm việc gì cũng phải có con mắt nhìn toàn điện. Kẻ đó chỉ là một quân cờ, không ai biết gã có vị trí nào trong bàn cờ đó. Mà bên Hoàng Đế cũng không thể hiểu hết mọi việc từ một thứ bị lấy cắp được —— Giết quân cờ đó chẳng thế tìm lại được rương nhưng nếu biến quân cờ ấy thành người của chúng ta, xâm nhập vào nội bộ của phe đối phương thì ý nghĩa và tác dụng sẽ khác hoàn toàn."
Giang Luyện thở dài: "Vậy khó lắm nhỉ? Với cả các chú có thể tin tưởng được gã đó à?"
Có một số việc đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai. Hôm nay gã có thể phản bội Xi Vưu thì ngày sau cũng sẽ phản bội lại Hoàng Đế. Kẻ đã từng phản bội thì sẽ chẳng bao giờ được người khác tin tưởng nữa. Thần Côn cũng cảm thán: "Tất nhiên rồi. Bởi vậy người xâm nhập vào quân địch không phải quân cờ đó."
Giang Luyện nảy ra một suy nghĩ: "Bành Nhất?"
Cũng chỉ có thể là ông ta thôi. Chuyện này bí mật thể chắc chắn không có nhiều người biết. Lại thêm cái gọi là "Kẻ sĩ chết vì tri ký": Bành Nhất đang bị vu oan bỗng nhận được sự khoan thứ của Hoàng Đế thì do dù Hoàng Đế không ra lệnh, ông ta cũng sẽ chủ động xin đi. Huống chỉ ông ta còn thể phải "tìm lại chiếc rương".
"Bành Nhất... giả dạng thành gã quân cờ à?"
Nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm rồi. Nằm vùng không dễ đâu, nhớ gặp phải người quen của quân cờ rồi bị người ta bắt được sơ hở...
Thần Côn lườm anh. Nói chuyện một hồi, Thần Côn trước kia đã quay trở lại. Nói thật thì Giang Luyện cũng không quen với đáng vẻ sầu não, than ngắn thở dài của Thần Côn.
"Tiểu Luyện Luyện, cháu khinh thường người tộc Thần quá đấy. Trình độ phát triển của người ta còn cao hơn chúng ta bây giờ nữa... Nếu chỉ là giả dạng thì sao người con nhà họ Bành như chú có thể trông giống gã quân cờ được?"
Cũng phải nhỉ. Giang Luyện lại đoán: "Công trình sinh vật? Cải tạo gien?"
Thần Côn nhắc nhở anh: "Cũng tương tự như vậy. Cháu có nhớ chú từng nhắc tới trong những món đồ được bỏ vào rương có đoàn rối đất của Nữ Oa không?"
Nhớ chứ. Thần Côn còn từng đoán đoàn rối đất đó là "người máy" của tộc Thần.
Sau khi người chết sẽ hóa thành cát bụi, cát bụi lại được nặn thành người. Quả thật giữa con người với đất cát có một sự tồn tại vi diệu — Thực vật sinh trưởng từ trong đất, đất đai chứa đựng những sức mạnh mà đến nay con người vẫn khó mà hiểu hết được nhưng có lẽ tộc Thần đã khám phá được rồi.
"Chú cũng không biết phải giải thích sao nữa. Nói theo cách bây giờ, tất cả mọi ký ức của quân cờ đó đều được "download" vào đám rối đất. Mà Bành Một cũng bị nặn lại thành hình dạng của quân cờ. Vì hai bên có "chất liệu" tương đồng, có thể liên kết với nhau nên ông "đọc được" những ký ức của quân cờ đó."
May mà những gì ông nói cũng không quá khó hiểu nên Giang Luyện đã hiểu được đại khái: Vậy thì khi Bành Nhất đi nằm vùng sẽ không bị phát hiện vì những lý do như không nhận ra bạn thân hay mối tình đầu gì đó.
Anh hỏi tiếp: "Sau đó thì thế nào?"
Sau đó Bành Nhất mang gương mặt xa lạ lên sân khấu của bên Xi Vưu.