Giang Luyện không muốn đi theo nhưngcơ thể anh không chịu nghe lệnh.
Anh quay người lại đi về hướng ngược với khu trại. Giang Luyện cảm thấy đoạn đường này đi rất vất vả, lúc trèo lên non, lúc trượt xuống dốc, đôi khi còn phải xuyên qua những con đường chật chội, sâu thẩm.
Cuối cùng cũng đến được đích, anh hoàn toàn không hình dung ra được khung cảnh trước mắt là thế nào.
Nó giống như một đảm sương mù che lấp cả bầu trời, nhìn chẳng thấy bờ bến. Sương mù có chỗ đậm chỗ nhạt và luân phiên thay đối vị trí cho nhau.
Không ai nói chuyện với anh nhưngthản kinh anh trở nên vô cùng nhạy bén khiến anh cảm nhận được cảm xúc trong sương mù, như cánh chim cảm nhận được hướng gió.
Khinh bỉ, mỉa mai, như nhìn một gã hẻ...
Giang Luyện không phải người dễ nổi giận, nhưngkhông biết vì sao ở đây cơn giận của anh lại dễ dàng bị khơi gợi.
Với cả trong lòng anh còn xuất hiện một ham muốn thật to lớn: Không có lý do gì hết, anh chỉ muốn lao mình vào đó, hòa thành một thể với lớp sương mù. Còn sau đó có xảy ra chuyện gì đáng sợ hay không thì anh chẳng quan tâm tới.
Anh tiếp tục bước về phía trước nhưngchỉ được hai ba bước là không đi nổi nữa, nơi đó như có một bức tường trong suốt ngăn cần bước chân anh.
Giang Luyện bắt đâu nổi nóng, anh giơ tay cào, túm, vặn, kéo, dùng chân đá, giãm, đạp như một con thú điên cuồng.
Không vào được, làm thế nào cũng không vào được. Giang Luyện sắp điên thật rồi, càng không vào được sự ham muốn đó cảng lớn mạnh. Nó giống như thuốc phiện khiến người ta nổi cơn điên, vứt bô hết cả nguyên tắc của mình đi làm những chuyện bỉ ổi chỉ để được vào trong.
++++
Chẳng rõ anhở đó đã bao lâu, đột nhiên có một tiếng chuông vụt tới như tia chớp rạch ngang bâu trời. Người Giang Luyện run lên rồi bỗng dưngtỉnh táo lại.
Anh nhớ ra mình là ai, cũng nhớ ra mình định về khu trại rồi đột nhiên như bị ma nhập chạy tới nơi này. Mà trong kia là nơi nào? Vì sao anh lại muốn vào đó như vậy?
Giang Luyện lùi lại phía sau mấy bước để thấy rõ cả đám sương mù nhưngchúng quá rộng còn anh lại như một con kiến cô độc đứng trước ngọn núi khổng lỏ. Giang Luyện cảm thấy mình như kê mắc chứng sợ vật thể khổng lỏ, anh muốn lùi lại phía sau mà chân không chịu di chuyển —— Cũng giống như khi trước, ở sâu trong lòng anh lại dấy lên nỗi khát vọng được hòa vào với đám Sương mù.
Nói cách khác lý trí bảo anh cách xa mà cơ thể thì nghe theo ham muốn, không ngừng thúc giục anh tới gần.
Người Giang Luyện ướt mồ hôi.
May mắn là tiếng chuông thứ hai đã vọng tới, tiếp đó là tiếng thứ ba. Chúng giống như tia sóng sắc bén, liên tục xâm lấn vào cái thế giới mà anh không thể nào hiểu được. Giang Luyện cũng không rõ âm thanh này bắt nguồn từ đâu nhưngtrong trực giác của anh, nơi phát ra tiếng chuông là nơi an toản.
Anh quay người lại chạy như điên về phía tiếng chuông. Hai bàn chân run lấy bẩy, có đôi lúc tiếng chuông đột nhiên dừng lại —— anh không biết đó là do Mạnh Thiên Tư lắc môi tay, dừng lại nghỉ —— cả thế giới cũng yên lặng theo, anh chẳng còn phương hướng nữa.
May mắn là tiếng chuông dù đứt quãng nhưngvẫn cứ reo vang để Giang Luyện dựa vào nó chạy về đến khu trại.
Khu trại vẫn là buổi tối, Mạnh Thiên Tư ngỏi ở trong lều, bên cạnh cô là Cảnh Như Tư và Tiển Quỳnh Hoa. Các sơn hộ đang tắt đèn chiếu điểm làm những cột sáng chói lóa đó dân ẩn vào bóng tối.
Giang Luyện gọi cô: "Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư nghiêng người sang chỗ Tiển Quỳnh Hoa, thì thám gì đó. Hai người vừa nói vừa gật đầu, hiển nhiên là đang trao đổi ý kiến.
Trong lòng Giang Luyện có một dự cảm không tốt, anh gọi lại tiếng nữa để thăm dò: "Thiên Tư?"
Lần này cuối củng anh cũng xác định.
Mạnh Thiên Tư không nhìn thấy anh, cũng không nghe thấy anh gọi.
++++
Mạnh Thiên Tư kiên nhẫn rung chuông chừng hai tiếng, sau đó cô từ bỏ.
Cô nói với Thân Côn: "Cháu không thể cứ lắc mãi cái chuông không kêu như đứa ngớ ngần được:
Thần Côn cũng không nghĩ sẽ thế này, đến lúc này ông mới phát giác chuyện Giang Luyện ngủ mãi không tỉnh là vấn đẻ lớn: "Không thể... thế này được, sao lại thế được chứ?"
Lúc này trời đã chuyển chiều, vì báu trời đây mây nên sắc trời trông như nhá nhem tối. Mạnh Thiên Tư hỏi Thần Côn: "Tình huống này chú còn có thể, không thể cái gì? Chú "nghiên cứu" mấy chục năm nên cháu mới mong đợi vào chú, chú không có cách thì phải bảo sớm để cháu còn tìm người chứ."
Thần Côn nuốt nước miếng: "Chú có thể... hỏi chuyên gia. Có điện thoại vệ tỉnh không? Chú đi hỏi Lão Thạch, Lão Thạch biết cái này, không thì chú tìm Tiểu Đường Tử, hai người họ đều có kinh nghiệm"
Điện thoại vệ tỉnh thì có nhưngtín hiệu không tốt, phải đi ra ngoài khu trại ba, năm kilomet mới có thể liên lạc với bên ngoài. Những lúc thế này kị nhất là phân tán, Thần Côn muốn đi gọi điện thì ít nhất phải có bốn, năm người đi cùng —— nhưngnhỡ trên đường đi gặp chuyện không may thì sao?
Quyết định này quá khó khăn, Mạnh Thiên Tư gọi Tiển Quỳnh Hoa tới thương lượng. Tiển Quỳnh Hoa thấy tình hình của Giang Luyện như vậy cũng sợ càng để lâu càng không ổn: "Thế này đi, ba, năm kilomet nếu đi nhanh thì mất khoảng hai tiếng. Mẹ dẫn theo năm người đi cùng với Thần Côn. Có mẹ đi cùng chắc hẳn sẽ ổn thỏa hơn. NhưngTư tỷ nhi, con phải hết sức cảnh giác nơi này, người của chúng ta vốn không ít nhưnggiờ phân tán ra thì không phải điểm lành"
Ai nói không phải chứ.
Sau khi Tiển Quỳnh Hoa đi rồi, Mạnh Thiên Tư cảm thấy không khí trong khu trại áp lực hơn hẳn. Cô kéo túi ngủ lên cho Giang Luyện rồi ngồi trước cửa lều, mặt hướng về đỉnh núi tuyết, một tay cầm kính viễn vọng một tay cầm bộ đàm.
Lúc này đã chẳng còn thấy bóng dâng bên phía Cảnh Như Tư. Cô thử liên lạc với bà nhưngđa số đều là tiếng nhiễu sóng, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được tiếng người nói chuyện.
Sắc trời vừa sâm xuống những bông tuyết biến mất hỏi lâu lại xuất hiện. tâm trạng của Mạnh Thiên Tư không tốt nên nhìn những bông tuyết này chỉ thấy giống những sợi bông cũ màu xám tro. Có sơn hộ mang cho cô một chén trà gừng đựng trong chiếc ly gấp làm bằng silica gel [*]. Nước trà nóng bỏng và cặn trà gừng hòa tan trước giờ chưa bao giờ tan hết... [*] Silica gel hay gel axit silixie là một chất rất san có trong tự nhiên, cộng thêm với tính năng ưu VIỆU cửa nó trong các quả trình hóa học tạo cho sillca gel một vị thể đẳng được trần trọng, Silica gel thực chất là điÖxit silic, ở đạng hạt cứng và xếp (CÓ vỎ số khoang rộng lÌ tỉ trong hạU, Công thức hóa học đơn giản của nó là SIO2. nH2O Cùng lúc đó, mũi Mạnh Thiên Tư bỗng phập phỏng. Có thứ mùi hôi thối nóng ấm, rối loạn xuất hiện, còn không phải một mà là ba, năm mùi. Theo phương hướng của chúng là ở trên núi. Tim Mạnh Thiên Tư níu lại. Cô cảm máy bộ đàm lên nói câu "mẹ Tư" theo phản xạ rồi mới nhớ ra không có tín hiệu. Sau một hỏi do dự, cô quát lên: "Phóng đạn tín hiệu đỏ lên núi, hai viên!" Đây là phương án được chuẩn bị từ trước, màu đỏ đại biểu cho nguy hiểm, một viên là chỉ mình gặp nguy hiểm, hai viên là nhắc nhớ đối phương. Màu xanh lá ứng với nghĩa xin giúp đỡ còn màu vàng là mau rút vẻ. Nếu không vì tình huống bất đắc dĩ, Mạnh Thiên Tư cũng không muốn dùng cách này: Phải biết rằng tín hiệu trên trời ai cũng nhìn thấy, quân đội nhìn thấy, người dân ở quanh núi cũng nhìn thấy. Nhỡ họ tưởng là người lạc đường cầu cứu rồi cho người vào cứu viện thì đúng là rắc rối —— nhưngviệc quá gấp nên cô không lo được nhiều như vậy. Các sơn hộ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ mấy giây thôi đã có hai viên đạn tín hiệu đỏ tươi bắn lên trời. Sắc trời quá tối, sương mù gần như bao bọc hết cả sườn núi khiến kính viễn vọng không phát huy được tác dụng. Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm nơi ấy, tay nắm chặt chiếc bộ đàm. Lát sau Tiển Quỳnh Hoa đã gọi tới. Tín hiệu ở khu trại không tốt nên cô chỉ nghe được vài từ đứt quãng: "Tư... chuyện gỉ? Mẹ... đi... điện thoại..." Hơn nửa là bà thấy được tín hiệu nên gọi hỏi tình huống. Mạnh Thiên Tư cũng cứ nói, mặc kệ bà có nghe được hay không: "Mẹ lo chuyện bên mẹ đi đã, xong chuyện nào hay chuyện ấy" Thời gian thấm thoắt trôi qua, chừng một phút sau có tiếng súng vang lên. Đầu Mạnh Thiên Tư như muốn nổ tung theo tiếng súng. Dùng đến súng nghĩa là gặp chuyện khó giải quyết: Cô phóng đạn tín hiệu là ở trong thung lũng, mà với âm thanh của đạn tín hiệu thì không có vấn đề gì. Nhưngnổ súng trên đỉnh núi thì có thể dẫn tới tuyết lở, chắc chắn là trường hợp quá khẩn cấp, nếu không ai lại đi nổ súng? Tiếng súng không chỉ xuất hiện một lần mà thành một chuỗi nối tiếp nhau. Vùng núi vốn yên lặng, khu trại lại gần như nằm giữa thung lũng khiến cho tiếng súng được phóng đại gấp đôi. Mỗi một tiếng súng đều khiến da đầu Mạnh Thiên Tư tê dại. Sau chuỗi tiếng súng, trên đỉnh núi bỗng xuất hiện tiếng âm âm. Có một sơn hộ tỉnh mắt chỉ lên cao: "Nhìn xem! Có phải tuyết lở không?" Tuyết lở thường là hàng tấn tuyết từ trên đỉnh núi lanh giá lăn xuống nhưngdo địa hình vùng núi tạo thành lực cản khiến chúng dừng lại ở trên cao. Nghiêm trọng lắm thi xuống đến giữa sườn núi chứ chẳng mấy khi lở đến tận chân núi —— khu trại ở dưới thung lũng nên không bị ảnh hưởng mà chỉ nghe thấy tiếng thôi. Nhìn từ xa lại, khu vực đỉnh núi như được bao bọc bởi một làn khói trắng xám, đến cả màu sắc cũng đậm hơn xung quanh hai bậc. Mạnh Thiên Tư tự nhủ trong lòng: "Tuyết lỡ" Đây là tình huống tệ nhất rồi, chắc hẳn sẽ không còn tệ hơn nữa... Nhưngmà mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Có một viên đạn tín hiệu màu xanh lá xuyên qua lớp sương mù dày đặc để tỏa sáng trên bầu trời. Đây là xin giúp đỡ. Nói cách khác, bị đánh lén là thật, tuyết lở cũng là thật nhưngsau trận tuyết lở vẫn có người may mắn sống sót và còn xin giúp đỡ. Mẹ Bảy còn chưa về, nếu đợi bà về đến nơi cũng phải hơn một tiếng sau. Không thể đợi được. Mạnh Thiên Tư quay sang nhìn những sơn hộ đang há hốc miệng nhìn đỉnh núi quanh mình rồi lại quay đầu nhìn Giang Luyện còn đang ngủ —— Cũng được, anh vẫn luôn hối hả ở phía trước, lần này để anh nghỉ ngơi cũng được. Mạnh Thiên Tư nói: "Lập tức dẫn bò Tây Tạng tới, tôi cân bốn người ở trong túi xuyết." Bọn họ có tất cả bốn con bò chở đồ và người, Mạnh Thiên Tư chỉ dùng ba con là muốn để lại một con cho Tiển Quỳnh Hoa, đề phòng bất trắc. Còn như túi xuyết là tham khảo cách làm của ky binh thời xưa: Để tránh việc trở thành bia ngắm khi cưỡi ngựa, họ sẽ ẩn mình bên sườn hoặc dưới bụng ngựa nhưngvì chẳng mấy người có thể giữ được cơ thể chỉ bằng lực cánh tay nên dùng túi để buộc lại. Khu trại không có sẵn túi xuyết phảIDùng tạm túi ngủ. Mạnh Thiên Tư chui vào trong một túi xuyết dưới sự giúp đỡ của mọi người, bốn người còn lại thì chia làm hai túi. Nhìn qua rất giống như con bò chở chiếc bao tải tròn vo trên lưng.
Lần này cô đi cả khu trại chỉ còn mười mấy người, lại không có người chỉ huy. Mạnh Thiên Tư rất hối hận vì đã để Mạnh Kính Tùng đi cùng Cảnh Như Tư. Nếu biết trước phải chia làm bốn nhóm thì cô đã để Mạnh Kính Tùng lại.
Cô gọi một người trông khá lanh lợi ra dặn dò: "Tạm thời tôi giao khu trại cho anh. Nhớ bảo vệ Giang Luyện, mọi người quây lại, cho đạn vào súng, cho tên lên cung, có thấy gì cũng phải mặc kệ chờ mẹ Bảy tôi về"
Sắc mặt người nọ trắng bệch nhưngvẫn gật đầu.
Mạnh Thiên Tư điều chỉnh lại tư thế cố gắng không động vào chiếc chân bị thương rồi giơ một tay ra đặt lên sừng bò.
Bò Tây Tạng cũng là sơn thú, là sơn thú thì có thể khiến nó khuất phục.
Sau một hồi con bò Tây Tạng này phát ra tiếng hít thở dồn dập, bắt đầu vung đuôi, vấy sừng, rỏi tiếp đó nó rống lên một tiếng và chạy thẳng vào núi. Hai con sau đó cũng như bị lây bệnh vội vàng đuổi theo. Ba con bò Tây Tạng tạo thành một tiểu đội, dù phải chở nặng nhưngvẫn chạy như bay.
++++
Mạnh Thiên Tư ở trong túi xuyết bị xóc nảy đến choáng váng.
Có một số trò không vì bất đắc dĩ sẽ chẳng bao giờ dùng, cũng là có nguyên nhân: Bò Tây Tạng chạy trên đất bằng mà chỉ ba phút sau người trong túi đã choáng váng rồi, nói gì đến vùng núi? Mà bọn chúng cũng không quan tâm người ở trong túi có thoải mái hay không, cứ thấy khe rãnh, hòn đá là chúng nó nhảy —— có hai lần nếu không vì Mạnh Thiên Tư túm chặt thì cô đã bay ra khỏi túi rồi.
Cô cố chịu cơn buồn nôn trong cổ họng và sự đu đưa như trục quay máy giặt mà điều khiển phương hướng, bảo vệ chân mình. Vì tuyết lở, những mùi hôi khi trước và mùi con người trên núi đã gần như mất hết. May mà còn viên đạn tín hiệu xanh lá để lại mùi khói cho cô định vị nên chuyện điểu khiến bò Tây Tạng không quá khó khăn: Cô cảm nhận được phương hướng là bên phải thì sẽ túm lông bò Tây Tạng sang trái và ngược lại. Hai còn phía sau thì đi theo con trước rồi nên không lo bị lạc. ++++
Không biết đã đi được bao lâu, vị trí của viên đạn tín hiệu lúc trước đã ở ngay trước mặt. Mạnh Thiên Tư nhổ lông bò tây Tạng xuống để nó dừng lại. Tiếp đó chính cô cũng không chịu nổi nữa, phải thò đầu ra khỏi túi mà nôn.
Mấy người phía sau cũng không tốt hơn cô là bao, hai mắt trắng dã, nôn ọe như điên: Cưỡi bò lên núi đúng là nhanh, nhưngnhanh cũng có cái giá của nó.
Mạnh Thiên Tư không dám nôn nhiều, sợ mải nôn, không cảnh giác lại dẫn đám người kia tới. Cô lau miệng, giơ tay vỗ thân bò để nó đi lên phía trước.
Con bò Tây Tạng thở ra luồng khí trắng, lại khôi phục nhịp chân chậm rỉ. Sau trận tuyết lở, bốn bẻ tĩnh lặng đến rợn người. Mùi khói nhạt phất phơ trước mũi, bông tuyết lơ lửng giữa không trung lượn lờ trước mặt.
Bò Tây Tạng bước đi trong tuyết tạo nên những tiếng loẹt xoet, nếu không vì mùi hương xung quanh còn bình thường thì Mạnh Thiên Tư đã cho rằng có kẻ đáng ngờ đi ở sau lưng.
Hai con bò phía sau cũng đi theo, bốn sơn hộ hai người canh trái, phải, hai người quan sát phía sau lưng. Năm người ba con bò tạo nên tư thế phòng thủ hoàn mỹ.
Đi tiếp chục bước, trong khung cảnh mở mịt phía trước xuất hiện một bóng người.
Da đầu Mạnh Thiên Tư tê dại, vội để bò dừng bước.
Trong khoảnh khắc đó có vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cô: Bóng người này có thể là sơn hộ, cũng có thể là kẻ địch...
Tay trái cô thò ra, nhắm thẳng chiếc nỏ vào bóng người ấy, cố gắng giấu mình dưới bụng bò Tây Tạng: "Ai đó?"
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
Hai bên đối mặt chừng mười giây, Mạnh Thiên Tư mới cảm thấy lạ: Một người sống thì không thể đứng bất động lâu như vậy được. Mà trên núi lại rất lạnh, ở chỗ mũi và miệng phải xuất hiện luồng khí trắng chứ.
Người này dường như không phải người sống.