Tân Từ nuốt nước bọt, siết đèn pin, lò dò đến dưới chân cái xác.
Ngước nhìn đế đôi giày cỏ lủng lẳng trên đỉnh đầu, cậu không khỏi cảm thán một câu, sinh động thật. Hình chiếu 3D giờ không phải hiếm, vài ca sĩ cũng sử dụng trong concert của mình nhưng loại ấy thỉnh thoảng vẫn bị rè, thua xa người thật...
Cậu vươn tay, toan nắm lấy chân người kia. Dù biết sẽ hụt nhưng chứng kiến cảnh tay mình xuyên thấu qua chân một người hẳn phải đáng nhớ lắm...
Và quả là đáng nhớ thật.
Chuyện xảy ra sau đó khá hỗn loạn như bị quây đánh "hội đồng", ăn đòn túi bụi đến độ Tân Từ không còn nhớ nổi chuyện gì xảy ra trước, chuyện gì xảy ra sau, chỉ biết rằng, cậu rờ phải một cái chân.
Hình chiếu 3D cái cóc khô gì! Thật vãi linh hồn bớ làng nước ơi!
Chính vì rớ được một cái chân không thể thật hơn nên trong phút yếu lòng cậu đã lỡ tay kéo mạnh quá đà. Vải rách cái roẹt một tiếng hòa cùng tiếng gãy xương răng rắc bên tai, cậu muốn hét lên nhưng nỗi sợ như bóp nghẹt cổ họng, toan lùi lại mà chân tay bủn rủn, động một cái là ngã dúi dụi. Chết dở một nỗi là cái cây định mệnh này còn mọc ven sườn đồi, và thế là, như một chiếc chày đá* nặng nề, cậu lăn lông lốc xuống núi khi tay còn víu lấy nửa cái chân nọ chưa buông.
*Nguyên là của giếng cổ, tớ mạn phép đổi thành cái chày cũng hình trụ tròn cho dễ tưởng tượng.
***
Sự quá bất ngờ, Mạnh Thiên Tùng căng thẳng, vô thức rút súng. Mạnh Thiên Tư tức tốc quay lưng áp sát vai anh, tay phải vung cần câu ra cả mét, vẽ một vòng tròn phòng thủ phía trước, đồng thời nín thở.
Mưa phùn như rây bột, cả núi rừng chỉ còn tiếng rì rào của lá, càng làm bật lên cái tĩnh lặng của không gian. Thi thể vừa bị giật một cái, lủng lẳng như con lắc đồng hồ. Cành cây khô quắt, oằn mình vì sức nặng, phát ra thứ âm thanh chói tai như sắp đứt lìa khỏi cành, lọt thỏm trong tiếng rên rỉ của Tân Từ vọng lên từ dưới sườn đồi.
Không có chuyện gì xảy ra, tạm thời hủy bỏ cảnh báo nguy hiểm. Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho Mạnh Kình Tùng cảnh giác rồi chạy đến ven sườn đồi, rà đèn pin một lượt và dừng lại ở Tân Từ.
Ấy là một vùng đồi thoải, cằn cỗi, sau cơn mưa dầm, chân đồi nhão nhoét những bùn là bùn, đọng lại thành vũng sâu đến nửa người. Tân Từ "tắm" bùn từ đầu đến chân, nhếch nhác, lấm lem như tượng đất, vừa lồm cồm bò dậy vừa phì phì nhổ bùn trong miệng.
Mạnh Thiên Tư buồn cười lắm nhưng biết không nên cười lúc này, cô gọi với xuống: "Có sao không?"
Tân Từ sắp tức điên, từ tối đến giờ làm gì cũng xui xẻo nhưng không thể phàn nàn trước mặt Mạnh Thiên Tư, đành nén giận, đáp lời: "Không sao."
Nhìn có vẻ vẫn ổn, dưới đó nhầy nhụa toàn bùn, Mạnh Thiên Tư không có ý định xuống giúp cậu: "Thế tự leo lên đây nhé, cẩn thận vào."
Nói đoạn, lui lại mấy bước, lia đèn pin về phía cái xác kia.
Có gì đó không ổn.
Khi khai thác khu du lịch, để đảm bảo an toàn, từ trung tâm đến những địa điểm nguy hiểm thường bố trí một khu vực "đệm" ở giữa. Nhiều ngã rẽ dù sơn chữ đỏ "Nguy hiểm, cấm đi lối này" nhưng không phải cứ bước qua tấm biển ấy là sẽ gặp nguy hiểm. Có thể đi thẳng từ khu du lịch đến đây, lại không phải rừng sâu núi thẳm, hẳn đã được khảo sát thực địa. Chẳng lẽ người điều nghiên địa hình không phát hiện cái xác treo lù lù ở đây ư?
Kể cả không thấy, dựa vào quần áo tóc tai của thi thể thì ít nhất cũng phải từ cuối đời nhà Thanh hoặc Dân Quốc. Hàng trăm năm trời dãi nắng dầm mưa, dây thừng thắt cổ chưa mủn? Quần áo vẫn vẹn nguyên như thế, thi thể không bị động vật rỉa ư?
Muốn quan sát ở khoảng cách gần, cách nhanh gọn nhất là bắn đứt dây thừng để thi thể rơi xuống, nhưng làm vậy ảnh hưởng đến thi thể là một, thay đổi hiện trường là hai. Huống hồ cái xác này treo ở đây vốn rất đáng ngờ, cần kiểm tra kĩ lưỡng cả đất, cây, thậm chí là cành treo xác.
Mạnh Kình Tùng cởi áo mưa, gài đèn pin vào bên thắt lưng, rồi chà tay vào thân cây, thoăn thoắt trèo lên.
Thân là một quỷ núi đủ cung cách, vượt núi băng rừng là chuyện nhỏ nói gì trèo cây? Tuy nhiên điều cấp bách hiện giờ không phải tốc độ mà cần tỉ mỉ kiểm tra mọi dấu vết, dù là nhỏ nhất.
Mạnh Kình Tùng thở chầm chậm, cẩn trọng quan sát, nhanh chóng phát hiện một số nơi dọc thân cây bị tróc vỏ, nhìn bề mặt thì không phải bong tróc tự nhiên, hẳn bị tróc ra khi có người trèo lên. Ngoài ra, một vài nơi còn bị dao đâm, dấu vết hãy còn mới, có khả năng cắm dao mượn lực để leo lên. Thế có nghĩa là cái xác này mới bị treo lên đây ư?
Ánh đèn pin của Mạnh Thiên Tư như đèn sân khấu theo sát vị trí của anh, cho đến khi anh ngồi trên cành to nhất, cao hơn nơi vắt dây nửa người.
Dưới sườn dốc, cuối cùng Tân Từ cũng lồm cồm bò lên đến nơi, tập tễnh đi ra chỗ Mạnh Thiên Tư đang đứng.
Mạnh Thiên Tư không để ý cậu, dồn sự chú ý vào chuyện trên cây, hỏi dồn: "Sao thế? Có vấn đề gì à?"
Khó tóm tắt được trong dăm ba câu. Từ chỗ Mạnh Thiên Tư, ánh đèn không chiếu rõ mặt mũi thi thể nên Mạnh Kình Tùng bật đèn pin của mình, chiếu thẳng vào mặt cái xác. Một khuôn mặt khiến anh lạnh buốt sống lưng, giần giật gân xanh trên trán.
Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một khuôn mặt hoặc nhe răng trợn mắt, hoặc dữ dằn đáng sợ, duy chỉ không ngờ, khuôn mặt này là giả!
Chắc chắn là giả. Bởi nó được nặn ra khuôn ra hình từ một lớp keo silica phỏng da người, vì vậy, trong điều kiện thiếu sáng nhìn lẫn thành người cũng là điều dễ hiểu. Lông mày, bờ môi vẽ bằng mực rất tinh tế, miệng đỏ lòm nhếch sang một bên phác họa một nụ cười dị hợm.
Sở dĩ Mạnh Kình Tùng có thể xác định đây là mặt giả nhanh đến vậy là do góc thái dương, nơi tiếp nối của mặt và tóc, lòi ra vài cọng rơm ướt rượt.
Rơm ở đây, chẳng lẽ...
Để minh chứng cho suy đoán của mình, Mạnh Kình Tùng chẳng buồn đắn đo, tức tốc túm lấy khuôn mặt kia. Lớp mặt nạ dán tương đối qua quýt, cẩu thả, kéo một cái là bung, lộ ra mớ rơm bên trong.
Là người rơm.
***
Mạnh Kình Tùng tự thấy buồn cười, mọi âu lo tan biến. Bấy giờ anh mới cảm thấy lưng và trán rét căm căm, không biết lấm tấm mồ hôi lạnh từ lúc nào. Anh gài tạm đèn pin vào một chạc cây gần đó, tranh thủ lau mồ hôi.
Đứng dưới tàng cây, dường như Mạnh Thiên Tư cũng nhận ra tình hình thay đổi: "Sao rồi?"
Vùng Tương Tây, nhất là những nơi nhiều núi, đến nay còn lưu truyền một số phong tục tập quán quái gở, có lẽ treo bù nhìn giả người là một trong số đó. Mạnh Kình Tùng cúi đầu xuống: "Người rơm thôi, chắc để trừ tà hoặc tiễn vong nên treo xác giả người trên cây ven đường..."
Nhưng thực ra, từ sau chữ "rơm", Mạnh Kình Tùng không biết bản thân đang nói gì. Vế còn lại như được lập trình trong kí ức, máy móc phát biểu không qua sự kiểm soát của não bộ. Não anh như thể đang có gì đó nổ đôm đốp tựa pháo rang.
Bởi, khi anh cúi đầu, mắt vô thức lia đến hai vùng có ánh sáng chiếu tới.
Một nơi tất nhiên là Mạnh Thiên Tư, cô vẫn cầm đèn pin, ngửa đầu lên chờ anh trả lời, phía sau là Tân Từ đang trùm áo mưa lấm lem bùn đất.
Thật tình cờ, nơi còn lại do chiếc đèn pin gài tạm hồi nãy hắt xuống. Cuối đường sáng rọi nửa thân trên của một người đang nằm dặt dẹo trong vũng bùn dưới chân dốc.
Dù nằm sấp, không thấy rõ mặt mũi nhưng từ quần áo tóc tai, Mạnh Kình Tùng biết: Đó là Tân Từ.
Vậy người đang đứng sau lưng Mạnh Thiên Tư là ai?...
Trong tích tắc, Mạnh Kình Tùng phản ứng kịp, tức tốc đổi giọng, quát vống lên: "Hồ mị tử trèo lên lưng!"
Vừa dứt lời, Mạnh Thiên Tư mặt lạnh như tiền, đổ người về bên phải, đồng thời trở tay vung chiếc cần câu gần hai mét ràn rạt tiếng gió như roi mây dẻo, quất thẳng vào người phía sau.
***
Trước giải phóng, rất nhiều nghề, đặc biệt là buôn bán không vốn, có từ lóng chuyên ngành, còn được gọi là "ngôn ngữ miệng". Ví dụ như "gọi kéo" là chạy ngay đi,"bẻ gáo" là chém đầu,"sợi đất" là rắn,"sợi biển" là rồng.
"Hồ mị tử trèo lên lưng", là ngôn ngữ miệng của quỷ núi. Theo truyền thuyết dân gian, trong rừng thẳm sinh hồ mị tử, hay còn gọi hồ ly tinh, rất nguy hiểm, thường hại người, ăn thịt người; còn "trèo lên lưng" nghĩa là "ở sau lưng", vì muốn trèo lên lưng tất nhiên phải leo từ phía sau. Vậy nên, có thứ nguy hiểm hại người ở sau lưng em, nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Mạnh Thiên Tư ngồi ngai vàng tất phải thuộc làu làu ngôn ngữ miệng, đương nhiên hiểu ngay anh muốn nói gì. Cô vẫn biết có người đứng sau nhưng tưởng đó là Tân Từ, nếu không phải, đêm hôm khuya khoắt mà lén lút đứng sau lưng người khác chắc không phải để chào hỏi suông, thế nên cần gì phải nương tay.
Dùng ngôn ngữ miệng có cái lợi của nó, giả dụ bảo "Cẩn thận sau lưng" để nhắc nhở Mạnh Thiên Tư song đồng thời, người kia cũng biết mình bị lộ tẩy, có thời gian phòng bị. Nhưng bạn gào một câu "hồ mị tử trèo lên lưng" chẳng liên quan quái gì, người kia thấy lạ, mất tập trung, khi chiến đấu ắt sẽ bỏ lỡ thời cơ.
Thật vậy, người kia bất ngờ, không kịp chuẩn bị nên né đòn chậm mất một giây, bị cần câu nhỏ nhưng rất dẻo quất vào cổ đau điếng. Tuy vậy, phản xạ thực tế của y rất nhanh, lại khôn khéo, biết cần câu thích hợp tấn công cự ly xa, nếu mình bị chặn ở ngoài thì chỉ có nước ăn đòn và phòng thủ, phải tiếp cận may ra mới tấn công được. Thế nên y lộn một vòng, tránh cần câu, nhào về phía Mạnh Thiên Tư.
Cần câu tuy vung dài thoải mái nhưng không thể rút ngắn dễ dàng. Khi đối thủ trong cự ly gần thì vũ khí tầm xa lại thành cản trở. Mạnh Thiên Tư tức tốc quẳng cần câu thay bằng nắm đấm, loáng cái đã đọ được hai ba chiêu.
Mạnh Kình Tùng sợ đến độ thái dương giật rần rần. Anh có súng, vốn định ỷ ưu thế trên cao bắn hạ người kia, ai biết bên dưới lại chuyển sang đánh giáp lá cà nhanh như vậy. Anh bắn súng chỉ tầm tầm, sợ bắn phải Mạnh Thiên Tư nên cuống quít ôm cây trượt xuống định xông lên đỡ một tay. Nhưng Mạnh Thiên Tư liếc sang, hô: "Em lo được, anh tìm Tân Từ đi!"
Mạnh Kình Tùng do dự vài giây, cuối cùng vẫn nghe lời cô, phi xuống dốc.
Phàm lúc đối kháng kị nhất phân tâm, mới lơ đãng vài giây mà tên kia đã nhắm thẳng nắm đấm vào mặt cô. Mạnh Thiên Tư nghiêng người tránh, ai ngờ đó chỉ là đòn giả nhằm đánh lạc hướng, lưng chừng thì y rút lại, vồ lấy lọ thủy tinh treo trên thắt lưng cô.
Mạnh Thiên Tư giật mình: Mục đích của y là ngọc ảo!
Bấy giờ hóa giải thế nào cũng không ổn, thoáng đắn đo, Mạnh Thiên Tư không lùi mà áp sát lại, giang tay vịn lấy cổ y như đón con vào lòng.
Người nọ chưa thấy chiêu này bao giờ, động tác chựng lại phần nào. Hẳn cũng biết bị cô ôm chắc chẳng có gì tốt lành nên y lập tức lùi bước lệch về phía sau, Mạnh Thiên Tư chỉ có thể bám tạm vào vai y. Thế lại vừa hay, thay vì vịn, cô ấn xuống để mượn lực nhảy lên, đồng thời đạp vào xương hông của y như đang leo thang, vùng mình, nhảy vọt qua bả vai y.
Người nọ tự thấy không ổn, toan kéo cô xuống nhưng Mạnh Thiên Tư có phòng bị từ trước, chống lên vai y như vận động viên tập , quay nửa vòng trên không, tay bám chặt lấy , đồng thời đầu gối phải thụi mạnh vào vùng sau lưng y: "Nằm xuống!"
Pha đòn ấy quá mạnh và hiểm, lại trúng huyệt mạch, đến gấu còn không đỡ nổi nữa là người. Y rên một tiếng, đổ người về phía trước, lúc ngã xuống còn quay lại toan vùng dậy. Nhưng Mạnh Thiên Tư đâu để yên, y vừa nghiêng người, chưa kịp ngồi dậy đã bị đạp xuống. Mạnh Thiên Tư một chân chống đất, một chân đè lên ngực y đến không thở nổi, đoạn, túm tóc dúi đầu y xuống bùn: "Mày là ai?"
Lúc tra hỏi, người kia thả lỏng như thể đã nhận thua, không có ý định chống cự. Sau trận chiến vừa rồi, đèn pin không biết đã văng đi đâu, dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng với ánh sáng hiu hắt đằng xa, cô có thể thấy y mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến chuông báo trong lòng Mạnh Thiên Tư reo ầm ĩ, cảnh báo một tương lai chẳng lành.
Thật vậy, bàn tay xuôi bên người y vùng lên, cầm thứ gì đó đen ngòm, giơ thẳng lên mặt cô, Mạnh Thiên Tư tưởng là súng nên nghiêng đầu định né.
Ai ngờ, xì một cái, hơi cay màu trắng ngà bao phủ nửa khuôn mặt, đầu vòi xịt, nơi mạnh nhất, nhắm ngay mắt trái của cô.