Quyển 5: Rương - Chương 62

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:44:54

Được sự khích lệ của bà năm, Tân Từ cảm thấy việc làm nội gián này, anh ta vẫn có thể cố gắng được. Lúc ăn tối, anh ta lại "đi ngang qua" cái lều đó, và "trùng hợp" nhìn thấy bọn Khâu Đống chỉ lo ăn cơm của mình, mà không để ý gì đến Bạch Thủy Tiêu. Thế là hai bên cãi nhau ầm ĩ. Khâu Đống nói: "Tôi còn phải cho cô ta ăn á? Mạng cô ta cứng như thế, tôi tin rằng nhịn một bữa chưa thể chết được." Tân Từ thì vẫn lý do ấy: "Chuyện nào ra chuyện nấy, lúc người ta đánh trận còn không ngược đãi tù binh đâu." Kết quả cuối cùng là Khâu Đống cười lạnh: "Muốn đưa thì tự đi mà đưa, ông đây không hầu hạ loại phụ nữ này." Thế là Tân Từ bưng bàn ăn vào. Sau khi đi vào, lại bị một đám người châm chọc, mỉa mai, anh ta yêu cầu cởi dây thừng trói tay Bạch Thủy Tiêu ra, để cô ta có thể cầm đũa ăn cơm. Nhưng đối phương lại nói: "Xảy ra việc gì anh gánh trách nhiệm à? Hoặc là anh đút cho cô ta, hoặc là đằng sau quay, cửa ở kia kìa." Nói xong, người đó còn đẩy anh ta một cái. Thân thể nhỏ bé của Tân Từ sao chịu được cú đẩy đó. Anh ta suýt nữa thì ngã sấp xuống, mặt mũi đỏ bừng lên vì tức giận, trong lòng thì lại nhủ thầm, cần gì phải nghiêm túc thế? Nhưng mà cảnh tượng ấy rơi vào trong mắt Bạch Thủy Tiêu, quả thực đã khiến cô ta hơi cảm động. Cô ta không hề nghi ngờ. Cô ta biết Tân Từ không phải là người Sơn quỷ, chỉ bằng ánh mắt của Tân Từ nhìn cô ta trong mấy lần gặp mặt trước, cô ta đã xác định được sức hấp dẫn của bản thân. Mà người này lại nhát gan, anh ta sẽ không và cũng không dám thả cô ta ra, mà chỉ biết dùng lí lẽ tranh luận với đám Sơn quỷ dữ dằn này thôi. Cô ta nhìn Tân Từ thở hổn hển đặt khay cơm xuống, đột nhiên có chút đồng cảm với anh ta: "Mấy ngày nay anh sống không tốt lắm hả?" Tân Từ không hiểu lắm: "Hả?" Anh ta không biết, ngay trước đó không lâu, để "phối hợp" với anh ta, ba người canh giữ trong lều vải đã ngồi móc mỉa, cười nhạo anh ta: Cái gì mà ẻo lả, hèn nhát; cái gì mà tay chân lèo khèo, lòng dạ đàn bà, tốt bụng mù quáng; còn cả cụp đuôi lại mà sống, và ngày thường hay bị người bắt nạt... Bạch Thủy Tiêu nghe mà sinh lòng buồn bã, ánh mắt nhìn Tân Từ cũng dịu đi ba phần. Tân Từ thở dài: "Haiz, ai mà chẳng có nỗi khổ riêng, đâu có ai được sung sướng mãi." Anh bẻ một góc bánh, đưa đến bên miệng Bạch Thủy Tiêu. Bạch Thủy Tiêu cắn một miếng bánh, chậm rãi nhai. Mấy món ăn này của Bạch Thủy Tiêu là được nấu riêng, đồ ăn cũng không tệ lắm. Đây là đề nghị của Tân Từ: Món ngon sẽ khiến lòng người thả lỏng. Bạch Thủy Tiêu được ăn ngon thì sẽ ngoan ngoãn, nói nhiều hơn. Mà một khi đã nói nhiều thì tất nhiên sẽ lỡ miệng. Anh ta cảm thấy mình quá thông minh. Sau này Thiên Tư trở về, kiểu gì anh ta cũng phải kể công với cô. Bạch Thủy Tiêu phải chịu đói mấy ngày rồi, bỗng dưng được ăn những món chiên giòn xốp này, vị giác được thoả mãn, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng ra. Nhưng cũng vì vậy mà cô ta lại có vẻ hoảng hốt, ngơ ngẩn. Tân Từ trò chuyện câu được câu không với cô ta. Anh ta vẫn giữ nguyên lập trường tốt bụng của mình, kể về những viếc uất ức mấy ngày nay. Bạch Thủy Tiêu cảm thấy anh ta thật buồn cười, nhưng trong sự buồn cười ấy lại có vẻ ngu đần thân thiện. Sau một hồi, Tân Từ khẽ hỏi: "Bạch tiểu thư, tôi nghe nói cô là Lạc Hoa Động Nữ. Sau này cô phải gả cho Động Thần hả?" Bạch Thủy Tiêu thuận miệng "ừ" một tiếng. "Tôi nói điều này cô đừng giận nhé! Tôi ít học... nhưng cái này có phải ảo giác của cô không? Cô đã từng đi gặp bác sĩ chưa?" Nói vậy mà còn dám bảo cô ta đừng giận à? Bạch Thủy Tiêu trợn mắt nhìn anh ta: "Anh câm mồm đi!" Tân Từ hơi run lên, bàn tay nắm chặt chiếc thìa sắt, lặng lẽ khuấy bát cháo trong tay. Được rồi, so đo gì với mấy kẻ ngoài nghề chứ. Bạch Thủy Tiêu bình tĩnh lại: "Anh không cảm nhận được, không nhìn được, không có nghĩa là người ta không tồn tại." Tân Từ "ồ" một tiếng, tỏ vẻ rất nghiêm túc học hỏi: "Thế nghĩa là cô có thể cảm nhận được à?" Bạch Thủy Tiêu có vẻ rất đắc ý: "Tất nhiên rồi." Tân Từ vò đầu: "Vậy dáng dấp anh ta thế nào? Có phải là một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ, rất men lỳ không? Anh ta có quan tâm cô, tốt với cô, tranh làm việc nhà với cô, không để cô bị tổn thương không? Anh ta biết câu hỏi của mình rất ngu ngốc: Đến cơ thể còn chả có nói gì đến làm việc nhà —— nhưng không anh ta cũng không có cách nào khác. Ngớ ngẩn và tốt bụng là hình tượng bà năm xây dựng cho anh ta. Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu thay đổi liên tục, lúc thì ngơ ngác, lúc lại ngọt ngào, hạnh phúc. Giống hệt như một cô gái muốn khoe khoang người yêu mình với tất cả mọi người vậy. Cuối cùng cô ta nói: "Tất nhiên anh ấy phải tốt với tôi rồi. Tôi đi theo anh ấy, trong lòng... vô cùng bình yên. Có ấm ức, đau khổ đến đâu, chỉ cần ở bên anh ấy, là tôi sẽ quên hết..." Tân Từ nhủ thầm trong bụng: Cái này là huý thuốc phiện mà. Hút hai hơi là cô cũng sẽ thấy trong lòng bình yên, hạnh phúc, không u sầu. "Anh ấy trông thế nào, tôi cũng không rõ lắm..." Tân Từ kinh ngạc thố lên: "Trông thế nào cô cũng không biết? Thế sao được, người yêu với nhau sao có thể không biết mặt mũi đối phương chứ?" Bạch Thủy Tiêu khinh bỉ nhìn anh ta. Vốn dĩ cô ta không định để ý đến Tân Từ, nhưng cái bộ dạng không thể tin nổi của anh ta, khiến Bạch Thủy Tiêu như bị mắc xương cá trong cổ họng. Cô ta cười mỉa: "Anh thì biết cá gì?" "Loại người dung tục như anh tất nhiên chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Nữ phải xinh xắn, nam phải đẹp trai, không chỉ mỗi ngoại hình, các người còn đòi cả tiền tài, nhà ở, địa vị, học thức nữa. Thật chẳng hiểu nổi các người thích con người đối phương, hay là thích mấy thứ hình thức vớ vẩn kia." "Sau đó thì sao? Đợi khi nào đối phương hoa tàn nhuỵ héo, nghèo khó, không còn địa vị, học thức, thì anh cũng hết thích người ta luôn. Đúng không?" Tân Từ không nói gì cả, dù sao... chuyện nam nữ trên đời này, đa số đều như vậy. "Nhưng tình cảm chân thành, thuần tuý, không nên bị ảnh hưởng bởi những thứ này. Không cần biết tướng mạo anh ấy thế nào, giàu nghèo ra sao, cũng chẳng cần biết anh ấy còn sống hay đã chết, có cơ thể hay là vô hình. Tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm." Tân Từ im lặng. Những lời nỉ non này của Bạch Thủy Tiêu không còn là nói cho anh ta nghe, mà giống như là tuyên bố với cả thế giới này: "Những người kia cũng không hiểu gì cả. Bọn họ chỉ biết nói bậy rằng những cô gái Lạc Hoa Động Nữ là bị cướp đi hồn phách, điên điên khùng khùng nên mới đòi gả cho Động thần..." "Bọn hoi thì biết cái gì chứ? Chỉ biết nam nữ là phải lăn lộn trên giường thôi. Bọn họ không hiểu cái gì là tình cảm thực sự. Thật đáng buồn, sống như vậy thì thật đáng buồn. Vậy mà còn thi nhau cho rằng mình bình thường, rồi cười nhạo tôi. Nhưng mà tôi không để bụng. Tôi chỉ thương hại bọn họ thôi." "Cả cuộc đời của bọn họ, đều không có cơ hội và vận may để gặp được loại tình cảm ấy —— Tôi nguyện chết vì anh ấy. Để bảo vệ anh ấy, cái gì tôi cũng dám làm, dù có phải đánh cược cả mạng sống. Tôi không làm gì sai cả. Bảo vệ người mình yêu là việc quá đỗi hiển nhiên..." "Tôi chỉ hối hận một điều, tôi đã từng có cơ hội giết Mạnh Thiên Tư. Nhưng vì tôi quá tham lam, muốn bắt cô ta phải nghe lời mình, nên đã để cô ta chạy mất. Em sai rồi, em có lỗi với anh. Mọi chuyện thành ra thế này đều là lỗi của em. Em có lỗi với anh..." Càng về sau, giọng nói của cô ta càng nghẹn lại, khóc không thành tiếng. Tân Từ nghe mà tê dại cả đầu, nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình là phải ghi nhớ từng từ từng chữ, để truyền đạt lại cho bà năm —— Anh ta cảm thấy lời này quá cực đoan, nó khiến phần lưng rét run lên. Ngay lúc này, tiếng khóc lóc của Bạch Thủy Tiêu đột nhiên dừng lại. Nó dừng lại quá đột nhiên, giống như cổ họng cô ta bị thứ gì đó chặn lại: Theo như bình thường, khi đang nức nở, người ta sẽ không thể dừng lại một cách gọn gàng, dứt khoát như vậy được. Trong lòng Tân Từ hơi thấp thỏm, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thủy Tiêu. Bạch Thủy Tiêu giống như người bất động, miệng há ra, cổ họng phát ra những tiếng rên nho nhỏ. Sắc mặt cô ta xám xịt lại với một tốc độ vô cùng nhanh, hai ánh mắt cũng chẫm rãi tụ lại. Trong lều vải rất yên tĩnh. Để "tạo ra" cơ hội trò chuyện thích hợp cho Tân Từ, mấy Sơn hộ trông giữ Bạch Thủy Tiêu đều túm tụm vào một góc buôn dưa lê, không ai chú ý tới bên này cả. Tân Từ hoảng hốt, anh ta liếm môi, run rẩu hỏi Bạch Thủy Tiêu: "Bạch tiểu thư, cô... sao thế?" *** Cùng lúc đó, ba người Mạnh Thiên Tư đã sắp lên đến đỉnh núi. Thật ra sau khi xử lý Bạch Thủy Tiêu xong, Cừu Bích Ảnh đã lập tức thả dây cứu người rồi: Việc cho người đua thêm dây thừng tới và chỉnh lại dụng cụ, đều không phải việc khó. Khó nhất là "tránh Sơn thú" —— Cừu Bích Ảnh thân hình hơi mập, không thích hợp cho việc leo trèo, nếu định dùng bùa máu thì sẽ tốn thời gian. Bên này Mạnh Thiên Tư cũng không thể nhanh được: Xuống thì còn nhanh được, chứ lên thì không thể kéo "vọt" một phát lên luôn, mà chỉ có thể từ từ, từng chút một. Cho dù mọi việc rất suôn sẻ, và có cả người bên trên kéo lên giúp, thì cũng phải mất ba tiếng đồng hồ. Người vui nhất chính là con khỉ con kia. Suốt quãng đường nó đều nhảy nhót đi theo ba người, miệng kêu ríu rít như thể việc này cũng liên quan đến nó vậy —— Rõ ràng không ai cần ăn cả, nhưng nó vẫn cứ ân cần móc que bổ sung năng lượng ra khỏi ba lô, hết đưa cho Mạnh Thiên Tư, lại đưa cho Giang Luyện. Chỉ có mình Thần Côn là nó không đưa, chắc nó vẫn còn nhớ mối thù bị ông ném đá vào đầu. Người trên đỉnh núi cũng rất mong chờ: Sau khi dây thừng được thả xuống không lâu, bọn họ đã phát hiện dây thừng có trọng lượng. Mà dây thừng lại chẳng phải đứng im, mà vẫn luôn có một độ rung nhất định. Hiển nhiên là có người ở bên dưới đan trèo lên. Khi xác định rõ số lượng vừa hay là ba cái —— Tin tức tốt đẹp này đã nhanh chóng được truyền đi, thời gian trôi qua càng lâu, số người tụ tập ở đó lại càng nhiều. Ban đầu Cừu Bích Ảnh còn giả bộ thờ ơ, không muốn biểu hiện ra rằng mình cũng rất nóng ruột như những Sơn hộ kia, nên bà có nói: "Leo một hồi là sẽ lên được thôi, có ra đó nhìn Tiểu Thiên cũng đâu leo nhanh hơn được!". Ai ngờ sau này, nghe thấy đám người kia cứ xôn xao, trong lòng bà thấy khó chịu, nên cũng đi qua xem. Khi chỉ còn cách đỉnh núi hơn mười mét, tiếng la hét phía trên càng lớn hơn, Giang Luyện kéo Thần Côn, ra hiệu cho ông leo chậm lại: Người được Sơn hộ mong đợi, không phải là hai người. Việc này bọn họ phải tự hiểu lấy. Quả nhiên Mạnh Thiên Tư leo lên đầu tiên, tiếng reo hò trên đỉnh núi vang khắp một vùng. Nhưng đến khi Giang Luyện và Thần Côn dìu dắt nhau lên, thì lịch sử lại lặp lại: Không ai chú ý tới bọn họ cả, để mặc bọn họ đứng ở ngoài rìa. Mạnh Thiên Tư là mặt trăng trên trời, bọn họ còn chẳng được là ngôi sao, chỉ là một đám mây vớ vẩn ở bên cạnh thôi. May mà thần kinh của Thần Côn thô, nên ông không để bụng chuyện mình bị ghẻ lạnh, mà còn kiễng chân lên nhìn bọn họ. Giang Luyện thì lại quen rồi, dù gì cũng là địa bàn của người ta mà. Chỉ có điều, khi thấy Mạnh Thiên Tư bị vây giữa đám đông, anh lại có một cảm giác lạ lẫm: Ở chung lâu ngày mới có thể biết được, con người cô không khó thân cận. Nhưng khi cô đã trở về với Sơn quỷ, khoảng cách hai bên sẽ bị kéo ra xa. Rõ ràng cô đứng ngay ở đó, mà anh lại cảm thấy mình cách rất xa. Một người phụ nữ trung niên trên mặt chan chứa nụ cười, đang nhìn ngó khắp người Mạnh Thiên Tư: "Tiểu Thiên, sao mẹ lại cảm thấy con cao hơn nhỉ?" Mạnh Thiên Tư trả lời: "Sao có thể chứ? Làm gì có ai đến tuổi này rồi còn cao thêm được?" Người phụ nữ kia lại hỏi: "Có phải con đen hơn trước không?" Mạnh Thiên Tư giận dỗi: "Không thể nào? Do trời tối thôi!" Đây chính là "mẹ năm" trong miệng cô. Giang Luyện cảm nhận được sự ấm áp, đáng yêu của hai người, khoé môi bất giác mỉm cười. Nhưng mà sau đó anh không thể cười được nữa. Không chỉ là anh, mà cả đám người đang nhốn nháo cũng phải dừng lại. —— Có một tiếng kêu ghê rợn khiến người nghe phải rùng mình vang lên. Tiếng kêu này quá đột nhiên hoặc là do mọi người vẫn còn đang vui vẻ, nên chưa thể phản ứng kịp —— các Sơn hộ trên đỉnh núi nhìn nhau, không có ai biết tiếng kêu đó là gì. Mạnh Thiên Tư là người đầu tiên nghe ra âm thanh ấy. Cô thốt lên: "Tân Từ làm sao thế?" *** Tân Từ lúc này đã sợ đến mức hồn phách đã bay đi đâu mất. Sau khi hỏi xong câu đó, tất nhiên Bạch Thủy Tiêu không trả lời anh ta. Sau này nghĩ lại mới biết đó là một loại hiện tượng giả —— Cô ta không nhúc nhích, nhưng làn da trên người cô ta thì lại xẹp vào trong, mồm miệng xẹp xuống, hốc mắt sâu lại, đến cả ánh mắt cũng như bị thứ gì đó hút vào bên trong. Tất cả những việc ấy xảy ra ngay trước mắt Tân Từ, khiến anh ta tưởng rằng cô ta đang động đậy, cả người đều động đậy. Chúng ta không nên quá nghiêm khắc với lá gan của Tân Từ, Đầu óc anh ta nổ tung, cơ thể xụi lơ trên mặt đất, chỉ còn mỗi cái miệng có thể hoạt động được. Trong lều vẫn còn mấy người, khi nghe thấy tiếng kêu, tưởng anh ta bị Bạch Thủy Tiêu tấn công, họ vội vàng xông tới. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Bạch Thủy Tiêu, thì ai cũng phải hít hà. Trong tình huống này, chuồn là thượng sách. Ít nhất cũng phải tránh xa Bạch Thủy Tiêu ra. Mấy người túm tay, ôm chân Tân Từ, kéo anh ta ra ngoài. Ai ngờ Bạch Thủy Tiêu lại đột nhiên nhảy bật lên —— Cũng không hẳn là nhảy lên, mà là do cơ thể co rút quá nhanh, khiế sợi dây thừng trên người cô ta rơi xuống dưới đất. Cơ thể cô ta vốn đang ngồi trên mặt đất bỗng như quả bóng xẹp hơi bắn lên trên không trung. Cùng lúc đó, gương mặt cô ta cũng chĩa thẳng ra ngoài. Trên gương mặt ấy chỉ còn mỗi hai con mắt sâu hoắm như hai lỗ đen, nhìn chằm chằm vào những người khác: Trông cô ta lúc này giống hệt như một chiếc đầu lâu được khoác thêm lớp da bên ngoài. Thế là không chỉ mình Tân Từ, mà cả những Sơn hộ kia cũng rất hoảng sợ. Cả đám ngã lăn xuống đất, vừa kêu cứu vừa kéo nhau bò ra bên ngoài. Còn chưa kịp ra khỏi cửa lều, họ bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu: giống như nghe phải một loại âm thanh khó chịu nhất trên đời, nó làm nhiễu loạn thần kinh của họ. Nhưng rõ ràng xung quanh không có bất cứ âm thanh nào cả. Lúc này đám người trên đỉnh núi cũng đã chạy đến bên ngoài lều. Tất cả đều cảm thấy não mình đau như bị châm kim, có mấy người sức chịu đựng kém còn nôn ra tại trận. Mạnh Thiên Tư cố kìm nén cơn đau, kéo rèm cửa ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là cơ thể không còn hình người của Bạch Thủy Tiêu. Cô vừa mới lên đến sườn núi, thực sự không đoán được điều gì, chỉ có thể kéo Mạnh Kính Tùng qua hỏi: "Chuyện gì thế này? Sao cô ta lại thành thế kia" Mạnh Kính Tùng cố ngăn sự khó chịu trong đầu lại, nói thật ngắn gọn: "Bà năm nghi ngờ cô ta đã nuốt thuỷ tinh. Bọn anh ép cô ta nôn ra, nhưng vẫn không thành công." Thủy tinh? Câu nói kia nói thế nào nhỉ? Mật núi... khắc thủy tinh? Mạnh Thiên Tư không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng mở balo, lấy mật núi ra. Nhưng khi cô đã cầm mật núi trong tay rồi, cô lại không biết phải dùng như thế nào, đành phải nói thầm trong bụng: Khắc đi, mày khắc đi chứ. Mật núi bỗng có phản ứng. Vốn dĩ quanh người nó có một quầng sáng màu sữa, nhưng bây giờ quầng sáng ấy lại có hình dạng như phần đuôi sao chổi. Nó như bị gió thổi, bị thứ gì đó hút nghiêng về phía Bạch Thủy Tiêu. Cơ thể đang run rẩy của Bạch Thủy Tiêu đột nhiên dừng lại. Mà cái cảm giác khó chịu không thể nói rõ kia cũng đã biến mất. Bốn bề yên tĩnh lại. Mọi việc quá đỗi kỳ lạ, khiến không ai dám cất lời. Tân Từ ngồi ở dưới đất, ôm lấy chân một ai đó, miệng thở hổn hển. Anh ta không dám nhìn về phía Bạch Thủy Tiêu, nhưng sự tò mò trong lòng lại khiến anh ta ngó sang đó. Phần cổ cô ta, hình như có con gì đang bò trong đó. Tân Từ nuốt nước miếng, tưởng là mình nhìn nhầm. Nhưng sự thật đã chứng minh anh ta không nhìn nhầm, vì đã có người kêu lên: "Nhìn cổ cô ta kìa! Trên cổ cô ta có thứ gì đang động đậy, ở dưới da ấy!" Đúng vậy, thực sự có gì đó động đậy trong cổ cô ta, giống như một thứ đã nuốt xuống bụng rồi, nhưng lại bị đẩy lên. Cổ họng cô ta sưng to như trứng bồ câu. Thứ kia vẫn đang tiếp tục di chuyển về phía cổ họng cô ta. Bạch Thủy Tiêu không hề mở mắt, nhưng miệng cô ta thì lại há ra, và kêu lên những âm thanh khiến người nghe khó chịu. Có người thực sự không chịu nổi, phải chạy ra bên ngoài nôn. Bạch Thủy Tiêu cũng nôn, đến lúc cuối cùng, cô ta phải dùng hết sức lực của mình, để nôn ra một vũng máu màu màu nâu đen. Sau đó cô ta ngã xuống đất. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Bầu không khí quanh đây gần như đã dừng lại. Mãi một lúc sau, Cừu Bích Ảnh mới nói: "Đi qua xem cô ta nôn ra thứ gì." Tiếng sột soạt vang lên, có một Sơn hộ đeo khẩu trang và gang tay dùng một cành cây gẩy gẩy vũng "máu". Nó không phải máu, nó giống như những sợi gì đó màu nâu đen, mềm oặt. Cừu Bích Ảnh lẩm bẩm: "Sao bảo Tổ Bài... không thể bị phá vỡ?"