Trời chưa sáng, Giang Luyện lại đi thăm dò động tĩnh của Bạch Thủy Tiêu, sau đó quay về gọi Mạnh Thiên Tư lên đường.
Theo dõi người vào ban ngày vừa có điểm mạnh vừa có điểm yếu so với ban đêm. Điểm mạnh là có thể nhìn rõ mọi thứ, điểm yếu cũng là có thể nhìn rõ mọi thứ —— khi anh theo dõi đối phương, thì đối phương cũng có thể phát hiện ra anh. Thế nên càng phải chú ý hơn, khoảng cách của hai bên cũng phải kéo xa hơn.
Trên đường đi Mạnh Thiên Tư đã giải quyết xong bữa sáng. Sau một đêm nghỉ ngơi, chân cô đã khỏi hẳn, chỉ là người vẫn không có sức lực gì cả.
Đồng thời vì ánh mặt trời đã thay thế cho bóng đêm, nên những ấn tượng tốt đẹp nảy mầm trong đêm tối do nghe Giang Luyện kể chuyện của cô cũng giảm bớt: Bóng đêm che lấp gương mặt Giang Luyện, khiến cô dễ đồng cảm với câu chuyện. Nhưng ban ngày sáng trưng lại làm cô nhìn rõ cái gương mặt ba phen bốn bận chống đối mình.
Chuyện nào ra chuyện nấy. Thận Châu vẫn có thể cho mượn, nhưng thái độ lạnh lùng của cô thì không thể thay đổi. Được rồi, nghe một câu chuyện vớ vẩn là có thể thay đổi ý định, thì chính cô cũng thấy khinh thường mình: Nếu việc này truyền ra ngoài, rồi sau này cứ ai có việc cần nhờ cô, là lại đến kể cho cô nghe một câu chuyện bi thảm, thì còn làm việc được sao?
Tất nhiên Giang Luyện cũng nhận ra thái độ của Mạnh Thiên Tư thay đổi. Nhưng mà con thuyền tình bạn đã bắt đầu chèo rồi, dù thái độ của khách trên thuyền có thảy đổi, anh cũng không quan tâm: Sau tối qua, chuyện của anh đã chắc được tám, chín phần rồi, nên anh rất thỏa mãn.
Chỉ là...
Anh cảm thấy cái câu "cứ lén lút đi theo trước, rồi lại tìm cách liên lạc với Mạnh Kính Tùng" của Mạnh Thiên Tư sẽ không thực hiện được. Bạch Thủy Tiêu đang đi sâu vào trong rừng, xung quanh lại không có người ở, thì làm sao mà liên hệ với người bên ngoài được.
***
Đường núi khó đi, nhất là những con đường ít người qua lại trong rừng sâu như này. Hai người đi nửa ngày trời, mệt gần chết, mà cũng mới đi qua một hai đỉnh núi. Trong khi đó đường đi càng lúc càng rối, không thể xác định được mình đang ở nơi nào.
Mạnh Thiên Tư cũng không hiểu: Cô không quen địa hình vùng Tương Tây. Các đời Sơn quỷ trước còn có thể nhìn hình núi để xác định đường, chứ mấy chục năm gần đây, mọi người đều ỷ lại các thiết bị định vị, nên khi không có thiết bị giúp đỡ, là tất cả đều thành người mù.
Đến gần trưa, khi Bạch Thủy Tiêu dừng lại nghỉ ngơi lần thứ ba, Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư cũng lập tức dừng lại.
Có vẻ Bạch Thủy Tiêu rất cảnh giác, nói là nghỉ ngơi, nhưng cô ta lại không ngồi nghỉ, mà toàn đi loanh quanh khu vực đó, lúc đứng, lúc ngồi, còn có mấy lần đang ngồi bỗng chồm người về phía trước, như thể đang bắt lấy thứ gì.
Vì khoảng cách của hai bên quá xa, không thể nhìn rõ được, nên Giang Luyện bắt đầu cảnh giác. Anh đã hiểu một chút về những thủ đoạn của Bạch Thủy Tiêu qua lời Mạnh Thiên Tư: Cô ta và bà Điền Nha ở chung một chỗ, rất có thể sẽ biết điều khiển cổ trùng. Nếu hai bên đánh nhau, thì anh phải hết sức cẩn thận. Dù sao đám côn trùng, động vật trên núi nể mặt Mạnh Thiên Tư, chứ có nể mặt anh đâu.
***
Buổi chiều, trên núi bắt đầu trở trời.
Bầu trời vừa âm u, trong rừng đã mù mịt. Mà Mạnh Thiên Tư thì lại là kiểu người không có kiên nhẫn. Từ xưa tới nay, dù là "nằm vùng" hay là theo dõi, thì đều nửa ngày là đã có kết quả. Còn lúc này cô đã theo dõi từ đêm đến ngày vẫn không có tí tiến triển nào. Ngoài đi đường ra thì vẫn chỉ có đi đường, nên cô rất khó chịu.
Giang Luyện nhận thấy tâm trạng của cô, thì khuyên: "Chuyến này hẳn là không phải về tay không đâu. Chỉ cần đi theo cô ta, tìm hiểu rõ ngọn ngành thì kẻ sau lưng cô ta sẽ không trốn thoát được. Còn cả dây xích của cô nữa, tám chín phần là ở trên người cô ta."
Câu nói phía sau đúng là khiến người ta phấn chấn. Mạnh Thiên Tư hơi rung động: "Ở trên người cô ta... trong búi tóc?"
Giang Luyện gật đầu: "Ngày đó khi băng bó giúp cô ta, tôi có lục xem đồ đạc của cô ta, nhưng không có dây xích —— cô ta có thói quen giấu đồ trong búi tóc, mà dây xích lại nhỏ. Nếu đã chắc chắn là cô ta lấy, thì hẳn là giấu ở trong đó. Cho nên chúng ta phải chuẩn bị phương án trước. Nếu bị phát hiện thì phải nhanh tay giật lấy dây xích trong tay cô ta. Có thể lấy lại được cái gì thì hay cái đấy, ít ra sẽ không mất công toi."
Cũng phải, nếu có thể lấy lại chuông vàng, là chuyện này đã thành công một nửa rồi. Mạnh Thiên Tư đang định nói gì, thì dưới chân đột nhiên bị vấp.
Một sợi dây mảnh như tơ đứt ngay đôi.
Giang Luyện cũng có cảm giác này, anh khẽ kêu lên: "Cẩn thận!"
Phản ứng của Mạnh Thiên Tư cũng rất nhanh, cô lập tức ngã lăn ra đất, Giang Luyện lộn nhào xuống đất. Khi vai anh vừa chạm đất, thì đã nghe thấy những tiếng bình bịch như tiếng chim vỗ cánh. Ngay sau đó là một tiếng chuông đinh đinh đang đang rất hỗn loạn.
Trên núi quá yên ắng, nên tiếng chuông càng chói tai hơn. Lại thêm những tiếng vang bên dưới mặt đất, hai bên giao hòa văng vẳng ở bên tai.
Giang Luyện cảm thấy đây là dấu hiệu của một loạt cơ quan bẫy rập sắp xuất hiện, thì da đầu run cả lên. Sau khi nằm im trên mặt đất mấy giây, anh mới phát hiện ngoài tiếng chuông đó, thì không còn gì nữa cả.
Anh ngẩng đầu lên, cách đó không xa, Mạnh Thiên Tư cũng đã nhận thấy điều kỳ quặc này. Hai người liếc nhau, sau đó đứng dậy.
Đúng là không còn động tĩnh gì thật. Chỉ có hai chiếc chuông treo ở hai cái cây đang dần dừng lại.
Giang Luyện đi tới quan sát sợi dây, nơi đó không có đoạn dây đứt, cũng không có dấu vết gì để lần theo cả. Nhưng anh chắc chắn rằng sợi dây vẫn còn ở đó: Vào mùa này, trong rừng sâu có rất nhiều cành khô, lá rụng. Chỉ cần buộc một sợi dây nhỏ bên dưới lớp lá cây thì có nằm sấp xuống nhìn cũng chẳng nhìn ra, chứ nói gì đến chuyện đang đi đường.
Anh đã hiểu những lần nghỉ ngơi trước Bạch Thủy Tiêu đi tới đi lui làm gì rồi: Cô ta đang bố trí cơ quan. Mà còn bố trí rất nhiều nữa, có điều mấy lần trước anh và Mạnh Thiên Tư khá may mắn nên không đụng phải thôi.
Lúc này Mạnh Thiên Tư đang đứng dưới gốc cây phía Đông, ngẩng đầu nhìn lên cao. Hình như cô đã phát hiện được thứ gì, nên vẫy tay gọi anh.
Giang Luyện đi tới bên cô.
Trên cái cây không cao lắm, có treo tầm mười chiếc chuông xen kẽ nhau. Chúng không được treo bằng dây thừng hay sợi chỉ, mà là những móc sắt nhỏ, móc sắt và trụ sắt đều đã rỉ ngoẻn, đủ để thấy tuổi tác của chúng đã cao.
Mạnh Thiên Tư nhìn quanh mặt đất, rồi nhặt một chiếc lông chim trên bụi cây gần đó lên: "Chắc hẳn lúc dừng chân ban nãy, Bạch Thủy Tiêu đã vồ bắt chim sẻ."
Giang Luyện lập tức hiểu ý cô.
Đã rõ, Bạch Thủy Tiêu đặt một sợi dây nhỏ ở giữa đường, hai đầu buộc hai con chim sẻ. Cũng không biết cô ta dùng cách nào mà có thể khiến chim sẻ nằm yên như vậy. Một khi có người vấp vào đoạn dây, đầu dây buộc con chim sẽ lỏng ra, và con chim sẽ vỗ cánh bay lên cao —— trên ngọn cây ở ngay đó thì được treo một đám chuông, khi con chim bay lên cây, va phải trụ sắt, sẽ làm quả chuông rung lên.
Mà tiếng chuông vang lên, cũng chính là tiếng cảnh báo.
Hướng đi của câu chuyện đã thay đổi. Giang Luyện cảnh giác nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ với Mạnh Thiên Tư: "Ta cứ trốn đi trước đã. Nếu cô ta quay lại kiểm tra, thì chúng ta sẽ ra tay."
Mạnh Thiên Tư không đáp lời anh, cô đang cau mày, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
Bạch Thủy Tiêu chắc chắn có nghe thấy tiếng chuông. May mà lúc trước bọn họ cách nhau khá xa, nên dù cô ta có quay lại, cũng mất kha khá thời gian —— Giang Luyện kéo Mạnh Thiên Tư trốn vào sau một thân cây.
Sau đó anh chợt nghe thấy Mạnh Thiên Tư nói: "Đây là bức tường biên giới nhỏ mà."
Giang Luyện sửng sốt: "Bức tường biên giới Miêu Cương?"
Anh chỉ nghe nói mỗi tường biên giới Miêu Cương thôi, đó là Trường Thành phía Nam."
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không phải, là tường biên giới nhỏ cơ. Lúc trước người Miêu sợ quân đội biên giới xâm chiếm, nên tỉ mỉ chế tạo các cạm bẫy, cơ quan, tạo thành từng phần rải rác. Dù nó không phải tường, nhưng lại hơn hẳn tường, nên mới được gọi là bức tường biên giới nhỏ —— đây là trận Linh Tước, chuyên dùng để cảnh báo, đề phòng quân đội biên giới đánh lén. Vị trí của chuông được xếp xen kẽ, cao thấp, nên dù gió thổi cũng không đụng được vào nhau, càng không thể tự kêu được, trừ phi có chim sẻ bay từ dưới lên... Bạch Thủy Tiêu đã lợi dụng trận Linh Tước có từ sẵn để bố trí cơ quan."
Cô bảo Giang Luyện: "Anh chú ý động tĩnh xung quanh nhé. Tôi phải hồi tưởng lại bản đồ Tương Tây... hẳn là có thể nhớ ra được chút gì đó."
Nói rồi cô nhắm mắt lại.
Mặc dù cô không thể dán thần nhãn như Giang Luyện, nhưng cô có khả năng ghi nhớ bản đồ hơn hẳn người thường: Vào buổi tối hôm Lưu Thịnh bị giết, cô từng cho người treo bản đồ Tương Tây ở trong phòng, dùng mắt lửa quan sát kỹ càng bức tường biên giới nhỏ. Nếu như cô có thể nhớ lại vị trí của trận Linh Tước, và địa hình xung quanh, thì có thể suy luận ra được vị trí đại khái hiện tại. Từ đó hai người sẽ có phương hướng rõ ràng hơn, sẽ không đến bị lạc ở nơi này.
Giang Luyện không quấy rầy cô, mà chỉ lưu ý xung quanh, càng chờ anh càng lo lắng: Theo lý thuyết, lúc này Bạch Thủy Tiêu hẳn là đã quay lại xem xét tình hình rồi. Bởi có khả năng không phải người vấp vào sợi dây, mà là chim thú qua đường. Lúc này cô ta vẫn chưa xuất hiện, rất có thể là đã phát hiện ra điều gì. Loại chuyện theo dõi này, rất dễ đảo khách thành chủ, một giây trước anh còn là kẻ theo dõi, một giây sau đã thành kẻ bị theo dõi...
Đang nghĩ ngợi, anh bỗng nhìn thấy phía xa xuất hiện một đốm pháo hoa màu đỏ cam.
Nói là pháo hoa thì cũng không đúng lắm, vì nó giống một đám sương mù hình cánh hoa có màu đỏ, nổi bật trên nền trời u ám hơn.
Giang Luyện không còn xa lạ với cảnh tượng này nữa. Vì tối hôm bám theo Bạch Thủy Tiêu, cô ta cũng từng dùng loại pháo hoa này, để gọi máy kéo đến đón: Trên người Bạch Thủy Tiêu không mang nhiều đồ lắm, có lẽ cô ta đã giấu một số thứ trên con đường mình hay đi, để tiện dùng trên đường.
Bạch Thủy Tiêu này đúng là quen biết nhiều, đi đâu cũng có người giúp đỡ.
Giang Luyện nói nhỏ: "Cô ta đang tìm người giúp đỡ."
***
Hiệu suất của Sơn hộ Vũ Lăng quả nhiên rất cao. Chiều ngày hôm sau, đã có đủ loại công cụ, trang bị, xe dừng ở cổng trại Bá Kháng. Theo kế hoạch định sẵn, sau khi tập hợp với đám Mạnh Kính Tùng, thì bọn họ sẽ đi thẳng vào rừng treo mật núi.
Mạnh Kính Tùng rất hài lòng với tốc độ này. Chỉ là lúc ra đón người, anh ta lại gặp được một người không nên xuất hiện ở đây.
Tân Từ.
Mạnh Kính Tùng nhíu mày: "Cậu đi theo làm gì?"
Tân Từ nghiêng đầu đáp lại: "Nói gì vậy? Thiên Tư không phải là bà chủ của tôi à? Chẳng lẽ tôi không nên lo cho cô ấy sao?"
Mạnh Kính Tùng rất không khách sáo: "Nếu bây giờ là đi trang điểm cho Thiên Tư, thì không có ai thích hợp hơn cậu cả. Nhưng với tình hình lúc này, cậu đi cũng chỉ thêm phiền thôi, chứ chẳng làm được gì cả."
Mặt Tân Từ nóng lên. Luận giá trị vũ lực, đúng là anh ta xếp hạng bét, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn, bảo anh ta ở lại Vân Mộng Phong chờ thì anh ta không chịu được: Anh ta thà là cổ vũ cho lái xe, trông coi thiết bị, dụng cụ còn hơn là ngồi nhà chờ. Ít nhất thì còn giúp được một chút.
Đang lúc xấu hổ, Tân Từ bỗng nhìn thấy Thần Côn đang nhảy nhót ở gần đó, nên vội nói: "Ông ấy cũng là người ngoài, mà vẫn được đi kìa."
Mạnh Kính Tùng nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau đó lại quay đầu lại, lạnh lùng đáp: "Trong bụng người ta có hàng."
Nếu đã đến rồi, Mạnh Kính Tùng cũng không định đuổi Tân Từ về. Dù sao sau chuyện này, hai người vẫn phải làm "đồng nghiệp" tiếp, nên không thể làm gì quá đáng được. Nhưng đúng là anh ta cảm thấy rất bực mình: Không nghĩ lại xem mình làm được gì, mà cứ xông lên trước, đúng là đại thái giám.
Mạnh Kính Tùng bỏ mặc Tân Từ đứng đó, gọi Liễu Quan Quốc sang một bên nói chuyện.
Hai ngày nay, Liễu Quan Quốc rất bận rộn, tiền phương hậu phương, việc lớn việc nhỏ đều do ông ta điều hành. Chỉ vì một câu nói của Mạnh Kính Tùng, mà Liễu Quan Quốc phải chạy nhiều đến mức muốn gãy chân, nói nhiều đến mức muốn rách miệng.
Ông ta cầm điện thoại di động, chạy tới.
Mạnh Kính Tùng hỏi: "Đầu bên đó có tiến triển gì không?"
Liễu Quan Quốc là một người cần cù chăm chỉ, tiếc là không đủ thông minh. Ông ta gật đầu liên tục: "Có chút... tình huống. Người chúng ta đi tìm hiểu khắp nơi mà. Có hai nhóm người báo lại là ở trong núi sâu có tín hiệu hoa."
Tín hiệu hoa?
Tân Từ kích động: "Là của Thiên Tư à?"
Cái này ai mà biết được. Liễu Quan Quốc đáp rất cẩn thận: "Có một số người lên núi khảo sát hoặc thám hiểm cũng mang theo thiết bị phát tín hiệu. Nên rất khó để xác định được đó có phải của Mạnh tiểu thư không. Nhưng cũng có khả năng là Mạnh tiểu thư gặp được bọn họ ở trong núi, sau đó mượn dùng tạm."
Mạnh Kính Tùng cắt lời ông ta: "Không phải của Thiên Tư. Nếu mà gặp được người thám hiểm hoặc đội khảo sát, thì cô ấy có thể mượn được những thiết bị tốt hơn. Mà tín hiệu là phát cho người hiểu xem. Cô ấy sẽ không phát một tín hiệu mà chúng ta không hiểu nó là gì."
Liễu Quan Quốc vội vàng gật đầu: "Cũng phải."
Tân Từ không ưu cái kiểu nói chắc như đinh đóng cột của Mạnh Kính Tùng: "Đừng nói chắc chắn như thế. Không phải của Thiên Tư, biết đâu lại là của Bạch Thủy Tiêu thì sao? Theo tôi thấy, tất cả những gì bất thường, đều phải chú ý..."
Rồi lại hỏi Liễu Quan Quốc: "Trong núi có hay có tín hiệu hoa không?"
Liễu Quan Quốc hơi chần chừ: "Cái này rất hiếm thấy. Mà tín hiệu bình thường chỉ là một điểm sáng thôi, còn đây lại là hình bông hoa."
Tân Từ nhìn Mạnh Kính Tùng: "Có thấy không? Bình thường không thấy, Thiên Tư vừa mất tích thì lại xuất hiện... Không chú ý tới nó là không được đâu. Anh không thể cho mấy người đi xem sao à? Có phải thiếu người đâu."
Mạnh Kính Tùng im lặng, anh ta có một ưu điểm là không làm việc theo cảm tính. Chỉ cần lời đối phương nói có lý, có lợi cho Thiên Tư, thì anh ta đều nghe lọt: "Có thể xác định vị trí cụ thể của tín hiệu không?"
Liễu Quan Quốc lắc đầu: "Trợ lý Mạnh, nhìn núi mà chết ngựa đấy. Tín hiệu trong núi sâu thì chỉ biết được phương hướng đại khái thôi, chứ không thể xác định đúng khoảng cách được. Có thể là một ngày, nửa ngày, cũng có thể là ba ngày, năm ngày."
(*) Nhìn núi mà chết ngựa: Ý chỉ ngọn núi nhìn thì gần, nhưng thực tế lại rất xa, muốn đi được tới đó thì ngựa cũng chết vì mệt.
Vậy thì cũng không làm gì được, chỉ có thể chú ý thôi. Mạnh Kính Tùng bực mình, đang định gọi mọi người xuất phát, thì Liễu Quan Quốc lại đột nhiên nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi. Trợ lý Mạnh, cái lĩnh Phá Nhân kia..."
Lĩnh Phá Nhân này Mạnh Kính Tùng vẫn còn nhớ rõ: "Làm sao?"
'Hôm qua, chúng ta cho người đi hỏi thăm đó. Hôm nay có một nhóm người đi qua đó, nói lại là trong trại không có ai cả."
"Đều ở trong nhà?"
"Không phải, là không còn ai ở trong đó nữa." Liễu Quan Quốc chỉ hận mình không biết ăn nói, không thể giải thích rõ ràng được: "Giống như kiểu bốc hơi khỏi nhân gian ấy. Trong trại ngoài trại đều không có người. Quần áo trong giỏ đang giặt dở vẫn còn ngâm trong chậu, lớp tro dưới bếp lò vẫn còn nóng, mà cơm canh vẫn còn nguyên trên bàn cơ..."
Ông ta lẩm bẩm: "Không biết có phải chạy trốn không nữa. Nhưng mà có tin gì về việc chính phủ đến điều tra vùng này đâu nhỉ?"
Chạy trốn? Chạy trốn thì càng phải xóa bỏ những dấu vết tụ tập phi pháp này chứ?
Trong nháy mắt, Mạnh Kính Tùng đột nhiên nhớ đến một chuyện: "Lĩnh Phá Nhân trống không là trước hay sau khi tín hiệu hoa kia được phát ra?"