Quyển 8: Thang Trời Côn Lôn - Chương 107

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:10:22

Thần Côn đưa mắt nhìn Tông Hàng lặn xuống nước. Một nửa số sơn hộ đi vào hang động, Tiển Quỳnh Hoa và Khúc Tiếu cũng tới. Nhưng họ không đứng lộn xộn xung quanh bờ mà sắp xếp rất trật tự, các tầng lớp xen lẫn vào nhau: Đội đầu tiên khiêng súng gây mê, có người nằm bên bờ nước, cũng có người chiếm cứ vị trí trên cao. Những người còn lại có người khoác súng thật, có người cõng súng phun lửa, còn có người dự định thả lưới ở ven bờ. Dáng vẻ giăng kín khắp nơi này khiến Thần Côn thán phục: Sơn quỷ đúng là làm đâu chắc đấy, thận trọng. Việc như thế này thuyền nhỏ thì sễ quay đầu, nhưng thuyền lớn... lại đúng là đông người nhiều sức. Ông nhìn thấy Lộ Tam Minh đang trông nom một đống dụng cụ, đoán là dụng cụ thăm dò nên mò đến xem. Trên màn hình có thể nhìn thấy hai điểm sáng, một cái nằm im dưới đáy hồ, cái còn lại thì đang nhanh chóng đến gần cái kia. Thần Côn chê món đồ này biểu thị không rõ ràng: "Chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái điểm sáng thế thôi á? Không thể thấy rõ hình dạng người à?" Lộ Tam Minh phổ cập giáo dục cho ông: "Thần tiên sinh, anh phải biết đủ chứ. Ánh sáng hồng ngoại ở trong nước suy giảm rất nhanh, rất khó chụp hình ở dưới nước trong thời gian dài. Cái máy này của chúng tôi là kết hợp cả máy thăm dò sự sống nữa, tối tân lắm rồi." Cũng phải, Thần Côn cảm thấy mình quá bay bổng: Trước kia chỉ có mỗi hai bàn tay trần thì ông chẳng chê bai bao giờ, bây giờ cho ông món đồ tối tân như thế, ông còn kén cá chọn canh. Ông nín thở quan sát. Khoảng cách giữa hai điểm sáng càng ngày càng gần, sau cùng chúng tụ lại một chỗ, không biết là đang đánh nhau hay đứng không nữa. Đang nóng ruột nóng gan, Tì Hưu đứng bên bỗng chỉ vào một chỗ trên mặt nước kêu to: "Xem, xem, xem kìa!" Nơi đó sóng nước cuộn trào, hiển nhiên là có liên quan tới bên dưới. Thần Côn đang hoảng hồn, Lộ Tam Minh lại kéo ông: "Đi rồi! Xem! Nó di chuyển rồi!" Ông cúi đầu nhìn xuống màn hình. Quả nhiên cái điểm vẫn luôn nằm im ở dưới đáy hồ đã đột nhiên di chuyển. Những sơn hộ bày trận ở xung quanh nghe vậy thì đều thở phào. Còn có người nói: "Mấy việc thế này nên để thủy quỷ đến làm, chúng ta là núi sao giải quyết được đồ trong nước chứ." Thần Côn chẳng phụ họa theo, ông chỉ liên tục thay đổi vị trí để nhìn xem có bắt được cái vầng sáng mỏng manh rực rỡ sắc màu kia. Không chỉ mình ông mà đám Tiển Quỳnh Hoa, Mạnh Kính Tùng cũng dõi theo mặt nước. Nhưng có đôi khi đời rất ngang trái, càng muốn thấy lại càng không thấy được. Đúng lúc đó một tiếng nước ào ào, Tông Hàng ngoi lên khỏi mặt nước. Chiếc mũ đầu cá của bộ đồ cá sấu đã bị anh bỏ xuống, đang lơ lửng sau cổ. Anh đưa tay lau nước trên mặt rồi nói to: "Cháu nhìn thấy Mạnh tiểu thư và người bạn của cô ấy đều ở bên dưới." Nói xong anh bơi nhanh vào trong bờ. Ở bên dưới? Thần Côn mừng rỡ chạy tới đón. Mấy người Tiển Quỳnh Hoa cũng vây quanh. Do quá nhiều người vây kín cả mép hồ làm Tông Hàng phải ngâm trong nước, không sao lên bờ được. Anh ngửa đầu nhìn bọn họ: "Mọi người đừng lo, hai người kia đều không sao cả. Họ còn vẫy tay với cháu nữa." Khúc Tiếu nghe vậy lại đỏ bừng hai mắt. Tiển Quỳnh Hoa thì thở phào rồi lại thấy khó hiểu: Mặc hồ này không có chỗ thoát nước, nói cách khác cũng không có đường nước chảy, thì hai người họ ở chỗ nào mà đòi vẫy tay? Tông Hàng nói: "Bên dưới đó có một uyên đoàn." (*) Đoàn là vật hình trònBé mèo dễ thương ghê. Nói đến đây anh hơi ngượng ngùng: "Ừm... Mọi người có thể nhường đường chút không? Cháu đi quá vội, còn rất nhiều thứ chưa học xong phải chụp ở trong điện thoại. Cháu phải... xem lại đã." Mấy người Tiển Quỳnh Hoa sửng sốt rồi vội vàng đứng tránh ra cho anh lên bờ. Tông Hàng lên bờ thì móc điện thoại trong bao ra. Đến khi bấm mở lại ngẩng đầu nhìn xung quanh: Học ở trước mặt bao người thật là mất tự nhiên. Mạnh Kính Tùng ho khẽ hai tiếng: "Cô Bảy, nếu Thiên Tư không sao mà thủy quỷ cũng có cách giải quyết thì để họ xử lý đi. Chúng ta đừng xúm quanh, cách thức độc quyền của nhà họ mình đứng vây xem không ổn lắm đâu?" Tiển Quỳnh Hoa thầm mắng mình ngớ ngẩn: Theo quy định cũ ngày xưa, nhìn trộm tài nghệ người khác ngang hàng với học lỏm, nhẹ thì hủy dăm ba chiêu, nặng phải đền mạng. Bà vội vàng gọi mọi người lùi lại phía sau. Thật ra Tông Hàng không phải người của thủy quỷ, ngay từ đầu anh đã chẳng có suy nghĩ đó. Còn thủy quỷ nhờ sơn quỷ giúp đỡ, đáng ra phải không được giấu giếm gì —— thấy Tiển Quỳnh Hoa hiểu nhầm, Tông Hàng định giải thích nhưng mọi người đã tản ra mất rồi. Anh mở điện thoại lên, lật từng tấm hình một: lúc đi quá vội không thể học hết được nên anh chụp hết vào trong điện thoại, để thỉnh thoảng lại lật xem. Đang lật qua lật lại bỗng cảm thấy là lạ. Tông Hàng ngẩng đầu lên thì thấy Thần Côn đang ngồi ngay bên cạnh. Đối với Tông Hàng phải nói là Thần Côn rất rất hiếu kỳ. Nghe thấy anh nói "uyên đoàn" mà mình lại chẳng biết nó là gì thì khó chịu. Nhưng lại không thể quấy rầy anh làm việc, thấy anh quay sang nhìn mình, ông vội vàng nói: "Cháu cứ làm đi, cứ làm đi." Rồi ông quay mặt ra phía hồ nước, lẩm bẩm một mình: "Uyên đoàn, ừ... Uyên đoàn." Tông Hàng có ấn tượng tốt với tất cả sơn quỷ. Từ nhỏ mẹ anh – Đồng Hồng đã dạy anh "Người ta đối xử tốt với con thì con phải biết ơn, không thể làm kẻ vô ơn được" —— Cho nên nếu sơn quỷ đang giúp thủy quỷ, giúp Táp Táp thì anh cũng nên tử tế với mọi sơn quỷ. Anh cúi đầu vừa lật ảnh vừa nói: "Uyên nghĩa là 'nước trong nước'. Người bình thường nhìn nước sẽ cho rằng toàn là nước, nhưng thật ra trong nước có nhiều bí ẩn lắm. Nó giống như cho chú một viên gạch pha lê trong suốt thì nhất định nó toàn là pha lê à? Nói không chừng một phần trong đó là thủy tinh trong suốt, chẳng qua mắt người không phân biệt được thôi." Đây là đang phổ cập khoa học cho mình hả? Thần Côn vội vàng ngồi sát vào. Tông Hàng một công đôi việc, vừa xem ảnh vừa nói với ông: "Uyên đoàn trong nước có rất nhiều loại. Ví dụ như có một loại tên là 'uyên dưỡng thi'. Nói trắng ra thì nó là quan tài bằng nước. Xác chết bỏ vào trong uyên dưỡng thi thì qua rất nhiều năm cũng không mục nát, mặt mày như lúc còn sống. Có một quãng thời gian trong lịch sử còn có người đến nhờ thủy quỷ giúp đỡ, hy vọng mình có thể được đưa vào uyên dưỡng thi. Nhưng sau này thì không thịnh hành chuyện đó nữa —— mấy uyên đoàn kiểu này quá ít, rất khó tìm." Thần Côn tiếc nuối vì mình không mang sổ theo. Nếu không ông đã móc ra viết roẹt roẹt rồi. Thấy Tông Hàng không chê ông phiền, Thần Côn lại mặt dày hỏi thêm mấy câu: "Thế... ví dụ như đưa người vào quan tài uyên dưỡng thi rồi, mà nơi đó bỗng dưng được mở đường thủy, sẽ bị phát hiện mất, thế phải làm sao?" Tông Hàng nói: "Đuổi uyên đó. Cũng như đuổi dê đuổi bò vậy. Đuổi quan tài nước đó sang chỗ khác." Hình ảnh này... Thần Côn cảm thấy phải kể lại cho Giang Luyện nghe: Thế này còn không phải là cản thi dưới nước sao? Ông tưởng tượng trong đầu cái cảnh thủy quỷ vung roi đuổi đám quan tài nước ở dưới đáy sông bơi đi... Quá hay ho. Đang suy nghĩ miên man, Tông Hàng bỗng lộ vẻ vui mừng. Anh phóng to trang sách kia lên xem một hồi rồi gật đầu liên tục: "Tìm được rồi. Mình đã bảo là nhớ mang máng mà, hẳn là cái này rồi. Uyên cố định nước." Uyên cố định nước là cái gì chứ? Thần Côn chỉ có thể liên tưởng đến Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ Không: "Là thứ gì đó có thể cố định nước à?" Tông Hàng giải thích cho Thần Côn: "Cũng giống như một đoạn nước đang chảy, chú thả ở hai đầu hai cái nút chai thì có phải đoạn nước đó sẽ bị cố định thành một đoạn nước đọng không chảy nữa không? Hoặc là so với cái bồn tắm, chú chặn ống thoát nước của nó lại thì nước bên trong cũng không chảy đi được nữa. Uyên cố định nước có tác dụng như vậy." "Con người cũng đừng ngớ ngẩn mà đi vào trong đó. Vì đa số những người vào đó đều không ra được, sẽ chết đuối ở trong đó —— Có đôi khi rõ ràng một người biết bơi rơi vào trong sông lại không thể bơi lên được. Người trên bờ chỉ cảm thấy anh ta đang vùng vẫy dưới nước, nhưng rất có khả năng anh ta bị nhốt ở trong uyên cố định nước." Thần Côn nghe mà lạnh sống lưng. Ông thầm cảm thấy may mắn vì mình không biết bơi. Ông lại hỏi thêm: "Người chết đuối thì cứ ở trong đó luôn à?" Tông Hàng lắc đầu: "Uyên cố định nước không phải là uyên dưỡng thi. Nó sẽ thả người chết ra, hoặc phải nhờ một lực kéo rất lớn mới kéo được người bên trong ra —— không biết Mạnh tiểu thư và bạn cô ấy vào đó kiểu gì. Xem ra là trong hang động bên dưới có lực hút kéo bọn họ vào." Thần Côn sốt ruột: "Thế... Thế phải cứu họ kiểu gì? Thả dây thừng xuống đó à?" Tông Hàng dội cho ông một xô nước lạnh: "Không thả vào được đâu. Chú nghĩ xem nó chính là một cái nút lọ. Đồ chết không vào được, mà đồ sống vào đó cũng thành đồ chết và bị đẩy ra —— Tóm lại vẫn là không vào được, cái gì cũng không thể vào được. Cháu không sợ lặn trong nước, nhưng vừa rồi cháu thử kiểu vào uyên đoàn mà không sao đi sang bên kia được. Cuối cùng đành phải lùi lại. Thế nên cháu mới nói Mạnh tiểu thư và bạn cô ấy vào được đó đúng là điều kỳ lạ." Đầu óc Thần Côn rối tung: "Ý của cháu là hiện tại không có cách nào cả?" Tông Hàng không đáp lại mà cúi đầu xem ảnh trong điện thoại. Trước mấy tấm, sau mấy tấm, xem đi xem lại rồi lại nói thầm: "Sao uyên đoàn lại ở đây nhỉ? Nó không nên mọc ở đây..." Thần Côn hoang mang: "Thế nó mọc ở đâu?" "Sông lớn, hồ lớn đó. Uyên đoàn rất ít, chỉ có những nơi rộng như vậy mới tạo ra uyên đoàn được. Cái này chắc chắn là bị đuổi đến đây." Nhanh như chớp, Thần Côn thốt lên: "Thủy quỷ đuổi nó đến đây?" Tông Hàng thuận miệng trả lời: "Có thể lắm. Ngoài thủy quỷ ra hình như cũng không ai biết đuổi." Thần Côn lắp bắp: "Thủy... thủy quỷ cũng tham dự vào chuyện này hả?" Lời nói này Tông Hàng không hiểu. Anh ngẩng đầu nhìn Thần Côn. Thần Côn chẳng còn hơi sức giải thích cho anh. Ông cảm thấy môi mình khô cong: Chắc chắn là vậy, thủy quỷ cũng tham dự vào chuyện ở nơi này. Người của tộc Xi Vưu đổ nắp đồng thau. Nhà họ Thịnh giữ chuông góp xương, tạo nên ba cỗ quan tài. Nhà họ Huống cũng có tham dự, bằng không con cháu đời sau đã không biết bí mật này. Còn thủy thủy đuổi uyên cố định nước đến đây, nói không chừng còn thả cả cá sấu nữa... Tất cả đều tham dự, cùng nhau tạo nên một mê cung giấu đồ này. Hai người nhìn nhau một lúc, Thần Côn bỗng nảy ra một suy nghĩ lớn mật: "Người sống đi vào, nó cho thành người chết rồi nhả ra —— thế là nhả ra bên này hay bên kia?" Tông Hàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Anh ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Có thể là cả hai bên." *** Giang Luyện tưởng rằng có người tới thì khoảng cách được cứu sẽ không xa. Mạnh Thiên Tư cũng có chung suy nghĩ với anh. Cô còn từng có suy nghĩ ở trong này rất tốt —— đi ra ngoài lại phải đối mặt với bao nhiêu người, quá nhiều điều rối bời. Không ngờ người kia ngó mặt xuống cười với bọn họ xong thì chẳng xuất hiện nữa. Thế là thế nào? Hai người đưa mắt nhìn nhau, lúc này chẳng ai còn nhớ tới chuyện mệt nhọc, đói khát nữa. Gương mặt đó chắc hẳn không phải sơn quỷ. Với cả người có thể đi vào trong bọc nước đó mà không hoảng loạn thì ắt không phải người bình thường —— Giang Luyện đoán đó là người của thủy quỷ. Thủy quỷ đến rồi, còn chào hỏi bọn họ nghĩa là con cá sấu bên trên đã bị dụ đi. Thế sao không cứu hai người lên luôn? Không rõ cũng chẳng đoán ra được. Giang Luyện an ủi Mạnh Thiên Tư: "Không sao đâu, làm việc tốt thường gian nan. Có lẽ họ đang bận việc khác." Mạnh Thiên Tư gật đầu. Ban đầu, cô nghĩ người cứu viện sắp đến mà trông thấy cô nằm trong lòng Giang Luyện thì khá xấu hổ nên cố ngồi dậy. Ai ngờ ngồi một lúc không thấy gì nên lại dựa vào anh, còn gật gà nữa. Quái lại, lại mơ thấy bị lửa thiêu. Lửa cháy rừng rực làm cô không sao mở mắt được. Cô đang chạy quanh trong ánh lửa bỗng tìm được phương hướng. Cô định chạy qua đó nhưng vừa mới đi tới bên đã dừng lại. Trong đầu cô có một giọng nói văng vẳng: "Đừng đi, dù có thế nào cũng không được đi!" Khi bị Giang Luyện lay dậy, đầu cô đầy mồ hôi, miệng vẫn còn nỉ non: "Đừng đi, đừng đi." Giang Luyện lo lắng nhìn cô. Mạnh Thiên Tư cười với anh, định giải thích là mình gặp ác mộng, nhưng chưa kịp nói người cô đã cứng đờ lại. Giang Luyện phát hiện vẻ lạ thường của cô, cũng chú ý tới ánh mắt của cô. Sau lưng anh bỗng lạnh run, vội vàng quay đầu lại. Con cá sấu kia xuống dưới rồi! Hẳn là con cá sấu nhỏ, vì với thân hình của con cá sấu lớn thì không thể vào trong bọc nước này được. Con cá sấu miệng đầy răng giãy giụa, vùng vẫy trong bọc nước trông rất đáng sợ. Chắc chắn bên trên đã xảy ra chuyện gì, bằng không sao họ có thể để nó xông vào đây? Giang Luyện rất muốn cười. Bây giờ anh thật sự chẳng còn sức để vung nắm đấm nữa. Với cả dưới này nhỏ như vậy thì trốn đi đâu được? Khi đầu cá sấu phá vỡ bọc nước, Giang Luyện cảm thấy đầu mình ong lên. Anh ôm Mạnh Thiên Tư, nói khẽ: "Thiên Tư, đừng sợ, cứ vậy đi." Mạnh Thiên Tư nhắm nghiền hai mắt, cũng ôm lấy anh, chỉ đáp lại một tiếng "ừ" nho nhỏ. Sau đó ngoài mùi tanh tưởi ra không còn gì nữa cả. Giang Luyện thấy lạ, quay đầu lại nhìn. Đầu con cá sấu cùng với nửa thân trên rũ xuống, lắc lư chầm chậm. Nó chết rồi. Trên cổ cá sấu có một sợi dây thừng, còn treo cả một chiếc bình thủy tinh. Trong bình có mấy cây gậy chiếu sáng chưa sử dụng và mấy cuộn giấy, trông qua khá giống với bình ước nguyện. Giang Luyện buông Mạnh Thiên Tư ra, bảo cô ở yên đó còn mình thì đứng dậy đi đến gần quan sát. Mạnh Thiên Tư rất căng thẳng. Cô sợ con cá sấu kia giả chết, hoặc chưa chết hẳn, đợi Giang Luyện đến gần thì cho anh một cú đớp. May mà không phải. Giang Luyện đập vỡ bình thủy tinh, mở cuộn giấy ra xem. Mới liếc sơ qua anh đã đi tới ôm lấy cô: "Đi thôi, Thiên Tư, con cá sấu này là dây thừng mà họ thả vào để cứu chúng ta." Lúc đứng dậy hai người bất cẩn cọ phải cái vòng lông phượng hoàng. Đám lông chim đó ban đầu nằm ở thế cân bằng, lơ lửng trên không trung, lúc này không biết có phải do tương tác tĩnh điện không mà vớ đâu dính đấy. Giang Luyện cũng không thèm phủi chúng. Anh nhanh chóng cởi chiếc dây thừng quấn ở cổ con cá sấu ra, buộc vào người mình và Mạnh Thiên Tư, rồi bảo cô: "Hít sâu một hơi đi, lát nữa lại vào nước rồi." Nói xong anh bật gậy chiếu sáng, lắc lư lên phía trên. Chẳng bao lâu sau, một lực kéo mạnh mẽ kéo hai người lên. Ra khỏi bọc nước rồi mà vẫn kéo làm hai người bị lôi đi một đoạn dưới đáy hồ. Giang Luyện ôm chặt người Mạnh Thiên Tư, tay thì bảo vệ phần gáy của cô, còn mình thì cố mở mắt. Anh không biết mình có nhìn nhầm không: Hai người buộc ở chỗ cổ con cá sấu nhỏ, nhưng cái đuôi của con cá sấu nhỏ lại bị buộc chung với con cá sấu to —— thảo nào sau khi con cá sấu nhỏ chết, nó không rơi thẳng xuống bên dưới. Mà lực kéo mạnh mẽ này hiển nhiên là đến từ con cá sấu lớn. Con cá sấu lớn bò loanh quanh trong hồ một hồi chợt quay đầu lại há miệng cắn. Khi thấy đầu cá sấu thò đến gần, da đầu Giang Luyện run lên. May mà khi còn cách một đoạn, nó lại dừng lại. Với cả dù nó nhào tới cũng không sao hết —— Giang Luyện nhìn thấy rõ ràng, miệng con cá sấu này luôn luôn mở, có thứ gì đó bám chặt lấy hai hàm của nó. Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến anh ngạc nhiên hơn. Một con cá hình dạng kỳ lạ chui ra khỏi miệng cá sấu. Con cá này có bàn tay như tay người, nó còn giơ tay ra mở đầu cá. Giang Luyện không nín thở được nữa, anh sặc nước. Trong lúc mơ màng, anh nhìn thấy bên chiếc đầu cá được nhấc lên để lộ ra một gương mặt trẻ tuổi đang mỉm cười. Người nọ nhanh chóng bơi tới cắt đứt dây thừng trên người bọn anh, rồi kéo anh và Mạnh Thiên Tư bơi về phía mặt hồ.