Lưu Thịnh nhếch môi cười: "Không sao, thế thì tôi ngồi đây đợi vậy. Lâu lắm mới có một lần chú Dát làm mặt quỷ hút thuốc, nếu bỏ lỡ thì không biết phải chờ đến bao giờ nữa."
Nói xong, Lưu Thịnh cởi gùi xuống, ngồi thẳng ở dưới mái hiên, giơ một tay lên xoa trán, đúng tư thế của người đi đường xa, ngồi nghỉ chân. Một tay khác đặt trên gùi một cách rất tự nhiên, sau đó lặng lẽ mò xuống dưới lớp vải che.
Vi Bưu không làm gì được, bình thường Lão Dát cũng hay loay hoay đào đào, đục đục mấy miếng gỗ, nhưng trong mắt anh ta, cũng chỉ là một ông thợ mộc bình thường thôi —— mặt quỷ hút thuốc gì đó thì có gì hay ho đâu.
Nhưng mà người này không chịu đi, thì anh ta cũng không thể đuổi thẳng được. Thế là Vi Bưu đành phải căn dặn Lưu Thịnh: "Vậy anh đừng làm ồn nhé, em gái tôi dễ tỉnh giấc, nên đừng nói quá to."
Lưu Thịnh gật đầu liên tục. Anh ta có một gương mặt em bé, lúc cười, hai con mắt cong lên như đuôi cá, trông rất thân thiện. Dù Vi Bưu có không thích, thì cũng không dám nói gì, đành phải xoay người đi lên lầu.
Vừa mới đi được hai bước, bỗng nghe thấy tiếng ong ong ong, sau đó là tiếng kêu của Lưu Thịnh: "Anh! Đứng im, con ong! Con ong nó đốt anh!"
***
Ong độc trên núi thì Vi Bưu đã từng nghe thấy, nhưng anh ta không có kinh nghiệm xử lý, nên nghĩ rằng cứ nghe theo lời dân bản xứ chắc cũng không sai. Thế là anh ta đứng lại, không dám động đậy, mà chỉ dám nghĩ thầm: Người chạy, tất nhiên con ong sẽ đuổi theo, nhưng người không chạy, thì càng giống cái bia ngắm chứ nhỉ? Chẳng lẽ con ong sẽ không đốt người đang đứng à?
Đột nhiên, anh ta cảm thấy trên gáy bị thứ gì đó châm vào, đúng là bị ong đốt, nên định giơ tay ra đánh. Lưu Thịnh lại xông tới ngăn anh ta lại: "Anh, đừng đánh, đánh sẽ nát tay đấy. Ngòi nó mà đứt thì còn lâu mới hết sưng. Anh cúi xuống một chút đi, anh quá cao... Em lấy ra giúp anh."
Vi Bưu cảm thấy cánh con ong chạm vào cổ mình. Nói ra thì rất là lạ, một người to con như Vi Bưu, không sợ dao súng, nhưng lại sợ những con côn trùng nho nhỏ này —— da đầu anh ta run lên, ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Lưu Thịnh cẩn thận giơ tay ra, nắm chặt lấy đôi cánh trong suốt của con ong.
Vi Bưu chỉ cảm thấy có dòng nước lạnh như băng chảy vào trong cơ thể. Anh ta giật nảy mình, vội vàng giơ tay lên che gáy, lùi lại hai ba bước, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lưu Thịnh.
Lưu Thịnh giơ tay lên, ở giữa ngón cái và ngón trỏ có một con ong đen vàng, và vẫn còn đang lải nhải: "Anh, anh nhìn này, con ong này độc lắm. Người trên núi như bọn em cũng phải sợ nó ấy. Bị nó đốt thì sẽ choáng váng không đi nổi luôn."
Thật sao? Đầu óc Vi Bưu quay cuồng, ánh mắt nhìn Lưu Thịnh đã xuất hiện bóng chồng. Anh ta định đi về phía trước, nhưng không sao đi thẳng được, vừa nhấc chân đã thành hình số 8. Chưa đi được mấy bước, hai chân đã vấp vào nhau, cả người ngã quỵ xuống đất.
Với trọng lượng của anh ta, nếu mà rơi xuống đất thì sẽ tạo ra động tĩnh. Lưu Thịnh vội vàng xông tới đỡ lấy vai anh ta, sau đó đánh ngất.
Tiếp đó Lưu Thịnh nhìn chỗ Mạnh Kính Tùng đứng, giơ tay lên tỏ vẻ "ok".
***
Mạnh Kính Tùng bỏ kính viễn vọng xuống, mỉm cười như thể bị lây nhiễm nụ cười trên mặt Lưu Thịnh, sau đó quay lại nhìn Mạnh Thiên Tư: "Anh chàng này được đấy, đánh ngã một tên cao lớn mà không hề tốn chút sức lực nào."
Thật à? Mạnh Thiên Tư hơi tò mò, đi đến gần để xem, bên kia Lưu Thịnh đang trói Vi Bưu lại.
Mạnh Kính Tùng giải thích: "Thả con ong."
Thả con ong là một kỹ xảo chỉ lưu hành nội bộ của Sơn quỷ. Tất nhiên con ong đó là hàng giả, chỉ là nó được làm giống y như thật thôi: Bụng con ong là được làm bằng cao su, bên trong rỗng ruột, bên dưới cũng có một cái "ngòi ong", đôi cánh chính là cơ quan —— về mặt nguyên lý thì nó giống với kim gây tê, bóp cơ quan, thuốc mê sẽ được tiêm vào trong người.
Cho nên chỉ khác mỗi điểm anh "thả" thế nào thôi": Người khôn ngoan thì dùng lời nói để đối phương từ lúc trúng chiêu đến khi té xỉu đều không nghi ngờ mình, thậm chí còn chủ động phối hợp với mình. Đó chính là "bị bán còn đếm tiền giúp người" trong tục ngữ. Tất cả quá trình chỉ là một màn kịch, người đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Mặc dù Mạnh Kính Tùng không nghe thấy Lưu Thịnh nói những gì, nhưng chỉ với những gì anh ta nhìn thấy, thì cũng đủ để biết Lưu Thịnh làm rất trôi chảy.
Mạnh Thiên Tư âm thầm tính toán thời gian, khẽ gật đầu: "Đúng là không tệ."
Mạnh Kính Tùng nói: "Em có thể đào một số hạt giống tốt về Sơn Quế Trai để huấn luyện, cũng coi như là... người của em. Chỉ cần nâng đỡ bọn họ một chút trước mặt các bà là sẽ khác ngay."
Mạnh Thiên Tư lại không đồng ý: "Học nhiều như vậy để làm gì? Thời nay thái bình, học nhiều cũng chẳng dùng được. Múa dao điêu luyện cũng chẳng làm được Đại Đao vương, chỉ có thể đi đóng phim thôi —— Sơn quỷ chúng ta, bây giờ còn chẳng phải đi thăm núi nữa kìa. Tốn công đi học mấy thứ này... đời người ngắn lắm, chẳng thà cứ hưởng thụ đi."
Mạnh Kính Tùng yên lặng, có đôi khi anh ta rất bội phục miệng lưỡi của Mạnh Thiên Tư. Cô có thể nói không có chí tiến thủ thành một thứ cao siêu, thoát tục, cứ như thể cô rất thương xót những người khác vậy.
Nhưng anh ta biết mình không nói lại được cô, nên đành phải ngậm miệng lại, đưa mắt nhìn theo bóng Lưu Thịnh đi vào trong nhà —— dựa theo kế hoạch, cũng vì để an toàn, Lưu Thịnh chỉ được giao nhiệm vụ dò xét thôi. Sau khi xác nhận là đối phương có mặt đầy đủ, thì sẽ báo tin cho mọi người. Còn việc "đánh ngã đối phương" thì để tất cả mọi người cùng xử lý. Nhưng mà không sao cả, nếu anh ta có thể tự mình xử lý, thì càng có vẻ là Sơn quỷ rất mạnh.
Mạnh Kính Tùng cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị nhận thông báo.
***
Trước khi lên lầu, Lưu Thịnh đã buộc thêm đệm hổ ở dưới đế giày. Chiêu này là học theo con hổ: Đệm thịt ở dưới móng hổ rất dày, nên lúc đi đường không hề có một tiếng động nào. Sơn quỷ đã sống chung với núi, thì chuyện bắt chước các loài động vật là điều không thể thiếu được.
Anh ta lần theo bậc thang cũ kỹ, nhẹ nhàng đi từng bước một.
Tuy nói cứ báo tin là được, nhưng Lưu Thịnh vẫn luôn có một ý định "một mình đánh ngã ba người","bộc lộ tài năng" trong đầu: Bộc lộ tài năng trước mặt đại lão, tất nhiên là múa rìu qua mắt thợ, nhưng ai không muốn có biểu hiện tốt trước mặt lãnh đạo chứ? Không phải là mong được ban thưởng gì đó, mà chỉ là để đại lão cảm thấy "trong Sơn hộ Ngọ Lăng vẫn có người tài ba" thôi.
Đến gần đỉnh cầu thang, khi đã có thể nhìn thấy cánh cửa gỗ tầng hai. Loại nhà gỗ cũ thế này, bên cánh cửa đều bị mục hết, nên không thể cách âm được, nên thi thoảng vẫn nghe được tiếng người nói nho nhỏ.
Lưu Thịnh cảm thấy sợi dây trên đầu căng lên, anh ta vội vàng dừng lại, không dám thở quá to, rồi vểnh tai tập trung hết sự chú ý vào cánh cửa đó. Chẳng bao lâu sau, sống mũi anh ta đã chảy đầy mồ hôi.
Đa số là giọng của đàn ông, nghe rất kỳ lạ, cứng nhắc, chỉ nói vài từ, chứ không hề nói hết một câu. Có khi chỉ cách mấy giây, có lúc lại cách đến hai ba phút, toàn nói về màu sắc, ví dụ như "màu lam","màu đen".
Vậy là Giang Luyện cũng ở.
Lưu Thịnh liếm môi, hơi nghiêng người về phía trước: Có vẻ như Huống Mỹ Doanh cũng ở, mặc dù cô ấy không nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng ho khan nho nhỏ của con gái truyền ra, giống như là đang hắng giọng. Còn có cả tiếng chân ghế cọ vào nền nhà, đó là do người ngồi lâu trên ghế, mông bị tê nên nhích lên nhích xuống để thay đổi vị trí.
Lưu Thịnh thở dài một hơi, tốt, đã xác định, cả hai người đều ở...
Ngay lúc này, bên vai phải anh ta bị ai đó vỗ.
Lưu Thịnh quay đầu theo phản xạ.
***
Mạnh Kính Tùng nhìn chằm chằm ánh đèn trên tầng hai, rồi lại cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại: Có điểm kỳ lạ, so với lúc thả con ong vừa rồi, chuyến này Lưu Thịnh đi lâu quá.
Sự nôn nóng của anh ta đã khiến Mạnh Thiên Tư phải chú ý. Cô đi qua Mạnh Kính Tùng, nhìn xuống nhà sàn bên dưới, trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm bất thường: "Không đợi nữa, lập tức đi vào."
Mạnh Kính Tùng vẫn còn muốn tranh thủ: "Có thể là tình hình trong nhà khó xác định, Lưu Thịnh vẫn đang tìm cơ hội..."
Anh ta còn chưa nói xong, phía nhà sàn đã vọng tới một tiếng kêu thảm thiết của con gái. Âm thành này thực sự quá kinh khủng, Mạnh Kính Tùng chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình lạnh lẽo, Tân Từ thì giật nảy mình, ngay cả Lão Dát cũng đứng dậy, điếu thuốc lá trong tay rơi xuống đất.
Mạnh Thiên Tư quát lên: "Đi!"
Cô là người đầu tiên xông ra ngoài.
Theo một ý nghĩa nào đó, cô chính là tín hiệu hành động, Mạnh Kính Tùng lập tức đuổi theo, Liễu Quan Quốc và Khâu Đống đang chờ ở trên cây thấy vậy thì lập tức trèo xuống, chạy thẳng vào trong rừng. Tân Từ do dự một chút rồi cũng đuổi theo. Nhưng mà đoạn đường này không ngắn, lại thêm thể lực của anh ta không tốt, nên chẳng mấy mà đã rơi ở phía sau. Chỉ có mình Lão Dát chạy theo hai bước thì lại dừng lại. Vì ông nhớ tới câu "tôi không nhìn thấy gì, cũng chẳng nghe thấy gì cả" mình vừa nói, cảm thấy đi theo thì trái với lời đó, nên đành phải đứng lại, nhưng trái tim trong lồng ngực thì như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, bên nhà sàn, chắc chắn là xảy ra chuyện.
Mấy người, từ mấy phương hướng chạy tới nhà sàn như một dòng nước chảy xiết. Tiếng kêu của cô gái vẫn còn chưa dứt, khiến người ta càng nôn nóng hơn. Mấy hộ gia đình trong trại cũng nghe thấy động tĩnh, đã có ba bốn người mở cửa ra nhìn ——-——-— có thể là chưa xác định được tiếng kêu này là ở đâu.
Mạnh Thiên Tư là người đầu tiên xông vào cửa. Cô bắt lấy tay vịn cầu thang, có thể là bước chân quá nặng, nên mới bước được hai bậc, bậc thang đã bị cô dẫm gãy. Cả người cô lảo đảo, ngã xuống, may mà cô mới đi được hai bậc, nên vẫn còn ở gần mặt đất. Cô bắt lấy tay vịn, ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy máu tươi đang chảy đầy trên bậc thang.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư trầm xuống, cô nắm lấy lan can, phi người lên. Trên đầu cầu thang có một vũng máu lớn, máu chảy lênh láng, tạo thành một con đường máu nối thẳng với một cánh cửa gỗ ở tầng hai, tạo thành một vũng máu mới ở trước cửa.
Mà bên trong cửa, Lưu Thịnh đang nằm sấp mặt xuống bên dưới, bên trên là Huống Mỹ Doanh máu me khắp người. Cô ấy đã sợ đến mức cả người run lên, cánh tay run rẩy không ngừng bò về phía sau. Trong vũng máu trước mặt còn có một con dao nhỏ sáng bóng.
Mạnh Thiên Tư không có thời gian để ý đến Huống Mỹ Doanh. Cô vội vàng ngồi xuống, kéo Lưu Thịnh ra.
Lưu Thịnh chết rồi.
Trên cổ anh ta có một vết dao, máu thịt ở chỗ vết thương hơi hở ra bên ngoài. Hai con mắt mở to, trên gương mặt là biểu cảm thở phào nhẹ nhõm vì hoàn thành nhiệm vụ, cùng với một chút sợ hãi.
Trên cầu thang xuất hiện tiếng bước chân, hiển nhiên là đám người phía sau đã đến.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới ngẩng đầu lên nhìn Huống Mỹ Doanh.
Sắc mặt cô âm trầm, lại chỉ để lộ có một con mắt, ánh mắt sắc như dao, Huống Mỹ Doanh nào chịu nổi. Cô ta giơ hay bàn tay đầy máu lên, hoảng loạn, kinh hoàng há miệng gào khóc: "Không phải tôi, thật sự không phải tôi."
Khóe môi Mạnh Thiên Tư lạnh lùng nhếch lên. Cô vươn tay ra túm lấy áo Huống Mỹ Doanh, kéo cô ta về phía trước. Huống Mỹ Doanh người yếu lực mỏng, bị kéo đi như một con gà sắp bị làm thịt. Có lẽ cô ta nghĩ Mạnh Thiên Tư muốn giết mình, nên sợ đến mức hai mắt trắng dã, lại ngất đi.
Lúc này, mấy người Mạnh Kính Tùng đã chạy đến. Mạnh Kính Tùng thì không sao, dù sao anh ta và Lưu Thịnh cũng chẳng có tình nghĩa gì sâu đậm, nên nhìn thấy cảnh tượng này thì vẫn còn tỉnh táo được. Nhưng hai người còn lại thì khác, chân Liễu Quan Quốc mềm ra, một tiếng "Đại Thịnh Tử" nghẹn ở trong cổ. Khâu Đống cũng như bị sét đánh, đứng đờ ra đó, hai con mắt đỏ bừng lên.
Mạnh Thiên Tư buông tay, để mặc cho Huống Mỹ Doanh ngã xuống đất, rồi sai Mạnh Kính Tùng: "Bọn họ thân với Lưu Thịnh, cảm xúc không ổn định. Anh phụ trách kiểm tra hiện trường, đừng để sót..."
Đang nói, bỗng có tiếng nỉ non ở sau lưng: "Màu đỏ."
Mạnh Thiên Tư sửng sốt, sau đó chậm rãi quay người lại: thảm cảnh của Lưu Thịnh quá máu me nên cô đã quên mất, trong căn phòng này còn có một người nữa.
Người đã so chiêu với cô đêm hôm trước.
Giang Luyện.