Nước tiểu la nhanh chóng được bọc túi bóng đưa vào. Thần Côn cẩn thận đưa nó cho Giang Luyện —— ánh mắt hai người nhìn nhau đều có vẻ nghi ngại: Túi nước tiểu đó vẫn còn ấm.
Nhưng họ không thể hắt ngay được vì còn có một vấn đề chưa bàn bạc xong đó là: sau khi Diêm La tỉnh dậy rồi phải làm gì với ông ta và ai là người thẩm vấn.
Mạnh Thiên Tư loại trừ Giang Luyện và Thần Côn bằng phương pháp chế giễu.
"Chú á?" Cô nói với Thần Côn: "Chú chắc chắn chứ? Với cái kiểu mông chưa ngồi vững miệng đã hô 'Tiểu Diêm Diêm' của chú thì làm ăn được gì?"
Thần Côn rất bực, nhưng ông phải thừa nhận mình không đủ khí thế làm người thẩm vấn.
"Còn anh thì..." Cô nheo mắt nhìn Giang Luyện: "Anh biết hù dọa người khác không? Cái câu anh dọa ông ta lúc trước 'Có tin tôi..." học ở trên tivi à? Tôi buồn cười chết mất."
Giang Luyện im lặng, đúng là anh ít khi hăm dọa ai, nên thỉnh thoảng có làm thì trông cũng rất gượng gạo.
Mạnh Thiên Tư phủi bụi đất trên áo quần, nhấc chân kéo cái ghế con tàn tạ gãy một chân sang, ngồi xuống: "Vậy mới nói, có một số người không có phong thái của kẻ xấu, cũng không đủ khả năng diễn người xấu thì tranh làm gì?"
Nói ra cũng rất lạ. Rõ ràng nó chỉ là một cái ghế gãy, mà khi cô ngồi trông như là ngai vua. Với nét mặt bễ nghễ, kiêu căng đó, nếu mà có thêm một con hổ dưới chân thì quá tuyệt vời.
Giang Luyện đột nhiên nhớ đến lúc mới gặp Mạnh Thiên Tư. Anh bị sơn quỷ đánh cho một trận tơi bời rồi lôi qua gặp cô, mông còn chưa chạm ghế, con dao của cô đã bay tới rồi.
Giọng Thần Côn bay từ trên đỉnh xuống: "Chú thấy cháu Mạnh được đấy."
Giang Luyện cười: "Cháu cũng không có ý kiến gì khác."
***
Diêm La bị đánh thức bởi nước tiểu la lạnh ngắt.
Đầu ông ta vừa đau vừa hỗn loạn. Khi mở mắt ra thấy trong hang động sáng bừng thì giật nảy mình: Hang động này tối tăm mù mịt suốt bao năm, dù có châm nến ánh sáng cũng chỉ mù mờ.
Khi Diêm La ngẩng đầu lên thì thấy ngay hai bóng đèn sáng rực ở gần đó. Ánh sáng đó gần như muốn làm mù mắt ông ta luôn. Diêm La vội vàng giơ tay lên che mắt, một lát sau mới lim dim nhìn lại.
Lần này ông ta đã thấy rõ ràng, giữa hai ánh đèn soi nghiêng đó có một cô gái chừng hai sáu, hai bảy, khá xinh đẹp. Nhưng cái gương mặt ấy, vẻ mặt ấy, ánh mắt lạnh như dao ấy cùng với giọng nói mỉa mai, khóe môi hơi nhếch lên, đủ để thấy được đó là một người rất khó đối phó.
Phía sau lưng cô gái kia còn có một người đàn ông đang đứng. Nhưng vì ngọn đèn treo ở chỗ thấp, nên nửa người trên của anh ta ẩn trong bóng tối, không thấy rõ mặt.
Diêm La nuốt nước miếng. Lúc này ông ta mới nhớ ra hồi nửa đêm khi chuông điện reo vang, ông ta bị ai đó đánh ngất.
Người đánh ngất mình là ai? Là đám người xa lạ cưỡi la đến thôn Năm Trăm Lộng ư? Sao bọn họ lại tìm mình? Vì sao lại tìm mình? Lẽ nào hai bên có liên quan gì với nhau?
Thần kinh của Diêm La căng lại, ánh mắt lập lòe.
Đúng lúc này Mạnh Thiên Tư cất lời.
"Tỉnh rồi à?"
Diêm La lại nuốt nước miếng tiếp, cơ thể ông ta co lại. Cô gái này khiến ông ta cảm thấy bị đe dọa.
"Bây giờ chúng ta nói chuyện. Ông không nói được nhưng cổ thì vẫn cử động được. Vậy nên cái gì đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc... Chỗ tôi có người biết mát xa cổ, có thể mát xa cho ông bất cứ lúc nào."
Giang Luyện cảm thấy mình cần phải học hỏi thêm: Hóa ra người hung ác là như vậy. Miệng nam mô bụng một bồ dao găm có tác dụng hơn hẳn việc đe dọa trắng trợn.
"Ông tên là Diêm La nhỉ?"
Miệng Diêm La đắng chát, mãi một lúc sau mới gật đầu.
Cái tên này đã mấy chục năm không có người gọi rồi, sao cô gái này lại biết nó?
Mạnh Thiên Tư thản nhiên nói tiếp: "Nói ra thì chúng ta cũng có quan hệ khá sâu xa đấy. Tôi nhắc lại mấy việc để ông ngẫm lại nhé."
"Ông là người Ngọ Lăng, Tương Tây. Năm ba chín đi theo một đám cướp có kẻ cầm đầu tên là Hắc Tam, bày mưu tính kế chặn đường cướp của giúp bọn họ... Lưỡi búa của Hắc Tam sắc bén lắm, nhưng vẫn không thể tránh được vụ diệt giặc cướp ở Tương Tây."
Diêm La choáng váng, không ngờ vừa mới "nói chuyện", người ta đã kể được hết quá khứ của ông ta rồi.
"Năm bốn mấy, ông làm một vụ cướp lớn, cướp tài sản của một gia đình giàu có họ Huống, có nhớ không? Hắc Tam kiếm đầy túi mà thu hoạch của ông cũng không nhỏ, có tranh của Bạch Thạch tiên sinh và cả một chiếc rương nữa, phải không?"
Diêm La ngơ ngác nhìn cô: Đây là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi? Nay cô nhắc lại làm ông ta có cảm giác như đã trải qua mấy dời.
Mạnh Thiên Tư nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lẽo: "Có phải không? Đầu ông để đó cho có à?"
Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt đừng nói là Diêm La, đến cả Giang Luyện và Thần Côn cũng phải giật mình.
Diêm La vội vàng gật đầu.
Mạnh Thiên Tư mỉm cười nói với ông ta: "Vậy là được rồi. Mình tôi nói chuyện mãi thì chán lắm. Ông phải làm gì đó cổ động cho bớt buồn chứ. Đấy cứ thế là được, hai bên đều vui vẻ."
Giang Luyện từ bỏ ý định học tập: Nếu anh mà làm thế sớm muộn gì cũng thành kẻ tâm thần. Nghề nào cũng có chuyên gia riêng, sau này mà gặp phải chuyện tương tự cứ để Mạnh Thiên Tư giải quyết đi.
Quả nhiên Mạnh Thiên Tư nói chuyện mềm mỏng hơn hẳn: "Cuối năm năm mươi, ông biết có người muốn diệt cướp, nên bỏ trốn trong đêm, không mang vợ con, chỉ mang theo chiếc rương rỗng, đúng không?"
Diêm La gật đầu như con rối.
Mạnh Thiên Tư thở dài: "Giới thiệu với ông, đây là..."
Cô giơ tay lên túm mép áo Giang Luyện. Giang Luyện nghĩ đã đến lúc mình xuất hiện thế là bước lên một bước.
Diêm La nhìn mặt anh: Đây chính là người đã đánh ngất ông ta.
"Đây là con cháu nhà họ Huống. Ông mượn rương nhà người ta nhiều năm rồi, cũng đến lúc trả lại rồi nhỉ?"
Nghe được chữ "rương", người Diêm La run lên.
Mạnh Thiên Tư nhìn thấy tất cả nhưng cô chỉ hỏi tiếp: "Chiếc rương đó còn ở chỗ ông chứ?"
Cô vừa hỏi xong, cả Thần Côn và Giang Luyện đều căng thẳng: bao nhiêu năm trằn trọc đều vì chiếc rương này.
Dưới ba ánh mắt săm soi, Diêm La lắc đầu.
Không ở? Rương đã đổi chủ?
Mạnh Thiên Tư che dấu sự thất vọng của mình: "Vậy ông biết nó ở đâu chứ?"
Diêm La chần chừ một lát rồi gật đầu.
Mạnh Thiên Tư có thể nhận ra, khi "nói chuyện" đến đây, Diêm La đã không còn căng thẳng nữa —— nếu mang ván cờ ra so sánh thì ban đầu ông ta là bên bị động, nhưng nay đã bắt đầu có ý định khống chế ván cờ rồi.
Cô không thể cho ông ta cơ hội đó, không thể để ông ta biết cô biết được bao nhiêu, cũng không thể để ông ta tìm được điểm tựa.
Mạnh Thiên Tư mỉm cười: "Được rồi. Đây là vấn đề đầu tiên, cứ bỏ đó đã. Chúng ta tiếp tục."
Diêm La sửng sốt, ông ta tưởng rằng cô gái này đang tìm rương, mà ông ta lại biết rương ở đâu, nên có thể thương lượng được. Ai dè Mạnh Thiên Tư lại nhẹ nhàng bỏ qua nó để hỏi vấn đề tiếp theo.
Nhưng vấn đề tiếp theo là cái gì chứ?
Mạnh Thiên Tư từ tốn nói: "Giữa những năm bảy mươi, ông sống ở thôn Năm Trăm Lộng này. Một ngày nọ có một đám người đến đây chụp ảnh, tham quan, trong đó có một bà lão họ Đoạn, tên là Đoạn Văn Hi."
Diêm La sững sờ, lẳng lặng nghe cô nói. Ông ta muốn biết rốt cuộc cô biết được bao nhiêu điều.
"Ông tìm cách làm quen với bà. Sau này ông dẫn bà đến núi Côn Lôn, mấy hôm ấy thời tiết ở núi Côn Lôn không tốt nên có tuyết lở... Tiếp đó thì ông trở về còn bà ấy mất tích."
Nói đến đây, người cô khẽ nghiêng về phía trước, hạ giọng như đang thì thầm.
"Ông giết bà ấy."
Nói xong những lời này, tim Mạnh Thiên Tư đập thình thịch.
Câu hỏi cuối cùng này rất mạo hiểm, vì theo như những lời trước đó cô không có căn cứ để nói vậy. Chỉ cần câu này không chính xác thì cái hình tượng cái gì cũng biết của cô sẽ tan tành.
Nhưng cô không kiềm chế được.
Diêm La đờ đẫn gật đầu: Chẳng sao cả, bí mật lớn nhất cả đời ông ta chính là những điều liên quan đến chiếc rương nọ. Giết bao nhiêu mạng người nhà họ Huống rồi, cần gì phải chối chuyện này nữa.
Đầu Mạnh Thiên Tư choáng váng, cô cảm thấy người mình lạnh toát.
Không ngờ cô lại đoán đúng, một nhân vật như trong truyền thuyết lại thật sự chết dưới tay Diêm La. Tại sao chứ? Ông ta bỉ ổi như vậy, hèn hạ như vậy...
Cô quá kích động nên không thể tìm ra được từ ngữ nào gay gắt hơn để hình dung Diêm La.
Hang động im ắng lạ thường. Diêm La thấy quái lạ nên cứ nhìn sang Mạnh Thiên Tư.
Thần Côn không nhìn xuống dưới nữa, ông lật người lại ngửa mặt lên trời. Những suy nghĩ trong đầu ông rối bời: Đoạn tiểu thư, một người tài giỏi, sang phương Tây du học từ những năm hai mươi, sảng khoái, hào hiệp như vậy thì nên có một cái chết oanh liệt —— như Mai Hoa Cửu Nương nghênh chiến kẻ địch, sau khi chiến thắng thì kiệt sức, mỉm cười mà chết. Nếu không cũng phải chôn mình giữa băng tuyết —— thì mới không phụ một kiếp người. Sao bà lại chết một cách tiếc nuối như vậy được?
Mạnh Thiên Tư hơi cúi đầu, bờ môi run rẩy. Bỗng, Giang Luyện đứng sau lưng vỗ vai cô.
Cô bừng tỉnh.
Khi cô sinh ra, bà cố Đoạn đã mất rất lâu rồi, nên tình cảm cũng không thể nói là sâu đậm. Nếu nói là nghe được tin dữ cô đau đớn tột cùng thì quá giả dối: Cô chỉ tức vì bà là sơn kế của sơn quỷ mà lại rơi vào một cái bẫy nhảm nhí như vậy. Cùng với Đại Nương Nương mà biết tin sẽ rất buồn và tự trách bản thân.
Mạnh Thiên Tư hắng giọng, cười gượng: "Nói đến đâu rồi nhỉ? À... chúng ta tiếp tục."
Giữa mớ suy nghĩ rối tung, cô tìm ra được điều mình muốn nói: "Thập niên chín mươi, ông làm lao công ở Quế Lâm. Khi đó ông lớn tuổi, sức khỏe kém nên bắt đầu thu xếp hậu sự cho mình. Ông cho cháu mình một món tiền lớn, còn mình sẽ thế nào thì ông chưa nghĩ ra..."
"Ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, ông còn chưa chuẩn bị xong thì đã bị xe đâm chết."
Người Diêm La nhũn ra.
Nếu nói trước đó ông ta còn muốn thăm dò xem cô gái trước mặt biết được bao nhiêu việc. Thì từ khi Mạnh Thiên Tư nói ra câu ông ta bị đâm chết, ông ta đã không còn ý định thăm dò nữa. Vì cuộc đời ông ta giống như một tờ giấy bị người ta nhìn thấy hết tất cả.
Ông ta uể oải nằm đó.
Mạnh Thiên Tư nói: "Trong lò hỏa táng xảy ra những chuyện gì chắc tôi không cần phải nói nữa nhỉ? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết tôi là ai."
Diêm La cũng rất tò mò về thân phận của cô.
"Tôi là người đứng đầu sơn quỷ. Ông giết Đoạn Văn Hi nghĩa là giết trưởng bối của tôi, mà anh ấy..."
Mạnh Thiên Tư chỉ sang Giang Luyện: "Người thân của anh ấy chết trong tay ông còn nhiều hơn nữa. Ông nghĩ xem bị hai chúng tôi tìm được rồi thì ông còn sống được nữa không?"
Diêm La bật cười. Đó là nụ cười khi biết mình không còn đường xoay sở. Ông ta rũ mắt xuống, cảm thấy mình không còn sống trên đời nữa: Đây là âm tào địa phủ, có nợ thì phải trả, chết cũng được thôi, dù sao mình có sống cũng không yên ổn.
Mạnh Thiên Tư lại nói: "Nhưng mà trên người ông vẫn còn thứ chúng tôi cảm thấy hứng thú. Nói cách khác ông vẫn còn giá trị. Chúng ta làm giao dịch công bằng, một mua một bán. Tôi ra giá để xem ông có đồng ý bán không... Đưa giấy bút cho ông ta."
Giang Luyện bước lên phía trước, mở tờ giấy ra trước mặt Diêm La, rồi lại đặt thêm một cây bút nữa. Làm xong những việc này, anh dịch lại phía sau một chút —— Giang Luyện không dám đứng quá xa, anh sợ Diêm La dùng bút làm vũ khí tự sát.
Mạnh Thiên Tư nói: "Vất vả khó nhọc chỉ đơn giản là muốn cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng ông nhìn mình đi, vứt bỏ vợ con đi tha hương, nhưng có được sống sung sướng không? Đúng vậy, ông được sống thêm mấy chục năm, nhưng mấy chục năm này sống như một con chó... còn chẳng bằng chó ấy. Chó bây giờ cũng không giống ông, đến ngủ cũng chẳng được ngủ yên."
Diêm La bị cô nói trúng tim đen, tâm trạng nặng nề.
"Cái giá đầu tiên tôi ra là trong vòng một năm, tôi không giết ông, bảo vệ ông, cho ông trải nghiệm cuộc sống giàu có, ăn sung mặc sướng. Nếu ông gặp Đoạn Văn Hi rồi chắc hẳn cũng biết người nắm ngôi vương nói một không nói hai. Còn nhân lực, tài nguyên của sơn quỷ thế nào ông biết rồi đấy —— sau khi ông ngủ cũng sẽ có người trông chừng, không để 'kẻ kia' làm xằng làm bậy. Đây là cái giá đầu tiên dùng để mua đáp án của câu hỏi: Chiếc rương kia đang ở đâu?"
Sau đó cô lại nói tiếp: "Bây giờ không thể nói rõ được, ông có thể nói ra đáp án đại khái, còn chi tiết chúng ta sẽ nói sau."
Diêm La cầm bút lên, nhìn Mạnh Thiên Tư rồi viết ra hai chữ. Sau đó ông ta giơ tờ giấy lên cho cô xem.
Ba năm.
Quả nhiên là người được học theo nền giáo dục cũ, đến nay vẫn giữ thói quen viết chữ phồn thể.
Mạnh Thiên Tư cười nhạt: "Chỉ một năm, không thương lượng."
Sau đó cô lại nói bằng giọng đầy ẩn ý: "Diêm La, chuyện làm ăn phải bắt đầu thì mới có khách quen. Tôi không chỉ có một vấn đề đó đâu."
Diêm La nắm chặt bút, sau đó như đã quyết tâm, ông ta cúi người xuống viết ra ba chữ. Ngay khi đang định giơ giấy, bỗng nghe được tiếng nói ở trên đỉnh đầu: "Viết gì đấy, chú không nhìn rõ!"
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn thấy cái đầu thò xuống ở chỗ cửa động, cùng với việc nơi đó quá tối khiến cho vẻ mặt của người đó trông rất kinh khủng: Diêm La giật mình làm rách cả tờ giấy.
Hóa ra từ khi giấy bút được đưa đến trước mặt Diêm La, Thần Côn đã thò đầu xuống nhìn. Thật ra ông muốn nhảy xuống đó cơ, nhưng mà bò ra bò vào quá mất thời gian, ông sợ mình sẽ bỏ lỡ mất chuyện gì, nên cứ nằm bò ở đó. Đến tận khi thật sự không nhìn ra được, ông mới lên tiếng.
Giang Luyện cũng phải phục ông, anh đi tới đỡ ông xuống.
Thần Côn vừa xuống đã chạy vội đến trước mặt Diêm La, vội vàng nhòm chữ trên tờ giấy, sau đó hít hà.
Núi Côn Lôn.
Rương ở núi Côn Lôn!
Ông thốt lên: "Biết ngay là núi Côn Lôn không đơn giản như vậy mà!"
Có lẽ ban đầu chiếc rương bắt nguồn từ nơi đó, nay lại trở về đó!
Mạnh Thiên Tư nhíu mày quát lên: "Đứng sang bên đi, đừng nói lung tung!"
Lúc này Thần Côn mới nhớ ra đây là địa bàn của người ta, thế là ông vội vàng im miệng.
Mạnh Thiên Tư nhìn Diêm La: "Cái giá thứ hai, thêm nửa năm nữa. Ông dùng cái gì để dụ bà cố Đoạn tôi đến Côn Lôn?"
Diêm La không hề do dự viết ra hai chữ.
Xương Rồng.
Xương Rồng?
Mạnh Thiên Tư nhếch môi: "Với mồm mép của ông, bà cố Đoạn sẽ tin tưởng và đi cùng ông à?"
Đoạn Văn Hi đúng là một người lãng mạn, nhưng bà không phải người lỗ mãng. Nếu không có chứng cứ xác thực, bà sẽ không tin tưởng lời người khác nói.
Diêm La viết ra một hàng chữ.
—— Tôi cho bà ấy xem mảnh vụn.
Mảnh vụn? Mảnh vụn xương rồng?
Mạnh Thiên Tư giật mình: "Lấy ở đâu?"
Không thể là ở trong chiếc rương được vì Diêm La không mở được nó. Chẳng lẽ là nhà họ Huống giữ chúng ở trong một cái rương khác?
Cuối cùng Diêm La cũng bày ra nụ cười gian xảo của một gã quân sư, ông ta viết ra hai chữ.
Một năm.
Mạnh Thiên Tư đáp luôn mà không cần suy nghĩ: "Ba tháng. Nếu ông không muốn trả lời thì bỏ qua nó. Với cả tôi nhắc nhở ông đừng cò kè với tôi về mấy chuyện lặt vặt này. Ông không có tư cách đó."
Diêm La cũng không do dự nữa, có thể sống được thêm tháng nào hay tháng đó. Ông ta lại viết ra ba chữ.
Núi Trấn Long.
Thảo nào Diêm La lại đến thôn Năm Trăm Lộng này. Đây là mảnh đất có rồng phượng vây quanh, ở mạn chếch bên dưới thôn Năm Trăm Lộng chính là núi Trấn Long. Diêm La tìm được mảnh vụn xương rồng ở núi Trấn Long.
Mạnh Thiên Tư bình tĩnh nhìn ông ta: "Tôi nghe nói đốt xương rồng có thể thấy được kiếp sau, có thật vậy không? Bà cố Đoạn tôi nhìn thấy rồi à?"
Diêm La lắc đầu, viết xuống câu trả lời.
—— không biết, tôi chỉ biết đó là cửa vào thôi.
Cửa vào?
Trong đầu Thần Côn đột nhiên nhảy ra một câu nói.
—— có thể giúp ta nghe được... âm thanh không cam lòng... của người bồi hồi ở lối vào.
Cửa vào là cái cửa vào đó sao?
Thần Côn kích động, đang định hỏi thêm thì ông lại nhận ra Diêm La có điều khác thường.
Người ông ta hơi run rẩy, ánh mắt chớp nhiều hơn, thỉnh thoảng lại rũ xuống, rồi lại cố gắng mở to ra.
Thần Côn thì không rõ chứ Giang Luyện đã được chứng kiến tình huống tương tự rồi, nên anh có một dự cảm không tốt: Bọn họ có thể hỏi được Diêm La, chứ người kia thì chưa hẳn.
Anh vội vàng ném ra một vấn đề: "Ông vốn là một người bình thường, ông làm cách nào để thoát khỏi lớp vỏ cũ và sống tiếp?"
Ánh mắt Diêm La rũ xuống nhanh hơn, bàn tay cầm bút cũng run rẩy, nhưng ông ta không viết mà lại chỉ vào hai chữ mình từng viết.
Ba năm.
Người này đúng là tham sống sợ chết. Giang Luyện không thể tự tiện quyết định: Cứ ba năm rồi lại năm năm thì bọn họ phải nuôi ông ta đến già à?
Anh quay lại nhìn Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư cũng biết tình hình không ổn, nhưng dù sao chuyển qua chuyển lại cũng chỉ tốn chút thời gian thôi. Cô cười: "Một năm."
Diêm La không chịu, ông ta cứ nhất quyết chỉ vào "ba năm", nhưng vì người quá run rẩy nên ngón tay cứ gõ rầm rầm vào tờ giấy vốn đã rách nát.
Sao Mạnh Thiên Tư có thể để ông ta chiếm thế thượng phong được: "Một năm, ông có thể viết đáp án trước, dù sao cũng chỉ là câu trả lời đại khái thôi. Nếu chúng tôi cảm thấy có hứng thú thì sẽ tăng giá cho ông."
Diêm La cảm thấy cái này có thể chấp nhận được nên cúi đầu viết.
Nhưng mà lúc này ông ta càng viết càng vất vả, người cứ run lên, tròng mắt lật lên lật xuống, bàn tay ấn quá mạnh làm rách cả tờ giấy. Giang Luyện nhìn thấy chữ ông ta càng viết càng nhếch nhác.
Ông ta viết: "Tôi ăn..."
Chữ tiếp theo là chữ "lộc", đúng hơn thì chữ "lộc" này chỉ là một nửa. Nhưng mới viết đến đó, Diêm La đã cúi đầu xuống, bất động.
Ba người đều im lặng đợi sự biến hóa của Diêm La.
Một lát sau Diêm La từ từ ngẩng đầu lên.
Ai cũng có thể thấy được đây không phải Diêm La vừa rồi. Trong mắt ông ta lúc này có vẻ gian xảo, trên mặt còn có nụ cười vui mừng khó hiểu. Ánh mắt ông ta chuyển từ Mạnh Thiên Tư sang Thần Côn, rồi lại sang...
Có lẽ vốn dĩ ông ta định chuyển sang Giang Luyện, nhưng bỗng chốc lại dừng lại rồi quay về phía Thần Côn.
Ông ta nhìn Thần Côn một lượt từ trên xuống dưới, vẻ mặt thay đổi liên hồi, ánh mắt lấp lánh.
Thế là sao? Trông mình có quái gở gì đâu mà phải quan sát lâu thế nhỉ?
Thần Côn lạnh hết sống lưng. Cuối cùng ông buộc phải cất lời hỏi: "Ông biết tôi à?"
Điều khiến mọi người bất ngờ đã xảy ra.
Diêm La gật đầu.
Thần Côn nghẹn lại: "Ông... ông là ai?"
Chắc chắn đây không phải Diêm La, cũng không phải hai nhân cách gì cả. Thần Côn dám thề với trời, ông chưa từng gặp Diêm La bao giờ.
Vậy thì là ai chứ? Dẫu mấy chục năm nay ông trải qua nhiều chuyện, cũng gặp được nhiều người, nhưng bây giờ ông cũng không hiểu gì cả.
Diêm La nhìn xung quanh rồi cầm lấy bút.
Giang Luyện nhận ra Diêm La này có vẻ chưa dùng bút bao giờ, vì tư thế cầm bút của ông ta không phải tư thế cầm bút thông thường, cũng chẳng phải cách cầm bút lông mà như đang cầm một cành cây.
Ông ta cũng không viết chữ mà là vẽ. Nhưng ông ta cũng không am hiểu chuyện vẽ vời, nên chỉ có thể vẽ ra những hình thù đại khái —— Đầu tiên ông ta vẽ một hình mà người khác có thể nhận ra hình đó là người, sau đó lại vẽ thêm một người nữa. Giữa hai người đó có một khoảng cách.
Cuối cùng ông ta lại vẽ thêm một thứ gì đó ở giữa hai người.
Thứ ông ta vẽ thêm là cái rương.
Thế là cả bức tranh trong như hai người đang nâng một chiếc rương, hoặc là một người đang... đưa chiếc rương cho người còn lại.