Giữa trưa ngày hôm sau, Tú Lam cư bỏ ra hai căn phòng trống, một căn để làm phòng chờ, căn còn lại để làm phòng nói chuyện.
Cậu thanh niên làm việc với Giang Luyện tên là Từ Khắc Dụng. Cậu ta đảm nhiệm việc mời tất cả những gia đình ở quanh lò hỏa táng năm đó, và người thân của những người chết có mặt vào đêm hôm đó đến dự cuộc nói chuyện này.
Thật ra tìm những người này không khó, cái khó là làm thế nào để người ta bỏ công việc trong tay xuống để đến đây giúp mình. May mà sau khi sơn quỷ hứa hẹn sẽ cho họ một món tiền kha khá, thì những người đó đều dễ tính hơn hẳn. Trong số đó còn có hai người xin nghỉ phép ở cơ quan để đến đây.
Trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện, Giang Luyện có liếc qua phòng chờ. Liếc xong anh lại thấy bùi ngùi: Sau hai mươi năm xa cách, những người từng làm hàng xóm với nhau năm đó đã cách biệt hoàn toàn. Có người đeo vàng đội bạc, mặc hàng hiệu, làm tóc, phun nước hoa đến gặp hàng xóm cũ; có người lại áo quần mộc mạc, luôn miệng mỉm cười như một thói quen nghề nghiệp; còn có những người chẳng thèm ganh đua với đời, mình ta một góc, không thèm nhìn ai.
Con người nếu không ngừng được lòng "so sánh" thì sẽ rất mệt mỏi. Cả đời đều đắm chìm trong "họp lớp".
Giang Luyện lại đi qua phòng nói chuyện ở phía đối diện.
Căn phòng nói chuyện này do thường cho công ty marketing thuê để nghiên cứu, nên có sử dụng một tấm kính đơn mặt để ngăn cách ra một khu vực bàng thính. Mạnh Thiên Tư đã đến khu vực bàng thính trước anh, đang cảm thấy chán như con gián.
Giang Luyện đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: "Gọi điện thoại cho Dại Nương Nương à?"
Cả một buổi sáng không nhìn thấy cô, anh nghe người ta nói cô đang bận thông báo tình hình cho bên Sơn Quế trai.
Mạnh Thiên Tư gật đầu, chẳng hào hứng gì cả: "Đại Nương Nương nghe tin cái chết của bà cố có thể có nguyên do nào khác thì rất sốc."
Điều này khó mà tránh được, Cao Kinh Hồng được bà cố Đoạn nuôi lớn: nếu bà cố Đoạn chết vì thiên tai, thì nghe có vẻ bất hạnh, nhưng cũng không khó chấp nhận lắm. Nhưng nếu bà ấy chết do bị mưu sát gần nửa thế kỷ nay, mà con cháu lại không hề hay biết thì sẽ cảm thấy rất áy náy.
Giang Luyện ngẫm nghĩ: "Năm đó bà cố Đoạn gặp chuyện không may, các cô có cho người đi tìm không?"
Mạnh Thiên Tư cười khổ: "Có chứ, sao mà không tìm được. Nhưng một là núi Côn Lôn quá lớn, hai là những năm ấy quá mẫn cảm, không dám huy động nhiều người khiến quốc gia chú ý."
Cũng phải, đến cả việc bà cố Đoạn nổi hứng cho đứa bé bảy tám tuổi một viên kẹo nước ngoài còn bị chính đứa bé đó nghi ngờ là "đặc vụ nước ngoài". Nếu sơn quỷ mà gióng trống khua chiêng, huy động nhân lực thì không biết sẽ sinh ra bao điều rắc rối nữa.
Giang Luyện thở dài: "Nếu năm đó bà cố Đoạn đến Côn Lôn mà dẫn theo mấy người nữa thì tốt."
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không phải đâu, có người đi cùng đấy nhưng bị bà cắt đuôi. Bà cố Đoạn tôi rất hay làm những việc khác người, lại thích đơn độc một mình. Con cháu cũng chẳng thể ngăn được bà ấy. Trước khi đến Quảng Tây bà mới phẫu thuật xong, sức khỏe không tốt lắm, nên mới chịu cho nhiều người đi cùng như vậy đấy —— Đại Nương Nương kể rằng dù vậy vẫn có mấy bà cố tránh được tầm mắt của người đi cùng,"mất liên lạc" trong một thời gian ngắn."
Lúc ấy mọi người chỉ tưởng là Đoạn Văn Hi thích yên tĩnh một mình, bây giờ nghĩ lại mới ngẫm ra đôi điều: mấy lần "mất liên lạc" ngắn ngủi đó, chẳng lẽ là bà đi gặp Diêm La?
Giang Luyện hỏi thêm: "Phẫu thuật à? Sức khỏe của bà không tốt à?"
Mạnh Thiên Tư ngơ ngẩn: "Đến độ tuổi đó thì sao tránh được. Người già vừa phẫu thuật xong thì lại càng nhớ mong những lúc chạy nhảy thoải mái trước kia. Bà cố luôn nhắc về những năm đi du học, chu du thế giới... khi ấy Đại Nương Nương tôi cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi."
Trên thực tế Cao Kinh Hồng luôn cảm thấy, Đoạn Văn Hi mất tích trong một vụ tuyết lở rất phù hợp với kết thúc của các nhân vật truyền kỳ mà ta hay được nghe.
Cho nên năm đó khi nhận được tin dữ, dù có đau lòng nhưng cũng có cả sự vui mừng trong đó: Bà không muốn nhìn Đoạn nương nương chết già trên giường, rồi hạ táng, chôn tro cốt ở Côn Lôn như bao người khác. Bởi vậy mất dấu trong gió tuyết cũng có thể xem là một lời kết thúc ưu nhã.
Có thể là vì lý do ấy nên cuộc tìm kiếm năm đó chẳng quá tỉ mỉ.
***
Cuộc nói chuyện bắt đầu vào hai giờ chiều, do Từ Khắc Dụng đặt câu hỏi. Theo như lời cậu ta nói, việc nói chuyện moi thông tin này là nghề của Vạn Phong Hỏa rồi. Nhưng cậu ta vẫn đeo tai nghe để Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện và Thần Côn có thể hỏi thêm, kiểm soát nội dung cuộc nói chuyện bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên Thần Côn tham dự cuộc nói chuyện thế này, nên rất phấn khích. Ông còn ca ngợi hết lời về tác dụng của tấm kính đơn mặt nữa: Ông có thể nhìn thấy người bên ngoài, mà người bên ngoài lại chẳng thấy ông. Quá kỳ diệu!
Giang Luyện cắt lời ông: "Kỳ diệu chỗ nào? Nó chỉ là vật dụng bình thường của các công ty khảo sát thôi. Chú rời khỏi cuộc sống bình thường quá lâu, lúc nào cũng sống trong quá khứ đấy hả?"
Mấy câu nói khiến Thần Côn á khẩu. Giang Luyện nói xong thì cũng thấy bùi ngùi: Dù Thần Côn vẫn hay lượn lờ trong thành phố, nhưng trái tim ông không có ở đây, nên khi gặp được những thứ rất bình thường, ông lại có phản ứng như được nhìn thấy gương của phương Tây.
Trái tim ở đâu, người ta sống ở đó. Lời nói này có quá duy tâm không?. . .
Người đầu tiên bước vào phòng là người phụ nữ có mái tóc mới làm thơm nức mùi nước hoa mà Giang Luyện nhìn thấy. Chắc hẳn hiện giờ bà ta ở nhà làm bà chủ gia đình, do quá rảnh rỗi nên rất hứng thú với những chuyện này. Ngay từ lúc mới ngồi xuống ghế, bà ta đã hỏi dồn dập: "Sao lại đi tìm hiểu về mấy chuyện xa xưa thế? Hay là năm đó định tội sai, nên nay mới lật lại vụ án?"
Từ Khắc Dụng "tiêm thuốc an thần" cho bà ta: "Chuyện hôm nay chỉ là muốn làm rõ hiện trường ngày hôm ấy thôi. Không liên quan gì đến việc lật lại vụ án cả. Bọn cháu cũng không phải cảnh sát. Cô đừng lo lắng quá, cứ thoải mái, bình thường thôi. Cô nhớ lại giúp cháu xem đêm đó cô có cảm thấy có điều gì kỳ lạ không? Nhớ ra được gì cô cứ nói thoải mái."
Nói xong, cậu ta còn đẩy một đĩa socola qua.
Người phụ nữ đó bóc một viên bỏ vào miệng. Đồ ngọt đúng là có tác dụng khiến người ta thả lỏng. Bà ta vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Tất nhiên là có điều kỳ lạ rồi. Cái người tên Trần, Trần..."
Từ Khắc Dụng nhắc nhở bà ta: "Trần Đại Phi."
"Đúng, đúng, Đại Phi." Bà ta lại bóc thêm một viên nữa, vì viên trong miệng còn chưa ăn xong, nên để tạm viên này ở trong tay: "Đúng là Đại Phi không hài lòng với lãnh đạo, lúc bị trừ lương thì có nói mấy câu tức giận, bảo là sớm muộn gì cũng đốt rụt cái lò rách đó. Nhưng mà anh ta cũng có nói công việc ở lò hỏa táng chẳng kiếm được mấy đồng, anh ta muốn xuống biển để kiếm cho được nhiều —— nếu đã quyết tâm đi kiếm nhiều tiền, thì sao có thể đi đốt lò hỏa táng được? Làm vậy có phải quá mâu thuẫn không? Đốt nhà là vi phạm pháp luật, anh ta cần gì phải góp thêm cả mạng mình vào chứ?"
Nói xong bà ta bỏ viên socola trong tay vào miệng và vơ thêm một viên nữa.
Giang Luyện dịch chiếc mic bên miệng ra xa, ghé sát vào tai Mạnh Thiên Tư để nói với cô: "Thiếu socola rồi kìa."
Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười. Cô cũng che mic lại, nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh: "Anh có chú ý nhầm đề tài không đấy?"
Giang Luyện ngoan ngoãn quay về chỗ, dịch chiếc mic lại, cười với cô. Thần Côn ngồi bên thấy hai người thì thầm với nhau thì trợn mắt: "Nghiêm túc nào!"
Lời ông nói chẳng làm gì được hai con người không nghiêm túc kia, mà lại khiến Từ Khắc Dụng ngồi bên ngoài giật mình. Cậu ta tưởng Thần Côn chê mình đặt câu hỏi chưa đủ nghiêm túc, nên càng cố gắng hơn.
Từ Khắc Dụng ho nhẹ hai tiếng: "Vậy là cô cảm thấy người đốt lò hỏa táng có thể không phải ông ta?"
Người phụ nữ kia xua tay: "Không phải, không phải, người đốt lò chắc chắn là anh ta. Tôi nghe ông nhà tôi nói, Đại Phi lấy xăng từ một chiếc xe nông nghiệp đỗ trong sân phơi thóc. Xung quanh bình xăng cũng toàn dấu vân tay của anh ta. Cảnh sát làm việc đều có chứng cứ cả, cái này chúng ta không thể nghi ngờ bừa bãi được."
Ánh mắt Giang Luyện lấp lánh.
Thú vị đấy! Anh cầm chiếc bút trên bàn lên viết một câu: Trần Đại Phi đốt lò hỏa táng.
Từ Khắc Dụng hỏi người phụ nữ kia: "Còn gì nữa không ạ?"
Còn gì nữa à...
Bà ta kia nhíu mày: "Tôi luôn cảm thấy, lúc ấy Đại Phi không bình thường."
Từ Khắc Dụng truy hỏi: "Không bình thường là sao ạ?"
"Thì là lúc ấy lửa cháy quá mạnh, chúng tôi dùng xô, chậu xách nước dập lửa nhưng không có tác dụng gì cả. Thế rồi lại nghe thấy tiếng gào khóc kêu cứu của Đại Phi ở bên trong. Trong lúc sốt ruột, chúng tôi gào lên bảo anh ta tìm một chiếc chăn quấn vào rồi xông ra ngoài..."
Nói đến đây bà ta ngồi thẳng lưng dậy: "Đồng chí cảnh sát... à không, đồng chí Tiểu Từ. Đến tận bây giờ tôi vẫn cho rằng nếu lúc ấy Đại Phi mà nghe lời chúng tôi xông ra ngoài, thì chắc chắn sẽ không bị chết cháy, cùng lắm cũng chỉ bị bỏng thôi. Cậu nói có phải không? Những lúc như vậy thì không được do dự, không được sợ đau, phải xông ra ngoài..."
Năm đó đối mặt với việc tra hỏi của cảnh sát, bà ta cũng đã nói như vậy. Không ngờ sau bao nhiêu năm nói lại mà vẫn thấy hăng say như cũ. Từ Khắc Dụng buộc phải cắt lời bà ta: "Thế vì sao lúc ấy Đại Phi lại không chạy ra?"
"Thì đó." Người phụ nữ kia xúc động: "Anh ta cứ ở trong đó gào khóc. Cậu không biết đâu, tuy lửa cháy lớn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ bên trong. Tôi nhìn thấy anh ta cứ như người mất hồn gào khóc trong ấy. Bao nhiêu người bảo anh ta chạy ra, mà anh ta cứ chạy loanh quanh bên trong như con ruồi mất đầu. Sau này anh ta khóc thảm quá làm tôi không đành lòng xem, nên tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, tôi..."
Nói đến đây bà ta bỗng dừng lại.
Từ Khắc Dụng hỏi với theo: "Cô làm gì nữa?"
Bà ta trả lời: "Tôi không đàng lòng xem đó..."
Mạnh Thiên Tư giơ tay giữ mic, nhìn chằm chằm vào hai người bên trong. Khi thấy Từ Khắc Dụng định hỏi sang câu khác, cô bỗng thốt lên: "Không đúng, phản ứng của bà ta có vấn đề. Cậu hỏi tiếp đi. Bà ta nghiêng đầu sang chỗ khác rồi sao nữa?"
Từ Khắc Dụng truyền lại lời cô: "Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó thì sao?"
Người phụ nữ kia ngỡ ngàng: "Tôi nói rồi mà. Tôi không đành lòng xem nữa đó. Quá thê thảm."
Mạnh Thiên Tư nói: "Hỏi xem bà ta nghiêng đầu sang chỗ khác, có phải đã nhìn thấy cái gì không."
Từ Khắc Dụng nhắc lại lời cô.
Người phụ nữ kia đáp: "Còn thấy cái gì được? Thấy người đó. Lúc ấy chúng tôi đổ xô ra dập lửa mà, mọi người đứng phân tán, nên quay đầu đi là nhìn thấy người."
Từ Khắc Dụng thuận miệng hỏi: "Người đó là ai thế? Nam hay nữ?"
Bà ta lắc đầu: "Tôi không biết là ai, nhìn dáng người thì hẳn là nam. Năm ấy lò hỏa táng nằm ở vùng hẻo lánh, xung quanh lại không có đèn. Tuy là có ánh lửa, nhưng cậu cũng biết đấy, ảnh lửa lúc ẩn lúc hiện, rất tối, nên đứng hơi xa một tí là chẳng thấy rõ được."
Giang Luyện cảm thấy là lạ. Anh ghé lại gần Mạnh Thiên Tư: "Sao thế?"
Mạnh Thiên Tư thì thầm: "Ban nãy bà ta có dừng lại một lúc, tôi thấy kỳ lạ."
Thần Côn lại muốn nghe tiếp: "Có thể là người ta nhớ đến cảnh tượng khi ấy nên khó chịu?"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy không phải, sau khi nghĩ một hồi cô dặn Từ Khắc Dụng: "Cậu hỏi bà ta lúc nhìn thấy người đó, có thấy điều gì kỳ lạ không? Cậu ám chỉ để bà ta suy nghĩ đi, chắc chắn là bà ta có nhận thấy gì đó, nhưng chưa nghĩ ra thôi."
Từ Khắc Dụng chẳng hiểu làm vậy để làm gì, nhưng khách hàng có yêu cầu thì cậu ta cũng phải chiều theo. Người phụ nữ kia cũng lơ mơ theo đám câu hỏi của cậu ta. Bà ta liên lầm bẩm: "Đúng là có gì đó là lạ, nhưng mà tôi chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi... Hỏi tôi lạ ở chỗ nào thì tôi cũng không biết. Tôi chỉ cảm thấy người đó có điểm khác với chúng ta..."
Từ Khắc Dụng hỏi bà ta: "Khác ở điểm nào?"
Người phụ nữ nóng nảy: "Đã bảo không nghĩ ra rồi mà!"
Từ Khắc Dụng cũng sốt ruột muốn chết, đang không biết phải làm sao thì bỗng nghe thấy giọng nói của Giang Luyện: "Cậu hỏi cụ thể vào, khác là khác ở phương diện nào, là hình thể hay là quần áo, hay là cái gì... Để bà ta có cái mà suy nghĩ tiếp."
Lần này quả nhiên đã có tác dụng. Người phụ nữ đó nghe xong thì vỗ đùi: "Nghĩ ra rồi là thùng! Trong tay người đó không có thùng!"
Bà ta vội vàng giải thích: "Lúc ấy chúng tôi nghe tin có cháy thì đều mang hết đồ có thể đựng nước ra dập lửa mà, có ai rảnh đi qua ngó chơi đâu. Tôi là phụ nữ mà tôi còn xách theo thùng nước đó. Thảo nào tôi cứ thấy người đó kỳ lạ, ra là trong tay không có thứ gì cả, chân cũng không luôn..."
Nói đến đây bà ta lại tự lẩm bẩm: "Ai thế nhỉ, sao lại mang tay không đi được?". . .
Giang Luyện lại viết hai câu nữa lên giấy.
Câu thứ hai là: Hình như tinh thần của Trần Đại Phi lúc ấy có vấn đề.
Câu thứ ba là: Trong đám cháy có một người đàn ông kỳ lạ.
Anh viết xong thì quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư: "May mà có cô."
Nhờ cô bám riết lấy người phụ nữ ngoài kia nên mới thu hoạch được thêm một manh mối nữa.
Mạnh Thiên Tư thờ ơ: "Không có gì, trực giác của phụ nữ thôi."
Ngoài kia, phần trò chuyện của người phụ nữ đầu tiên đã kết thúc. Lúc bà ta đứng dậy đi ra ngoài còn không quên nhặt theo một viên socola.
Giang Luyện dặn Từ Khắc Dụng: "Những người sau vào cũng hỏi tương tự như vậy là được. Còn cả ba điều nhất định phải hỏi nữa. Một là có ai cảm thấy tinh thần của Trần Đại Phi khi ấy không bình thường không. Hai là khi bọn họ đi dập lửa có phải đều mang theo đồ dập lửa không. Ba là có ai cũng nhìn thấy người đàn ông mang tay không đến như người phụ nữ vừa rồi không."
***
Bắn tên có mục đích thì việc hỏi thăm sau đó dễ dàng hơn hẳn.
Quanh lò hỏa táng có tầm sáu bảy hộ gia đình, đa số đều là những đôi vợ chồng trẻ. Lúc ấy lửa bùng lên, những người lớn đều đi dập lửa, nhốt con cái ở trong nhà. Mà mỗi người chạy qua đám cháy đều mang theo dụng cụ dập lửa cả, không có ai đi tay không.
Trừ người phụ nữ đầu tiên ra, không ai chú ý tới người đàn ông không mang đồ dập lửa. Theo lời một người đàn ông có kiểu đầu undercut: "Bên đó đang cháy, còn có người mắc kẹt ở trong, phải cậu, cậu có còn tâm trạng mà đi nhìn xung quanh không? Không phải tôi nói quá chứ có những ai đi dập lửa cùng tôi còn chẳng biết ấy."
Nhưng đa số mọi người đều cho rằng tinh thần của Trần Đại Phi khi ấy có vấn đề.
Người đàn ông có mái tóc undercut còn dùng những từ ngữ ác liệt hơn: "Anh ta điên rồi, tinh thần không tỉnh táo nữa."
Sau đó còn thề thốt rằng lúc mình dập lửa có nghe được tiếng kêu của Trần Đại Phi: "Nó... nó bắt được chân tôi."
Từ Khắc Dụng hỏi: "Vậy năm đó cảnh sát hỏi anh có nói không?"
Người đàn ông kia nói: "Nói chứ. Nhân dân phải phối hợp với cảnh sát, tất nhiên tôi phải nói rồi. Chúng tôi đều cho rằng khi ấy anh ta thấy lửa quá lớn, nên sợ quá mà sinh ra ảo giác luôn. Cậu nói xem trong đó thì có ai bắt chân anh ta được? Xác chết vùng dậy à? Đám cháy đó không dữ bằng lửa thiêu trong lò, không thể đốt sạch cả xương được —— khi ấy trong lò có mấy thi thể thì đều tìm được ngần ấy bộ xương rồi. Thế nên dù có xác chết vùng dậy thì cũng bị lửa thiêu rụi rồi."
Giang Luyện gạch mấy chữ "tinh thần có vấn đề" trong câu hai đi, đổi thành "hoảng sợ, nổi điên".
Người cuối cùng nhận lời đến nói chuyện là vợ Trần Đại Phi - Mao Thu Hà.
Mao Thu Hà đã đi bước nữa, cuộc sống cũng không tốt đẹp lắm nên vừa qua năm mươi mà tóc đã lấm tấm một nửa.
Lần này Giang Luyện tự mình hỏi chứ không nhờ Từ Khắc Dụng nữa.
Anh hỏi Mao Thu Hà: "Tinh thần của Trần Đại Phi có từng xuất hiện vấn đề gì không?"
Mao Thu Hà không hiểu lắm: "Ý cậu là đầu óc có vấn đề hả? Không có, chắc chắn là không. Chỉ có đôi khi ông ấy nóng tính tranh cãi với lãnh đạo thôi."
"Vậy lá gan chú ấy thế nào?"
Mao Thu Hà cười rộ lên: "Xem cậu nói kìa, ông nhà tôi..."
Nói đến đây bà bỗng nhận ra mình đã đi bước nữa, nên rất xấu hổ: "Đại Phi rất to gan. Cháu nghĩ xem công việc trong lò hỏa táng có liên quan đến người chết, mà ông ấy vẫn thường xuyên trực ca đêm một mình. Nếu lá gan không lớn thì sao làm được...". . .
Nhìn Giang Luyện qua lớp kính rất khác lạ. Có lẽ là do mình có thể thoải mái ngắm nhìn, còn anh ấy lại chẳng nhìn thấy. Mạnh Thiên Tư nhìn một lúc thì ngó sang chỗ Thần Côn, sợ ông phát hiện mình đang nhìn Giang Luyện. Nhưng mà Thần Côn thì đang nghiêm túc cho những lời hỏi đáp bên trong, nên chẳng hề chú ý đến những tâm tình nhỏ bé ấy của cô. . . .
Tiễn những người không liên quan ấy đi rồi, trong phòng nói chuyện chỉ còn lại ba người.
Ba người ngồi xuống chiếc bàn bên ngoài. Mạnh Thiên Tư tiện tay nhặt một viên socola lên ăn. Khi cho vào trong miệng, cô bỗng nhớ tới lời trêu ghẹo của Giang Luyện về socola lúc trước, thế là quay sang nhìn anh. Quả nhiên bắt gặp anh đang nhìn tờ giấy bạc trong tay mình —— cô bỗng cảm thấy ăn socola vào lúc này thì không phải lúc mà nhổ ra lại không ổn, thế là ôm tâm tình vò mẻ không sợ nứt nhặt thêm một viên nữa.
Giang Luyện đẩy tờ giấy có ba câu ra giữa bàn: "Nếu những tin tức hôm nay có được đều là thật, thì có lẽ chúng ta đã có thể dựng lại hiện trường câu chuyện năm nào."
Anh trầm ngâm một lát để sắp xếp câu từ.
"Vào đêm Trần Đại Phi trực trong lò hỏa táng có thể đã xảy ra một vài chuyện lạ, nên ông ta mới đi lấy xăng ở xe nông nghiệp để đốt thứ gì đó."
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên hỏi: "Nhưng mà ông ta làm việc ở ngay lò hỏa táng có thiếu gì lò thiêu đâu, mà phải đi lấy xăng cho tốn sức?"
Giang Luyện gật đầu: "Đây đúng là một điểm đáng nghi. Theo tôi đoán nếu dùng lò thiêu thì ông ta phải chuyển thứ đó đến lò. Nhưng vì ông ta không dám chuyển thứ đó, nên mới phải dùng xăng. Đây cũng là lý do vì sao xung quanh bình xăng lại có dấu vân tay của ông ta."
"Nghĩa là ông ta có ý định phóng hỏa thật. Nhưng mà sau khi lấy xăng về thì lại gặp phải một việc."
Thần Côn tiếp lời: "Có thứ gì đó bắt lấy chân anh ta... là xác chết vùng dậy à?"
Giang Luyện ngẫm nghĩ rồi khẽ lắc đầu: "Lấy lá gan của Trần Đại Phi, cháu cảm thấy dù là xác chết vùng dậy cũng không thể dọa ông ta sợ đến phát điên được —— cháu cho rằng lúc ấy đã xảy ra chuyện còn đáng sợ hơn cả xác chết vùng dậy."
Trên đời này còn có chuyện đáng sợ hơn cả xác chết vùng dậy à? Mạnh Thiên Tư không nghĩ ra được.
Giang Luyện nói tiếp: "Lúc ấy Trần Đại Phi đã sợ đến mức điên luôn rồi. Nên rất có thể là chính lúc ấy ông ta lỡ tay làm rơi mồi lửa. Nhưng mà..."
Vẫn có chỗ chưa hợp lý. Giống như trò chơi xếp gỗ ấy, người chơi cứ cho rằng đã xếp rất hoàn hảo rồi, mà đến cuối cùng mới biết vẫn còn dư hai miếng.
Hai miếng gỗ này chính là Diêm La và người đàn ông bí ẩn kia.
Nghĩ theo hướng huyền ảo thì người đàn ông bí ẩn đó chính là Diêm La. Nhưng mà cái chuyện người chết sống lại đó cùng lắm cũng chỉ dọa Trần Đại Phi sợ tè ra quần thôi, chứ sao mà điên được? Với cả người đàn ông có kiểu đầu undercut nói rất rõ ràng, ngoài Trần Đại Phi ra những thi thể trong lò hỏa thiêu hôm ấy vẫn còn đủ xương cốt —— nếu Diêm La sống lại rồi bỏ trốn, thì phải thiếu một thi thể chứ? Nếu sau khi Diêm La chết rồi lại kiếm đâu được một thi thể cho đủ số lượng thì tốc độ đó có nhanh quá không?
Mà nếu người bí ẩn đó không phải Diêm La, Diêm La cũng không sống lại, thì rốt cuộc Trần Đại Phi bị cái gì dọa điên? Mà vì sao người bí ẩn lại đứng ở gần đó quan sát?