Quyển 5: Rương - Chương 70

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:47:23

Bức tranh cuối cùng Giang Luyện vẽ là Diêm La. Khi anh vẽ xong tất cả những bức tranh ấy trời đã gần tối. Thấy mình tính toán thời gian quá chuẩn, Giang Luyện thở phào một hơi, vừa xoa cái bụng rỗng của mình vừa định đứng dậy nhưng rồi anh lại phải dừng lại. Giang Luyện nhìn thấy Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu ở trong phòng, không chỉ vậy anh còn thấy cả đám hành lý đã được thu dọn chỉnh tề của họ nữa, tất nhiên là cũng có cả phần của anh. Vậy là anh hiểu ngay rằng đã có chuyện xảy ra. Không đợi Huống Mỹ Doanh lên tiếng, Giang Luyện đã mở lời trước: "Tình huống của Kiền gia không ổn à?" Huống Mỹ Doanh gật đầu. "Em đặt vé máy bay chưa? Bao giờ bay?" Do ba người đặt vé quá muộn nên chỉ mua được vé lúc 10 giờ 40 phút tối. Núi Ngọ Lăng cách sân bay Trương Gia Giới hơn một tiếng đồng hồ đi đường, có nghĩa là khoảng bảy, tám giờ là họ đã phải lên đường rồi. (*) Sân bay Trương Gia Giới nằm ở Trương Gia Giới, Hồ Nam, Trung Quốc. Giang Luyện xem đồng hồ, hơn năm giờ rồi. Huống Mỹ Doanh nói: "Em đặt xe rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi đi vẫn kịp." Giang Luyện trả lời theo phản xạ: "Ừ." Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, vì việc của Kiền gia là lớn nhất mà. Anh chỉ bất ngờ vì vừa mới mở mắt ra đã nhận được thông báo phải đi về thôi. Giang Luyện đưa xấp tranh trên bàn cho Huống Mỹ Doanh: "Em chụp đám này lại, rồi đi photo thành mấy bản nữa cho an toàn." Nếu phương thuốc của nhà họ Huống được sao chép thành mấy bản dự phòng, giấu ở nhiều nơi, thì bây giờ con cháu của họ đã không phải khổ sở thế này rồi. Dù nói là có đủ thời gian, nhưng Huống Mỹ Doanh vẫn rất lo lắng. Vừa nhận được tệp tranh từ tay Giang Luyện, cô ấy đã chạy vội đi photo. Vi Bưu thì lại cảm thấy những việc lặt vặt này đáng ra phải để mình làm, thế là cũng chạy theo. Tiếng bước chân của hai người họ xa dần, sự yên ắng bỗng chốc xâm chiếm cả căn phòng khiến Giang Luyện ngơ ngẩn. Rồi anh nhớ ra một việc. Anh vội vàng đi lên trên tầng để tìm Mạnh Thiên Tư. Tầng ba là nơi ở của đại lão, vì sự an toàn của Mạnh Thiên Tư, đằng đầu cầu thang có một trạm canh gác. Một Sơn hộ đang ngồi canh gác, tiện thể chơi game ở đó. Anh ta chặn Giang Luyện lại, nói với anh rằng sáng nay Mạnh Thiên Tư đã đi theo bà năm ra ngoài rồi. Giang Luyện nhớ ra đêm qua cô nói là hôm nay phải đi dự tiệc. Anh lại đi xuống tìm Liễu Quan Quốc. May mắn là Liễu Quan Quốc vừa mới khởi động máy photo giúp Huống Mỹ Doanh xong: Trong sảnh khách sạn có một chiếc máy photo cũ. Ban đầu Liễu Quan Quốc mua nó là để khách có thể in lộ trình du lịch, số hiệu chuyến tàu dễ dàng, tiện lợi. Nhưng hai năm gần đây điện thoại thông minh phát triển quá nhanh, cái gì cũng có thể tra trên điện thoại, nên chẳng còn mấy ai dùng máy photo. Liễu Quan Quốc hỏi Giang Luyện: "Luyện tiểu ca, xong việc rồi à? Sáng nay lúc Mạnh tiểu thư ra ngoài có dặn chúng tôi phải giữ im lặng, nói là cậu bận việc gì đó." Giang Luyện cười, có một số việc anh không muốn nói ở trước mặt Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu: "Chú Liễu, mình ra ngoài này nói chuyện đi." (*) Nguyên văn là anh Liễu, nhưng vì Liễu Quan Quốc gọi Cừu Bích Ảnh là chị, nên mình mạn phép đổi thành chú nha Liễu Quan Quốc chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã bị anh "kéo" ra ngoài. Giang Luyện đắn đo một lúc: "Chú có biết Mạnh tiểu thư... đi đâu không?" Liễu Quan Quốc cười: "Cái này tôi cũng không biết, họ đi gặp bạn bè nên không mang theo chúng tôi." Nói xong ông ta còn giơ tay ra đếm: "Họ chỉ mang mỗi một chiếc xe thôi, có tài xế, trợ lý Mạnh và cả anh chàng thợ trang điểm của Mạnh tiểu thư nữa." "Thế chú có số điện thoại của Mạnh tiểu thư không?" Liễu Quan Quốc cảm thấy buồn cười: "Cái đó sao tôi có được? Tôi có muốn Mạnh tiểu thư cũng không cho ấy. Chúng tôi chỉ có thể liên lạc với trợ lý Mạnh thôi." Rồi ông ta ngạc nhiên: "Cậu không có à?" Giang Luyện lúng túng, tất nhiên là anh không có rồi. Hai hôm trước anh vừa phải chạy trốn, vừa phải trèo lên trèo xuống vách đá, đâu có thời gian rảnh mà đi xin số điện thoại. Hai hôm nay được ở nhà, nhưng lại bận hết việc nọ việc kia, nên cũng không nhớ ra —— anh tưởng là vẫn còn những ngày sau nữa. Thế nên anh mới mắc kẹt trong khoảnh khắc này. Liễu Quan Quốc hỏi anh: "Cậu có việc gì cần tìm cô ấy à? Đằng nào tối nay Mạnh tiểu thư cũng về, cậu đợi cô ấy về rồi hỏi là được mà." Giang Luyện giải thích: "Không phải, là tình hình của cụ ông nhà cháu có chuyển biến xấu, cháu phải về ngay. Lát nữa cháu phải đi luôn rồi." Liễu Quan Quốc giật mình: "Đúng là việc gấp thật, không thể tính trước được. Cậu sợ không kịp chào cô ấy à? Không sao đâu, khi nào cô ấy về tôi sẽ nhắn lại với cô ấy. Nếu cậu sợ tôi nói không rõ ý, thì có thể để lại tờ giấy cho cô ấy." Đây là một biện pháp có thể báo cho cô biết anh đã đi rồi, mà không cần đến số điện thoại của cô. Nhưng Giang Luyện lại không muốn làm vậy, anh do dự: "Chú Liễu... chú có thể liên lạc với bên đó, để nhờ họ báo với Mạnh tiểu thư một câu hộ cháu không?" Nếu Mạnh Thiên Tư biết được tin này sớm hơn và từ chính miệng anh nói, có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn là nghe được lời nhắn từ người khác. Liễu Quan Quốc hơi khó xử, đáng lẽ ra ông ta có thể gọi điện cho Mạnh Kính Tùng, nhưng Mạnh Kính Tùng luôn rạch ròi giữa công và tư. Anh ta rất ghét những người khác gọi cho anh ta vì những chuyện không đâu —— bởi vì trợ lý Mạnh chỉ có một, mà số lượng Sơn quỷ trên cả nước thì phải đến tám, mười ngàn. Nếu ai cũng gọi cho anh ta thì làm sao anh ta nghe hết được? Nghĩ tới nghĩ lui, Liễu Quan Quốc đành phải kiếm đường vòng. Ông ta gọi cho tài xế. Nhưng tài xế cũng không dám nhận: "Anh Liễu, họ đang nói chuyện với nhau, sao em dám xông vào đó chứ? Nếu việc anh nói là việc rất quan trọng, thì em còn dám đi vào thông báo. Chứ bạn của đại lão phải về nhà, thì cứ thế mà về chứ, chẳng lẽ đại lão còn phải về tiễn anh ta à? Việc này biết sớm hay biết muộn cũng như nhau thôi mà." Liễu Quan Quốc cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Giang Luyện, ông ta dám nói gì: "Nếu chú nhìn thấy trợ lý Mạnh đi ra, thì nhờ cậu ấy chuyển lời giúp tôi một câu..." Người ta đã giúp đến mức đó rồi, Giang Luyện cũng không thể yêu cầu hơn nữa. Rồi đột nhiên anh nghĩ ra một việc, nên quay lại gọi Huống Mỹ Doanh: "Mỹ Doanh, em đi lên đây giúp anh cái này." Huống Mỹ Doanh vội vàng giao việc cho Vi Bưu: "Anh trông cái này hộ em, em đi qua đó xem sao." Vi Bưu nhìn Huống Mỹ Doanh chạy theo Giang Luyện, lòng chua như giấm. Vừa photo anh ta vừa nghĩ bụng: Biết vẽ thì giỏi lắm à? Đồ mất lịch sự, chỉ biết sai Mỹ Doanh như người hầu thôi. Không biết ai mới là chủ nữa. Máy photo sáng đèn báo hiệu đã hết giấy. Vi Bưu tìm quanh đó một lát nhưng không tìm được giấy dự phòng. Mà anh ta lại cảm thấy ba bốn bản trong tay mình cũng đủ để dự phòng rồi, nên anh ta quyết định không photo nữa. Khi trông thấy Liễu Quan Quốc, Vi Bưu còn thuận miệng nhắc ông: "Máy photo hết giấy rồi ạ." Liễu Quan Quốc cũng không để bụng, gọi tiếp tân: "Máy photo hết giấy rồi. Lát nữa cháu cho thêm vào nhé!" Tiếp tân khách sạn là một cô gái trẻ tuổi. Mấy hôm nay trong khách sạn chỉ toàn người nhà, không có khách, nên cô ấy cũng được nhàn nhã ngồi xem phim. Nghe Liễu Quan Quốc nhắc, cô ấy vội vàng bấm dừng bộ phim đang xem dở, mang một xấp giấy mới ra chỗ máy copy. Sau khi cho giấy vào máy, bấm nút khôi phục, cô ấy lại vội vã quay về: Nam nữ chính trong phim đang phải xa nhau, nam chính cố nán lại sân bay, nữ chính thì vội vàng chạy tới sân bay —— cô ấy rất nóng ruột muốn biết xem tốc độ của nữ chính có nhanh hơn máy bay không. Mọi người đều bận việc của riêng mình, không ai chú ý tới, chiếc máy photo bên kia lại tiếp tục hoạt động. Nó đang nhả ra những bức tranh lúc trước chưa photo xong. *** Huống Mỹ Doanh không nghĩ tới, Giang Luyện còn định dán thần nhãn thêm lần nữa. Cô lắp bắp: "Bây giờ... không đủ thời gian đâu." Giang Luyện nói: "Vẫn đủ. Hai giờ là đủ cho một bức tranh rồi, chỉ không có thời gian ăn cơm thôi. Lát nữa đến sân bay anh ăn sau cũng được." Huống Mỹ Doanh chỉ ra ngoài cửa sổ: "Nhưng mà... trời đã đen rồi." Giang Luyện không dán thần nhãn vào buổi tối là vì có điều phải kiêng kị: Người xưa mê tín. Họ cho rằng dán thần nhãn thuộc loại "linh hồn rời khỏi cơ thể", mà ban đêm là thời gian lũ quỷ hoành hành. Nếu dán thần nhãn vào ban đêm, linh hồn sẽ bị đám quỷ lang thang bên ngoài dắt đi mất. Anh nói: "Trước kia từng có lần vẽ xong muộn, phải ngồi đến tận tối, mà có sao đâu? Trong lúc gấp gáp, cái gì linh hoạt được thì mình cứ linh hoạt đi." Huống Mỹ Doanh không khuyên được anh: "Thế anh định vẽ cái gì?" Giang Luyện nói: "Mạnh tiểu thư giúp chúng ta nhiều việc như vậy, mà mình lại lẳng lặng đi thì không ổn lắm, đúng không? Cảm ơn bằng miệng thì không đủ, mà cô ấy lại chẳng thiếu vàng bạc để mình tặng đồ." Lời này quá hợp lý, Huống Mỹ Doanh không phản bác được. Đúng vậy, tặng cái gì cũng chẳng bằng một bức tranh được vẽ bằng cách dán thần nhãn. Số người biết dán thần nhãn trên đời này rất ít —— nên bức tranh ấy không chỉ là tranh, mà nó còn có những ý nghĩa khác nữa. Người trong nghề muốn bỏ tiền mua một bức để sưu tầm cũng không mua được ấy. Huống Mỹ Doanh không phản đối nữa: "Thế vẽ cái gì?" Giang Luyện trả lời: "Cứ vẽ một bức tranh bình thường của cô ấy đi. Anh vẫn còn nhớ. Mình vẽ một bức là được."... Bức tranh ấy được vẽ đến tận những giây cuối cùng, đến mức mà tài xế taxi phải quát ầm lên hai lần. Lần đầu tiên được giải quyết nhờ lời hứa hẹn của Vi Bưu "Chú cứ tính tiền từ bây giờ đi, đến sân bay hết bao nhiêu tiền cháu trả chú ngần ấy". Lần thứ hai lại chẳng phải vì tiền, tài xế nói trước với Vi Bưu là "Tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng thiệt gì, nhưng nếu các cậu không đến sân bay kịp thời, thì là tại các cậu. Đến lúc đó đừng có trách tôi." Thậm chí đến bước cuộn bức tranh lại, Giang Luyện cũng phải vừa đi vừa làm. Liễu Quan Quốc tận tình ra tiễn ba người. lúc Giang Luyện đi đến bên cạnh ông, vừa hay anh buộc xong sợi dây cuốn ngoài bức tranh thành một nút thắt xinh đẹp: Thật ra nó cũng rất đơn giản, anh chỉ cuộn bức tranh lại thành hình tròn, quấn thêm một lớp giấy nữa ở trên, sau đó buộc lại bằng một sợi dây. Tuy nói là đơn giản, nhưng mỗi một bước anh làm đều rất tỉ mỉ. Anh đưa cuộn tranh cho Liễu Quan Quốc: "Chú chuyển cái này cho Mạnh tiểu thư giúp cháu nhé. Cháu thật sự không kịp đợi cô ấy để nói lời từ biệt rồi." Liễu Quan Quốc đồng ý: "Không có gì, không có gì đâu, thời đại công nghệ mà, liên lạc với nhau rất dễ dàng —— à, đúng rồi, Mạnh tiểu thư biết việc này rồi." Giang Luyện bất ngờ: "Biết rồi ạ?" Liễu Quan Quốc gật đầu: Chắc là biết rồi. Anh chàng tài xế bên kia gọi lại cho ông ta, nói rằng khi trợ lý Mạnh đi vệ sinh, anh ta có chuyển lời. Trợ lý Mạnh nghe xong thì chỉ hờ hững nói mỗi câu "Biết rồi.", xong lại đi vào nhà mất. Tuy không chuyển lời đến tận tai Mạnh tiểu thư, nhưng người trong Sơn quỷ đều biết rằng tin tức muốn đến được chỗ Mạnh tiểu thư, thì phải đi qua chỗ Mạnh Kính Tùng. Vậy nên Mạnh Kính Tùng biết, thì có nghĩa là Mạnh tiểu thư cũng biết. "Thế Mạnh tiểu thư có nói gì không ạ?" Liễu Quan Quốc nghẹn họng. Ông ta cảm thấy không thể để người ngoài cảm thấy đại lão nhà mình là người mất lịch sự, không lễ phép, nên tự bịa ra: "Thì chỉ nói là đã biết, và chúc các cậu đi đường bình an, cũng chúc cụ ông bình an nữa." Giang Luyện "vâng" một tiếng, rồi lại nói: "Vậy thì cảm ơn Mạnh tiểu thư." *** Hơn ba giờ sáng, Mạnh Thiên Tư mới trở về. Liễu Quan Quốc nghe thấy tiếng động, định ra chào hỏi. Ai ngờ đến khi ông ta mặc đồ xong xuôi, mang cuộn tranh lên trên tầng ba, thì mấy căn phòng trên đó đều đã đóng cả rồi. Chắc là mệt quá nên mọi người đều đi ngủ hết rồi. Người trực đêm chào ông ta: "Anh Liễu, sao anh chăm chỉ thế? Có việc gì thì để mai nói cũng được mà. Cố ý thức đêm giả vờ chăm chỉ để trợ lý Mạnh tăng lương cho anh chứ gì!" Liễu Quan Quốc cười: "Nói linh tinh." Hai người đang nói chuyện, bỗng thấy một cánh cửa phòng được mở ra, là phòng Mạnh Kính Tùng. Anh ta đã thay đồ ngủ, vừa mới tắm rửa xong, trên mặt vẫn còn dính nước: "Chuyện gì thế?" Mạnh Kính Tùng nghe thấy tiếng động bên ngoài, vốn dĩ anh ta không định để ý, nhưng vì nghe thấy tiếng tên mình, nên lại đi ra hỏi. Anh chàng trực đêm tưởng là vì mình nói quá to, làm phiền đến trợ lý Mạnh, nên đỏ bừng mặt. Liễu Quan Quốc thì vội vàng đáp: "Cũng không có chuyện gì lớn. Tôi nghe thấy tiếng chị năm nên định qua chào hỏi. Còn có việc Giang Luyện phải đi về nữa. Cậu ta nhờ tôi chuyển thứ này..." Mạnh Kính Tùng nói: "Đi vào phòng rồi nói." Nói xong, anh ta đi vào trong phòng, ngồi xuống giường, lấy một tờ khăn giấy lau mặt. Liễu Quan Quốc cảm thấy đi vào phòng để nói cái chuyện cỏn con này thì không đáng lắm. Thế là dù ông ta có vào phòng, nhưng lại chỉ đứng ở ngay chỗ cửa để có thể đi ra bất cứ lúc nào: "Giang Luyện nhờ tôi chuyển cái này cho Mạnh tiểu thư... nên tôi mang lên đây." Mạnh Kính Tùng phun dung dịch dưỡng ẩm lên mặt: "Mở ra xem là cái gì." Liễu Quan Quốc còn tưởng là mình nghe nhầm: "Mở? Mở ra... Đây là đồ riêng tư... của Mạnh tiểu thư mà." Mạnh Kính Tùng giương mắt nhìn Liễu Quan Quốc. Liễu Quan Quốc lúng túng, cảm thấy mình không nên nói như vậy. Mạnh Kính Tùng hỏi lại ông ta: "Chẳng lẽ ai cũng có thể tặng quà cho Mạnh tiểu thư à? Vậy thì cần chúng ta để làm gì? Ở Sơn Quế trai, khi nhận được bưu kiện gửi cho Mạnh tiểu thư và các bà, chúng tôi đều phải mở ra xem trước, nhỡ có người gửi thứ gì nguy hiểm đến thì sao?" Đúng là một câu đánh thức người trong mộng, lời Mạnh Kính Tùng nói làm Liễu Quan Quốc cảm nhận được sự chênh lệch của mình với anh ta. Ông ta vội vàng đi tới trước, thấy Mạnh Kính Tùng không định tự mình mở, thế là tự giác làm thay: Cởi dây buộc, bóc lớp giấy bao ở ngoài, và mở bức tranh ra. Có một mẩu giấy nhỏ rơi xuống đất, nhưng hai người không vội nhặt nó, mà cứ xem tranh trước. Trên bức tranh là hình ảnh Mạnh Thiên Tư đang trêu chọc con khỉ trắng. Mạnh Thiên Tư đang chống cằm mỉm cười. Con khỉ trắng có một chấm đỏ trên trán thì tròn mắt nhìn cô, rất là đáng yêu. Liễu Quan Quốc thở phào một hơi: May quá, chỉ là tranh thôi, không phải đồ nguy hiểm. Ông ta còn nhận xét: "Vẽ rất giống thật, trông như Mạnh tiểu thư đang ở ngay trước mặt ấy. Các chi tiết nhỏ cũng được xử lý tốt, nhìn lông mi của Mạnh tiểu thư này, có thể thấy rõ từng sợi một luôn." Rồi ông ta nhặt tờ giấy ghi lời nhắn kia lên, trên đó cũng không viết gì quá đáng cả, chỉ là một lời giải thích lý do Giang Luyện phải về gấp, không kịp từ biệt cô, rồi còn cảm ơn Mạnh Thiên Tư vì đã giúp đỡ. Phần ký tên thì có chữ ký của anh, số điện thoại, số weixin và cả email nữa. Dưới cùng còn có một câu: Bảo trọng, giữ liên lạc. Đây là những thứ sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn. Thấy Mạnh Kính Tùng không có ý kiến gì cả, Liễu Quan Quốc cuộn bức tranh lại, còn vụng về bọc nó lại như cũ. Mạnh Kính Tùng vẫn cứ im lặng. Mãi đến khi Liễu Quan Quốc đã buộc xong sợi dây, anh ta mới nói: "Mang đốt đi." *** Mạnh Thiên Tư ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao. Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là tìm em điện thoại của mình. Những tin nhắn mới nhất đều là của Tân Từ. —— "Kim chủ? Em đã dậy chưa?" (*) Kim chủ: tức là người bỏ vốn, bỏ tiền, đầu tư. Trong trường hợp này Mạnh Thiên Tư là người bỏ tiền thuê Tân Từ. —— "Thiên Tư? Anh đã đứng ở ngoài cửa chờ đến giờ làm việc rồi đây." —— "Bà chủ, anh đã về phòng ngủ thêm giấc nữa rồi."... Mạnh Thiên Tư cười khanh khách đứng dậy. Cô đi ra mở cửa phòng, sau đó mới đi rửa mặt. Đến khi đi ra, Tân Từ đã đứng ở bên bàn trang điểm, anh ta còn không quên lảm nhảm: "Em ngủ muộn thế." Mạnh Thiên Tư cãi lại: "Có phải hồi mười bảy, mười tám không ngủ cũng được đâu. Bây giờ em không ngủ đủ giấc, tinh thần sẽ không tốt, làm gì cũng hỏng hết, anh không hiểu à?" Tân Từ bĩu môi, lại hỏi tiếp: "Hôm nay chúng ta trang điểm theo phong cách lạnh lùng nhé? Anh sẽ đánh mắt màu lam theo kiểu yêu quái cho em." Mạnh Thiên Tư tức giận: "Em không thích." Cô lục tung đám đồ trang điểm của Tân Từ lên, chỉ vào màu cam hồng trong chuỗi màu ấm: "Màu này đẹp này, nhìn đã thấy thoải mái rồi." Tân Từ hét ầm lên "Oa": "Trước kia em không thích mấy màu này, bảo là không đủ oai phong cơ mà?" Mạnh Thiên Tư nói: "Cuộc sống mà ngày nào cũng oai phong thì để ai xem?" Rồi cô hất tóc: "Anh tết tóc cho em đi, tết lệch sang một bên, đừng chặt quá trông cho tự nhiên." Tân Từ vừa chải đầu cho cô, vừa xịt dung dịch dưỡng tóc cho cô. Ngay khi anh ta đang bận bịu, Cừu Bích Ảnh đi vào, hỏi Mạnh Thiên Tư: "Tiểu Thiên, ông Khưu bên Thần Tự Đầu mời..." Mạnh Thiên Tư không đợi bà nói hết đã vội lắc đầu: "Con không đi đâu, hôm qua con đã mệt lắm rồi." Cừu Bích Ảnh tức giận: "Thế ai hôm qua cứ đòi nghe kể chuyện hả? Vốn dĩ không muộn như thế, nhưng con cứ nói là con thích nghe... Mẹ còn chưa nói được với người ta mấy câu." Mạnh Thiên Tư cười hì hì: "Thế nên mẹ năm, hôm nay con không đi nữa. Con ở đó mẹ sẽ không nói chuyện được. Con sẽ bảo Kính Tùng đi cùng mẹ, anh ấy không giống con, sẽ không xen vào câu chuyện của mẹ đâu." Nói xong, cô gọi với ra ngoài: "Kính Tùng." Mạnh Kính Tùng đi vào phòng, Mạnh Thiên Tư chỉ vào Cừu Bích Ảnh: "Hôm nay anh đi theo mẹ năm, nhớ chăm sóc mẹ cẩn thận đấy..." Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra một việc: "À, hôm qua Giang Luyện dán thần nhãn, đã vẽ xong hết chưa? Để lát nữa em qua đó xem." Cừu Bích Ảnh thấy cô nhắc tới Giang Luyện thì không vui nhưng cũng không nói gì cả. Mạnh Kính Tùng nói: "Giang Luyện à... cậu ta đi rồi." Mạnh Thiên Tư không hiểu: "Đi rồi? À đi ra ngoài hả? Anh ấy đi đâu thế? Tìm Lão Dát à? Hay là tìm Thần Côn?" Mạnh Kính Tùng nói: "Không phải, cậu ta đi về cơ. Huống Mỹ Doanh, Vi Bưu đều đi cả. Chắc là đến từ đâu thì đi về đó." Mạnh Thiên Tư im lặng, cô cảm thấy mình đang sững sờ, nhưng lại có vẻ mọi thứ xung quanh mới là thứ dừng lại —— chúng đè hết lên người cô, khiến cô không động đậy nổi, rồi lại nhanh chóng trở về, để cô vừa mới định phản kháng thì đã rơi mất. Cô nói: "Thế anh ấy không nhắn nhủ gì à?" Mạnh Kính Tùng nói: "Có, nói là có việc quan trọng hơn phải làm, và cảm ơn Mạnh tiểu thư đã giúp đỡ." Vậy à? Mạnh Thiên Tư lặng người trên ghế, trong đầu cô như có trống đánh. Ngay sau đó ngực cô cũng nghẹn lại khiến cô khó chịu. Chuyện quan trọng hơn, đúng vậy, tiếp tục tìm cái rương kia, đúng là việc quan trọng. Bây giờ có tranh vẽ thì có thể thoải mái đi tìm rồi. Cô nghe được cuộc đối thoại của Cừu Bích Ảnh và Mạnh Kính Tùng. Cừu Bích Ảnh cũng rất ngạc nhiên: "Đi luôn rồi á?" Mạnh Kính Tùng: "Vâng ạ." Cừu Bích Ảnh đột nhiên hỏi: "Dùng xong Thận Châu rồi đúng không?" Mạnh Kính Tùng đáp: "Đúng ạ." Cừu Bích Ảnh lẩm bẩm: "Thằng bé này thật là. Mượn Thận Châu xong là đi luôn. Gọn gàng, sạch sẽ, không hề dong dài." Mạnh Thiên Tư vẫn cứ lặng im. Bàn tay buông thõng bên người đã nắm chặt lại, mấy khớp xương đều trắng bệch cả ra. Nhưng dù vậy cô vẫn cảm thấy lời Cừu Bích Ảnh nói không hợp tai: Dong dài(tha nê đái thủy), ai là bùn (nê)? Cô sao? (*) Tha nê đái thủy: Kéo bùn dắt nước, đây là một câu thành ngữ Trung Quốc được lấy từ hình ảnh đi trên một con đường lầy lội, để ám chỉ hành động làm việc lề mề, dong dài, không dứt khoát. Cừu Bích Ảnh còn nói: "Cô không tiện bình luận về nó. Tất nhiên nó cũng đã giúp đỡ chúng ta rồi, cũng không lừa gạt cái gì của chúng ta. Nó làm xong việc thì nó đi thôi, cũng cảm ơn tử tế rồi." Mạnh Thiên Tư không kìm được, bàn tay đặt ở trên bàn trang điểm giơ lên cao, rồi đập thẳng xuống bàn. Cô đập rất mạnh, túi đựng đồ trang điểm của Tân Từ còn rơi cả xuống đất. Bao nhiêu bánh phấn, má hồng, phấn mắt rơi vãi đầy đất. Tân Từ vội vàng ngồi xuống nhặt, nhưng những thứ ấy vốn mềm mịn, nên đâu thể nhặt lên được. Đủ mọi màu sắc trộn lẫn vào nhau như một thế giới hỗn loạn. Cừu Bích Ảnh giật mình. Bà quay lại nhìn Mạnh Thiên Tư, như đã hiểu được điều gì, bà nói với Mạnh Kính Tùng và Tân Từ: "Hai đứa đi ra ngoài trước đi." Sau khi Tân Từ và Mạnh Kính Tùng đã đi ra ngoài cả rồi. Cừu Bích Ảnh mới đi tới bên cạnh Mạnh Thiên Tư, hỏi cô: "Tiểu Thiên, có phải con có ý gì với Giang Luyện không?" Sắc mặt Mạnh Thiên Tư lạnh tanh, cô hờ hững nói: "Không có." Cừu Bích Ảnh thở dài: "Mẹ đã nói với con rồi, có một số người tốt với con là vì họ có mục đích, con phải biết nhìn người. Thằng bé Giang Luyện này không tệ, nó không có mưu mô gì với con, nhưng nhỡ nó là một thằng chuyên đi lừa gạt tình cảm, chẳng phải con đã bị nó lừa rồi sao?" Nét mặt Mạnh Thiên Tư vẫn vậy: "Mẹ năm nghĩ quá nhiều rồi. Con là người từng thề trước tổ tiên bà bà, con có thể bị lừa đến đâu được?" Cừu Bích Ảnh thấy sắc mặt và giọng điệu của cô như vậy, thì biết đây không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện với cô. Bà đi ra ngoài, nói với Mạnh Kính Tùng: "Hôm nay cháu không cần đi theo cô, cả hai đứa đều ở nhà Thiên Tư đi. Nó nóng tính, hai đứa nhường nhịn nó một chút." Mạnh Kính Tùng nhìn Cừu Bích Ảnh đi xuống dưới sảnh, rồi mới dẫn Tân Từ vào phòng. Mạnh Thiên Tư đưa lưng về phía bọn họ, cô đang ngồi đối diện với tấm gương trang điểm. Dù cô không nói gì cả, nhưng tĩnh có thể thắng được động, Tân Từ chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi mà đã thấy áp lực rồi. Anh ta nháy mắt với Mạnh Kính Tùng, ra hiệu cho Mạnh Kính Tùng nói trước. Mạnh Kính Tùng im lặng một hồi, cuối cùng cũng bước lên phía trước: "Thiên Tư, nếu em đang giận về việc của Giang Luyện, thì để anh cho người đi tìm. Sơn quỷ đông người chắc sẽ tìm được nhanh thôi." Mạnh Thiên Tư cảm thấy bao nhiêu cơn tức nhảy thẳng lên trên đầu. Cô quát lên: "Tìm cái gì mà tìm! Không tìm! Đường vẫn ở nguyên đấy, ai thích đi thì cứ việc đi." Da đầu Mạnh Kính Tùng run rẩy. Anh ta quay lại nhìn Tân Từ, còn mình thì tự giác đi ra ngoài. Được rồi, tình hình này vẫn phải tự mình xông pha. Tân Từ đi đến sau lưng cô, không nói gì cả mà chỉ nhẹ nhàng chải đầu cho cô. Trong lòng anh ta thì nghĩ thầm, tóc cũng là một loại lông, thế nên chải đầu cũng tương tự như vuốt lông. Đang chải đầu, Tân Từ nhìn vào gương, bỗng thấy trong mắt Mạnh Thiên Tư có nước. Tân Từ sửng sốt, khi định nhìn lại để chắc chắn thì Mạnh Thiên Tư đã rũ mắt xuống rồi. Tân Từ do dự một lát, rồi hỏi cô: "Thiên Tư, có phải em..." Mạnh Thiên Tư đáp rất nhanh: "Không phải." Cô cảm giác giọng mình khi ấy hơi run, nên cố tình nói thật to, để át sự phức tạp trong lòng xuống: "Em chỉ... hơi giận thôi." "Mấy người bây giờ không có tí lễ phép nào cả. Xong việc một cái là chẳng nói chẳng rằng, cứ thế đi luôn..." Nói đến đây, cô bỗng dừng lại. Nói vậy thì không đúng. Giang Luyện có chào hỏi, anh còn nhờ người gửi lời cảm ơn nữa mà. Hóa ra tất cả mấy ngày nay cũng chỉ được tổng kết lại bằng một câu cảm ơn thôi. Cô cúi đầu xuống nhìn đám phấn mắt rơi đầy trên đất, trong đó có cả màu cam hồng mà cô mới chọn ban nãy. Nhìn một lát, cô bỗng bật cười. Xem ra cô không hợp với những màu thế này.