Vị trí của chiếc rương lúc này còn quá thấp, Giang Luyện muốn đợi nước dâng cao hơn nữa cho dẻ vớt rương.
Ba con người và một con gà xúm quanh lỗ hổng với ánh mắt mong ngóng thiết tha.
Nhưng thật kỳ lạ, mực nước cứ chững lại ở đó như đã dâng đến mức cao nhất rồi.
Mạnh Thiên Tư lấy làm khó hiểu vì nơi ấy còn cách chỗ treo thi thể băng của bà cố Đoạn đến bảy, tám mét lận.
Giang Luyện cũng lầm bẩm: "Nước không lên đến đây à? Không phải năm xưa Diêm La câu tỉnh thể kỳ lân qua không trung đấy chứ?"
Vậy còn chuyện thi thể bà cố Đoạn bị đóng băng thì phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ những gì mọi người suy luận ban nãy đều sai bét?
Sau một thoáng trảm ngâm, Thần Côn chợt thốt lên: "Mấy năm nay Trái Đất nóng lên, ranh giới có tuyết [1] cũng cao lên theo, lượng tuyết tan ngày một ít làm lượng nước cũng ít đi. Bởi vậy tất nhiên mực nước sẽ không dâng lên nổi rồi"
[] Đường ranh giới giao giữa vùng có tuyết và vùng không có tuyết
Giang Luyện sững sở: "Há?"
Thần Côn nhìn anh với ảnh mắt ngạc nhiên: "Chẳng lẽ chú nói không đúng ả? Còn nữa nhé. Chúng ta rơi xuống rất sâu, cháu Mạnh còn xuống tận chín tầng, nghĩa là độ cao hiện tại của chúng ta đã thấp hơn nhiều so với mặt biển —— Mà những vị trí tương đồng với nơi này ở bên ngoài núi đã không còn tuyết thì tất nhiên băng tuyết trong này cũng tan hết cả"
Nói tới đây ông soi đèn pin xuống dưới một vòng: "Cháu còn nhớ khi chúng ta ra khôi mạch máu băng bằng đám côn trùng đá, đã đợi chúng chạy tới nơi ít băng mới buông tay không? Lúc đó ta vừa bò lên, những vách đá xung quanh đã không còn bị đóng băng nữa. Vậy nó nói lên điều gì? Nói lên rằng băng đã tan hết cả rồi"
Nương theo ánh đèn pin, Giang Luyện cũng nhìn ra được chút manh mối: Nơi họ vừa dừng chân để bắc cầu đúng là không có bảng, nhưng dịch lên trên một xíu thì lại có bảng.
Anh giật mình: "Vậy nghĩa là nếu chúng ta tới muộn mấy năm, thi thể băng của bà cố Đoạn sẽ tan chảy mất à?"
Thần Côn "ừ" một tiếng: "Đúng vậy. Nếu nhiệt độ cứ tiếp tục tăng, rồi sẽ có ngày con rồng bằng trên này tan mất. Nói không chừng một ngày nảo đó, đỉnh Côn Lôn sẽ chẳng còn tuyết rơi ấy" Câu nói này khiến Mạnh Thiên Tư xúc động: "Đúng vậy. Tình hình bây giờ ảnh hưởng rất lớn đến vùng núi. Ö vùng núi Tương Tây cũng chẳng còn hổ nữa rỏi"
Thân Côn tiếp lời: "Vậy mới nói, Thế giới bây giờ là một thể thống nhất, đâu đâu cũng có hiệu ứng bươm bướm. Nơi này xảy ra vấn đẻ, nơi khác cũng chịu ảnh hưởng, chẳng nghề nào thoát"
Cuộc trò chuyện của hai người bỗng dưng ngoặt sang hướng môi trường làm Giang Luyện thấy buồn cười. Nhưng nghĩ kỹ anh cũng thấy đúng: Không nghẻ nảo thoát được cả, đến cả những người làm "nghẻ" này như họ còn không thoát được cơ mà.
Một lát sau, quả như Thần Côn nói nước đã bắt đầu có xu thế rút dân.
Đây không phải một chuyện tốt lành gì. Anh không thể trơ mắt nhìn chiếc rương trôi đi mất được: Phải tận dụng thời cơ vì có ai biết bao giờ nước lại dâng trở lại?
Giang Luyện giao cho Thân Côn nhiệm vụ xoay trục điều khiển sợi xích. Nghe được lệnh của anh, Thân Côn lập tức thả xích xuống bên dưới nhưng khi đã thả hết cỡ, đầu xích vẫn cứ cách mặt nước một đoạn. Lại thêm chuyện sợi xích treo lửng lơ giữa hang động còn rương trôi nổi ở bên rìa, muốn lấy được rương chỉ có nước bơi qua đó.
Bơi qua đó thì khá nguy hiểm. Bởi vậy sau một hồi suy ngắm, Giang Luyện lại tắm tia Giang Thước Kiều.
Giang Thước Kiểu đang ngó nghiêng bên dưới dường như đã nhận ra ánh mắt nguy hiểm của anh. Nó cảnh giác ngắng đầu lên.
Giang Luyện bước lại gần: "Thước Kiều, qua đây. Có chuyện cần nhờ mày giúp"
Anh cảm sợi dây thừng trong tay: "Lát nữa tao quấn sợi dây thừng này vào chân mày, còn mày thì bay xuống dưới hang động. Trông thấy chiếc rương kia không? Mày bảm chặt móng vuốt vào những hoa văn điêu khắc trên đó rồi tao sẽ kéo cả mày lẫn rương lên... Hiểu không?
Hiểu chết liền. Giang Thước Kiểu ngơ ngác.
Giang Luyện nhờ Mạnh Thiên Tư giúp đỡ: "Em nói với nó đi" Mạnh Thiên Tư nói chuyện với Giang Thước Kiều ngon lành hơn nhiều. Mà thực tế cô cũng chẳng nói gì, chỉ vuốt ve phần cổ mảnh khánh của Giang Thước Kiều, lại vẽ mấy lá bùa trên không trung là nó đã phục tùng rồi.
Đến khi buộc dây thừng xong, còn chưa đợi người giục Giang Thước Kiểu đã kêu "a a a" rồi bay vụt xuống, đậu thẳng lên trên rương. Sau một thoáng lắc lư, nó đứng thẳng người ở đó như một văn nhân đi chơi thuyền ngắm cảnh.
Giang Luyện quấn sợi dây thừng buộc ở chân Giang Thước Kiều trên cổ tay mình, quấn cả sợi xích ở bên hông qua móc khóa của dây thừng rồi gật đầu với Thần Côn.
Thần Côn dốc hết sức mình quay trục.
Sau một chuỗi âm thanh, người Giang Luyện dân hạ xuống. Mạnh Thiên Tư quỳ ở mép lỗ hồng nhìn anh rồi chợt hỏi: "Anh đặt tên cho nó là Thước Kiều à?"
Lúc đó cả người Giang Luyện đã ở bên dưới, nghe cô hỏi anh ngấng đầu lên đáp: "Đúng vậy. Tên là Giang Thước Kiểu. Nó là người bắc cầu mà"
Mạnh Thiên Tư nghĩ bụng: Đúng là không biết xấu hố. Còn không thèm hỏi xem con gà tuyết có muốn cùng họ với anh không. Biết đâu người ta muốn họ Mạnh thì sao? Mạnh Tiểu Quai [2] chẳng hạn.
[2] Tiểu Quai: Bé ngoan
Khi sợi dây được thả hết, Giang Luyện làm đúng như những kế hoạch đã vạch ra khi trước. Anh kéo dây, vớt rương.
Tất cả quá trình ấy, Mạnh Thiên Tư đều rất cảng thẳng. Cô cảm thấy mọi chuyện càng trôi chảy mình lại càng sợ hãi, sợ sẽ gặp biến cố ngay thời khắc cuối cùng, sợ trong nước có thứ gì đó nhây lên kéo Giang Luyện xuống. Bởi vậy từ đầu tới cuối cô luôn chĩa họng súng xuống dưới hang động.
Nhưng tất cả mọi chuyện lại rất thuận lợi. Thần Côn quay ngược trục xoắn kéo Giang Luyện với chiếc rương kẹp dưới nách và con gà tuyết đứng trên vai lên.
Chưa đợi anh đứng vững, Thân Côn đã chạy vội tới: "Có đúng không? Đúng là chiếc rương đó chứ?"
Giang Luyện đặt rương trên mặt đất, cho ông thỏa sức quan sát. Đúng là chiếc rương đó thật. Nó giống y như đúc chiếc rương được in 3D hôm nào, chỉ khác ở chỗ màu sắc và khuynh hướng cảm xúc. Quan trọng hơn là Thân Côn cảm thấy khi đối mặt với chiếc rương này, ông có một cảm giác ngột ngạt, không thoải mái.
Ông thở phì phò, vuốt ve mặt trên chiếc rương rồi lật ngược nó lại.
Chiếc rương không có bất cứ vết nối nào và cũng chỉ nặng như một chiếc rương bình thường.
Thần Côn lắc thử chiếc rương nhưng bên trong trống không, Giang Luyện hôi ông: "Chú thấy sao? Chú cứ nhắc nó mãi, còn mơ thấy nữa —— Bây giờ gặp được rỏi có nhớ ra gì không? Có cảm giác đặc biệt gì không?"
Thần Côn lắc đầu. Đầu óc ông lúc này rối bời, không thể suy nghĩ được gì hết nên chỉ thì thào: "Ngột ngạt quá. Tự dưng chú... thấy mình không thở nổi. Nặng quá, chú... nghỉ một lát đã"
Nói xong, ông buông mình xuống đất. Sau một lúc, có lẽ khoảng cách chưa đủ xa ông vẫn thấy ngột ngạt nên lại đứng dậy tìm chỗ xa hơn để ngồi.
Lúc ngồi xuống ông còn thở phào như thể cách xa chiếc rương là không thấy đè nén nữa rồi.
Ngột ngạt à? Mạnh Thiên Tư chẳng cảm nhận được điều ấy.
Cô nhìn chằm chằm chiếc rương một hỏi rồi hôi Giang Luyện: "Có phải chuyện của anh đến lúc này là... kết thúc được rồi không?"
Giang Luyện gật đầu: "Trên lý thuyết anh chỉ cần đưa chiếc rương này tới bên Mỹ Doanh là xong chuyện. Những gì anh hứa với Kiên gia cũng xem như đã hoàn thành. Em cũng vậy nhỉ?" Mạnh Thiên Tư gật đầu.
Ban đầu Sơn quỹ dính vào chuyện này là do giúp Thủy quỷ, sau này là tới tìm thi thể bà cố Đoạn. Mà hai chuyện này đều có thể coi là đã hoàn thành: Thi thể của bà cố Đoạn đã tìm được rồi. Cô có thể đoán trước được sau khi ra khỏi đây, Sơn quỷ sẽ có những nghỉ thức hỏi tưởng và hạ táng rất rườm rà.
Còn như Thủy quỷ...
Cô vẫn hơi u sâu: Sơn quỷ đã có con số thương vong không nhỏ. Theo như mẹ Hai cô nói là "Giúp người cũng chỉ giúp vừa phải" thì chắc hẳn bọn cô chỉ giúp đến đây thôi. Còn sau nữa chính cô cũng không biết phải giúp thế nào.
Có kết quả như lúc này thì cô trở về được rồi.
Hai người cùng ngấng đầu lên nhìn Thân Côn ngồi gần đó.
Thần Côn ngồi lặng tại chỗ như đã đi vào cõi thân tiên.
Giang Luyện nói khẽ: "Chuyện của chú ấy còn chưa xong nữa. Trừ phi chú ấy nhớ ra được chuyện năm xưa, nếu không sẽ chẳng thể giải quyết được:
Đúng vậy. Chuyện của Thần Côn quá phức tạp. Từ rương đến mật núi, xương rồng, lông phượng hoàng, mổ bụng, phản đồ, nằm vùng, tổ tiên nhà họ Huống hay cả Bành Tổ nữa. Chỉ mới nghĩ thôi Mạnh Thiên Tư đã thấy rối rắm rồi.
Dừng lại một thoáng, Giang Luyện hỏi cô: "Câu chỉ dẫn ra ngoài là gì ấy nhĩ?
Mà nay khi mọi chuyện đã hoàn tất chỉ thiếu mỗi đường ra. Dẫu biết hố đất di động ð ngay bên dưới, thủy tỉnh cũng vậy nhưng có tấm gương thảm thiết của Thủy quý, anh tìm đường trốn bọn chúng còn chưa xong, nói gì tới chuyện vào đó thăm dò.
Còn như Thần Côn, tuy ông nhắc tới chuyện "Phượng Hoàng nổi lửa, xương rồng đốt rương" nhưng theo những gì Giang Luyện thấy nhắc cũng chỉ là nhắc thôi. Anh không có lý do để đốt rương, chẳng sợ trong tay anh có đủ lông phượng hoàng và xương rồng, anh cũng không đốt.
Đốt làm gì chứ?
Mạnh Thiên Tư suy nghĩ cẩn thận một lúc mới nói: "Muốn ra ruột núi, tìm tay bên cửa trái"
+++ +
Muốn ra ruột núi, tìm tay bên cửa trải.
Mãy chữ ngắn ngủi lại khiến Giang Luyện nghĩ nát óc không ra. Theo những gì Mạnh Thiên Tư nói, lúc ở trên cao đúng là cô đã trông thấy cánh cửa ánh sáng, bên cạnh cửa cũng có "tay" thật."Tay" là những bàn tay đá có thể mỡ ra gập lại để bát dây câu. Nhưng Mạnh Thiên Tư chưa kịp chạm tới chúng đã rơi xuống dưới này rồi. Mà hiển nhiên Diêm La đã rời khỏi ruột núi từ nơi này, vậy nên có thể thấy được cơ quan hay đường ra cũng chỉ ở ngay đây thôi.
Ông ta giết bà cố Đoạn và vứt bỏ rương, chứng tô muốn đi ra ngoài không cần đến Sơn quỷ và rương.
Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư có cùng một suy nghĩ: Chuyện Diêm La làm được, sao mình lại không làm được?
Anh đi tới đi lui trên bệ đá, chui từ đầu bên này sang đầu bên kia con rồng băng, thấy được sợi dây cầu nọ, cũng thấy được bốn bàn tay đá cắm rễ trên vách núi, nắm giữ hai đầu sợi dây cầu.
Có lẽ nào bàn tay đá đó chính là cơ quan không?
Giang Luyện hào hứng đi tới ngó nghiêng hết mọi bàn tay đá, còn ra sức bẻ vặn nhưng chỉ phí công.
Sau một phen vất vả, anh thở hỏng hộc đi về bên Mạnh Thiên Tư.
Không thể nào. Chẳng lẽ họ đã tìm được thi thể bà cố Đoạn, xương thú và rương nhưng lại chỉ có thể canh giữ ở đây mà không ra được?
Cảm giác này quá tỏi tệ, còn tệ hơn cả khi không tìm được gi. Anh lầm bẩm mắng Diêm La: "Tên này quá đê tiện, tại sao phải xé rách lời nhắn của Huống Đại chứ?"
Mạnh Thiên Tư cười: "Có người có cái tính như vậy. Mình qua được cầu rồi thì phải quay lại chặt đứt câu, bởi vì không muốn người khác cũng qua cầu như mình... Aiz, chú Thần Côn!"
Cuối cùng Thần Côn cũng tỉnh lại giữa dòng suy nghĩ: "Hả?" "Xương rồng này là chú đóng băng hả?"
Thần Côn do dự đôi chút, cuối củng quyết định nghe theo cảm giác: "Đúng vậy. Chú cảm thấy... vậy"
"Vậy chú lại nhớ tiếp xem, sau khi đóng băng xương rỏng chú đã làm gì nữa? Đi ra khôi đây bằng cách nào?"
Thần Côn nổi giận: "Ai mà nhớ được chứ!"
Không nhớ được thì biết phải làm sao. Mạnh Thiên Tư nhìn Thần Côn một lượt rồi chợt huých Giang Luyện ngồi bên, hỏi nhỏ: "Anh biết thôi miên không?"
Giang Luyện cười khổ: "Em làm khó anh rồi"
Anh hiểu ý của Mạnh Thiên Tư: Thần Côn vẫn luôn cảm nhận và kể lại những chuyện kỳ lạ trong lúc ý thức không minh mẫn, nếu anh biết thôi miên thì có thể dẫn dắt ông.
"Thế đánh chú ấy choáng váng, đầu óc mơ hồ có được không?" Giang Luyện bất đắc dĩ: "Em đánh được hả? Mà cái choáng váng, đầu óc mơ hồ là thế nào, sao mà khống chế được?"
Mạnh Thiên Tư coi như không nghe thấy lời anh nói. Giang Luyện còn phát hiện, ánh mắt cô khi nhìn Thần Côn càng ngày càng giống chỏn trông thấy gà.
Hiển nhiên cô đã rơi vào "còn đường bất chính" không muốn đi mò mẫm và nghiên cứu gì nữa, chỉ muốn moi được đáp án từ chỗ Thân Côn.
Giang Luyện còn muốn khuyên cô: "Thiên Tư..."
Mạnh Thiên Tư cắt lời anh: "Chắc chắn chú ấy có biết. Đây là biện pháp nhanh nhất rồi... Anh phối hợp với em đi"
Tiếp đó cô vẫy tay gọi Thần Côn: "Chú qua đây"
"Qua đó làm gì?"
Mạnh Thiên Tư giả vờ thò tay vào túi: "Có thứ này muốn nhờ chú xem giúp cháu.
Thần Côn không nghỉ ngờ gì hết, bïu môi mò lại gân.
Giang Luyện quay mặt sang nơi khác, thật sự không đành lòng nhìn ông bị đánh.
Đến gần chỗ Mạnh Thiên Tư, Thần Côn ngồi xổm xuống với về mặt e ngại: "Cháu còn nhìn gì nữa, mau mang ra cho chú xem đi... Cứ nhất quyết gọi chú qua đây, ôi, nhìn cái rương này mình lại thấy không thoải mái..."
Mạnh Thiên Tư ngó cổ ông, chuẩn bị giơ rút tay ra: "Chú không thoải mái chỗ nào? Cháu cảm thấy chiếc rương này rất bình thường mà, chú không thích thiết kế của nó à?"
Thần Côn thốt lên: "Không phải rương mà là thứ bên trong nó kìa!"
Giang Luyện quay phắt đầu lại. Mạnh Thiên Tư cũng quên luôn mình định làm gì. Cả hài người gần như đồng thanh hỏi: "Thứ bên trong nó?"
Sao bảo chiếc rương này rỗng?
Thần Côn gãi mái tóc xoăn. Chính ông cũng không nói rõ được: "Không phải, chú cảm thấy trong rương có thứ gì đó khiến chú khó chịu... mà còn rất nguy hiểm nữa"
Ông nói mơ hồ thế làm Mạnh Thiên Tư cũng sợ hãi theo. Bởi vậy lúc này nhìn chiếc rương, cô cũng cảm thấy rợn người, phải ngồi dịch ra xa: "Thứ đó... sống hay chết?"
Không biết. Thần Côn nhìn sang phía chiếc rương, khẽ lắc đầu."Nếu quá nguy hiểm thì đừng mở là được:
Vậy sao được. Thân Côn không đỏng ý: "Đợi sau khi bảy thanh hung giản trở về chỗ cũ, chú còn muốn bỏ xương thú vào đó mà. Cháu quên rồi à, chỉ có rương mới nhốt được những thứ đó: Trong lúc nói chuyện ông xích lại gần rương: Rốt cuộc là cái gì nhĩ? Có phải tới gần sẽ cảm nhận được không?
Chợt gáy Thần Côn bị thứ gì đó đập vào, hai mắt tối sâm đi, ngất xỉu ngay lập tức.
Giang Luyện không ngờ Mạnh Thiên Tư lại ra tay đột ngột thế: "O, em..."
Mạnh Thiên Tư lắc tay: "Không đau đâu. Em đảm bảo cú đánh này chú ấy không cảm thấy đau, chỉ như ngủ một giấc thôi. Mau lên, tới lượt anh"
Giang Luyện bó tay với cô, chỉ có thể lật người Thần Côn lại, ra sức lắc: "Thân Côn! Này, Thần Côn!"
Sau một phen lắc lư, cuối cùng mắt Thần Côn cũng mỡ ra một khe hẹp.
Thứ đầu tiên ông thấy không phải Giang Luyện mà là con rồng băng khống lỏ bên trên.
Khóe môi ông nhếch lên một nụ cười kỷ dị: "Có thế nào chúng nó cũng không nghĩ ra xương rồng được giấu ở nơi này"