Quyển 8: Thang Trời Côn Lôn - Chương 120

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:16:29

Mạnh Thiên Tư nghe Thần Côn nói vậy thì đầu óc nổ tung, nhưng ngay sau đó cô đã bình tĩnh lại: "Không đâu." Vì để chứng minh cô bảo hai người im lặng còn mình thì nhắm mắt lại, cẩn thận ngửi và phân biệt những mùi hương xung quanh: Ít nhất trong phạm vi hai, ba dặm quanh đây ngoài mấy người họ ra không còn sinh vật nào nữa. Cô cũng có thể cảm nhận được Đào Điềm, mùi hương nhàn nhạt, nhiệt độ ấm áp cách nơi này chưa tới một dặm. Cô mở mắt ra lại lắc đầu: "Không có, gã cuối cùng không ở quanh đây." Thần Côn không hiểu cũng hít hà theo cô: "Cháu ngửi được à? Sao chú không ngửi thấy gì?" Mạnh Thiên Tư liếc ông: "Ai cũng ngửi ra được thì cần cháu làm gì." Giang Luyện cũng tò mò: "Em có năng lực này, thế chẳng phải..." Mạnh Thiên Tư biết anh đã nghĩ nhiều: "Không được đâu. Thật ra hạn chế của 'dẫn gió núi' nhiều lắm. Như trong thành phố quá đông người, mùi hương cũng hỗn tạp như mùi cống thoát nước, mùi rác rưởi sẽ át đi những mùi khác —— nơi này có thể dùng được là do mật độ dân số thấp, một kilomet vuông chưa chắc đã có một người, mà động thực vật cũng ít nữa. Thế nên mùi của con người mới dễ phân biệt giữa những mùi hương khác." Thần Côn lẩm bẩm: "Thế chẳng phải còn không bằng chó à? Chó nghiệp vụ ngửi đồ của tội phạm còn có thể truy bắt trong thành phố..." Nói đến đây ông bỗng nhận ra mình lỡ lời, sợ Mạnh Thiên Tư đánh mình nên vội vàng rụt cổ lại. Giang Luyện thì không nhận ra mà chỉ phản bác theo phản xạ: "Cũng chưa hẳn, vẫn giỏi hơn chó mà. Chó chỉ có thể đuổi theo một mùi hương, Thiên Tư thì có thể phân biệt..." Mạnh Thiên Tư đầy một bụng tức. Quả nhiên chỉ cần dùng dẫn gió núi là kiểu gì cũng bị so sánh với chó. May mà Giang Luyện cũng đã nhận ra mình lỡ lời nên lập tức thay đổi đề tài: "À... sao Mỹ Doanh cũng đánh với bọn họ?" Yêu cầu của Giang Luyện đối với Huống Mỹ Doanh thật sự không cao. Cô ấy không sợ đến ngất đi là anh đã vui rồi. Thần Côn ngạc nhiên: "Cái này thì có gì mà lạ, con bé không muốn sống nữa chứ sao." Thì ra sau khi Vi Bưu bị gã bọ ngựa lôi đi, Huống Mỹ Doanh khóc khàn cả giọng. Cô ấy từng thì thầm với Thần Côn, ba người sống bên nhau từ nhỏ, nay cụ ông vừa mất Giang Luyện đã chết, Vi Bưu cũng lành ít dữ nhiều. Bệnh hiểm nghèo của cô ấy cũng phát bệnh, có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cô ấy sẽ tìm cơ hội liều chết với hai tên quái vật này để Thần Côn có thể chạy đi. Thần Côn bùi ngùi: "Cháu Huống... thật sự là không tin được. Không ngờ cháu ấy lại can đảm như vậy. Nhưng mà chí hướng rộng lớn, thực lực lại không ổn." Lúc này Giang Luyện mới biết được Huống Mỹ Doanh đã bắt đầu phát bệnh. Trong đầu anh ong cả lên, may mà đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nên cũng không mất bình tĩnh. Anh trầm ngâm một hồi rồi mới cười: "Sao tất cả mọi người đều tưởng cháu chết thế?" Thần Côn đáp: "Chẳng thế thì sao. Khi ấy chúng nó đã bắn chết một người lái xe, cháu lại bị bắn ngã xuống đất. Sau khi xe bị lật, người lực lưỡng như Vi Bưu còn bị tóm, tự cháu nghĩ xem có ai dám tin là cháu còn sống không?" Nói đến đây ông quay sang chỗ Mạnh Thiên Tư: "Cháu Mạnh, không phải có một người lái xe trốn được sao? Ông ta nói với cháu thế nào?" Ông tức tối: "Vi Bưu bảo ông ta dừng xe mà ông ta cứ kêu không cứu được nữa, phải bảo vệ người sống. Chú không tin ông ta dám nói cho cháu Tiểu Luyện Luyện còn bình an." Mạnh Thiên Tư phớt lờ chủ đề này: "Chú đừng nói nữa, ngồi nghỉ giữ sức đi. Đợi lát nữa xuống núi không ai khiêng chú đâu." Lời này rất có lý, xe không vào được núi mọi người đều phải đi bộ. Người bệnh còn có thể được chia cáng chứ người chỉ cháy chút máu mũi như ông chắc chắn là không. Thần Côn im lặng, một lát sau ông tìm một tư thế thoải mái, cuộn người lại chợp mắt. *** Giang Luyện cũng nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng có quá nhiều việc, anh không thể nào ngủ như Thần Côn được. Sau một hồi, anh bỗng nghe được tiếng sột soạt nho nhỏ bên người mình. Anh mở mắt ra trông thấy Mạnh Thiên Tư xắn ống quần bên chân phải lên, đang dùng cồn lau vết máu chảy xuống bên chân. Trong núi vẫn còn lạnh, lúc thở hay nói chuyện đều phả ra hơi trắng. Phần chân lộ ra của Mạnh Thiên Tư rất trắng, nhưng ở trong vùng núi lạnh lẽo này thì lại thêm vẻ tiêu điều. Giang Luyện nói nhỏ: "Chân em là tiêm thuốc giảm đau loại mạnh đúng không?" Mạnh Thiên Tư không nghĩ tới anh vẫn còn thức nên ậm ừ mấy câu và kéo ống quần xuống. Giang Luyện nói tiếp: "Kiền gia từng nói chuyện đánh giặc ở Nam Dương năm đó cho anh. Ông ấy nói là trên chiến trường hay dùng loại thuốc này. Có một số người bị nổ mất một cánh tay, tiêm một mũi là không còn thấy đau nữa lại có thể chạy tiếp được." Mạnh Thiên Tư quay đầu nhìn anh: "Anh không ngủ một lát à?" Giang Luyện không đáp mà lại hỏi: "Em cũng tưởng anh đã chết rồi à?" Mạnh Thiên Tư không muốn nói về vấn đề này. Người vẫn còn là tốt rồi, người không sao cả, lòng tĩnh trời cũng xanh. Mấy thứ "tưởng rằng" này cứ để nó bay đi. Cô xoa tay: "Thật là không thể dừng lại được. Vừa dừng lại là thấy lạnh, chân cũng cứng đờ theo." Giang Luyện mở một bên tay ra: "Có muốn qua đây không?" Mạnh Thiên Tư nghiêng người nheo mắt nhìn anh: "Chính anh còn là người bệnh kìa." Có ý gì chứ? Xem thường nhau hả? Giang Luyện hất hàm về bên vai không bị thương của mình: "Bên này vẫn có thể để người dựa vào nhé." Mạnh Thiên Tư cười, do dự một hồi cuối cùng vẫn gác đầu lên vai anh. Giang Luyện giơ tay ôm cô, gác cằm lên đỉnh đầu cô: "Đưa tay cho anh." Mạnh Thiên Tư đưa cả hai tay cho anh. Một bàn tay Giang Luyện bao lấy tay cô, cảm thấy hơi lạnh trên tay cô thì càng nắm chặt hơn. Mặt trời lên cao, trên núi không có gì che chắm làm ánh mặt trời chiếu rõ vào trong tầm mắt. Giang Luyện gọi cô: "Thiên Tư." Giọng điệu nghe quá nghiêm túc làm Mạnh Thiên Tư phải giương mắt nhìn anh. Giang Luyện nói: "Nếu lần này anh chết thật, trên đời sẽ ít đi một người chăm sóc em, em phải càng tự chăm sóc cho mình mới phải —— em so đo với chân mình làm gì? Nhỡ nó hỏng mất thì sao?" Hóa ra là nói cái này, Mạnh Thiên Tư hầm hừ: "Em thích thế. Anh chết rồi, em đồng ý cho anh chôn cùng một cái chân." Giang Luyện cứng họng, một lát sau mới nói: "Cùng là đi xuống hoàng tuyền, người ta mang theo nước mắt, nhớ nhung của người thân, nghe vừa đau buồn vừa lãng mạn. Anh khiêng cái chân của em... người ta sẽ nhìn anh thế nào? Em có thể nghĩ tới cảm nhận của anh chút không?" Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười, giơ tay véo miệng anh. Giang Luyện cũng không trốn để mặc cho cô véo. Hai người đối mặt với nhau, Mạnh Thiên Tư giật mình buông tay ra. Giang Luyện thì thầm: "Anh nói thật đấy, Thiên Tư. Người chết cũng như ly sữa đổ, không thể quay về được nữa. Nếu thật sự đến thời điểm đó thì kệ cho nó đi đi." Mạnh Thiên Tư nghe anh nói mà lòng chua xót. Cô vùi đầu vào trong ngực anh, kiên quyết đáp: "Không." Diều đứt dây còn sợi chỉ, sữa đổ ở đâu cô có thể lập bia tưởng nhớ ở đó. Cho dù trăm năm sau chôn cùng ở đây cũng đâu phải là không thể? Trên đời có người sống như đay rối, một dao là đứt gãy. Cũng có ngừa sống như củ sen, một trăm dao tước ra muôn vàn sợi. Có lẽ cô là kiểu người củ sen, không thể nào để mặc cho nó đi được. Mặc cho nó đi rồi cũng vẫn quay đầu lại. Cô cứ không đấy. *** Tiếp theo đó tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi."Gã thứ năm" khiến mọi người lo sợ vẫn không xuất hiện mà đoàn cứu viện của Sơn quỷ đã tới trong thời gian dự tính. E rằng trăm ngàn năm qua, khe núi này cũng chưa từng nghênh đón nhiều người như vậy. Mấy bác sĩ băng bó vết thương ở chân cho Mạnh Thiên Tư trước rồi vội vàng cho cáng khiêng cô ra ngoài —— Gậy leo núi của Sơn quỷ làm từ thép cacbon, có ren nối tiếp. Hai cây nối vào nhanh là thành một bên cáng, trải thêm tấm vải bạt lên trên là có ngay chiếc cáng đơn giản. Mạnh Thiên Tư còn bảo Giang Luyện cũng nằm cáng nhưng anh không chịu, bởi vì vết thương của anh là ở vai chứ không phải ở chân. Nếu có thể đi đường thì sao anh có thể để người ta khiêng đi được. Với cả nói thật thì anh đã quen chịu khổ rồi, nay được "sướng" cũng không hưởng thụ nổi. Anh đi theo đội ngũ khiêng Huống Mỹ Doanh. Lúc đi trong khe núi còn khá nhiều người. Có người bỏ thi thể hai tên kia vào túi đựng xác, cũng có người đứng bên chụp ảnh. Đào Điềm nói với anh chuyện lần này rất lớn, tối nay sẽ có bản báo cáo điều tra đầy đủ. Giang Luyện không quan tâm báo cáo gì cả. Anh chỉ lo cho chân Mạnh Thiên Tư. Anh cố gắng nhớ lại tình hình khi bác sĩ băng bó cho cô, lúc thì cảm thấy nét mặt bác sĩ quá nghiêm trọng, lúc lại an ủi mình là mặt người ta vốn dĩ đã thế. Cứ đi đi ngừng ngừng như vậy, đến chiều mới ra khỏi địa phận núi. Những chiếc xe trước đã đi rồi, chỉ còn bốn năm chiếc trống đang đợi. Giang Luyện nằm vào hàng ghế sau của một chiếc SUV, nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa kính. Họ nói rằng nơi này còn cách điểm đóng quân bên Côn Lôn bảy tám trăm kilomet. Đúng là một chuyến hành trình dài. Giang Luyện nhắm mắt ngủ thiếp đi. Cả đoạn đường yên giấc, đến khi anh tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Khi ấy xe đã dừng, cách đó không xa còn có tiếng ầm ầm của những chiếc xe vận tải cỡ lớn lướt qua. Giang Luyện mở mắt ra, ban đầu còn chưa thích ứng được với ánh sáng chói lòa bên cạnh. Anh nhắm mắt lại một hồi rồi mới mở ra. Lần này đã có thể thấy rõ xe dừng ở ven đường —— một con đường quốc lộ uốn lượn của vùng núi. Xung quanh toàn những đường núi trùng trùng điệp điệp, trên đỉnh núi toàn là tuyết khiến cho cả dãy núi như một cánh đồng tuyết mênh mông. Loại quốc lộ này xung quanh rất hoang vắng, nhưng bản thân quốc lộ thì lại không. Bởi vì trên đường luôn có những chiếc xe vội vàng qua lại. Có xe có người thì sẽ có nhu cầu ăn uống, giải quyết chuyện cá nhân, nên ở những đoạn đường thông thoáng sẽ tự hình thành nên "cộng đồng" loại nhỏ gồm mấy căn nhà trọ, quán cơm và những hàng quán nhỏ. Chỗ dừng xe chính là một cộng đồng loại nhỏ như vậy. Nơi này cũng khá náo nhiệt, anh có thể nghe thấy cả tiếng huyên náo bên ngoài. Giang Luyện đang thấy lạ vì sao trên xe chỉ còn mỗi mình thì bỗng nghe tiếng cửa xe mở. Anh ngẩng đầu lên xem thì thấy là Đào Điềm. Cô ấy còn mang theo cả một mùi hương mềm dẻo nóng hổi. Đào Điềm vui vẻ: "Anh tỉnh rồi à? Mỹ Doanh có bảo đừng gọi anh, để cho anh ngủ đủ giấc." Giang Luyện nhìn vào tay cô ấy, bụng réo mấy tiếng liền. Trong tay Đào Điềm là một củ khoai lang nứt đôi, bên trong còn tỏa hơi nóng. Lớp vỏ ngoài hơi cháy sém còn phần ruột thì vàng ươm. Đào Điềm bật cười, hào phóng bẻ cho anh một nửa. Giang Luyện chống người ngồi dậy rồi mới nhận lấy nửa khoai. Anh cũng không vội ăn ngay mà chỉ ra bên ngoài: "Đây là... dừng xe nghỉ chân à?" Đào Điềm đáp: "Đây là điểm dừng chân mới rồi. Anh không thấy sao, những cửa tiệm ở đây toàn sơn hộ ra vào." Nói đến đây không thể không nhắc tới điểm đặc thù ở núi Côn Lôn. Núi Côn Lôn được xưng là thủy tổ long mạch của Trung Hoa, xuyên suốt qua ba tỉnh Tân Cương, Tây Tạng, Thanh Hải. Vị trí địa lý và vị trí chiến lược đều rất đặc biệt, trong đó có cả những đoạn đường được quân đội canh giữ nhiều năm. Nếu đúng là du khách chỉ ra ra vào vào đường quốc lộ thì thôi; chỉ tầm hai ba người thì cũng dễ che giấu hành tung chứ cả một đám đông chiếm giữ thời gian dài thì chắc chắn sẽ khiến bộ ngành liên quan chú ý và theo dõi. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Cảnh Như Tư sắp xếp đội ngũ tìm kiếm lại chia thành hơn hai mươi nhóm nhỏ đi theo các du khách hoặc các phái đoàn khảo sát lên núi —— Hơn hai trăm người túm tụm ở một đoạn đường, có khi chưa ăn hết bữa cơm đã bị gọi đi uống trà rồi. Sau này Sơn quỷ gặp chuyện trong một ngọn núi, nơi đó đã trở thành khu vực trọng điểm, tất nhiên điểm đóng quân cũng phải dời đến gần đó để tiện làm việc. Nhưng điểm đóng quân cũng không thể đường đường chính chính được. Cảnh Như Tư tính toán mãi mới chọn trúng cái khu "cộng đồng" có sẵn ở ven đường này. Nơi này có hơn mười túp lều nỉ để phục vụ khách hàng. Mấy chiếc ven đường là cửa hàng, tiệm sửa xe và tiệm cơm. Bảy tám chiếc ở lưng chừng núi là lều nỉ có giường chung. Trong đó còn có hai chiếc lều được mang ra làm nhà xí đơn giản, một đông một tây, một nam một nữ. Chủ cửa hàng thường là người Đông Bắc, người Tứ Xuyên. Cảnh Như Tư cho người đi nói chuyện với họ, dùng giá cao mua lại thời gian buôn bán một tháng của họ. Nói cách khác, các cửa hàng cứ mở như ngày thường, chỉ có điều người bán hàng, người đến ở trọ, ăn cơm đều đổi thành sơn hộ. Nếu tốt tính họ cũng sẽ tiếp đãi một hai du khách bình thường, còn không thì kêu đầy khách —— cũng có nói sai đâu, núi trái núi phải đều là khách mà. . . . Thì ra là vậy, Giang Luyện cảm thấy như vậy cũng tốt, vừa thuận tiện vừa tự tại. Anh do dự một lát, hỏi Đào Điềm: "Chân của Mạnh tiểu thư... đã đỡ hơn chút nào chưa?" Đào Điềm lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Tôi nghe nói bác sĩ đang khám chân cho cô ấy, nhưng hôm qua gặp cô ấy... vẫn bình thường mà?" Lúc này Giang Luyện mới nhớ ra Đào Điềm cũng đi cùng xe với mình, lại là cấp dưới, hỏi cô ấy những chuyện này là vô dụng. Anh cúi đầu cắn khoai lang. Đào Điềm nhìn anh, do dự mãi rồi vẫn hỏi: "Anh và Mạnh tiểu thư chúng tôi... quen lắm hả?" Vấn đề này cô từng lén lút hỏi Huống Mỹ Doanh. Huống Mỹ Doanh là người vô tâm, lại đang muốn biết tình hình của Vi Bưu, sợ xe chạy quá chậm không đuổi kịp: "Không quen mà, chưa nghe thấy Giang Luyện bảo quen biết cô ấy bao giờ." Câu nói này cũng không khiến Đào Điềm được an ủi: Cô còn nhớ rõ khi ấy Giang Luyện gọi là "Thiên Tư". Anh và Mạnh tiểu thư chúng tôi... quen lắm hả? Vấn đề này sao đáp được đây? Giang Luyện cầm khoai lang sững sờ. Anh và Mạnh Thiên Tư hình như là cứ thế... ở bên nhau, không xin phép ai, cũng không tuyên bố với ai. Ngay cả Thần Côn cũng còn chưa biết. Đối với sơn hộ, Mạnh Thiên Tư cũng như là ngôi sao, hễ có động tĩnh gì là lại bị mọi người bàn tán. Trước khi cô "công bố", anh vẫn nên đừng nói năng bậy bạ thì hơn nhỉ? Nhưng cũng không thể bảo là không quen thân được. Mấy câu nói trái lương tâm kiểu vậy anh không nói nổi. Anh "ừ" một tiếng: "Rất quen." Lúc nói những lời này chính anh cũng không biết rằng khóe môi anh đã cong lên từ lúc nào. Đào Điềm nhìn anh một hồi, đầu óc có vẻ trống rỗng rồi cũng có vẻ hâm mộ. Cô cụp mắt gảy vỏ da trên ghế ngồi, lại nghiêng đầu nhìn khe hở của cửa kính —— bão cát Tây Bắc thật là lớn, trong khe hở đó toàn là bụi. Cô lẩm bẩm: "Rất tốt." Giang Luyện không nghe rõ: "Rất tốt gì cơ?" Đào Điềm giật mình, chợt mỉm cười. Cô chỉ vào củ khoai lang trong tay Giang Luyện: "Tôi nói là khoai lang này ăn rất ngon." Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng đầu nguồn ba con sông và núi Côn Lôn đoạn ở Thanh Hải đều thuộc tỉnh Thanh Hải nhưng cách nhau rất rất xa. Đầu nguồn ba con sông tiếp sát huyện Zadoi còn núi côn Lôn tiếp sát Golmud. Khoảng cách giữa hai bên là 1093 kilomet, trong khi đó Thượng Hải cũng chỉ cách Bắc Kinh 1200 kilomet thôi.