Con mắt đó của cô đang là lúc sưng to nhất sau khi bị thương, dù bịt mắt có thoáng khí đi nữa, thì cũng vẫn bị bí. Lại thêm Lâu Hồng không có sự chuẩn bị từ trước, nên khi nhìn thấy sự tương phản quá lớn trước và sau khi bỏ bịt mắt, thì giật mình, kêu lên "Ôi mẹ ơi".
Mạnh Thiên Tư ném bịt mắt xuống bàn: "Chúng tôi hỏi thăm việc này, không phải là hỏi cho vui. Tối qua tôi lên núi vì Sơn Thận Lâu, suýt nữa thì hỏng mất một con mắt. Theo quy củ, chúng tôi không nên hỏi chuyện nhà anh, nhưng hai nhà chúng ta lại là bạn tốt, mà đây lại có người bị thương. Tình huống đặc biệt thì cũng nên giải quyết bằng cách đặc biệt chứ?"
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Kính Tùng: "Đi tìm Liễu Quan Quốc, cầm một tấm thẻ cảm ơn cho anh bạn Lâu gia."
Mạnh Kính Tùng đáp một câu, nhanh nhẹn mở cửa đi ra ngoài. Đến khi quay lại, thì đặt một tấm thẻ ngân hàng ở trước mặt Lâu Hồng, và nói nhỏ với anh ta: "Mật khẩu là sáu số tám."
Tim Lâu Hồng đập thật nhanh, anh ta đã từng nghe nói Sơn quỷ rất hào phóng, thẻ cảm ơn toàn là thẻ ngân hàng, số tiền trong thẻ toàn từ vạn trở lên —— thế này thì quá nể mặt anh ta rồi. Cô vừa tự mình gặp mặt nói chuyện, vừa có cả lễ cảm ơn, trong khi người bị thương lại chính là cô. Nếu anh ta còn giấu giếm, thì đúng là kẻ không ra gì. Với lại, cái nghề Tẩu Cước này cũng sụp gần hết rồi.
Lâu Hồng hắng giọng: "Vậy thì tôi không khách khí nữa. Cảm ơn Mạnh tiểu thư! Nhưng chỉ sợ là tôi cũng không có tin tức gì có thể dùng được, khiến cô mất tiền oan."
"Cái nghề Tẩu Cước này, đúng là chia môn chia phái, thao tác thủ pháp khác nhau. Chỉ riêng lá bùa dán ở trên trán Hỉ thần thôi, đã có người vẽ bằng chu sa, có người dùng máu gà trống. Còn lúc đón Hỉ thần, có người kéo cờ, có người thì đánh chuông, còn có người lại gõ chiêng."
Hỉ thần chính là "người chết", sử dụng tiếng lóng là do kiêng kị.
"Cái nghề này của chúng tôi đã truyền hơn mấy trăm năm. Sau này cố định thành ba họ lớn, họ Lâu, họ Hạ và họ Hoàng. Không nói dối cô, họ Lâu không còn ai cả, chỉ còn một mình tôi chèo chống thôi. Tôi cũng không có ý định truyền nghề nữa —— mà có muốn truyền, cũng chẳng có ai nhận."
Mạnh Kính Tùng chảy mồ hôi: Người tối hôm qua, chắc chắn không phải Lâu Hồng, có lẽ chuông vàng của Thiên Tư đã rơi vào tay họ Hạ và họ Hoàng rồi.
Lâu Hồng cũng không ngốc: "Tôi biết Mạnh tiểu thư sẽ nghi ngờ hai họ kia, nhưng không phải đâu. Họ Hoàng đã đứt gánh từ lâu. Năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng nhận một vụ làm ăn, khi đi đến gần Trường Sa gặp phải đám quỷ Nhật Bản, bị trúng đạn mà chết. Chết thê thảm, Hỉ thần cũng không trở về, mà ở lại đó cùng nhau làm cô hồn dã quỷ. Cái nơi chiến trường loạn lạc đó, thi thể bị dẫm nát chẳng ai chôn cất. Khi đó, ông ấy còn chưa nhận núi, nhận đồ đệ, nên cứ thế mà mất dấu. Việc này khi tôi nhập môn, ông nội tôi thường nhắc tới, nên tôi vẫn còn nhớ được."
Mạnh Kính Tùng hỏi anh ta: "Thế họ Hạ thì sao?"
Lâu Hồng xua tay như đuổi ruồi: "Họ Hạ thì càng không thể, bọn họ đã ra khỏi địa phận Tương Tây lâu rồi."
Mạnh Thiên Tư không nhận cái lí do qua loa này: "Nói thử xem."
Lâu Hồng hơi do dự, nhưng nghĩ lại, thẻ ngân hàng đã đặt trước mặt rồi, thì cũng phải nói gì đó mới công bằng được: "Cái đó... con đường cơ bản của Tẩu Cước, Mạnh tiểu thư cũng biết mà? Nên tôi không nói lại nữa."
Mạnh Thiên Tư khẽ gật đầu.
Lý do vì sao người chết lại có thể bị đuổi đi (cản), thì bên ngoài có rất nhiều cách nói. Có người nói là cõng, có người nói là lợi dụng lực hút nam châm để giúp Hỉ thần đi đường. Còn có người nói là cắm hai cây gậy trúc xuyên qua nách, rồi có hai người một trước một sau nâng lên. Bởi vì cây gậy trúc khá mềm, nên lúc đi đường hay bị bắn lên bắn xuống, lại thêm Tẩu Cước đều đi vào buổi tối, người ngoài thì đứng ở xa, nên nhìn tưởng là thi thể đang nhảy nhót trên đường —— thật ra thi thể biết nhảy trong những bộ phim Cương thi của Hương Cảng chỉ là cách nói khoa trương thôi. Cản Thi thật sự rất bí ẩn, nhiều khi không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được.
Chân tướng rốt cuộc như thế nào, thì nó cũng là bí mật nhà người ta. Người ngoài chỉ có thể đoán thôi, chứ không thể nào biết được. Những tài nghệ của Trung Quốc cổ đại được truyền lại đến nay, luôn có một ít quy củ, ví dụ như là "truyền nam không truyền nữ","truyền cho người nhà không truyền người ngoài", nếu có nhận đồ đệ khác họ, thì lại "giữ nghề", sợ đồ đệ học được nghề sẽ cắn lại sư phụ. Nước đầu nguồn càng chảy càng yếu —— vô số truyền thừa giống như những sợi dây diều yếu ớt, sợi dây vừa đứt, con cháu đời sau sẽ chẳng tìm thấy đầu nguồn nữa.
Nhưng bà cố Đoạn Văn Hi là người đi du học về, lại từng tiếp xúc với Cản Thi, từng trao đổi với sư tổ Lâu gia, nên có cách giải thích của riêng mình. Nhiều năm sau nghĩ lại, bà cho rằng các lão tư (*) Tẩu Cước đã lợi dụng sự co giãn còn sót lại của các khớp nối trong cơ thể, hoặc có thể nói là điện sinh học.
(*) Lão tư: là cách gọi khác của thầy phù thủy, thầy mo... ở phương Nam
Lấy một cách so sánh thế này, con ếch bán ngoài chợ dù đã bị lột da, chặt đầu, thì thi thoảng tứ chi vẫn run rẩy —— thi thể mới chết không lâu, điện sinh học trong cơ thể chưa biến mất hoàn toàn, các lão tư dùng chu sa chấm lên trán, lưng, ngực, lòng bàn tay, gan bàn chân của thi thể, còn phải bịt tai, mắt, mũi, miệng lại. Sau đó dùng những bùa phép đặc thù, để tránh thi thể bị mục nát, và để điện sinh học ở lại trong cơ thể lâu hơn. Như vậy thì lúc cản thi, chỉ cần điều khiển là Hỉ thần có thể đi theo được.
Nếu Mạnh Thiên Tư đã biết, thì cũng dễ nói chuyện. Lâu Hồng thở phào một hơi: "Tẩu Cước được liệt vào trong Chúc Vưu khoa chuyên trị bệnh cứu người. Trước kia chúng tôi đều tự xưng là thầy thuốc Chúc Vưu khoa. Thứ mơ hồ nhất của Chúc Vưu khoa là có thể khiến người chết sống lại. Đón Hỉ thần chính là cấp bậc thấp nhất của "sống lại". Cô thử nghĩ xem, ban đầu Hỉ thần không thể động đậy, chúng tôi có thể khiến nó đi đường, lại còn đi được rất xa, ít thì ba năm ngày, nhiều thì nửa tháng. Thế có khác gì "người chết sống lại" đâu."
Mạnh Thiên Tư vẫn thản nhiên: "Vậy cấp bậc cao thì sao?"
Sau hoa sen nóoi sao
Lâu Hồng bình tĩnh lại: "Cấp cao hơn thì rất mơ hồ. Tôi chưa gặp bao giờ, ngay cả ông nội tôi cũng chỉ nghe thấy một ít tin tức thôi —— nghe nói là có thể giữ được lâu hơn, ngoài đi đường ra còn có thể làm nhiều việc khác..."
Anh ta chần chừ một lúc, rồi không muốn để lộ quá nhiều, nên chuyển chủ đề: "Cho nên có một lệnh cấm là khi dạy đồ đệ, cũng chỉ nhắc tới thôi —— ai ngờ họ Hạ lại xuất hiện một nhân tài. Sư phụ ông ta cũng không biết, mà ông ta lại tự suy luận, nghiên cứu, thực hành và đã thành công. Thật ra Tẩu Cước chúng tôi, trước giờ đều tôn trọng người chết, không bao giờ động vào Hỉ thần, chết chính là chết, đường đời đã kết thúc, thì mọi thứ đều nên dừng lại. Chỉ có người thân của người chết là không muốn, chỉ cần có cách, không cần biết nó có tác dụng hay không cũng muốn thử một lần, để người thân quay lại. Nghe nói sau này họ Hạ kia không chịu nổi khi ngày nào cũng bị một kẻ nhà giàu năn nỉ cứu người nhà anh ta, nên đã phải âm dương phối."
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Âm dương phối là cái gì?"
Lâu Hồng cũng không rõ lắm: "Chính là cái cấp bậc cao nhất ấy. Không chỉ có thể khiến người ta làm việc, mà còn có thể khiến người chết có ý thức, mặc dù không thể so với người bình thường —— nhưng biện pháp này rất độc, muốn sử dụng nó, thì phải hại không ít mạng người..."
Mạnh Kính Tùng nói tiếp: "Giống như đổi mệnh người sống cho người chết?"
Đại khái là như vậy, đây đã là chuyện của mấy đời trước rồi. Ngay cả sư tổ anh ta cũng chẳng biết rõ mọi chuyện, mỗi khi có người hỏi, ông đều giữ kín như bưng, nên Lâu Hồng cũng chỉ biết sơ sơ: "Tóm lại là, làm như vậy là không được. Cái gọi là 'Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên'. Chết chính là chết, cứ nhất quyết muốn sống lại, thì sẽ vi phạm lẽ trời, tất nhiên sẽ khiến mọi người tức giận. Điều kiêng kị nhất của Tẩu Cước chính là lòng không ngay thẳng. Cho nên cả nhà họ Hạ đều bị đuổi ra khỏi Tương Tây."
(*) Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên: Ý là, người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự nhiên. Trên thế gian này, luật to lớn nhất chính là luật tự nhiên, luật của con người kỳ thực là rất nhỏ bé. Cho nên,"thuận theo tự nhiên" mới là đạo sinh tồn của nhân loại. [trích lời Lão Tử – Đạo Đức kinh]
Mạnh Thiên Tư cười khẩy: "Tôi vẫn không hiểu được, đuổi ra khỏi Tương Tây thì trừng phạt cái gì? Trên đời này ngoài Tương Tây ra, còn có Quảng Tây, Giang Tây, Sơn Tây..."
Nói đến đây, cô dừng lại, như là không nhớ nổi còn có cái Tây nào. Tân Từ tự cho là thông minh nhắc nhở cô: "Còn Thiểm Tây nữa."
Mạnh Thiên Tư không để ý đến anh ta: "Vậy không phải là cho họ Hạ một không gian lớn hơn để phạm tội à?"
Lâu Hồng xấu hổ nói: "Đây... đều là chuyện mấy trăm năm trước rồi. Con người khi đó đều sống ở cố hương, đuổi đi đã được xem là một cách trừng phạt rất nặng rồi."
Rất tốt, không phải họ Lâu, họ Hoàng thì bị bọn Nhật bắn chết rồi. Vậy thì chuyện chuông vàng thế nào cũng liên quan đến bọn họ. Mạnh Kính Tùng hỏi tiếp: "Bọn họ đi đâu? Quý Châu? Hay là Hồ Bắc?"
Quý Châu, Hồ Bắc đều ở sát Tương Tây, là địa điểm đặt chân đầu tiên sau khi rời khỏi cố hương.
Lâu hồng cười cười: "Trước kia Quý Châu, Hồ Bắc, thậm chí là cả Tứ Xuyên, đều là địa phận của Tẩu Cước. Họ Hạ nào dám ở gần như vậy. Nghe nói là đi đến vùng phía tây Thanh Hải. Trợ lý Mạnh, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng mà không phải bọn họ đâu."
Anh ta nói rất chắc chắn: "Ông nội tôi nói, ông từng cho người đi nghe ngóng tin tức của bọn họ. Quả nhiên là chó không đổi được tính. Bọn họ quá tham lam, vẫn còn tiếp tục làm những việc đó, . Nhưng các cụ nói rất đúng, kẻ ác tự có kẻ ác hơn trị, làm nhiều việc trái lương tâm, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng. Lúc xảy ra chuyện, còn chưa giải phóng cơ, cả nhà họ Hạ đều bị quân phiệt Mã thị ở chốt Thanh Hải tiêu diệt. Một mồi lửa thiêu rụi tất cả."
Tân Từ nói xen vào: "Mấy chuyện diệt cả họ này khó nói lắm. Trong TV cũng đầy cá lọt lưới đấy thôi."
Lâu Hồng cũng không phủ nhận: "Có lẽ là có. Nhưng lúc họ Hạ bị đuổi khỏi Tương Tây có dùng hỉ thần thề độc là, con cháu đời sau đều không được đặt chân đến Tương Tây —— Mạnh tiểu thư, cô phải biết, Tẩu Cước đã thề bằng Hỉ thần, thì tuyệt đối không dám làm trái. Cho nên người tối qua cô gặp phải, chắc chắn không thể là con cháu họ Hạ."
***
Lâu Hồng cũng tính là biết gì nói nấy, nhưng mà ban đầu đang không có đầu mối, nghe anh ta dong dài xong, lại càng không có đầu mối.
Tiễn Lâu Hồng đi rồi, Mạnh Thiên Tư bỗng bật cười: "Chỉ có ba nhà có khả năng, kết quả cả ba nhà lại không thể có khả năng. Sợ rằng kẻ câu quỷ vẽ tranh đêm qua, chính là một con quỷ."
Mạnh Kính Tùng lại không cười nổi. Anh ta chỉ cảm thấy rất lo lắng, sau lưng lại toát mồ hôi: Ban đầu còn định nhờ vào Lâu Hồng để dụ chuông vàng ra, bây giờ lại đứt mối rồi.
Mạnh Kính Tùng cảm thấy không nên giấu nữa: "Thiên Tư, hay cứ nói với các bà một tiếng đi. Các bà có kiến thức rộng rãi, lại nhiều quan hệ, có thể sẽ có cách..."
Mạnh Thiên Tư liếc mắt nhìn anh ta: "Sợ gì chứ? Có thể kéo ngày nào hay ngày ấy. Nói không chừng mấy hôm nữa sẽ tìm thấy."
Cô thật là lạc quan, Mạnh Kính Tùng tức giận cười: "Có thể kéo dài nữa được sao? Lần này chúng ta tới đây, các bà đã dặn đi dặn lại là phải mang chuông vàng theo —— lúc em mổ núi cần dùng đến rồi!"
Mổ núi?
Lại là một từ mới. Tân Từ định hỏi, nhưng thấy tình huống lúc này không thích hợp để hỏi, nên tự giác mở Sơn điển ra.
"Mổ núi" đúng là có trong Sơn điển, nhưng mà khi anh ta bấm vào, thì lại nhảy ra mấy chữ.
Không đủ quyền hạn để xem.
Xem ra nó là thứ mình không nên biết, không nên hỏi, cũng không nên nói ra ngoài. Tân Từ rất biết điều nhét điện thoại vào trong túi, coi như chưa có chuyện gì.
Mạnh Thiên Tư vẫn ung dung: "Anh quá dễ mất bình tĩnh. Từ lúc mất đến giờ còn chưa được 24 tiếng đâu. Anh kiên nhẫn chút đi, người mất tích còn phải đợi 24 tiếng mới được báo công an mà."
Mạnh Kính Tùng bị cô dùng một câu dập tắt cơn tức, đang định nói gì đó, thì dưới lầu bỗng nháo nhào lên. Tiếng bàn ghế đổ, tiếng chén đĩa vỡ xen lẫn giữa những tiếng mắng chửi, và kêu cứu: "Cứu mạng! Bắt cóc! Giết người rồi!"
Lại cái gì nữa?
Mạnh Thiên Tư đi ra cửa xem.
Quả nhiên bàn ghế, chén đĩa, thức ăn rơi đầy đất. Một đám người đang thi nhau đứng dậy để lẩn trốn: Ở chính giữa có một gã trung niên đeo kính tóc xoăn đang ra sức giãy giụa. Người thì cũng không lớn, nhưng lại cần đến ba tên tráng hán mới đè lại được —— Thẩm Vạn Cổ và Thẩm Bang chia nhau giữ tay và chân, Liễu Quan Quốc thì ôm đầu và che miệng ông ta, ý định bê ra bên ngoài.
Cổ Tân Từ duỗi thật dài, anh ta nhớ ra rồi: Đây không phải là người vừa mới cầm tờ giấy gật gù đắc ý "Thương Hiệt tạo chữ một gánh gạo" sao?
Mạnh Kính Tùng nhìn lướt qua bên dưới, tức điên lên: "Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, phế vật!"
Sau đó quay sang giải thích với Mạnh Thiên Tư: "Tên này cầm một tờ thiếp mời đến, mạo danh một vị khách. Có lẽ ông ta nghĩ rằng chỉ là mời khách ăn cơm, chúng ta sẽ không kiểm tra cẩn thận —— mà không biết rằng chúng ta đã lập hồ sơ cho tất cả mọi vi khách ở đây. Lúc đi qua bàn tiếp đãi đã bị người của chúng ta phát hiện, nhưng do sợ rút dây động rừng, nên không dám nói thẳng, mà đi báo cáo tình hình với anh."
Mạnh Thiên Tư từ chối cho ý kiến: "Sau đó, anh định xử lý như thế này... bắt người đi?"
Hai chữ "thế này" được nhấn mạnh: hiển nhiên, cô không hài lòng với cách làm này.
Mạnh Kính Tùng xấu hổ: "Không phải, anh bảo bọn họ tìm cớ dẫn người kia ra khỏi phòng, rồi tra hỏi sau. Chắc chắn là do bọn họ làm không tốt, nên ông ta mói chạy về được."
Mạnh Thiên Tư "ừ" một tiếng, rồi nói: "Vậy bữa cơm hôm nay."
Mạnh Kính Tùng hiểu, bữa cơm hôm nay không khác gì trò hề cả, quá mất mặt —— anh ta tự cảm thấy mình làm việc không tốt, quá mất mặt: "Anh đi xử lý."
Vừa mới đi được hai bước, Mạnh Thiên Tư lại gọi anh ta lại: "Mạo danh để đến ăn nhờ một bữa cơm, không có khả năng đó đâu nhỉ?"
Mạnh Kính Tùng gật đầu: "Cho nên anh mới bảo phải giữ ông ta lại để hỏi thăm cẩn thận."
Mạnh Thiên Tư đột nhiên nghĩ ra: "Hai hôm nay có không ít chuyện. Tối qua em mới bị thương, làm mất chuông vàng, hôm nay lại có người mạo danh đến ăn cơm. Chân trước, chân sau, không phải là người tối... có liên quan gì không nhỉ?"
Ban đầu cô định nói "Không phải là người tối qua đấy chứ", nhưng tối qua là thanh niên, võ công rất tốt, người hôm nay thì chênh lệch quá nhiều, nên đổi lại.
Mạnh Kính Tùng run lên, cảm thấy lời này rất có lý. Nói không chừng vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, manh mối quanh đi quẩn lại, lại ở trên người tên tóc xoăn này.
Anh ta vội vàng nói: "Anh đi qua đó."
Mạnh Thiên Tư nhìn theo bóng anh ta xuống lầu, cảm thấy mọi việc đều như ý, tất cả đều đã nắm trong tay: "Em đã nói rồi mà, làm việc thì phải có kiên nhẫn, cớ gì cứ phải nóng nảy."
Làm Sơn quỷ, xe đến trước núi, còn sợ không có đường à?