Xem thêm một đoạn, Mạnh Thiên Tư đã hiểu được ngay vì sao con cháu họ lại có thái độ kính cần truyền từng đời nhưng lại chỉ để nghe cho vui.
Bởi vì đoạn đầu tiên là: tổ tiên họ Huống thuộc Thản, thợ thủ công của Thiên Đế, chuyên dùng máu làm vật dẫn mở rương. Thiên
Đế cần trăm rương báu, mình Huống thị nhận bốn mươi.
Trong quảng thời gian này, Mạnh Thiên Tư có thể nói là người biết chuyện nên chỉ đọc một lần là hiểu ngay: "Thiên Đế" ở đây chắc hẳn là Hoàng Đế. Tổ tiên nhà họ Huống quả nhiên là thợ lành nghề.
"Chuyên dùng máu làm vật dẫn mở rương" đại khái là dùng máu làm mật khẩu mở khóa rương.
Năm đó Hoàng Đế muốn làm một trăm chiếc rương, nhà họ Huống nổi tiếng về tài nghệ nên nhận làm bốn mươi chiếc trong đó.
Sáu mươi chiếc còn lại không biết bị những nhà nào nhận rồi.
Nhưngcó thể thấy được những nhà khác chỉ có tay nghẻ bình thường, có khi còn hơi tệ.
Lần sao chép thứ ba mươi chín là vào năm Dân quốc thứ hai mươi hai.
Mạnh Thiên Tư có dốt lịch sử cũng biết đó là thập niên ba mươi của thế kỷ XX. Khi ấy văn hóa phương Tây đã du nhập vào Trung Quốc được hơn trăm năm, con cháu nhà họ Huống khi ấy có lẽ đều đã du học ở trời Tây, học hóa học, vật lý rồi nên lúc đọc được những dòng
"Tổ tiên họ Huống thuộc Thản, thợ thủ công của Thiên Đế" mới thấy khó tin.
Cô đọc tiếp phân bên dưới.
Để tiện ghi chép, cứ gọi người tổ tiên họ Huống này là Huống Đại đi.
Bấy giờ ông ta cũng chỉ là một người tảm thường, cần cù chịu khó trong gia tộc họ Huống thôi. Trong bốn mươi chiếc rương chỉ có một hai cái rơi vào tay ông ta. Mỗi người thợ đều có dấu ấn riêng, ông ta cũng để lại dấu ấn của mình ở nơi nhiều hoa văn nhất, khó nhìn thấy nhất của chiếc rương như thường lệ.
Sau đó thì giao hàng. Lúc bấy giờ cuộc chiến đã kết thúc, Xi Vưu thua trận bị Hoàng Đế bêu đầu, con dân bộ tộc Xi Vưu rút về phương Nam
– nơi nhiều khí độc nhưngtình hình vẫn không yên ổn được. Có tin đồn rằng phe Xi Vưu vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn còn manh nha mưu đồ.
Huống Đại cũng không để bụng những việc này. Khoảng thời gian đó ông ta lấy vợ, sinh con, nâng cao tay nghề, cuộc sống trôi qua thật nhàn nhã.
Rồi vào một ngày nọ, họa ập tới đầu. Có mấy người lẻn vào nhà ông ta giữa đêm, bắt cả nhà đi. Những người này có "tay như dao sắc, mặt như côn trùng; trông là biết ngay con dân của tộc Xi Vưu đang lần trốn ở vùng trung du.
Huống Đại sợ hết hồn. Ông ta có nghe qua người tộc Xi Vưu hung ác thế nào, ngỡ là mình chết chắc. Không ngờ đối phương lại đàm phán với ông ta, bảo ông ta quy thuận, làm việc cho Xi Vưu. Còn bảo nếu nghe lời sẽ cho ông ta trưởng sinh bất tử.
Huống Đại đắn đo mãi rồi cũng đồng ý. Không những đồng ý mà còn rất tích cực, cố gắng như muốn trở thành một thành viên cốt cán của họ.
Không rõ con cháu họ Huống đọc được đoạn này có tâm trạng gì nữa vì thời xưa con người thường xem trọng chữ tín, khinh thường kẻ phản bội —— Cũng may sự việc nghe hoang đường, con châu còn tự nhủ trong lòng rằng tổ tiên chỉ "nói mơ trong mộng" mà thôi.
(#) Nói mơ trong mộng: ý nghĩa tương tự với nói quảng nói xiên, nói lung tung, nói chuyện không đáng tin
Đứng ở góc độ Mạnh Thiên Tư, dù không ủng hộ nhưngcô có thể hiểu được: ở bên phe Hoàng Đế, Huống Đại chỉ là một người thợ bình thường, nhỏ bé, không đáng nhắc tới. Nói câu khó nghe thì là chết cũng chẳng ai để ý.
Ông ta muốn sống, cũng muốn vợ con mình sống. Nếu không làm về tích cực, trung thành: thì khi hết giá trị lợi dụng rồi, kết cục của họ ra sao ai cũng đoán được.
Mạnh Thiên Tư hơi phiền muộn, thấy Giang Luyện còn đang viết thì cũng cúi đầu đọc tiếp.
Chẳng bao lâu sau, Huống Đại đã biết tộc Xi Vưu bắt cóc mình để làm gì: Ông ta gặp được chiếc rương có dấu ấn của mình.
Hiển nhiên chiếc rương này không phải bị ăn trộm thì là bị bọn họ cướp đến đây.
Chỉ riêng nhà họ Huống biết cách mở loại rương này và dưới sự giúp đỡ của Huống Đại, tộc Xi Vưu đa mở được rương.
Rốt cuộc trong rương có những øì thì người thấp cổ bé họng như Huống Đại không biết được.
Ông ta chỉ biết rằng mở rương rồi giá trị của mình sẽ hết, thế là càng cần thận, chú ý hơn.
Đến sau này mọi người dân quên mất lai lịch của ông ta, coi ông ta như người một nhà.
Còn ông ta thì cũng hối hả ngược xuôi, tham dự không ít việc lớn, tuy rằng chỉ là kẻ lặt vặt nhưngông ta hay để ý, hỏi thăm nên dân dà đã biết được một bí mật động trời.
Huống Đại nói mấy đời trước, tổ tiên ông ta cũng là tổ tiên nhà họ
Huống cũng thuộc tộc Thần như Hoàng Đế. Đây cũng là lý do vì sao ngay đoạn đâu đã có câu "Tổ tiên họ Huống thuộc Thần".
Nhưng không biết vì sao nhà họ Huống sau này lại bình thường hóa, chỉ còn mỗi tài nghệ đặc biệt là khác với người thường.
Nhưng theo lời các trưởng lão trong gia tộc thì năng lực dùng máu làm vật dẫn này cũng sẽ dân biến mất.
Mà nếu có được tinh thể kỳ lân thì sẽ khác."Người có được tỉnh thể kỳ lân sẽ thành thản, có thể trường sinh" là điểu được mọi người truyền miệng.
Nhưngai cũng biết con kỳ lân cuối cùng đã chết từ hơn trảm năm trước rồi.
Đọc tới đây Mạnh Thiên Tư bỗng nhớ tới giấc mơ của Thản Côn.
Những người tộc Thân ngồi quanh lửa trại, hát than về số phận.
"Con kỳ lân cuối cùng đã đi mất, phượng hoàng cánh vàng cũng đến phút cuối cùng"
Mốc thời gian và thứ tự trước sau đều khớp cả.
Mà bí mật mà Huống Đại thám thính được chính là tộc Xi Vưu tìm được một con kỳ lân còn sống ở đầu nguồn con sông, nơi tổ tiên của núi đồi.
Huống Đại cảm thấy vui sướng không thể nói nổi thành lời."Rồng quý ở xương, phượng hoàng quý ở lông đuôi, mà kỳ lân quý nhất không gì hơn được tỉnh thể. Kỷ lân thọ đến hai nghìn năm mới có được một tỉnh thể.
Kỳ lân có thể sống được hai nghìn tuổi thì Mạnh Thiên Tư có biết. Kỳ lần có hai điểm đặc biệt, một là sống lâu, hai là tặng con đều phù hợp với chuyện tự sinh sản. Nhưngtinh thể kỳ lân là cái gì thì cô cũng không rõ.
Tuổi thọ hai ngàn mới được một tinh thể, chẳng lẽ là kiểu sỏi mật?
Đọc thêm bên dưới thì thấy "con châu Phục Hy đoán quẻ, mắt thần coi mệnh, nói rằng 'khi tỉnh thể trưởng thành, không cảnh mà lại biết bay, không gặp mà lại gặp. Lấy mảnh vụn xương rồng, lông phượng hoàng, rương làm răng mài, để sơn quỷ gõ cửa, hang động này sẽ tự hiện, dưới..."
Sơn quỷ.
Đầu Mạnh Thiên Tư như muốn nổ tung. Không ngờ lại có sơn quỷ, quả nhiên là có sơn quỷ.
Chẳng trách Diêm La tìm đủ mọi cách dụ bà cố Đoạn vào vũng nước đục này —— "Gõ cửa" cũng giống "mở thang trời" đều là một trong chín năng lực của chuông vàng. Chẳng qua nó cũng thất truyền rồi nên cô không rõ nó có ý gì thôi.
Phía sau chữ "dưới" là cái gì còn chưa được viết.
Mạnh Thiên Tư sửng sốt. Bấy giờ mới phát hiện Giang Luyện đã dừng lại.
Anh đang cảm bút ngồi ngơ ngẩn ở đó như đợi ai dẫn đường.
Mạnh Thiên Tư thảm mắng mình vì không làm tròn bổn phận. Giang Luyện đã viết hết giấy rồi mà cô còn mải đọc, quên không đưa giấy cho anh.
Cô vội vàng bỏ tờ giấy này sang bên, trải giấy mới cho anh. Một tay đỡ hờ sau lưng, một tay nắm bàn tay cầm bút của anh để dẫn dắt anh viết tiếp. Bỗng dưngcô nảy ý đùa cọt, giơ tay xoa đầu Giang Luyện rồi lại sợ quấy nhiễu anh nên chỉ xoa nhẹ lên mái tóc, còn thì thảm như ra lệnh: "Ngoan, vẽ tiếp ởi, vẽ xong cho ăn thịt"
Thật ra Giang Luyện không nghe được lời cô nói, nhưngvốn dĩ anh đang định vẽ tiếp, nên cô vừa nói xong anh đã đặt bút ngay như thể làm đúng với mệnh lệnh của cô.
Mạnh Thiên Tư mừng thâm trong bụng như đã chiếm được món hỡi lớn từ Giang Luyện.
Cô rất muốn biết phân tiếp theo của Huống Đại nên vội xích lại gần. Bất ngờ là lần này Giang Luyện không còn viết chữ nữa. Cây bút trong tay anh chuyển động lên, xuống, trái, phải, tạo thành những đường nét liền mạch —— anh đang vẽ bản đỏ?
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu ra.
Cuốn da trâu này không chỉ có một tấm. Mặt phải là chữ, mặt trái là tranh vẽ nhưngGiang Luyện chỉ xem được mỗi tấm trong tay Diêm La thôi. Nói cách khác chuyến đi này quả thực có được tin tức, nhưnglượng tin tức chưa hẳn đã đây đủ.
"Dưới" gì đây? Mạnh Thiên Tư lại cảm tờ giấy đây chữ của Giang Luyện lên xem. Vừa xem cô đã muốn hộc máu.
Bên dưới chữ "dưới" chắc chắn là còn một câu nữa. Mà chữ trên tờ giấy này được viết theo cột dọc từ phải qua trái. Khi ấy Diêm La lại cầm tấm da trâu trong tay làm dòng chữ đó bị bản tay trái của ông ta che mất.
Ban tay chết tiệt nảy.
Càng khuya trời cảng lạnh.
Cảnh Như Tư lo chuyện dán mắt thần, đợi ở trong lều thì sốt ruột nên đi ra ngoài hóng gió. Những chiếc lẻu khác đều đã tắt đèn, chỉ còn mỗi lều của Mạnh Thiên Tư. Ánh đèn đó bị vải lều che chắn và sương mù pha loang chỉ còn chút ánh sáng vừa mờ vừa nhạt.
Từ khi đến Côn Lôn Sơn quỷ vẫn luôn tránh bật đèn ban đêm vì sợ bị tập kích.
Nhưnggiò nghĩ lại đứng trên cao nhìn xuống ảnh đèn này cũng chỉ nhỏ như con đom đóm thôi.
Có tiếng bước chân ở sau lưng, tiếp đó là tiếng Tiển Quỳnh Hoa: "Chị Tư, làm điếu không?"
Không nhìn cũng biết thứ Tiển Quỳnh Hoa nói là thuốc lá, Cảnh Như Tư chìa tay: "Cho chị một điếu, giải buồn, cũng xua cơn lạnh"
Ba nghe được tiếng diêm cháy. Với độ cao này, nhiệt độ này, diêm dễ dùng hơn bật lửa.
Lại tiếp đó Tiển Quỳnh Hoa đưa điếu thuốc đã châm qua.
Cảnh Như Tư nhận lấy, hít một hơi rồi từ từ nhả khói: "Thuốc Vân Nam?
Mặt Tiển Quỳnh Hoa chìm trong làn khói mỏng: "Vâng, hàng hiếm đấy. Chị cả thích cho em thuốc Tây mà em không hút quen vị đó" Cảnh Như Tư cười: "Đó là do chị cả... chưa ra nước ngoài bao giờ, nên sinh ngoại còn hơn cả Đoạn Nương Nương. Này, chị bảo...
Bà hất hàm về chỗ lều Mạnh Thiên Tư: Hai chiếc bóng thỉnh thoảng lại chồng lên nhau.
"Thiên Tư nhà mình lần này nghiêm túc rồi"
Tiển Quỳnh Hoa gõ điếu thuốc vào tảng đá bên cạnh: "Tư tỷ nhỉ nhà mình có lần nào là không nghiêm túc?"
Vừa nói bà vừa đếm: "Lần đâu tiên: không cần nhà, không cân mẹ, đòi bỏ trốn với người ta, nói nó mấy câu nó còn đòi nhảy lầu. Lần thứ hai: không cần cả ngôi vương, còn nổi giận đi thẻ độc ở từ đường. Còn lần nay, cái chân kia kìa, em thật sự..."
Cảnh Như Tư ngẫm nghĩ: "Chị cả nói sao? Cứ để mặc nó với thằng bé Giang Luyện kia thế à?
"Chị cả thì chắc chắn phải nói chuyện với con bé rồi. Ban đầu chị ấy định tâm sự với Thần Côn, nhưngvì mấy hôm nay nhiều chuyện qua nên chưa kịp nói'
Cảnh Như Tư gật đâu: "Thế còn em, đến lúc đó em có thái độ gì?"
Tiển Quỳnh Hoa không nói vội mà hút thuốc trước: "Giang Luyện từng cứu Tư tỷ nhi. Bây giờ không còn thịnh hanh đạo nghĩa giang hồ nữa nhưngmà mình mang ơn người ta, em không làm được chuyện lấy oán trả ơn. Em không có thái độ gì cả, đừng hỏi ý kiến của em, em bỏ quyền"
"Em Năm bảo sao?"
"Chị Năm cũng như em" Tiển Quỳnh Hoa ấn tàn thuốc vào tảng đá, quay lại nhìn Cảnh Như Tư: "Thế chị?"
Cảnh Như Tư từ tốn đáp: "Em còn không rõ tính chị ä? Trong bảy chị em, đếm trên xuống là bốn mà đếm từ dưới lên cũng bốn. Chị là phái trung gian, ngồi trên đầu tường, bên nào đông chị theo bên đấy"
Tiển Quỳnh Hoa nhíu mày: "Cái thái độ gì vậy?"
Cảnh Như Tư đáp: "Trung lập đó. Không lỗi thời bao giờ, lơ ngơ cũng được nửa đời người..."
Đang nói dỡ bỗng thấy rèm cửa hé mở, Mạnh Thiên Tư thò người ra bảo: "Xong rồi.
Thần Côn đang nóng ruột đợi ở trong lều, vừa nghe Mạnh Kính Tùng sang báo thì vội chạy qua. Đi được nửa đường còn quay về lây bình dưỡng khi —— vụ này chắc sẽ có bước đột phá lớn, còn liên quan tới Đoạn tiểu thư nữa, ông sợ mình lại xúc động.
Vừa vào trong lều đã thấy Tiển Quỳnh Hoa và Cảnh Như Tư ghé đầu xem tờ giấy có chữ viết. Tờ còn lại chỉ toàn những nét con đường quanh co.
Nhưngbản đồ thì xem lúc nào chả được! Thân Côn nhìn hai bà với ánh mắt thiết tha, hãm mộ.
Mạnh Thiên Tư cũng rất xấu, đến khi ông sốt ruột lắm rồi cô mới đưa máy tính bảng cho ông: "Cháu có chụp lại rồi nhưngmà dùng máy tính bảng ở đây dễ hết pin, chú phải xem thật nhanh đấy"
Thần Côn mừng rõ nhận lấy, vội vã mở ra mà quên cả cảm ơn.
Giang Luyện vừa phải tập trung tỉnh thần nên giờ vẫn còn choáng váng. Đang sa sút tỉnh thân bỗng nghe Mạnh Thiên Tư hỏi: "Anh uống glucose không?"
Anh gật đầu.
Lát sau đã có một ống gÌucose đưa tới tận miệng. Giang Luyện giơ tay nhận lấy, rồi không rõ là có tình hay vô ý mà nắm cả tay cô.
Bàn tay lành lạnh của cô nằm im trong lòng bàn tay anh mấy giây mới rút ra. Sau đó cô mượn tư thế đứng dậy, nói khẽ vào tai anh: "Anh đúng là không biết xấu hồ:
Câu nói này lập tức gọi tỉnh thân Giang Luyện dậy.
Anh không biết xấu hổ á? Sao anh lại không biết xấu hổ được? Anh liều mạng dán mắt thần vào nửa đêm, mà mới nắm tay cô có chút xíu đã thành không biết xấu hổ rồi? Anh...
Khoan đã, khoan đã, anh nhớ ra rồi.
Thì ra cô đang nói đến chuyện kia. Định tính sổ với anh đấy à?
Giang Luyện nghiêng đâu, nheo mắt nhìn cô rồi đổi một tư thế ung dung hơn làm anh uống gøÌucose mà người ta tưởng anh uống vang đỏ. Còn anh thì lại uống ra men say trong thứ nước ngọt ngào.
Sao nào, em làm gì được nào? Ở đây đông người như thế, còn đang bận việc quan trọng, em làm gì được anh chứ?
Đừng xem Thần Côn đọc sau nhưngông đọc rất nhanh, chưa gì đã ngắng đầu hỏi Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, cái này... có vậy thôi à"
Giang Luyện nhận lấy máy tính bảng trong tay ông. Thứ mình vất vả vẽ ra nhưnganh còn chưa kịp nhìn xem nó thế nào: "Lam người thì nên biết đủ. Sao hả, chú còn định biết được kết cục từ tay Diêm La ä? Đầu bên kia, Tiền Quỳnh Hoa đã xem xong: "Thảo nào con cháu họ Huống không coi chuyện này ra gì, vừa Xi Vưu vừa kỳ lân thì họ chẳng cho rằng tổ tiên mình bị thân kinh, bịa chuyện"
Mạnh Thiên Tư cũng đồng ý: "Nhà họ Huống là gia đình trí thức, không hiểu nhiều về những thứ này. Còn Diêm La thì làm cướp ở Tương Tây, nơi đó lại là cái đất bùa chú, cổ trùng, thầy phù thủy, cẩn thi nên thường ngày ông ta cũng được nghe rất nhiều chuyện. Lại thêm chiếc rương đó đúng là có điều kỳ quặc nên mới dễ tin hơn họ" Thân Côn gật đâu: "Đúng vậy. Với cả sau khi dựng nước người như Diêm La là đối tượng bị tiêu diệt, dù sao cũng cùng đường rồi, cứ đi theo nó biết đâu lại có đường ra. Cho nên nói do thời thế, do số phận, Diêm La dính vào chuyện này cũng là số phận của ông ta."
Bản ghi này không được đây đủ, chắc hẳn nơi Diêm La tìm được mảnh vụn xương rồng và lông phượng hoàng đều được ghi ở trang khác. Cảnh Như Tư đột nhiên ngấng đầu lên, kinh ngạc: "Trong này nói con châu Phục Hy đoán quê, mắt thần coi mệnh. Chẳng lẽ đây chính là... đoán quề coi mệnh?"
Thần Côn nói: "Đúng vậy. Phục Hy tạo ra bát quái, những người biết xem quẻ sau này tính ra đều là truyền nhân của Phục Hy. Không biết mọi người đã nghe tới Cát Đại tiên sinh chưa? Ông ấy biết đoán quẻ coi mệnh đấy:
Tiển Quỳnh Hoa giật mình: "Anh biết Cát Đại tiên sinh à?
"Tất nhiên, thần tượng của tôi mà"
Tiển Quỳnh Hoa và Cảnh Như Tư nhìn nhau bằng một ánh mắt khó phát hiện, sau đó Tiển Quỳnh Hoa hỏi tiếp: "Anh cảm thấy Cát Đại tiên sinh xem chuẩn không?"
Thần Côn gật đầu thật mạnh: "Đó là đương nhiên"
Tiển Quỳnh Hoa còn chưa từ bỏ ý định: "Ông ấy sẽ không xem nhằm chứ?"
Cảnh Như Tư đột nhiên ho mấy tiếng.
Tiển Quỳnh Hoa không còn hỏi tiếp nữa.
Giang Luyện bất chợt hỏi: "Khi tỉnh thể trưởng thành, không cánh mà lại biết bay, không gặp mà lại gặp; sao câu này nghe quen thế nhỉ?" Mạnh Thiên Tư đã đọc từ trước nên cũng nghĩ ra trước: "Trong video của thủy quỷ có"
Giang Luyện nhớ ra, sở dĩ thủy quỷ đi tìm hố đất di động là vì bọn họ mở Kim Thang cứ bị lật nỏi. Mà tổ tiên thủy quỷ lại từng âm chỉ rằng hố đất di động nằm ở nơi "sông như chiếc chổi, đất mổ ra, gió thổi lên trời", còn thời gian thích hợp mở hố đất di động đúng là "không cánh mà lại biết bay, không gặp mà lại gặp".
Giang Luyện hít một luồng khí lạnh: "Vậy nguyên nhân thực sự là vì tỉnh thể đã trưởng thành?"
Tinh thể đã trưởng thành rồi, bọn bay tới đi. Câu này làm anh liên tưởng tới đảm heo, dê nuôi đủ mập, có thể mài dao thịt rồi.
Cảnh Như Tư nói: "Đám thanh niên bây giờ hay dùng từ hại cha, mà nhà thủy quỷ thì chơi ngược lại, hại con cháu"
Nói tới đây bà bỗng lạnh cả người vì nhớ tới một chuyện, vội hôi Tiển Quỳnh Hoa: "Nhà thủy quỷ như vậy, thế tổ tiên sơn quỷ có khi nào... cũng lừa chúng ta không?"Mật núi" kia rốt cuộc là cái gì? Trước giờ vẫn luôn treo nó ở đó, không thấy nó có ích lợi gì cả... Sao càng nghĩ chị càng thấy nó như quả bom hẹn giờ vậy? Mật núi phải làm sao đây?" Tiển Quỳnh Hoa nghe bà nói mà rợn cả tóc gáy: "Chị Tư, chị đừng dọa em, mật núi không liên quan mả"
Ngoài miệng thì nói vậy chứ trong lòng vẫn rất lo, Tiển Quỳnh Hoa quay sang dặn Mạnh Thiên Tư: "Tư tỷ nhi, con mau cho người mang mật núi sang chỗ khác đi —— để nó ở Sơn Quế trai mẹ thấy không yên tâm"
Mạnh Thiên Tư suýt thì không nhịn được cười.
Đúng là trước khác nay khác, khi cô mang mật núi ra khỏi rừng treo mật còn bị năm người mẹ mắng mỏ một phen, luôn miệng nói rằng thứ này là để cung phụng, đụng chạm vào là không được. Giờ thì hay rồi, nó đã thành củ khoai nóng bỏng tay, chỉ muốn ném luôn ra ngoài.
Cô vâng dạ một câu, kẻ sát vào bên Giang Luyện xem máy tính bảng trong tay anh: "Trong này nói, tập hợp mảnh vụn xương rồng, lông phượng hoàng, rương làm răng mài, sơn quỷ gõ cửa. Phải tập hợp đủ những thứ này mới lấy được tinh thể kỳ lân à? Thế cái răng mài này là sao?"
Vấn đề này chỉ có mình Thần Côn giải đáp được.
Thì ra thời xa xưa, trong xã hội có sức sản xuất kém không có rương cũng chẳng có hòm, con người muốn cất giấu đỏ đạc riêng tư thường bọc bằng da thú rồi lấy dây buộc. Để an toàn họ thường buộc nút chết, không cởi ra được.
Thông thường họ sẽ dùng cục đá hoặc xương thú mài nhọn để cởi nút buộc. Những cục đá hoặc xương thú mài nhọn này được gọi là "đa mài" hoặc "răng mài" Nói trắng ra thì nó là hình thức đầu tiên của chiếc chìa khóa.
"Rương làm răng mài", xem ra chiếc rương này là thứ mấu chốt để mở cải gì đó. Thảo nào khi Diêm La tới Côn Lôn vẫn mang theo chiếc rương đó, sau khi xong chuyện, rương cũng hết gia trị thì bị bỏ đi.
Sau lần đặt cầu hỏi khi trước, Giang Luyện vẫn luôn đọc những dòng chữ trên máy tính bảng, không hể tham gia cuộc thảo luận. Anh phóng to bức ảnh để đọc lại mấy dòng ở giữa, không khỏi thắc mắc: "Mọi người không thấy ở đây có những chỗ không khớp... tự mâu thuẫn với nhau à?"
"Tộc Xi Vưu tìm được con kỳ lân còn sống ở đầu nguồn con sông, tổ tiên núi đồi. Chuyện này hẳn là không thể xây ra được: