Quyển 2: Mất Chuông - Chương 15

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:27:51

Không sai, đúng là Giang Luyện. Anh đang ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc bàn, gương mặt vô cảm, rõ ràng đang mở to mắt, nhưng con người lại phân tán, không khác gì một người mù. Một tay đè chặt những tờ giấy bày bừa trên bàn, một tau khác giơ lên cao, bàn tay hướng lên phía trước, như thể muốn cướp lại thứ gì từ không khí. Trong phòng, ngoài phòng, xảy ra chuyện lớn như vậy, động tĩnh huyên náo đến những nhà xung quanh còn phải ra xem, mà anh vẫn còn ngồi im được như thế. Mạnh Thiên Tư đi đến trước bàn, hai tay chống lên mép bàn, nhìn xuống Giang Luyện. Giang Luyện vẫn ngồi im, tay vẫn giơ lên trên không trung. Mạnh Thiên Tư cúi đầu xuống, ghé sát vào mặt anh ta để quan sát. Mạnh Kính Tùng sợ cô xảy ra chuyện, vội vàng kêu lên: "Thiên Tư!" Mạnh Thiên Tư giơ tay lên, ra hiệu cho anh ta im lặng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể ngửi được mùi hương trên người anh, ở trong cánh đàn ông, thì đã được xem là sạch sẽ rồi. Cô còn có thể nhìn thấy vết trầy da trên mí mắt anh, nó giống như một vết bầm đỏ. Chắc là do tối qua cô ấn đầu anh xuống đất, nên bị quẹt vào. Cô cũng nhìn thấy hai con ngươi trong tròng mắt đang chuyển động. Giang Luyện lại lẩm bẩm, vẫn là hai chữ đó: "Màu đỏ." Ánh mắt Mạnh Thiên Tư đảo qua mặt bàn. Trước mặt anh là một xấp giấy vẽ, tờ giấy trên cùng mới vẽ được một nửa. Nhưng do cô đứng ngược chiều, nên không thể nhận ra anh đang vẽ cái gì. Vả lại cách vẽ của anh rất kỳ lạ, theo như bình thường, người ta sẽ phác họa ra những đường nét bên ngoài trước, nhưng nét vẽ của anh toàn là những khối lộn xộn, đông một khối, tây một khối, tất cả đều là những mảng màu, không có kết cấu gì cả. Ngoài giấy vẽ ra, trên bàn còn có rất nhiều bút chì màu đã gọt sẵn nằm vương vãi. Màu nào cũng có, rơi ở khắp mọi nơi. Màu đỏ... Mạnh Thiên Tư nhìn về phía bàn tay ở trên không trung. Không phải là muốn lấy bút màu đấy chứ? Cô nhặt cây bút màu đỏ, chậm rãi bỏ vào trong tay anh. Lúc này cô mới nhận ra ban nãy vừa kéo Lưu Thịnh ra, vừa giữ lấy Huống Mỹ Doanh, nên tay cô cũng toàn là máu. Ngay cả mép bàn cô vừa đặt tay cũng có vệt máu. Màu sắc này, kích thích con ngươi cô co lại, làn da bên má bắt đầu run run. Giang Luyện nắm lấy bút, như một con rối gỗ bị người điều khiển, chậm rãi, cứng ngắc cúi người, vẽ lên trên tờ giấy. Lần này Mạnh Thiên Tư đã nhìn thấy rõ, đúng là Giang Luyện dùng màu vẽ lung tung, như đang tô màu cho một bức tranh chỉ có mình anh trông thấy. Chi khi nào anh tô xong cả bức tranh, người khác mới có thể biết là anh đang vẽ cái gì. Mạnh Thiên Tư di chuyển sang bên kia bàn, đứng ở bên cạnh Giang Luyện. Tim Mạnh Kính Tùng đập nhanh hơn. Anh ta cảm thấy những việc trước mặt này quá kỳ lạ, lại không biết cô định làm gì. Khi Mạnh Kính Tùng định lên tiếng, Mạnh Thiên Tư đột nhiên giơ chân lên, đá cả Giang Luyện và cái ghế anh đang ngồi ngã xuống đất. Tiếng động lần này quá lớn, cả căn nhà sàn đều rung lên. Tân Từ đang thở hổn hển chạy bên dưới căn nhà, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì trông thấy những tấm ván gỗ phủ đầy bụi rơi xuống trong ánh đèn ảm đạm. Giang Luyện ngã xuống đất, anh cuộn tròn người lại, bắt đầu run rẩy, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Mạnh Thiên Tư nghiêm nghị nói: "Đánh thức anh ta." *** Tân Từ được xem là khá may mắn, nghe thấy tiếng động trên lầu thì đoán được là có án mạng, lại được Khâu Đống nhắc nhở "Đứng dịch ra, đừng phá hỏng hiện trường" —— thế là vội vàng dùng tay che mặt, chạy lên lầu, để tránh phải nhìn thấy cảnh tượng quá máu me. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhìn thấy máu. Người chết được bê ra, một chiếc giày cao su tuột ra khỏi chân, rơi xuống mặt đất. Đó là giày của Lưu Thịnh, trước khi lên đường, anh ta từng xắn ống quần lên, nên Tân Từ rất ấn tượng với đôi giày này. Người Tân Từ lạnh buốt. Khi còn bé, anh ta có nghe ông già bên đường kể chuyện kinh dị. Ông ấy kể rất sinh động: "Người chết đi chân sẽ bị thu nhỏ lại, không đi vừa giày nên sẽ rơi ra.". Sau này lớn lên, anh ta biết đây là lời nói vô căn cứ, nhưng lại không thể nào quên được nó. Đi đến bên cánh cửa lầu hai, gặp được Mạnh Kính Tùng với một vẻ mặt khó coi, Tân Từ hỏi nhỏ: "Thiên Tư đâu?" Mạnh Kính Tùng hất hàm: "Kia kìa." Sau nó thì hạ giọng xuống: "Đang nổi nóng." Tân Từ hiểu ý: "Để tôi qua đó." Mạnh Kính Tùng hân hoan: Lúc Mạnh Thiên Tư nổi nóng thì rất âm trầm. Giống như vừa rồi, cô không nói gì cả, nhưng chỉ với cú đá đó, anh ta đã biết là cô đang bực. Nhưng đến khi đi ra ban công, thì lại yên lặng —— cô càng yên lặng, Mạnh Kính Tùng càng sợ hãi. Những lúc này cũng chỉ có mình Tân Từ dám xông vào thôi. Cho nên "Tân đại thái giám" cũng rất có tác dụng. *** Trên cánh cửa ngăn cách phòng ở và ban công, chỉ có một tấm rèm cửa màu xanh, hoa trắng. Bình thường nó đều được treo lên, chỉ khi nào ngủ thì mới được buông xuống. Hiện tại cái rèm này đang được buông xuống, thấp thoáng mùi hương của cây cỏ nhuộm vải. Tân Từ vén rèm lên, đi vào bên trong. Mạnh Thiên Tư ngồi trên một chiếc ghế dài cũ rích, có lẽ là do bị bí hơi, nên cô đã tháo bịt mắt xuống, quấn ở trên ngón tay. Vẻ mặt cô vô cảm nhìn ra ngọn núi phía xa: Trong núi toàn là sương mù, nếu là ở cô đại, thì sẽ nói là chướng khí dày đặc. Tân Từ đi đến bên chân cô, thở dài. Mạnh Thiên Tư nhả ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Mẹ nó." Tân Từ cũng không thấy bất ngờ, con người đều cần phải trút giận. Có rất nhiều Sơn quỷ cho rằng làm vậy là thô bỉ, là không đúng, thì Mạnh Thiên Tư sẽ không chửi bậy ở trước mặt người khác, nhưng cô sẽ chửi ở sau lưng. Có lẽ trước kia cô đã quen tự chửi trong lòng, sau này Tân Từ đến, cô lại nói với anh ta. Dù sao trút giận cũng cần phải có đồng minh, có người ngồi nghe sẽ tốt hơn là một mình chứ. Đây cũng là lý do vì sao Tân Từ chỉ là một thợ trang điểm, nhưng lại có địa vị rất cao, thậm chí còn có thể ngồi chung với Mạnh Kính Tùng: anh ta là nơi chia sẻ, khơi thông những bí mật trong lòng cô, và cũng là người bảo vệ hình tượng bên ngoài của cô. Mạnh Thiên Tư quay đầu nhìn anh ta, nói từng chữ một, nhưng vẫn rất nhỏ để người trong phòng không nghe thấy được: "Anh có thấy không? Anh có nhìn thấy không? Em là người đứng đầu Sơn quỷ, mà ở ngay trước mặt em, giết người của em, mẹ nhà nó..." Trong mắt cô chứa đầy sự tức giận, trong lúc không kìm chế được, cô nhấc chân lên đạp vào cây cột gần đó. Cây cột lâu năm này làm sao chịu nổi cú đạp của cô, nó gãy thành mấy mảnh, những mảnh vụn văng ra bên ngoài, lăn tròn trên mặt đất. Liễu Quan Quốc và Khâu Đống đang bê Giang Luyện ra bên ngoài nghe thấy tiếng động nho nhỏ, thì quay lại nhìn. Mạnh Kính Tùng biết rõ mọi chuyện: "Làm việc của các anh đi, đừng để ý đến chuyện khác." Tân Từ không sợ cô phá nhà người ta, chỉ sợ cô đá vậy sẽ bị đau chân, nên vội vàng kéo tay cô: "Nào nào nào, Thiên Tư, chúng ta bình tĩnh lại. Em hít sâu trước đi, nghe theo nhịp anh nói..." Mạnh Thiên Tư hất tay anh ta ra: "Cút đi, đừng có bê trò này ra nữa." Cô nóng nảy đi tới đi lui trên ban công, hai tay vò đầu, cô cảm thấy chiếc dây chuyền trên cổ rất vướng víu, nên giật nó ra, vứt xuống đất —— Tân Từ nhìn con nhện kia nằm ngửa bụng, tám chiếc chân chổng lên trời, thì thấy rất buồn cười. Sau đó anh ta nhặt nó lên, kiểm tra xem có bị vỡ hỏng gì không, rồi cất nó đi. Một lát sau, Mạnh Thiên Tư mới chịu dừng lại, đeo bịt mắt lên. Tân Từ đi tới sửa lại tóc cho cô, thuận tiện tết tóc cho cô để tỏ vẻ tràn đầy sức sống. Mạnh Thiên Tư để mặc cho anh ta tết, sau đó cô hỏi: "Có phải do em sắp xếp không tốt không?" Tân Từ rút một chiếc kẹp tóc ở trong túi áo khoác ra —— bên trong áo khoác anh ta có một đám túi nhỏ, chuyên đựng những thứ nhỏ bé như dây buộc tóc, lược, và cả một ít đồ trang điểm dùng trong trường hợp khẩn cấp. Công việc của anh ta mà, tất nhiên là phải chuyên nghiệp rồi —— anh ta dùng cái kẹp tóc lên tóc cô: "Cũng không phải do em, chủ yếu đều là lão Mạnh sắp xếp." Mạnh Thiên Tư nói: "Nhưng em cũng đồng ý." Tân Từ ừ một tiếng, lại nói: "Có thể là do chúng ta coi thường đối phương, không dự tính đủ mọi tình huống. Chúng ta đều cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy. Còn về Lưu Thịnh... thật ra lúc Vi Bưu đi xuống, anh ta có thể dò hỏi Vi Bưu xem hai người kia có ở nhà không. Lúc trước đã nói rồi mà, mọi người cùng nhau xông lên. Anh ta tự xông vào trong nhà, là chuyện rất mạo hiểm. Nếu thành công là do anh ta can đảm, còn thất bại thì là do anh ta quá coi thường kẻ địch, liều lĩnh xông vào. Mạnh Thiên Tư không lên tiếng. Mãi một lát sau, cô mới khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?" "Còn có... anh cảm thấy, em không nên xông vào đầu tiên. Mặc dù xung phong đi đầu là chuyện tốt, nhưng nhỡ có nguy hiểm thì sao? Em mà có chuyện gì, thì Sơn quỷ sẽ tổn thất rất lớn. Em xem bàn cờ tướng xem, bỏ tốt để bảo vệ xe, bỏ xe để bảo vệ soái. Ai cũng có trách nhiệm, vị trí của riêng mình." Mạnh Thiên Tư cười lạnh: "Là do anh không bị bỏ thôi. Đứng nói chuyện thì chả không đau eo." Có thể mỉa mai anh ta, nghĩa là cảm xúc của cô đã bình phục. Tân Từ rất vui vẻ, vừa đứng tết tóc cho cô, vừa nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Nhưng thôn trại trong thung lũng này rất an nhàn, cũng rất đẹp. Những con đường nhỏ quanh co, những căn nhà sàn lượn lờ khói bếp. Trên bờ ruộng cách đó không xa, là một đàn trâu đang di chuyển, trên cổ trâu có đeo một chiếc chuông nhỏ, tinh tinh tang tang theo từng bước đi. Lão Dát cũng đã về đến nơi, ông đang chổng mông nhặt những mảnh gỗ bị Mạnh Thiên Tư đạp gãy. Dù sao nhà của mình thì mình vẫn đau lòng mà. Không biết đã qua bao lâu, Mạnh Kính Tùng ở bên ngoài mới gọi: "Thiên Tư." Mạnh Thiên Tư lên tiếng, đứng dậy. Tân Từ không đi cùng cô, mà cố ý chậm lại một hai giây, nhìn Mạnh Thiên Tư vén rèm lên đi vào trong nhà, nhìn gương mặt lạnh lẽo cứng cỏi của cô bị ánh đèn bao bọc lại. Đời người như một vở kịch, có những lúc phải trang điểm lại, thì mới mặc giáp ra trận tiếp được. *** Tân Từ giơ tay ra đỡ tấm rèm đang rơi xuống, sau đó cũng đi vào trong phòng theo. Vừa đi vào phòng, anh ta đã giật nảy mình. Quái lạ, vừa nãy khi anh ta đi vào, có một vũng máu lớn, còn có cả thi thể nằm trong đó, thì anh ta không cảm thấy gì. Mà nay thi thể đã được bê đi, máu cũng được lau sạch sẽ, chỉ còn lại một vòng gạo nếp rắc quanh vùng thi thể từng nằm, thì anh ta lại cảm thấy rét run trong người. Mạnh Kính Tùng đứng ở bên bàn, xa hơn một chút là Liễu Quan Quốc đang uể oải. Khâu Đống không ở đây, chắc là đang trông chừng Giang Luyện ở dưới lầu. Mạnh Thiên Tư ngồi xuống bàn, khi cô đang định nói chuyện, thì bỗng nhìn thấy xấp giấy trên bàn ban nãy. Có vẻ như chúng đã được tăng thêm không ít, vì độ dày cũng khá lớn. Mà tấm ở trên cùng, đã bắt đầu hình thành rõ cảnh tượng. Tân Từ kêu lên: "Cái này không phải chính là cảnh giết... giết..." Anh ta cứng họng, trái tim đập thình thình như đánh trống. Mạnh Kính Tùng khe ho hai tiếng: "Hình như Giang Luyện vẽ rất nhiều tranh. Ngoài những tấm ở trên bàn, anh còn tìm được mấy chục bức tranh khác. Anh đã gom lại hết rồi. Trên mỗi bức tranh đều được ghi rõ ngày vẽ, bức sớm nhất là khoảng một tháng trước. anh kiểm tra thời tiết của những ngày trên tranh, thì đều có mưa vào ban đêm cả." Mạnh Thiên Tư không trả lời, mà chỉ quan sát bức tranh. Nói thật là trong bức tranh này vừa có nét tinh tế, vừa có nét cẩu thả. Cẩu thả ở chỗ nhân vật không có mặt mũi, không có đường nét cụ thể. Còn tinh tế ở chỗ các động tác đều được vẽ lại rất chuẩn xác: Có thể nhìn ra được, đây là giữ rừng núi rậm rạp, có một cô gái ngã sấp xuống đất, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, mà phía trước là một người đàn ông vạm vỡ đang giơ cao thanh đao trong tay; phía xa xa sau lưng hình như cũng là một vụ thảm sát, có người ngã xuống đất, có ngựa chạy loạn vì hoảng sợ, còn có cả người cầm đao, giơ cao bó đuốc trong tay, Mạnh Thiên Tư lật xem những tờ tiếp theo, quả nhiên, cảnh tượng tối hôm qua cũng được vẽ lại: Có một cô gái mặc đồ trắng, cổ bị chặt một nửa, đang cố gắng bò về phía trước, bàn tay giơ lên cao, không biết là định bắt lấy thứ gì. Thứ Giang Luyện câu là ảo ảnh, thứ anh vẽ cũng là ảo ảnh. Anh đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong cảnh tượng tám, chín mươi năm trước. Mạnh Thiên Tư ném xấp tranh xuống, ánh mắt ủ rũ: Trên bàn có thêm một chiếc đĩa sứ màu trắng, bên trong là một con dao nhỏ đã được rửa sạch. Cô cầm dao lên quan sát, con dao này rất nhỏ, dài tầm mười centimet, không có chuôi, chỉ có một đoạn được quấn bằng vải xanh. Lưỡi dao rất sắc, nó dài nhỏ như lá liễu, nhìn là biết đã được mài cẩn thận. Mạnh Kính Tùng cũng nhìn con dao đó: "Chính là cái này, một dao cứa cổ. Anh đã hỏi Lão Dát rồi, ông ấy nói con dao này là dao của ông ấy, bình thường cũng hay mang ra dùng, dùng xong thì để lung tung trong phòng." Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: "Còn gì nữa không?" "Người là bị giết ở đầu cầu thang, chỗ ấy có vết máu phun ra. Trước cửa cũng có một vũng máu lớn, nhưng nhỏ hơn, người thì nằm sấp hướng về phía cửa, hẳn là đang đi vào. Những thứ khác đều đã xem xét rồi, không còn dấu vết gì khác. Còn một chuyện nữa..." Anh ta hạ thấp giọng: "Anh ta đã tìm khắp mọi nơi, nhưng không tìm được đồ chúng ta muốn tìm." Không tìm được chuông vàng, còn mất đi Lưu Thịnh. Nếu đây là chuyện mua bán, thì chẳng khác nào lỗ đến không còn cả quần lót.