Hoàng hôn, trên núi nổi sương mù.
Dõi mắt nhìn từ trên cao xuống, lớp sương mù trông như làn khói trắng của những chiếc bếp lò dưới khe núi —— chỉ khác là làn khói này mang theo hơi lạnh thôi.
Mà trên đỉnh núi đã bắt đầu có sương bay. Sơn hộ quen với vùng Tây Tạng nói chúng không phải sương mà là tuyết đọng trên đỉnh núi bị gió thối tan đi, tạo thành những lá cờ trải rộng giữa không trung. Người bên dưới nhìn không rõ thường tưởng đó là sương mù trong gió.
Tóm lại cảnh tượng ấy vô cùng đẹp. Trên mảnh đất quanh năm không ai đặt chân tới, ánh trời chiều đồ màu vỏ quýt thấm vào làn sương phủ đây đôi núi tạo nên một vẻ đẹp lộng lẫy, nguy nga của núi đồi.
Cảnh Như Tư chọn một vùng đất thấp tương đối bằng phẳng để dựng trại trước khi mặt trời xuống núi.
Suốt đường đi cậu thanh niên gặp nạn có tên Sử Tiểu Hải rất hãng hái, nay đột nhiên bị gọi dừng lại thì sốt ruột chỉ tay vào con đường phía trước: "Đi về phía trước, đi tiếp vẻ phía trước..."
Suốt quãng đường đi Hà Sinh Tri đều đảm nhiệm chức bảo mẫu của Sử Tiểu Hải, thấy vậy thì khuyên nhủ cậu ta: " Nghỉ ngơi trước đã, ngủ một giấc cho đủ sức, mới đi tiếp được-"
Có lẽ Sử Tiểu Hải không nghe lọt tai vì đến tận khi ăn xong bữa tối, Giang Luyện đi ngang qua vẫn còn thấy cậu ta vừa ôm chén canh vừa lầm bẩm: "Đi về phía trước, đi tiếp về phía trước"
Dù có "dẫn gió núi" của Mạnh Thiên Tư nhưng Sơn quỷ vẫn cứ xếp bốn nhóm gác đêm. Vết thương của Giang Luyện còn chưa khỏi hẳn, không cần phải gác đêm. Anh vui vẻ nhận sự sắp xếp ấy, chui vào lều Thân Côn nằm ngủ từ sớm.
Nhắm mắt được một lúc, chợt nhớ tới điều gì lại móc lọ nước hoa kia ra lén lút bôi lên cổ tay.
Người khác không biết nhưng cô chắc chắn sẽ biết, anh đang dùng phương thức chỉ hai người biết để nói lời chúc ngủ ngon với cô.
Giang Luyện mang theo sự thỏa mãn tràn trẻ đi ngủ, lòng thâm nghĩ mình sẽ có giấc mơ đẹp.
Lúc nửa đêm anh nằm mơ thật, nhưng có "đẹp" hay không thì không nói rõ được.
Anh mơ thấy Đoạn Văn Hi.
Giấc mơ còn ở Mắt Phượng Hoàng, cỗ quan tài thứ ba vừa mới mở nắp, xương cốt bên trong bị chuyển ra ngoài như hai cỗ quan tải đâu. Nơi đáy quan tài có chiếc nắp hé mở, hai sợi dây thật dài lặng lẽ buông thõng qua lỗ hổng.
Đoạn Văn Hi và Diêm La mỗi người một sợi trèo xuống Mắt Phượng Hoàng. Dù gì Đoạn Văn Hi cũng là bà lão bảy mươi tuổi, sức không còn nhiều, thành ra Diêm La xuống đến đảy trước.
Căn phòng hình cung dưới đáy quan tải chỉ có một lớp nước mồng, trên chiếc bục giữa phòng có cắm một chiếc lông phượng hoàng tỏa sáng lấp lành, vô cùng xinh đẹp.
Đáy mắt Diêm La toát lên sự vui sướng. Ông ta giơ tay muốn cầm lấy nó rồi lại bất chợt rụt về, nét mặt biến thành vẻ nịnh nọt, cung kính: "Đoạn đương gia lấy đi"
Đoạn Văn Hi nhìn chiếc lông phượng hoàng ấy với vẻ xuýt xoa rồi đưa tay ra lấy.
Trong mơ Giang Luyện chỉ là người đứng xem, nhưng không rõ vì sao khi trông thấy cảnh tượng ấy, anh lại cuống lên: "Đừng đụng vào nói! Đừng đụng!"
Tiếc rằng anh vô hình cũng vô thanh, Đoạn Văn Hi không nhìn thấy anh, cũng chẳng nghe được anh nói. Bà chỉ nín thở nhìn chiếc lông phượng hoàng với ánh mắt gần như thành kính. Mà chiếc lông ấy lại như bị hút về tay bà...
Khi Giang Luyện tỉnh dậy, miệng vẫn còn nỉ non hai chữ "đừng đụng" này.
Lạ nhỉ, sao lại mơ thấy giấc mộng chẳng liên quan gì đến mình thế được? Với cả sao anh lại phải ngăn cản bà cố Đoạn lấy chiếc lông phượng hoàng đó nhỉ? Chiếc lông chim được cắm riêng trên bục có ngụ ý đặc biệt gì ư?
Ngay lúc này anh không ngủ tiếp được, xem giờ thì thấy mới hơn hai giờ sáng. Thân Côn còn ngủ say, hơi thổ lúc nặng lúc nhẹ.
Trong lẻu tối om, bên ngoài lại hơi sảng —— không phải ánh đèn vì để tránh trở thành bia ngắm hoặc mục tiêu, họ không bật đèn —— mà đều là ảnh mặt trời, ánh tuyết, ảnh trăng cùng với tất cả mọi nguồn sáng còn sống.
Giang Luyện buồn bực khoác áo đi ra ngoài.
Sương đã nặng hơn, lại thêm không đèn nên chẳng thấy rõ ai với ai. Anh mới đi mấy bước, phía trước đã có tiếng hỏi: "Làm gì đấy?
Giang Luyện giật mình. Anh còn chẳng tìm được chỗ người đó đứng mà chỉ đáp theo bản năng: "Đi tiểu."
Qua lời đối đáp này hai người đã cùng nhận ra nhau.
Hóa ra là Mạnh Kính Tùng.
Từ lần bị Mạnh Thiên Tư phạt, cho "nghỉ phép thời gian dài" anh ta đã khiêm tốn hơn nhiều, cũng ít lời hơn. Tuy chuyện nào cũng có lý do riêng nhưng ít nhiều gì mình cũng góp phân trong đó, để tránh hai bên xấu hổ anh cũng ít khi đối mặt với anh ta.
Không ngờ lân này lại gặp được. May mà giờ là nửa đêm, trời lại nhiều sương không nhìn rõ mặt, cũng bớt xấu hổ hơn. Giang Luyện muốn bước nhanh qua người anh ta nhưng lại giãm phải hòn đá suýt thì ngã. Mạnh Kính Tùng cười: "Chúng tôi đều dùng 'ánh sáng' đã quen rồi. Mắt cậu chưa hẳn đã thích ứng được, mang đèn pin theo —— đường núi không dễ đi"
Nói xong thì ném cho anh chiếc đèn pin.
Giang Luyện gio tay đón lấy: "Sao bảo không được bật đèn?"
"Đèn pin này thì sáng được bao? Bật một lát cũng được."
Giang Luyện cảm ơn anh ta, đi về phía sau điểm dừng chân. Dù bốn bề vắng lặng nhưng anh vẫn chọn một tảng đá tương đối kín đáo. Giải quyết xong anh cầm đèn pin đi về. Trong lúc vô tình quét sang bên, ảnh đèn pin lướt qua một gương mặt.
Lúc đầu Giang Luyện còn không để ý, tưởng mình gặp được một sơn hộ cũng đi tiểu đêm, đến khi nhìn kỹ máu trong người anh mới lạnh đi.
Kẻ này chắc chắn là một trong số "chúng nó, đồng bọn của gã bọ ngựa kia.
Là gã "thứ năm" chưa từng xuất hiện ư? Nghe Thiên Tư nói chuyến đó Thủy quỷ mất tích hai mươi bảy người."Chuyển hóa" có một tỉ lệ nhất định, lần vào năm 96 một trăm người chỉ sống hơn hai mươi. Tỉ lệ là năm so một, không biết sau bao nhiêu năm tỉ lệ thanh công có tăng lên không?
Nhưng kiểu gì cũng không ít hơn năm.
Dáng người gã này không cao, hình dạng mắt rất lạ, giống con trâu. Một bên thái dương nổi ụ lên, bên kia cũng có nhưng nhỏ hơn nhiều, thành ra hai bên trái phải không đối xứng. Trên cổ hình như có một chiếc vòng màu da, nhưng nhìn kỹ mới biết không phải. Đó là một đôi tay dị dạng, phía cuối còn cả móng vuốt.
Càng khiến người ta sợ hãi là phía cuối ảnh đèn, gã đang nhìn thẳng vào anh.
Giang Luyện nuốt nước bọt. Anh chỉ đi giải quyết nỗi buồn thôi nên "vũ khí" duy nhất hiện giờ chính là chiếc đèn pin vô dụng này.
Hay là ném đèn pin vào gã rồi chạy đi? Tuy trên cao nguyên thiếu oxy, vận động mạnh dễ nghẹt thở nhưng vì mạng sống anh không thể đoái hoài nhiều như vậy. Lúc chạy anh còn có thể hét lên để người gác đêm tới giúp đỡ...
Trong ánh mắt gã ta, mũi chân anh khẽ dịch ra ngoài. Ngay khi đang định giơ tay ném một cú mạnh, gã lại bất chợt quay đâu lại rồi bước nhanh vào trong bóng đêm.
Giang Luyện khả bất ngờ, cũng hơi luống cuống. Anh còn không ngu đến mức cho rằng gã muốn dẫn anh đi xem thứ gì hay ho —— động tác, vẻ mặt của øa như đang bị ai đó gọi đi.
Tay anh túa mỏ hôi, sau mấy hơi thở sâu cho bình tĩnh lại thì không định bám theo gã. Với sức chiến đấu hiện giờ của anh có đi cũng là chịu chết. Anh lùi lại mấy bước vẫn còn soi đèn pin về phía gã ta để lúc về còn biết mà báo cho bọn Mạnh Kính Tùng.
Sau một hồi soi đèn lung tung, lại có một chuyện khiến anh bất ngờ. Anh trông thấy Thần Côn!
Không rõ ông có đi tiểu đêm giống anh không mà người giấu sau một tầng đã to, chỉ lộ ra mỗi cái đầu —— giải quyết nỗi buôn ở bên ngoài thưởng không có nơi cố định mà phải tự tìm.
Có điều Thân Côn cũng không nhìn Giang Luyện mà cứ nhíu mày nhìn sang một bên như có thứ gì thu hút sự chú ý của ông.
Mẹ kiếp, thứ kia vẫn còn ở quanh đây. Giang Luyện lạnh buốt sống lưng, đang định cất lời cảnh báo...
Đúng là sợ gì gặp nãy. Ngay sau đó hai cảnh tay như hai chiếc vòi bạch tuộc quấn chặt cổ Thân Côn từ phía sáu rồi lôi tuột ông ra sau tầng đá.
Giang Luyện cảm thấy máu trong người chạy thẳng lên óc. Những lúc này chuyện cứu người quan trọng hơn cả, anh chẳng bận tâm bàn bạc hay gì nữa mà hét "Thần Côn", thổi mấy tiếng còi về phía khu trại rồi phi thẳng tới đó.
Lúc này tình thế bất lợi của ban đêm đã hiện hết ra. Xung quanh toàn núi đá, ánh đèn soi đâu cũng thấy giống nhau, Giang Luyện phải so sảnh mấy lượt mới tìm được đúng chỗ. Anh vội chạy qua đó xem rồi thầm than khổ: Phía sau tảng đá là một khe hở hẹp, phía cuối thông với thung lũng. Nói cách khác ra khỏi khe hẹp sẽ gặp toàn núi đã hoặc lối rẽ muốn quẹo đâu cũng được.
Thân Côn øì, quái vật gì đã chẳng còn bóng dáng.
Lúc này Mạnh Kính Tùng đã dẫn mấy người cầm đèn pin chạy tới, mà khu trại cũng lục tục sảng đèn —— tuy trên nguyên tắc bảo tránh bật đèn nhưng tình hình lúc nảy là ngoại lệ.
Tay Mạnh Kính Tùng đã sở tới khẩu súng bên hông: "Sao thế?"
Giang Luyện thở hổn hến: "Có thứ gì, Thần Côn bị nó bắt đi rồi"
Đầu Mạnh Kính Tùng như sắp nổ tung. Điều đầu tiên anh ta nghĩ tới là mình không làm tròn trách nhiệm: Bây giờ là lúc anh ta gác đêm, không phát hiện được gì thì thôi, còn làm mất một người!
Tim anh ta đập thình thịch, soi đèn pin vẻ phía Giang Luyện chỉ: Má nó, nhiều lối rẽ như thế thì đuổi theo sao được? Tách ra đuối lại sợ bị xử lý từng đám lê...
Cùng lúc đó một sơn hộ đứng bên bảo: "Lúc trực đêm, ngoài anh ra, chúng tôi không thấy ai ra ngoài nữa cả"
Giờ không phải lúc phân bua xem lỗi của ai, Giang Luyện cũng biết khó có thể đuổi theo được: "Có thể qua nhờ Mạnh tiểu thư không? Cô ấy có thể tìm được phương hướng"
Câu nói này đã nhắc nhở Mạnh Kính Tùng: "Không đúng. Nếu thứ đó tới, sao Thiên Tư lại không phát hiện được"
Đúng là Mạnh Thiên Tư đang ngủ nhưng tác dụng của "dẫn gió núi" là phóng đại giác quan cơ thể, để cơ thể luôn ở trong trạng thái cảnh báo. Nếu "thứ kia" đến thật thì Mạnh Thiên Tư sẽ phát hiện ra được và tỉnh dậy đúng lúc.
Giang Luyện lo đến toát cả mô hôi, thời gian từng phút từng giây trôi qua đều rất gấp gáp. Anh đang định nói gì thì bộ đàm bên hông Mạnh Kính Tùng đã xuất hiện giọng nói còn ngái ngủ của Cảnh Như Tư: "Sao thế?
Mạnh Kính Tùng đáp thật vắn tắt: "Giang Luyện đi vệ sinh, gặp được thứ kia. Thần tiên sinh còn bị nó bắt đi nữa"
Cảnh Như Tư "Ò" một tiếng. Sau một chuỗi tiếng ồn, bộ đàm đã đổi sang giọng của Mạnh Thiên Tư: "Mọi người quay về đi, tất cả đều đi về.
Giang Luyện ngần ra: "Nhưng mà... Thiên Tư, Thần Côn chú ấy..." Mạnh Thiên Tư thổ dài: "Thần Côn vẫn còn ở đây"
Giang Luyện còn chưa kịp hiểu thì đã nghe thấy giọng ngơ ngác của Thần Côn trong bộ đàm: "Làm gì đó, mọi người chạy hết vào lều tôi làm gì? Tôi... ngủ thôi ma"
Giang Luyện có một cảm giác rất là hoang đường.
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Anh đi theo mọi người về khu trại. Mãi từ xa đã thấy một đám đông xúm quanh cửa lều mình. Thân Côn còn chưa chui ra khỏi túi ngủ, đang khoác chiếc áo to sụ, mỡ đôi mắt ngơ ngác nhìn mọi người. Mạnh Thiên Tư cũng có mặt. Cô ngồi trên chiếc xe lăn có thể gấp lại —— chiếc xe lăn kia của cô quá nặng không thể mang theo, mà chiếc đơn giản nảy lại chỉ thích hợp ởi quanh khu trại.
Cảnh Như Tư thấy không có chuyện gì thì vẫy tay bảo mọi người: "Mọi người về ngủ đi, đừng ngủ sâu quá"
Mối nguy hiểm được phá bỏ, Mạnh Kính Tùng cũng nhẹ nhõm hơn: "Tôi đã nói rồi mà. Chúng tôi vẫn luôn gác bên ngoài, không thấy ai vào cũng không thấy Thần Côn đi ra"
Giang Luyện rối như tơ vò. Anh hỏi Thân Côn: "Chú... chú đi rỏi lại về à"
Có khi nào là Thân Côn đã đi ra ngoài xong nhân lúc mọi người nháo nhào quay về không?
Thần Côn chẳng hiểu gì cả: "Chú đi đâu cơ? Chú vẫn luôn ngủ mà" Mạnh Thiên Tư nói: "Chú ấy thật sự không có ra ngoài. Lúc bọn em vào chú ấy còn chưa tỉnh. Mà vừa rồi Hà Sinh Tri còn kiểm tra cả đế và bên trong giày nữa"
Mùa này, sương mù thường tẩm ướt mặt đất nhưng đế giày của Thần Côn vẫn khô ráo, không có bùn đất ẩm ướt hay vụn cỏ. Trong giày cũng lạnh tanh, nếu là giày mới xô thì kiểu gì cũng còn lại chút hơi ấm. Cho nên người mình trông thấy là một người giống hệt Thân Côn? Giang Luyện cũng không biết phải nói sao: "Thứ... thứ kia với cả người trông giống Thần Côn xuất hiện ở quanh đây. Thiên Tư em thử cảm nhận xem có phát hiện bọn họ không?"
Mạnh Thiên Tư ngập ngừng: "Không có. Giang Luyện, không có mùi hương lạ nảo cả, cũng không có nhiệt độ của sinh vật còn sống nào đến gân"
Giang Luyện nói: "Có khi nào bọn họ không có mùi, cũng không có nhiệt độ..."
Anh không nói tiếp được nữa. Anh cảm thấy mình càng nói càng lộn xôn. Sự thật đã bày ra trước mắt, có lẽ là một mắt xích hoặc nhận thức nào đó của anh bị sai. Anh phải hồi tưởng lại đã...
Cảnh Như Tư thấy vẻ mặt của anh là biết anh cũng đang rối. Đã hơn nửa đêm lại hốt hoảng một phen, nay cơn buồn ngủ ập tới làm bà mệt mỏi: "Chắc không phải nhìn nhằm đâu. Cậu cứ nghĩ lại xem có điểm quan trọng nào không. Thiên Tư, ở đây có mẹ rồi, con về nghỉ ngơi trước đi."
Mạnh Thiên Tư kiếm cớ từ chối: "Đợi lát nữa con về. Mới tỉnh dậy cũng chưa ngủ lại được ngay"
Mấy hôm nay cô rất ít khi được ở bên Giang Luyện, thỉnh thoảng có trông thấy cũng toàn người ở bên. Giờ chẳng dễ gì có cơ hội, nói được thêm mấy câu cũng tốt.
Sao Cảnh Như Tư không nhận ra được ý đồ của cô? Từ khi nghe tin Mạnh Thiên Tư thà hỏng chân cũng phải vào núi tìm thi thể Giang Luyện là bà đã biết hành động lén lút của mình không cứu van được tình hình rồi.
Mấy trò lớn hơn bà cũng không dám làm nữa. Năm ấy từng làm một lần, cũng đủ áy nảy rồi.
Vậy là bà thuận theo số phận: "Vậy mẹ về trước. Bọn con thảo luận với nhau xem có phát hiện được gì không"
Rồi còn bảo Mạnh Kính Tùng: "Cháu để ý Thiên Tư nhé-"
Trong căn lều nhỏ hẹp, xe lăn của Mạnh Thiên Tư không vào được mà đứng bên ngoài lại quá lạnh, Mạnh Kính Tùng đi vẻ lấy thảm lông cho cô.
Lúc quay lại anh ta mới phát hiện mình uống công: Giang Luyện đã mổ túi ngủ của mình ra, cẩn thận trùm hết cả người cho cô, chỉ để lại mỗi gương mặt.
Sau đó Giang Luyện kể lại sơ lược mọi chuyện.
Thân Côn nghe rất hào hứng: "Giống chú thật hả? Giống như đúc luôn? Người đó cũng đeo..."
Ông vừa nói vừa giơ chiếc kính trong tay lên: "Kính mắt thời trang ả?" Chiếc kính có gọng bằng kim loại này mới được mua về. Thật ra nó không hợp với Thân Côn, đeo vào trông như kẻ đạo đức giả. Nhưng Thân Côn lại cứ thích nó —— cũng không ngạc nhiên lắm vì thẩm mỹ của ông lúc nào chẳng tệ.
Giang Luyện lắc đầu: "Lúc ấy quá vội, đèn pin vừa đảo qua gương mặt, châu đã cho là chú rồi. Bây giờ nhớ lại mới thấy đường nét không giống lắm"
Người nọ không đeo kính. Cũng là do anh quả vội vá, nếu có thời gian suy ngẫm kỹ càng thì sẽ phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ: sao Thần Côn có thể đi tiểu đêm mà không mang theo đèn pin được?
Thân Côn lầm bẩm: "Trông giống nhau, chẳng lẽ là anh em sinh đôi của chú? Dù sao chú cũng bị vứt ở cửa thôn thôn Thôn Nhỏ mà. Khó mà biết được chú có phải con một hay không... Nhưng mà sao người đó lại ở cùng thứ kia?"
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Chuyện này căn bản không hợp lý. Hai người không có kinh nghiệm dùng đèn pin lúc nửa đêm ä?"
Cô ở với mẹ Hai Đường Ngọc Như một thời gian, bà là người giản dị, nuôi thả cô theo kiểu nông thôn, nên chuyện dùng đèn pin soi đường hay đi vệ sinh này Mạnh Thiên Tư rất có kinh nghiệm.
"Ở một nơi tối đen như mực, chỉ mình anh có đèn pin thì anh chính là bia ngắm, là trung tâm, là nguồn sáng duy nhất. Tất nhiên người khác sẽ nhìn thấy anh và kê gian cũng tránh đi chỗ khác —— rõ ràng gã quái vật kia có thể trốn đi nhưng gã không trốn mà cứ để cho anh bắt gặp. Còn cả cái người... trông giống Thần Côn kia nữa, cũng bị soi thấy luôn!"
Người bình thường đang ở trong bóng đêm bị ánh sáng soi vào sẽ nhắm mắt, che mắt hoặc nhìn vẻ phía ảnh sáng theo phản xạ. Sao người đó vẫn có thể bình tĩnh nhìn đi nơi khác như vậy được?
Giang Luyện bồn chồn: "Ý em là anh bị ảo giác?"
Mạnh Thiên Tư không bày tỏ ý kiến: "Tuy Kính Tùng với mấy người khác trực đêm không bật đèn, nhưng họ dùng 'ánh sáng trong thời gian dài nên vẫn nhìn thấy được người ở xung quanh. Anh cũng nói gã quái vật kia không hẻ che giấu mình thì sao một thứ to lớn như vậy xuất hiện họ lại không nhìn thấy? Quan trọng nhất là em thật sự không ngửi thấy bất cứ mùi hương khác lạ nào"
Vậy là mình có vấn để? Giang Luyện rùng mình. Đúng lúc này Thần Côn lại thốt lên: "Cũng chưa hẳn đã là Tiểu Luyện Luyện có vấn đẻ. Sơn quỷ các cháu chẳng phải có cái gì lâu sao?"
Mạnh Thiên Tư chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì Mạnh Kính Tùng văn luôn yên lặng ở bên đã hỏi: "Chú nói Sơn Thận Lâu chứ gì?"
Ma, Sơn Thận Lâu?
Mạnh Thiên Tư khẽ giật mình. Mấy người ở đây ngoài Thần Côn ra thì đều biết Sơn Thận Lâu cả. Nhưng chính vì biết nên mới không nghĩ tới nó: Dù sao điều kiện chủ yếu của Sơn Thận Lâu là mưa to.
Lời Thân Côn nói đã nhắc nhở cô. Ngoài điều kiện "mưa to" này ra, tất cả những thứ khác đều phù hợp cả.
Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện liếc nhau. Môi hai người đều khô lại: Nơi đây là núi tuyết không thể xuất hiện tình huống mưa như trút nước được.
Núi tuyết không có mưa nhưng có thể có thứ khác giống với mưa thay thế mà.
Giang Luyện nhớ tới... lớp sương mù khắp đổi núi lúc hoàng hôn. Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ tới. Cô vội nói với Mạnh Kính Tùng: "Anh mau gọi Sử Tiểu Hải qua đây:
Sử Tiểu Hải đang ngủ ngon bị Hà Sinh Tri dắt tới, vẻ mặt ngây thơ cộng thêm sợ hãi. Cậu ta cứ túm chặt lấy cánh tay Hà Sinh Tri không chịu buông.
Tim Mạnh Thiên Tư đập rộn lên. Cô cố gắng hỏi thật dịu dàng: "Tôi hỏi anh, anh thấy rồng vào buổi tối hay ban ngày?"
Sử Tiểu Hải nghĩ rồi đáp: "Buổi tối, lạnh, ngủ dưới đất, vừa mở mắt, trời tối đen như mực, đau đầu..."
Nói đến đây cậu ta còn giơ tay xoa đầu, mặt nhãn cả lại: "Tôi... bật đèn pin lên"
Đây lại là một điểm mấu chốt, bật đèn pin.
Sơn Thận Lâu cần có ánh sáng mới nhìn thấy được. Sử Tiểu Hải bật đèn pin, Giang Luyện cũng bật đèn pin nhưng bọn Mạnh Kính Tùng thì không.
"Sau đó, rồng, bay ở ngay trên trời" Nói tới đây Sử Tiểu Hải lại hào hứng: "Dài thế này, lớn thế này, sương là màu trắng, rồng là màu đen..." Cậu ta thở dài, bu môi trách móc: "Không phải ở đây. Đi tiếp nữa cơ, bảo đi tiếp mà không chịu đi..."
Còn như rồng đi đầu cậu ta không nói ra được, chỉ bảo là nhìn một lát rồng đã mất tăm.
Mạnh Thiên Tư bảo Hà Sinh Tri đưa Sử Tiểu Hải về. Sau đó mới thảnh thơi nhìn Thần Côn: "Chúng ta có thể... sắp đến địa điểm trong mơ của chú rồi"
Thần Côn há miệng, vẫn chưa ngợ ra: "Mơ gì cơ?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Chẳng phải chú từng mơ thấy rồng bay trên trời à? Còn có rất nhiều người đếm rương nữa? Sau đó con rồng kia ngã xuống và đám đông ngôi thành vòng ca hát thật thê lương:
Thân Côn giật mình.
Giang Luyện tiếp lời: "Theo cách nói của Sơn quỷ, Thận Châu là nước dãi rồng. Nếu khi ấy rồng bay qua vùng này làm rơi một hai giọt nước dãi cũng là điều bình thường.
Thần Côn bỏ lỡ lần xem Thận châu ở Tương Tây, nhưng sau này nghe Giang Luyện kể tình huống sống động thế nào thì vẫn rất ấn tượng. Ông vội hỏi: "Ý cháu là chúng ta có thể nhìn thấy cảnh tượng đếm rương?"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy chưa hẳn: Thận Châu tốt thì có thể hiện hình nghe tiếng, nhưng theo lời Giang Luyện nói vừa rồi không có âm thanh, hai người kia còn biến mất rất nhanh nữa. Xem ra viên Thận Châu này cũng không tốt lắm.
Nhưng cũng có thể hiểu được: Dù sao trong giấc mơ của Thản Côn, một thời gian sau con rồng đó đã già đi, ngã xuống.
Thần Côn thì vẫn hứng khởi, càng nghĩ càng hăng: "Nếu tái hiện lại cảnh tượng ấy thì chẳng phải chúng ta có thể nhìn thấy những người tộc thân, rương và đủ những món khác sao? Ôi, Tiểu Luyện Luyện, giỏi đấy, thứ châu nhìn thấy không phải người thật mà là cảnh tượng thời Thượng cổ..."
Ông bỗng ngẩn ra.
Tiểu Luyện Luyện nói con quái vật kia có gương mặt trâu, trên đầu có hai ụ không đối xứng và cả cánh tay dị dạng. Sao người thời Thượng cổ cũng đã dị dạng như gã bọ ngựa rồi?
Với cả cái người giống hệt mình kia là aï2
Quan trọng hơn cả là Sử Tiểu Hải nói rất rõ: vẫn chưa tới nơi, còn phải đi tiếp về phía trước. Nơi đây không phải cảnh tượng chính mà là một nơi hoang vu, xa xôi, thậm chí không người ở. Vậy thì hai người kia xuất hiện ở đây là vì cái gì?