Trên trời có một mảnh trăng rất mỏng. Những đám mây lững lờ lướt qua trước sau mặt trăng.
Mấy ánh đèn pha và đèn pin yếu ớt xuyên qua bóng đêm. Trong những cột sáng có những hạt bụi mịn nhảy múa.
Có tiếng gió thổi lá cây, tiếng nước chảy tí tách không biết ở nơi nào, chỉ riêng tiếng người là không có. Gần hai mươi ngời hoặc đứng hoặc ngồi tại chỗ, hít thở nhẹ nhàng, ngay cả động tác nuốt nước miếng cũng nhẹ đi. Bộ đàm cũng yên lặng, chỉ còn mỗi tiếng xèo xèo của tín hiệu —— nhưng mà nếu lắng tai nghe thật kỹ thì vẫn có thể nghe được tiếng thở hổn hển nho nhỏ ở đầu bên kia.
Tiếng loẹt xoẹt kỳ lạ dưới nắp đồng thau cũng đã biến mất. Giống như là do tiếng xúc đất, tiếng bước chân ở bên trên quấy nhiễu tới thứ bên dưới, mà khi bên trên yên lặng thì thứ đó cũng lại chạy đi.
Một lát sau, những người bên dưới hố đã cử động, nhưng cũng chỉ là cử động thôi: Họ nháy mắt với nhau, cố gắng trao đổi thông tin qua cơ mặt. Rồi cả đám như diễn kịch câm, lúc đi đường chỉ dẫm nhẹ bằng mũi chân, có người còn cởi cả giày đi chân trần trên đất. Khi đến cạnh hố, họ bám vào đám bùn bên vách để bò lên.
Những người đứng quanh mép hố vội vàng cúi xuống giúp đỡ, hoặc kéo hoặc túm người bên dưới lên —— Trong quá trình đó, không biết là ai lỡ chân làm rơi một hòn đá nhỏ ở giữa đám bùn xuống. Hòn đá nhỏ đó rơi "cạch" xuống chiếc nắp đồng thau. Nhưng vậy vẫn chưa đủ, nó còn lăn một vòng, tạo nên những âm thanh trong trẻo, vang vọng dài lâu.
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều biến sắc, ngừng thở, đứng yên tại chỗ. Nhịp tim đập của họ cũng nhấp nhô theo đường lăn của hòn đá nhỏ. May mà đến tận khi âm thanh này biến mất cũng không xảy ra điều lạ thường gì.
Chẳng bao lâu sau, ngoài Giang Luyện, những người khác đều đã trèo lên trên mặt đất. Mà lúc bò còn thấy bình thường, lên đến trên mặt đất rồi, cả đám mới sợ sệt, bủn rủn tay chân, ngồi hết xuống đất.
Mạnh Thiên Tư không nói gì mà chỉ ngoắc tay với Giang Luyện, gọi anh trèo lên.
Giang Luyện giơ tay đáp lại cô với ý là cứ thong thả để cô yên tâm.
Chạy hết lên đó làm gì? Lên rồi cũng chỉ đứng thôi mà? Ở dưới này mới có thể quan sát cẩn thận được. Chỉ cần anh cố gắng không làm ra tiếng động gì thì chắc hẳn sẽ vẫn an toàn —— nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ có âm thanh thì sẽ không an toàn à?
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, đến mặt mũi thứ kia còn chưa trông thấy, chỉ mới có mấy tiếng vang kỳ lạ thôi mà đã làm cho hai mươi người hoảng sợ được rồi. Chẳng trách người ta nói thứ đáng sợ nhất trên đời này là sự tưởng tượng của bản thân.
Nhưng mà Giang Luyện cũng không dám đào bằng xẻng. Anh ngồi xổm xuống gạt lớp đất ở trên ra.
Mạnh Thiên Tư vốn rất lo lắng, nhưng nếu Giang Luyện không chịu lên thì cô cũng không làm gì được. Cô không thể lỗ mãng nhảy xuống hố được —— Nếu đại lão xuống thì những người khác dám không xuống cùng ư? Vậy chẳng phải họ đã tốn công bò lên à?
Cô cau mày nhìn một lát rồi bảo Tì Hưu cầm một đôi gang tay bảo hộ tới. Sau đó cô huýt sáo gọi Giang Luyện ngẩng đầu lên, ném chúng cho anh.
Bùn đất ẩm ướt còn lẫn cả mạt đá nhọn, Giang Luyện cứ gạt đất bằng tay như vậy thì rất vất vả. Anh giơ tay đón lấy đôi gang tay, cười với Mạnh Thiên Tư. Anh kẹp chúng vào nách trước, chùi hai bàn tay vào quần rồi mới đeo vào.
Đám người ban nãy đã đào đến đáy rồi. Việc Giang Luyện cần làm chỉ là gạt nốt đất ở trên ra thôi. Những người đứng trên một là lo lắng, hai là tò mò nên đều cúi người xuống xem. Ai có điều kiện thì dùng kính viễn vọng, không có điều kiện thì dùng chức năng phóng to trên điện thoại. Tất cả mọi người càng xem càng kinh hãi.
Dưới đáy hố ngoài cỗ quan tài kia ra, còn lại toàn là nắp đồng thau. Cái nắp này cũng không phải được ghép từ nhiều miếng đồng mà là cả một miếng liền, không có bất cứ khe hở nào cả.
Nếu đoán không nhầm thì chiếc nắp đồng thau này được tạo thành do đổ thẳng nước bê tông xuống. Nên bề mặt của nó mới không bằng phẳng mà đầy những đường uốn lượn trông như những vết sẹo hung tợn hoặc là những đường gân nổi trên da.
Với cả Giang Luyện đã dọn sạch đến sát vách đất mà chiếc nắp đồng thau vẫn còn tiếp tục chìm trong đất —— nói cách khác, ta không biết chiếc nắp đồng thau này dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu.
Khi thấy không còn gì để làm nữa, Giang Luyện mới vẫy tay lên phía trên. Tì Hưu thả một sợi dây xuống kéo anh lên.
Đứng ở trên mép hố nhìn xuống lại có cảm giác khác hẳn với lúc ở ngay bên dưới. Nhất là cỗ quan tài thứ ba lẻ loi, trơ trọi ở dưới hố trông rất kỳ dị.
Giang Luyện chỉ cho Mạnh Thiên Tư xem, đồng thời hạ thấp giọng: "Chiếc nắp đồng thau này có lẽ không thể cậy lên được. Dùng máy móc cỡ lớn thì không thực tế lắm, quanh đi quẩn lại cỗ quan tài kia lại thành cửa vào duy nhất."
Đúng là như vậy, nó giống như một cánh cửa, mở nắp ra là vào được.
Nhìn một lát, Mạnh Thiên Tư còn có ảo giác: Cô cảm thấy chiếc nắp quan tài đang chậm rãi mở ra một bên, rồi lại cảm thấy một giây sau chiếc nắp quan tài sẽ bắn lên cao và có một thứ đáng sợ nào đó nhảy ra khỏi quan tài.
Cô có thể ép sơn hộ đào hố, nhưng không thể yêu cầu họ mở nắp quan tài được: Việc này quá kỳ quái, cô không thể để mình giống như Thủy quỷ. Đừng nói là chết sạch, mà chỉ chết một hai người cô cũng không chấp nhận được.
***
Không dám đi vào lại không cam lòng rút lui, Mạnh Thiên Tư ra lệnh cho mọi người cắm trại ngay tại chỗ.
Vì dự báo thời tiết nói buổi tối còn có mưa, nên không thể cắm trại trên mặt đất được. Lộ Tam Minh bảo mọi người căng lều trên tàng cây, rồi lại bảo Tì Hưu tìm cách che cái miệng hố kia lại: Nếu không đến lúc trời mưa to, nắp đồng thau bị mưa gõ rào rào lại gọi cái thứ ở bên dưới ra thì không được.
Nhân lúc mọi người đang dựng lều, Giang Luyện liên hệ với Thần Côn. Từ khi trong bộ đàm vang lên tiếng quát "Đừng nói chuyện, mọi người đừng nói chuyện!" của Giang Luyện, Thần Côn không dám nói câu nào. Ông rất muốn nhét tai vào trong ống nghe để nghe xem đầu bên này xảy ra chuyện gì, nhưng lại chỉ nghe được tiếng gió thổi, tiếng lá cây xào xạc.
Càng yên tĩnh càng đáng sợ, Thần Côn cồn cào như kiến bò trên chảo nóng, suýt nữa thì ông định dùng thân phận ba tầng cánh sen để chống gậy đi tới đó. Nay nghe được tiếng Giang Luyện nói thì như trút được gánh nặng, vỗ ngực mấy cái liền.
Nghe xong lời thuật lại của Giang Luyện, lại xem ảnh chụp được gửi đến, Thần Côn cũng như người trong mây mù. Mãi một lúc lâu sau ông mới nói: "Đây chắc hẳn không phải là mộ. Nếu là mộ phần có tiếng cũng có miếng thì phải có một tạo hình cơ bản, ít ra cũng phải có được cái bia mộ."
Giang Luyện không hé răng. Ai biết được. Nhỡ đó là mộ, mở nắp ra bên dưới là một cái mộ phần của nghìn người thì sao?
"Còn nữa." Thần Côn sực nhớ tới một điều: "Cháu có chắc nó là nắp đồng thau không?"
Cũng gần như vậy, trông giống lắm. Giang Luyện nghĩ vậy rồi đáp: "Chú có nhớ trên vách núi ở rừng treo mật cũng có rất nhiều cái cọc bằng đồng thau, để tạo hình cho cái nắp dây leo không? Nó tương tự với cái chất liệu đó đấy."
Thần Côn vỗ đùi: "Vấn đề là ở chỗ đó! Cháu nghĩ lại xem đồ đồng được sử dụng nhiều vào khi nào? Từ những năm cuối thời Chiến quốc, Trung Quốc đã thịnh hành đồ sắt rồi."
Giang Luyện đáp: "Không cần chú nói cháu cũng nhìn ra được thứ này có tuổi đời khá lâu rồi."
E rằng ba cỗ quan tài này đã có lịch sử mấy ngàn năm, không biết là làm từ chất gỗ gì mà chôn ở cái vùng dễ ngập mưa này bao lâu vẫn không mục nát.
Thần Côn nói: "Không phải chú từng nói rồi sao. Cháu nhắc tới rừng treo mật làm chú nhớ tới Xi Vưu —— theo truyền thuyết, bộ tộc Xi Vưu am hiểu sắt đồng. Khi đó Hoàng Đế cũng không biết kỹ thuật này, mà bộ lạc Xi Vưu ỷ vào vũ khí đồng thau đánh đâu thắng đấy. Ban đầu Hoàng Đế cứ thua miết, 'chín trận không thắng cả chín'."
Giang Luyện hơi sửng sốt, anh chỉ nhìn ra cái nắp đồng thau đó đã có tuổi, mà Thần Côn thì lại tiến gần hơn một bước, rút gọn phạm vi thời gian: "Ý của chú là, nơi này rất có thể cũng như rừng treo mật, đều là dấu vết của bộ tộc Xi Vưu ư?"
Thần Côn kích động: "Chắc chắn chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi. Tìm được mật núi ở rừng treo mật, từ đó tìm ra Diêm La, rồi lại từ mối quan hệ của Diêm La và Đoạn tiểu thư mà tìm được mắt phượng hoàng này —— nếu mắt phượng hoàng này mà không có gì, chú chặt đầu chú ra cho cháu..."
Giang Luyện nhíu mày: Cái gì vậy chứ, cá cược mà không cá mấy thứ thực tế, cứ nhét cho anh cái đầu...
"Có thể nó cũng thần kỳ như mật núi, thậm chí còn quan trọng hơn cả mật núi. Cháu Mạnh đâu? Đã đến cửa rồi mà nó lại... dựng trại đi ngủ hả?"
Giang Luyện lại rất thông cảm với Mạnh Thiên Tư: "Có thể thấy sơn quỷ không muốn đụng vào mộ phần của người khác, càng không nói đến chuyện mở nắp quan tài..."
Thần Côn sốt ruột: "Cái này chắc chắn không phải là mộ. Nó là một loại... thủ thuật che mắt, cũng như mật núi giả ở tầng núi thứ ba, rừng treo mật ấy. Tác dụng của nó là để dụ dỗ người ta quay về —— cháu nghĩ mà xem, đào mắt phượng hoàng, tìm được cỗ quan tài đầu tiên, sẽ có một nửa số người cảm thấy đây là chuyện thất đức và dừng lại không đào nữa. Đến khi đào được cỗ thứ hai, quá là xui xẻo nên lại có thêm một nhóm nữa bỏ cuộc. Đào được cỗ thứ ba thì hầu như mọi người đều sụp đổ..."
Đúng vậy, những cảm xúc vừa rồi của các sơn hộ đều khớp với những gì Thần Côn miêu tả.
Thần Côn vẫn còn nói đâu đâu: "Đây là mưu kế của đối phương. Ta không thể bị chúng nó lừa gạt được. Cháu đi nói với cháu Mạnh đi, con bé không giống kiểu người không dám mạo hiểm đâu."
Giang Luyện biết Thần Côn vẫn chưa nắm được điểm chính: "Cái này không phải là vấn đề có dám mạo hiểm hay không. Ở rừng treo mật, chúng ta biết mình muốn tìm mật núi, mục tiêu rõ ràng. Khi ấy lại chỉ có ba người chúng ta nữa, Thiên Tư chỉ cần chịu trách nhiệm cho chính mình thôi, nên có thể quyết định dễ dàng."
"Nhưng bây giờ, một là không biết mình muốn tìm cái gì, bên dưới lại có âm thanh kỳ lạ như vậy, nếu là chú, chú có dám mạo hiểm không? Chú mà nói với cháu cái rương nằm ở dưới đó thì cháu cũng cắn răng mở quan tài. Nhưng rương ở núi Côn Lôn cơ. Cái mạng này của cháu có mất cũng phải mất ở núi Côn Lôn. Hai là cô ấy phải chịu trách nhiệm cho quá nhiều người. Cô ấy quyết định thế nào thì những người kia cũng sẽ nghe theo —— cô ấy có dám không? Sơ sẩy một cái là một mạng người."
Thần Côn im lặng một lát, rồi ông ngập ngừng: "Thế... thế bên mắt phượng hoàng này cứ vậy à?"
Giang Luyện không nói cụ thể: "Để xem tình huống đã rồi lại nói."
***
Cúp điện thoại rồi Giang Luyện đi tới khu vực cắm trại.
Có lẽ là kiêng kị cái hố đó nên chỗ cắm trại cách xa nó một đoạn. trong suy nghĩ của Giang Luyện, dựng lều trên tán cây nghĩa là dựng nhà trên cây, mà đi đến gần anh mới biết mình còn quá ngây thơ.
Điểm đóng quân gần hai mươi người rải rác ở ba bốn cây cổ thụ rắn chắc, cành lá sum xuê. Không có nhà trên cây mà chỉ có một đám lồng chim cao thấp hỗn loạn rủ xuống thôi.
Anh nhìn kỹ một lát mới nhận ra đó là những chiếc túi hình chóp không thấm nước. Vì không nó là mái chóp nên nước mưa sẽ chảy xuống rất nhanh, đỉnh lều sẽ không phải chịu áp lực lớn. Dưới đáy lều thì làm bằng nhựa gấp, rất nhẹ nhưng cũng rất chắc chắn. Sau khi mở ra thì có thể ngồi ở trong đó, kéo khóa vào là thành một không gian riêng biệt.
Ai thích đu đưa thì chỉ cần một sợi dây chịu lực trên chóp là được, còn muốn vững chắc hơn thì có thể buộc thêm hai sợi dây khác ở hai bên để tạo thành giá đỡ ba điểm.
Mạnh Thiên Tư đã ngồi ở trong một chiếc túi hình chóp, trong tay còn cầm đèn pin làm cả chiếc túi sáng bừng. Hàng mi của cô rũ xuống, mái tóc dài phơ phất trông cứ như một bức tượng Phật, ngay cả gương mặt cũng thoát tục hơn.
Giang Luyện bước lên mấy bước, đứng ở trước mặt cô: "Món này của sơn quỷ các cô..."
Anh chỉ vào chiếc túi hình chóp: "Hay thật đấy."
Mạnh Thiên Tư lại không hài lòng: "Cái này á chỉ ngồi ngủ được thôi. Phải ai gầy nhỏ lắm mới nằm cuộn người được. Cái lồng ngủ này còn phải cải tiến thêm."
Đúng là có chữ "lồng" thật.
Giang Luyện không dong dài nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn: "Cô định thế nào?"
Mạnh Thiên Tư ngoắc tay với anh.
Giang Luyện dở khóc dở cười, không muốn làm theo lời cô nhưng người thì vẫn cứ dịch lại gần.
Mạnh Thiên Tư nói: "Tôi vẫn muốn đi xuống xem. Nhưng mà..."
Giang Luyện tiếp lời: "Nhưng mà, mở nắp quan tài sẽ ảnh hưởng danh tiếng?"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Cái này không phải vấn đề chủ yếu. Người có mắt đều nhìn ra được đây không phải quan tài —— Tôi muốn là phải làm sao để xuống đó an toàn nhất. Chúng ta đến đây quá vội vàng, đồ cắm trại dã ngoại thì đủ, nhưng đồ chiến đấu thì không. Khi Thủy quỷ xuống hố đất di động còn mang cả súng phun lửa đó, chúng ta không thể cầm xẻng với dao xuống được, đúng không?"
Rất có lý. Giang Luyện hỏi thêm: "Thứ đó... nếu là vật sống có tính là sơn thú không?"
Nếu là sơn thú thì có chuông vàng của Mạnh Thiên Tư ở đây, nó có là cái gì cũng không phải sợ.
Mạnh Thiên Tư ỉu xìu: "Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi. Nhưng cái hố này đã sâu bốn năm mét, ai biết cái nắp đồng thau kia dày bao nhiêu. Thứ ở dưới nền đất này hơn nửa không thuộc trong phạm vi tôi quản lý."
Cũng phải. Giang Luyện không nói gì nữa: cái này không giống với hố trời. Hố trời tuy cũng là địa hình phụ, nhưng tốt xấu gì bên trên nó cũng là trời. Còn rừng treo mật thì là do dưới đáy trống rỗng nên mới bị sụp xuống khỏi mặt đất.
"Tôi đã thương lượng với Lộ Tam Minh, sáng mai sẽ liên lạc với mẹ Sáu, mẹ Bảy. Họ là hậu phương, cũng là viện trợ. Sau đó chúng tôi sẽ điều một lượng lớn trang thiết bị cao cấp đến, để nhỡ mà cỗ quan tài kia..."
Cô chỉ sang phía cái hố: "Bên dưới đó bịt kín bao lâu này, anh có biết dưới đó thế nào không? Có thể nấm mốc hay bệnh độc lạ gì không? Ít ra cũng phải có trang phục sinh hóa chứ. Còn phải kiếm cả một người máy dò đường có camera nhìn được trong tối và chức năng kiểm tra sinh học nữa nhỉ?"
Giang Luyện hít hà: "Đúng là người có tiền mà."
Mạnh Thiên Tư thản nhiên: "Tất nhiên rồi, khoa học kỹ thuật phát triển nên dùng tất cả những tiện ích của khoa học kỹ thuật chứ —— thời đại nào rồi mà còn thả gà vào để kiểm tra xem có độc không, xong dò đường bằng người nữa?"
Nói xong cô chỉ vào một cái túi chóp bên dưới: "Cái kia của anh."
Giang Luyện nhìn về phía cô chỉ. Chiếc túi chóp của anh cách chỗ cô không xa, khoảng một mét thôi, mà nó cũng thấp hơn của cô một mét, đang lắc lư giữa không trung.
Giang Luyện nhíu mày: "Sao tôi lại ở dưới cô?"
Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Anh còn định ở trên tôi à?"
Đều là người trưởng thành nên cũng biết ít nhiều về những phương diện mờ ám nào đó. Mạnh Thiên Tư vừa mới nói xong mới nhận ra câu nói của mình còn có nghĩa khác, có thể để người ta hiểu nhầm —— Đương nhiên cô đã hiểu nhầm rồi vì hai má đã hây hây đỏ.
Nhưng cô giả vờ như chẳng có chuyện gì: chưa hẳn Giang Luyện đã nghĩ đến nó. Nếu anh không để ý thì nó sẽ cứ trôi đi như vậy thôi.
Vốn dĩ cuộc trò chuyện rất bình thường. Lời chuyện trò không nghiêng ngả, là lòng người xiêu vẹo.
Giang Luyện lại cứ là người xiêu vẹo ấy.
Anh ung dung kiểm điểm bản thân: Nhìn nét mặt bình thản của Thiên Tư kìa. Người ta chỉ hỏi bình thường thôi mà mình lại nghĩ này nghĩ nọ được. Có thể thấy là mình không trong sáng.
Anh ho khẽ mấy tiếng: "Vậy thì tôi ở dưới cũng được."
Nói xong anh lại cảm thấy mình không nên đáp lại cô. Đúng là càng đáp càng lệch lạc.
Thế là anh lại ho tiếp, rồi nhanh nhẹn chui vào trong túi chóp, ngẩng đầu chúc cô ngủ ngon và kéo khóa lại.
Mạnh Thiên Tư cũng không nói chuyện nữa. Đến khi anh kéo khóa xong đâu đấy rồi cô mới lại gọi: "Giang Luyện."
"Xoẹt"
Giang Luyện thò đầu ra: "Gì thế?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Biết vì sao tôi xếp cho anh ở đó không?"
Vì sao?
Giang Luyện đang suy nghĩ, bỗng thấy Mạnh Thiên Tư thò người ta, một tay vịn vào thân cây, một tay đẩy về phía anh.
Giang Luyện cảm thấy lung lay: "Ơ ơ, quá đáng rồi nha..."
Anh đợi Mạnh Thiên Tư đẩy ra kéo vào, nhưng mà không, cô chỉ toàn đẩy ra thôi. Mà sau những cú đẩy đó, anh và cả cái lồng đều lắc lư trên cành cây.
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách.
Giang Luyện tự an ủi bản thân: Coi như là tìm về tuổi thơ, chơi đánh đu.
Với cả sau này không được dễ dàng chui vào lồng của người khác.
***
Mạnh Thiên Tư chọc ghẹo Giang Luyện xong thì lại chọc ghẹo luôn cả tinh thần của mình. Cô dựa trái dựa phải trong túi chóp mà vẫn không ngủ được.
Mãi mới ngủ được thì trời lại bắt đầu mưa. Tiếng mưa rì rào đi kèm với gió và cả tiếng sấm vang rền.
Túi chóp của cô có ba sợi dây buộc mà còn cứ lắc lư liên hồi. Cô bỗng nhớ tới Giang Luyện, thế là cả giấc mơ toàn là cảnh cô kéo dây cho Giang Luyện: Cô thấy mình bị mưa xối lạnh thấu tim mà vẫn ra sức bám vào phần móc nối trên đầu túi, muốn túm lấy vòng tròn ở trên đỉnh túi của Giang Luyện, nhưng nó lại cứ múa may ở trước mặt cô, lắc tới lắc lui mà không sao túm được.
Sau đó là tiếng sấm vang rền, ầm ầm, ầm ầm. ...
Mạnh Thiên Tư mở mắt ra.
Không đúng, đây không phải tiếng sấm. Âm thanh này giống như tiếng chuông khổng lồ. Là cái nắp đồng thau kia đang bị thứ gì đó đập vào!
Cô kéo khóa túi ra, trèo xuống dưới cây. Khi xuống đến dưới gốc cây thì thấy Giang Luyện cũng đã xuống đến nơi. Những người khác hình như còn chưa nhận ra: một nửa già vẫn còn đang ngủ, còn mấy người thấy lạ thì cũng đã mở đèn pin lên quan sát.
Mưa vẫn chưa ngừng, chỉ một lát thôi đã làm cô ướt sũng. Cô chạy như bay đến bên mép hố. Mới chạy được một đoạn tiếng vang đó đã dừng lại. Mạnh Thiên Tư bất ngờ, dừng lại theo phản xạ, nhưng ngay sau đó cô lại lảo đảo chạy tới.
Khi đến gần cô mới thấy tấm bạt che miệng hố ban đầu đã hở ra. Mấy người trực đêm và mấy sơn hộ thì người đứng, người ngồi dưới đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
Mạnh Thiên Tư hét lên: "Sao thế?"
Cô cũng không mong đợi đáp án từ phía họ, mà tự mình chạy tới bên mép hố.
Mới nhìn lướt qua, đầu cô đã kêu ong lên.
Cỗ quan tài thứ ba đã không còn nữa, nói chính xác hơn là nó bị thứ gì đó đâm nát rồi. Trên mặt đất toàn xương trắng và những mảnh gỗ vụn —— nếu đây đúng là một cỗ quan tài thì trong đó chắc chắn không phải chỉ chôn cất có một người, mà là tầng tầng lớp lớp, chen chúc nhau.
Vị trí ban đầu của quan tài đã thành một cái lỗ hổng lớn. Trong đó chỉ có một màu đen như mực, hình như còn có ánh nước.
Mạnh Thiên Tư quay lại nhìn mấy người kia, quát lên: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Giang Luyện cũng đã đến nơi, nghe vậy thì dừng lại nhìn bọn họ trước.
Có người gan lớn lắp bắp: "Thần... Thần tiên sinh ở dưới đó."
Thần tiên sinh? Thần Côn?
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Lúc này cô mới nhận ra ngoài mấy sơn hộ trực đêm ra, những sơn hộ khác đều không phải người cô dẫn vào núi, mà là người được cô xếp làm hậu phương, chăm sóc Thần Côn.