Quyển 7: Mắt Phượng Hoàng - Chương 95

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:06:12

Chẳng trách khi làm việc người xưa thường chú trọng "Xuất binh có lý", người có "lý" cũng như người uống rượu, đều thấy can đảm hơn —— mấy sơn hộ kia ban đầu còn thấp thỏm, cho rằng mình đào quan tài người ta là việc thiếu đạo đức. Nhưng nghe Mạnh Thiên Tư nói vậy họ lại cảm thấy việc mình làm là việc thiện, tích đức: Đúng mà, có ai muốn mồ mả của mình bị ngâm trong nước đâu chứ. Bọn họ không thân không thích mà vẫn dời huyệt, chuyển nhà giúp cho, chuyện tốt thế này tìm đâu cho được. Vì vậy họ không còn vẻ suy sụp như trước nữa, mà rủ nhau cắm hương rồi tiếp tục đào hố, lại còn đào tích cực hơn trước nữa chứ. Cục diện bế tắc vừa xuất hiện đã bị phá giải khiến Thần Côn ở màn hình bên kia thở phào một hơi, còn Giang Luyện bên này cũng cảm thấy chiêu này quá tuyệt vời. Anh lại tiếp tục đi tới quay trực tiếp cho Thần Côn xem. Lúc đi qua chỗ Mạnh Thiên Tư, anh còn khen: "Thông minh thật đấy!" Mạnh Thiên Tư không nhìn anh mà chỉ bước lên phía trước: "Tôi không biết cái gì gọi là thông minh. Tôi chỉ là lòng dạ tốt bụng thôi." Giang Luyện cũng không phản bác lời cô nói, để đỡ cổ vũ khí thế của cô. Đông người sức lớn, bảy tám gã đàn ông vạm vỡ đào một chiếc quan tài chỉ là một chuyện nhỏ. Chỉ một lát sau mọi người đã ba chân bốn cẳng cùng nhau bê quan tài lên, cung kính đặt sang bên. Có một sơn hộ vui tính còn nói với quan tài: "Không cần cảm ơn đâu ạ!", khiến mọi người cười ầm lên. Chỉ có Lộ Tam Minh rầu rĩ nhìn chiếc quan tài đó, như muốn nói điều gì mà lại không nói nữa. Sau khi đào quan tài lên rồi tất nhiên họ vẫn phải đào tiếp. Những người lúc trước đứng xem bây giờ đã nhận lấy chiếc xẻng thay phiên cho những người lúc trước. Giang Luyện cảm thấy mình đứng chơi như vậy thì không ổn lắm, cũng muốn đi tới giúp mà Tì Hưu lại can ngăn: "Anh ngồi đi. Để bọn em làm là được rồi." Giang luyện không nói gì nữa: Anh và Mạnh Thiên Tư thân thiết với nhau nên mọi người đều cảm thấy anh có lai lịch đặc thù, không ai dám sai bảo anh làm gì cả. Nếu anh cứ cố đòi làm có khi còn khiến người ta lúng túng hơn. Việc đào đất này thật sự không cần phải quay trực tiếp. Giang Luyện muốn tắt đi một lúc nhưng Thần Côn không đồng ý, ông sợ mình bỏ lỡ mất tình huống quan trọng nào: "Cháu thấy mỏi tay thì cứ bỏ vào túi đi. Khi nào có vấn đề thì lại mang ra quay cho chú xem." Cũng phải. Giang Luyện cất điện thoại đi, còn không quên cười nhạo Thần Côn: "Hang ổ của Phượng Hoàng chắc không nằm ở dưới quan tài đâu nhỉ." Tốt xấu gì Phượng Hoàng cũng là chim thần, nếu bị một nấm mồ đè ở trên đầu thì quá tội nghiệp luôn. Thần Côn vẫn còn cố cãi: "Cái này còn phải xem tình huống đã. Nhỡ đâu năm đó hang ổ Phượng Hoàng bị chôn quá sâu thì sao. Mặt đất hiện giờ của chúng ta có còn là mặt đất lúc trước đâu. Có những di tích thành phố cổ ở sâu mấy mét trong lòng đất, thậm chí là hơn chục mét ấy."... Lại nói đến nhóm người đào đất thứ hai này có thời gian nghỉ dài nên rất hăng hái. Chỉ chừng nửa tiếng độ sâu của cái hố đã ngang với ngực người, mà vẫn không tìm được gì cả. Dần dà mọi người đều mất hết hứng thú với chuyện "Bên dưới có thể có Phượng Hoàng bay ra" nữa. Đúng lúc này, không biết là sơn hộ nào đào trúng đồ bên dưới, gây ra một tiếng vang. Tiếng vang này giống hệt như tiếng vang lúc đào được quan tài khi nãy. Mấy người nhìn nhau, trong lòng đều thấy hơi gợn gợn. Một người trẻ tuổi trong đó nói: "Ông mày đéo tin đâu, cứ đào tiếp xem sao." Mạnh Thiên Tư cảm thấy kỳ lạ, cô và Giang Luyện khẽ liếc nhau rồi đồng thời đi tới bên hố. Mới đi được vài bước tình huống trong hố đã rõ ràng. Có người ngửa đầu gọi với lên trên: "Mạnh tiểu thư, lại là... một cỗ quan tài." Giọng của anh ta có vẻ hơi run rẩy. Quan tài đè lên quan tài, lại còn thẳng từ trên xuống, sẽ không... trùng hợp như vậy chứ. Mạnh Thiên Tư dẫm lên đám đất ở mép hố, ngồi xổm xuống quan sát. Quả thật là một cỗ quan tài nữa. Lúc này Lộ Tam Minh mới đi tới: "Mạnh tiểu thư, cháu xem cỗ quan tài này..." Ông ta chỉ vào cỗ quan tài mới được đào ra cách đó không lâu, đang nằm yên tĩnh ở một bên: "Quá chắc chắn. Không được sơn, không được đánh bóng, chỉ có mỗi cái hình quan tài. Không biết nó được chôn ở đây bao lâu rồi, nhưng mùa mưa ở vùng núi này rất dài, bao nhiêu năm dầm mưa mà nó lại chẳng có dấu hiệu mục nát." Thật đúng là như vậy. Lúc trước mọi người chỉ lo dời quan tài, đào đất mà không chú ý tới những chi tiết này: Quan tài bình thường ngâm nước mấy năm không nát cũng phải mục khoảng ba phần. Nhưng cỗ quan tài đào được này và cả cái còn nằm trong đất kia đều không hề hấn gì. Những người khác cũng xúm lại bên miệng hố, châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi. Có người nói: "Cái này có phải do phong thuỷ không? Tôi thấy trong tiểu thuyết bảo có những mảnh đất phong thuỷ tốt, nhưng đã chôn người rồi thì không còn dùng được nữa. Kẻ đến sau mà muốn mượn phong thuỷ thì phải để mộ mình ở lên mộ cũ, để đè người kia lại." Một người khác phản đối: "Chỗ này mà cũng gọi là phong thuỷ tốt được à? Bốn bên toàn là núi, ở giữa lại là vùng trũng. Đứng đây một lúc tôi đã thấy ngột ngạt rồi..." Lại có người khiếp đảm: "Các ông có thấy chuyện này... Hay là thôi đi, nhỡ đào ra thứ gì dị dị..."... Trong thoáng chốc đủ loại âm thanh đổ hết vào tai Mạnh Thiên Tư. Cô nhíu mày không nói gì cả. Cái khả năng mượn phong thuỷ không lớn, bởi vì hai cỗ quan tài này có hình dạng và cấu tạo tương tự, trông như là là cùng một đợt vậy, rất thô ráp. Còn đào nữa không? Cô nghĩ tới bao nhiêu vất vả trằn trọc trên đường, gom góp từng manh mối một mới tìm được đến đây. Nếu bỏ cuộc vào lúc này, sợ là sẽ tức chết mất. Mẹ nó, đào tiếp. Mạnh Thiên Tư hít sâu một hơi, nói: "Lại lấy hương!" Cô dẫn mọi người dâng hương vái lạy như bình thường, nhưng lúc này cô không dong dài nữa mà chỉ nói: "Hai vị quen làm hàng xóm, muốn dời phải dời cùng nhau. Cùng lắm thì chúng tôi lấp lại như cũ và bồi thường mười năm, tám năm hương khói cho hai vị." Cắm hương xong, cô gọi Lộ Tam Minh tới bảo ông ta phân hai người ra trông quan tài. Những người đào được một nửa quan tài lại tiếp tục xuống hố, nhưng lúc này độ hào hứng đã chẳng còn nữa. Tất cả đều lặng lẽ đào, vậy là xung quanh chỉ còn mỗi tiếng hít thở nặng nề và tiếng xẻng đào đất. Giang Luyện đi dịch ra ngoài mấy bước, kể chuyện mới xảy ra ban nãy cho Thần Côn nghe. Còn Thần Côn thuộc nằm lòng những điển cố, truyền thuyết lạ kỳ, nhưng về lễ nghi mai táng thì lại không biết gì cả: Ông còn chưa từng nghe tới chuyện dưới quan tài còn có quan tài này cơ. Còn như cỗ quan tài này thuộc thời đại nào, ông cũng không rõ lắm: "Thời kỳ nguyên thuỷ mai táng theo hố, nghĩa là cho cả trai gái của tộc vào hết một hố. Nhưng đến thời Hoàng Đế đã có quan tài rồi, nên bây giờ đào được một cỗ quan tài thì rất khó nói rõ nó là của thời nào. Cháu đứng gần vào xem nào, trên quan tài có hoa văn, cảnh vật gì không..." Giang Luyện khuyên ông từ bỏ đi. Tuy rằng cỗ quan tài thứ hai còn chưa được khai quật, nhưng trông chẳng khác cỗ đầu tiên lắm, đều rất thô ráp. Đừng nói đến chuyện nó được khắc hoa văn hay chữ viết vì mép quan tài vẫn còn xù xì kia kìa. Đợi thêm một lát, cỗ quan tài thứ hai đã được đào ra. Lúc này hố đã sâu ngang một người trưởng thành, muốn khiêng cũng chẳng khiêng lên được. Vậy là lại có người thả dây thừng xuống, vừa nâng vừa đẩy vừa kéo thì mới đưa được quan tài lên. Sau đó họ không chỉ đặt cỗ quan tài này nằm song song với cỗ trước trong tâm trạng cung kính mà còn có cả sợ hãi nữa. Hai cỗ quan tài đen sì nằm ở đó khiến người xem ngột ngạt. Nhóm thứ hai lên nghỉ ngơi, nhóm đầu lại trèo xuống. Lúc này trời đã sắp vào khuya. Ở trong rừng núi âm u, vào thời gian này đào được hai cỗ quan tài... Sống lưng Mạnh Thiên Tư lạnh căm căm, cô bất chợt cắn môi. Giang Luyện đi tới đưa cho cô một chai nước khoáng đã mở nắp, nhưng không nói gì cả: Anh biết Mạnh Thiên Tư đang rất áp lực. Chuyến đi này có thể đào được gì thì tốt, chứ nếu cuối cùng chỉ đào được hai cỗ quan tài thì cô sẽ mất hết mặt mũi. Người dưới hố đã không thể hất đất lên được mà phải nhờ đám người đứng ở trên buộc dây thừng và túi vải bạt thành một chiếc túi đơn giản, rồi kéo từng túi đất lên. Mạnh Thiên Tư ngửa đầu uống hết nửa bình nước, dòng nước lạnh chảy qua cổ họng vào trong bụng xoa dịu cơn nóng giận trong lòng cô. Uống xong rồi cô giơ tay bóp méo vỏ chai: "Tôi vẫn không tin. Có giỏi thì lại đào được thêm cỗ quan tài nữa xem nào." Giang Luyện thì lại nghĩ đến chuyện khác: "Sau khi bà cố Đoạn đến thăm thôn Năm Trăm Lộng đã từng 'mất tích' mấy lần —— bà kết bạn với Diêm La, lại từng mượn sơn phổ núi Phượng Hoàng thì chắc chắn đã tới nơi này. Có manh mối Diêm La cung cấp, không khó để bà tìm được mắt phải Phượng Hoàng. Cô nói xem lúc ấy bà có đào nơi này lên không?" Rồi chẳng đợi Mạnh Thiên Tư đáp lại, tự anh đã lắc đầu trước: "Hẳn la không. Nơi này trông không giống vẻ từng bị đào." Mạnh Thiên Tư phổ cập giáo dục cho anh: "Đất từng đào hay chưa có thể nhìn ra trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng anh đừng quên bà cố Đoạn tôi có đào thì cũng đào từ hơn bốn mươi năm trước rồi." "Hơn bốn mươi năm trước, mưa dầm, gió quật, nước ngâm, côn trùng đào xới, sao mà nhìn ra đã bị đào chưa được? Hơn nữa nếu bà cố Đoạn tôi có đào thì cũng sẽ lấp lại hoàn chỉnh —— đây là quy định của sơn quỷ..." Vừa nói dứt lời dưới hố đã có tiếng kêu thất thanh của Tì Hưu: "Mạnh tiểu thư, lại là một cỗ quan tài nữa. Cỗ thứ ba rồi!" Mẹ kiếp, Mạnh Thiên Tư suýt nữa thì bật cười vì quá giận. Lại một cỗ nữa là định xếp la hán à? Cô đi tới bên mép hố xem. Cái hố này đã sâu đến hai mét, dưới đáy hố lộ ra mặt của cỗ quan tài thứ ba, từ màu sắc và chất gỗ của nó thì có thể thấy nó vẫn giống hai cỗ quan tài trước." Mạnh Thiên Tư xuất hiện mỗi suy nghĩ: Cô rấ muốn mở mấy cái quan tài này ra để xem người nằm bên trong là ai, vì sao lại bày ra trò này. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn nhịn: Đào mộ người ta đã là chuyện thất đức rồi. Mở nắp quan tài của người ta thì càng quá quắt hơn. Nó cũng giống như chuyện xông vào nhà người ta mà còn lột quần áo của họ vậy. Cô thật sự không thể mở lời được. Các sơn hộ dưới hố đều đã từ bỏ. Tuy sức còn nhưng tâm lý đã hết, ai nấy đều đứng dựa tường hoặc ngồi phệt dưới đất —— nhưng họ vẫn không hẹn mà cùng ngửa mặt lên trên hỏi cô cùng một câu hỏi. Còn đào tiếp nữa không? Mặt Tì Hưu trông như mếu: "Mạnh tiểu thư, nếu mà cứ đào ra từng cỗ quan tài một như vậy thì có đào đến sáng cũng không xong được." Thần Côn ở bên kia nghe tin lại đào được quan tài thì cũng lặng đi một hồi. Mãi sau ông mới hỏi Giang Luyện: "Cháu xem tình hình này còn có thể đào tiếp không?" Giang luyện hạ giọng đáp: "Các sơn hộ đã bắt đầu oải rồi, nhưng nếu Thiên Tư yêu cầu thì chắc hẳn vẫn có thể đào tiếp." Thần Côn hơi trầm tư: "Ba cỗ quan tài được xếp thẳng hàng với nhau thì không giống với bất cứ nghi thức mai táng nào cả, mà có vẻ giống tà thuật hơn. Chú cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu quan tài, nhưng thời cổ đại có câu nói 'ba ba bất tận' đấy." "Nhìn mặt ngoài nói là một trừ ba trừ mãi không hết, nhưng thực ra nó lại không hẹn mà hợp với ý "đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật". Ba đại biểu cho vô tận, vô hạn, nếu đây là một loại tà thuật nào đó thật thì ba cỗ quan tài sẽ đại biểu cho vô số. Nhưng cái quan tài thứ ba này chắc hẳn là cái cuối cùng." Nhưng mà ông cũng chỉ đoán vậy thôi chứ không dám kết luận: "Hay là cháu bảo cháu Mạnh kiên trì thêm chút nữa?" Giang Luyện vâng dạ: "Đã đến nước này rồi mà không đào nữa thì quá đáng tiếc. Để cháu đi nói với Thiên Tư một câu, nếu không thì để sơn hộ nghỉ ngơi còn cháu xuống đào." Thần Côn hứng trí: "Thêm chú nữa, chú cũng đi." Giang Luyện cười cất bộ đàm đi. Khi anh ngẩng đầu lên, có vẻ mấy sơn hộ kia đã đoán được Mạnh Thiên Tư sẽ không bỏ cuộc nên lại đưa hương cho cô. Nhưng lúc này cô không nhận hương nữa mà chỉ nói: "Việc không quá ba lần. Tôi cũng muốn xem cái mảnh đất này có thể làm ra cái gì. Đào tiếp!" Rồi cô quay lại nhìn Lộ Tam Minh: "Chú để ý thấy ai mệt thì cho thay người nhé. Nếu chú cũng không đào nổi nữa thì tôi sẽ xuống đào." Lộ Tam Minh nghe giọng kiên quyết của cô thì sao dám nói nhiều, ông lập tức cầm xẻng leo xuống. Giang Luyện cảm thấy mình cũng nên góp sức, thế là nhặt một cái xẻng dự phòng trên mặt đất lên nhảy xuống hố." Mọi người vừa thấy chỉ còn thiếu mỗi đại lão là chưa xắn áo ra trận thì biết tình hình đã nghiêm túc rồi, vậy là chẳng ai lề mề nữa, đều hăng hái múa xẻng. Rất nhanh đã đến lúc đưa quan tài lên. Vẫn là cách làm tương tự, họ đào ở xung quanh đáy quan tài làm quan tài tách hẳn ra khỏi đất. Nhưng khi xẻng đào xuống lại xuất hiện một âm thanh sắc nhọn chói tai. Giang Luyện cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi xổm xuống dùng tay đào đất. Ngay sau đó anh đã cảm nhận được sự lạnh lẽo bên dưới Mà mấy người đối diện thì đã nhìn ra manh mối, sau sự ngạc nhiên quá đỗi thì họ lắp bắp: "Đây là đồng... đồng thau à? Đúc kim loại ư?" Cỗ quan tài này có mặt trên, trái, phải, trước, sau đều bình thường. Chỉ riêng mặt đáy thì lại không nhìn thấy được, do nó đã chìm hẳn trong đồng thau rồi. Giống như là cỗ quan tài này rơi vào trong vũng nước đồng, đến khi nước đồng đông lại thì cũng chôn cả mặt đáy quan tài ở trong luôn. Ngay lúc Giang Luyện vẫn còn trầm ngâm, những người còn lại đã dọn sạch mặt đất. Đúng là đồng thau thật vì có thể nghe được cả tiếng loẹt xoẹt chói tai giữa xẻng và mặt đồng. Còn có người nổi hứng dẫm lên mặt tấm đồng tạo nên những tiếng vang trầm nặng nề. Mạnh Thiên Tư thở phào một hơi: Cuối cùng cũng đào được thứ khác thường, may mắn không uổng phí sự kiên trì nãy giờ. Đúng lúc này Giang Luyện quát lên: "Đừng nói chuyện, mọi người đừng nói chuyện!" Mấy hôm nay Giang Luyện chưa từng có vẻ nghiêm khắc như vậy. Mọi người ngẩn ra, rồi đồng loạt im lặng: một nửa là do bị Giang Luyện quát, nửa còn lại là do... chính họ cũng đã nhận ra vấn đề rồi. Có tiếng sột soạt nhỏ nhỏ ở dưới chân, không biết có phải là ảo giác hay không mà mọi người lại có cảm giác cả khu rừng đều khẽ lay động heo tiếng loạt xoạt đó. Bên dưới này có thứ gì đó. Thứ này chắc chắn... không phải Phượng Hoàng.