Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 129

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:31:55

Không phải thì thôi chứ sao. Mạnh Thiên Tư cảm thây Cảnh Như Tư quá thiếu kiên nhẫn: "Vậy có nghĩa là không phải nơi này. Có núi có hỏ, phạm vi đã được thu nhỏ lại nhiều rồi, mình cứ tìm tiếp thôi: Vừa nói cô vừa nhận lấy bức tranh trong tay Cảnh Như Tư. Thần Côn cũng phát biểu ý kiến: "Có đôi khi xem tranh không thể xem theo cách thông thường, vì có thể trong tranh còn ẩn giấu tranh, phải dùng lửa hoặc hóa chất đặc biệt để xem..." Mạnh Thiên Tư nghĩ tới mắt lửa xem bản đỏ của sơn quỷ. "Có thể là phải xoay ngược lại mới thấy được, cũng có thể là nghiêng một góc độ nào đấy, ở dưới một điều kiện ánh sáng nào đấy? Cảnh Như Tư bị một chuỗi "có thể" làm choáng váng. Mạnh Thiên Tư lại rất kiên nhắn xoay ngang xoay dọc bức tranh. Xoay ngược lại hình như cũng không phải, nhưngkhông rõ vì sao lại có nhiều chỗ hình như... rất giống. Mạnh Thiên Tư đang ngờ vực thì Tiền Quỳnh Hoa đã trở lại: "Thật sự không nhìn ra được gì cả. Hay là cứ gác cái thang trời Côn Lôn này qua một bên, chúng ta cho người đi dò xét nơi Sử Tiểu Hải gặp chuyện trước xem sao. ++++ Sử Tiểu Hải đứng ở bên thung lũng, nhắm một con mắt như đang ngắm bắn, cánh tay giơ lên một góc bốn mươi lãm độ rỏi chỉ vào một ngọn núi rất nhiều tuyết ở quanh thung lũng: "Bên kia" Sau đó cậu ta lại bồi thêm một câu: "Bùm! Rơi xuống Trông núi chạy chết ngựa. Người hay vào núi đều biết đỉnh núi trông gần ngay trước mắt nhưngmuốn qua được phải đến mấy giỏ. Cho một đội nhỏ qua đỏ kiểu gì cũng phải mất một ngày. Khu trại có khoảng bốn chục người, Cảnh Như Tư xem xét tư liệu của mọi người thật tỉ mi để chọn ra một đội hai mươi người giôi giang nhất. Ngoài những chiếc sọt sơn quỷ nhất định phải mang theo ra, họ còn được trang bị thêm súng, súng phun lửa và nỏ. Chất lượng cuộc gọi qua bộ đàm không được tốt, điện thoại vệ tỉnh cũng có dấu hiệu bãi công. Sống ở vùng núi rất là phiển phức vì không ai xác định được trong đá có khoảng vật gì làm nhiễu từ trường hay không —— nhưngvăn phải mang theo vì có còn hơn không. Còn chuyện ai làm thủ lĩnh cũng đã gảy ra một cuộc tranh cải. Mạnh Thiên Tư bị loại ngay từ đầu do chân cô không tiện để leo núi mà cưỡi bò Tây Tạng thì tốn thời gian. Tiển Quỳnh Hoa muốn nhận trọng trách này: "Để em đi, em còn trẻ" Cảnh Như Tư nghe vậy thì không hài lòng: "Em Bảy, trẻ thì giỏi lắm à? Em thường ở Vân Nam, núi Vân Nam giống Tây Bắc à? Chuyện này phải để người sống ở Tây Bắc làm chứ?" Cũng phải, núi có tính tình của núi, ai quen người đó giải quyết. Cuối cùng quyết định Cảnh Như Tư là người dẫn đội nhưng Mạnh Thiên Tư thấy lo lắng nên bảo Mạnh Kinh Tùng đi cùng. Ăn sáng xong, đội ngủ đó sẽ xuất phát. Sử Tiểu Hải là người phấn khởi nhất, vừa đi vừa la hét "Tiến lên phía trước, tiến lên phía trước". Mạnh Thiên Tư ngồi trên xe lăn nhìn theo. Đến lúc không thấy được bóng người nữa, cô còn mang ống nhòm ra theo dõi: Những người đó càng lúc càng nhỏ, có đôi khi còn đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện. Trừ chuyện đó ra thì không còn vấn đẻ gì nữa. Gió núi cũng vẫn lạnh lẽo như thưởng. Nếu nơi đây thường xuất hiện sơn thận lâu thì xác suất có động vật sống quanh đây không lớn: Sơn thận lâu còn được gọi là "lều âm, động vật không thích sống trong đó. Nếu nhà chúng ở đây mà cứ dăm ba bữa lại phải chạy đi thì ai mà chịu được. Xem một hỏi Mạnh Thiên Tư cảm thấy nhàm chán nên chuyển sang nhìn xung quanh. Khu trại vẫn yên bình. Tiển Quỳnh Hoa không còn ở khu trại. Sau khi tiễn nhóm người Cảnh Như Tư vào núi, bà đi loanh quanh dò xét tình hình. Bên ngoài khu trại có mấy người canh giác, còn đâu đều chỉnh đốn hành trang. Có người dọn dẹp chén bát, có người lại chuẩn bị bữa cơm tiếp theo... Mạnh Thiên Tư vảy tay với Thần Côn. Thần Côn còn tưởng cô phát hiện ra điều gì quan trọng nên chạy vội tới. Lúc chạy hai cánh tay lắc trái lắc phải để giữ cân bằng cho cơ thể nhưng vì ông bị trói tay nên trông chẳng khác nào thanh gỗ lảo đảo. Đợi ông chạy tới nơi rồi, Mạnh Thiên Tư mới hỏi: "Giang Luyện vẫn còn ngủ à? "Đúng vậy" Thân Côn khó hiểu: "Cháu lại hỏi lại làm gì? Cháu tìm nó có việc gì à?" Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: "Sao vẫn chưa dậy nhỉ? Không giống anh ấy chút nào" Cứ nghĩ tới tính cách của Giang Luyện trước giỏ, anh chỉ có ngủ ít và không ngủ thôi chứ chưa từng ngủ đến tận trưa. Thần Côn lại không thấy có gì đáng ngại: Cháu Mạnh, mấy hôm trước cháu dưỡng bệnh chẳng phải cũng ngủ đến chiều đó sao? Tiểu Luyện Luyện phải dân mắt thần giữa đêm, nó cũng mệt mỏi chứ. Chẳng lẽ chỉ có cháu được ngủ còn nó thì không ấ?" Mạnh Thiên Tư lo lắng: "Chú đẩy cháu qua chỗ anh ấy đi" Thần Côn nghiêng người để cho cô thấy hai bản tay bị trôi sau lưng: "Cháu xem chú còn tay không mà kêu chú đây?" Mạnh Thiên Tư tức tối tự lăn bánh xe đi về bên đó. Thần Côn đứng tại chỗ một hỏi rỏi đuổi theo: "Sao thế? Tiểu Luyện Luyện có gì lạ thường à? Mạnh Thiên Tư ban đầu còn chỉ là ngờ vực, nhưng nghe Thần Côn hỏi thì đột nhiên xác định: "Không bình thường, chắc chắn không bình thường" Nếu mà mệt thì cô mới là người mệt nhất này. Mấy ngày nay cô vẫn luôn sử dụng "dẫn gió núi", tối qua lại xem sơn thận lâu. Đúng là cô có thể ngủ thẳng tới chiều, nhưngkhông có nghĩa là không bị giật mình bởi tiếng ồn: Từ sáng sớm mẹ Tư, mẹ Bảy đã bắt đầu so sánh địa hình, rồi ăn sáng, dẫn đội lên núi. Bao nhiêu tiếng động như thế mà Giang Luyện còn không tỉnh. Đây không còn là ngủ nữa mà là hôn mê luôn rồi. Cô càng nghĩ càng căng thẳng: "Kiểu gì cũng phải đánh thức được Giang Luyện dậy, cho dù là đánh thức xong rồi cho anh ngủ tiếp... Chuyện khiến người ta lo lắng nhất đã xảy ra. Giang Luyện khôngtỉnh dậy được Có đẩy, lay hay quát vào tai anh cũng đều không có tác dụng, anh cứ nằm im ở đó. Có đôi khi tròng mắt dưới mí mắt anh chuyển động thật nhanh như chính anh cũng muốn tỉnh dậy rỏi lại không sao tỉnh được. Mạnh Thiên Tư vừa lo sốt vó vừa an ủi bản thân rằng chuyện này cũng không khó giải quyết: Cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống này. Lần đầu tiên hai người gặp mặt chính thức, Giang Luyện đang trong trạng thái dân mắt thản, bị người đạp ngã cũng không tỉnh nổi. Thần Côn còn ở bên đổ thêm dầu vào lửa: "Chú nghe nói người xưa có quy định không được dán mắt thân vào nửa đêm, vì ban đêm ma quỷ thường lượn lờ mà ý thức của con người lại mơ hỏ..." Mạnh Thiên Tư phản bác ông: "Trước kia Giang Luyện cũng từng dán mắt thân buổi tối rồi mà" Câu nói của Thần Côn chặn họng cô: "Buổi tối khác xa ban đêm chứ" Sắp đến giữa trưa khi nhóm người Tiển Quỳnh Hoa trở vẻ khu trại nghe được tin tức cũng tới xem Giang Luyện. Bà có biết đôi chút về dân nhãn thần, cũng rõ những kiêng kị trong đó nên đẻ nghị Mạnh Thiên Tư: "Hay là đánh nó đi, đốt lửa hay dội nước đều được, miễn sao cứu được người dậy" Mạnh Thiên Tư không đồng ý: "Ö đây mà xối nước thì anh ấy chết rét mất. Với cả Giang Luyện còn đang bị thương, làm sao mà chịu nổi" Tiển Quỳnh Hoa nói: "Biện pháp mẹ đã nói rỏi. Nhưng con không nỡ thì mẹ cũng bó tay." Nói xong bà bô đi mất, chắc là cũng không để bụng lắm. Mạnh Thiên Tư đang đau đầu lại nghe Thần Côn phát biểu ý kiến: "Không đúng đâu cháu Mạnh. Tình huống lần này của Tiểu Luyện Luyện có vẻ đặc biệt —— nửa đêm hôm qua nó dán mắt thản nhưng rõ ràng sau này đã tỉnh dậy và tham dự cuộc thảo luận kia mà" Đúng vậy! Mạnh Thiên Tư nghe ông nói mà lòng dạ rối bời: "Cho nên Tiểu Luyện Luyện bị thế này là sau khi đi ngủ. Nó đã dán mắt thân nhiều lần, chắc chắn không giống như chúng ta mà dễ gặp phải tình huống "mộng du" Trong dân gian còn gọi chuyện này là "Mất hồn" Có người mất dăm ba bữa, cũng có người mất ba năm năm —— chú khuyên cháu nên đánh Tiểu Luyện Luyện ngay đi vì nó chạy nhanh thế có khi hỏn phách cũng chạy rất nhanh. Đợi thêm lát nữa ai biết nó đa chạy đi đến đầu chứ?" Cái quái gì vậy chứ? Mạnh Thiên Tư đở khóc dở cười nhưng những gì Thần Côn nói đã càng khiến cô lo lắng hơn. Cô do dự nhìn gương mặt say giấc của Giang Luyện, cắn răng tát cho anh một cái. Tuy Thần Côn khuyến khích cô đánh nhưng ông cũng không ngờ động tác của Mạnh Thiên Tư lại nhanh như vậy, thành thử ông lại là người giật mình. Sau khi bớt hoảng rồi ông còn cảm thấy nể phục cô: Mạnh Thiên Tư ngồi trên ngôi vương lâu, quả nhiên có đủ sự quyết đoán, nói đánh là đánh không hẻ dong dài. Phản ứng duy nhất của Giang Luyện là nửa bên má đô bừng ngay tức khắc, nếu không có gì bất ngờ thì lát nữa nó còn sưng cả lên. Điều đó cho thấy cái tát này của Mạnh Thiên Tư không phải để làm dáng. Đánh cũng không tỉnh thì tình hình đã trở nên nghiêm trọng, Mạnh Thiên Tư dịch người bảo Thân Côn: "Chân châu không tiện, chú kiếm chỗ nào da dày, đá cho anh ấy một phát-" Thần Côn do dự một hỏi rồi đạp mạnh vào eo Giang Luyện —— ông cảm thấy nơi ấy da dày —— nhưng vì ông không có tế bảo vận động nên bất kỷ động tác nhắm nào cũng đều không trúng. Cú đá nay đá trật vào xương sườn Giang Luyện. Tim Mạnh Thiên Tư xiết chặt lại, cảm thấy đau thay cho anh. Cú đạp của Thần Côn không chỉ làm Giang Luyện lệch khỏi chỗ nằm mà chính ông cũng bị mất cân bằng, ngã ngồi dưới đất —— nơi xương cụt của ông năm đó vì đè bẹp cổ trùng mà để lại thương tích, nay đụng vào lại đau đến mức ông phải lăn lộn, gào khóc hỏi lâu. Đầu Mạnh Thiên Tư như có ai gõ, chỉ trong vài giây cô đã có đến hàng trăm suy nghĩ: Nói thật là nếu chiêu "đánh đập" này không có tác dụng thì cô cũng bó tay với Giang Luyện. Cô bắt đầu chữa bậy chữa bạ: "Nếu... nếu Giang Luyện không thể nào tỉnh được thì mình có nên tìm người đến... gọi hồn cho anh ấy không?" Hai chữ "gọi hỏn" này đã nhắc nhở Thản Côn. Ông không còn rên rỉ nữa mà lộn một vòng trên đất như cá chép, nhưng tiếc là không ngồi dậy được: "Cháu Mạnh, cháu... kéo chú lên với. Chú có biện pháp, chú có bảo bối!" Mạnh Thiên Tư túm áo Thần Côn, cố gắng kéo ông ngồi dậy: "Bảo bối gì?" Thần Côn bị cổ áo siết suýt nghẹt thở, nhưng dù là vậy ông vẫn cố gắng méo miệng chỉ vào cái túi hành lý ném ở góc lêu: "Lão Thạch gửi cho chú ấy, cháu quên rỏi ả? Nha họ Thịnh có một chiếc lộ linh, sau khi chú nhận được văn luôn mang theo người. Nó đang ở trong túi" Mạnh Thiên Tư nhanh nhẹn mở bọc hành lý, lấy chiếc lộ linh trong bọc túi bóng thật dảy. Lần đầu tiên cô được quan sát chiếc lộ linh ở cự ly gản: Màu đỏng cổ, có một chiếc nắp hình lá sen, bên mép nắp rũ xuống những đồng tiền cổ có hình dạng khác nhau, có lỗ hổng hình vuông, cũng có tiền dao, nghe nói tiền dao xuất hiện vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, đủ để thấy được những gì Giang Luyện phỏng đoán rất có lý: Khi được lấy ra khỏi rương, chắc chắn chiếc chuông không có hình dạng thế nảy, mà do người nhà họ Thịnh "mặc" thêm những lớp áo khác biệt cho những mảnh chuông khác biệt thôi. (*) Tiền dao: Tiên thời Xuân Thú có hình con dạo Mà hiển nhiên cái người được gọi là Lão Thạch kia cũng không quý trọng nó: Trên chiếc chuông nhuốm đây màu xanh đồng, có chỗ lỏi lõm, còn có chỗ dính đầy bùn. Nếu mang nó qua chợ đỏ cổ chắc sẽ bán được mấy đồng bọ. Bảo nó là bảo bối mà chẳng hẻ có dàng vẻ của bảo bối. Mạnh Thiên Tư cảm chuông, giục Thân Côn: "Sau đó thì sao, làm thế nao?" Thần Côn nói: "Cháu lắc chuông ở bên người Tiểu Luyện Luyện đi. Chắc chắn không sai đâu. Chú sống chung nhà với Lão Thạch bao năm, cậu ấy có kể cho chú không ít chuyện của nhà họ Thịnh mà" "tiếng chuông là âm thanh duy nhất có thể xuyên thấu hai giới âm dương, Nói theo khoa học thì tiếng chuông có thể từ thế giới vật chất vang vọng đến thế giới phi vật chất, hay là thế giới ý thức. Thế giới ý thức cũng rộng lắm chứ, chắc chắn là Tiểu Luyện Luyện bị lạc ở đó chưa vẻ. Tiếng chuông sẽ là một sợi dây dân lối cho nó về —— Đương nhiên đây là suy nghĩ cá nhân của chú, chưa chắc đã có tác dụng nhưngcháu cứ thử đi. Thử cũng đâu mất gì" Mẹ kiếp, lúc trước nói như chắc chắn lắm ấy, mà câu cuối lại làm người ta muốn hộc máu. Nhưngkệ nó, cứ có biện pháp là phải thử. Mạnh Thiên Tư mới giơ tay định lắc chuông, chợt nghe tiếng rè rẻ ở bên. Là chiếc bộ đàm để bên xe lăn. Chiếc bộ đàm này là cô dùng để liên lạc với mẹ Tư, lúc nào cũng ở trạng thái "on. Mạnh Thiên Tư sửng sốt rỏi vội để tay lên môi bảo Thần Côn im lặng. Nhưnghiển nhiên chất lượng cuộc gọi lúc này rất kém, Cảnh Như Tư nói cả một tràng dài mà sang đến bên này chỉ toàn tiếng sóng rè rẻ. Mạnh Thiên Tư nghe mai mới được ba từ. "Tư... họa... thủy..." Thế này thì phảihiểu làm sao? Mạnh Thiên Tư thử gọi bà nhưngkhông thành công: Dúng là càng cuống càng lắm chuyện. May mà bên mẹ Bảy cũng có bộ đàm, mọi người cũng cùng một tấn sóng để mẹ Bảy thử liên hệ với bên kia đi. Với cả nghe giọng mẹ Tư khá nhẹ nhàng không giống như đang gặp nguy hiểm, dẫn gió núi cũng cho thấy tình huống bình thường. Mạnh Thiên Tư thở dài, tập trung tinh thần lo chuyện trước mắt, Cô cảm chiếc chuông lên lắc ở bên đầu Giang Luyện. Ngay sau đó cô cuống cả lên, đang định chất vấn Thần Côn thì ông đã đoán được và giải thích: "Đúng vậy, không có âm thanh là chuẩn rỏi. Oán khí va vào chuông, chỉ có oán khi của người chết mới làm chuông kêu được. Cháu chỉ tìm người thôi nên không nghe được âm thanh của chuông" Được rỏi, chú nói sao thì là vậy đi. Chỉ cần có tác dụng là được. Mạnh Thiên Tư kiên nhãn lắc tiếp. ++++ Trước khi đi ngủ Giang Luyện không thây gì lạ thường cả, anh chỉ thấy mệt, mệt hơn bất cứ lúc nào. Hỏi trước anh cũng từng dán mắt thản vào buổi tối nhưngthường là vẽ từ sớm đến tối và cũng chỉ sau khi mặt trời xuống núi một lát. Chuyện dán vào ban đêm là vô cùng hiếm. Mà không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà anh luôn cảm thấy nơi này khác những nơi khác, quá bao la, quá yên ắng. Những người đi trước để lại quy định "không dân mắt thần vào đêm" có lẽ là có lý riêng của nó, mình không nên cố làm trái quy định. Sau đó anh cảm thấy mình đứng dậy, đi ra ngoài. Giang Luyện chẳng hẻ xa lạ với cái cảm giác này, mỗi lần dân mắt thần anh đều như vậy: Đứng dậy, đi tới chỗ xảy ra chuyện. Những người đó trong cảnh tượng văn còn ở đó, những chuyện đã xây ra vẫn còn đang tiếp diễn. Anh sẽ đứng ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ như mình là đạo diễn của cảnh phim đó vậy. Anh bảo họ diễn lại họ sẽ diễn lại, cứ thế cho đến khi anh thấy rõ toàn bộ mới để họ giải tán. Anh đi ra ngoài, đi ở dưới ánh mặt trời, đi bên cạnh Diêm La và bà cố Đoạn. Bà cố Đoạn đang chụp hình, bản tay rất ổn định, tư thế cũng vững vàng, còn bóc một viên kẹo chocolate bỏ vào miệng. Anh đi tiếp, đi tới nơi tộc Thần bỏ đỏ vảo rương. Cũng vẫn là những mảnh cơ thể bay giữa không trung. Anh nhìn thấy cái người giống hệt Thần Côn —— anh cảm thấy chắc chắn người này phải có quan hệ mật thiết với Thần Côn. Ông ta đang đếm những món đỏ trong rương, ánh mắt mập mờ như thể lực chú ý không nằm ở rương —— Giang Luyện nhìn thấy có một đám xương thú chất đống trong góc rương, còn thấy cả một nắm đất bay lơ lửng trong rương như muốn vươn dài ra khắp phía rỏi lại bị thứ gì ngăn cản không thể mọc ra được, khiến nó cứ nhảy nhót trong cơn nóng nảy. Thấy được, đều thấy cả rồi, anh cần phải quay vẻ. Giang Luyện quay người lại đi vẻ phía khu trại. Khu trại đã sáng đèn, trong chiếc lều kiểu Mông Cổ có những tốp người ngồi túm tụm. Anh nhìn thấy Mạnh Thiên Tư, cô đang mỉm cười với anh. Anh đi tới chỗ cô muốn nói với cô rằng đừng lo lắng, anh đã nhìn thấy, anh sẽ vẽ chúng ra, Nhưngbất chợt anh không đi nổi nữa. Không đi nổi nữa, khu trại kia như nổi trên mặt biển mênh mông đang dân trôi ra xa mà sau lưnganh lại có một lực hút mạnh mẽ và những âm thanh mê hoặc bao trùm lấy người anh, thẩm thấu vào trong anh qua từng lỗ chân lông. Mỗi một giọng nói đều đang nói với anh: "Qua đây đi"