Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 144

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:37:13

Giang Luyện cảm thấy nếu người hỏi câu này là Huống Mỹ Doanh anh còn có thể chấp nhận được: Mỹ Doanh vốn là cô gái vô tâm mà những ngày nay cô ấy cũng không đi cùng anh. Còn Thần Côn thì... Làm ơn đi. Anh và Mạnh Thiên Tư quen nhau ở Tương Tây, Thần Côn có mặt ở Tương Tây. Khi mối quan hệ của bọn anh có bước tiến mới ở Quảng Tây, ông có mặt ở đó. Đến lúc tình cảm ổn định ở Thanh Hải, Thanh Hải cũng có mặt ông... Ba người đi với nhau, hai người thành đôi thành cặp mà người còn lại chẳng hay biết gì. Vậy người còn lại đó phải vô tâm đến mức nào? Giang Luyện cụp mắt nhìn ông, thản nhiên nói: 'Không đâu, cháu và Thiên Tư chẳng thân quen gì hết" Lừa ai chứ? Thân Côn tức tối. Nhưng trông vẻ mặt của Mạnh Thiên Tư lúc này, Thần Côn lại cảm thấy thi thể băng cô ôm ban nãy không phải là Tiển Quỳnh Hoa. Bởi vì nếu mẹ Bảy cô mới qua đời, dù có may mắn sống sót, cô cũng không thể ung dung vậy được. Ông soi đèn pin vào thi thể băng ấy: "Cháu Mạnh, đây... đây là ai vậy?" Một câu nói kéo Mạnh Thiên Tư vẻ với hiện thực. Cô im lặng một lát rồi nói: "Chắc hẳn là bà cố Đoạn cháu" Dừng lại một thoáng, cô chỉ tiếp lên trên: "Trên kia có một con rồng băng. Châu cũng không rõ mình có nhìn nhằm không nhưng hình như trong tảng băng đó có xương. Vấn đề tới rồi. Giang Luyện gần như đã cột mình vào vách núi. Vốn dĩ anh dự định cỡi dây dẫn Mạnh Thiên Tư đi là xong nhưng trên kia lại có di thể bà cố Đoạn và một thứ nghi là xương rồng... Đằng nào cũng phải leo lên, nếu bây giờ anh đã cỡi dây rồi thì chẳng phải sẽ tốn công buộc lại lần nữa sao? Vả lại hai người còn đang bị thương, cũng không thích hợp leo trèo liên tục. Nhưng trước mắt anh cũng không nghĩ ra biện pháp để leo lên đó. Vậy là anh phải tạm thời đứng im ở bên vách đá này. Không còn ở trong tình trạng nguy hiểm nữa, Mạnh Thiên Tư thả lỏng hẳn, mí mắt cũng nặng nẻ: "Em ngủ một lát nhé. Năm phút nữa anh gọi em" Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, cô đã tựa đầu bên cổ anh, nhắm mắt lại ngủ mất. Phải mệt thế nào mới ngủ được ngay như vậy chứ? Giang Luyện vừa đau lòng vừa thấy buồn cười. May mà môm đá dưới chân hơi lệch, dưới chân cũng có chỗ bám nên cô nằm ngủ trên người anh cũng không quá khó chịu. Giang Luyện ôm cô, giơ một bản tay ra vẫy Thần Côn, bảo ông tiến lên phía trước. Thần Côn gật đầu thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống bên lỗ hồng, ngơ ngác nhìn thi thể băng treo giữa không trung. Thật ra với góc độ này, khoảng cách này, cỗ thi thể băng kia chỉ là một tảng băng hình người tương đối buồn cười mà thôi. Ta uống nửa vò, tặng quân ba ngụm, không có duyên gặp mặt, lại có duyên uống rượu chung. Ông sở tay lên eo mà chẳng sở được gì, lúc này mới nhớ ra bình rượu hồ lô ấy đã rơi mất trong hang động cá sấu ở Mắt Phượng Hoàng rồi. Giang Luyện thấy ông như vậy thì khi nhìn lại thi thể băng cũng thấy hơi rầu rĩ. Dù sao nhìn từ dưới lên cũng không rõ lắm, với cả đằng nào cũng phải lên nên Thần Côn vẫy tay với Giang Luyện, bảo rằng mình chuẩn bị trèo lên. Giang Luyện rút một sợi dây thừng buộc vào một mồm đá nhô ra trên vách núi, sau đó lại quấn quanh eo mình một vòng rồi mới ném cho Thần Côn như một sợi dây an toàn đơn giản. Vách núi gập ghẻnh thích hợp để leo trèo, ngay cả Thần Côn cũng có thể dễ dàng leo lên được. Nhưng điểm đặt chân thì hơi thiếu. ông dừng lại ở nơi cách Giang Luyện một đoạn, thở hổn hển một lúc mới ngắng đầu nhìn Mạnh Thiên Tư đang say giấc: "Hai đứa... thật đấy à?" Giang Luyện cười. Thân Côn hỏi thật buồn cười, không phải thật chẳng lẽ đùa? Thần Côn thì thẩm: "Vậy thì cháu vất vả lắm" Giang Luyện lấy làm lạ, hỏi nhỏ: "Vì sao?" Thần Côn nói: "Hoàn cảnh gia đình như nhà cháu Mạnh vốn đã khiến người ta có cảm giác xa cách. Người nhà cháu ấy đông, ý kiến cũng nhiều. Nếu cháu muốn chu toàn tất cả thì sao có thể không vất vả cho được?" Giang Luyện cười: "Vẫn ổn" Từ nhỏ anh đã lo liệu mọi thứ, mở đường cho cuộc đời mình từ con ngõ nhỏ nên cũng quen rồi. So với trước kia, những việc này quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn chẳng thấy khó khăn. Huống chỉ anh cũng không cảm thấy uất ức gì hết —— Làm vì người mình yêu sao có thể nói là uất ức? Thần Côn không bày tỏ ý kiến nữa. Một là vì chuyện này chỉ người trong cuộc mới thấu. Hai là vì chút kinh nghiệm cồn con của ông cũng không đủ để làm chuyên gia tư vấn tình cảm. Ông nhìn vẻ phía cỗ thi thể băng kia: "Cuộc đời của Đoạn tiểu thư hảo hiệp, tiêu sải biết bao, ai ngờ lại chết như vậy...", ông không tìm ra được từ thích hợp để hình dung chuyện này. Dùng những từ như "thê thảm; "thê lương" thì có vẻ đang bôi nhọ Đoạn Văn Hi: Bà cần người khác than thở thay ư? Nói không chừng bà chẳng hẻ để bụng. Sống như đóa hoa nở rộ, chết như tro tàn phiêu đãng cũng chỉ là sự lựa chọn của bả mà thôi. Giang Luyện cười khẽ: "Cuộc đời con người tựa như cuốn sách, không mở tới trang cuối cùng, chú sẽ chẳng biết họ kết thúc bằng phương thức nào —— Aiz, chú nghĩ mình sẽ hạ màn sao chưa?" Thần Côn đáp: "Nghĩ rồi chứ" Ở cái nơi mênh mông, tĩnh mịch yên ắng, cái chết cận kể ngay cạnh này, dường như cũng không cần phải kiêng kị khi bàn luận chủ đẻ này. Giọng Thần Côn bay lượn trong hang động đen ngòm, sau đó từ từ chìm xuống dưới đây. "Chú thích náo nhiệt. Chú hi vọng khi chú chết đi, những người bạn của chú sẽ đến tiễn chú. Chú sẽ đi trước họ, vì chú lớn tuổi nhất mà" "Đến lúc ấy, chú sẽ chia cho mỗi người một phản nhỏ di sản mà chú tích cóp được. Mỗi người chú đều sẽ dặn dò đôi lời —— tuy rằng Tiểu Phong Phong luôn không chịu nghe chú nói nhưng người chết là lớn nhất, cậu ấy sẽ phải ngoan ngoãn, nghe lời chú" "Nói xong, chú có thể duối chân ra đạp một cái, không còn tiếc nuối" Sau đó ông quay đầu nhìn Giang Luyện: "Còn châu thì sao?" Giang Luyện nói: "Cháu à..." Anh bật cười. Anh còn trẻ, đa phần đều nghĩ xem phải sống sao cho tốt đẹp hơn chứ chẳng mấy khi nghĩ tới cái chết: "Cháu hi vọng khi đó Thiên Tư sẽ đi cùng cháu." Chuyện này không thể nói trước được. Cuộc đời dài như một chuyến đò, trên đường đời có bao nhiêu bến đỏ, người lên người xuống, đâu biết cuối cùng người ở bên mình sẽ là ai? Những câu nói này được Thân Côn giấu ở trong bụng. Khi người ta cần lời chúc phúc thì đừng tặng họ mấy câu triết lý lạnh lẽo, tang thương làm gì. Hai người không nói gì nữa. Sợi xích vẫn lắc lư cuối cùng cũng dừng lại. Thi thể Đoạn Văn Hi tựa như đồng hồ quả lắc nặng nẻ. Xung quanh không một chút gió, chỉ có mình con gà tuyết bước chậm quanh lỗ hổng bên dưới. Lát sau, Giang Luyện chợt nói: "Thật là kỷ lạ." Thân Côn đáp lại: "Lạ chỗ nào?" "Chú nói xem Diêm La tốn nhiều công sức lừa bà cố Đoạn tới đây, lợi dụng bà để vào ruột núi. Vì sao ông ta nhất định phải giết bà ấy sau khi đã lợi dụng xong? Cho dù có giết cũng đâu cần dùng... phương thức tàn nhẫn như vậy chứ?" Trên không chạm trời, dưới chẳng chạm đất, cứ lơ lửng gần nửa thế kỉ nay, quả là chết cũng không nhắm mắt. Thần Côn không hé răng mà chỉ nhìn thi thể Đoạn Văn Hi cùng với lỗ hổng có sợi xích bằng đồng xanh buông xuống. Nhìn một lúc sống lưng ông lạnh buốt rồi thốt lên: "Nơi câu cá!" Giang Luyện ngẩn ngơ: "Nơi câu cá nào?" Một bàn tay Thần Côn bám chặt vào vách núi, một tay run rấy chỉ lên trên cao: "Cháu còn nhớ trong bức tranh mà cháu vẽ bằng dán mắt thần không? Chú nhìn nó rồi đọc nốt ra được phản châu chưa viết xong đấy. Dưới chín tầng, tế lông phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời, chỗ tận cùng thang trời chính là nơi câu cá..." "Cháu xem đi, cái hang động trên kia có giống lỗ hổng người ta đục ra để thả mỏi câu vào mùa đông không? Sợi xích bằng đồng xanh kia có giống dây câu thả từ trên xuống không? Còn Đoạn tiểu thư..." Người Giang Luyện lạnh căm cảm như có gió rét thổi tới: "Mỏi câu?" Có thể là hai người nói khá lớn nên Mạnh Thiên Tư đã bị đánh thức. Nếu để mặc cho cô ngủ thì ngủ một ngày một đêm cô cũng không thấy đủ nhưng đang trong tình cảnh nguy hiểm, có mệt đi nữa cũng không ngủ như chết được. Huống chỉ trước khi cô ngủ còn nhắc nhở mình "chỉ ngủ năm phút" Cô nghe được câu nói cuối cùng của Giang Luyện: "Mồi câu gì?" Không ai trả lời nhưng cô bắt được chút manh mối từ nét mặt và ánh mắt của hai người. Mạnh Thiên Tư cũng quay đâu lại nhìn thi thể băng. Đã có hai chữ "mỏi câu" thì khi nhìn lại cảnh tượng ấy, càng xem càng thấy giống đến đáng sợ. Cổ họng cô khô khốc. Mới đầu cô chỉ cho rằng, Diêm La lợi dụng Đoạn Văn Hi để mở đường nhưng giờ mới phát hiện không chỉ có vậy. Đoạn Văn Hi là hạt đậu vàng trong tay ông ta, đã nghiền nát còn muốn ép lấy dầu. "Diêm La mang bà cố Đoạn ra làm mỏi ư? Để câu cái gì chứ?" Có một đáp án dân hiện lên trong đầu nhưng cô không dám nói. Giang Luyện lại nói ra giúp cô: "Diêm La tới đây để lấy tỉnh thể kỳ lân. Nếu đây là nơi câu cá thì anh nghĩ bước cuối cùng của ông ta chính là thả môi ở nơi câu cá" Thần Côn cũng thở dài: "Cháu Mạnh, hai hôm nay đã xây ra một việc nhưng cháu ở trong đây nên không biết —— Chú nói cho cháu là cháu sẽ hiểu ngay" ông kể tóm tắt lại những chuyện xảy ra bên ngoài, nhất là những gì Giang Luyện trải qua khi mê man: "Bọn chú nghỉ ngờ hố đất di động đã trở lại, mà còn đang ở gần đây. Giờ xem ra, có lẽ nó ở ngay trong ruột núi này, còn có thể là ngay dưới..." ông hất hàm xuống bên dưới vực sâu không đáy. Tim Mạnh Thiên Tư đập thỉnh thịch: Hố đất di động có thủy tỉnh. Thủy tỉnh được dùng để gửi gắm ý thức của con người trong thời gian lâu dài. Những thứ hình chùm nho mà bọn cô vẫn luôn nghỉ ngờ là tỉnh thể kỳ lân ấy đang tiến hành dung hợp với thủy tỉnh một cách kỷ quái, theo như những gì Thủy quỷ trông thấy khi vào hố đất di động. Nếu những thứ hình chùm nho đó đúng là tỉnh thể kỳ lân mà Diêm La lại thả môi câu ở ngay nơi này thì quả thật nơi ẩn nấp của hố đất di động rất có thể ở ngay dưới chân bọn cô. Cô hạ thấp giọng như sợ lời mình nói ra sẽ bị những linh hồn thời Thượng Cổ ẩn sâu trong lòng đất nghe thấy: "Diêm La câu tỉnh thể kỳ lân ở đây?" Thần Côn gật đầu: "Diêm La không hề biết hố đất di động. Lời chỉ dẫn ông ta lấy được chỉ nói cho ông ta biết là dùng biện pháp này sẽ câu được tỉnh thể kỳ lân, mà người có tỉnh thể kỳ lân sẽ được trường sinh" Giang Luyện bồi thêm một câu: "ông ta cho rằng thứ mình câu lên chính là vật báu, ai ngờ tất cả những thứ bên dưới kia đều là hàng nhái, dùng để làm "hạt giống" còn là hàng loại được lấy ra từ con kỷ lân đã chết. Tệ nhất là đã có người ở bên trong' rồi" Câu chuyện thật hoang đường. Diêm La sẵn sàng giết người để lấy được tinh thể kỳ lân. ông ta mừng rỡ khi câu được và tự cho rằng mình sẽ có được cuộc sống vô tận, nhưng ai ngờ trong tỉnh thể kỳ lân ấy đã có sẵn một kẻ ma quỷ thèm muốn cơ thể ông ta. Kẻ xấu ắt có kẻ xấu hơn xử lý. Cùng đi trên một con đường, kiểu gì chẳng gặp nhau, người tham lam ắt sẽ gặp kẻ càng tham lam. Ngực Mạnh Thiên Tư phập phỏng, thật sự không nhịn được: "Vậy tại sao nhất định phải dùng bà cố Đoạn chứ? Em đã xem rỏi, chắc hẳn bà cố Đoạn em chết trước khi bị treo ở đó. Nếu nhất định phải dùng người chết vậy sao ông ta... không bỏ tiền mua thi thể đi? Giang Luyện an ủi cô: "Chuyện từ hơn bốn mươi năm trước, bà cố Đoạn đã chết, Diêm La cũng không được sống đến già, mọi thứ đều qua rồi" Thần Côn nghĩ một lát, khẽ lắc đầu: "Châu Mạnh, cháu nói vậy là không đúng. Chắc chắn không phải ai cũng được. Lời chú nói có thể không thích hợp nhưng Đoạn tiểu thư là sự lựa chọn thích hợp nhất" "Chỉ khi nào tỉnh thể kỷ lân kết hợp với cơ thể người mới có thể phát huy tác dụng sống lại. Nhưng đó không có nghĩa nó sẽ chủ động chạy tới bên người ta. Người câu cá còn phải dùng mỏi cầu cơ mà, phải tìm đúng loại mỏi con cá thích ăn" "Cháu có nhớ ba họ Thủy quỷ gặp ổ xác trong huyệt Kim Thang không? Nhưng bọn họ có dùng những thi thể đó không? Không. Tổ tiên bọn họ để lại lời dụ Thủy quỹ tới hố đất di động, chứng tỏ người bọn họ ưu tiên sử dụng nhất vẫn là Thủy quỷ. Nói cách khác tỉnh thể kỳ lân gần gũi với Thủy quý" *Tông Hàng là một ngoại lệ nhưng nghĩ kỹ thì cũng không quá ngoại lệ: Sau khi Tông Hàng bị giết, Dịch Tiêu – chị gái Dịch Táp – đã kéo cậu ấy xuống đáy hỏ cùng mình. Mà Dịch Tiêu chính là Thủy quỷ, rất có thể khi ấy tỉnh thể kỷ lân chạy tới chỗ cô ấy mà Tông Hàng được hưởng ké." Mạnh Thiên Tư hơi mất kiên nhẫn: "Nhưng bà cố Đoạn cháu là sơn quỷ mà" Giang Luyện nhẽ ôm eo cô, bảo cô nghe Thần Côn nói hết đã."Chúng ta từng thảo luận về việc huyết mạch nhà Thủy quỷ đặc biệt, là vật dẫn chuyển hoán thích hợp nhất. Nói cách khác, Thủy quỷ là lựa chọn hàng đầu. Nhưng có phải ngoài Thủy quỷ ra sẽ không còn sự lựa chọn nào khác không? Chú cho rằng không phải" "t nhất theo những gì chúng ta biết hiện giờ, trong số những nhóm người đi theo Xi Vưu năm ấy, có mấy gia tộc lớn vẫn còn tồn tại. Huyết mạch những người này đều đặc biệt như nhau. Ví dụ như Sơn quỷ có thể cùng mạch đập cùng hơi thở với núi. Ví dụ như con gái nhà họ Thịnh có thể nghe hiểu tiếng chuông. Cũng ví dụ như cháu Huống, máu cháu ấy cũng không bình thường. Những người này kém hơn Thủy quỷ nhưng vẫn trội hơn người bình thường. Lúc thả mổi mà không có sự lựa chọn hàng đầu, tất nhiên phải lùi xuống thứ hai, thứ ba" "Chúng ta lại dựa vào tình hình thực tế lúc bấy giờ nhé. Diêm La có thể tìm được nhà Thủy quỷ không? Không thể. Vì nhà họ quá bí ẩn. ông ta có tìm được nhà họ Thịnh không? Cũng không luôn, vì nhà họ Thịnh sống quá khép kíp cứ trốn Đông trốn Tây. Vậy có tìm được nhà họ Huống không? Càng không thể vì nhà họ Huống gân như đã bị giết sạch. Người còn sống sót duy nhất cũng đã được Huống Đồng Thắng mang tới Nam Dương" Mạnh Thiên Tư cười khổ: "Cho nên chỉ còn mình Sơn quỷ phải không? Cũng phải, bà cố Đoạn là sơn kế, có thể mở đường giúp ông ta, chết rỏi còn câu được tỉnh thể kỳ lân nữa. Đúng là... sự lựa chọn thích hợp nhất" Cô nhìn về phía thi thể của bà, hốc mắt bỗng nóng lên: "May mà cuối cùng chúng ta vẫn tìm được. Sau khi ra ngoài bà cố Đoạn có thể được chôn cất ở ngọn núi của bà ấy, không cản..."treo" ở nơi này" Thân Côn chỉ vào lỗ hổng thả sợi xích đông xanh: "Chắc hẳn khi ấy Diêm La vẫn luôn đứng ở trên kia. Sau khi lấy được tỉnh thể kỳ lân, ông ta cũng thuận lợi ra ngoài nên chú cảm thấy muốn đi ra ruột núi phải lên trên kia tìm..." Nói tới đây ông chợt hỏi: "Cháu mạnh, châu tìm đến nơi câu cá bằng cách nào? Đáng lẽ phải xuống chín tầng trước sau đó tế lông phượng, đốt xương rồng chứ?" Mạnh Thiên Tư ngơ ngác kể lại những gì mình đã trải qua: "Cháu không thấy chín tầng gì cả nhưng có rơi chín lần trên thang dây. Chắc đó chính là "xuống chín tầng"?" Thần Côn há miệng rồi đột nhiên hiểu ra: 'À, chú hiểu rồi..." Tim ông đập rộn ràng, chỉ vào sợi xích đỏng xanh: "Nơi câu cá kia ban đầu có thể là một cơ quan bí ẩn, phải tìm mới thấy. Khi Diêm La tới đã dùng lông phượng hoàng đốt xương rồng để thang trời xuất hiện..." Giang Luyện cũng hiểu ngay: "Chỗ tận cùng của thang trời tức là nơi câu cá. Diêm La căn cứ vào hình chiếu của thang trời để tim nơi câu cá. Nhưng mà bà cố Đoạn... Mạnh Thiên Tư khẩn trương đến mức tay ướt mỏ hôi: "Nhưng mà điều bà cố Đoạn em quan tâm nhất là đốt xương rồng để nhìn thấy kiếp sau —— sau khi đốt xương rồng, trông thấy thang trời, có phải là..." Cô vẫn luôn khó hiểu về vấn đề này. Bản lĩnh của bà cố Đoạn cô tuy không dám nói là cao thủ nhưng cũng là người tài giỏi hàng đầu, loại người như Diêm La làm sao có thể giết được bà? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là ông ta đánh lén. Nhưng phải trong tình huống gì mới có thể khiến Đoạn Văn Hi mất cảnh giác đến mức bị đánh lén? Chẳng lẽ chính là "thấy thang trời"? Cô ngấng đầu lên nhìn. Trên đỉnh đầu trừ cái lỗ hổng câu cá ra chỉ còn chiếc nắp đá dày nặng —— Đứng ở trên nắp đá, dùng lông phượng hoàng đốt xương rồng là có thể trông thấy thang trời ư? Tác dụng cuối cùng của chuông vàng phục thú chính là "mở thang trời" nhưng từ nhỏ tới lớn cô chưa từng nghe thấy ai nói về cách mở. Trong đầu Mạnh Thiên Tư chợt hiện lên câu nói mà người bọ ngựa viết ra trong hang động ở đầu nguồn ba con sông. Thang trời, cô ở trong đó, phải cẩn thận. Cô sẽ chết ở đó.