Quyển 2: Mất Chuông - Chương 16

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:28:13

Mạnh Thiên Tư đặt dao xuống đĩa: "Ai làm? Có manh mối gì không?" Mạnh Kính Tùng cũng không biết phải nói thế nào: Vi Bưu bị "ong" đốt, không có một hai tiếng thì không thể tỉnh lại được, hiển nhiên anh ta không phải là hung thủ. Lúc bọn họ đến, Vi Bưu vẫn còn bị trói như bánh chưng ở dưới mái hiên kìa, nên không thể gây án được. Huống Mỹ Doanh thì sợ đến mức ngất đi, mà cô ta chỉ là một cô gái gầy yếu, không thể đánh gục Lưu Thịnh được. Giang Luyện thì lại cứ như người bị tẩu hỏa nhập ma, bị Mạnh Thiên Tư đá ngã cũng không có động tĩnh gì cả. Nếu nói anh ta là kẻ giết người, thì cũng rất gượng ép... Chẳng lẽ lúc ấy trong nhà còn có một người thứ tư? "Huống Mỹ Doanh bị dội nước lạnh, đã tỉnh lại rồi, nhưng có vẻ vẫn còn rất sợ, hỏi cái gì cũng không chịu nói. Một cô gái, lại không biết võ công..." Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: "Có lẽ không phải cô ta, vì cô ta không biết võ. Nếu muốn đánh ngã Lưu Thịnh trong một chiêu, thì ít nhất phải được như Giang Luyện." Liễu Quan Quốc vẫn luôn kìm nén cảm xúc, ông ta muốn nói gì đó, rồi lại không dám nói. Mạnh Thiên Tư nhìn thấy, nhưng lúc này cô không có thời gian để quan tâm đến ông ta: "Thế Giang Luyện thì sao?" "Đánh cũng đánh rồi, nước cũng dội rồi, nhưng vẫn nửa tỉnh nửa mê. Khâu Đống vẫn đang tìm cách đánh thức —— muốn biết Lưu Thịnh đã gặp phải chuyện gì, thì phải qua hỏi hai người này mới có thể có được kết luận tạm thời. Cũng phải, những lúc như thế này, kỵ nhất là kết luận chủ quan, dục tốt bất đạt, càng sốt ruột thì càng phải bình tĩnh. Lúc này Mạnh Thiên Tư mới hỏi Liễu Quan Quốc: "Ông muốn nói cái gì?" Liễu Quan Quốc rất kích động: "Mạnh tiểu thư, cô đừng bị mấy người này lừa. Nói không chừng bọn họ đang giả vờ đấy. Tên Giang Luyện kia giết người, xong giờ giả vờ là gọi không tỉnh. Cô gái kia cũng là đồng bọn với anh ta, cả hai người đó đều diễn kịch. Cô ta đang giả vờ là mình quá sợ hãi, để chúng ta không nghĩ là cô ta giết người." Mạnh Thiên Tư không nói đúng sai, mà chỉ hỏi ngược lại: "Nếu là bọn họ giết người, thì sao không chạy trốn trước khi chúng ta chưa phát hiện? Mà lại hét lên để gọi chúng ta tới?" Liễu Quan Quốc căm phẫn: "Bên ngoài có người canh gác mà, làm sao chạy thoát được? Với lại tên Vi Bưu kia đã bị chúng ta đánh gục rồi, bọn họ không thể vứt bỏ đồng bọn được. Mà cũng không thể chạy được, chạy thì sẽ bị nói là chột dạ, sau đó trở thành kẻ địch của Sơn quỷ... Thế nên bọn họ đi một nước cờ mạo hiểm, chỉ cần có thể lừa được chúng ta thì sẽ không còn vấn đề gì nữa." Mạnh Thiên Tư im lặng. Trường hợp này cũng rất có khả năng, một kẻ gọi kiểu gì cũng không dậy, một người thì vừa kêu sợ, vừa ngất xỉu. Đúng là rất giống diễn trò cho cô xem. Tân Từ đứng bên nghe thấy vậy thì lanh buốt sống lưng: Má ơi, còn có thể chơi như vậy à? Thế giới này thật là phức tạp. Bầu không khí đang yên lặng, tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên, Mạnh Kính Tùng mở ra xem. Người nhắn tin là Khâu Đống, thật ra một người lầu trên, một người lầu dưới, anh ta có thể đi lên thông báo. Nhưng anh ta đang phải trông chừng ba kẻ tình nghi, nên không dám tự ý rời khỏi. Mạnh Kính Tùng chìa điện thoại ra trước mặt Mạnh Thiên Tư. —— Trợ lý Mạnh, Giang Luyện tỉnh lại rồi. Anh ta nói chuyện chỉ là hiểu lầm, muốn gặp người đứng đầu chúng ta để nói chuyện rõ ràng. Đúng là phải nói chuyện rõ ràng. Mạnh Thiên Tư nghĩ một lát, rồi bảo với Mạnh Kính Tùng: "Anh đi đi, nói những gì Liễu Quan Quốc vừa nói cho anh ta nghe. Nếu anh ta có thể biện minh được, thì em sẽ cho anh ta cơ hội nói chuyện. Nếu mà không thể..." Nếu mà không thể, thì cứ giam vào. Thà bắt sai còn hơn bỏ sót. *** Mạnh Kính Tùng đi rất lâu, quãng thời gian đó đủ để cô lật xem hết những bức vẽ kia. Trên mỗi bức vẽ đều ghi rõ ngày tháng, Mạnh Kính Tùng đã sắp xếp lại theo thứ tự thời gian: Giai đoạn đầu, nét vẽ thô ráp, nhân vật và cảnh tượng cũng bị nứt vỡ, dần dần mới tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh hơn. Mấy bức vẽ nối liền, khá giống với những gì cô suy nghĩ. Hẳn là một đội chờ hàng gặp phải bọn cướp, người thân đi cùng cũng bị bọn cướp giết hại. Tân Từ cũng đi tới xem cùng, không khỏi thổn thức. Dù sao đêm qua anh ta đã từng có duyên gặp được cô gái này một lần, trước lạ sau quen, cũng được xem là có chút tình cảm: "Đây là muốn trả thù à? Điều tra chân tướng của vụ thảm sát tám, chín mươi năm trước? Theo anh thấy, đã qua bao nhiêu năm rồi, kẻ thù cũng chết hết rồi, cần gì phải cố chấp như thế..." Đang nói dở, bên ngoài đã xuất hiện tiếng bước chân lộn xộn. Tân Từ mừng rỡ. Tới rồi. *** Giang Luyện đúng là bị đánh không nhẹ, gương mặt sưng phù, khóe môi cũng bị rách, hai tay bị trói lại, trên người vẫn còn ướt sũng. Anh bị Khâu Đống và Liễu Quan Quốc kèm ở hai bên đưa vào phòng, ấn ngồi xuống ghế. Mạnh Kính Tùng đi lên phía trước, nói nhỏ vào tai Mạnh Thiên Tư: "Anh ta nói đồ là anh ta cầm, không biết nó là cái gì, nên đặt ở trên bàn." Mí mắt Mạnh Thiên Tư không hề nhấc lên: "Trên bàn có không?" Đương nhiên là không. Mạnh Kính Tùng đứng ở sau lưng cô, không nói gì cả. Khâu Đống và Liễu Quan Quốc không dám đứng nghe, nên kéo nhau ra ngoài cửa. Mạnh Thiên Tư cẩn thận quan sát Giang Luyện. Lúc trước anh ta như người sắp chết, còn nay lại mở mắt bình thường, có sức sống hơn, nên tất nhiên cũng khác hẳn. Giang Luyện bị đánh bị trói, mạng sống còn chưa chắc đã giữ nổi, nhưng lại không hề lo sợ gì cả. Có lẽ là do vết thương quá đâu, nên anh ta xuýt xoa một tiếng, rồi bắt đầu nhìn ngó quanh phòng một lượt, cuối cùng mới nhìn về phía Mạnh Thiên Tư. Nhìn cô một lúc, anh ta bỗng mỉm cười: "Là cô à?" Sau hoa sen nóoi sao Sau đó lại nói tiếp: "Cô không nên che con mắt đó lại, như thế dễ bị bí hơi. Bỏ ra thì sẽ khỏi nhanh hơn." Mạnh Kính Tùng cảm thấy thằng nhãi này muốn ăn đánh: vì sao con mắt đó lại bị thương, anh ta còn không biết à? Vậy mà còn dám dùng giọng điệu cợt nhả đó để nói với Mạnh Thiên Tư. Dù thỉnh thoảng Mạnh Thiên Tư cũng đi cười nhạo người khác, nhưng cô lại không thích người khác cười nhạo mình. Nhất là người từng khiến cô bị thương. Quả nhiên, Mạnh Thiên Tư nói: "Thật sao?" Cô nhặt con dao nhỏ kia lên, kẹp ở giữa hai ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó quăng về phía ấn đường của Giang Luyện. Sự việc này xảy ra quá đột ngột, Tân Từ hoảng hốt "A" một tiếng. Ngay cả Giang Luyện cũng phải đổi sắc mặt. May mà anh phản ứng kịp, nghiêng đầu sang một bên, lưỡi dao xẹt qua tai anh, đâm thẳng vào vách tường gỗ đối diện, phần chuôi dao vẫn còn rung rung. Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai Giang Luyện không cười nữa. Mạnh Thiên Tư nói: "Bây giờ có thể nói chuyện nghiêm túc chưa?" Giang Luyện im lặng mấy giây, rồi lại cười, gật đầu: "Có thể." "Thế nói đi." "Nếu tôi mà nói từ đầu, sợ là cô sẽ mất kiên nhẫn." Mạnh Thiên Tư dựa lưng vào thành ghế: "Thứ tôi có nhiều nhất chính là kiên nhẫn. Tôi còn có thể để người chuẩn bị bữa tối, bữa khuya, bữa sáng ngày mai cho anh nữa. Chỉ cần anh có thể nói được nhiều như vậy." Giang Luyện đang định nói "Thế thì không cần đâu. Tôi không có ý định nói dài như vậy", thì lại trông thấy vẻ mặt âm trầm của Mạnh Thiên Tư. Nhớ tới lưỡi dao sắc bén ban nãy, anh cảm thấy mình nên ngoan ngoãn một chút thì hơn. "Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không biết các cô, cũng không biết các cô có lai lịch gì cả. Vốn dĩ tôi vẫn ở đó để thả mồi, câu 'đốt đèn vẽ tranh'..." Anh ta gọi Sơn Thận Lâu là đốt đèn vẽ tranh. Mạnh Thiên Tư ngắt lời anh ta: "Anh có quan hệ gì với Tẩu Cước?" Ánh mắt Giang Luyện khẽ chuyển động, sắc mặt vẫn như thường: "Tẩu Cước? Cản Thi à? Không có quan hệ gì cả. Tôi mới chỉ nghe nói thôi, chứ chưa gặp tận mắt bao giờ." "Thế câu đốt đèn vẽ tranh là ai dạy anh?" Giang Luyện do dự một chút, nhưng anh cũng biết mình đã rơi vào tay người ta, mà không nói thật thì không thể khiến người ta tin mình được: "Kiền gia của tôi." "Tên ông ta là gì?" "Huống Đồng Thắng." Huống Đồng Thắng, cùng họ với Huống Mỹ Doanh, xem ra là người thân của Huống Mỹ Doanh. Mạnh Thiên Tư luôn cảm thấy cái tên này quen quen. Cô quay lại nhìn Mạnh Kính Tùng: "Cái tên Huống Đồng Thắng này, sao em lại cảm thấy mấy hôm nay đã nghe thấy nó ở đâu nhỉ..." Mạnh Kính Tùng không hổ danh có một bộ não nhớ lâu, chỉ cần suy nghĩ một lát, anh ta đã có được đáp án: "Là Lâu Hồng nói, trong môn phái anh ta có một phái họ Hoàng, người đó tên là Hoàng Đồng Thắng, cùng tên khác họ với Huống Đồng Thắng này." Nhớ ra rồi, Lâu Hồng nói là năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng nhận làm tẩu cước, đi đến gần Trường Sa thì bị đám quỷ Nhật Bản giết, thi thể đã nát ở bên ngoài cũng không có ai nhặt. Rất thú vị, không ngờ lại cùng tên. Mạnh Thiên Tư không tin loại trùng hợp này lắm: "Kiền gia của anh năm nay bao nhiêu tuổi?" "Một trăm linh sáu tuổi." Năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng hẳn là tuổi tráng niên, nếu thật sự sống đến bây giờ, thì đúng là hơn trăm tuổi thật. Trong lòng Mạnh Thiên Tư đã xác định bảy tám phần: Năm đó, Hoàng Đồng Thắng hẳn là bị thương, nhưng không chết, mượn tin đồn đã chết để lên bờ. Cái nghề Tẩu Cước này ất kị việc để người khác biết mình làm nghề gì. Nghĩ thử xem, nếu hàng xóm biết anh là cản người chết, thì có còn vui vẻ làm hàng xóm với anh không? Đa số đệ tử cản thi tượng xin vào nghề là do nghèo. Mà làm nghề này phải bảo đảm thân đồng tử, không thể lấy vợ sinh con. Người Trung quốc vẫn rất để ý chuyện "không có đời sau", nên đa số Tẩu Cước kiếm đủ tiền rồi, thì đều tính đến chuyện lên bờ, sống cuộc sống của người bình thường. Mà vì cắt đứt quan hệ với quá khứ, bọn họ thường sẽ mai danh ẩn tích, bỏ đi xa xứ, lấy vợ sinh con. Rất nhiều người suốt quãng đời còn lại đều không hề nhắc đến chuyện mình từng làm Tẩu Cước, ngay cả con ruột cũng không biết lúc trước bố mình từng làm gì. Không nghĩ tới, trời xui đất khiến, cô lại phá giải được vụ án của Hoàng Đồng Thắng năm đó. "Vậy anh câu đốt đèn vẽ tranh để làm gì?" Giang Luyện nhún vai: "Đây là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến chuyện của các cô." Chuyện nào ra chuyện ấy, Mạnh Thiên Tư cũng không thích đi tìm hiểu bí mật của người khác, nên cũng không bắt ép anh ta, mà chỉ ra hiệu cho anh ta nói tiếp. "Lúc câu xong, mưa cũng sắp ngừng, tôi đang định đi về thì thấy các cô đi tới. Tôi thấy lạ nên ở đó nghe lén." Ở nơi hoang dã, không thể mò đến quá gần, nên Giang Luyện cũng chỉ nghe được loáng thoáng. Anh không biết lai lịch của ba người này, nhưng anh biết được một điều: Mấy người này gọi đốt đèn vẽ tranh là "Sơn Thận Lâu", còn nói gì mà lâu bắt nguồn từ châu, có Thận Lâu tất phải có Thận Châu, muốn câu hạt châu ra. Nếu là vậy thì sẽ có liên quan đến việc của anh: Anh câu đốt đèn vẽ tranh này, là để điều tra một chuyện quan trọng. Chuyện đó còn chưa có tiến triển gì, mà đám người này lại định câu Thận Châu đi, thì bảo anh chơi tiếp kiểu gì? Anh nói rất dứt khoát: "Tôi không biết Thận Châu là cái gì, cũng không biết thứ này có hay không —— nhưng thà tin là có còn hơn không. Thế nên tôi ngồi chờ ở bên cạnh, hi vọng cô sẽ thất bại. Nếu cô không thể câu được, thì sẽ chẳng sao cả." Tân Từ âm thầm tặc lưỡi: Tối qua Thiên Tư đã thất bại mấy lần đấy. Sau hoa sen nóoi sao Anh ta tưởng tượng ra cảnh mỗi lần Mạnh Thiên Tư thất bại, Giang Luyện ngồi trong góc vỗ tay bôm bốp, thì lại cảm thấy tên này thích ăn đòn. "Ai biết cô lại câu được. Lúc đó tôi cũng chưa nghĩ ra được là nên làm gì, nên đành phải vụng trộm đi theo các cô trước, dự định tìm cơ hội cầm về —— thật ra cũng không phải cầm về, tôi chỉ muốn thả Thận Châu về chỗ cũ thôi. Cũng may mà, có một người trong các cô bị mồi của tôi dọa..." Nói đến đây, Giang Luyện quay sang nhìn Tân Từ, mỉm cười: "Là anh đúng không?" Mặt Tân Từ nóng lên, nhớ tới Giang Luyện từng đánh mình, thì bỗng cảm thấy nụ cười của tên này rất ngứa mắt. "Chuyện sau đó thì cô cũng biết rồi đấy. Tôi đánh ngất anh ta ở dưới sườn núi, vốn định thay xà đổi cột, nhân dịp các cô không đề phòng, cướp Thận Châu đi, ai ngờ lại bị phát hiện..." Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Thiên Tư: "Cô ra tay ác như vậy, tôi không có cơ hội nói chuyện, cũng không muốn bị ăn đánh, nên đành phải đánh nhau với cô." Thực ra cơ hội nói chuyện thì có, có phải không có miệng đâu. Lúc đánh nhau, anh thừa sức để nói "Đây là chuyện hiểu lầm.", nhưng mà anh là người bị đánh trước, nên cũng chẳng buồn giải thích. Với lại anh cũng không cảm thấy những người này sẽ chịu nghe anh nói. Nếu thích đánh nhau, thì đánh đi, ai sợ ai. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, chỉ là một cô gái, mà lại có thể đánh ngã được anh. "Các cô đông người, nếu đánh tiếp thì tôi sẽ bất lợi. Tôi muốn thoát thân, nên đành phải dùng đến bình sương phòng sói kia. Trên người tôi chỉ mang theo mỗi thứ đó, vốn là để phòng thân khi gặp phải thú dữ." Mạnh Kính Tùng cười lạnh: "Sợ gặp phải thú dữ thì mang dao, mang súng sẽ thích hợp hơn là mang sương phòng sói đấy!" Giang Luyện nhìn anh ta: "Thú dữ nó có trêu chọc gì anh đâu. Rõ ràng là anh mò vào địa bàn của nó. Mang dao, súng thì thế nào cũng sẽ dính máu. Có thù hằn gì đâu mà phải làm vậy? Sương phòng sói thì nhẹ nhàng hơn, phun một cái đuổi nó đi là được rồi còn gì? Cho dù dùng ở trên người..." Anh quay sang phía Mạnh Thiên Tư: "... cũng chỉ bị sưng mấy ngày thôi. Vết thương khỏi rồi, cơn tức cũng tiêu theo, sẽ không kết thù kết oán nữa. Đương nhiên, cũng may mà tôi chạy nhanh, nếu mà bị súng bắn trúng, thì không chết cũng phải tàn phế. Vậy thì mối thù này không dễ giải quyết đâu." Mạnh Kính Tùng hơi xấu hổ: Tình hình lúc ấy không rõ ràng, đúng là nên để lại con đường sống cho người ta. Người xưa cũng có câu "Làm việc gì cũng nên để lại một con đường, sau này dễ bề nói chuyện". Tựa như con mắt của Mạnh Thiên Tư, nếu mà hỏng thật, thì đúng là phải trả thù bằng được, ai cần biết có phải là hiểu lầm hay không chứ? Lúc đó mình nổ súng như vậy đúng là hơi lỗ mãng. Nếu Giang Luyện dựa vào đó để nói, thì anh ta cũng không dám nói gì cả. Nhưng Giang Luyện lại đến điểm là dừng, chứ không hề bám riết lấy việc này. Anh khom lưng, chìa vết thương của mình ra cho Mạnh Thiên Tư xem: "Vả lại, lúc đó cô đánh tôi cũng không nhẹ, hôm nay lại đánh thêm một lần nữa... Chỉ riêng chuyện này thôi, thì có thể xem là đã thanh toán xong rồi không?" Mạnh Thiên Tư dừng mất mấy giây, rồi mới gật đầu: "Chuyện này, coi như đã thanh toán xong." Giang Luyện thở dài một hơi, biết rằng nếu xét về mức độ nghiêm trọng, thì "chuyện này" chỉ là món khai vị thôi,"chuyện tiếp theo" có thể thuyết phục được cô hay không, mới là quan trọng. Nhưng mà không sao cả, có thể xóa được chuyện nào hay chuyện ấy. Anh nghĩ một lát, rồi vẫn kể tiếp theo trình tự thời gian: "Mạnh tiên sinh vẫn luôn hỏi tôi về việc dây xích. Lúc ấy, cô treo dây xích ở bên cạnh lọ thủy tinh, khi cướp lọ thủy tinh, tôi cũng không để ý đến nó, nên đã giật cả nó đi. Sau này lọ thủy tinh bị cô làm vỡ, bạn cô lại dùng súng bắn ở phía sau, tôi chỉ kịp lo chạy trốn, nên không chú ý là trong tay có một sợi dây xích. Đến khi biết được... thì cũng không thể quay lại trả cho cô được." Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, lời giải thích này có thể chấp nhận. "Nhưng tôi cũng đoán được, cô không phải người bình thường. Tương Tây nhiều kẻ tài ba, tôi cũng sợ mình chọc phải thế lực không thể động vào. Đến khi nhìn thấy những bùa chú trên dây xích, tôi nghĩ nó là một manh mối, nên nhờ Lão Dát hỏi giúp." "Anh không sợ hỏi như vậy sẽ dẫn người đến tận cửa?" "Có nghĩ tới tình huống này. Nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ không xui xẻo như vậy —— nhỡ nó chỉ là một loại bùa chú phổ biến thì sao. Cái tỉ lệ Lão Dát hỏi thăm được chỗ cô, cô lại cũng nhận ra nó, sau đó tìm đến cửa rất thấp mà." Trên mặt anh xuất hiện vẻ buồn phiền. Có thể là buồn vì vận may của mình quá kém.