Mạnh Thiên Tư nổi sùng lên, nếu không vì Giang Luyện túm cô lại, thì cô đã xông tới chỗ Thần Côn rồi: "Cô bình tĩnh đi, chú ấy không biết gì mà."
Đúng vậy, cái vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa lo lắng kia đã chứng tỏ một điều —— Thần Côn không biết gì cả.
Thấy không ai trả lời mình, Thần Côn ngẩng đầu lên.
Dù Mạnh Thiên Tư đã dừng bước, nhưng trên mặt cô vẫn là một vẻ mặt u ám, sắc mặt Giang Luyện cũng có vẻ là lạ. Thần Côn ngạc nhiên hỏi: "Hai cháu làm sao đấy?"
Mạnh Thiên Tư không kìm nén được, cô nghiêm mặt hỏi ông: "Chú làm gì đấy?"
Ngày thường cô đã quen với việc ra lệnh cho người khác, nên khi nghiêm mặt thì rất đáng sợ, nhất là khi đi kèm với giọng nói nghiêm nghị nữa. Thần Côn giật nảy mình: "Chú... chú có làm gì đâu."
Shit ấy! Mật núi nhà bọn cô gặp cô thì chẳng có phản ứng gì, rồi lại đi chơi với cái người có lai lịch không rõ ràng. Thế có khác gì con trai cô nhận người khác làm mẹ không? Bảo cô phải bình tĩnh kiểu gì!
Cô lại định xông qua đó hỏi tội Thần Côn, may mà Giang Luyện đã nhanh tay kéo cô lại đúng lúc. Anh còn bình tĩnh khuyên cô: "Mạnh tiểu thư, cô có dọa chết chú ấy cũng vô dụng thôi. Vì chính cô cũng nhìn thấy rõ là chú ấy không làm gì mà."
Mãi đến khi cô bình tĩnh hơn, không còn giãy ra khỏi tay anh nữa, Giang Luyện mới thả tay ra.
Thần Côn thấy hai người nói vậy thì hơi bất an, rồi ông cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ này, có thể có liên quan tới mật núi —— Mật núi đang nằm trong tay ông bỗng trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay. Ông lúng túng nói với Mạnh Thiên Tư: "Ừm... cháu Mạnh, cháu treo nó lại đi."
Mạnh Thiên Tư rất muốn tức điên lên: Trong chuông vàng của cô chỉ có một loại bùa tên là "cắt mật", treo lại... sợ là không được.
Cô đáp lại: "Chú bỏ nó xuống."
Thần Côn không hiểu gì, nhưng thấy cô hung dữ như vậy, thì chẳng dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đưa mật núi về chỗ cũ.
Mật núi nằm im trong lòng bàn tay ông, không hề nhúc nhích.
Thần Côn tự cho là mình thông minh, cảm thấy việc lấy mật cũng giống như nuôi gà, gọi vào hay đuổi đi cũng đều phải nói gì đó, thế là ông chỉ lên trần nhà, nói với mật núi: "Lên!"
Không có phản ứng.
Ông lại đổi cách khác: "Lên nào!"
Vẫn chẳng có phản ứng gì.
Mạnh Thiên Tư thấy ông đáng thương như thế, thì lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
Cô đang buồn bực, bỗng nghe thấy Giang Luyện nói: "Mạnh tiểu thư, cô nói mật núi là thứ mà Sơn quỷ trông giữ mấy ngàn năm... mà sao tôi lại thấy không giống thế?"
Tâm trạng của Mạnh Thiên Tư lúc này đang không tốt, ai đụng nào cô chém người đó, giọng điệu như muốn nuốt chửng người đối diện: "Sao không giống?"
Giang Luyện cười, qua mấy ngày nay, anh đã hiểu được sơ sơ về tính cách của Mạnh Thiên Tư. Cô càng tức giận, anh sẽ càng bình tĩnh —— nếu hai người cùng nóng tính, thì kiểu gì cũng nổ tung mà.
Anh nói: "Nếu cô coi mật núi là người thì sẽ dễ hiểu hơn: Nó không chọn cô, không chọn tôi, mà lại chọn Thần Côn, có nghĩa là nó tự nguyện đi theo Thần Côn."
"Nhưng trùng hợp là ở trên tầng núi thứ chín, cái đầu lưỡi kia luôn đuổi đánh Thần Côn —— mật núi đi theo Thần Côn, cái lưỡi lại ra sức ngăn cản ông ấy. Cái lưỡi đó có vẻ không giống đang bảo vệ mật núi, mà giống như đang trông chừng, giam cầm nó hơn."
Mạnh Thiên Tư không nghe nổi nữa: "Ý anh là, mật núi bị chúng tôi giam giữ à?"
Gì chứ? Mật núi biến từ tổ vật thiêng liêng của nhà cô, thành tù nhân bị giam giữ?
Giang Luyện nói: "Cô đừng vội thiết lập trận doanh cho mình, cũng đừng có gấp: Cô đặt mình vào vị trí của người đứng xem, suy nghĩ theo một góc độ công bằng, xem lời tôi nói có lý không."
Mạnh Thiên Tư im lặng, trong đầu cô lướt qua những cảnh tượng đã trải qua với Thần Côn.
—— ông nghe được "mật núi" từ Tiển Quỳnh Hoa, cho rằng nó có liên quan tới mình, nên trèo đèo lội suối mò tới Tương Tây.
—— ông nói từ đó về sau, luôn gặp phải một giấc mộng, một giấc mộng tìm rương.
—— khi nhìn thấy hòn đá ở tầng núi thứ ba, ông đã thốt lên nó là "giả".
—— chiếc lưỡi kia cứ nhất quyết tấn công ông, còn mật núi thì lại tự rơi vào tay ông. ...
Mạnh Thiên Tư thở hổn hển: Thần Côn không nói dối, giữa ông và mật núi, thật sự có một mối quan hệ thần bí.
Trong lúc cô suy nghĩ những điều này, Giang Luyện đã đi tới chỗ Thần Côn.
Thần Côn cũng không phải người ngu ngốc, nghe hai người đối đáp, ông cũng đã đoán được một hai. Ông lúng túng giải thích với Giang Luyện: "Chú không làm gì thật mà. Chú cũng là lần đầu tiên... gặp mật núi."
Trong ba mươi năm xuôi ngược bắc năm của ông, đúng là đã gặp không ít chuyện, cũng làm quen với rất nhiều người bạn thần kỳ. Nhưng những việc "thần kỳ" ấy toàn là của người khác, ông chỉ là người đứng xem và ghi chép lại thôi. Cũng chính vì vậy, ông còn sinh lòng ghen ghét, cảm thấy ông trời quá bất công: Chỉ cho ông nhìn, chứ không chịu cho ông chơi cùng.
Bây giờ là... định cho ông chơi cùng hả? Má ơi, sao đột ngột thế? Ông còn chưa chuẩn bị tâm lý mà, vả lại chỉ nhìn sắc mặt của Mạnh Thiên Tư thôi, ông đã thấy sợ rồi...
Giang Luyện hỏi ông: "Bây giờ chú có cảm giác gì không?"
Thần Côn lắp bắp: "Cảm giác... rất phức tạp."
Giang Luyện biết ông hiểu nhầm ý anh: "Không phải, ý cháu là chú có trực giác kỳ lạ nào nữa không."
Dù sao lúc Thần Côn nhìn thấy mật núi giả, trong đầu ông còn có thể xuất hiện kết luận "là giả", thì nay mật núi thật đã nằm trong tay ông, ai biết ông có nghĩ tới cái gì không.
Thần Côn lắc đầu: "Không, không có."
Ông chỉ có mỗi cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đóng than, muốn trả lại mật núi về chỗ cũ thôi —— Thần Côn liếc về phía Mạnh Thiên Tư.
Giang Luyện nhìn thấy hành động đó của ông: "Không sao đâu, chú không cần phải sợ, cũng không cần quan tâm đến cô ấy. Từ trước đến giờ cô ấy luôn là người hung dữ ngoài miệng, nhưng thực chất con người rất tốt."
Anh ta nói cái gì thế? Mạnh Thiên Tư tức giận, định quát anh, nhưng cô lại kìm nén lại, vì cô không thể nhảy lên, kêu gào rằng "con người tôi cũng hung dữ lắm nhé" được. Câu nói đó quá trẻ con.
Giang Luyện tiếp tục dẫn đường cho Thần Côn: "Chú chuyên tâm vào, nhắm mắt lại, hai tay nâng mật núi... Mạnh tiểu thư có thể cùng nhịp đập, hơi thở với núi, chú cũng thử tìm tiết tấu của mật núi xem."
Thần Côn do dự một lát, rồi cũng nhắm mắt lại: Mí mắt vừa sụp xuống, những vấn đề rắc rối trước mặt đều biến mất. Trong đầu ông không còn sắc mặt âm u, đáng sợ của Mạnh Thiên Tư nữa. Mật núi nằm trong tay ông, mềm mại nhưng không mềm nhũn. Hình như nó đang động đậy, nhưng ông không dám chắc, vì có thể đó là do tay ông bị run, nên nó cũng run theo.
Thời gian dần trôi qua, trái tim ông cũng bình tĩnh lại.
Ông nghe được tiếng Giang Luyện nói, chúng mờ ảo, xa xăm như đến từ một vùng đất xa xôi.
"Bây giờ... chú có cảm nhận được gì không?"
Thần Côn mím môi: Không có, chỉ thấy toàn màu đen thôi. Nhắm mắt lại, tất nhiên phải đen rồi.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, khung cảnh đã thay đổi hoàn toàn.
Bốn bề vẫn tối đen như mực, nhưng không phải vì ông nhắm mắt nữa, mà là do trời tối: Xung quanh là tiếng gió rít lạnh thấu xương, và những đám mây đen kịt bay lượn trên cao.
Cách đó không xa có vô số những bó đuốc đang cháy, ánh lửa bị gió kéo đi nghiêng ngả, lúc thì nghiêng sang phải, lúc lại đổ sang trái.
Nhịp tim của Thần Côn nhanh như trống đánh. Rõ ràng ông muốn chạy nhanh tới nơi đó, nhưng hai chân lại không chịu nghe lời, cứ chậm rãi bước đi từng bước.
Đi đến gần nơi đó, ông như bị thứ gì đó quấn lấy, cả người chìm trong những con sóng ồn ào, dữ dội.
Có rất nhiều người, nhưng ông không thể nhìn rõ mặt của họ. Ở trong mắt ông chỉ có những bóng người màu đen hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc đi tới đi lui. Xung quanh họ có rất nhiều chiếc rương, chúng vẫn còn đang mở nắp. Có người liên tục bỏ thêm đồ vào rương. Ông không nhìn thấy họ bỏ những gì vào trong rương, mà chỉ có thể thấy được rằng những chiếc rương đó có cái mới đầy một nửa, có cái thì đầy đến ngọn và được ai đó đóng nắp lại.
Giống cái gì nhỉ? Giống một gia đình đang chạy nạn, không không không, nói vậy vẫn còn quá hẹp, nhiều rương thế này phải giống cả gia tộc... thậm chí là cả một thành phố.
Thần Côn cứ dạo bước giữa sự nhốn nháo, bề bộn ấy, thỉnh thoảng ông còn nghiêng người để nhường đường cho một ai đó.
Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng ngâm dài khiến người nghe phải rùng mình. Ông còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem, thì ánh mắt đã bị cảnh tượng dưới chân hấp dẫn mất rồi.
Có một cái bóng vừa dài vừa rộng đang uốn lượn ở chỗ chân ông.
Dù ông biết rõ nó chỉ là một cái bóng thôi, nhưng vẫn không khỏi khó thở, đè nén vì nó: cái bóng này nhìn thì thấy giống bóng của một con rắn, nhưng nó lại có khí thế mạnh mẽ, hung tợn hơn cả con rắn bự mà ông gặp phải trên vách đá. Đặc biệt là cái bóng này còn không đi thẳng, ông có thể nhìn thấy nó đang nhấp nhô lên xuống, thậm chí còn cong người lại. Mà ở bên hông nó...
Đầu óc Thần Côn bỗng dưng nổ tung, như vừa mới trải qua một sự thay đổi nghiêng trời lở đất, tất cả mọi thứ đều bị sụp đổ, vỡ tung thành những mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ ấy còn mang cả những theo tiếng gió vèo vèo, từ xa đến gần, quẩn quanh màng nhĩ ông, lượn đi lượn lại.
Ở bên hông nó, có những chiếc móng vuốt rất to.
Nhớ tới tiếng ngâm vang vọng trời xanh vừa rồi...
Thần Côn sững sờ một lúc, sau đó thì kích động; Đây là rồng! Con rồng trong truyền thuyết!
Ông vội vàng ngẩng đầu lên tìm rồng, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả: Trên trời chỉ có những đám mây đen nặng trĩu tụ tập lại với nhau, che lấp tất cả những điều vừa xảy ra.
Ông đang ngơ ngác nhìn trời, thì bỗng nghe thấy tiếng giục: "Mau lên!"
À đúng rồi, mình đang bận. Thần Côn cúi đầu xuống, nhìn thấy viên mật núi trắng muốt nằm giữa hai bàn tay, và một chiếc rương để mở ngay trước mặt.
Ông chẳng nghĩ ngợi gì cả, đặt mật núi vào trong rương.
Người ban nãy mới giục ông, nói một câu như thể điểm danh: "Một viên mật núi."
***
Mặt trời lên cao, Liễu Quan Quốc dẫn theo bảy tám Sơn hộ đi xuống lưng chừng núi đón người.
Khi đã đợi một hồi lâu, ai nấy đều nóng ruột, họ chợt nghe thấy tiếng xe gắn máy ầm vang như sấm đánh vọng lại từ phía chân núi. Mấy người dõi mắt nhìn theo tiếng xe. Ở phía xa xa bên dưới, có một đám bụi đất màu vàng bay đầy trời, tựa như một con rồng vàng đang chạy trốn: Vùng Tương Tây nhiều mưa, nên đất cát không khô lắm. Những chiếc xe bình thường chạy ở nơi đây thì không thể cuốn theo quá nhiều bụi đất như vậy được. Có thể thấy chiếc mô tô này có phân khối lớn như thế nào.
Liễu Quan Quốc vừa nhìn thấy người ngồi trên xe thì đã phấn khích kêu lên: "Bà năm, bà năm đến rồi!"
Chẳng bao lâu sau, một con ngựa sắt với tạo hình chất như quả đất dừng lại ở trước mặt mấy người.
Đây là một chiếc mô tô được đặt làm riêng theo phong cách tương tự với "Dodge Tomahawk". Sở dĩ chỉ làm tương tự, là do con xe Dodge Tomahawk với danh xưng là vua của xe moto, có động cơ mạnh mẽ, vận tốc cao nhất có thể lên tới 600km/h, nhanh hơn cả tàu điện siêu tốc. Do tốc độ quá nhanh, nên đa số các quốc gia trên thế giới đều không cho phép người dân sử dụng nó.
Liễu Quan Quốc vội vàng dẫn mọi người qua đón tiếp bà.
Người lái xe đội mũ bảo hiểm vừa nhổ đám cát trong miệng ra, vừa mắng: "Cái chốn Tương Tây này cũng trồng nhiều cây mà, sao còn lắm cát thế!"
Câu nói này của bà thật khiến người ta không dám tiếp lời. Liễu Quan Quốc tươi cười rạng rỡ chào bà: "Chị năm, đoạn đường này vất vả rồi."
Người này chính là mẹ năm của Mạnh Thiên Tư, Sơn mi Cừu Bích Ảnh.
Năm nay bà vừa vặn năm mươi, nhưng sức sống vẫn rất dồi dào, nhìn chỉ như người hơn bốn mươi thôi. Bà để tóc ngắn, những sợi tóc được tạo hình cẩn thận dựng đứng lên trời. Thân hình mũm mĩm, gương mặt phúc hậu, nhưng giọng nói thì lại to đến mức làm rung cả màng nhĩ người nghe: "Không vất vả, Hồ Nam, Hồ Bắc có cách bao xa đâu! Thằng bé Kính Tùng này cũng ngốc nữa, nó nói với tôi là Tiểu Thiên không sao, bảo tôi không cần đến nữa —— Tôi đã đi được nửa đường rồi, nếu mà quay về, thì chẳng phải uổng công à?"
Liễu Quan Quốc gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Cừu Bích Ảnh xuống xe, còn không quên dặn dò hai Sơn hộ đang đẩy xe giúp bà: "Trong túi ở sau xe có món kho với tôm cô mang cho Tiểu Thiên. Hai đứa nhớ cầm lên nhé."
Hai người kia vâng dạ mấy câu, rồi tiếp tục gồng mình đẩy xe: Loại moto này thông thường đều rất nặng, đi thì sướng, nhưng đẩy xe thì đúng kiểu chịu tội. Huống chi nơi đây còn là đường núi gập ghềnh, nhỡ mà sẩy tay làm đổ xe, thì bà năm sẽ giết bọn họ mất.
Liễu Quan Quốc nghe thấy bà còn mang cả đồ ăn đi thì bật cười.
Người trong Sơn quỷ đều biết bà năm Cừu Bích Ảnh có hai sở thích lớn, một là xe moto, hai là tôm.
Sự yêu thích đối với cái sau còn lớn hơn cả cái trước. Mấy món như xào tỏi, hấp, chiên, hầm, ướp lạnh, không có món nào mà bà chưa thử cả. Mà bà cũng rất lợi hại, chỉ nhìn qua thôi cũng biết được đâu là đực, đâu là cái, là tôm tươi hay tôm đông lạnh. Cừu Bích Ảnh không phải người Vũ Hán: Bà ăn tôm Hu Dị, cảm thấy cũng bình thường, thử tôm của Thượng Hải, mà vẫn chưa được như ý, lại đi nếm thử tôm Trường Sa, nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó. Cho đến khi bà ăn được tôm Vũ Hán, cảm thấy đúng khẩu vị, thế là chuyển nhà tới Vũ Hán định cư luôn.
(*) Hu Dị: một huyện của địa cấp thị Hoài An, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Huyện nổi danh vì có một loại tôm đặc biệt.
Bà còn tặng quà cho không ít nhà bán tôm, món kho, hầu hết đều là sản phẩm của gia đình, người được tặng còn không được chê quà của bà, nếu không bà sẽ ở đó tranh luận với người ta cả buổi.
Liễu Quan Quốc dẫn Cừu Bích Ảnh đi lên đỉnh núi: "Trợ lý Mạnh đang đợi ở trên kia, ban đầu cậu ấy định đi xuống đón chị cơ, nhưng biết khi nhận được tin chị muốn đi quan sát hang động, thì lại qua đó sắp xếp công việc."
Cừu Bích Ảnh "ừ" một tiếng: "Chắc chắn là Tiểu Thiên không sao đấy chứ?"
"Trợ lý Mạnh nói là không sao, nhưng vẫn phải nhờ chị dùng tránh Sơn thú thả mấy sợi dây thừng xuống dưới đó, nếu không Mạnh tiểu thư sẽ không trèo lên được."
"Thế con bé phóng hỏa đâu? Tôi nghe nói nó còn ăn thịt dơi nữa hả?"
Đúng thế, cứ nhớ tới là lại thấy rợn người.
Khoảng cách giữa Hồ Nam, Hồ Bắc khá gần, Liễu Quan Quốc và Cừu Bích Ảnh cũng từng có duyên gặp gỡ, có thể xem là người quen. Chỉ mấy câu nói bâng quơ cũng có thể xua hết sự bỡ ngỡ lúc đầu: "Lúc bọn em tìm đến đó, cô ta vẫn ngồi trong hang động hút máu dơi... Xong rồi còn cười khanh khách, chìa tay ra bảo bọn em trói cô ta lại..."
"Em sống hơn nửa đời người, chưa từng gặp ai như cô ta cả. Chị năm, chị nói xem, tình huống như vậy em nào dám trói cô ta chứ. Nhỡ cô ta có ý đồ đen tối gì, rồi giở trò trong lúc bọn em trói lại..."
Giọng Cừu Bích Ảnh sang sảng: "Việc này Kính Tùng làm rất đúng. Tôi nói cho chú biết, nếu là người có dự tính, có âm mưu thật thì sẽ không làm mấy việc như vậy. Nó càng giả thần giả quỷ, làm những hành động kỳ quái, khác người, thì càng có nghĩa là nó đã đi đến bước đường cùng, không xoay sở được nữa."
Lời bà năm nói thì tất nhiên là chuẩn rồi. Liễu Quan Quốc vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Cừu Bích Ảnh chợt nhớ ra một việc: "Tôi hỏi chú nhé, từ lúc xảy ra vụ cháy, đến khi các chú tìm được con bé họ Bạch kia, có lâu lắm không?"
Liễu Quan Quốc không đoán được ý của bà: "Không lâu, không lâu, trợ lý Mạnh phản ứng nhanh lắm, cậu ấy cho người đi tìm ruột núi ngay. Mặc dù vẫn mất một chút thời gian mới tìm được cô ta, nhưng cô ta đã bị chặn ở trong hang động rồi —— lúc ấy, người của chúng ta có mặt ở mọi hang động, chỉ cần cô ta thò mặt ra, là kiểu gì cũng bị bắt."
Cừu Bích Ảnh nói: "Tôi không nói cái này, Kính Tùng có phản ứng nhanh đi nữa, thì các chú cũng vẫn phải tốn thời gian đi xuống dưới đó đúng không?"
Liễu Quan Quốc hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, chắc cũng phải... mất mười lăm phút."
"Trong mười lăm phút đó, nếu nó bỏ chạy ngay, thì vẫn có thể trốn được, đúng không?"
Liễu Quan Quốc ngẫm nghĩ, lại gật đầu tiếp.
"Vấn đề chính là ở chỗ ấy, vì sao nó lại không bỏ trốn?"
Đúng vậy, Liễu Quan Quốc bày tỏ quan điểm của mình: "Chính vì vậy em mới cho rằng cô ta ở lại đó là có âm mưu."
Cừu Bích Ảnh đáp rất lập lờ: "Thế thì chưa hẳn, cũng có thể là nó bị việc gì đó ngáng chân, không thể đi được."
Ngay khi đang nói chuyện, họ đã đi đến trước của hang động thông với ruột núi. Lại có mấy người nữa đi tới dẫn Cừu Bích Ảnh đến chỗ chiếc thang bằng thép. Mạnh Kính Tùng đã đợi ở trong động từ lâu, nghe thấy tiếng động thì vội vàng bước tới đón bà.
Cừu Bích Ảnh khẽ gật đầu với anh ta thay cho lời chào hỏi, sau đó đảo mắt vào trong động.
Không ngờ Bạch Thủy Tiêu cũng có mặt ở đây, chắc là Mạnh Kính Tùng biết bà muốn xem hang động, nên dắt cả cô ta tới cho bà xem.
Lúc này cô ta đang bị trói cả tay lẫn chân, gương mặt vốn đang uể oải nhìn thấy Cừu Bích Ảnh đi vào thì chuyển thành vẻ mặt đề phòng, cảnh giác. Nhưng ngay sau đó cô ta đã mỉm cười, giọng nói rất êm dịu: "Muốn chém giết hay lột da róc thịt thì làm luôn đi. Dẫn một bà già đến là để dọa tôi à."
Cô ta cười khanh khách.
Mạnh Kính Tùng tức giận: "Cô câm miệng cho tôi..."
Cừu Bích Ảnh vỗ nhẹ lên tay Mạnh Kính Tùng.
Tính bà rất nóng nảy, nhưng vẫn chưa đến mức bị một con nhóc chọc tức chỉ bằng đôi ba câu. Bà bước lên phía trước hai bước, nói với Bạch Thủy Tiêu: "Cô bé, đừng cười người ta già. Ông trời có tốt với ai thì mới cho người đó được sống già. Chứ ông ấy mà ghét cháu, thì cháu có muốn già cũng không được đâu."
Bạch Thủy Tiêu khẽ run lên, bờ môi mấp máy, không nói thêm gì nữa. Mấy người Liễu Quan Quốc đứng ở phía sau thấy Cừu Bích Ảnh dùng vài câu nói chặn họng Bạch Thủy Tiêu, thì đều cảm thấy rất sung sướng.
Cừu Bích Ảnh quan sát hang động này.
Hang động này rất lớn, ở phần cuối cùng có một cái cửa hang, nơi đó vẫn còn treo dăm ba con dơi. Mùi hôi thối ở đây đã tan đi gần hết, nhưng mùi khét thì vẫn còn khá nồng. Cừu Bích Ảnh ngoắc tay gọi Mạnh Kính Tùng tới, hỏi nhỏ: "Cháu có cảm thấy là Tổ Bài không?"
Những người biết chuyện này trong Sơn quỷ đều được nghe về sự kỳ quái của Tổ Bài, thứ ấy hình như có thể làm ảnh hưởng đến não người. Nó có thể khiến người ta biến thành một con rối vô tri chỉ trong nháy mắt, mà muốn tỉnh táo lại thì cần ít nhất là hai tiếng đồng hồ. Sở dĩ Mạnh Thiên Tư đến thăm mật núi, chính là do Tổ Bài gây họa. Thế nên thứ đầu tiên Cừu Bích Ảnh nghĩ tới chính là Tổ Bài.
Mạnh Kính Tùng không dám kết luận: "Đúng là có vẻ giống, nhưng đây là hai chuyện khác nhau mà. Vả lại bọn cháu cũng không tìm được cái bài vị nào ở trong hang động này cả."
Cừu Bích Ảnh nói anh: "Hồ đồ!"
"Tổ Bài đã có thể không chế đầu óc con người, thì nó không thể khiến người không hay biết gì à? Nó không thể giao lưu với cháu, rồi tẩy não cháu à? Với lại, nhà Thủy quỷ gọi nó là Tổ Bài là do nó là bài vị của tổ tiên, chứ có ai nói với cháu, nó nhất định phải có hình bài vị không?"
Nói xong, bà tìm chỗ để ngồi xuống.
Cừu Bích Ảnh ngồi xuống chiếc ghế vải bạt mà một anh chàng khá thông minh đưa tới cho bà, rồi ra lệnh: "Cháu cho người tìm hết trên dưới, trong ngoài cái hang động này cho cô. Cho dù phải bắc thang lên cao cũng phải tìm thật kỹ, nhất là những khe hở quanh đây. Tìm xem có chỗ nào có đá vụn như kiểu mới bị đục không."
Bà vừa nói xong, sắc mặt Bạch Thủy Tiêu đã trắng bệch, chẳng còn chút máu.