Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 148

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:38:24

Giang Luyện hít hà, cố gắng nghiêng người sang bên để Thân Côn không nhìn thấy mình. Cùng lúc đó anh cũng ra hiệu cho Mạnh Thiên Tư làm theo. Ý thức của Thần Côn đang giao thoa giữa tỉnh táo và mơ màng, tất cả mọi thứ ông nghe được, nhìn được lúc này đều sẽ trở thành lời nhắc nhở và chỉ đường cho ông. Nó sẽ chỉ lối cho ông tỉnh táo lại hoặc tiếp tục chìm đắm trong sự mơ màng, Mạnh Thiên Tư hiểu ý anh, dịch người sang bên cạnh. Trước khi đi cô còn cho Giang Thước Kiều một ánh mắt sắc như dao. Giang Thước Kiểu tiu nghỉu, lập tức rụt đầu ngồi tại chỗ. Thần Côn chẳng trông thấy xung quanh còn có người, trong mắt ông chỉ có mình con rồng băng kia thôi. Ông ngồi dậy nhìn rồng băng với ánh mắt thỏa mãn như đang xem một kiệt tác nào đó. Nhìn một lúc ông chợt cười như điên. Mạnh Thiên Tư rùng mình: Người thật thà điên lên còn kinh khủng hơn kẻ điên nhiều. Tiếp đó cô nghe thấy tiếng Thần Côn thì thào: "Được rỏi, có thể, cứ vậy đi" Vừa nói ông vừa bò dậy nhưng vì đầu óc còn choáng váng, chân đi không vững, cơ thể cứ chực ngã xuống. Tuy nhiên ông cứ hỏn nhiên như không cảm nhận được, miệng thì vẫn lắm bấm: "Có thể, đi thôi" Thấy Thần Côn quay lại, Giang Luyện lên nhanh ra sau lưng ông như một con mẻo, tránh khỏi tâm mắt của ông. Giang Thước Kiểu cũng phấn khởi theo gót Giang Luyện. Còn Mạnh Thiên Tư từ đầu tới cuối vẫn luôn ngỏi trên mặt đất nên chẳng thể lọt được vào tầm mắt của Thần Côn. Thần Côn vẫn còn lắm bẩm: "Một mảnh xương, một mảnh da cũng không được để lại. Đốt sạch! Tất cả đều phải đốt sạch!" Trong lúc đó, ông bước tới bên vách núi. Câu nói không đầu không đuôi này làm Mạnh Thiên Tư ngứa ngáy. Có mấy lần cô toan đặt câu hỏi nhưng lại thôi. Một là cô sợ làm Thần Côn tỉnh lại. Rất có thể khi ông tỉnh lại bọn cô sẽ chẳng còn manh mối gì nữa. Hai là cô nghe được câu "đi thôi" của Thần Côn... Nơi này chỉ lớn có từng ấy, Giang Luyện lần mò bao lâu mà vẫn không tìm được gì, vậy Thần Côn định "đi" thế nào đây? Cô căng thẳng dõi theo ông. Thần Côn đi tới bên vách núi gần đó, giơ cao cánh tay trái như muốn đánh đấm với ai đó. Nhưng vừa đấm được hai cái đã ngã phịch xuống đất. Lát sau ông ôm đầu, miệng kêu la liên hỏi. Đến lúc ngồi dậy, lông mày ông đã nhíu lại thành một tam giác nhọn: "Sao mình mệt thế nhí?" Trông vậy là biết ông đã tỉnh lại rồi. Mạnh Thiên Tư thản nhiên trả lời ông: "Bò lên bò xuống sao không mệt cho được?" Thật à? Thần Côn bản tín bán nghỉ, chợt nhớ ra chuyện ban nãy: "Cháu bảo cho chú xem cái gì đó cơ mà? Sao chú lại ngồi ra tận đây rồi?" Mạnh Thiên Tư nói: "Đúng mà. Cháu bảo chú xem bên đó có... cửa không. Sau đó chú đi sang, vấp chân ngã ngồi ở đó... Sao chú ngã một cái mà như đập đầu mất trí nhớ luôn thế?" Ôi mẹ ơi! Giang Luyện không có bản lĩnh nói dối không chớp mắt như Mạnh Thiên Tư, lại sợ vẻ mặt mình làm lộ chuyện nên đành phải quay sang chơi với Giang Thước Kiều. Thần Côn há hốc miệng thật lâu không đáp lại được. Mãi sau ông mới thì thào: "Đúng là già rồi, đầu óc bắt đầu lầm cẩm" ++++ Theo ý của Mạnh Thiên Tư, cô vẫn muốn lặp lại chiêu cũ nhưng Giang Luyện không cho. Anh cảm thấy chuyện này đều dựa cả vào vận may, có lần đầu tiên chưa hẳn đã có lân thứ hai. Hơn nữa, Thần Côn ngất đi một lần mà đầu óc đã ngớ ngần thế rồi, còn ngất đi nữa sợ ông không chịu nổi. Anh đi tới trước vách núi nọ, vừa gõ vừa dân tai vào vách núi nghe ngóng. Sau một thoáng chân chừ, anh giơ tay trải lên làm động tác đánh đấm như Thần Côn ban nãy. Thần Côn ngạc nhiên: "Tiểu Luyện Luyện, cháu điên ả?" Giang Luyện bỏ tay xuống, vẻ mặt khá đăm chiêu. Mạnh Thiên Tư đã rơi vào con đường tội lỗi, cứ kiên quyết nhắm vào Thần Côn: "Đừng uống phí thời gian nữa. Theo em thấy cứ làm lại lần nữa đi, dù sao cũng không đau" Giang Luyện hỏi: "Thiên Tư, khi thấy mấy chữ "tìm tay nơi cửa trái phân ứng đầu tiên của em là gì?" Còn có thể là gì được? Mạnh Thiên Tư nói: "Tìm cửa trước sau đó lại tìm tay" "Em cảm thấy cánh cửa đó đâu?" "Cảnh cửa ánh sáng kia đó. Bên cạnh nó cũng có tay đá thật nhưng em chưa đụng tới đã rơi xuống rồi" Giang Luyện lắc đầu: "Không đúng. Cái câu "Trong cửa thấy cửa, tìm tay nơi cửa trái' có tất cả ba chữ cửa. Rất nhiều người đều cho rằng có hai cánh cửa. Chữ cửa thứ ba và thứ hai đều chỉ một cảnh cửa —— Nhưng thật ra nó đang chỉ ba cánh cửa khác nhau" Anh đếm từng cái một: "Cánh cửa thứ nhất là cánh cửa bà cố Đoạn để lại chữ khác trên vách đá. Cảnh cửa thứ hai là cảnh cửa ánh sáng, là cánh cửa em gõ cửa cũng là cánh cửa đưa em tới nơi này. Còn cánh cửa thứ ba là cánh cửa giúp em ra khôi đây. Vào và ra không cùng một cửa" Câu này hơi rối, Mạnh Thiên Tư phải suy ngẫm một lúc. Cô hiểu rồi, sau khi gặp cánh cửa thứ hai cô đã rơi xuống chín tầng. Nếu cánh cửa đó cũng là cửa ra thì đồng nghĩa với việc muốn đi ra, cô phải trèo lên chín tầng. Nhưng có vẻ Diêm La đã đi ra từ chính nơi này chứ không phải leo lên trên kia. Nói cách khác đúng là còn cảnh cửa thứ ba nữa. Vậy cảnh cửa này sẽ ở đầu chứ? Mạnh Thiên Tư nhíu mày nhìn ra xung quanh: "Cũng phải có cái gì có hình cánh cửa chứ nhỉ? Cánh cửa thứ nhất với thứ hai trông là biết cửa liền mà" Giang Luyện chỉ vào vách núi phía sau mình: "Thần Côn đã tìm giúp chúng ta rồi. Hẳn là ở nơi này" Thần Côn ngơ ngác: "Chú tìm hả?" Giang Luyện mặc kệ ông, vẫn nói tiếp: "Sở dĩ chúng ta không cảm thấy đây là cánh cửa, vì so với Diêm La chúng ta đã thiếu mất một bước quan trọng" Một bước quan trọng? Mạnh Thiên Tư ngớ ra một lúc mới hiểu được: "Tế lông phượng, đốt xương rồng hả?" Giang Luyện gật đầu: "Sau khi tế lông phượng, đốt xương rồng chính là thấy thang trời. Anh không biết thang trời trông thế nào nhưng Diêm La từng nhắc tới một từ vào cửa. Mà theo một ý nghĩa nào đấy vào cửa' cũng có cửa" Môi Mạnh Thiên Tư khô khốc: "Cánh cửa này vô hình hả?" Giang Luyện không cùng suy nghĩ với cô: "Không phải vô hình mà chỉ nhìn thấy khi có đủ điều kiện nhất định. Sau đó phải tìm tay ở bên trái cảnh cửa —— May mắn là vị trí ban nãy Thần Côn đứng đã giúp chúng ta có phạm ví tìm kiếm" Thật ư? Thần Côn càng ngơ ngác hơn. Ông cảm thấy mình xem cùng một quyển sách với hai người kia nhưng bên ông lại thiếu mất mấy trang, mất một số nội dung nào đó. Lúc này, Mạnh Thiên Tư đã có thể bỏ qua Thần Côn. Cô quét mắt nhìn vẻ phía vách núi: "Bên đó có tay không? Hình vẽ hay được khắc thế?" Giang Luyện khẽ lắc đầu: "Nhưng hành động múa may vừa rồi của Thân Côn đã nhắc nhở anh" Vừa rồi mình có múa may à? Sao chỉ trong một thời gian mất trí nhớ ngắn ngũi ông lại làm ra nhiều chuyện thế? "Tìm tay nơi cửa trái, em có thể hiểu là tìm một hình bàn tay được vẽ hay điêu khắc nhưng cũng có thể hiểu thành..." Anh giơ cao tay trái, lắc lư về phía vách núi: ". . Một nơi nào đó của vách núi này cần tìm một cánh tay" Mạnh Thiên Tư im lặng. Cô nhìn Giang Luyện cứ lắc lư cảnh tay khắp trên dưới, không ngừng thay đổi vị trí để thăm dò. Thật ra cũng không có gì lạ cả. Nếu người tộc Thần có thể làm ra chiếc rương có mật mã bằng máu thì chuyện làm một cánh cửa chỉ mở ra khi cảm nhận được bàn tay cũng chẳng phải việc gì khó... Không biết sau bao lâu, khi Giang Luyện định dịch tay sang chỗ khác thì chợt anh khựng lại. Trong lòng núi sâu thẳm dường như có sự rung động nhẹ, nó kéo dài tới tận nơi bệ đá. Bệ đá bắt đầu chênh vênh. Trong tiếng đá cọ sát nặng nẻ, phần bệ đá kể sát vách núi dân nghiêng xuống, để lộ ra một... hang động.