Đúng như Giang Luyện dự đoán, khi Thủy quỷ đến đã là chuyện của mười hai tiếng sau. Nhưng trong mười hai tiếng này anh không hề cảm thấy phải chờ đợi lâu, mà ngược lại thời gian cứ bay vèo vèo như tên bắn.
Anh cứ mãi nói chuyện với Mạnh Thiên Tư, nói những chuyện từ trước tới nay không muốn nhắc tới với người khác.
Rất nhiều chuyện anh tưởng rằng mình đã quên, không ngờ đến lúc nói lại có thể thao thao bất tuyệt như chuyện đó hiện ra ngay trước mắt: Ví dụ như bánh chiên mới ra chảo vẫn còn ánh dầu nóng như thế nào, bởi vì anh từng nhặt trộm nó. Ví dụ như tờ báo cũ chẳng chắn được gió đâu vì anh từng quấn hơn mười tầng báo cũ trong những ngày đông giá rét ở dưới gầm cầu, mà vẫn rét đến suýt thì thăng thiên.
Anh đã từng cho rằng khi nói đến những chuyện này anh sẽ thấy buồn bã hoặc khó chịu, không ngờ anh lại cảm thấy may mắn vì mình đã tích lũy được nhiều chuyện hay ho như vậy để nói cho cô nghe.
Mạnh Thiên Tư vẫn nghe, có đôi lúc cô cười, có đôi lúc cô lại chỉ nắm chặt góc áo của anh. Còn có những lúc cô cũng muốn nói, dù cho Giang Luyện không muốn để cô nói chuyện lắm nhưng cô vẫn đòi nói. Giống như là nghe anh nói nhiều chuyện như vậy mà cô không nói năng gì thì không công bằng.
Vì thế Giang Luyện biết được cô không muốn sau khi chết bị đưa xương cốt về núi Mông lắm. Lý do là vì nơi đó quá hẻo lánh, quanh năm chẳng mấy bóng người. Ước muốn của cô là có thể xin rút khỏi ngôi Sơn quỷ vương, bởi vì cô luôn cảm thấy ngồi trên vị trí đó như mặc bộ áo giáp cứng ngắc, không thể tự do làm chính mình. Cô còn từng rủ người bỏ nhà ra đi nữa. Thật ra cô không thích người kia lắm, nhưng biết sao được, bỏ nhà ra đi cần phải có một anh người yêu. ...
Cứ nói chuyện mãi như vậy, có đôi lúc hai người lại cười. Thỉnh thoảng anh cũng cúi đầu hôn lên má, khóe môi cô, cọ nhẹ cằm lên đám tóc mai bên má cô.
Cũng có những lúc, hai người sẽ đột nhiên im lặng, ngẩng đầu nhìn cái vòng lông phượng hoàng và cái bọc nước lạ lùng kia.
Rõ ràng đang bị nhốt trong căn phòng nhỏ hẹp, chưa chắc chắn về tính mạng mà tâm trạng hai người lại thoải mái vô cùng, giống như đây chỉ là một đêm trời quang, vai sóng vai hóng gió ngắm ánh đèn của các gia đình, xem mây tụ mây tan.
Thế giới lớn như vậy, chuyện phiền não nhiều như vậy mà trong khoảng đất trời nhỏ hẹp này chẳng có gì phải lo lắng, cũng chẳng có mong ước gì.
Mạnh Thiên Tư là bị một lực hút khổng lồ hút vào đây. Theo lời cô nói thì vừa xuống nước đã bị hút vào đây, nếu không với kỹ thuật bơi lội của cô đã bị con cá sấu kia nuốt chửng lâu rồi —— lực hút đó quá nhanh và mạnh nên dù con cá sấu có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp cô.
Giang Luyện thì lại vùng vẫy trong bọc nước một hồi như gà con phá xác, vừa mổ vừa đập dùng hết sức mình mới ra được.
Bọc nước này là thế nào? Phân biệt đối xử với à?
Còn nữa nếu lông phượng hoàng thật sự ở đây thì câu nói "Đoạn Văn Hi lấy lông phượng hoàng ở nơi này" mà bà cố Đoạn để lại phải giải thích sao? Thứ bà lấy đi là cái gì?
Đối với chuyện này hai người có cách nhìn khác nhau.
Giang Luyện cho rằng thứ bà cố Đoạn mang đi là lông gà rừng, bà bị lừa. Dù sao bà cũng bị lừa nhiều rồi, lần nào cũng thiếu một bước.
Mạnh Thiên Tư thì giữ gìn cụ bà nhà mình. Cô cảm thấy bà không đến mức coi lông gà rừng làm báu vật. Lông phượng hoàng nhiều như thế, có lẽ Đoạn Văn Hi chỉ lấy được một hai cọng nên tưởng là lông phượng hoàng chỉ có một hai cọng đó thôi. ...
Cuối cùng cả hai người đều mệt mỏi, không thể cố chịu đựng được nữa. Giang Luyện cảm thấy bây giờ có lấy cây củi ra chống mí mắt, thì con mắt bên trong cũng vẫn ngủ mất.
Hai người chỉ có thể ngủ, nhưng lại không dám ngủ tất nên giao ước là thay phiên nhau ngủ. Anh ngủ trước thì tôi canh gác, tôi gọi anh dậy rồi anh lại canh cho tôi.
Khi Mạnh Thiên Tư ngủ, Giang Luyện nắm lấy tay cô, nghe tiếng hít thở của cô đếm nhẩm số lần. Mãi đến khi đầu óc anh thật sự mơ màng thì mới gọi cô dậy.
Đến phiên anh ngủ, anh bảo Mạnh Thiên Tư đếm đến một trăm thì gọi anh dậy —— anh sợ mình ngủ quá lâu cô cũng ngủ mất.
Mạnh Thiên Tư đồng ý.
Nhưng mà khi đếm đến một trăm cô không gọi anh dậy. Anh quá mệt mỏi rồi, cô muốn để anh ngủ nhiều hơn một chút.
Cô sẽ không ngủ gật mất vì tay cô đặt trên vết thương ở đùi. Khi tinh thần không tốt cô sẽ chạm tay vào vết thương, cơn đau sẽ làm cô hết buồn ngủ.
Cô không sợ miệng vết thương nhiễm trùng, cũng không sợ nơi ấy sẽ thối rữa, mục nát. Có người liều cả mạng sống đối xử tốt với cô, cô mất một miếng thịt thì có là cái gì.
Nhưng sau đó Giang Luyện vẫn tự mình tỉnh dậy. Lông mày anh nhíu chặt, con mắt đảo quanh dưới mí mắt rồi đột nhiên mở ra.
Mạnh Thiên Tư trấn tĩnh: "Mới đếm đến năm mươi."
Giang Luyện nhìn cô chằm chằm: "Em điêu nào."
Anh nằm mơ. Trong mơ Kiền gia đang cản thi, một đội thi trùng trùng điệp điệp không rõ từ đâu đến, cũng không biết định chạy đi đâu.
Anh ở đó đếm mấy lượt một trăm liền, càng đếm càng hoảng sợ cảm thấy mình đã ngủ quá giờ.
Cho nên sao cô có thể mới đếm đến năm mươi được?
Mạnh Thiên Tư cúi đầu, vẻ mặt gợi đòn: "Thế... nếu đến sự tin tưởng cơ bản nhất chúng ta cũng không có thì chia tay đi."
Giang Luyện tổn thương sâu sắc: "Anh mới ngủ một giấc dậy mà đã bị đá rồi à?"
Vậy là hai người cùng bật cười. Anh vùi đầu vào cổ cô, những sợi tóc vụn vặt của cô cọ vào tai làm anh thấy ngứa.
Đây là quãng thời gian tốt đẹp nhất.
Thời gian tốt nhất chẳng có gì khác ngoài em chọc ghẹo, tôi mỉm cười, không liên quan đến những người khác, trời lặng gió yên.
Lại sau này nữa, trong lúc vô tình ngẩng mặt lên, anh chợt thấy trong bọc nước kia có một gương mặt chìm xuống.
Hóa ra con người ở trong cái bọc nước đó, gương mặt dáng người sẽ bị biến dạng như nhìn qua kính lúp. Con mắt bị kéo dài ra, cái mũi cũng lệch lạc.
Người đến rồi.
***
Mười hai tiếng này Thần Côn trải qua trong sự ủ rũ, lo lắng bồn chồn, nhưng ý chí chiến đấu cũng sôi sục.
Ủ rũ là do ông xấu hổ với Sơn quỷ. Ông luôn cảm thấy đầu đuôi chuyện này là do mình. Nếu lúc trước ông không sẩy chân rơi xuống thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Lo lắng bồn chồn là lo cho Giang Luyện. Từ khi anh lặn xuống đến giờ không còn ngoi lên nữa. Ngực Thần Côn như một chiếc bập bênh, lúc thì cảm thấy chắc chắn anh đã thành công, lúc lại cảm thấy anh và Mạnh Thiên Tư đều bị ăn thịt cả rồi.
Còn như ý chí sôi sục là do ông không muốn phụ lời nhờ vả: Giang Luyện mà không về được thật thì chuyện của Huống Mỹ Doanh đều do ông gánh.
Cho nên Thần Côn gần như không lên trên mặt đất, một nửa thời gian là trầm tư suy nghĩ với những dòng chữ Đoạn Văn Hi để lại. Câu nói "Cái gì gọi là thành thần" làm ông không trả lời được. Trong lòng ông cảm thấy thần là sự tồn tại vĩ đại, vạn năng. Mà người như Diêm La có mặt long bào cũng chẳng thành thái tử. Nuốt tinh thể kỳ lân có thể sống một hai đời là tốt lắm rồi, sao còn thành thần được?
Thật khó hiểu.
Một nửa thời gian thì ngồi đợi bên bờ nước.
Trong lúc đó, Mạnh Kính Tùng có mang dụng cụ kiểm tra vào, ngồi xổm ở ngay bên cạnh ông. Sau một loạt động tác, anh ta cúi đầu nhìn hình ảnh hiện ra trên màn hình rồi lộ vẻ vui mừng.
Thần Côn liếc sang màn hình.
Bức tranh này chẳng phải vẫn giống trước à: Bên dưới chỉ có con cá sấu, mà cá sấu thì nằm im dưới đáy hồ như đã chết.
Ông bỗng cảm thấy phản cảm: Mạnh Kính Tùng này là trợ lý đi theo Mạnh Thiên Tư mười mấy năm, hiện giờ cô chưa rõ sống chết mà anh lại còn cười được —— hay là quy định của sơn quỷ là đại lão chết trợ lý có thể thế chỗ?
Thế là ông bảo anh ta: "Cậu cứ chờ đợi vô ích, không làm gì hả?"
Mạnh Kính Tùng nói: "Chú là cánh hoa, cháu cũng là cánh hoa. Anh cả cũng đừng cười anh hai, chẳng phải chú cũng đang chờ đợi không đó à?"
Thần Côn đỏ mặt, giải thích cho mình: "Đó là do tôi không biết bơi..."
"Chú tưởng cháu biết hả? Cùng lắm chảu chỉ bơi được mấy chục mét thôi."
Thần Côn không biết nói sao nữa. Thật ra hiện giờ ngoài chờ Thủy quỷ, ông cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp khác.
Mạnh Kính Tùng cười: "Hiện tại là bà Bảy quyết định, không phải cháu. Nói đi cũng phải nói lại, dù cháu là người ra quyết định thì muốn làm gì cháu cũng phải xin chỉ thị của bên trên —— làm trợ lý hơn nửa đời người, việc nhỏ còn thỉnh thoảng tự quyết được, chứ việc lớn không bao giờ dám làm chủ. Con người đã định hình rồi thì không đổi được."
Dừng lại một lát, anh ta thì thào: "Các bà chọn cháu làm trợ lý, chẳng phải là vì điểm này sao."
Anh ta thẳng thắn như vậy làm Thần Côn không thể nói gì được. Ông lẩm bẩm: "Thế nhưng cậu cũng chẳng sốt ruột gì cả."
Mạnh Kính Tùng cười: "Sốt ruột chứ, nhưng sốt ruột thì cứ phải vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên à?"
Anh ta chìa dụng cụ ra trước mặt Thần Côn, hỏi ông: "Chú nhìn ra cái gì không?"
Có thể nhìn ra cái gì được? Thần Côn khó hiểu.
Mạnh Kính Tùng nói: "Trên này không có thi thể của Giang Luyện. Người bình thường sẽ cảm thấy có lẽ anh ta cũng bị ăn thịt rồi."
"Nhưng con cá sấu có lớn đi nữa thì một người trưởng thành cũng đã đủ cho nó rồi. Cháu có hỏi chuyên gia, đối phương bảo trừ phi cá sấu quá đói hoặc bị tấn công, nếu không nó sẽ không đi tấn công con người. Mà nó rất có thể chịu đói, có đôi khi một năm chỉ ăn một hai bữa."
"Giả thiết là nó ăn thịt Thiên Tư thì trong một khoảng thời gian ngắn nó sẽ không ăn nổi cả Giang Luyện nữa. Giang Luyện bị cắn chết thì thi thể phải nổi lên hoặc chìm trong nước —— dù là tình huống nào thì dụng cụ cũng phải biểu hiện ra được."
"Nếu không có gì thì nghĩa là điều Giang Luyện phỏng đoán là đúng. Bên dưới bụng con cá sấu này thật sự có điểm kỳ lạ, mà cậu ta đã thuận lợi đi vào nơi ấy."
"Thiên Tư cũng có thể đang ở đó hoặc ở trong bụng cá sấu. Tỉ lệ là 50 50."
Anh ta vỗ vai Thần Côn: "Cháu lựa chọn nghĩ về chiều hướng tốt."
Tim Thần Côn đập thình thịch, ông còn chẳng rõ Mạnh Kính Tùng đã đi từ khi nào cơ.
Ông không nghĩ tới dụng cụ thăm dò không dò ra được người mà lại đưa ra được bằng chứng chứng minh người đó còn bình yên.
***
Thủy quỷ chỉ cử một người đến, thậm chí còn không phải người thuộc ba họ Thủy quỷ.
Người này họ Tông, tên là Tông Hàng.
Suy nghĩ đầu tiên của Tiển Quỳnh Hoa khi thấy anh được sơn hộ dẫn qua là: Có nhầm không vậy?
Người trong sơn hộ đều có một phong thái khác hẳn người thường. Không chỉ riêng sơn hộ mà những "người bạn" của sơn hộ cũng vậy. Đặt ở cổ đại thì có thể coi là "hào khí giang hồ", còn hiện đại thì khó miêu tả hơn, chỉ có thể hiểu trong lòng.
Nhưng Tông Hàng không có. Trông anh sạch sẽ gọn gàng, dáng vẻ ngoan ngoãn. Khi bị một đám sơn hộ vây quanh còn hơi ngượng ngùng nữa.
Bảo là sinh viên đi lạc bà cũng tin.
Các sơn hộ nhìn theo bóng Tông Hàng đi vào trong lều thì túm tụm lại thì thầm. Tì Hưu nói nhỏ với Lộ Tam Minh: "Anh Lộ, trên người anh chàng này không có mùi cá, không giống dân đánh cá gì cả."
Lộ Tam Minh tỏ vẻ già đời: "Đi ra xã giao thì phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉn chu chứ?"
Tì Hưu tỉnh ra ngay. ...
Tiển Quỳnh Hoa quan sát Tông Hàng từ trên xuống dưới một hồi lâu, lại trao đổi ánh mắt Khúc Tiếu một lần rồi mới hỏi anh: "Cậu biết xử lý cá sấu à?"
Tông Hàng nói: "Những người khác đều không tiện tới."
Đúng là như vậy, Thủy quỷ cảm thấy mình là tai mắt của các tổ tiên, làm gì nói gì đều sẽ bị thứ trong hố đất biết được. Nên suốt mấy ngày nay họ đều ru rú trong nhà, yên tĩnh như gà, thậm chí còn không dám chủ động liên hệ với sơn quỷ, sợ sẽ để lộ điều gì.
Mà sơn quỷ muốn liên hệ với thủy quỷ cũng là một việc rất tốn công sức, còn không dám nói thẳng mà phải quanh co, lòng vòng.
Chỉ có mình anh chàng Tông Hàng này là người có năng lực của thủy quỷ, rồi lại không phải thủy quỷ nên không phải "tai mắt".
Nói ra thì anh cũng như Diêm La, từng thật sự chết đi rồi sống lại.
Còn như quá trình có giống "Diêm La sinh Diêm La" hay không thì anh cũng không biết —— bởi vì từ lúc anh "chết" đến lúc tỉnh lại đã qua một tháng. Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì thì anh không biết. Người biết rõ quá trình là chị gái của bạn gái anh – Dịch Tiêu thì đã sớm qua đời.
Những người khác không tiện tới, chỉ có mình anh có thể tới thì cũng chỉ có thể trông cậy vào anh. Tiển Quỳnh Hoa lo lắng, hỏi lại để xác nhận: "Cậu biết xử lý cá sấu chứ?"
Tông Hàng đáp: "Bọn họ không dạy cháu, trước khi đến cháu có lật xem tư liệu của Thủy quỷ tự học được một chút."
Trời ạ, lại còn vậy nữa. Tiển Quỳnh Hoa thật sự chẳng còn sức nổi giận: "Nếu cậu cảm thấy không làm được thì quay về đi. Tôi thấy tuổi cậu còn trẻ, không muốn cậu để mạng ở đây."
Tông Hàng mỉm cười. Lúc anh cười con mắt cong cong trông rất ấm áp.
Anh nói: "Cô yên tâm đi, cháu cảm thấy cháu học rất tốt."
Rồi anh lại hỏi: "Các cô muốn nó chết hay muốn nó còn sống?"
Qua lời Mạnh Kính Tùng, Tiển Quỳnh Hoa đã biết được tình huống Giang Luyện phỏng đoán có thể là thật, bà nói: "Thứ nhất, mong rằng cậu có thể dụ nó đi ra để chúng tôi xem dưới bụng nó che giấu thứ gì. Thứ hai, nếu nó ăn thịt Thiên Tư, giết người thì phải đền mạng, chúng tôi muốn nó chết. Nhưng nếu không phải..."
Giết loại sinh vật hình thể to lớn, lai lịch không rõ ràng này là một điềm xấu. Tiển Quỳnh Hoa có khuynh hướng lấp kín đường hầm để nó sống theo ý trời.
Tông Hàng hiểu hàm ý của bà, gật đầu: "Được ạ."
***
Thần Côn nghe được tiếng bước chân ở ngoài hang động.
Khi ngẩng đầu lên ông trông thấy Tông Hàng vác một bao tải lớn đi vào. Chiếc bao khá nặng làm anh vác hơi cực, trên trán lấm tấm mồ hôi, thỉnh thoảng còn giơ tay lau trán.
Thấy trong hang có người, anh rất lễ phép gật đầu chào Thần Côn rồi lập tức đi đến bên mép hồ, đặt chiếc bao lớn xuống, lấy mấy món đồ trong đó ra.
Thần Côn cảm thấy trông anh khá quen mắt. Nhìn một hồi ông mới nhớ ra từng thấy anh trong video của Thủy quỷ.
Ông tò mò đến gần xem những thứ Tông Hàng bày ra.
Có một chiếc áo da liền thân, không rõ là chất liệu gì nhưng rất dày và trơn. Nó còn có cả đôi bao tay năm ngón liền với ống tay áo, có thể bịt kín lại, đầu ngón tay nhọn hoắt. Hai chân thì có cái đuôi bọc vào, trông như cá.
Còn có một thứ kỳ lạ, nhìn chính diện trông như chữ "工", giống gậy sắt được hàn thêm hai đĩa sắt ở hai đầu. Nhưng nhìn kỹ sẽ biết đó là một cơ quan được chế tạo tỉ mỉ bằng thép, nguyên nhân là do bên trên có khóa cài rõ ràng.
Thấy Thần Côn tò mò, Tông Hàng rất kiên nhẫn giải thích cho ông đó là đồ chặn cá sấu. Lực cắn của cá sấu rất mạnh, chặn cá sấu là dùng để đặt ở trên dưới cá sấu, cơ quan có thể bắn ra mũi kim có thuốc làm miệng cá sấu run lên, không thể cắn vào được. Vậy thì khi người chui vào trong bụng cá sấu sẽ không gặp nguy hiểm.
Quần áo là đồ cá sấu, lý do là vì cá sấu có dịch chua rất mạnh, ở trong bụng nó lâu thì có thể bị dịch chua hòa tan cả xương cốt. Nên phải mặc đồ cá sấu chui vào —— Sau khi chui vào rồi cũng phải nhanh tay nhanh chân, dù là mổ bụng hay là tiêm thuốc tê thì cũng phải nhanh, bằng không sẽ không thở nổi ở trong đó.
Thần Côn nghe mà ngẩn tò te, lắp bắp hỏi anh: "Cháu... cháu định vào trong bụng nó à?"
Tông Hàng nói: "Đúng vậy, không vào thì xử lý sao được."
Sau đó anh lại nói thêm: "Bây giờ cá sấu càng ngày càng nhỏ, cháu xem sổ sách của Thủy quỷ thấy bảo chỉ có rất lâu trước kia mới có cá sấu lớn thế thôi."
Da đầu Thần Côn run lên: "Cháu, cháu không sợ à?"
Tông Hàng ngạc nhiên: "Sợ cái gì ạ?"
Anh chui người vào trong đồ cá sấu: "Mạnh tiểu thư giúp đỡ Thủy quỷ nghĩa là đang cứu Táp Táp. Cháu giúp đỡ Mạnh tiểu thư cũng là đang cứu Táp Táp. Cháu cứu Táp Táp thì có gì mà phải sợ?"
Lúc này Thần Côn mới nhớ ra, Dịch Táp - bạn gái Tông Hàng... nghe nói là đã phát bệnh rồi.
Mà trước cô ấy, tất cả mọi thủy quỷ phát bệnh đều đã chết.