Mạnh Thiên Tư thuộc về kiểu người đã nằm xuống rồi, thì không muốn chuyển ổ nữa.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nghe thấy Thần Côn bảo mình chuyển vào giữa là từ chối, nhân tiện mắng ông mấy câu: Ở đây ai to nhất? Không nghe rõ thì bò dậy mà nghe, tại sao lại bắt cháu đổi chỗ.
Nhưng đột nhiên cô nghĩ tới một thứ mà chính cô cũng không rõ nó là cái gì. Sau đó cô bò dậy, đổi chỗ với Thần Côn.
Đến khi nằm xuống, chẳng biết vì sao, cô lại thấy căng thẳng.
Lạ nhỉ, vừa nãy nằm bên Thần Côn, cô chỉ có cảm giác như đang nằm bên một khúc gỗ thôi, cần nhắm mắt thì nhắm mắt, cần xoay người thì xoay người. Mà nay nằm vào giữa, bên tay phải có thêm Giang Luyện, thì nửa người bên phải của cô lại thấy kỳ kỳ.
Cô không thể coi Giang Luyện như một khúc gỗ được. Anh là con người, tràn trề sức sống, nguồn nhiệt tỏa ra ngoài kìa. Đúng vậy, con người chính là một nguồn nhiệt tỏa ra bên ngoài, không thấy mắt rắn có thể "nhìn" thấy nhiệt lượng đấy à?
Anh còn đang hít thở, từng nhịp hít vào thở ra đều rất dài và đúng quy luật, làm cho chiếc giường bằng dây thừng cũng rung theo. Nhiệt lượng đó, hơi thở đó, đều là những thứ gây nhiễu loạn tinh thần người khác.
Mạnh Thiên Tư dịch người ra xa, ho khan hai tiếng. Khi cô định nói tiếp chủ đề ban nãy để phân tán lực chú ý của mình, thì mới nhận ra cô không nhớ mình đang nói tới đâu.
May mà Thần Côn nhắc nhở cô: "Mạnh tiểu thư, Thủy quỷ tìm kẻ chết thay rồi, sau đó thì sao?"
Giang Luyện bật cười, tiếng cười nho nhỏ đó như vang vọng bên tai cô. Nó rất gần, cũng chính vì quá gần, nên nó cũng khiến người ta có những cảm xúc khác hẳn với những nụ cười trước đây của anh: Lớp lông tơ trên cánh tay cô bỗng dựng đứng cả lên, giống như những vụn sắt bị nam châm hút.
Cô lại dịch người về phía Thần Côn.
Giang Luyện nói: "Thủy quỷ mà Mạnh tiểu thư nói chắc cũng tương tự với Sơn quỷ, cũng là một gia tộc nào đó, có rất nhiều người, cũng có rất nhiều quy định."
Mạnh Thiên Tư "ừ" một tiếng: "Thủy quỷ, là một đám người sống ở ven sông. Nghe nói thiên phú của bọn họ là lặn ở dưới nước. Mấy người có địa vị cao nhất, có thể hít thở, đi lại dưới nước nửa ngày, một ngày, mà không cần bất cứ trang bị nào, cũng không phải lo về sức ép của nước, giống như trời sinh đã có thể sinh sống trong nước."
Thần Côn nuốt nước bọt, hai mắt sáng lấp lánh. Vì ông là vịt lên cạn, nên rất hâm mộ những người như vậy.
"Bất kể là từ phương diện nào, Sơn quỷ và Thủy quỷ cũng nên là anh em cùng phe phái, có quan hệ thân thiết. Nhưng tôi cũng không biết vì sao, rõ ràng hai nhà không có chung nguồn gốc, mà lại cùng nhau tuân thủ theo câu nói 'Sơn Thủy không gặp nhau'. Nói cách khác, đường ai nấy đi, không ai giúp đỡ, cũng chẳng ai ngáng chân ai. Càng ngày hai bên càng ít liên lạc với nhau, cho đến đời tôi, thì rất nhiều Sơn quỷ còn không biết đến sự tồn tại của Thủy quỷ."
Thần Côn nói chen vào: "Thủy quỷ chắc là bí ẩn lắm nhỉ? Chú vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm nay, cũng từng nghe thấy tên Sơn quỷ, nhưng Thủy quỷ... thì chưa bao giờ."
"Đúng vậy, bọn họ thích giữ kín bí mật của mình, đóng cửa tự chơi với nhau. Trung Quốc có ba con sông nổi tiếng bắt nguồn từ núi Côn Lôn, theo thứ tự từ Bắc tới Nam là Hoàng Hà, Trường Giang, Lan Thương. Ba con sông này được Thủy quỷ phân chia theo dòng họ, mỗi họ chiếm một sông. Các họ tương ứng đó là họ Đinh, họ Khương và họ Dịch."
(*) Sông Lan Thương: Tên của đoạn sông Mê Kông trong địa phận Trung Quốc.
Giang Luyện ngạc nhiên: "Chỉ có ba họ thôi hả?"
"Đúng vậy, thế nên họ còn có một biệt danh nữa là 'ba họ Thủy quỷ'."
Ba họ...
Chân mày Giang Luyện khẽ nhíu lại: Nghe có vẻ không thực tế lắm nhỉ. Ví dụ như có người trong họ gả, cưới người bên ngoài, chẳng lẽ họ cũng giữ kín bí mật này với vợ, chồng mình sao?
Nhưng mà anh cũng không rảnh để suy nghĩ kỹ càng, vì Mạnh Thiên Tư đã nói tiếp.
"Bọn họ có một nghề rất kỳ lạ, nó giống như những chiếc tủ đựng đồ bên ngoài, chuyên bảo quản tiền tài, đồ đạc cho người khác, để kiếm tiền."
Thần Côn ngạc nhiên nói: "Khổ thế cơ á? Làm vậy thì kiếm được mấy đồng? Sao không đi đánh cá, hay là đãi vàng?"
Ông nhớ tới tủ gửi đồ trong siêu thị, mỗi lần gửi chỉ mất một đồng tiền, lại nhớ tới những chiếc xe đạp cho thuê trên đường phố, một giờ là năm xu. Thủy quỷ đúng là... không biết lợi dụng thiên phú của mình.
Giang Luyện nói với ông: "Cái người ta làm... là giống kiểu ngân hàng Thụy sĩ kìa."
Sơn Thủy, Sơn Thủy, mỗi người một vẻ: Sơn quỷ hoành tráng thế này, chắc hẳn Thủy quỷ cũng không kém là bao.
Ngân hàng Thụy Sĩ à? Thần Côn giật mình: Vậy thì trâu bò rồi. Các ngân hàng trên thế giới, toàn là mình gửi tiền tiết kiệm, nó trả mình tiền lãi, chỉ riêng ngân hàng Thụy Sĩ không chỉ không có tiền lãi, mà mình còn phải trả thêm kha khá tiền thuê. Nhưng mấy ông nhà giàu vẫn cứ đồng ý trả tiền thuê, bởi vì tính an toàn, bảo mật của nó tốt, không cần kê khai nguồn gốc số tiền, cũng không phải lo chính phủ cướp tiền đi. Dù có thiên tai, nhân họa (tai họa do con người gây ra), hay là chính quyền thay đổi, chỉ cần còn tài khoản là sẽ còn tiền.
Nhưng mà gần trăm năm nay, Trung Quốc gặp nạn bao nhiêu lần. Ngay cả cái cao nguyên Tuyết Vực ở Tây Tạng kia còn có đám người Anh đánh chiếm. Nói gì tới những chỗ xa xôi có nhiều cổ vật bị người ta móc ra, chở đi. Vậy thì tủ giữ đồ của Thủy quỷ được đặt ở đâu, mà lại vững chắc thế?
(*) Cao nguyên Tuyết Vực: hay còn có cái tên khác phổ biến hơn là cao nguyên Thanh Tạng, cách gọi tắt trong tiếng Trung Quốc của cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng
Thần Côn bỗng ngớ ra: "Tủ giữ đồ... không phải là ở trong nước đấy chứ?"
Không ngờ ông lại đoán trúng, Mạnh Thiên Tư đáp: "Đúng là ở trong nước."
Nghe nói, ba họ mỗi họ đều có một vị tổ sư gia, tổ sư gia của họ cũng tương tự như tổ tiên bà bà của Sơn quỷ. Từ thời xa xưa, ba vị tổ sư gia này đế các con sông, tìm ra những địa điểm thích hợp để cất giấu đồ vật. Những nơi đó được gọi là "huyệt Kim Thang", với ý nghĩa giấu kín vật báu như múc canh vàng (Kim Thang). Bên cạnh đó, cái tên "huyệt Kim Thang" còn được dùng để ám chỉ nơi đó kiên cố như thành đồng vách sắt.
Tất cả huyệt Kim Thang của ba họ được tổng hợp lại thành một quyển "Kim Thang phổ". Việc xuống nước giấu báu vật được gọi là "khóa Kim Thang". Ý nghĩa của nó y như cái tên. Đến lúc xuống lấy báu vật ra trả khách hàng, thì được gọi là mở Kim Thang.
Thần Côn cảm khái: "Cái này gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội. Chắc là có rất nhiều người muốn cướp lấy bản Kim Thang phổ này nhỉ."
(*) Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội
Giang Luyện cũng nghĩ như vậy: Thời cổ đại, không có dụng cụ và thiết bị, dù có người ước ao cũng không làm gì được, nhưng ngày nay thì khác, mấy thứ đồ lặn, bình dưỡng khí nhan nhản như cây rừng.
Mạnh Thiên Tư "hừ" một tiếng: "Chú nghĩ vậy là sai rồi. Lấy được Kim Thang phổ, biết được vị trí của món đồ đó, cũng chẳng có tác dụng gì cả. Lấy một ví dụ đơn giản thế này, chú thăm dò được địa chỉ của một người là ở đường số 10 Bắc Kinh, nhưng chú đi đó rồi, có chắc là sẽ tìm được người đó không?"
"Nếu như, mỗi ngày người đó đều ra vào từ cửa của căn nhà số 10, nhưng anh ta không sống trong căn nhà đó thì sao —— Đúng là anh ta phải đi vào cánh cửa đó. Nhưng sau khi vào trong rồi, anh ta còn phải đi qua đường hầm, trèo tường, xuyên qua ba con phố, bảy tám ngõ hẻm nữa mới tới chỗ thực sự."
Giang Luyện hiểu ý cô: "Nói vậy là, trên Kim Thang phổ chỉ là địa điểm để lặn xuống nước. Nếu một người lặn xuống tìm theo địa điểm đó, cũng không thể lấy được đồ, bởi vì sau khi lặn, còn phải đi qua những đoạn đường rắc rối, phức tạp nữa?"
Mạnh Thiên Tư khẽ gật đầu, cô cũng khá thích cái cảm giác nằm kể chuyện này: Nói một lúc lại dừng lại để nghe hai người họ đặt câu hỏi, nêu cái nhìn của mình, có co có giãn, rất thoải mái.
Thần Côn lẩm bẩm: "Để giấu báu vật, mà họ cũng tốn công tốn sức, cẩn thận từng ly từng tý một. Đến cả con đường đi tới điểm giữ đồ cũng không chịu vẽ ra giấy cho dễ nhớ, mà chỉ cho mỗi cái biển số nhà giả —— thế con đường đó phải học thuộc lòng à?"
Cũng như một vài dân tộc thiểu số không có chữ viết, không có sách vở để ghi chép, nhưng lại có ca dao truyền miệng.
Giang Luyện cảm thấy cách này cũng không ổn: "Học thuộc cũng không an toàn đâu. Nhỡ bị kẻ có ý đồ xấu bắt đi, tra tấn để ép cung, thì làm sao giữ kín bí mật được."
Mạnh Thiên Tư chậm rãi nói: "Đây chính là điểm có vấn đề. Không có ai biết con đường đó cả. Cho dù là người đứng đầu, lo liệu mọi việc của Thủy quỷ cũng không biết —— Khi Thủy quỷ xuống nước mở Kim Thang, phải ôm bài vị của ba vị tổ sư gia, hay còn được gọi tắt là Tổ Bài, đi cùng."
Ôm bài vị? Giang Luyện cảm thấy không thể tin được.
Nhưng anh còn chưa kịp nêu thắc mắc, thì Thần Côn đã nhanh hơn một bước: "Làm vậy... không thấy bất kính với tổ tiên sao? Bài vị của tổ tiên thì phải thắp hương thờ cúng chứ, sao lại bê đi lung tung như thế? Họ không kiêng kỵ gì à?"
Mạnh Thiên Tư đáp: "Cháu còn chưa nói xong đâu, chú nghe nốt đi đã. Hành động đó được gọi là 'Mời tổ sư gia nhập vào người'."
"Nghe nói, sau khi bọn họ xuống nước, đặt Tổ Bài lên trán, thì sẽ bị "hồn nhập", sau đó cứ thế đi tới huyệt Kim Thang như thể biết rõ đường đi, hoặc mở, hoặc đóng Kim Thang. Làm xong hết mọi việc rồi, thì sẽ tự bơi lên mặt nước —— Nhưng mà, theo lời bọn họ nói, đoạn ký ức ở dưới nước đó hoàn toàn trống không, không một ai có thể nhớ rõ."
"Bọn họ đã thử nghiệm một số biện pháp, ví dụ như cho người đi theo, dùng camera quay chụp. Nhưng tất cả đều vô dụng: Người bình thường không thể lặn lâu như Thủy quỷ. Nếu cứ cố tình mang tám, mười bình dưỡng khí đi cùng, thì Kim Thang đó sẽ không mở ra được. Còn những thiết bị điện tử kia, không cần biết là điện thoại, máy ảnh, hay là máy quay phim, dù có được trang bị đồ chống nước tốt, thì cũng không thể quay chụp được."
Sau những lời này, có một thời gian dài không có ai nói gì cả, chắc là còn đang tiêu hóa, phân tích chúng.
Mãi một lúc sau, Giang Luyện mới phun ra được một câu: "Hồn nhập... Chẳng lẽ linh hôn của tổ sư gia bọn họ nằm ở trong Tổ Bài?"
Mạnh Thiên Tư cười, khi cô nghe thấy những điều này, phản ứng của cô còn thẳng thắn hơn Giang Luyện nhiều ——
Cô trực tiếp hỏi Mạnh Kính Tùng: "Trong Tổ Bài của bọn họ, có quỷ à?"
Chiếc giường làm bằng dây thừng khẽ lắc lư làm cho cành cây cũng cọt kẹt theo, đó là do Thần Côn ngồi bật dậy: Lúc này, Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện còn chưa hiểu Thần Côn lắm, nhưng cứ đi chung với ông một thời gian nữa, hai người sẽ biết, hành động này chính là dấu hiệu cho việc "chuyên gia" sắp tuyên bố những phân tích độc đáo của mình.
Thần Côn nói: "Nói đến quỷ, chú nhất định phải giải thích với hai cháu xem rốt cuộc quỷ là cái gì."
Mạnh Thiên Tư chưa gặp kiểu vừa mở sách đã lạc đề như thế bao giờ: "Chúng ta không nói về quỷ."
"Không, không, không, cháu cứ kiên nhẫn nghe tiếp đi, rồi sẽ biết là chú không lạc đề."
Ông hắng giọng: "Nhắc tới quỷ, trước đó rất lâu, chú đã xây dựng lên một hệ thống lý luận của mình. Đương nhiên, không phải là tất cả đều của chú, mà có một phần là do chú tham khảo định luật bảo toàn năng lượng của Newton."
Lý lịch của Newton thì to rồi, nhưng vấn đề là sao ông ấy lại liên quan đến "quỷ" được? Mạnh Thiên Tư cảm thấy mình có thể nghe thử một chút.
"Quỷ theo chú nghĩ là một loại sóng điện não, một loại năng lượng. Còn "hồn nhập" chỉ là sóng điện não của người này vừa hay có chung tần suất với sóng điện não của người bị nhập thôi. Trung Quốc thời cổ đại có Thái Cực đồ theo hình hai con cá âm dương, để nhấn mạnh về việc 'Vạn vật dựa vào âm, ôm lấy dương, để tạo nên sự hòa hợp'. Vậy nó có ý là gì? Nó muốn nói là, vạn vật đều phải điều chỉnh âm dương, để đạt tới một trạng thái cân bằng."
Dù Mạnh Thiên Tư nghe chỉ hiểu sơ sơ, nhưng thấy Thần Côn nói năng hùng hồn như thế, cô cũng thấy hơi kính nể.
"Chúng ta lại nói đến người, là cái gì làm nên người? Vật chất và tinh thần, cơ thể và linh hồn phải cùng tồn tại. Cơ thể là chính, linh hồn là phụ, thiếu một thứ cũng không được. Nếu chỉ có cơ thể mà không có linh hồn, thì sẽ là một cái xác không hồn. Vậy chỉ có linh hồn mà không có cơ thể, thì là cái gì? Tóm lại nó cũng phải người. Nói cách khác, hai thứ một chính một phụ, hoặc là đều tồn tại, hoặc là đều không tồn tại, vậy thì năng lượng trên đời mới có thể bảo toàn được. Đây chính là hệ quả chú mượn từ định luật bảo toàn năng lượng của Newton."
Giang Luyện định nói gì đó, nhưng lại kìm lại: Newton mà biết Thần Côn sử dụng định luật bảo toàn năng lượng của ông như vậy, không biết có vui nổi không đây.
"Tiếp theo chúng ta quay về chủ đề chính. Sau khi con người chết đi, có phải là linh hồn sẽ biến mất luôn không? Chú nghĩ là không, bởi vì cơ thể của con người cũng chưa chết hẳn, nó vẫn còn có điện sinh học. Căn cứ theo định luật bảo toàn năng lượng, linh hồn đó cũng chưa hoàn toàn tan biến, mà cũng còn sót lại một ít, bởi vì nó phải bảo toàn với cơ thể. Thời cổ đại không có chuyện hỏa táng, sau khi ngừng thở, thi thể sẽ được để nguyên đó, để người chết chết hẳn. Linh hồn của họ cũng bị tan biến theo. Vậy khi nào nó mới tan hết? Người xưa có một từ đặc biệt đó là, đầu thất. Sau đầu thất, mọi người mới tuyệt vọng, chấp nhận sự thật là người chết đã đi rồi."
"Nghĩa là sau bảy ngày đó, tất cả sẽ trở thành hư vô. Chết là một quá trình, chứ không phải chuyện trong chớp mắt. Cũng giống như khi sinh ra vậy, con người phải trải qua thời kỳ thai nghén dài dằng dặc. Bởi vậy chú cho rằng, từ lúc bắt đầu chết đến khi chết hẳn, cũng cần có một quá trình."
Da gà trên tay Giang Luyện nổi hết lên. Nói một cách chính xác thì anh không hoàn toàn đồng ý với những gì Thần Côn nói. Nhưng có một hai câu của ông đã khiến anh phải suy nghĩ sâu xa.
Mạnh Thiên Tư cũng im lặng. Cô nhớ tới Lưu Thịnh, có lẽ ở một góc độ khác, nhát dao cứa ngang cổ kia, thật sự chỉ là mới bắt đầu.
Thần Côn tiếp tục nói: "Trên đó là quy luật tổng quát. Nhưng trên đời này kiểu gì cũng có những điều không theo quy luật. Ví dụ như những người chết oan, chết thảm: trước khi chết, tinh thần họ hoạt động rất dữ dội, nên dù cơ thể đã tiêu tan, linh hồn vẫn có thể tồn tại được ba, năm năm, dẫn tới việc năng lượng tạm thời không bảo toàn. Chỉ là tạm thời thôi, nên không ảnh hưởng tới kết quả tổng thể —— Cuối cùng cái thứ chỉ còn mỗi sóng điện não và năng lượng đó, sẽ suy yếu dần, càng ngày càng yếu, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Mạnh Thiên Tư "vâng" một tiếng.
Nói lâu như vậy, cuối cùng cũng có người đáp lại, Thần Côn cảm thấy rất vui vẻ: "Vậy thì chúng ta trở lại chủ đề ban đầu. Tiểu Luyện Luyện nói linh hồn của Tổ sư gia ở trong Tổ Bài... Mạnh tiểu thư, Tổ sư gia của Thủy quỷ mất cách nay bao nhiêu năm rồi?"
Mạnh Thiên Tư cũng không chắc chắn lắm: "Chắc là cũng ngang với Sơn quỷ, dù sao cũng phải... hơn hai nghìn năm."
Thần Côn vỗ đùi: "Hơn hai nghìn năm, thì linh hồn của mấy Tổ sư gia đó xử lý vấn đề bảo toàn năng lượng kiểu gì? Trừ phi..."
Ông tuyên bố kết luận của mình một cách rất chắc chắn: "Tổ Bài của bọn họ có vấn đề!"
"Theo chú thấy, nó tuyệt đối không phải là một cái bài vị bình thường, rất có thể nó là một loại vật dẫn phức tạp như đại não của con người. Nó có thể bảo tồn, chứa đựng ý thức của con người. Hoặc có thể nói là một loại cơ thể. Tóm lại, nó là một loại vật chất thần kỳ không thể tưởng tượng được."
Mạnh Thiên Tư hơi chần chừ: "Cái này... cháu cũng không rõ lắm, nhưng nghe bọn họ nói thì chất liệu của Tổ Bài rất đặc biệt. Trước mắt bọn họ đã thử đốt bằng lửa, dùng dao bổ, dìm xuống nước, nhưng nó vẫn nguyên si."
Thần Côn càng kích động hơn: Quả nhiên! Suy luận của mình đúng là kín kẽ, tỉ mỉ. Trình độ của mình lại tăng thêm rồi!
Ông dự định tận dụng thời cơ, nói thêm dăm ba câu, nhưng lại cảm thấy chẳng còn gì để nói cả, thế là ông nằm xuống giường: "Mạnh tiểu thư, cháu kể tiếp đi."
***
Má, cắt lời cô bao nhiêu lâu, còn nói với cô một chuỗi dài, xong bây giờ lại bảo cô kể tiếp, thì cô nhớ sao được mình đang kể đến đâu.
Giang Luyện nhắc cô: "Nói đến chỗ Thủy quỷ phải ôm Tổ Bài xuống nước, nhưng những chuyện xảy ra dưới đó, thì không ai nhớ được."
Mạnh Thiên Tư đã nhớ ra, cô sắp xếp câu chữ một lát, rồi kể tiếp.
"Tuy nói có một vài Thủy quỷ cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là đồ truyền thừa từ xa xưa, lại có thể kiếm được nhiều tiền, nên bọn họ cũng cứ truyền lại cho con cháu như vậy."
"Nhưng mà, đại khái là từ trăm năm trước, Thủy quỷ bắt đầu xuất hiện vấn đề, bọn họ không mở được Kim Thang. Theo cách gọi của bọn họ, thì việc đó được gọi là 'lật nồi'. Lật nồi không phải việc tốt. Thủy quỷ trông giữ tài sản cho người ta, nhận của người ta một số tiền lớn. Nếu không mang trả được đồ cho người ta, thì tiền bồi thường cũng là một con số khổng lồ."
"May mắn là Tổ sư gia có để lại mấy câu, như thể đã tiên đoán được rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Tổ sư gia nói là có thể đi tới núi Côn Lôn, điểm bắt nguồn của ba con sông, tìm một cái hang động ẩn sâu dưới lòng đất, thường xuyên thay đổi vị trí, hay còn được gọi với cái tên là 'hố đất di động'. Chỉ cần tìm được hố đất, thì mọi việc đều được giải quyết dễ dàng."
"Khoảng giữa những năm 90 của thế kỷ trước, ba họ Thủy quỷ chia thành mấy nhóm đi tìm hố đất di động. Bọn họ tìm kiếm xung quanh đầu nguồn ba con sông, trong đó có một nhóm khoảng chừng hơn trăm người, tìm được loại hố đất đó."
Tuy giọng kể của cô rất bình tĩnh, nhưng Giang Luyện vẫn ngửi thấy được hương vị của điềm xấu: "Xảy ra chuyện à?"
Mạnh Thiên Tư thở dài: "Đúng vậy. Nhóm người đó, gần như chết hết cả. Có một nửa số người chết tại chỗ, thịt nát, da cháy xém, tay chân vặn vẹo, xương cốt mọc dài ra, đâm thủng da thịt. Một nửa còn lại được cứu về, nhưng trong vòng mười năm sau đó, cũng chết dần. Có thể nói là... không ai có kết cục tốt lành cả."
Thần Côn nghe mà phát sợ: "Đây là... gặp phóng xạ à? Hay là trúng độc?"
Mạnh Thiên Tư cũng không nói rõ được.
"Kể từ đó, Thủy quỷ gặp phải tổn thất lớn, nên ngoan ngoãn nằm im. Nhưng hai người cũng biết đấy, mấy chuyện thế này, không làm rõ đầu đuôi, thì không thể bỏ qua được. Một năm trước, bọn họ lại quay lại đầu nguồn, để thăm dò hố đất di động. Lần này, họ cũng gặp phải tổn thất lớn, còn mất cả người đứng đầu gia tộc Đinh Bàn Lĩnh. Nhưng mà, cuối cùng cũng thăm dò được một chút. Ở trong hang động đó, bọn họ tìm được một thứ rất kỳ lạ, có chất liệu giống hệt Tổ Bài."
"Thủy quỷ gặp phải quá nhiều tổn thất, nên không dám làm gì nữa. Họ chỉ có thể cho người theo dõi cái hang động đó, tuyên bố với người ngoài là đi khảo sát địa chất. Mấy tháng trước, cũng là một năm sau khi đi thăm dò hố đất lần thứ hai, bọn họ cho một đám người tới đầu nguồn ba con sông, nhưng kết quả vẫn là không còn ai sống sót."
Ôi mẹ ơi, Thần Côn suýt nữa thì nhảy dựng lên, ông cũng cảm thấy sốt ruột thay cho Thủy quỷ: "Sao lại như vậy? Tại sao lại chết nữa?"
Mạnh Thiên Tư không trả lời câu hỏi của ông, mà lại nói: "Nhưng mà, nơi đó lại có thêm một người."
Thần Côn và Giang Luyện gần như hỏi cùng một lúc: "Ai?"
"Người đứng đầu Thủy quỷ đời trước, đã mất tích một năm trời, Đinh Bàn Lĩnh."
Gai ốc trên người Thần Côn nổi hết lên: "Ông ta về á? Thế một năm nay ông ta đi đâu? Chẳng lẽ là sống ở trong... hố đất di động kia à?"
Mạnh Thiên Tư vẫn tiếp tục không trả lời câu hỏi của ông: "Người phát hiện ra Đinh Bàn Lĩnh, là một người Tạng bản xứ, ông ấy hay qua lại với đám người Thủy quỷ đóng quân ở đó. Hôm ấy ông ấy mang thịt dê sang cho họ. Theo lời ông ấy nói, lúc ấy, cả điểm đóng quân vốn nên náo nhiệt, lại chẳng có một ai, mà chỉ có thêm Đinh Bàn Lĩnh."
"Đinh Bàn Lĩnh nói với ông ấy là những người khác đều đi khảo sát địa chất rồi, ông ta là người mới, nên ở lại trông. Người Tạng kia tin lời ông ta, sau khi bỏ thịt dê xuống thì lên xe máy đi về."
"Đi được một đoạn, ông ấy nhớ ra mình còn có việc chưa nói, nên lại quay lại. Nhưng lần này, ở điểm đóng quân không có ai."
Thần Côn run lên: "Thế, Đinh Bàn Lĩnh đâu? Chạy rồi à?"
"Chết rồi."
Theo lời Thủy quỷ nói, ở hiện trường có rất nhiều dấu vết đánh nhau. Nhưng Đinh Bàn Lĩnh chết là do tự sát, tất cả mọi dấu chân, vết cào, vết máu đều là của chính ông ta. Nhìn thì có thể thấy được, ông ta đang cố giết chết chính mình, đồng thời lại liều mạng ngăn cản.
Cuối cùng, ông ta vẫn chết, do bị một con dao nhọn cắm xuyên qua cổ họng. Bên cạnh một vũng máu tươi, có ba chữ rưỡi do ông ta viết bằng máu.
Ba chữ đầu là: Tìm Sơn quỷ.
Nửa chữ còn lại là: bang.
Bang, là nửa phần đầu của chữ "giúp", cho nên rất có thể từ đang viết dở kia là "giúp", giúp đỡ, hỗ trợ.