Một lát sau, đến cả Mạnh Thiên Tư ngồi ở phía xa cũng nghe thấy.
Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó đứng dậy, hỏi hai người: "Tiếng gì thế?"
Đáng ra nơi này không nên có âm thanh, đặc biệt là tiếng vo ve của con muỗi —— Cô đi đến gần những tinh thể hoa đá kia, trong đầu xuất hiện sự ngờ vực về việc có sinh vật sống ở trong đó.
Dưới ánh lửa nhảy nhót, hai "con ngươi" trông đã có vẻ mềm hơn, lớp vỏ bên ngoài của chúng bắt đầu có dấu hiện tan chảy, có lẽ chúng sắp "nhỏ dầu" rồi. Tiếng vo ve cũng càng lúc càng lớn hơn. Thỉnh thoảng, Thần Côn lại nghiêng tai về một phía, giống như không thể tìm được đúng phương hướng của tiếng vo ve: Lúc thì ông cảm thấy nó kêu ở trên đỉnh đầu, lúc lại cảm thấy nó xuất hiện ở sau lưng.
Mạnh Thiên Tư đột nhiên kêu lên: "Sao tảng đá kia lại có hơi nước?"
Tảng đá?
Ngoài tảng đá Thần Côn vừa mới vấp vào, thì nơi này không còn tảng đá nào dễ thấy nữa cả. Vì vậy, khi nghe Mạnh Thiên Tư nói, Thần Côn lập tức cúi đầu xuống xem.
Thật bất ngờ!
Trên tảng đá đỏ như máu thịt kia có một lớp sương mù, giống như hơi nước bốc lên từ một cốc nước nóng —— Lạ nhỉ, tao đang nướng hai "con ngươi" kia, chứ có đốt mày đâu, mà mày bốc hơi?
Thần Côn tò mò cúi đầu xuống xem.
Vừa mới thò đầu đến gần, ông bỗng nhìn thấy, ở ngay dưới lớp sương mù màu đỏ kia, có mấy chấm nhỏ đậm màu đang bay lượn lung tung, cùng lúc đó tiếng vo ve kia cũng vang lên.
Vo ve, vo ve.
Suy nghĩ trong đầu Thần Côn sáng bừng lên, ngay sau đó, ông kêu lên: "Sống! Nó không phải tảng đá, nó là đồ sống!"
Trong lúc hoảng loạn, ông chẳng kịp đoái hoài đến việc mình đang "nướng con ngươi", mà cứ thế chạy ngược về phía sau. Giang Luyện thấy vậy, cũng lập tức lùi lại.
Nhưng thời gian nướng đã đủ lâu, độ lửa cũng rất chuẩn xác, nên lúc này lớp vỏ ở phần chính giữa của hai "con ngươi" đã phồng lên, như da người bị bỏng.
Ba người cùng nhau đến gần hòn đá "sương mù".
Lòng bàn tay Giang Luyện chảy đầy mồ hôi: Tảng đá đó, ban đầu thực sự chỉ là một tảng đá có hình dạng bình thường, mà sao bây giờ nó lại "sống" rồi? Là thứ gì đã làm nó sống lại?
Độ nóng à?
Phạm vi tỏa nhiệt của mấy que đốt này có lớn lắm đâu nhỉ?
Hay là... cái mùi thơm ngọt ngào kia?
Tim Thần Côn cũng đập như trống đánh.
Cái này khá giống... đông trùng hạ thảo? Không, không phải.
Mặc dù có người nói vào mùa đông, đông trùng hạ thảo là côn trùng, sang mùa hè thì là cây cỏ, có lúc đứng im, có khi chuyển động. Nhưng thực tế nó chỉ là con ấu trùng bị nhiễm vi khuẩn trùng thảo. Khi tế bào vi khuẩn lớn lên, thì con côn trùng đã chết rồi, chỉ còn lại cơ thể làm dưỡng chất mà thôi.
San hô... San hô? Có vẻ giống đấy.
Không phải có người nói, san hô là tập hợp của vô số con san hô lại à? Hoặc nói chính xác hơn thì phải là hóa thạch xương cốt của con san hô đã chết, còn những con san hô còn sống, thì vẫn sống bám vào đó.
Nghĩ vậy, gai ốc trên người ông nổi hết lên, hai hàm răng gõ vào nhau lách cách, nhưng vẫn không quên phát biểu cái nhìn của mình: "Đây... đây là một đám côn trùng có cánh nhỏ, lúc trước chúng đang ngủ đông... không phải, phải là ngủ cứng. Bây giờ, không biết vì sao chúng lại bị kích... kích thích. Lúc ngủ cứng, cơ thể chúng cứng ngắc lại, cả đám nằm chen chúc vào nhau, giống như một tảng đá vậy... Cháu, cháu Mạnh, Sơn quỷ có ghi chép gì về loại sinh... sinh vật này không?"
Giang Luyện cũng thấy rợn người, nhưng khi nghe thấy Thần Côn đã sợ đến mức hai hàm răng gõ lách cách, mà vẫn không quên sửa từ "ngủ đông" thành "ngủ cứng", thì anh lại thấy buồn cười.
Mạnh Thiên Tư đáp: "Cái này thì không có. Nhưng ở trong núi đá, nói đúng ra thì đã là một thế giới khác, nên có gặp phải loại sinh vật mới lạ nào, cũng là chuyện bình thường thôi."
Thần Côn thấy cô bình tĩnh như vậy, thì cảm thấy yên tâm hơn. Ông còn nghĩ thầm trong bụng, Mạnh Thiên Tư bình tĩnh như thế, chắc không có vấn đề gì đâu —— nhưng ông đâu có biết, Mạnh Thiên Tư rất ít khi hoảng hốt. Dù gặp phải tình huống quái lạ đến đâu, cô cũng phải nói như thể đã có dự tính từ trước (hung hữu thành trúc), mặc dù có những lúc, đừng nói là trúc, đến cỏ còn chẳng có nổi một cây ấy.
(*) Hung hữu thành trúc: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ những hành động có dự tính từ trước. Nghĩa chính xác của câu này là: khi vẽ trúc, phải có sẵn một bức tranh cây trúc ở trong lòng.
Ngay lúc này,"con ngươi" ở bên phải "bụp" một tiếng nho nhỏ. Lớp da phía trên của nó vỡ ra, có một chất lỏng màu xanh thẫm, sền sệt chảy xuống bên dưới.
Mùi hương ngọt ngào trong không khí càng đậm hơn, nó đậm đến mức khiến người ta phát ngấy.
Chẳng bao lâu sau,"con ngươi" bên trái cũng vỡ ra. Hai vệt dầu dài ngắn khác nhau chảy xuống dưới, khiến vách núi bên đó càng giống một gương mặt hơn.
Tảng đá màu đỏ kia đã biến thành một đống côn trùng lúc nhúc, có thể bay ào ra bất cứ lúc nào.
Thần Côn bỗng giật nảy mình, trên tay, trên chân ông toàn là gai ốc. Ông nuốt nước bọt: "Cháu Mạnh, bây giờ... bây giờ chúng ta quay lại còn kịp không?"
Ông rất ít khi bỏ cuộc giữa chừng, nhưng không biết vì sao, ông lại cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm từ những thứ này. Sự bất an, lo sợ lan ra cả người ông.
Mạnh Thiên Tư không trả lời ông, cô chỉ ngừng thở, nhìn chằm chằm vào tảng đá màu đỏ kia: Con mắt nhỏ dầu, cái lưỡi đi loạn. Con mắt đã nhỏ dầu rồi, vậy thì tảng đá kỳ quái này, chắc chắn phải là "cái lưỡi" đi loạn kia. Vậy là hai câu này đã được ghép vào đúng chỗ rồi.
Ba người đứng đó một lúc lâu, nhưng cũng có thể chỉ đứng vài giây thôi —— trong tình huống quá mức căng thẳng, con người sẽ mất đi nhận thức về thời gian —— Tảng đá kia đột nhiên bay lên trời, rồi duỗi ra thành hình một cái lưỡi dài mấy mét. Tiếng vỗ cánh vo ve quanh quẩn bên tai, khiến người ta không thể nghe thấy gì ngoài nó cả.
Khắp đất trời chỉ còn mỗi tiếng vo ve, vo ve.
Thần Côn sử dụng từ "ngủ cứng" quá là chuẩn xác: Cái lưỡi này, rất giống như một người đã ngủ quá lâu, bây giờ tỉnh lại phải vươn vai, vươn người cho đỡ mỏi. Nó lộn lên lộn xuống, quay trái, quay phải, dù chỉ chuyển động ngay tại chỗ thôi, nhưng nó vẫn tạo ra một làn gió đập thẳng vào mặt người đứng bên. Trong lúc vươn người, thỉnh thoảng "cái lưỡi" cũng va vào vách đá. Sau một chuỗi âm thanh ken két, những sợi lông đá, tinh hoa đá trên vách núi đều biến thành mảnh vụn, rơi lả tả xuống đất.
Căn phòng đá có lớn đến đâu, thì khi có một thứ khổng lồ hoành hành thế này, thì cũng vẫn không đủ chỗ đứng. Ba người buộc phải nâng cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng cúi người, dịch sang bên cạnh bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Giang Luyện thay đổi, xem ra cái lưỡi được tạo từ hàng nghìn, hàng vạn con côn trùng này, có lực sát thương rất lớn: Lông đá thì thôi không tính, nhưng tinh hoa đá có độ cứng ngang với thủy tinh, mà vẫn bị đập vỡ thành mảnh vụn chỉ trong vài giây.
Anh nhớ tới truyền thuyết kiến hành quân: từng đám, từng đám, di chuyển như thủy triều, những nơi chúng đi qua, mặt đất sạch bong, không còn một cọng cỏ.
Một lát sau, cái lưỡi cũng chịu dừng lại. Nó vẫn đứng im ở đó, phần thân lưỡi cuộn tròn lại, treo lơ lửng giữa không trung. Toàn thân nó là một màu đỏ như máu thịt, hai bên rìa ít côn trùng hơn, nên màu sắc cũng nhạt hơn hẳn.
Hai "con ngươi" kia vẫn còn đang nhỏ dầu, ba người một lưỡi cứ đứng đực ra đó, như thể đang thăm dò tình hình đối phương. Giang Luyện hỏi Mạnh Thiên Tư: "'Tránh Sơn thú' của cô có tác dụng với bọn này không?"
Mạnh Thiên Tư không chắc chắn lắm: "Chắc là... có."
Con muỗi có nhỏ đi nữa, thì nó cũng đang ở trong núi, mà ở trong núi thì được xét vào "Sơn thú". Vả lại, nếu ngay cả Sơn quỷ đi mổ núi lấy mật, mà còn bị tấn công, thì quá là vô lý...
Cô vừa nói xong, cái lưỡi kia cuộn người lại, bay tới chỗ ba người.
May mà bọn cô vẫn luôn nâng cao cảnh giác, Mạnh Thiên Tư lộn nhào sang bên cạnh. Khi cô tránh được rồi, ngẩng đầu lên thì thấy cả Giang Luyện và Thần Côn cũng đã tránh được: Mặc dù Thần Côn không biết võ, nhưng ông chạy nhanh, nên vẫn có thể miễn cưỡng tránh được. Nhưng cũng chính vì vậy, mà ba người đã bị tách ra ba phía.
Mạnh Thiên Tư nói: "Cẩn thận đấy."
Theo dự đoán của cô thì cái lưỡi này sẽ chia làm ba, để chiến đấu với cả ba người bọn cô.
Ai ngờ, nó lại xoay tròn ở giữa không trung, rồi xông về phía Thần Côn.
Đù má, cái lưỡi này còn biết chọn kẻ yếu để đánh cơ à? Nó nhìn kiểu gì mà biết được Thần Côn là người yếu nhất trong ba người nhỉ?
Mạnh Thiên Tư không kịp nghĩ nhiều, cô chạy vội về phía Thần Côn để cứu ông. Giang Luyện cách Thần Côn gần hơn cô, nên anh đã chạy tới kéo Thần Côn vẫn còn sững sờ ở đó ra, trước khi cô đến —— cái lưỡi kia 'liếm' thẳng vào đám lông đá, tinh hoa ở trên vách núi, thế là lại có một đám rơi lả tả.
Giang Luyện hét lên với Mạnh Thiên Tư: "Nhanh lên!"
Câu nói này quá lửng lơ, nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn hiểu được: cú tấn công lần này của cái lưỡi đã nhanh hơn trước rồi, xem ra nó vẫn còn "chưa tỉnh ngủ hẳn". Mà đây lại không phải là tin tức tốt, nhỡ nó "tỉnh hẳn" thì bọn cô muốn tránh được sự tấn công của nó là điều rất khó. Vì vậy bọn cô phải nhân lúc động tác của nó còn chậm, để vượt qua cửa ải này.
Nhưng vẫn có một tin tốt là, đám côn trùng này vẫn "tránh" cô: Khi cô vừa giơ tay ra định túm Thần Côn, thì bỗng nhìn thấy đám côn trùng ở rìa lưỡi bay ra xa.
Mạnh Thiên Tư định bảo Giang Luyện và Thần Côn tránh ở sau lưng cô, nhưng cô còn chưa kịp nói, thì cái lưỡi đã tấn công bọn cô lần thứ ba.
Lần này là nhằm vào Giang Luyện và Thần Côn.
Tay Giang Luyện vẫn còn đang kéo theo Thần Côn. Khi thấy cú tấn công thứ ba đến, anh không kịp suy nghĩ gì, cứ thế kéo ông nằm sấp xuống đất để tránh né.
Mạnh Thiên Tư đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả, trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Cô hét lên: "Đừng cứu chú ấy, đẩy chú ấy ra!"
Giang Luyện và Thần Côn sững sờ ngay tại trận. Mạnh Thiên Tư thì vẫn nghiêm túc nói với Giang Luyện: "Mau lên! Ngay bây giờ!"
Giang Luyện vẫn còn hơi do dự, nhưng thấy sắc mặt cô nghiêm túc, thì biết là cô có lý do của mình. Thế là anh cắn răng, đẩy Thần Côn ra ngoài. Khi định chống tay đứng dậy, Giang Luyện bỗng nhìn thấy màu sắc ở phần cuối chiếc lưỡi hơi khác thường.
Với đòn tấn công đầu tiên, Thần Côn còn có thể đối phó được, chứ càng về sau đầu óc ông càng choáng váng, chỉ có thể để mặc cho Giang Luyện kéo đi. Bây giờ ông bị Giang Luyện đẩy ra ngoài, lại thấy đòn tấn công thứ tư của chiếc lưỡi đã nhắm thẳng vào mình, thì đầu óc càng trống rỗng.
Xong rồi!
Đang nhắm mắt đợi chết, Thần Côn bỗng thấy tiếng gió khác mọi khi. Ông mở mắt ra xem, là Mạnh Thiên Tư nhào tới, chắn ở trước mặt ông. Hàng nghìn con côn trùng đang nhào tới với tốc độ cực nhanh, lập tức quay đầu bay ngược trở lại.
Mạnh Thiên Tư đã hiểu rõ vấn đề.
Cô quay lại nhìn Thần Côn, tức giận hỏi ông: "Vì sao cái lưỡi này chỉ đuổi theo mình chú?"
Cô đã bảo rồi mà, cô là người giữ ghế Sơn quỷ vương, sao có chuyện cái lưỡi kia vừa gặp cô đã xông đến đánh được. Hóa ra nó không định đánh cô, cũng chẳng phải định đánh Giang Luyện.
Mục tiêu của nó là Thần Côn!
Thần Côn cứng họng, ông thầm kêu oan ở trong bụng: Ông nào có biết vì sao! Cả đời ông mới gặp nó lần này là lần đầu tiên mà.
Thần Côn còn chưa kịp nói gì, thì một cảnh tượng kỳ quái đột nhiên xuất hiện.
Những con côn trùng có cánh màu đỏ như máu kia, giống như một tấm màn che, bay từ trên đỉnh đầu Mạnh Thiên Tư bay xuống. Cả một đám lít nha lít nhít, lũ lượt chen chúc nhau, chẳng mấy chốc đã che kín cả gương mặt cô. Sau đó chúng tiếp tục kéo xuống bên dưới như nước chảy, bao trùm cả người cô. Chỉ vài giây thôi mà Mạnh Thiên Tư đã biến mất, thay vào đó là một thân hình cồng kềnh như xác ướp được bao bọc bằng một đám côn trùng.
Giang Luyện còn chưa kịp đứng dậy, thì đã trông thấy cảnh tượng đó. Đầu óc anh trống rỗng, nhớ tới cảnh đám lông đá, tinh hoa đá bị đập nát, anh càng căng thẳng hơn: "Mạnh Thiên Tư!"
May mắn là bên trong cái xác ướp kia đã xuất hiện giọng nói nặng nề của cô: "Tôi không sao, mặc kệ tôi."
Đúng là cô không sao thật. Mặc dù những con côn trùng kia bao lấy người cô, nhưng từ đầu đến cuối, chúng đều giữ vững khoảng cách hai centimet với cô, chứ không dám đến gần. Nhưng cái cảm giác bị vây nhốt này cũng đủ để tâm trạng cô chẳng ra gì: Cô giống như bị bọc ở trong một lớp vỏ có thể cử động, vừa khó thở, vừa bực bội, nhất là khi cô biết rằng mình không thể đuổi chúng nó đi —— Khi cô vung tay ra, đám côn trùng này cũng dùng một tốc độ y như cô để bay ra ngoài. Mà cô thì sợ đập chúng nó sẽ làm tay mình bị thương, và nhiễm phải những loại vi khuẩn lạ.
Giang Luyện nghe thấy lời cô nói thì yên tâm hơn. Khi anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc lưỡi kia đã chia làm hai nửa, một nửa đang quấn lấy Mạnh Thiên Tư, một nửa khác thì đã bắt đầu chuẩn bị tư thế cho đòn tấn công tiếp theo, thì biết rằng thời gian của mình không có nhiều, tình hình lúc này rất nguy cấp.
—— Dù không biết rõ lý do, nhưng cái lưỡi này, đúng là nhắm vào Thần Côn thật. Chúng nó quấn lấy Mạnh Thiên Tư, là để ngăn cô giúp đỡ Thần Côn. Nếu lúc đó Mạnh Thiên Tư không chắn cho ông, thì chỉ trong vài giây, Thần Côn đã biến thành một đống thịt rồi. Mà anh nhảy sang cứu ông, thì cũng bị xử lý luôn.
—— Cái lưỡi đi loạn, phía sau cái lưỡi là cái gì nhỉ? Là cổ họng, cổ họng dùng để nuốt thức ăn. Khi đến bệnh viện khám amidan, bác sĩ sẽ dùng một tấm ép lưỡi, để đè chiếc lưỡi xuống, và quan sát tình trạng của cổ họng. Ban nãy ở phần đuôi cái lưỡi có một đám khác màu, có khi nào đó là cổ họng không?
—— Đây là tầng núi thứ chín, giới hạn cao nhất của Mạnh Thiên Tư, nhưng vẫn chưa tìm được mật núi. Có khi nào sẽ có hang động nhỏ nối liền với nơi này, còn cái cổ họng kia, là con đường đi xuống ổ bụng không?
—— Không gan không ruột không treo mật, nếu nơi này đã không có gì cả, thì chắc chắn mật núi được treo ở phần bên dưới.
—— Còn về cái "lưỡi" này, trước giờ chỉ có lưỡi đảo loạn ở trong miệng, chứ có ai nghe thấy chuyện lưỡi có thể chui ngược vào cổ họng không? Cho nên anh cá là cái lưỡi này sẽ không đuổi theo được...
Giang Luyện cũng không thể nói rõ, vì sao con người có thể suy nghĩ nhiều thứ cùng một lúc, mà lại còn nghĩ thông nữa chứ. Anh nhào tới đá lật người Thần Côn lên, sau đó lại đạp thêm phát nữa, rồi nói với ông: "Chú tự cầu phúc cho mình đi, hi vọng là chú không chết vì ngã!"
Thần Côn còn chưa kịp hiểu ra điều gì thì người ông đã xông tới thẳng tới chỗ cuối cùng của chiếc lưỡi như một viên đạn rồi.
Cùng lúc đó, Giang Luyện cũng chạy về phía cổ họng, sau đó anh đột nhiên dừng lại, quay đầu hét về phía Mạnh Thiên Tư: "Bước sang phải một bước dài, bước về phía trước hai bước, nhảy!"
Mạnh Thiên Tư đang bực bội vì bị đám côn trùng này đeo bám, không thể thoát thân được, thì bỗng nghe thấy Giang Luyện nói. Mặc dù cô chẳng hiểu nhảy về phía trước thì sẽ nhảy vào đâu, nhưng cô vẫn cứ làm theo lời anh nói.
Còn ở bên kia, gần như cùng lúc Thần Côn chạy vào trong cổ họng, chiếc lưỡi kia đã cảm nhận được. Chúng nó lập tức dừng lại, bay trở về chỗ cũ. Khi Mạnh Thiên Tư nhảy về phía trước, đám côn trùng quấn quanh người cô đã bị chiếc lưỡi gọi về. Mà khi ấy người cô đang lơ lửng trên không trung, nên khi đám côn trùng bay hết, cô mở mắt ra, nhìn thấy Giang Luyện ở ngay trước mặt mình, thì đã không kịp làm gì nữa cả, đành phải để mặc anh làm đệm thịt cho cô.
Giang Luyện ôm cô vào trong lòng.
Đám côn trùng bay ra bốn phía, Giang Luyện ôm chặt người Mạnh Thiên Tư, xoay người ngã xuống đất. Sau đó anh dậm chân xuống đất để lấy sức, ôm cô đi về phía cổ họng. Vừa đi anh vừa nói với cô: "Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta phải rơi từ trên cao xuống đấy."
Đều là người học võ, nên cô biết lúc rơi từ trên cao xuống, phải làm thế nào để bảo vệ cơ thể. Cô "ừ" một tiếng, rồi bám chặt tay vào vai Giang Luyện, phần lưng khom lại, rụt cổ lại. Giữa những hơi thở gấp gáp, Mạnh Thiên Tư cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy eo cô đã xiết chặt hơn, một cánh tay khác thì dời từ lưng lên trên gáy cô.
Chắc anh cũng không muốn biết, ngã từ trên cao xuống sẽ thành bộ dạng gì đâu.
Mạnh Thiên Tư nhắm mắt lại, chợt nhớ tới một việc ——
Cách đây không lâu, phần lưng phía sau kia mới được cô băng bó cẩn thận, mà sao bây giờ lại phải trượt ở trên mặt đất rồi?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, cơ thể cô đã lại lơ lửng giữa không trung.
Đột nhiên rơi vào trạng thái mất trọng lượng thì rất khó chịu. Mạnh Thiên Tư vùi đầu vào ngực Giang Luyện, và thế là cô nhận ra, khung xương trong cơ thể anh được điều khiển rất tinh vi: Phần lưng anh cong lên, cúi đầu xuống, hai cánh tay đang bảo vệ cho cô cũng hơi chếch ra bên ngoài —— người học võ hay nói "nhào lộn chạy ra". Tại sao phải nhào lộn? Là vì khi cơ thể cuộn thành một hình tròn, thì dù là va đập vào đâu đó, hay là bị ngã, thì phần cơ thể phải chịu lực luôn là nhỏ nhất, lại còn có thể mượn lực nữa. Giang Luyện làm như vậy, thật ra là để bảo vệ cô. Khung xương của anh bao bọc bên ngoài, phải nhận cú ngã trước, nên đến khi lực truyền vào đến chỗ cô, thì đã nhỏ hơn nhiều rồi.
May mắn là căn phòng đá này cũng không sâu lắm. Trong đầu cô còn đang phân vân đủ thứ, thì hai người đã rơi xuống đến nơi rồi. Giang Luyện hạ cánh bằng vai, sau khi chạm đất, anh lộn nhào vài vòng rồi mới dừng lại.
Lúc dừng lại anh cũng rất cẩn thận, để mình đệm bên dưới. Giang Luyện thở phào một hơi, hỏi cô: "Không sao chứ?"
Mạnh Thiên Tư "ừ" một tiếng: "Anh thì sao?"
Giang Luyện giơ tay xoa phần vai chạm đất: "May mà da dày."
Mạnh Thiên Tư cười, cô đang định nói gì đó thì lại trông thấy Thần Côn: Ông không có kỹ thuật như Giang Luyện, nên bị ngã khá đau. Lúc này ông đang ngồi dựa vào vách đá, nghiêng đầu sang một bên, lẩm bẩm điều gì đó, mặc cho chiếc mắt kinh đã rơi xuống tận miệng, chắc là còn chưa bình tĩnh lại.
Vốn dĩ cô định trêu chọc ông dăm ba câu, nhưng lại bị một thứ khác thu hút sự chú ý.
Đó là một căn phòng đá, nhỏ hơn căn phòng bên trên. Nhưng cô không rảnh để đi xem trong phòng có những thứ gì: Vì từ trên trần nhà, có một thứ toàn thân trắng muốt rủ xuống, nó có hình dạng tròn như quả trứng, rất giống mật người.
Nó cũng không lớn lắm, có lẽ còn nhỏ hơn cả túi mật của người. Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, sợi dây thừng đó cũng được làm từ chất liệu tương tự, giống như sợi dây này cũng là một phần của nó vậy.
Mạnh Thiên Tư không biết có phải mình bị ảo giác không, nhưng cô luôn cảm thấy dù nó chỉ treo ở nơi đó, nhưng nó vẫn luôn hô hấp, một nhịp hít vào, một nhịp thở ra.
Có đôi khi đồ vật cũng giống như con người, có tính cách, hơi thở của riêng mình. Khi nó xuất hiện ở trước mặt bạn, chẳng cần phải nói gì, làm gì, cũng chẳng cần thứ gì làm nền, bạn cũng có thể biết được nó có phải thứ bạn cần tìm hay không.
Cô lẩm bẩm: "Mật núi?"
Hai giây sau, cô đột nhiên túm lấy cánh tay Giang Luyện, kích động bảo anh: "Anh nhìn kìa, nhìn kìa, mật núi đó."
Giang Luyện gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đặt trên cánh tay anh: "Đúng là mật núi."
Rồi anh nói thêm một câu nữa: "Chúc mừng cô, chắc hẳn cô chính là người đầu tiên trong gia tộc Sơn quỷ, nhìn thấy mật núi thực sự, suốt bao nhiêu năm nay."
Mạnh Thiên Tư không trả lời anh, cô vẫn đang mải mê ngắm nhìn mật núi.
Giống như là nhìn thế nào cũng không đủ.
Nhìn một hồi, cô bật cười.
Làm người quản lý cả Sơn quỷ thật sự chẳng dễ dàng gì. Đại Nương Nương luôn hỏi cô: "Tư Bảo Nhi, một năm nay con đã làm được việc gì rồi? Có cống hiến gì không?"
Nhưng đâu có nhiều việc cống hiến để cho cô làm đâu chứ! Tổ tiên trồng cây hết rồi, cô có xách xẻng cũng chẳng còn chỗ trồng. Cô phải tốn bao công sức để tìm việc gì có cống hiến cho mình làm. Thậm chí cái việc lật lại gia phả để điều tra việc của Thủy quỷ, cũng bị cô nói thành "Tổ chức phong trào tìm hiểu về lịch sử Sơn quỷ."
Cô cũng khổ lắm chứ, không có cống hiến gì, thì người ta sẽ bảo cô vô dụng, chết cũng chẳng được yên —— con cháu đời sau sẽ giở "Sơn quỷ chí" ra, chỉ vào mục của cô, và bàn tán: "Cái bà Mạnh Thiên Tư này, sống được mấy chục năm mà sao chả làm được cái thành tích gì?"
Bây giờ thì hay rồi, cô đã nhìn thấy mật núi, mật núi thực sự, thứ mà đến cả bà cố Đoạn cũng chưa từng nhìn thấy.
Tuy rằng không phải do chính cô phát hiện, nhưng thế thì đã sao? Giang Luyện và Thần Côn là ba tầng cánh sen của cô, là người của cô mà.
Cũng phải cảm ơn Bạch Thủy Tiêu nữa, nếu cô ta không bày ra lắm trò như thế, thì Giang Luyện sẽ không bị kéo vào việc này, cô cũng sẽ không cho Thần Côn xuống cùng. Mà nếu là một mình cô xuống, thì kiểu gì cô cũng để lại lời bình luận "một hòn đá ngu xuẩn, chỉ thường thôi" như bà cố Đoạn, rồi phủi mông đi về.
Bởi vậy mới nói, mọi chuyện trên đời này rất là kỳ diệu. ...
Giang Luyện mỉm cười nhìn cô.
Lúc Mạnh Thiên Tư vui vẻ, gương mặt cô sẽ rất sinh động. Hàng mi khẽ rung, hàm răng khẽ cắn lên môi, và cả đôi môi cứ mải cong lên, tất cả đều muốn nói lên sự đắc ý, thỏa mãn nho nhỏ của cô.
Giang Luyện dịch tay mình ra, thì mới phát hiện trong lòng bàn tay mình có một thứ.
Anh cúi đầu xuống xem, là một lọn tóc của cô: Tay của anh đặt ở trên đầu gối, tóc của cô thì lại bị xõa ra sau mấy lượt chạy nhảy. Chẳng biết từ khi nào chúng lại rơi vào trong tay anh.
Giang Luyện khẽ nhặt chúng lên.
Tóc của cô rất đẹp, được chăm sóc rất cẩn thận, nên vừa mượt vừa bóng, mà vẫn dẻo dai, mềm mại. Từng sợi từng sợi cọ vào tay anh.
Giang Luyện nhặt lọn tóc đó lên, để về chỗ cũ, rồi nắm chặt tay lại.