Trong đầu Mạnh. Thiên Tư có một sợi dây liên kết hoàn chỉnh. Quần áo của Diêm La – Diêm La tới nơi này – Diêm La muốn đến thang trời Côn Lôn...
Chẳng lẽ chín khúc ruột quanh này chính là điểm đầu của thang trời Côn Lôn?
Một khi suy nghĩ này sinh ra thì không thể nào xóa đi được nữa: Mọi người đều nói bức tranh Giang Luyện vẽ chẳng hẻ giống địa hình nơi này nhưng Thần Côn thì cho rằng phải xem tranh với cách khác. Sau đó khi cô xoay ngược bức tranh lại, tuy rằng cũng không giống nhưng các đường cong trong tranh lại rất quen thuộc...
Có khi nào là tuy bọn cô chưa tìm được cách xem tranh chính xác nhưng đã bất ngờ tìm được đích đến không?
Mạnh Thiên Tư không cất súng đi mà chĩa họng súng vào bình rượu đẹp bằng bạc trên tay Sử Tiểu Hải: "Cái gì đó?"
"Bình... nhỏ... cũng là nhặt được"
"Mang đây"
Thấy Sử Tiểu Hải định đi qua, Mạnh Thiên Tư lại đột nhiên thay đổi ý định: "Õ yên đó, ném sang đây!"
Sử Tiểu Hải bĩu môi ném bình rượu sang.
Mạnh Thiên Tư giơ tay đón lấy.
Bình rượu bạc kiểu Tây rất tỉnh xảo, có thể xưng là một tác phẩm nghệ thuật. Những hoa văn điêu khắc trên mặt bình dù là thời đại này cũng không lỗi thời —— Mạnh Thiên Tư đã có suy đoán về chủ nhân của nó.
Quả nhiên khi xem dưới đáy bình, cô nhìn thấy một chữ "Hi" nho nhỏ.
Của bà cố Đoạn.
Cô lắc thử bình rượu nhưng bên trong trống không, có lẽ nó đã bị uống hết rồi.
Mạnh Thiên Tư từng nghe Cao Kinh Hồng kể, khi còn trẻ Đoạn Văn Hi đi thăm núi, tuần núi đểu dùng đỏ kiểu Trung, theo phong cách của nữ hiệp hành tấu giang hỏ, nhưng đến khi lớn tuổi bà lại nhớ vẻ thuỡ đi du học, uống trà sớm, xem ca kịch, ăn cơm Tây, đồ tùy thân cũng đổi thành kiểu tao nhã, tỉnh xảo của phương Tây.
"Mấy thứ này, anh nhặt được ở đâu?"
Sử Tiểu Hải ngơ ngác gãi đầu nhưng thực tế chỉ gãi được lớp mũ lông: "Tôi chạy theo cô Tư... cô Tư bảo tần ra thì tôi cũng tản ra. Tôi nhớ là bên cạnh tôi còn có người mà sau này chẳng thấy nữa!"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: Đây cũng là chuyện bình thường, khi con người chạy trối chết, anh chạy qua trái tôi chạy sang phải thì rất dễ bị lạc nhau.
"Sau này tôi ngã xuống một cái hang, không chết..."
Đúng là tốt số. Độ sâu của mấy cái hang này là bao nhiêu đều dựa vào độ may mắn: Có cái sâu không thấy đáy, ngã xuống tan xương nát thịt. Có cái lại chẳng cao tới hai mét, ngã xuống cũng chỉ là rơi xuống tầng dưới thôi.
"Tiếp đó tôi đi, còn để lại ký hiệu nữa. Trên đường đi gặp được áo choàng, mũ, bình thì tôi nhặt. Sau này tôi lại bò lên, lại đi, nghe thấy tiếng "bùm" thì tôi trốn vào kia..."
Cậu ta chỉ tay vào góc mình vừa trốn.
Độ logic không có vấn đẻ. Chín khúc ruột quanh này quá lòng vòng, vốn dĩ Sử Tiểu Hải và Mạnh Kính Tùng không đi cùng một con đường, nhưng sau một hỏi quanh co vòng vèo cậu ta lại đi ở ngay trước họ.
"Dọc đường đi anh có bị côn trùng đá đuổi theo không?"
Côn trùng đá? Sử Tiểu Hải không hiểu nên lại giơ tay gãi mũ: "Có gặp được cục đá, cục đá không đuổi kịp tôi"
Được rồi, người ngốc có phúc của người ngốc. Không phải khắp chín khúc ruột quanh đều là côn trùng đá, xem ra con đường Sử Tiểu Hải trốn khá bình yên.
Mạnh Thiên Tư thâm câu mong những sơn hộ lạc đàn khác cũng may mắn như vậy.
Sử Tiểu Hải chợt nhớ ra điều gì: 'À, à, còn gặp được dê nữa!"
Cậu ta tả thật sống động: "Treo trên tường, khô cả rồi"
Mạnh Thiên Tư rất đau đầu, nói chuyện với người có vấn đẻ thật là khó.
Cô trảm ngâm một lát: "Anh còn nhớ được chỗ đó không? Dẫn tôi qua đó xem.
Mặt Sử Tiểu Hải nhãn lại như trái mướp đắng: "Tôi không nhớ, tôi vẫn luôn đi loanh quanh, chóng mặt
"Không sao, nhớ được đến đâu thì đến. Với cả anh còn để lại ký hiệu cơ mà"
++++
Sử Tiểu Hải mặt ủ mày chau dẫn đường cho Mạnh Thiên Tư. Anh ta quả thực không nhớ được, cứ vừa đi vừa vò đầu hoang mang. Có đôi khi gặp lối quanh còn phải ngó trái nhìn phải để xác nhận.
May mà anh ta không nói dối, bên đường đúng là có những ký hiện hỗn loạn giúp hai người xác định phương hướng dễ hơn. Những ký hiệu ấy có lúc là vẽ bừa, có lúc là hình người, có lúc thậm chí chỉ là một câu "tôi ở đây"
Mạnh Thiên Tư cũng phải dở khóc dở cười với anh ta. Nhưng những ký hiệu này đã nhắc nhỡ cô: Vì sao cô và mẹ Bảy lại ngốc đến độ dán giấy lên dây để nhắc nhớ chứ? Phải biết rằng dây thừng có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào mà.
Sao cô không để lại lời nhắn trên vách núi nhỉ? Vậy thì các sơn hộ khác có đi tới đây cũng có thể dễ dàng trông thấy lời nhắc. Vừa thực dụng vừa đơn giản.
Nói là làm, nhân lúc Sử Tiểu Hải đang vắt óc tìm đường cô mang bút dạ quang ra viết lên một vách đá gần đó: Cẩn thận cục đá sống, có thể ăn thịt người,"tránh sơn thú" có tác dụng. Bên dưới còn có một mũi tên chỉ hướng và chữ ký "1 Thân: Khi Cao Kinh Hồng không tới thì cô chính là "1" Còn "Thân – !|!" có hai đầu ra đại biểu cho hai người.
Khi cô viết xong Sử Tiểu Hải đã mất kiên nhẫn, đang chỉ vào một con đường và nói: "Đây, đây!"
Mạnh Thiên Tư chống gậy leo núi đi qua.
Ánh đèn pin xa dần, vì mất đi ánh sáng nên dòng chữ trong bóng tối càng phát sáng hơn.
Một lát sau, trong bóng tối có những âm thanh "rắc rắc rắc" quái dị.
Vô số con côn trùng đá lăn tới như thủy triều. Chẳng mấy chốc đã che kín hàng chữ nọ.
Lại đi thêm một đoạn, hai người xuống tầng dưới vì Sử Tiểu Hải khẳng định rằng những thứ cậu ta nhặt được và con dê treo trên tường đều ở "tầng dưới"
Mà cũng đúng như những gì cậu ta nói, sau khi đi xuống không lâu đã gặp được con dê.
Nói thế nào đây, con đê này như bị ép bẹp, hong khô rồi treo trên vách núi làm trang sức. Nhưng mà cái sừng của nó vẫn còn nguyên hình dạng, nhô hẳn ra ngoài.
Nơi này quá lạnh, quần áo và mũ của Diêm La còn có thể giữ gìn nguyên vẹn nên tất nhiên con dê cũng không bị thối rửa —— lông dê sáng mượt, hoàn toàn không nhìn ra được nó chết từ bao giờ.
Sử Tiểu Hải chỉ đường thành công thì rất tự đắc: "Xem đi, xem đi, tôi nói rồi mà, có dê"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy con dê này rất kỳ dị, không dám tới gân: "Lúc anh thấy nó có lại gần xem không?"
"Có chứ, không sao cả"
Không đợi Mạnh Thiên Tư kịp nói gì, Sử Tiểu Hải đã đi tới để đầu bên cạnh đầu con dê khô cong như muốn chụp ảnh: "Không sao mà"
Mạnh Thiên Tư nổi sùng lên: "Anh đứng tránh ra đi! Đứng gần như thế làm gĩ?"
Mới khi trước còn có thứ trốn dưới quần áo để tập kích mẹ Bảy: đã ngã một lần rồi nên giờ đây Mạnh Thiên Tư không dám tin tưởng vẻ ngoài của bất cứ thứ gì nữa.
Sử Tiểu Hải hoảng sợ, vội đứng tránh ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư cẩn thận bước lên chỗ cách con dê mấy bước sau đó nghiêng người nhìn chỗ tiếp giáp của con và vách núi. Con dê này "treo" lên đó kiểu gì nhỉ? Không phải đóng đỉnh ở trên tường như treo tranh nghệ thuật trong nhà đấy chứ?
Không ngoài dự liệu, quả nhiên sau lưng con dê có điều kỳ quặc. Mạnh Thiên Tư trông thấy giữa người dê và vách núi có vô số chiếc... rễ cong?
Trông qua thì giống như có những cành nhỏ màu nâu đen, mọc chỉ chít với nhau như búi tóc rối để nối liền hai thứ.
Chuyện lạ thường chắc chắn là có vấn đẻ, da đầu Mạnh Thiên Tư tê dại, cảm thấy nó không phải vật gì tốt lành nên định rút súng phun lửa cỡ nhỏ bên eo ra.
Cùng lúc đó Sử Tiểu Hải đột nhiên hét lên: "Ma!"
Thì ra sau khi bị Mạnh Thiên Tư quát tránh ra, cậu ta thấy chán nên soi đèn pin vào con đường phía sau: Lúc trước khi cậu ta gặp con dê này chỉ đứng ngoài nhìn sau đó rẽ sang đường khác chứ không đi vào trong.
Nay soi đèn vào mới thấy trong con đường đó không chỉ có một con dê khô mà có cả một triển lãm thi thể dê. Cứ cách vài mét lại treo một con. Có lúc là bên trái, có lúc lại bên phải, có con nguyên vẹn cũng có con chỉ nửa người còn có chỗ không thấy người dê mà chỉ có một cái đầu dê lăn lóc dưới đất. Sử Tiểu Hải đang tò mò nhìn chúng thì thấy trong lối rẽ cách đó mười mét có một bóng người đang tiến vẻ phía nảy. Cậu ta hoảng quá nên chưa kịp nhìn rõ đã hét lên "Ma!"
Tiếp đó là giọng nói vui vẻ ở bên kia: "Sử Tiểu Hải? Mạnh... Mạnh tiểu thư?"
Mạnh Thiên Tư nhìn sang bên đó.
Cô vẫn còn nhớ người này. Là Hà Sinh Tri làm bảo mẫu cho Sử Tiểu Hải suốt cả đường.
++++
Mới đầu Hà Sinh Tri chạy theo Mạnh Kính Tùng. Anh ta cũng nhớ câu "tản ra" nên thấy lối rẽ là chui vào. Hậu quả là —— chạy một hỏi mới nhận ra cả con đường ngoài anh ta ra thì chỉ còn mỗi cái bóng.
Anh ta hoảng hốt vô cùng, xung quanh vừa vắng lặng vừa chật hẹp đè nén, gần như muốn ép anhta phải nổi điên. Nhưng anh ta cũng không dám gọi to, sợ bị người tuyết phát hiện.
Sau một hỏi lâu lần mò, leo lên trèo xuống trong ruột núi, đột nhiên nhận thấy đầu bên này có ánh đèn pin mong manh. Ban đầu anh ta sợ là mỏi dụ nên chỉ dám lặng lẽ tới gản. Mãi khi nghe được tiếng nói liên miên của Sử Tiểu Hải mới dám chắc là người một nhà nên vui vẻ bước ra.
Mạnh Thiên Tư trông thấy gương mặt quen thuộc thì rất đối vui mừng. Sơn hộ tan tác trong ruột núi tất nhiên không phải chuyện tốt, nhưng từ một góc độ khác, những ruột núi này thường xuyên giao nhau khiến tỷ lệ "tình cờ gặp gỡ" tăng cao. Mà gặp được nhau trong hoàn cảnh này thì quả thực đúng là gặp bạn cũ ở đất khách.
Hà Sinh Tri rảo bước nhanh hơn. Trong lúc vui vẻ, anh ta không để ý tới xung quanh.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới phát hiện quanh con đường phía sau treo đầy thi thể dê nên vội nhắc nhớ: "Cẩn thận, đừng tới gần..."
Thật ra Hà Sinh Tri đi giữa đường chứ không gần với bên vách núi nào cả nhưng Mạnh Thiên Tư chưa nói hết câu anh ta đã đứng sững lại.
Anh ta đứng im tại chỗ, không còn đi lên phía trước nữa. Nét mặt anh ta hơi lạ, có vẻ cứng ngắc. Tiếp đó người anh ta giật lên một cái rồi dịch sang phía vách núi bên phải.
Nơi đó không có thi thể dê, chỉ có một chiếc đầu dê lắng lặng nằm trên đất. Hai hốc mắt dê trống hoác.
Mạnh Thiên Tư thảm kêu không ổn. Cô chẳng kịp đoái hoài tới chuyện phải đi chậm để bảo vệ chân mà rút ngay súng phun lửa ra tay, ba chân bốn cẳng đi tới.
Hà Sinh Tri cũng không đứng sát mà còn cách vách núi một gang, gương mặt đã bắt đâu trắng bệch, tròng mắt vẫn còn chuyển động, cơ bắp trên gương mặt nhấp nhô thật kỳ lạ. Bờ môi anh ta khẽ mấp máy như muốn nói điều gì với cô.
Mạnh Thiên Tư không quan tâm anh ta nói gì mà đi thẳng ra sau lưng anh ta. Vừa trông người cô đã nổi đây gai ốc.
Cô nhìn thấy trong vách núi nhô ra những cành cứng như những ống truyền dịch. Chúng đâm vào lưng Hà Sinh Tri. Lúc này, những cành cứng vốn nên có màu nâu đen ấy lại là một màu đồ, như những con sản hút máu bám đây trên tường. Người Hà Sinh Tri bị thứ gì đó giữ chặt vẫn còn hơi lay động.
Mạnh Thiên Tư chĩa họng súng phun lửa vào chúng, ngay khi cô định ấn chốt chúng đã nhận thấy hành động của cô. Như chiếc dây thun đang kéo dài bỗng dưng co lại, chúng rụt người về, đồng thời kéo Hà Sinh Tri sát vào vách núi để che đậy cho minh.
Mạnh Thiên Tư không kịp nghĩ nhiều, giơ chân đá vẻ phía Hà Sinh Tri. Ý định ban đầu của cô là muốn đá anh ta ra, sau đó sẽ phun lửa vào đám cành cứng này. Ai ngờ những cành cứng đó không chỉ biết rụt lại mà còn có thể kéo dài như cao su được kéo thành sợi. Thành ra người Hà Sinh Tri chỉ nghiêng ra bên ngoài một chút rồi lại có xu thế đàn hỏi trở lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên bấy giờ Sử Tiểu Hải đứng ngơ ngác ở bên mới nhận rõ tình hình. Mấy ngày nay được Hà Sinh Tri chăm sóc, rất thân với anh ta, cũng thật sự coi anh ta như bảo mẫu của mình. Nay thấy anh ta gặp nạn, Sử Tiểu Hải nóng ruột xông lên ôm lấy người anh ta rồi để cả hai ngã xuống đất.
Với cân nặng của hai người đàn ông trưởng thành đã đủ khiến những cánh cứng kia phải rút ra khỏi người Hà Sinh Trị, nhưng không phải toàn bộ. Có khoảng một, hai chục cành đã bị kéo ra chừng một mét rồi nhưng vẫn nhất quyết bám ở trên lưng anh ta.
Thật ra hành động này của Sử Tiểu Hải không được xem là khôn khéo, lỡ có gì sai lắm sẽ khiến cả cậu ta cũng gặp nguy hiểm. Nhưng lúc này Mạnh Thiên Tư cũng không kịp đoái hoài tới cậu ta, cô vội vàng bấm chốt của súng phun lửa.
Lữa dầu nóng bỏng mang theo hơi khói bốc cháy ngùn ngụt ở vách đá, tiếp đó là những giọt dâu chảy tí tách xuống bên dưới. Mạnh Thiên Tư vội xông tới bên Hà Sinh Tri, đồng thời cởi sọt Sơn quỷ.
Đầu óc cô rối bời: Trong sọt sơn quý hình như có nhân sâm và thuốc cảm cự, để ở tâng nào nhĩ?
Hà Sinh Tri còn chưa tắt thở, vẫn đang nhìn cô, đôi môi còn khẽ mấp máy. Mạnh Thiên Tư nhìn nét mặt anh ta là biết không còn đường cứu nữa nhưng cô vẫn cứ lục lọi tìm đồ trong túi, đồng thời cúi thấp người, ghé tai tới bên môi anh ta: "Anh có nguyện vọng gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ hoàn thành giúp anh"
Cô nghe được Hà Sinh Tri nói: "Tôi... tháng... tháng sau, kết... kết..."
Những lời bên dưới Mạnh Thiên Tư không thể nghe được, bởi vì Sử Tiểu Hải ở bên đã kêu lên đầy sợ hãi. Cô khẽ giương mắt nhìn và thấy vô số cành cứng cháy đen đang nhào vẻ bên này như tên bắn.
Cô vừa giật mình vừa hoảng sợ: Đến cả súng phun lửa chúng cũng không sợ ư?
Không còn thời gian truy cứu nguyên do, cô đấy Sử Tiểu Hải ra, đồng thời lăn người sang bên rồi lại túm lấy Hà Sinh Trí.
Thật ra thì cô đã túm được áo Hà Sinh Tri nhưng rồi lại tuột mất —— Hà sinh Tri như một con. rối bị kéo lên, dán lại vào vách núi. Sau đó người anh ta co giật, da mặt dân teo tóp, cuối cùng đầu ngả sang bên, bất động.
Anh ta như một bức tranh treo tường hình người mới được hoàn thiện.
Mạnh Thiên Tư trông mà ngơ ngác. Sử Tiểu Hải ban đầu còn chỉ sụt sùi, sau này vừa khóc vừa sụt sùi lau nước mắt.
Lát sau Mạnh Thiên Tư lại cảm đèn pin soi trước soi sau. Ban đầu có sáu thi thể dê, năm con khác vẫn còn treo ở trên chỉ riêng con này là rơi mất. Hiện giờ nó đã thay một người khác lên.
Cô hỏi Sử Tiểu Hải: "Áo và mũ này anh nhặt được ở gản đây à?" Sử Tiểu Hải vừa lau nước mắt vừa gật đầu.
Mạnh Thiên Tư thì thào: "Những con dê này có thể là Diêm La dẫn vào"
Sử Tiểu Hải không biết Diêm La là gì nên chỉ tiếp tục lau nước mắt. Trông thấy Mạnh Thiên Tư đột nhiên đứng dậy, đi vẻ phía cuối con đường thì vội đuổi theo, sợ mình bị bỏ lại.
Mạnh Thiên Tư nắm chặt đèn pin.
Nếu cô đoán không sai thì những con đê này là Diêm La dẫn vào. Trong sơn thận lâu không thấy Diêm La dẫn theo đoàn dê nhưng đây là khu vực chăn nuôi, trâu bò gì đó cũng không hiếm thấy. Rất có thể ông ta gặp được ở trên đường rỏi bỏ tiền mua hoặc đổi bằng bò Tây Tạng.
Diêm La không giống bọn cô, ông ta đi đâu cũng có bản đỏ của nhà họ Huống, nghĩa là ông ta đã sớm biết trong này có một con đường sẽ cắn nuốt cả người lẫn vật, phải mang đỏ hiến tế đi cùng mới bảo đảm được sự an toàn.
Mấy thi thể dê chưa rơi xuống kia chắc là chưa đến giờ ăn cơm lần nữa nhưng con rơi xuống thì hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa cơm tiếp theo.
Mạnh Thiên Tư hơi hoảng hốt: Nếu Hà Sinh Tri không xuất hiện, vật hiến tế sẽ là cô hay Sử Tiểu Hải đúng không?
Hà Sinh Tri vui vẻ đi qua đây là vì cuối cùng cũng tìm được đồng đội, có hi vọng ra khỏi nơi này. Nếu anh ta biết sẽ gặp chuyện nây...
Tại sao Diêm La lại phải đi qua con đường này? Nơi cuối đường có thứ gì?
Cô dừng chân lại.
Cuối đường có một mặt cắt như một cánh cửa nho nhỏ. Nhưng thò người ra ngoài là biết đó là một cái động lớn không đáy.
Trên vách đá ven "khung cửa" có một hàng chữ được khắc bằng dao găm.
Sơn quỷ gõ cửa.
Ký tên: Đoạn Văn Hi.