Quyển 1: Ảo Ảnh Trên Núi - Chương 3

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:22:47

Mạnh Thiên Tư nhíu mày, nhìn theo bóng Mạnh Kình Tùng mở cửa ra ngoài. Cửa không đóng chặt, có thể nghe loáng thoáng tiếng chuyện trò nho nhỏ. Hình như là người đàn ông tên Liễu Quán Quốc nọ. Tân Từ cũng ngó qua cửa, nói nhỏ: "Chiều nay chị nói vu vơ một câu, 'có nhiều quán ven đường bán ớt băm nhỉ' thôi mà Liễu Quán Quốc đã sồn sồn lên khoe ớt chua cay nhà mình ngon lắm, tối giờ vằm phầm phập thâu đêm dưới nhà. Ấm trà hoàng kim Bảo Tĩnh nãy mang lên còn chưa uống, không biết giờ lại có gì nữa đây. Nịnh nọt cũng vừa vừa phai phải thôi chứ." Thực ra Mạnh Thiên Tư cũng nghĩ như vậy nhưng Tân Từ nói thẳng toẹt ra thế thì hơi quá, ít ra cũng nể mặt người ta một chút: "Lần đầu chị đến mà, chắc gì đã là nịnh nọt, có khi tính người ta thật thà, nhiệt tình như vậy thật." Tân Từ nhún vai: "Thời đại này làm gì còn người thật thà, chỉ có vai diễn thật thà thôi." Lát sau, Mạnh Kình Tùng đóng cửa đi vào, có vẻ khá nghiêm túc: "Thiên Tư, vừa nãy Liễu Quán Quốc bảo, hình như ngọn núi đối diện có lều âm." Lều âm? Lều âm là cái gì? Tân Từ ngơ ngác. Mạnh Thiên Tư ngồi dậy, nghi ngờ nhiều hơn bất ngờ: "Liễu Quán Quốc mà nhìn ra núi ảo á?" "Không, nhưng tối nay có người lên núi, hình như gặp rắn sâu chạy âm. Hơn nữa hắn thuộc nằm lòng địa hình khu này, khẳng định rằng bình thường chỉ có mười tám đỉnh núi, hôm nay xuất hiện thêm một đỉnh nữa." Núi mà cũng "mọc" được thêm một đỉnh nữa á? Tân Từ càng mơ hồ. Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, dừng lại, chỉ hướng cửa sổ sát đất: "Mở cửa sổ ra đi." *** Mạnh Kình Tùng chỉ chờ câu này, anh rảo bước về phía cửa sổ, kéo roàn roạt lớp rèm nhung nặng trịch sang hai bên rồi đẩy cánh cửa trên ra ngoài. Đúng lúc chớp rạch ngang trời, đuôi tách thành những đường gấp khúc bàng bạc, vươn rễ cắm xuống núi non thăm thẳm một màu đen, vẽ nên cảnh tượng tráng lệ ngày dông bão. Dù có mái che nhưng cơn gió lộng vẫn hắt những hạt mưa xiên qua khung cửa sổ. Mạnh Kình Tùng nghiêng người lùi lại vài bước, Mạnh Thiên Tư đi lên thế chỗ. Cô vươn tay đón nước mưa rửa mắt rồi tập trung quan sát. Quan sát cái gì không biết? Tân Từ cũng hiếu kì nhìn theo nhưng chỉ thấy đầy trời gió táp mưa sa, muốn hỏi nhưng lại sợ làm phiền Mạnh Thiên Tư bận "công chuyện" nên đành nhịn. Lát sau, Mạnh Thiên Tư chỉ một trong những ngọn núi xa xa: "Ở kia, màu khang khác, rìa núi cũng nhập nhòe." Quay lại thấy Tân Từ đang vươn cổ như ngỗng mổ thức ăn, Mạnh Thiên Tư bực mình: "Em không nhìn được đâu." Tân Từ hậm hực theo cô về giường: "Sao chị không nói sớm, làm em nhìn muốn lòi con mắt. À mà chị Tư này, ảnh ảnh cái gì cơ?" Phía sau, Mạnh Kình Tùng đóng sập cửa sổ cái rầm một tiếng, trong phòng còn tĩnh lặng hơn ban đầu: "Thiên Tư, theo quy định em phải đi lấy ngọc ảo." Mạnh Thiên Tư thở dài, sầu muộn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa to thế không biết." Mưa to hay nhỏ thì cũng phải đi cả thôi, Mạnh Kình Tùng vờ như không hiểu lời cô bóng gió: "Anh hỏi Liễu Quán Quốc rồi, mưa trên núi ít khi kéo dài, thường sau nửa đêm là tạnh. Từ đây lên núi còn cách một khoảng khá xa, Thiên Tư, trời mà tạnh là ngọc ảo cũng chuẩn bị biến mất, còn lề mề nữa là không lấy được đâu." Hay lắm,"ảnh" còn chưa biết là gì giờ lại thêm viên ngọc trời ơi đất hỡi nào, Tân Từ giơ tay như xung phong phát biểu xây dựng bài: "Có thể giải thích cho em cái gì là núi ảo không ạ?" Mạnh Kình Tùng lừ cậu một cái: "Điện thoại cậu có từ điển núi còn gì, tự tra đi." Rồi quay sang bảo Mạnh Thiên Tư: "Anh đi lấy gùi quỷ núi nhé?" Hẳn Mạnh Thiên Tư đồng ý, vì ngay sau đó Mạnh Kình Tùng mở cửa ra ngoài. Nhưng Tân Từ không rảnh quan tâm họ, bởi ngón tay cậu đang lướt như bay trên màn hình điện thoại, mở hết thư mục này đến thư mục khác. Điện thoại được phát sau khi thông qua thời gian kiểm tra và bắt đầu công tác. Trong điện thoại có mấy ứng dụng nhưng người làm brief (bản tóm tắt công việc) bảo không liên quan đến cậu lắm nên cậu cũng chẳng để tâm, nhét tạm vào một thư mục "hẻo lánh" nào đó. Giờ ngẫm lại, từ điển núi chắc na ná từ điển thông thường. Tìm được rồi, biểu tượng là một quyển từ điển thật. Tân Từ vội bấm vào, giao diện chính là một ô tìm kiếm, rất đơn giản, trực tiếp. Cậu gõ hai chữ "núi ảo". Thật lòng phải khen một câu, ứng dụng được thiết kế rất "có tâm", ngoài một đoạn chú thích dài ngoằng la liệt các thể loại điển tích, điển cố còn bổ sung cả ảnh động minh hoạ nữa. Có điều Tân Từ không đủ kiên nhẫn để nghiên cứu kĩ, lướt vèo vèo xuống dưới. Núi ảo là ảo ảnh, ảo tượng, giống như thành phố ảo nhưng đặc biệt hơn, vì sự xuất hiện của núi ảo cần hội tụ cả bốn yếu tố: nửa đêm, mưa to, núi sâu, ánh sáng. Đúng vậy, phải có cả ánh sáng, chứ nửa đêm mưa gió bão bùng, không có ánh sáng thì nhìn thấy gì cho đặng. Trong quỷ núi, những người bậc cao có thể thấy núi ảo bằng mắt thường. Nhưng tồn tại một vấn đề khác là núi ảo sinh từ mưa, hết mưa ắt sẽ biến mất, nhanh thì vài phút, lâu nhất là nửa tiếng không hơn. Thế nên, nhiều người có thể nhìn thấy thành phố ảo nhưng gần như không ai gặp núi ảo bao giờ. Theo từ điển liệt kê, lần gần đây nhất quỷ núi thấy núi ảo là từ đời vua Gia Khánh nhà Thanh lận. Khi ấy, mày núi Kỳ Bách Linh đang dò núi ở biên giới phía tây Vân Nam, thấy núi ảo đằng xa vội vàng dẫn người chạy lên núi, ai ngờ giữa đường thì mưa tạnh đành tay không đi về. Vậy ngọc ảo là cái gì? Tân Từ vội vàng thoát ra, đang định gõ tìm kiếm thì Mạnh Kình Tùng kéo một vali to đùng vào, đẩy xuống ngay trước giường, sai khiến Tân Từ: "Lấy chuông vàng phục thú của Thiên Tư ra đây." Chuông vàng? Tân Từ phấn chấn hẳn, không buồn tra ngọc ảo gì nữa, hăm hở vòng qua giường la hán, kéo một chiếc vali nho nhỏ ra sát chiếc vali Mạnh Kình Tùng đã mở sẵn. *** Chiếc vali này được thiết kế riêng, chia đều thành các ô thủy tinh trong suốt như hộp đựng trang sức, ôm lấy những món vàng bạc đá quý rực rỡ lấp lánh bên trong. Nói chiếc vali này là vô giá cũng không ngoa. Gì chứ đá quý thì quỷ núi có thừa, đương nhiên những thứ tinh khiết nhất, quý hiếm, đắt đỏ nhất phải dành cho người ngồi trên ngai vàng. Huống hồ, đây chỉ là hộp được dùng thường xuyên nhất trong núi trang sức bạt ngàn của Mạnh Thiên Tư. Có điều, theo truyền thống, chúng được truyền từ đời này sang đời khác, Mạnh Thiên Tư được quyền sử dụng, có thể tặng cho người khác vài món nhưng phần còn lại không thể giữ làm của riêng, sau này vẫn phải truyền cho người kế nhiệm. Vì có quá nhiều đồ trang sức, kể cả mỗi ngày đeo một món thì một hai năm vẫn chưa đeo hết một lượt. May mà Mạnh Thiên Tư thích đeo, cô bảo, trang sức có thể bổ trợ cho ta trong nhiều trường hợp, tiêu biểu như khi không đủ tươi tắn, không đủ quyền uy, không đủ xinh đẹp, vân vân và mây mây. Tân Từ gần như nín thở khi mở ô chính giữa, nhón tay lấy chuông vàng phục thú mà Mạnh Kình Tùng yêu cầu. Tuy gọi là chuông vàng nhưng thực ra nó không được đúc bằng vàng, màu hơi ngả sậm khá giống đồng thau, bề mặt chuông bao phủ bởi những hoa văn kì lạ. Nghe nói sử dụng chuông vàng phục thú là điều kiện tiên quyết để ngồi lên ngai vàng, chỉ cần chuông vấn cổ chân thì dù thú dữ đến đâu cũng phải rạp mình khuất phục, không dám bén mảng lại gần. Nghe đã thấy rung động, Tân Từ luôn mong mỏi được tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy một lần nhưng tiếc rằng từ khi cậu đi làm đến giờ, Mạnh Thiên Tư không ghé núi Lư nghỉ mát thì cũng dạo núi Hoàng ngắm phật quang, chưa vào rừng sâu núi thẳm bao giờ. Vì vậy, niềm mong mỏi bấy lâu tạm chuyển dời đến đêm nay, cơ mà núi Ngọ Lăng đã đưa vào khai thác thành khu du lịch một thời gian, chẳng dám ôm mộng sài lang hổ báo tung hoành. Đang lầm bầm thì liếc thấy Mạnh Kình Tùng lấy một bình thuỷ tinh trong vali lớn đặt xuống đất. Đó là chiếc vali lớn nhất trong hành trang của Mạnh Thiên Tư, hay còn gọi là "gùi quỷ núi". Tân Từ chưa thấy nó được mở ra bao giờ, chỉ biết rằng nó đựng các dụng cụ cần thiết khi lên núi. Thời xưa, các cụ lên núi phải đeo gùi nên ngày nay, dù không còn dùng chúng nữa, quỷ núi vẫn gọi hành lí của mình là "gùi" như một thói quen. Tân Từ vừa nhích lại xem thì giật bắn mình. Bởi trong bình thủy tinh ấy có một con nhện, tính cả thân và chân thì phải to bằng bàn tay trẻ con, sọc vàng nâu, lông lá đầy mình trông phát rợn. Nhưng kì nhất là một trong số đốt chân của nó buộc một sợi dây nối khoen sắt nhỏ xíu, mỗi khi nó di chuyển, khoen sắt va chạm với thành bình thủy tinh phát ra những tiếng động rất khó chịu. Cái này để làm gì? Tân Từ rất tò mò nhưng lại sợ mình hỏi nhiều làm phiền người khác, đang do dự thì thấy Mạnh Kình Tùng khom mình cầm lên một chiếc cần to bằng ngón tay, vung một cái là dài thêm hai ba đoạn như cần câu rút. Đầu bên kia của "cần câu" chỉ ngay vào Mạnh Thiên Tư khi cô vừa thay xong quần áo, bước ra từ nhà vệ sinh. Bộ quần áo này là thường phục, đơn giản hơn nhiều bộ đồ quỷ núi khác, khá giống đồ tập yoga màu đen bó sát người, không thấm nước không dễ phản quang. Ngoài ra, vai, khuỷu tay, đầu gối, ngực bụng được may thêm một lớp da nhằm tăng độ bền mài mòn; lưng và vai gắn đai vũ trang, để gài, giữ vũ khí. Mạnh Thiên Tư vươn tay đẩy cần câu rụt lại còn gần một mét, Mạnh Kình Tùng cất cần, hỏi ý kiến: "Những người không liên quan thì ở lại nhé? Liễu Quán Quốc cũng chỉ dẫn đường đến chân đèo... Chuyện như thế này thuộc hạ không cần biết." Tân Từ vội vàng tuyên bố: "Em là người liên quan đó nha, dẫn em đi hóng với." Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, đón chuông vàng từ tay cậu, ủng đế cứng chống nước nối liền với quần bằng khóa kéo, cô lười cởi giày nên gài luôn lên thắt lưng. Mạnh Kình Tùng chần chừ giây lát: "Có cần... Bảo các cô một câu không? Bên Sơn Quế Trai ấy? Có phải chuyện nhỏ đâu." "Các cô" là bộ máy trung tâm quyền lực thực sự của quỷ núi, cũng là những bậc trưởng giả, những người đi trước đã hết lòng chăm lo, dạy dỗ Mạnh Thiên Tư nên người. Mạnh Thiên Tư không ngẩng lên: "Nói làm gì? Chẳng may không lấy được thì sao, các cô lại mừng hụt rồi càu nhàu tại em vô dụng. Cả hai nhớ đấy, nếu thành công thì thích chém thế nào cũng được, nhưng nếu thất bại..." Nói đến đây, cô dừng lại vài giây, nhoẻn một nụ cười yêu kiều: "Coi như chuyện này không tồn tại." *** Nửa đêm, nơi rừng sâu núi thẳm, trời lúc mưa khi tạnh ban cho cậu trải nghiệm có một không hai trong đời. Tân Từ vuốt nước mưa trên mặt, len lén liếc Mạnh Kình Tùng bên cạnh: Anh ta cũng mặc áo mưa trùm đầu như mình, chỉ khác ở chỗ bên hông hơi phồng lên vì dắt súng. Chuông trấn thú rừng, súng của quỷ núi không bao giờ chĩa vào động vật mà để bảo vệ bản thân khỏi con người. Đã có đại lão quỷ núi rồi còn có vũ khí nóng bảo vệ, Tân Từ cảm thấy an toàn hơn hẳn. Mạnh Thiên Tư đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nghỉ để "mở mắt" tìm đường. Mỗi khi cô tìm đường, phải đảm bảo không có nguồn sáng khác như đèn pin để tránh ảnh hưởng đến tầm nhìn. Nửa đầu hành trình là đường của khu du lịch nên tương đối nhẹ nhàng, Tân Từ còn tranh thủ tra từ điển núi xem ngọc ảo là gì. Về ngọc ảo, lại phải nhắc đến thành phố ảo, người hiện đại đều biết đó là một ảo tượng quang học xảy ra khi ánh sáng bị bẻ cong; trong khi đó, người cổ đại lại cho rằng đó là "giao sò nhả hơi mà nên", thành phố ảo là hiện tượng kỳ lạ được hình thành khi giao long nuốt mây nhả khói. Quỷ núi tiếp nối nghĩa mở của người xưa, cho rằng núi ảo do ngọc ảo tạo ra, còn ngọc ảo là "nước bọt của rồng". Có ngọc ảo thì mới hình thành nên núi ảo. Viên ngọc này thường nằm dưới đất, nửa đêm mưa dông họa hoằn lắm mới bốc lên không trung cùng hơi nước, tạo ra ảo tượng. Nhưng người thường không nhìn thấy ngọc ảo vì nó chỉ là một bọc nước rất nhỏ, khi trời tạnh sẽ rơi xuống đất, núi ảo theo đó cũng biến mất không thấy tăm hơi... Tiểu thuyết cũng không dám bịa ngang bịa dọc như thế này, Tân Từ không chấp nhận nổi. Nửa đường sau bắt đầu đi vào khu vực chưa được khai thác, cứ gọi là bước hẫng bước bùn, có khi cần rờ rẫm dò đường, phải bò cả tay lẫn chân. Tân Từ than thở không thôi, đã vậy còn phải tăng tốc vì dường như mưa đã ngớt dần, chẳng may lại giống Kỳ Bách Linh lần trước, trèo đèo lội suối cuối cùng thành dã tràng xe cát biển Đông, phí công dầm mưa nhọc nhằn lặn lội lên núi suốt đêm ròng. Không biết đã đi được bao lâu, Mạnh Thiên Tư chợt khựng lại, nói khẽ: "Đến rồi." Đến rồi? Đến rồi á? Tân Từ nuốt nước bọt, đầu tê rần, quét đèn pin một vòng xung quanh, cảm giác đầu tiên là thất vọng: Tưởng lều âm phải lạnh lẽo âm u ma quái thế nào, chỗ này có khác gì núi rừng bình thường đâu? Nhưng Mạnh Kình Tùng thì có vẻ căng thẳng hơn nhiều, anh nhờ Tân Từ cầm cần để xỏ dây câu, sau đó mở bình thủy tinh, dốc con nhện nọ ra ngoài rồi khẽ khàng buộc chặt đầu dây câu vào khoen sắt trên chân nhện. Không khác gì một chiếc cần câu đã buộc mồi, Tân Từ buột miệng hỏi: "Hả, chẳng lẽ ngọc ảo ăn nhện?"