Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 142

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:36:38

Thần Côn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác. Không đi được đường trên, ta quay lại với đường dưới. Thần Côn quát to: "Tiểu Luyện Luyện, nhanh, cháu có súng, bắn rơi cánh cửa đồng xanh này, chúng ta phải vào trong nước!" Thật ra Thần Côn không biết bơi, nhưng ai thèm quan tâm chứ, lo chuyện trước mắt đã kìa. Vào trong nước rồi lại tính chuyện trong nước sau. Đó cũng là một đường ra. Giang Luyện dịch chân sang bên, rút khẩu súng ra bắn liên tiếp vào mép nối giữa vách ống băng và cánh cửa. Thần Côn thì ra sức giậm chân để mong có kỳ tích xuất hiện, cánh cửa đồng xanh kia sẽ bị ông giãm rụng. Nhưng tiếc là cảnh cửa không rơi xuống, mà ngược lại còn có thứ gì nổi lên theo dòng nước, va vào bên kia cánh cửa đồng xanh. Mực nước lúc này đã lên tới cẳng chân. Xuyên qua dòng nước lạnh xao động, Giang Luyện mơ hồ trông thấy hình dáng của thứ kia. Đầu óc anh bất chợt trống không, kêu lên: "Rương! Đó có phải là rương không?" Dòng nước trôi nhanh, thứ đó chỉ dừng lại bên cánh cửa đồng xanh chưa đến hai giây đã mất tăm. Thần Côn vội vàng cúi đầu nhưng chẳng thấy gì nữa. Trong tình huống khẩn cấp, ông còn quên mất cả "rương" là cái gì. Giọng ông run như người ông vậy: "Rương nào?" Rồi sau đó thế giới bỗng yên lặng. Tiếng răng rắc ở trên ống băng chợt biến mất. Sao vậy? Mỏ hôi lạnh chảy từ cổ Giang Luyện vào trong cổ áo. Anh và Thần Côn liếc nhau, từ từ ngẩng đầu lên. Bọn chúng đã đến. Ö ngay trên đỉnh đầu hai người, những đôi mắt gần nhất chỉ cách chưa tới ba centimet. Giang Luyện cũng không rõ chúng là cái gì. Trông thì giống những viên đã nhỏ, lớn chừng con châu chấu, có màu tương tự như màu đá. Nếu bọn chúng không di chuyển mà nằm trên mặt đất, anh sẽ nghĩ đó chỉ là những viên đá vụn. Còn nếu nằm trên vách núi đá, anh sẽ nghĩ đó là những tảng đá gồ ghẻ nhô lên trên núi đá. Nhưng chúng nó đang di chuyển. Cảnh tượng ấy khá là ghê tôm. Mấy vạn con côn trùng đá chỉ chít như đám ong mật bò quanh tổ, vây kín ống băng, gần như làm tắc nghẽn hết cả. Nhìn thoáng qua người ta sẽ hoài nghỉ mắt mình, tưởng rằng trên ống băng có những đốm lỗ chỗ uốn lượn thành hàng. Nước đã tới đùi. Thần Côn nuốt nước bọt: "Tiểu... Tiểu Luyện Luyện, sao chúng nó còn chưa xuống cắn chúng ta?" Giang Luyện đáp: "Cháu không biết" Bên hông anh vẫn còn súng phun lửa, nhưng chẳng có tác dụng gì cả: Anh có phun lên trên thì khi nhiên liệu nhỏ xuống, anh và Thân Côn còn chết thảm hại hơn —— lửa đốt cộng với carbonization cực nóng cũng không thoải mái hơn chuyện bị côn trùng đá gặm. Trong lúc nói chuyện nước đã dâng lên tới eo. Giang Luyện cố gắng giơ cao bản tay cảm súng: Đám côn trùng đá này mà tấn công, hai người họ sẽ bị gặm chết, mà chúng không tấn công, họ sẽ bị nhốt ở trong nước, sau đó đông cứng thành tảng băng. Nghĩ vậy, Giang Luyện bỗng bình tĩnh lại: "Nếu chúng nó xuống hoặc là nước ngập quá đầu, cháu cho chú một phát súng nhé. Ít nhất chúng ta còn có thể chết thoải mái hơn" Thần Côn gật đầu: "Bắn vào đầu ấy. Cháu đừng có bắn trượt, để chú phải chịu thêm phát súng nữa" Giang Luyện cười, Đúng lúc đó, đám côn trùng đá lại chuyển động. Tim Giang Luyện đập rộn lên, bàn tay đã suýt bóp cò nhưng lại ghìm lại ngay vì phát hiện: Đám côn trùng đá này đang rời khỏi đây. Vậy là thế nào? Sao chúng lại đi? Nơi này không có ai khác, bà Ba, bà Tư, bà Bảy thậm chỉ là Mạnh Thiên Tư đều không có ở đây, không ai biết dùng tránh sơn thú cả. Vậy sao chúng nó lại đi? Giọng Thần Côn cũng thay đổi: "Chúng nó... đi hả? Tiểu Luyện Luyện, châu làm gì vậy?" Không thể là vì mình được, chỉ có thể là... Giang Luyện đột nhiên quát lên: "Mau, chú bắt lấy chúng nói Bắt lấy!" Da đầu Thần Côn tê dại. Chúng nó không nhào tới gặm ông, ông đã phải cảm ơn trời đất rồi, đây còn bảo ông bắt lấy chúng nó? Sợ mình chết quá chậm à? Giọng Giang Luyện khàn khàn: "Chú không hiểu à? Là vì chú đấy. Tựa như mật núi rơi xuống tay chú, con cá sấu khổng lỏ nhào vẻ phía chú vậy. Là vì chú! Chỉ cản chúng nó không tấn công là chú có thể bám vào chúng nó để đi lên!" Má ơi! Thần Côn cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe lọt mỗi câu "có thể đi lên: Nhưng đám côn trùng đá này bỏ đi cũng rất nhanh. Trong lúc ông chân chừ, chúng đã rời khỏi tâm với của ông mà mực nước cũng đã lên tới ngực. Giang Luyện hít sâu một hơi, chui vào trong nước ôm lấy hai chân Thân Côn, bế ông lên trên. Thân Côn hét lên, cố gắng bám tay vào đám côn trùng đá. Đám côn trùng này cho ông một cảm giác rất quái lạ: Khi thì cứng rắn, lạnh lẽo, khi thì mềm mại, ấm áp như thể chúng biết hô hấp vậy... Ông sợ tới mức sổn cả tóc gáy nhưng nỗi sợ ấy đã nhanh chóng bị sự mừng rỡ lấn át: Hai bàn tay, thậm chí cả cánh tay như dinh chặt vào thứ gì, không cản ông phải cố bám, cơ thể đã được... cho đi nhờ... à không... kéo lên. Ông vui vẻ nói: "Tiểu Luyện Luyện, chú lên rồi..." Tiếp đó ông nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Giang Luyện ôm chặt lấy chân ông, cũng được nhấc lên khỏi mặt nước. Thân Côn vội vàng ngậm miệng lại. Lúc này ông mới biết trách nhiệm của mình rất nặng nẻ: Nếu ông sơ sấy buông tay là mất hết đường sống, ngã phát chết cả hai. Lòng bàn tay ông ướt đấm mỏ hôi, càng bám chặt vào đám đá bên dưới hơn. Trong lúc hoảng hốt, ông có cảm tưởng như đám côn trùng này là đàn kiến, còn mình và Giang Luyện thì là con cọp bị đàn kiến tha về tổ. Ông lo sợ hỏi với xuống bên dưới: "Tiểu Luyện Luyện, chúng ta cứ để mặc chúng... kéo đi thế hả?" Giang Luyện ướt sũng cả người, bây giờ lại bị kéo trượt trên băng thì lạnh cóng lại. Tóc anh đa đóng thành vụn băng, môi cũng tím tái lại "Xem tình huống thế nào, chỉ cần không phải ở cái nơi chết tiệt này mà an toàn hơn thì chúng ta sẽ buông tay. Tiếp đó là một chuyến du lịch "mạch máu: Giang Luyện đoán không sai, mạch máu này không chỉ có một đường mà như những sợi dây thản kinh, giao thoa, hỗn tạp với nhau. Đặc biệt là vách ống đều đóng băng. Anh chợt nhớ tới mực nước dâng lên đột ngột kia: Có lẽ ở nơi này, chuyện nước dâng lên là chuyện tiếp diễn liên tục. Sau khi nước dâng lên, đám nước còn sót lại trên vách ống sẽ đóng thành băng. Cứ vậy từ năm này qua năm khác, mới hình thành nên được quy mô mạch máu bằng băng đan xen thế này. Ai trượt chân ngã vào nơi này thì còn đáng sợ hơn là rơi vào cạm bẩy... Anh giật thót mình, bỗng nhớ tới thứ mình nhìn thấy khi nước dâng lên. Đó là chiếc rương anh vẫn luôn tìm kiếm ư? Giống, quá giống. Lúc ấy chỉ kịp nhìn lướt qua, thứ đó lại ở dưới nước, bị ngăn cách bởi một cảnh cửa nên không thấy rõ hoa văn bên trên. Nhưng anh dám khẳng đỉnh đó là một chiếc rương. Một chiếc rương trôi nổi, bị cuối theo dòng nước. ++++ Khi đến một nơi là đường bằng chứ không phải ống thẳng và tuy vẫn còn những lớp bảng mông nhưng không gian đã thông thoáng hơn khi ở trong mạch máu, thì Thần Côn mới buông tay: Lúc buông tay ông mới phát hiện ra những ngón tay đã cứng đờ do bám chặt quá lâu. Cuối cùng cũng thoát khỏi đám côn trùng đá nọ, ông lắc tay cho bớt mỏi, đưa mắt nhìn đàn đá biến mất trong những ruột núi phức tạp, xen kẽ. Hai người ngồi đờ đẫn trong ruột núi một lúc lâu cũng chưa thể hoàn hồn được khỏi chuyến mạo hiểm vừa rồi. Lát sau, Thân Côn nỉ non: "Tiểu Luyện Luyện, sao cháu thơm thế?" Ông vừa nói vậy, Giang Luyện cũng cảm thấy mình thơm phức. Anh thò tay vào túi móc ra một đám thủy tỉnh vỡ. Anh ném những mảnh vụn thủy tỉnh kia đi: Ban nãy hết ngã lại bị quăng quật trong mạch máu, không biết lọ nước hoa kia đã vỡ vụn từ khi nào. Mùi hương thấm vào quần áo, khiến anh như một lùm hoa khổng lỏ. Đầu óc Giang Luyện vẫn chưa tỉnh táo: "Chẳng phải một phen xương lạnh buốt. Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương... [1]" [HT] Trích từ bài kệ của Thiền sự Hoàng Bá, một trong những nhân vật nói tiếng của Thiên tổng đối nhà Dưỡng, Hai câu trên do Trần Tuấn Mãn dịch. Nói xong anh lấy dao găm gõ mạnh vào ống tay áo đã đông cứng thành băng: "Thấy không, cháu mới bị lạnh thấu xương nên giờ thơm nức mũi."Cháu không cởi ra à?" Giang Luyện lắc đầu. Không cởi. Tốc độ anh lặn xuống nước và được kéo lên nhanh, quần áo chưa kịp ướt hết. Sau này chỗ nước đó lại bị đóng bảng ngay nên quần áo vẫn còn chỗ ấm áp. Sau mấy câu chuyện trò, Thần Côn đã tỉnh táo hẳn: "Tiểu Luyện Luyện, sao chú cũng có thể "tránh sơn thú" nhỉ, chẳng lẽ chú cũng là Sơn quỷ à?" Giang Luyện bực mình: "Chú không tìm được tổ tiên mình, thi cũng đừng nhận vơ như thế. Lúc nhận Bành Tổ, lúc nhận nhà họ Huống, giờ lại sang Sơn quỷ —— Như chú không được gọi là tránh sơn thú. Tránh sơn thú là chú chưa đến nó đã trốn rồi, hai bên không có cơ hội đối mặt" "Đám côn trùng đá đó không tấn công chú, có thể do chú và chúng nó là người quen cũ. Không phải chú bảo, lời kể của Huống Đại là chú viết đó à? Chắc hẳn tổ tiên chú đã tới nơi này..." Thần Côn bỗng cắt lời anh: "Tiếng gì vậy?" Giang Luyện rùng mình, vội vàng giơ họng súng lên rồi soi đèn pin vẻ phía có tiếng động. Đó là một lối ngoặt. Chiếc đèn pin này là loại không thấm nước nhưng sau một hỏi va đập, ảnh sáng của nó đã yếu hẳn đi. Khi soi vào nơi nọ chỉ tăng vẻ âm u, quái lạ mà thôi. Âm thanh. tới gần hơn, Nó vừa vụn vặt vừa sột soạt, thỉnh thoảng còn đan xen hai ba tiếng "A a'. Thần Côn cảng thẳng đến mức không dâm thở. Đang đến, đến gần hơn, càng lúc cảng gần. Ánh đèn dẫn chiếu ra một cái bóng vặn vẹo, quái dị và khổng lỏ. Có thể thấy rõ rằng miệng nó dài nhọn, đầu nó có hình dạng kỳ lạ. Dù biết rõ ở đây có đèn, có người nó cũng chẳng hẻ cảng thẳng hay bước chậm lại, rõ ràng nó chẳng để bọn ông vào mắt... Khi thứ kia sắp sửa bước ra khỏi lối ngoặt, Thần Côn giật phăng sợi dây trói ra, dùng hết sức mình hét lên: "Giết!" Gặp kê địch trong ngõ hẹp, ai can đảm người ấy thẳng. Ông nhất định phải hét lên để dọa đối phương trước! Con gà tuyết vừa mới bước ra khôi ngã rẽ giật nảy mình, suýt thì ngã lộn nhào ra đất. ++++ ÖØ? Gà? Thần Côn ngơ ngác. Giang Luyện thì thở phảo, cất súng đi. Thần Côn dùng khuỷu tay huých Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, là gà tuyết Giang Luyện gật đầu: "Hoàng Tùng nói rồi mà, Thiên Tư cho hai con gà tuyết vào, một con bị cắn chết, một con mất tích. Có thể đây chính là con mất tích. Mạng nó lớn thật đấy" Nói tới đây, trong lòng anh bồng dâng lên hi vọng: Một con gà còn sống được tới nay thì Thiên Tư chắc... không kém hơn nó đâu nhỉ? Anh chống tay vào vách núi đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta còn phải tìm người nữa" Thần Côn chỉ vào con gà tuyết: "Mang cả nó đi cùng di. Gặp nhau ở đây cũng là duyên phận —— Chú phải nói, con người chú rất có duyên với gà. Bình thường gặp được gà toàn là điểm tốt" Mang nó đi cùng thì cứ mang, nói nhiều thế làm gì? Giang Luyện bực bội. Thần Côn bước dân về phía con gà tuyết, miệng còn kêu "A a a" theo nó. Con gà tuyết kia cũng lạ, cứ đứng im ở đó đợi Thần Côn tới gản mới chạy ra xa. Nhưng nó chỉ chạy vài bước là dừng lại, nghếch mắt nhìn Thần Côn. Sau mấy lần như vậy, Giang Luyện mất kiên nhẫn: "Chú định chơi với nó thật hả?" Thần Côn nhíu mày: "Không phải đâu. Tiểu Luyện Luyện, còn gà này hình như định dẫn chúng ta đi đâu đó" Thật à? Giang Luyện nheo mắt nhìn gà tuyết: "Nhỡ nó dụ chú vào bấy thì sao?" "Thế nhớ không phải bẫy mà là chuyện quan trọng thật thì sao?" Cũng phải, tỉ lệ năm mươi năm mươi. Dù sao đi sang trái hay phải đều vậy, Giang Luyện cảm thấy thế nào cũng được: "Vậy chúng ta đi xem thử: +++ + Con gà tuyết kia dẫn đường thật. Nó lắc lư ngoáy mông đi phía trước, cứ được một quang lại quay lại nhìn, sợ hai người chạy mất. Giang Luyện vẫn luôn nhìn chằm chằm nó. Nếu đây là chó, có lẽ anh còn tin tưởng chứ... gà tuyết? Thần Côn phổ cập kiến thức cho anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đừng xem thường gà. Có nghiên cứu khoa học cho thấy trí thông minh của gà tương đương với một đứa bé sáu, bảy tuổi đấy" Thật à? Giang Luyện từ chối cho ý kiến. Lại đi một lát, con gà tuyết quẹo vào một con đường nhỏ hẹp hơn. Nó thấp đến độ Giang Luyện phải cúi đầu mới đi được. Mà con đường này còn càng ngày càng thấp. Đến chỗ cuối cùng, Giang Luyện thật sự không biết phải nói sao. Đối với người thì nó không khác gì ngõ cụt, còn đối với gà thì vẫn đi lại được. Bởi vì phía trong cùng có một lỗ hổng, không nói quá chút nào chứ nó còn nhỏ hơn chuồng chó. Gà tuyết rũ lông, chui vào. Thần Côn nghẹn lời, Giang Luyện thì thở dài: "Chịu, đi thôi" Đang định bỏ đi, con gà tuyết nọ lại chui về. Chắc là thấy hai người không đi theo nên vội vàng quay lại tìm. Trông thấy bọn Giang Luyện định đi, nó hoảng quá chạy vội tới lấy đầu đẩy giày Giang Luyện. Nó nhỏ xíu như vậy, Giang Luyện không nỡ đá sang bên, nên chỉ nhấc chân vòng qua nó để đi. Gà tuyết nóng ruột lắm, chợt đập cánh chạy vụt qua chỗ hai người, chắn ở phía trước. Đôi cảnh nhỏ của nó giương ra tạo thành một tư thế không chịu cho qua. Giang Luyện dở khóc dở cười: Bé như con chim cút mà tưởng mình là diểu hâu à? Anh ngồi xổm xuống: "Anh Gà à, không phải bọn này không đi. Nghe nói mày có trí thông minh của đứa bé sáu bảy tuổi, mày nhìn người tao như thế này có thể chui được qua cái lỗ kia không? Được rồi, đừng ép nhau nữa" Nói xong những lời này, anh định đứng dậy nhưng rỏi lại vội vàng ngồi xổm xuống. Thần Côn ngạc nhiên, đang định nói gì thì thấy Giang Luyện giơ tay lên ngăn cản. Hình như anh... nghe được tiếng của Mạnh Thiên Tư. Tim Giang Luyện đập thình thịch: Ruột núi nuốt âm, trừ phi Mạnh Thiên Tư ở gần đây và kêu thật lớn, nếu không anh sẽ không nghe được. Trán anh lại bắt đầu ứa mỏ hôi, hình như là thật. Tuy âm thanh rất nhẹ, tản ra xung quanh nhưng anh thật sự nghe thấy. Mà dường như cô còn gọi tên anh nữa. Giang Luyện lập tức cúi người, gọi to vào trong lỗ hồng kia: "Thiên Tư?" Má ơi, anh chắc chắn trăm phần trăm, âm thành ấy truyền từ bên đó sang. Máu trong người Giang Luyện như sôi sục. Anh cắn chặt răng, ra sức chui vào trong lỗ hổng ấy nhưng thật sự không chui qua nổi, đến phản vai thì bị kẹt. Giang Luyện lùi lại, nhanh chóng cổi áo khoác, áo lông ra. Thân Côn vội la lên: "Cháu có cởi da cũng không qua được đâu!" Giang Luyện không để ý tới ông, sau khi ném quản áo ra thì lại chui vào, còn quát Thần Côn: "Chú đẩy giúp cháu một phen!" Chỗ này đấy là giải quyết được à? Có đẩy thế nào, heo không chui nổi chuồng chó, sói cũng không chen được vào ổ rắn. Thân Côn có rất nhiều điều muốn nói nhưng ông không có biện pháp giải quyết, đành phải ra sức đầy anh. Gà tuyết ngần tò te, như đang xem phim. Giang Luyện cố gắng hóp bụng, chui vào bên trong. May mà cái lỗ hổng này không dài, anh cố gắng hóp bụng mãi mới chui được nửa mặt và một con mắt sang bên kia. Không nhìn thấy, trong đó tối om. Anh lại dùng tay đấy đèn pin ra ngoài, cuối cùng còn đấy chiếc đèn pin ra khỏi bên dưới gương mặt đã biến dạng. Anh thở hổn hển, nhìn lên trước mặt rồi lại nhìn xuống dưới. Thấy rồi. Mới nhìn lướt qua, máu anh đã xông thẳng lên não, sau đó lại lạnh căm khiến người anh run rấy. Mạnh Thiên Tư đang lơ lửng ở giữa không trung như đang ôm chân một ai đó, mà người đó thì dính vào một sợi xích. Khi sợi xích rung động, cơ thể Mạnh Thiên Tư sẽ lắc lư, run rầy giữa khoảng không, nhìn mà thấy sợ. Anh gàảo lên: "Thiên Tư, em cố chịu một lát nữa, anh sẽ tới ngay.