Từ lúc ra khỏi chỗ người quản lý, Bành Nhất lo lắng lắm.
Chẳng trách ông ta làm mọi cách vẫn chẳng hỏi thăm được gì từ công trình bên Tương Tây. Hóa ra những người không đủ tư cách được biết chuyện đều đã chết, người đủ tư cách lại bị bỏ hết tỉnh thần vào thủy tỉnh, có khi bây giờ đang yên giấc trong hố đất di động rồi ấy chứ. Chắc hẳn bên Mắt Phượng Hoàng cũng có tình trạng tương tự. Ông ta còn sống đến giờ này là do được cấp trên chọn tới công trình ở Côn Lôn.
Xem ra phe Xi Vưu đã sắp xếp xong xuôi cho việc ngủ đông toàn diện rồi. Bọn chúng ngừng chiến, phe Hoàng Đế cũng mất cảnh giác theo. Tình hình sau này thế nào phải xem ai kiên nhẫn hơn.
Bọn họ sẽ ngủ đông trong thủy tinh đến tận khi phe Hoàng Đế đều trở thành người bình thường, tới lúc tỉnh thể kỳ lân trưởng thành, đợi tới thời điểm mình được ngóc đầu trở lại, nhìn ngắm ánh mặt trời.
Bành Nhất vừa hãi hùng vừa cảm nhận được trách nhiệm nặng nề của mình. Ông ta nhất định phải truyền tin tức này ra, chỉ cần đưa được tin ra ngoài mọi việc sẽ đễ giải quyết hơn nhiều: Đầu tiên phải đi tìm mật núi rồi tới các món đồ khác, sau đó quay trở lại chín khúc ruột quanh để tiêu diệt thủy tỉnh và cuối cùng là đốt rương.
Nhưng điểu mấu chốt là: Phải làm sao mới truyền tin ra được?
Vấn đề càng quan trọng hơn nữa đó là: Làm thế nào để có thể lẻn ra ngoài mà không bị ai phát giác? Nếu ông ta bị phát hiện, phe Xi Vưu sẽ biết tin tức đã bị lộ ra ngoài và có thể bọn họ sẽ thay đổi kế hoạch. Vậy thì những tin tức ông ta vất vả lắm mới nghe ngóng được sẽ chẳng còn tác dụng.
Bành Nhất vạch ra kế hoạch đầu tiên.
Ông ta quan sát kỹ càng ba bộ phận "trên, giữa, dưới" của bản vẽ công trình.
Bộ phận bên trên là chín khúc ruột quanh, ông ta không thể làm gì được. Bên đưới là hố đất đi động, cũng bó tay luôn. Bởi vậy ông ta chỉ có thể động tay động chân ở phần giữa.
Phần giữa này tương đối giống một khối hình trụ rỗng với một cái bệ đá duy nhất. Bên ngoài hình trụ là những mạch máu băng dày đặc như mạng nhện.
Lúc bấy giờ mạch máu băng đã hoàn công, nơi này tựa như một không gian khép kín với bên trên là ruột núi bên đưới là vực sâu đầy nước.
Bành Nhất nhắm trúng một mạch máu băng mọc ngang. Nếu có thể chế tạo một con đường bí mật nối từ bên cạnh bệ đá đến mạch máu băng, sau đó lại đào một con đường nữa thông từ phần cuối mạch máu băng ấy thì đã có một con đường thông ra ngoài núi rồi.
Đây là bước đầu tiên của kế hoạch. Mà những việc này phải để người chết làm.
++++
Giang Luyện không hiểu: "Để người chết làm là thế nào ạ?"
Thần Côn xụi lơ trên ghế. Chuyện này quá phức tạp mà đa phần toàn ông kể nên khá khó chịu: "Cháu nghĩ xem. Chắc chắn công cụ của chúng nó phải tiên tiến hơn cuốc xẻng nhiều nhưng cũng đâu thể đào hai con đường trong một thời gian ngắn được? Lúc đó phe Xi Vưu còn quản lý nghiêm ngặt nhân số, thỉnh thoảng lại cho người đi kiểm tra, nếu ông ta thường xuyên biến mất thì thế nào chẳng có người nghi ngờ."
Giang Luyện đã hiểu: "Nếu để một người giả vờ chết làm việc đó sẽ thuận tiện hơn nhiều đúng không? Người chết có thể lén lút đào đường hầm ở trong mạch máu băng cả ngày. Dù sao khi đó mạch máu băng đã hoàn công rồi đâu có ai đến kiểm tra nữa."
Nói tới đây anh bỗng nỉ non: "Bành Nhất không thể giả chết được vì một khi ông ta chết sẽ có người tới lo liệu hậu sư... Lúc này chắc hẳn phải nhờ tới Huống Đại nhỉ?"
++++?
Bành Nhất đến và nói thẳng với Huống Đại rằng ngày công trình hoàn tất sẽ là ngày chết của ông ta.
Huống Đại lang bạt xa quê, sẵn sàng bội bạc chỉ vì ước mong được sống. Chính vì vậy khi nghe tin, ông ta sợ tới độ mặt cắt không còn một giọt máu, lập tức trở thành đồng minh trung thành của Bành Nhất.
Theo kế hoạch Bành Nhất sẽ tương kế để Huống Đại giả chết. Ông ta báo với cấp trên, đám châu chấu đá được nuôi mấy ngày mà chẳng đủ độ hung hãn, ông ta muốn tìm mấy người tới làm thức ăn cho bọn chúng.
Dù sao nơi đây cũng có một lượng người phải chết, làm phân bón cho thái tuế hay chất dinh dưỡng cho châu chấu đá cũng chẳng khác nhau.
Đề nghị của ông ta được phê chuẩn nhanh chóng.
Để chứng minh mình không có mục đích riêng, Bành Nhất còn mời mấy nhóm trưởng tới chứng kiến còn ông ta chỉ động tay động chân về mặt thời gian xíu thôi: Khi các nhóm trưởng đó tới, Huống Đại đã thành cơm trong bụng châu chấu đá, trên mặt đất chỉ còn quần áo và máu. Những người còn lại thì mới vừa bắt đầu hoặc đang đở dang. Cảnh tượng ấy rất hãi hùng nhưng đám nhóm trưởng lại tặc lưỡi cảm thán. Vậy là "Huống Đại" đã chết một cách hợp tình hợp lý.
Ngay sau đó sở trường của Huống Đại cũng tiếp tục được phát huy. Con đường bí mật chỉ tương tự một chiếc rương có hình thù quái dị. Cửa vào con đường cũng có cơ quan đóng mở như nắp rương —— Muốn ra khỏi ruột, tìm tay bên trái cánh cửa. Cánh cửa giúp bọn Thần Côn rời khỏi ruột núi hôm trước chính là thành quả của Huống Đại.
Từ đó Huống Đại như một con chuột chưi lủi trong lòng đất. Ông ta ẩn mình sau cánh cửa thực hiện từng bước của kế hoạch suốt ngày đêm. Để đề phòng việc Huống Đại ra khỏi cửa, bị người ta trông thấy, cánh cửa ấy chỉ có thể do Bành Nhất mở ra từ phía bệ đá. Bởi vì công trình bệ đá là Bành Nhất phụ trách nên ông ta có rất nhiều cơ hội qua lại quan sát, nhân tiện đưa đồ ăn thức uống cho Huống Đại hoặc là mang những tảng đá bị đào ra cho châu chấu đá ăn.
Tiến triển của việc đào đường hầm bí mật diễn ra thuận lợi, Bành Nhất bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch: Vết thương cũ biến thành vết thương mới.
++++
Giang Luyện đã chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình thắc mắc: "Vết thương cũ biến thành vết thương mới là thế nào?"
Thần Côn liếc anh: "Tiểu Luyện Luyện, sao càng ngày cháu càng ngốc thế"
Tiếp đó ông chỉ vào bụng mình: "Chẳng phải bụng chú chính là ví dụ sống đó à? Nếu trước đó cháu không biết trên bụng chú có một vết sẹo hình chữ "s" thì hiện giờ bụng chú nát bét thế này, cháu còn biết ở đó có sẹo được nữa à?"
Câu nói này vẫn hơi khó hiểu khiến Giang Luyện phải suy nghĩ một hồi lâu rồi chợt thốt lên: *Ý chú là..."
"Đúng vậy." Thần Côn rất oai: "Ông ta trượt chân ngã từ trên vách núi xuống trước mặt bao người. Lúc ngã bụng ông ta cọ vào một tảng đá sắc nhọn, rồi ông ta vạch áo lên cho mọi người xem vết thương — Chẳng còn ai biết ông ta từng có sẹo mà đều cho rằng đó là vết thương mới."
Giang Luyện lại nghĩ sai hướng: "Vậy thì ông ta có thể che giấu được lúc gửi gắm tỉnh thần vào thủy tỉnh ạ?"
Thần Côn lắc đầu: "Ông ta không thể giấu được trừ phi tự đốt mình thành tro tàn. Cháu đừng quên Bành Nhất có năng lực tự sinh sản còn quân cờ ấy thì không. Xác suất Bành Nhất bị lộ tẩy sau khi chết lớn hơn nhiều với lúc còn sống. Ông ta làm vậy chỉ để bọn họ biết trên người ông ta có một vết sẹo rất rõ ràng. Khi không thể nhận nhau qua gương mặt thì có thể tìm kiếm bằng nét đặc thù."
Giang Luyện sửng sốt rồi chợt lóe lên một suy nghĩ: "Ông ta định giết Huống Đại?"
Thần Côn gật đầu: "Ông ta có thể để Huống Đại ngã từ trên cao xuống trong bộ đồ của mình như một sự cố ngoài ý muốn. Sau cú ngã đó mặt mũi Huống Đại nát bét chỉ còn mỗi vết thương mà mọi người đều từng gặp ở trên bụng —— Số người trong lòng núi chỉ có vậy, nên sẽ chẳng có ai nghỉ ngờ người chết không phải ông ta cả."
Giang Luyện ngẫm đi ngẫm lại mới hiểu hết. Sau đó anh thở dài: "Bành Nhất quả tận dụng hết mọi nước cờ, lợi dụng triệt để cái chết của Huống Đại."
Huống Đại "chết" đã giúp ông ta chế tạo cánh cửa bí mật, đào đường hầm. Sau này còn phải giúp ông ta trốn thoát. Từ tài nghệ, thể lực cho đến thi thể đều bị Bành Nhất bóc lột triệt để. Anh chợt nhớ tới một chuyện: "Nếu người chết là Huống Đại thì hóa ra tổ tiên của Mỹ Doanh là Bành Nhất ạ?" Thần Côn lắc đầu thở dài: "Không đâu. Do Bành Nhất phát hiện ra có một lỗ hổng mà ông ta chưa tính tới nên kế hoạch này đã sụp đổ ngay phút chót."
"Công trình đường hầm bí mật có tiến triển quá chậm. Tính theo tiến độ khi ấy phải mất một hai tháng mới hoàn thành nhưng chín khúc ruột quanh sẽ hoàn công chỉ trong vài ngày nữa. Nói cách khác khi tai họa ập tới đường hầm còn chưa được đào xong. Cháu còn nhớ chúng ta từng thảo luận về việc khi con người chết đi, ý thức không tan biến ngay nên mới phải cúng tuần không?"
Công trình ở Côn Lôn được kiểm tra nghiêm ngặt, mỗi một người chết đều phải tìm cho bằng được thi thể. Bành Nhất lại là người có tư cách được đưa tỉnh thần vào thủy tỉnh, vậy nên phe Xi Vưu sẽ đưa tỉnh thần Huống Đại vào thủy tỉnh theo đúng suất của Bành Nhất. Kế hoạch sẽ lộ tẩy và Huống Đại sẽ khai tất tần tật mất. Đến lúc đó có khi công cuộc đào hầm của Huống Đại được Bành Nhất tiếp nhận còn chưa đào thêm được hai mét, Bành Nhất đã bị tóm lại rồi.
++++
Giang Luyện đặt mình vào hoàn cảnh của Bành Nhất để suy ngẫm nhưng chẳng nghĩ ra được kế gì: Vừa phải chạy trốn vừa làm sao để người khác không phát hiện, không nghi ngờ thì quả thật quá... Sau một thoáng anh mặt dày giơ tay lên hỏi: "Vậy rốt cuộc ông ta... làm thế nào?"
Thần Côn đáp: "Cuối cùng Bành Nhất suy nghĩ kỹ càng cảm thấy mình không thể ra ngoài nhưng xác suất Huống Đại có thể chạy thoát là rất lớn. So với việc lãng phí thời gian ở đó lo lắng cho mình, chỉ bằng ông ta nghĩ cách từ phía Huống Đại." Nói tới đây, ông chợt đổi đề tài: "Tiểu Luyện Luyện, chú đã từng kể cho cháu một phương pháp của nhà họ Thịnh chín chuông, có tên là "phá kén" chưa nhỉ?"
Giang Luyện gật đầu.
Anh có ấn tượng với phương pháp này. Nói cụ thể thì nó là một kiểu "dung hợp, thay máu" một ai đó không phải người nhà họ Thịnh để biến máu trong người họ thành máu của người nhà họ Thịnh. Làm vậy người bị thay máu mới sinh ra được hậu duệ của nhà họ Thịnh có năng lực giữ chuông.
Chẳng qua người bị thực hiện "phá kén" thường không sống được lâu mà khi chết đi cũng rất đau đớn. Bạn gái của Thạch Gia Tín — người bạn sống cùng nhà với Thần Côn trong căn nhà tại trấn Hữu Vụ – đã qua đời đương lúc xuân xanh vì "phá kén". Cũng chính vì vậy Thạch Gia Tín mới bạc phếch đầu chỉ trong một đêm, ăn năn cả đời, đời giờ vẫn sống như một gốc cây khô.
Thần Côn nói tiếp: "Bành Nhất không ra ngoài mà để Huống Đại mang chiếc rương cùng với vết máu bị nguyễn rủa được trích từ vết sẹo trên bụng mình. Sau khi ruột núi co lại đám châu chấu đá sẽ được thả ra mà máu của Bành Nhất có thể giúp Huống Đại tránh được mối nguy của châu chấu đá, do ông ta là người nuôi chúng." "Hai thứ này đều được đưa tới nhà họ Bành ——— Tuy Huống Đại là kẻ phản bội, không đáng tin cậy để phó thác việc quan trọng nhưng Bành Nhất cảm thấy mình đã cứu mạng Huống Đại, nhờ ông ta chút việc nhỏ đó chắc vẫn được."
Giang Luyện thốt lên: "Chú vừa nhắc tới "phá kén" lại thêm Bành Nhất bảo Huống Đại mang máu mình ra ngoài nữa. Chắc không phải ông ta định để người nhà mình dung hợp máu đấy chứ?" Thần Côn không trả lời thẳng câu hỏi đó mà lại nói: "Tiểu Luyện Luyện, cháu còn nhớ trên đường tới đầu nguồn ba con sông, chúng ta có lật xem sử sách về Bành Tổ không? Lúc đó cháu có nói Bành Tổ có nhiều con trai thế, lại toàn con trai ruột mà sao không ai thừa kế được năng lực của ông ấy. Với cả gia tộc của Bành Tổ kéo dài đến ngày nay cũng phải có quy mô không kém gì Sơn quỷ, Thủy quỷ."
Có à? Giang Luyện quên mất tiêu rồi.
Thần Côn nói rất từ tốn, trong ánh mắt còn mang theo sự hoảng hốt: "Nếu tính tộc Thần khi ấy theo chỉ hệ thì phải có hơn trăm, mấy chục nhà. Nhà nào cũng có năng lực đặc biệt cả nhưng sau này khi bọ biến thành người thường năng lực cũng biến mất."
"Vậy tại sao Sơn quỷ, Thủy quỷ, nhà họ Thịnh chín chuông, hay là cả nhà họ Huống lại vẫn giữ được năng lực ấy? Mỗi đời đều có một hai người có năng lực. Cháu cảm thấy điểm giống nhau của họ là gì?" Giang Luyện không trả lời được. Anh cảm thấy hôm nay mình ngu ngu: "Điểm giống nhau là... đều đi theo Xi Vưu?"
Thần Côn thở dài. Bây giờ ông cũng chẳng buồn chê bai anh nữa: "Cháu không cảm thấy họ giữ được năng lực là do có những món đồ đặc biệt à? Mật núi thì không có quan hệ gì mấy với Sơn quỷ, họ chỉ là người trông giữ nó thôi. Chính vì vậy khi chú đề nghị bà Cả giao nó cho chú xử lý, thấy bà ấy do dự chú cũng không nói gì nữa ——— Thứ sơn quỷ có là chuông vàng. Thứ nhà họ Thịnh có là chín chiếc chuông. Nhà Thủy quỷ có thủy tỉnh. Còn nhà họ Huống có rương. Những gia tộc này làm bạn với những thứ ấy suốt bao đời đã khiến họ đi truyền được năng lực bẩm sinh. Có năng lực ấy họ lại có thể sử dụng những món đồ đó."
Vừa được Thần Côn giải thích, Giang Luyện đã tìm được "điểm giống nhau" ngay: "Thế... những món đồ đó bị thiêu hủy sẽ làm họ mất đi năng lực đó à?"
Thần Côn không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Bây giờ quay về với vấn đề của chú. Thời xa xưa con người có thói sinh nhiều con cháu. Nếu tính như vậy nhà họ Bành sẽ là một gia tộc rất lớn, có quy mô không kém gì Sơn quỷ, Thủy quỷ——— Nếu có một gia tộc như vậy thật thì sao?"
"Nhà họ Bành dung hợp máu thế nào chú không biết nhưng việc người cùng gia tộc dung hợp máu của nhau chắc không giống tàn ác như cách của nhà họ Thịnh. Sau này người dung hợp với máu của Bành Nhất sinh con đẻ cái, con cháu đầy nhà. Cũng giống như Sơn quỷ, Thủy quỷ và nhà họ Thịnh, mỗi một thế hệ con cháu của ông ấy cũng đều có một hoặc một vài người đặc biệt. Mà những người ấy từ khi sinh ra đã say mê những câu chuyện kỳ bí, muốn đuổi bắt những chuyện ấy cho tới chết mới thôi."
Da đầu Giang Luyện run lên: "Chú đang nói chú đấy hả?"
Ánh mắt Thần Côn mơ màng nhìn về khoảng không trước xe: "Có thểngay từ khi sinh ra, những người như vậy đã có điểm kỳ quặc và bị gia đình vứt bỏ, hoặc cũng có thể là chú ra đời trong hoàn cảnh đặc biệt nên mới vứt bỏ ——— Thứ bọn họ có được là đòng máu bị nguyền rủa trong vết sẹo hình chữ "s" đó, vậy nên từ nhỏ họ đã gánh trên vai sứ mệnh chưa hoàn thành của Bành Nhất. Khi tìm được thời cơ thích hợp những ký ức xưa cũ sẽ thức tỉnh. Nếu đúng là thế thật thì Tiếu Luyện Luyện à, trong mấy trăm nghìn năm nay, mỗi một thế hệ nhà họ Bành đều có mấy ông Thần Côn không ngừng tìm kiếm sự thật. Có lẽ bây giờ trên cõi đời này cũng không chỉ có một mình Thần Côn này."
Mỗi thế hệ đều có Thần Côn, thế hệ này không chỉ có một Thần Côn. Tuy ở những khoảng thời gian khác biệt nhưng bọn họ đều có chung một trách nhiệm, một mục tiêu xuất phát như đều muốn bò lên cùng một đỉnh núi vậy. Rồi họ lại vì những hoàn cảnh sống khác nhau mà có người không thể đi tới cửa, có người tìm tới chân núi và có người leo tới lưng chừng.
Gai ốc trên người Giang Luyện dựng đứng cả: "Chú đừng bảo những người đó... giống nhau hết nhé?"
Nếu mà đều có chung một gương mặt thì thật là đáng sợ. Câu nói này đã thành công cắt ngang mạch cảm xúc u buồn của Thần Côn. Ông tức tối đáp: "Tất nhiên là không giống rồi. Cháu không thấy con gái nhà Sơn quỷ, Thủy quỷ, nhà họ Thịnh đều mỗi người một vẻ à? Còn về việc chú có gương mặt rất giống với Bành Nhất thì chú đoán là do ông trời đã định sẵn vì chú cũng là người duy nhất trong tất cả đến gần với chân tướng nhất."
Nhìn lại tất cả khi mọi chuyện đã rõ ràng mới thấy thấm câu "ý trời định đoạt": "Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi, những ký ức ấy càng chôn càng sâu. Có khi sống cả đời cũng chẳng thể thức tỉnh mà chỉ bắt gặp khi gặp đúng thời điểm nào đó. Giờ nghĩ lại mới biết nỗi băn khoăn lớn nhất lúc bấy giờ của Bành Nhất là mật núi không rõ tung tích. Chính vì vậy mật núi đã trở thành thứ quan trọng nhất, từ ngữ mấu chốt nhất để mở ra ký ức."
Giang Luyện run lên suýt thì thốt thành tiếng: "Hình như lúc ở trên huyện... chú nghe được hai từ "mật núi" là theo đuôi cô Bảy liền, sau đó mới mơ thấy chiếc rương..."
Thần Côn than thở: "Đúng vậy, sau đó thì rong ruổi một đường từ rừng treo mật ở Tương Tây – nơi mà Bành Nhất còn chưa đặt chân đến- cho tới Mắt Phượng Hoàng ở Quảng Tây và cuối cùng là chín khúc ruột quanh ở Côn Lôn."
Nói tới đây ông lại vén áo lên để hở phần bụng được che bằng băng vải: "Những người đó không tìm được rương thì thôi, chứ đã tìm được và mở được rương thì chẳng thể dừng lại được nữa. Cháu hỏi chú động cơ đốt rương của chú là gì đúng không? Là vì trong này có những giọt máu bị Bành Nhất nguyễn rủa đấy."
Đây quả là một câu chuyện đài. Khi câu chuyện kết thúc, bóng đêm bên ngoài cửa số cũng nhạt dần.
Lại có một chiếc xe chở bưu kiện lướt qua. Có lẽ tài xế chiếc xe đó lấy làm lạ khi trông thấy xe hai người đừng ở ven đường nên đã chạy chậm lại, mở cửa kính xe xuống để gọi với sang: "Người anh em, xe chết máy hả? Có cần giúp gì không?"
Giang Luyện cũng hạ cửa kính xuống, xua tay với người bên xe kia: "Cảm ơn anh, chúng tôi nói chuyện thôi."
Xe chở hàng đi rồi nhưng gió đêm vẫn thổi tiếng cười của họ tới: "Hơn nửa đêm mà còn nói chuyện ở cái nơi hoang vu thế này, chắc chắn là nói chuyện với bạn gái."
Nghe vậy Giang Luyện cũng thấy buồn cười nhưng vì câu chuyện này quá nặng nề khiến anh không cười nổi.
Lát sau anh hỏi Thần Côn: "Chú có kể rằng Bành Nhất dặn Huống Đại đưa cả rương lẫn máu đến cho nhà họ Bành mà nhỉ? Vậy là Huống Đại... thó luôn rương à?"
Thần Côn thở đài: "Lòng đạ con người cách nhau cả cái bụng. Bành Nhất gửi gắm tin tức đó từ lúc ở trong lòng núi. Ông ta đâu thể biết được sau này Huống Đại đã làm những gì. Chú chỉ biết là Huống Đại đã thể rằng mình nhất định sẽ mang tới, không tham lam, giấu làm của riêng nếu không sẽ bị hành hạ đời đời kiếp kiếp cho tới khi cả gia tộc chỉ còn lại đúng một người."
Còn lại một người? Đó là nói Mỹ Doanh còn gì?
Gió núi quá lớn cứ thổi qua lại trong xe làm cửa kính rung ầm ẩm. Giang Luyện đóng cửa vào: "Bành Nhất còn có thể nguyền rủa con cháu mình thì cháu đoán ông ta đã làm gì đó trên chiếc rương để đề phòng Huống Đại lật lọng rồi. Chắc hẳn căn bệnh lạ của nhà họ Huống cũng từ đó mà ra——— Không phải anh muốn chiếm lấy chiếc rương à? Vậy anh cứ trông giữ chiếc rương như giữ đồ giúp tôi đi, nhưng anh đừng có làm mất nó. Nếu anh cách xa nó một li, anh cũng sẽ chết thật thê thảm."
Thần Côn cũng có chung suy nghĩ ấy: "Chắc hẳn Huống Đại vẫn ham tỉnh thể kỳ lân. Là người tộc Thần, ông ta biết rõ giá trị của nó. Trước đó chú còn tưởng lời nhắn con cháu của Huống Đại là do chú viết nhưng giờ mới biết đúng là ông ta tự viết thật: Khi gặp được Bành Nhất trong lòng núi, Huống Đại đã nghe ngóng được không ít chuyện, lại thêm sau này tin tức còn truyền khắp chín khúc ruột quanh nữa, chắc hẳn ông ta đã có mưu đồ từ sớm."
Lời nhắn là của Huống Đại thì chắc hẳn bản đồ chỉ đường cũng do ông ta vẽ. Là một người thợ, đối với Huống Đại chuyện vẽ ảnh ngược của núi chỉ đơn giản như một bữa cơm.
Giang Luyện im lặng.
Tin tức Bành Nhất để lại là phòng ngừa những chuyện ngoài ý muốn chứ không phải để bất kỳ ai mở được rương cũng đọc được. Nếu Huống Đại thực hiện lời hứa đưa cả máu lẫn rương về nhà họ Bành, sau đó họ lại chuyển chúng lên cho Hoàng Đế thì với sự tài giỏi của Hoàng Đế ắt hẳn ông ấy sẽ dễ đàng dung hợp máu để mở rương. Khi đó ông ấy sẽ nhận được tất cả mọi tin tức và thậm chí có thể phá giải lời nguyền cho nhà họ Bành.
Càng nghĩ anh càng thấy sợ: "May mà Huống Đại không khốn nạn tới độ vứt luôn máu Bành Nhất đi. Nếu ông ta làm vậy thì bao công sức của Bành Nhất đều đổ sông đổ bê... Nói vậy thì bệnh của Mỹ Doanh có cách nào chữa trị không? Nếu đốt rương thì cô ấy chết mà không đốt thì chú lại chết. Khó xử quá đi mất."
Thần Côn đáp: "Có chứ. Cháu đừng quên khi rương nằm trong tay chú cũng đồng nghĩa với việc nó trở về với con cháu của Bành Nhất. Một khi chú đốt xong chiếc rương, tâm nguyện của Bành Nhất hoàn thành —— lời nguyền rủa của nhà họ Huống cũng chấm dứt theo." Giang Luyện trợn tròn mắt nhìn Thần Côn thật lâu: "Vậy là chú lặng lẽ ôm rương tới đây là vì chú cảm thấy mình đang làm việc tốt, lặng thầm giúp Mỹ Doanh chứ không phải là hại cô ấy hả?"
Nghe anh hỏi vậy, trên mặt Thần Côn bỗng hiện lên vẻ khiến nhường của người muốn lặng lẽ làm việc tốt nhưng lại bị phát hiện. Giang Luyện đở khóc đở cười: "Đây có phải chuyện gì xấu đâu mà chú phải lén lút, không nói không rằng với bọn cháu?"
Câu nói này lại khiến Thần Côn ủ rũ: "Vì chuyện này Sơn quỷ đã thiệt hại không ít người, bụng chú cũng nát bét. Chú đâu thể kéo người ta đi mạo hiểm thêm lần nữa vì việc cá nhân của chú? Mà cháu thì còn đang bị thương nữa."
"Chỉ cần tiêu diệt thủy tỉnh và đốt rương thôi mà. Một mình chú cũng có thể làm được. Với lại Cát Đại tiên sinh từng nói chú là người tốt số, sống lâu, chứng tỏ là chú sẽ giải quyết được chuyện này, không cần các cháu giúp đỡ đâu."
Giang Luyện cười: "Thứ nhất ấy nếu một mình chú cũng giải quyết được thì chuyến đi này đâu có gì nguy hiểm, cho cháu đi cùng cũng vẫn vậy. Thứ hai là biết đâu Cát Đại tiên sinh không thấy được cảnh có cháu đi cùng chú mới xử lý được thì sao? Thứ ba, giúp Mỹ Doanh chữa bệnh là việc của cháu, nói thế nào đi nữa cháu cũng nên theo đến cùng... Chúng ta vào trong lòng núi rồi chỉ cần lấy mật núi ra rồi đốt xương rồng bằng lông phượng hoàng, cuối cùng là bỏ rương lên trên xương rồng, đúng không? Những thứ trong rương chú đều tìm đủ rồi hả?"
Thần Côn đẩy kính mắt: "Theo tin tức chú có được thì là vậy. Đồ vật cũng tương đối rồi, mấy thứ quan trọng đều đủ cả là được."
Giang Luyện lại cho xe chạy tiếp: "Thế thì dễ mà. Cháu bảo rồi mà, lần trước rời khỏi đó cháu đã có cảm giác mình còn bỏ sót việc gì. Quả nhiên cảm giác đó là đúng."
Sau đó anh lại cúi đầu nhìn điện thoại: "Khi nào có tín hiệu cháu phải nói với Thiên Tư mới được, để cô ấy không phải sốt ruột."
Nhưng Thần Côn lại nói: "Chú khuyên cháu không nên nói với cháu Mạnh. Nếu cháu nói, kiểu gì cháu ấy cũng đòi tới. Nhưng chú thấy tốt nhất là cả đời này cháu Mạnh cũng không nên bước đi vào chín khúc ruột quanh đó nữa."
Giang Luyện ngẩn ngơ: "Vì sao ạ?"
Có mấy lời Thần Côn không tiện nói ra vì đã hứa hẹn với Cao Kinh Hồng nên ông buộc phải nói khéo: "Cháu còn nhớ lúc ở đầu nguồn ba con sông, tên bọ ngựa kia từng viết những dòng nguyễn rủa cháu Mạnh không?"
Giang Luyện nhớ lại ngay: "Chú muốn nhắc tới cái câu gì mà... Cô sẽ chết ở thang trời hả?"
Thần Côn đẩy hết mọi lý do cho cảm giác: "Cháu đừng hỏi chú vì sao. Chú có một dự cảm rằng câu nói đó không phải lời vô căn cứ. Nếu cháu Mạnh muốn bình an thì tốt nhất đừng tới đó nữa."
Giang Luyện không nói tiếp mà chỉ lặng lẽ cất điện thoại đi. Bầu không khí trong xe vừa nặng nề vừa trầm lắng. Trời càng về sáng, gió núi càng nhỏ dần, thỉnh thoảng họ còn nghe được tiếng bánh xe cọ vào mặt đường. Đi được một quãng, Giang Luyện chợt hỏi: "Cháu vẫn còn một chỗ chưa rõ về Bành Nhất trong những gì chú kể ban nãy."
Thần Côn đáp: "Cháu nói đi."
"Bành Nhất đi đâu rồi? Ông ta chết ở trong lòng núi rồi ư? Nhưng chú có bảo sau khi chết, ông ta còn đễ bị phát hiện thân phận hơn nữa mà?"
Thần Côn cũng không đám chắc vì trong những tin tức ông nhận được không có vấn đề này.
Ông suy ngẫm một lúc rồi đáp: "Có thể là ông ta tự thiêu đến mức không còn một mảnh da, không còn một mẩu xương nữa. Chắc hẳn một người đã bị đốt thành cát bụi thì không thể tự sinh sản được nữa."
Lý do này nghe cũng tàm tạm. Giang Luyện bỗng nhớ tới lúc Thần Côn bị Mạnh Thiên Tư đánh ngất cũng từng nói tới mấy câu "Một mảnh đa cũng không để sót, đốt tất".
Thể rương thì sao? Huồng Đại mang rương đi mà những người trong đó chẳng hay biết gì à?"
"Sau khi những người bên trong chết hết rồi Huống Đại còn phải đào hầm thêm một hai tháng nữa cơ mà. Có thể ông ta đợi bọn họ chết hết mới mang rương đi."
Nói vậy thì quá gượng ép rồi. Giang Luyện phản bác: "Cánh cửa sống đó là đơn hướng chỉ có thể mở từ phía bệ đá thôi mà. Bành Nhất chết rồi thì làm gì còn ai mở cửa cho Huống Đại. Làm gì có chuyện đợi bọn họ chết hết ông ta mới ra ngoài lấy rương được?"
Cũng phải nhỉ. Thần Côn nhíu mày: "Thế có thể ]à ông ta làm một cái rương giả thay cho cái rương thật?"
Giang Luyện lặng thinh vì anh vẫn thấy lời giải thích này không hợp lý. Ông ta đi đâu tìm được loại tài liệu làm rương đặc biệt như thế ở trong lòng núi cơ chứ?