Đêm khuya là thời điểm thích hợp để nghe kể chuyện. Mà Giang Luyện lại là một người kể chuyện giỏi.
Câu chuyện này có liên quan đến anh, nên anh không cần phải cố gắng miêu tả, nó cũng đã chứa đầy tình cảm rồi. Anh biết nên lúc nào thì dùng giọng nhẹ nhàng, lúc nào thì dùng giọng gấp gáp. Vốn dĩ giọng của anh rất trong, nhưng do nói quá nhiều nên càng lúc càng trầm lại, nghe rất nặng nề.
Ban đầu Mạnh Thiên Tư cũng chỉ hỏi cho có thôi. Sau này cô mới bị anh dẫn dắt vào trong câu chuyện. Cảm giác đó giống như một sợi âm thanh mỏng như tơ, lơ lửng trong đêm đen. Còn cô thì bắt lấy nó, đi theo tiết tấu của nó, lúc trầm lúc bổng.
Cô hỏi một câu: "Đó là đơn thuốc chữa căn bệnh lạ kia à?"
Giang Luyện gật đầu: "Bây giờ nghĩ lại, cô gái kia dù sắp chết cũng vẫn cố bò đến chỗ Kiền gia trốn, rồi lại dùng hết sức mình để nói ra câu nói kia. Thì chắc chắn không phải muốn nhờ ông ấy tìm về vàng bạc, gia sản."
Cô ấy định nói cho Kiền gia một bí mật mà chỉ có người nhà họ Huống biết, nó cùng một nhịp với sự sống chết của con gái cô ấy. Tiếc là câu nói quá mơ hồ, nên khi ấy Hoàng Đồng Thắng không thể hiểu ra được.
Đến tận khi hai người con gái họ Huống cùng chết thảm trước mặt ông, ông mới tìm được chút manh mối trong những điểm giống nhau đó: Có vẻ như những cô gái trong gia tộc họ Huống, hoặc có thể nói là những người trong gia tộc đó, từ khi sinh ra đã mang trong mình một mầm bệnh nan y nào đó. Căn bệnh đó sẽ đột nhiên phát tác vào một ngày đẹp trời. Nhưng không sao cả, vì bọn họ đã có phương thuốc.
***
Huống Đồng Thắng cố gắng nhớ lại, nhưng một là vì khoảng cách quá xa, ông lại đã quá già, nên rất nhiều chuyện đều không nhớ nổi nữa. Hai là do đêm đó ông quá sợ hãi, nên ngoài cô gái ấy ra, ông không còn ấn tượng gì nữa cả.
Ông chỉ nhớ rõ, đoàn người nhà họ Huống rất đông, nam nữ già trẻ phải hơn hai mươi người, nên số lượng gia sản cũng rất nhiều. Trên lưng những con ngựa thồ hàng toàn là rương gỗ, phải có hơn ba bốn mươi chiếc.
Cho nên, rốt cuộc là cái rương nào có cất chứa phương thuốc? Mà những chiếc rương đó, rốt cuộc đã đi đâu?
Vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng Huống Đồng Thắng cũng tìm được một biện pháp: Đốt đèn vẽ tranh.
***
Mạnh Thiên Tư hiểu rõ: "Huống Đồng Thắng là định thông qua ảo ảnh để tái hiện lại cảnh tượng đêm đó, rồi lại từ những cảnh đó để tìm ra manh mối?"
Giang Luyện không trả lời, vì anh nghe được sự không đồng ý trong giọng Mạnh Thiên Tư: Ban đầu khi nghe Kiền gia nhắc tới biện pháp này, phản ứng của anh cũng giống y như cô lúc này, thậm chí còn kịch liệt hơn nữa.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy buồn cười: "Cho dù ông ấy có thể tái hiện lại cảnh tượng đêm đó, thì cũng đâu làm được gì?"
Thổ phỉ cướp đường, giết người, cướp tài sản. Tất nhiên là phải bê đồ đi rồi, anh có nhìn đi nhìn lại cảnh đó hàng chục lần, thì cũng chẳng nhìn được phương thuốc đâu.
Giang Luyện lên tiếng sau một hồi im lặng: "Sau khi cô gái ấy chết rồi, Kiền gia tôi không dám ở lâu, sợ bị bọn cướp phát hiện, cũng không dám nhặt xác cho cô ấy. Sau này quay lại thì tất cả mọi thứ đều bị dọn đi rồi. Có thể là do bọn cướp sợ để lại nguyên đó thì sẽ có người phát hiện, sau đó dặn dò nhau không đi con đường đó nữa, thì bọn cướp sẽ mất mối làm ăn, nên đã dọn dẹp nơi đó. Kiền gia tôi không biết chuyện sau đó như thế nào, nhưng ông ấy nói, sau khi bọn cướp giết sạch mọi người, đã từng mở rương ra kiểm kể chiến lợi phẩm..."
Mạnh Thiên Tư càng cảm thấy hoang đường: "Cho nên? Chẳng lẽ lúc bọn họ mở rương ra, sẽ đi xem một cái đơn thuốc à?"
Một tờ đơn thuốc, chẳng chiếm mấy diện tích, đa phần sẽ được đặt ở đáy rương hoặc trong góc. Có quý lắm thì cũng chỉ là đựng trong một chiếc rương ngọc, rương vàng. Nhưng đám cướp kiểm kê tài sản, cũng chỉ xem qua thôi. Cái rương có chứa đơn thuốc đó, có thể đã bị vứt ở dọc đường, hoặc là bị mang đi rồi —— —— —— Nếu bị vứt ở dọc đường, thì chẳng bao lâu sẽ bị mục nát. Còn nếu là bị mang đi, thì hơn tám mươi năm rồi, bây giờ biết đi đâu mà tìm?
Giang Luyện cười, cũng không phản bác lời cô: "Rất buồn cười, rất hoang đường, đúng không?"
"Nhưng Mạnh tiểu thư à, cô có nghĩ tới một điều không? Cái biện pháp vừa buồn cười vừa hoang đường này lại chính là biện pháp duy nhất, ngoài việc nằm chờ chết ra."
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa: Đối với một người sắp rơi xuống vách núi, thì dù trên sườn núi có rũ xuống một sợi rơm, thì anh ta cũng sẽ bắt lấy. Thế nên Huống Đồng Thắng có làm như vậy cũng là chuyện bình thường.
Cô trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy mốc thời gian không khớp lắm: "Kiền gia anh ở lúc Huống Mỹ Doanh bốn năm tuổi đã nghĩ đến chuyện đi tìm manh mối thông qua đốt đèn vẽ tranh. Sao gần hai mươi năm trôi qua rồi, anh vẫn còn ở đây câu đốt đèn vẽ tranh?"
Có vẻ như Giang Luyện không nghĩ đến cô sẽ hỏi ra một câu như vậy: "Mạnh tiểu thư, cô nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi."
***
Khi đã tìm được phương hướng, Huống Đồng Thắng lập tức bán hết sản nghiệp của mình ở Nam Dương đi, rồi dẫn Huống Mỹ Doanh về nước.
(*) Nam Dương là một quần đảo
Nhưng mà ông không thể quay về Tương Tây, cũng không thể đi câu đốt đèn vẽ tranh.
Vì ông quá già rồi. Một người hơn tám mươi tuổi, không có gậy là không thể đi đường, thì sao mà câu cái gì được?
Khi đó bên người ông cũng chẳng có ai tin được cả: Cơ thể không trọn vẹn, khiến tính cách ông cũng thay đổi, người bình thường không thể chịu đựng được. Cùng với bao nhiêu năm làm thương nhân, tạo cho ông một thói quen hay nghi thần nghi quỷ, không chịu tin ai cả. Lại thêm chồng của vân Ương và Phượng Cảnh, đều quyết định bỏ vợ, bỏ con, càng khiến ông cảm thấy tình người nhạt như nước.
Ông nhìn hết mọi người xung quanh, cảm thấy phía sau những gương mặt đó đều cất chứa sự phản bội và ý đồ đen tối: Không có ai đáng tin cả, ngoài người chính tay ông vun trồng.
Giang Luyện nói: "Kiền gia tôi bắt đầu chú ý tới những cậu bé hơn mười tuổi. Bởi vì con người ở độ tuổi đó đầu óc còn chưa trưởng thành, nhưng cũng đã hiểu chuyện, dễ dạy dỗ. vả lại ông ấy thích tìm ở trong hố phân."
Mạnh Thiên Tư không hiểu lắm: "Hố phân?"
Giang Luyện cười: "Một cách so sánh mà thôi. Nói đúng ra thì ông ấy thích tìm những đứa bé có cuộc sống bi thảm, ví dụ như không nơi nương tựa, phải sống dặt dẹo ở ven đường, ăn bữa nay lo bữa mai. Ban đầu tôi còn tưởng nhận nuôi những đứa bé đó mới dễ dạy bỏ, cũng không cần làm những thủ tục rắc rối. Sau này mới biết, nếu làm vậy thì Kiền gia tôi chính là người cứu vớt những đứa bé đó ra khỏi hố phân. Những đứa bé đó sẽ nhớ ơn ông ấy cả đời, và có thể dùng cả mạng sống của mình để báo đáp ông ấy.
Mạnh Thiên Tư hơi sửng sốt: "Anh..."
Giang Luyện gật đầu: "Đúng vậy. Tôi là một trong số đó, và vi Bưu cũng vậy."
***
Ban đầu Huống Đồng Thắng, tìm được hơn mười cậu bé như vậy. Mấy năm sau đó mới đào thải dần và tìm thêm người mới.
Bởi vì điều kiện của ông rất hà khắc. Ông không chỉ chọn người để làm việc thay mình: ông già rồi, không biết ông trời sẽ ưu ái mình mấy năm nữa. Nếu ông đi rồi, thì Mỹ Doanh cũng phải có người chăm sóc chứ. Không tìm được người để gửi gắm cháu gái, thì ông có chết cũng chẳng thể nhắm mắt.
Vì vậy ông phải chọn lựa rất tỉ mỉ, xoi mói: Tố chất cơ thể kém, loại. Thiếu quyết đoán, loại. Lòng dạ đen tối, loại. Dễ bị mê hoặc, loại. vụng về ngớ ngẩn, loại...
Chọn lên chọn xuống, cuối cùng còn lại Giang Luyện và vi Bưu.
Huống Đồng Thắng thích Giang Luyện nhất, bởi vì anh có thiên phú, lúc học dán thần nhãn chỉ cần ba tháng đã học xong rồi. Mà học anh cũng nhanh, chiêu thức phức tạp đến đâu, anh cũng chỉ cần nghĩ mấy lần là có thể hiểu rõ, nhiều lúc còn học một biết mười.
So với Giang Luyện, vi Bưu kém hơn nhiều, chỉ có được mỗi cái khỏe như trâu thôi. Nhưng Huống Đồng Thắng lại nhìn trúng một điểm ở vi Bưu.
Đó là anh ta rất tốt với Huống Mỹ Doanh.
Những đứa bé ông mang về đều lớn hơn Huống Mỹ Doanh, nhưng lại khinh thường hoặc không thích chơi với cháu ông. Chỉ có mình vi Bưu là luôn đội cô lên đầu, nhường nhịn cô, chăm sóc cô. Khi đám trẻ con bên ngoài bắt nạt Mỹ Doanh, vi Bưu dám dùng một chọi mười để đánh trả.
Mà Huống Mỹ Doanh cũng thích chơi với anh ta. Có một khoảng thời gian, lúc nào đi chơi cô ấy cũng thích túm góc áo vi Bưu, y như một cái đuôi nhỏ.
Huống Đồng Thắng rất vui: mặc dù vi Bưu chẳng có tí sở trường nào. Nhưng có một người như vậy ở bên Mỹ Doanh, chỉ trăm lợi chứ không có một hại.
Kể từ đó, ông càng ra sức vun trồng Giang Luyện. Ông sợ một ngày kia mình bị Diêm vương gọi đi, không kịp nói ra bí mật này, nên đã viết lại tất cả để sau này đưa cho Giang Luyện.
Không biết có phải để đền bù cho những biến cố suốt đời ông không, mà ông trời rất ưu ái với ông về mặt tuổi tác.
Năm Giang Luyện hai mươi tuổi, Huống Đồng Thắng chín mươi chín tuổi. Ông cảm thấy đã đến lúc nên nói cho anh biết.
Ông gọi Giang Luyện vào trong phòng, đầu tiên là cho anh xem ảnh chụp.
Đó là những bức ảnh của chính Giang Luyện, khi chưa gặp được ông, phải sống trong ảnh bi thảm, người không bằng chó. Huống Đồng Thắng muốn Giang Luyện nhớ lại những chuyện đó. Ông muốn anh nhớ kỹ một điều, nếu không có Kiền gia Huống Đồng Thắng, thì anh đã chết từ lâu rồi. Anh là con số không, không có số một mà Huống Đồng Thắng cho anh, thì anh chẳng là cái gì cả.
Sau đó ông nói với Giang Luyện: "Cháu phải nhớ kỹ, cháu nợ ông một cái mạng."
Khi ấy Giang Luyện còn chưa hiểu dụng ý của Kiền gia, nên chỉ khẽ gật đầu: "Vâng."
Huống Đồng Thắng nói: "Cháu cần phải trả lại."
Giang Luyện run lên, nhưng vẫn còn khó hiểu.
Huống Đồng Thắng tiếp tục nói: "Cháu không cần trả cho ông. Ông đã già thế này rồi, không cần cháu trả cái gì cả. Cháu trả cho Mỹ Doanh là được. Nếu có một ngày, cháu sẽ phải chết nếu muốn cứu được Mỹ Doanh, ông hi vọng cháu sẽ không tiếc mạng sống của mình. vì cháu đang trả nợ."
***
Giang Luyện dừng lại ở đây.
Thật ra anh không định kể cho Mạnh Thiên Tư nhiều chuyện thế này. Anh chỉ định nói cho cô biết Mỹ Doanh quá khổ, hi vọng cô có thể đồng cảm với Mỹ Doanh.
Nhưng càng lúc anh lại càng kể nhiều hơn. Có lẽ là do trong núi quá yên tĩnh, rất thích hợp để hồi ức những chuyện xưa. Cũng có thể là do tiềm thức của anh cho rằng kể những chuyện đó sẽ có lợi cho mình: Một người thuận buồm xuôi gió từ nhỏ như Mạnh Thiên Tư, thường có khuynh hướng đồng cảm với những người bất hạnh. Cô đang có ấn tượng xấu với anh, nhưng khi cô biết, cuộc sống của anh không có tự do, ngay cả mạng sống cũng không phải là của mình nữa, có lẽ sẽ thay đổi ấn tượng về anh.
Bước đi này của anh đã đúng. Mạnh Thiên Tư là một thính giả tốt: Lúc cô thảo luận câu chuyện này với anh đã chứng tỏ là cô có lắng nghe cẩn thận. Mà khi cô không nói gì cả, thì chỉ là một cái bóng yên lặng, thấp thoáng trong bụi cây.
Trong cái bóng đó, đúng là có chút thiện ý.
Mạnh Thiên Tư nói: "Sau đó thì sao? Nghe thấy Kiền gia nói vậy, anh rất... buồn?"
Có một chút, nhưng ngay sau đó anh đã chấp nhận nó rồi. Giang Luyện cười, dù rằng trong bóng đêm cô sẽ chẳng nhìn rõ nụ cười đó: "Tạm được, buồn thì chắc chắn là có. Lúc trước tôi biết ơn ông ấy, sùng bái ông ấy, cảm thấy ông ấy như một vị thần, bay từ trên trời xuống, cứu tôi ra khỏi cuộc sống u ám."
"Nghe ông ấy nói vậy tôi mới biết, ông ấy cũng chỉ là người trần thôi. Ông ấy là ông vua bán lẻ ở Nam Dương. Người làm ăn, đã đầu tư thì đều muốn nhận được kết quả. Chuyện này rất bình thường. và tôi cũng hiểu ra..."
Giọng anh mang theo vẻ tự cười nhạo mình: "Trên đời này, cái gì cũng giá của nó."
Đầu ngón tay của Mạnh Thiên Tư khẽ run lên.
***
Đến lúc đó, Giang Luyện đã biết bí mật về thân thế của Huống Mỹ Doanh, cũng biết kỳ vọng của Huống Đồng Thắng đối với anh: Huống Đồng Thắng cũng không định chỉ tìm người đi câu đốt đèn vẽ tranh giúp mình. Ông biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, ông muốn tìm một người thừa kế trọng trách này của ông. Một người có thể dùng hết sức lực của đời mình để hoàn thành nguyện vọng trước khi chết của Phượng Cảnh.
Cứu Mỹ Doanh.
Đối với chuyện này, Giang Luyện cũng không có ý kiến gì cả. vì anh nợ Huống Đồng Thắng một cái mạng là sự thật, ông cũng đã nói là đến lúc phải trả nợ rồi. Huống chi, Huống Mỹ Doanh là người bạn anh quen biết từ nhỏ, tình cảm bao nhiêu năm còn thân hơn cả người thân. Bất cứ ai cũng không thể nhẫn tâm nhìn người thân của mình chết.
Từ đó trở đi, anh bắt đầu chú ý tới Tương Tây. Hằng năm đều đến đây mấy lần, dựa theo hồi ức của Kiền gia tìm được vị trí của vụ cướp năm đó. và cũng thử đi câu đốt đèn vẽ tranh trong đêm mưa: Nhưng rốt cuộc phải "câu" thế nào, thì Huống Đồng Thắng còn chỉ biết sơ qua, nói gì đến Giang Luyện? Hai ba năm đầu, hầu như anh đều thất bại, nên chỉ có thể vừa câu vừa cải tiến phương pháp.
Mà anh lại có suy nghĩ của riêng mình. So với ảo ảnh hư vô mờ mịt, anh càng gửi gắm hi vọng vào Lâu Để hơn. Hi vọng có thể tìm được thứ gì đó ở cố hương nhà họ Huống.
Nhưng tám mươi năm này, là những năm tháng thay đổi như vũ bão. Cả đất nước còn thay đổi hoàn toàn, nói gì đến một gia tộc nhỏ? Anh đến thăm Lâu Để rất nhiều lần, thậm chí còn đi đọc cả lịch sử của huyện: Nhà họ Huống là một gia tộc lớn nên có được nhắc đến vài câu trên lịch sử huyện. Nhưng cũng chỉ tra được mấy lời mờ mịt. ví dụ như nhà họ Huống đông con cháu, còn có tổ tiên nhà họ ban đầu là ở trong núi, sau này mới mở rộng gia nghiệp, và chuyển vào trong thôn, trong huyện —— người thường hướng về chỗ cao, cũng giống như nông dân muốn vào thành phố sống thôi. Nhưng anh không thấy ai nói gì về việc nhà họ mắc căn bệnh lạ cả.
Tóm lại cứ thử đi thử lại như vậy, không thể nói là không có tí tiến triển nào, nhưng thực tế anh vẫn chỉ mới quanh quẩn ở bên ngoài thôi.
May mà Mỹ Doanh vẫn còn nhỏ. Theo dự tính của Kiền gia, Huống vân Ương phát bệnh năm 32 tuổi, Huống Phượng Cảnh phát bệnh năm 29 tuổi, thì Mỹ Doanh có sớm cũng phải đến 26 tuổi. Cho nên việc này dù quan trọng, những vẫn chưa đến mức độ quá cấp bách.
Cho đến một ngày của nửa năm trước, Huống Mỹ Doanh trong lúc vô tình bị đứt tay, mà máu trên miệng vết thương... sôi sục.
Nói thật ra thì đây chưa tính là phát bệnh. Bởi vì phát bệnh là khi làn da tự nứt ra cơ. Nhưng máu đã xuất hiện vấn đề, nghĩa là đã có dấu hiệu phát bệnh rồi. Huống Đồng Thắng thấy vậy thì ngất đi, mặc dù đã được cấp cứu đúng lúc, nhưng vẫn bị liệt.
Huống Đồng Thắng biết dù ông trời có hào phóng với ông, thì cũng sẽ đến lúc phải "đón" ông về. Có một số việc Mỹ Doanh cũng cần phải biết.
Ông nói hết mọi chuyện cho Huống Mỹ Doanh: "Cũng không thể bắt Giang Luyện bôn ba vì cháu mãi được. Mà chính cháu cũng nên làm gì đó để cứu lấy chính mình. Ông không làm gì được nữa rồi, những chuyện sau này, phải xem vận mệnh của các cháu."
Nếu Huống Mỹ Doanh đã đi cùng Giang Luyện, thì tất nhiên vi Bưu cũng sẽ đi theo. Mặc dù anh ta không biết gì cả, nhưng có anh ta ở bên, Mỹ Doanh cũng có thêm một người bảo vệ.
Ba người đồng hành, thì không thể đi lung tung nhu trước được. Giang Luyện tới tìm Lão Dát – con cháu của Lão Mã, nói với ông là mình đến để tìm cội nguồn, cuối cùng cũng thuận lợi dừng chân ở trại Bá Kháng.
Mà những con đường khác đã không đi được, anh cũng quyết định dồn hết tâm huyết vào đốt đèn vẽ tranh. ...
Đây đúng là một câu chuyện dài dằng dặc. Khi kể đến cuối, bóng đêm cũng đã nhạt dần. Mạnh Thiên Tư thở dài một hơi. Cô cảm thấy hồn phách mình đã bay về tám mươi năm trước, bay từ Tương Tây đến Nam Dương, rồi lại vượt biển mà về.
"Cho nên, bây giờ anh muốn tìm cái rương kia?"
Giang Luyện cười khổ: "Đúng vậy."
Nghĩ thì thấy chuyện này rất hoang đường. Tám mươi năm trước, lời trăn trối của một cô gái chỉ có hai từ "Cái rương, đơn thuốc", mà sau bao nhiêu năm, điểm xuất phát vẫn còn nguyên như cũ, không hề thay đổi.
Mạnh Thiên Tư hơi hoảng hốt, cô vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện này. Bỗng dưng cô lại nghĩ tới Thần Côn: "Dạo này lưu hành trò tìm rương à? Hai hôm trước tôi có gặp một người, cũng nói là muốn tìm một cái rương."
Giang Luyện ngạc nhiên hỏi lại: "Cũng tìm? Tìm cái rương của nhà họ Huống?"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Cái đó thì không biết. Cơ hội tìm được cái rương của người kia còn mờ mịt hơn cả anh ấy chứ. Ngay cả vì sao mình lại muốn tìm cái rương ông ta còn chẳng biết. Mà tìm cái rương gì cũng không biết luôn."
Cô thì thào một câu: "Điên điên khùng khùng."
Giang Luyện cũng không để ý: "Cái rương từ xưa đến nay đều để đựng đồ. Làm gì có ai đi tìm cái rương đâu, tất cả đều là tìm thứ bên trong cái rương. Hoặc là châu báu, hoặc là bí mật gì đó."
Nói đến đây, anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiên Tư: "Mạnh tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Nghe giọng anh trịnh trọng như vậy, Mạnh Thiên Tư cũng đoán được phần nào. Cô "ừ" một tiếng.
"Trong tay Sơn quỷ, có phải có nhiều hơn một viên Thận Châu không?"
Mạnh Thiên Tư định đáp trả anh mấy câu sắc bén, hoặc là lừa anh. Nhưng cô lại nghĩ lại, cần gì chứ, người này mới sống có vài chục năm, mà sống sống chết chết, làm gì cũng vất vả, cũng chẳng dễ dàng gì.
Thế là lại "ừ" một tiếng.
Trước khi nhận được câu trả lời của cô, mặc dù anh có nghi ngờ, nhưng chung quy vẫn chỉ là nghi ngờ thôi. Nay chuyện này đã được cô chứng thực, tảng đá trong lòng Giang Luyện bỗng rơi xuống đất, đột nhiên không biết phải nói gì.
Một lát sau anh mới mở miệng.
"Cô Mạnh, tôi biết từ trước tới nay chúng ta đều có hiểu lầm. Ấn tượng của cô về tôi cũng không tốt, nhưng tôi đã rất cố gắng để cứu vãn lại rồi."
"Tôi làm cô bị thương, cô cũng đã đánh lại tôi; tôi hại cô bị bắt cóc, cũng đã cố gắng cứu cô ra; dù dây xích của cô còn chưa thấy bóng dáng, nhưng tôi cũng sẽ tìm về cho cô. Sau khi tìm được dây xích rồi... cô có thể cho tôi mượn Thận Châu không?"
Ngay sau đó anh lại bổ sung thêm: "Tôi không định lấy viên Thận Châu đó luôn. Tôi chỉ mượn một thời gian thôi, dùng xong sẽ trả lại cho cô."
Mạnh Thiên Tư không trả lời ngay.
Yêu câu này của Giang Luyện cũng không hề quá đáng. Số Thận Châu trong tay Sơn quỷ, không nhiều đến mức rải đầy đất, nhưng ba bảy viên thì vẫn có. Cho anh mượn cũng chẳng có vấn đề gì.
Cô đáp lại: "Xem biểu hiện của anh đã. Tôi có thể suy nghĩ lại."
Sau đó cô bỗng nghiến răng nói với anh, như thể không nói sẽ không chịu được: "Gặp được tôi, xem như anh may mắn!"
Với chất lượng của viên Thận Châu núi Ngọ Lăng kia, dù không bị cô câu đi, thì anh có canh ở đó ba mươi, năm mươi năm cũng chưa chắc đã tìm được manh mối.
Nhưng mà, câu chuyện anh kể đã khiến cô mềm lòng. Nếu sau này cô cho Giang Luyện mượn Thận Châu thật, thì cô có thể cho anh mượn viên tốt nhất.
Thận Châu có đặc tính hòa tan lẫn nhau, viên lớn có thể hòa tan viên nhỏ, viên chất lượng cao hòa tan chất lượng kém. Mà sau khi hòa tan viên khác, chất lượng của chúng sẽ càng lúc càng cao.
Hiển nhiên điều này đã đi ngược với dự tính ban đầu của cô: Cô và Giang Luyện có mấy lần xung đột, chắc chắn là không vui vẻ gì. Cô không đi trả đũa anh ta đã được xem là dễ tính rồi. Nay lại còn định giúp anh ta một phen thì đúng là khó có thể tin được.
Nhưng việc này lại không phải vì Giang Luyện. Mà là do cuộc đời của bốn cô gái nhà họ Huống quá khiến người nghe thổn thức. Giang Luyện cũng không cần cô cắt thịt, lấy máu để giúp nên cô cũng đồng ý...
Cho nên càng nghĩ, cô càng chỉ có thể nói một câu cho hả giận.
—— gặp được tôi, xem như anh may mắn!