Thần Côn hắng giọng một cái, rồi trịnh trọng ho hai tiếng.
Sau khi đã thành công thu hút sự chú ý của hai người rồi, ông chậm rãi nói: "Chuyện này ấy, cháu Mạnh nói không rõ được, muốn biết tình hình cụ thể, thì phải hỏi chú này."
Mạnh Thiên Tư hơi bất ngờ: "Chú biết cả chuyện này cơ à?"
Thần Côn kiêu ngạo ưỡn ngực: Bất kể là ai, bất kể ấn tượng đầu tiên của họ về ông là gì, chỉ cần sống chung với ông một thời gian, kiểu gì cũng phải khuất phục trước tài năng, học vấn của ông —— Tình huống này phát sinh quá nhiều lần rồi, đến mức mà ông chẳng còn thấy mở lạ gì nữa.
Ông nói: "Chuyện này ấy, có ngươi gọi nó là 'sự kiện giết người trong nhà đá Sơn Hải Kinh'. Hiện nay nó được lưu truyền với rất nhiều phiên bản, có nơi nói là sụt lở đất, làm lộ ra một cái hang động, có nơi lại bảo là khai thác đá. Tiếp theo đây, chú sẽ nói về một phiên bản gần với những gì cháu Mạnh vừa kể."
Nói đến đây, ông dừng lại.
Đây là thói quen khi kể chuyện của ông, luôn dừng lại ở những chỗ đặc sắc, để nhận được lời thúc giục, biểu cảm chăm chú lắng nghe, hoặc là ánh mắt ước ao của người khác.
Nhưng Mạnh Thiên Tư là một người nóng tính: "Thế thì chú nói đi chứ, chú dừng lại ở đây làm gì?"
Thần Côn tức giận.
Nhưng mà bây giờ ông đang là ba tầng cánh sen, không tiện chống đối Mạnh Thiên Tư, thế nên ông nói tiếp.
"Cụ thể là ở thời Hán Tuyên đế, có một đám người 'phát tảng đá'. Phát chính là khai thác, tảng đá ở đây là những phiến đá rất lớn, nhưng lại bị người ta đồn là khai thác hòn đá. Họ cứ đào rồi lại đào, bỗng dưng đào được một căn phòng đá."
"Chú ý nhé, đây là phòng đá, chứ không phải hang động, nhưng việc nó bị bịt kín bốn bên thì đúng thật. Nói cách khác, ngay từ đầu, trong lòng núi đã có một lỗ hổng giống kiểu bọt khí rồi, nhưng sau này còn có người đập gõ ở trong, để làm thành một căn phòng nữa —— Đây chính là điểm mọi người khó hiểu, người đó đi vào giữa ngọn núi kiểu gì, để mà đục đẽo lòng núi thành một căn phòng?"
"Điểm khó hiểu này chúng ta tạm gác sang một bên, để nghe tiếp đã."
"Có người to gan đi vào đó xem thì phát hiện trong căn phòng đó có người, người chết. Không biết người đó đã chết bao lâu, xương cốt đã hóa thạch gần hết. Kỳ dị nhất là chân phải của người đó có đeo một sợi dây xích, hai tay thì bị trói ở sau lưng, trói bằng chính mái tóc dài của người đó —— Đây là điểm khó hiểu thứ hai. Người đó bị nhốt ở trong căn phòng kín, vốn đã chẳng thể trốn được, mà ai đó còn xích chân, trói tay người ta lại, có khác gì vẽ rắn thêm chân không?"
"Xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy, ai nấy đều rất sợ hãi. Câu chuyện cũng được truyền đến tai Hán Tuyên đế. Ông ấy cũng thấy lạ, nên đã triệu tập các đại thần lại, hỏi xem có ai biết lai lịch của người chết không. Đại thần mà, toàn là người có học cả, trong đó có một đại học giả, tên là Lưu Hướng, đã cho ra được đáp án."
Giang Luyện lẩm bẩm: "Lưu Hướng, người này rất nổi tiếng mà, hình như là một... văn học giả?"
(*) Học giả: thuộc về khái niêm xã hội học. Theo nghĩa rộng, học giả là những người có trình độ học thức nhất định, có thể đưa ra những lý giải, tư tưởng về một lĩnh vực nào đó. Còn nghĩa hẹp là chỉ những người chuyên nghiên cứu về một lĩnh vực nào đó, như nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà luật học, nhà văn học, nhà sử học, vv. Ở đây, Lưu Hướng là một nhà văn học nổi tiếng của Trung Quốc.
Thần Côn nhìn anh bằng ánh mắt khen ngợi: "Tiểu Luyện Luyện, trong số bạn bè của chú, cháu là người có văn hóa nhất đấy! Mấy người bạn kia của chú, không phải chú nói xấu đâu, nhưng bọn họ á, không ai thích đọc sách cả, làm chú không muốn nói chuyện luôn! Lưu Hướng đúng là rất nổi tiếng, ông ấy là người sáng tác 'Liệt nữ truyện', 'Chiến quốc sách', biên soạn và hiệu đính 'Sở Từ', nghe nói 'Sơn Hải Kinh' cũng là do ông ấy và con trai cùng nhau biên soạn."
Giang Luyện toát mồ hôi, cảm thấy cái danh 'có văn hóa' này của mình rất mờ mịt: Anh chỉ thấy cái tên Lưu Hướng này quen tai thôi, chứ ông ấy có tác phẩm gì, thì anh không biết.
Mạnh Thiên Tư hỏi: "Thế đáp án của Lưu Hướng nói là gì?"
"Lưu Hướng nói, người trong phòng đá là người thời Thượng Cổ, tên là Nhị Phụ, là tội phạm giết người. Tóm lại là, Nhị Phụ giết người khiến Hoàng Đế tức giận, nên đã sai người nhốt ông ta vào trong núi, chân phải bị xích bằng hình cụ (dụng cụ tra tấn, xử phạt), hai tay bị trói bằng tóc —— tất cả những điều này đều được ghi chép ở trong 'Sơn Hải Kinh'."
"Ban đầu Hán Tuyên đế còn không tin, cho người mang 'Sơn Hải Kinh' ra kiểm tra, thì thấy đúng là như vậy. Kể từ đó, địa vị của 'Sơn Hải Kinh' ở triều Hán được nâng lên rất cao. Thời Đông Hán, khi phái chuyên gia trị thủy Vương Cảnh đến Hoàng Hà, Hán Minh đế còn cho ông ấy hẳn một quyển 'Sơn Hải Kinh' để tham khảo cơ mà."
"Theo tinh thần nghiên cứu khoa học, chú cũng đi mò đọc 'Sơn Hải Kinh'. Thật ra trong sách nói thế này: 'Hoàng Đế cho người giam ở một ngọn núi vắng vẻ (sơ chúc chi sơn), xích chân phải, trói tay bằng tóc, treo ở trên cây trong núi'. Vì vậy có người hiểu là Nhị Phụ bị treo trên một cây cổ thụ ở núi Sơ Chúc —— Nhưng điều đó không hợp lý, ông ta phạm tội giết người, sao có thể chỉ treo ở trên cây chứ? Mà đến thời Hán Tuyên đế người ta cũng đã xác nhận là ông ta bị giam trong núi rồi."
Thần Côn tổng kết lại: "Điều này càng khiến chú chắc chắn với quan điểm của mình hơn: quyển sách 'Sơn Hải Kinh' này đã bị người xáo trộn kết cấu, để che giấu một bí mật gì đó. Đương nhiên, bí mật này là cái gì, hiện tại chú còn chưa biết."
Nói đến đây, ông quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư: "Nhưng mà cháu Mạnh, nếu người đó là do các cháu nhốt vào, thì Sơn quỷ phải có từ thời Hoàng Đế cơ. Cháu có nhớ lúc trước cháu nói về 'động sơn thú', chú có nói là trong trận chiến của Hoàng Đế và Xi Vưu, có sử dụng động vật làm binh lính không? Nó rất giống với động sơn thú của các cháu, nói không chừng, tổ tiên của Sơn quỷ đã từng là người của Hoàng Đế ấy."
Thật à?
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: Đúng là gia phả và Sơn quỷ chí của Sơn quỷ đã có từ rất lâu, nhưng trong ấn tượng của cô, không có ai nhắc tới Hoàng Đế cả.
Giang Luyện cười: "Sơn quỷ chưa từng bị thất truyền, nếu trong lịch sử có nhân vật Hoàng Đế thật, thì tổ tiên của Sơn quỷ có gặp ông ấy cũng là chuyện bình thường. Con người thời đó, không phải ở phe Hoàng Đế, thì là ở phe đối địch với Hoàng Đế mà."
Anh lại kéo chủ đề quay lại: "Thế lúc trước, các cô nhốt người vào kiểu gì?"
Mạnh Thiên Tư xắn tay áo, giẫm chân lên một hòn đá nhô ra khỏi núi đá, trèo lên phía trên: "Để lát nữa tôi cũng nhốt hai người vào trong đó —— Thì lúc đó, anh sẽ biết tên Nhị Hóa kia bị nhốt vào kiểu gì."
Thần Côn giật mình, lùi lại hai bước: "Hả?"
Sau khi lùi lại, ông còn không quên chỉnh lại lời cô: "Người ta tên là Nhị Phụ."
Mạnh Thiên Tư mặc kệ người đó là Nhị gì, cô nhanh nhẹn trèo lên trên núi.
Thần Côn vẫn còn đứng sững ở đó. Giang Luyện bước lên hai bước, ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Mạnh Thiên Tư, rồi vỗ vai Thần Côn: "Đi thôi, không phải chú nói cô ấy là ngọn đèn à? Vậy thì chúng ta phải bám đuôi cô ấy, luôn luôn đứng trong phạm vi ánh đèn chứ, nếu không lát nữa lại có một đám hổ báo gì đó xông đến chỗ chúng ta."
Cũng phải, Thần Côn quay đầu lại nhìn bóng tối sau lưng, ông bất giác nuốt nước bọt, nhưng vẫn không chịu nhấc chân lên. Thần Côn túm áo Giang Luyện: "Nhưng mà... cháu không sợ à?"
Đúng là có thấy ghê ghê, người bị nhốt ở trong lòng núi, nếu là người mắc bệnh sợ không gian kín, thì chắc sẽ điên mất...
Giang Luyện nói: "Có một chút, nhưng mà chú không thấy kích thích à?"
Anh thì thào: "Người to như thế, làm sao mà chui vào được? Chẳng lẽ là chia người ra thành mấy triệu, mấy nghìn phân tử, nguyên tử, xong chui xuyên qua các phân tử của đá, đến khi vào trong hang động rồi, thì lại lắp lại à?"
Ui, Tiểu Luyện Luyện này, quả nhiên vẫn còn quá non, không đủ già dặn như ông. Đến nước này rồi mà còn rảnh đi nghĩ mấy cái đó nữa. Thần Côn dậm chân, cố gắng nói thật nhỏ: "Không phải, nơi đây là bí mật của Sơn quỷ, ai biết Mạnh Thiên Tư có nhốt chúng ta ở trong lòng núi như Nhị Phụ để bảo vệ bí mật không?"
Nói đến đây, ông hoảng hốt nhìn lên trên ngọn núi đá: "Bây giờ mà vào trong đó, thì có gào rách họng cũng không ai nghe thấy. Người ta ngồi tù thì có thể đào hầm bỏ trốn, nhưng đã có ai đào núi chưa? Cho dù nhà nước có khai phá vùng Tương Tây, thì cũng không có ai đến đây khai thác đá cả. Mà vậy thì chú... đến bao giờ chú mới được người ta giải cứu chứ?"
Giang Luyện sững sờ, anh không nghĩ tới việc này.
Giang Luyện ngập ngừng: "Mạnh tiểu thư... sẽ không làm vậy đâu."
Thần Côn nói: "Thật sao? Cháu hiểu rõ nó lắm hả? Ngày Mạnh Thiên Tư mở tiệc đãi khách, là lần đầu tiên chú gặp nó, cháu biết nó đã lâu chưa?"
Giang Luyện bỗng nghẹn lại, nếu tính đúng ra anh và Mạnh Thiên Tư mới quen có... bảy ngày. Đây là lâu hay không lâu nhỉ?
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiên Tư, cô đã trèo được mười mét rồi. Giang Luyện lại cúi đầu xuống nhìn băng vải trên tay, trái tim anh vững chắc hơn: "Tính cách Mạnh tiểu thư không xấu, cô cũng không hay gài bẫy người khác, chú đừng tự dọa mình như vậy. Vả lại, chúng ta là ba tầng cánh sen cơ mà."
Không nhắc tới cánh sen thì thôi, nhắc tới nó, Thần Côn càng kích động hơn: "Cánh sen sắp hết hiệu lực rồi, người đã không còn giá trị gì, có nhốt ở đó cũng không sao."
Rồi ông lại nghĩ linh tình: "Mạnh tiểu thư là nữ, suy nghĩ của phái nữ như kim rơi đáy biển. Cháu làm sao mà biết nó đang nghĩ gì được. Cũng như A Huệ của chú ấy, nếu là chú, thì không bao giờ làm được cái chuyện nhốt mình ở trong quan tài như vậy..."
Giang Luyện dở khóc dở cười, sau đó anh hiến kế cho ông: "Nếu chú sợ, thì chúng ta cứ làm thế này đi."
"Lát nữa, mình cứ đi theo cô ấy. Nếu thấy cô ấy có dấu hiệu ném chúng ta ở đó, rồi bỏ chạy, thì mình ôm lấy tay hoặc chân cô ấy, giữ cô ấy lại. Tóm lại là muốn đi thì cùng đi, bị nhốt cũng phải nhốt cùng nhau. Chúng ta là cánh sen, chết cũng phải bám lấy đài hoa."
Kế này cũng được đấy, hai mắt Thần Côn sáng lên.
Đúng vậy, ông là cánh sen, cứ bám lấy Mạnh Thiên Tư là được, có chết cũng phải bám lấy đài hoa.
***
Núi đá không phải là núi, tuy rằng trên núi đá cũng có một ít hoa cỏ, nhưng một tảng đá thẳng đuỗn, thì độ khó của việc leo lên nó ai cũng có thể nghĩ tới được: Mạnh Thiên Tư và Giang Luyện còn miễn cưỡng có thể leo lên, chứ Thần Côn thì khổ không còn gì để nói. Lúc này, sợi dây thừng của Giang Luyện lại có đất dụng võ, dắt kéo túm, nếu còn không được nữa, thì anh phải xách lên luôn, chính vì vậy Thần Côn mới có thể đi theo được.
Có qua có lại, Thần Côn cũng càng thân thiết với "Tiểu Luyện Luyện" của ông hơn, còn nói cho ông nghe câu kệ về ngọn núi đá này, còn giải thích cho anh biết cái gì là "đầu mỹ nhân","con mắt nhỏ dầu". Giang Luyện nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại nhíu mày lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Ba người dùng gần một tiếng đồng hồ, mới leo được lên chỗ "cổ". Mạnh Thiên Tư vẫn luôn đi trước dẫn đường, mà cô lại còn leo nhanh, nên lúc này đang ngồi trên một tảng đá nhô ra ngoài, dùng tay phe phẩy thay cho quạt. Khi thấy Giang Luyện kéo Thần Côn lên đến nơi, cô chỉ lên trên cao: "Mọi người bàn bạc với nhau, xem đoạn này phải trèo lên kiểu gì."
Giang Luyện còn chưa kịp ngẩng đầu lên xem, Thần Côn đã hít hà: "Cái này thì làm sao mà bò được?"
Nhìn theo tay cô chỉ, da đầu Giang Luyện cũng tê dần.
Mọi người đều biết núi đá có dốc đứng 90 độ, thì cũng có thể bị những người được huấn luyện đặc biệt leo lên, bởi vì nó gập ghềnh, có chỗ để đặt chân, có chỗ để bám tay. Nhưng cái "cổ" này đã bị ai đó đục đẽo rồi, nó không chỉ nhỏ lại để làm nổi bật cái "đầu" bên trên, mà còn là một hình trụ đứng, nói cách khác, bốn bề của nó đều trơn nhẵn.
Thế này thì trèo làm sao được? Khỉ cũng chẳng thể trèo lên được ấy chứ. Người thời xưa hay dùng những móc sắt nhỏ, để cào vào vách núi, nhưng những móc sắt ấy cũng không làm gì được với cái mặt phẳng này. Có lẽ, chỉ có mấy con thạch sùng mới bò được thôi.
Mạnh Thiên Tư đứng dậy, dùng hai tay quấn chiếc đuôi ngựa của mình thành một búi tóc: "Tránh ra nào, tránh hết ra, để tôi du tường."
Thật ra chẳng có ai chắn đường của cô cả, nhưng cô lại cứ thích nói như vậy. Giang Luyện bảo cô: "Cô còn thiếu mỗi cái chiêng nữa thôi."
Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp trả lời, Thần Côn đã kêu lên: "Du tường, bích hổ du tường, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!"
Mẹ ơi, bích hổ du tường!
(*) Bích hổ: tên gọi dân gian của con thạch sùng, du nghĩa là bơi. Bích hổ du tường là một môn võ công giúp người ta có thể leo trèo trên mặt tường như con thạch sùng
Giang Luyện cũng đã nhớ ra, lúc anh học võ, có nghe lỏm được cuộc trò chuyện của mấy ông thầy. Nghe nói loại võ công này còn có tên là "Tiên nhân treo họa", là một loại khinh công của Thiếu Lâm, rất khó luyện, cả trăm người chưa chắc đã có được một người. Phải học hai mươi năm trở lên mới có được một chút thành tựu, sau khi học xong, thì có thể thoải mái leo tường như những con thạch sùng.
Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn Thần Côn: "Không ngờ chú lại biết cả Bích hổ du tường đấy."
Thần Côn kích động đến mức khô cả cổ: "Tất nhiên là chú biết rồi, chú có một người bạn biết cái đấy."
Mạnh Thiên Tư thốt lên: "Không thể nào, trừ phi đó là đời sau của Mai Hoa Cửu Nương."
Thần Côn phấn kích đến đỏ bừng cả mặt, giọng nói cũng run run: "Đúng vậy. Cháu ấy chính là đệ tử của Mai Hoa Cửu Nương. Chủ nhân trước của cái tòa nhà ở trấn Hữu Vụ, Vân Nam mà chú đang ở, chính là Mai Hoa Cửu Nương đấy."
Mạnh Thiên Tư gần như đã quên mất mình còn đang búi tóc, hai tay cô nắm chặt tóc, gác ở sau cổ: "Mai Hoa Cửu Nương... còn chưa bị đánh chết à?"
Thần Côn suýt thì nhảy dựng lên: "Cháu nói chuyện bà ấy cướp tiền lương của quân đội hả? Không có, không có, chỉ gãy chân thôi! Người vẫn còn sống!"
Giang Luyện lúc nhìn người này, lúc nhìn người kia, mà vẫn không hiểu gì hết, cuối cùng anh buộc phải cắt ngang: "Hai vị đừng nhận người thân vội, có thể giải thích cho tôi một chút không?"
Mạnh Thiên Tư bật cười, sau đó nói: "Việc này thật ra không liên quan đến tôi, người có liên quan là bà cố Đoạn cơ, tôi cũng chỉ được nghe Đại Nương Nương tôi kể lại thôi."
***
Mai Hoa Cửu Nương là nữ hiệp nổi tiếng khắp vùng Kinh Ký Lỗ, trước khi giải phóng. Bà rất giỏi về khinh công, nên đã mượn tên tuổi của Yến Tử Lý Tam, tự xưng mình là học trò của Yến Tử, thường xuyên đi cướp của cải của đám nhà giàu.
(*) Kinh: Bắc Kinh; Ký: Hà Bắc; Lỗ là tên gọi của một quốc gia chư hầu thời nhà Chu trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. Lãnh thổ của nó chủ yếu nằm ở phía nam núi Thái Sơn, ở khu vực trung tâm và miền tây nam của tỉnh Sơn Đông ngày nay cùng một phần các tỉnh An Huy, Hà Nam và Giang Tô.
Yến Tử Lý Tam: một nhân vật trong truyền thuyết dân gian của Trung Quốc cận đại. Ông thường xuyên của cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Để thể hiện bản lĩnh của mình, và biểu thị rằng đó vụ cướp đó là do ông làm, chứ không phải ai khác, nên ông hay để lại một con "chim én" được gấp bằng giấy trắng ở hiện trường vụ án.
Chiêu trò của bà cũng rất mới mẻ, không phá cửa, xông thẳng vào ăn cướp, mà chỉ ngồi khoanh chân trên nóc nhà người ta, nói với chủ nhà rằng, họ có thể cho người lên đánh với bà, nếu có thể khiến bà phải di chuyển, thì bà sẽ không lấy tiền nữa, nhưng nếu không làm gì được bà, thì phải ngoan ngoãn đưa bà một ngàn đồng bạc.
Bao nhiêu người bắc thang lên đánh bà, đều bị bà đá xuống cả. Cuối cùng chủ nhà đành phải chịu thua, dâng bạc lên cho bà. Lấy được tiền rồi, bà sẽ để lại một miếng ngói có khắc hình một con chim én đậu trên cành hoa mai —— Chỉ cần chủ nhà đặt miếng ngói ở trên mái hiên, để thể hiện là nhà này đã bị Mai Hoa Cửu Nương "ghé thăm" rồi, người trong nghề sẽ nể mặt bà, không ghé thăm nữa.
Lần đó, rất trùng hợp, bà "ghé thăm" Quy Sơn trúc ở núi Thái Hành của Sơn quỷ. Nhưng việc đó cũng không có gì lạ cả: Sơn quỷ ở đâu mà chẳng là nhà giàu, nói chung là từ rễ đến ngọn đều giàu chảy mỡ.
Nếu chỉ bằng những Sơn hộ nơi đó, thì không khống chế được Mai Hoa Cửu Nương, nhưng may mắn là, lần đó Đoạn Văn Hi lại đến đó du lịch.
Thân là Sơn Kế, sao bà có thể ngồi nhìn người khác trèo lên đầu mình được. Sau khi quan sát một hồi, Đoạn Văn Hi nhảy lên mái nhà, trong vòng mười chiêu đã bắt Mai Hoa Cửu Nương phải di chuyển, sau hai mươi chiêu thì đá được bà ấy xuống khỏi mái nhà.
Khi ấy, Mai Hoa Cửu Nương vẫn còn là một cô gái trẻ mới hành nghề, bà ấy tức đến mức phải bật khóc. Nhưng Mai Hoa Cửu Nương vẫn biết phải giữ lời, nên đã chắp tay nhận thua với Đoạn Văn Hi, rồi định đi về. Đoạn Văn Hi lại yêu mến nhân tài, gọi bà ấy lại ăn cơm cùng, rồi bảo người đưa cho bà ấy một ngàn đồng bạc.
***
Mạnh Thiên Tư nói: "Mai Hoa Cửu Nương không muốn nhận tiền "không công" của bà cố Đoạn, lại thêm hai bên nói chuyện rất hợp nhau, nên đã dạy cho bà cố Đoạn mấy điểm quan trọng trong 'Bích hổ du tường'. Theo quy định giang hồ, những gì thuộc về so tài, thì không thể dạy nhiều. Chính vì vậy, bà cố Đoạn có luyện tập thế nào, cũng chỉ bò được hơn mười mét thôi —— nhưng mười mét đó đã giúp đỡ bà rất nhiều."
Nói đến đây, cô chỉ về phía "cái cổ": "Đoạn này, dài khoảng tám mét. Nếu năm đó bà cố Đoạn đến thăm mật núi, mà không biết Bích hổ du tường, thì chắc hẳn sẽ phải bỏ cuộc ở đây."
Thì ra bên trong còn có một đoạn này nữa, Thần Côn nghe mà ngơ ngẩn.
Giang Luyện hỏi thêm: "Thế còn chuyện cướp tiền lương, với gãy chân là thế nào?"
Mạnh Thiên Tư thở dài: "Bà cố Đoạn tôi rất thưởng thức bà ấy, lúc chia tay từng khuyên Mai Hoa Cửu Nương là cướp tiền giúp dân, tựa như lấy tuyết lấp miệng giếng, không phải là thượng sách. Mà dù là vì lý do gì, trộm cướp cũng phải việc đúng đắn, kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Bà ấy giỏi võ công như vậy, có thể làm những việc lớn lao hơn. Nhưng năm ấy Mai Hoa Cửu Nương còn nhỏ, nên không chịu nghe."
"Bà cố Đoạn tôi vẫn luôn chú ý tới tin tức của bà ấy. Mấy năm sau, nghe nói võ công của bà ấy giỏi hơn trước, lá gan cũng lớn hơn, dám một mình đi cướp tiền của quân phiệt, kết quả bị súng bắn chết. Bà cố Đoạn nghe tin còn buồn bã rất lâu cơ."
Thần Côn nói tiếp: "Nói là bị súng bắn chết, nhưng thực ra bà ấy không chết, có điều hai chân không dùng được nữa. Từ đó về sau, bà ấy mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống bình thản trong căn nhà ở trấn Hữu Vụ, nhận một hai người làm đồ đệ, mãi mấy năm trước mới qua đời."
Giang Luyện im lặng, từ trước đến nay, cái chuyện chỉ mấy lời ngắn ngủi đã kể hết cả đời người này, vẫn luôn khiến người ta bùi ngùi.
Mạnh Thiên Tư cũng thổn thức: "Thì ra phía sau còn như vậy nữa. Khi nào về cháu phải kể cho Đại Nương Nương nghe, bà lớn tuổi rồi, thích nghe mấy chuyện xa xưa như vậy."
Sau đó cô lắc tay, vắt cuộn dây thừng qua vai: "Được rồi, hai người đứng tránh ra một tẹo, đừng chắn đường."
Giang Luyện đang định đứng dịch ra, bỗng nhớ ra một chuyện nên hỏi tiếp: "Bà cố Đoạn có thể leo được hơn mười mét, thế cô thì sao?"
Quãng đường của Mạnh Thiên Tư thì không cố định, có chín mét, mười mét, cũng có lúc chỉ được bảy, tám mét —— trong sân huấn luyện ở Sơn Quế trai, có một cái "cổ" được mô phỏng tỉ lệ theo như miêu tả của Đoạn Văn Hi, chuyên để cô tập luyện. Nên chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì cả.
Cô đáp qua loa: "Hơn tám mét."
Hơn tám mét, đùa nhau đấy hả? Cái "cổ" đã tám mét rồi, đi đến trên cùng, còn phải lộn người lên nữa. Chỗ cao như thế, nhỡ mà trượt tay, trượt chân...
Giang Luyện nhìn cô đang đào bới ở chỗ vách đá, trong đầu bỗng hiện lên một ý tưởng. Anh thốt lên: "Đợi đã."
Anh bước vội tới: "Cô giẫm lên vai tôi, như lúc leo cây ấy. Tôi đưa cô lên trên cao một chút, vậy thì cô đỡ phải bò thêm một đoạn, sẽ an toàn hơn."
Ừ nhỉ, vậy mà trước đó cô không nhớ ra: Bà cố Đoạn là đi một mình, nên buộc phải tự bò cả tám mét, nhưng cô có người giúp đỡ cơ mà.
Mạnh Thiên Tư lùi lại một bước, nhìn Giang Luyện ngồi xổm xuống, rồi nói: "Lát nữa cho anh xem bản lĩnh của tôi."
Giang Luyện ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi nhát gan lắm, tình huống nguy hiểm thế này, lát nữa tôi sẽ nhắm mắt lại. Cô có biến kiểu bò thạch sùng thành bươm bướm bay, tôi cũng không nhìn thấy —— Tôi biết là cô có bản lĩnh rồi, chỉ mong cô lát nữa bò thật nghiêm túc thôi."
Có rất nhiều người vì cố gắng tạo ra những động tác đẹp, mà bị trượt tay, gặp phải nguy hiểm, nếu Mạnh Thiên Tư có ý định này, thì anh phải dập tắt nó ngay.
Mạnh Thiên Tư bĩu môi: "Anh không nhìn là tổn thất của anh."
Giang Luyện nghĩ thầm trong bụng: Cô mà rơi xuống, thì mới là tổn thấy của tôi ấy.
Nhưng mà anh không định trả lời cô nữa, chỉ vỗ tay lên vai mình, ra hiệu cho cô đứng lên.
Mạnh Thiên Tư bám vào vách núi, đứng lên vai anh. Thần Côn cũng vui vẻ chạy tới đỡ cô: ban nãy ông và Mạnh Thiên Tư đã thân thiết hơn nhờ mối quan hệ với Mai Hoa Cửu Nương, bởi vậy có lẽ Mạnh Thiên Tư sẽ không nhẫn tâm nhốt ông ở trong lòng núi đâu.
Giang Luyện dùng tay giữ chặt mắt cá chân cô, chậm rãi đứng dậy. Trên vai anh nặng trĩu, mắt cá chân của cô rất nhỏ, mạch đập trên mắt cá nhảy nhót trong lòng bàn tay anh. Mà những miếng kim loại man mát của chiếc chuông vàng thì khẽ cọ vào mu bàn tay anh.
Mạnh Thiên Tư bám vào vách núi.
Giang Luyện lùi lại một bước, rồi lại lùi thêm bước nữa, ngẩng đầu nhìn cô bò.
Lúc trước Mạnh Thiên Tư còn nói với giọng rất thoải mái, nhưng khi bò lên rồi, thì cô cũng không dám lo đãng: Cái "cổ" trong sân huấn luyện là ở trên mặt đất, còn cái này thì ở tít trên cao, nhỡ mà trượt tay là sẽ chẳng còn cơ hội bò lại lần nữa.
Thần Côn cũng ngẩng đầu nhìn cô bò, ông là người ngoài nghề, không thể biết những động tác đó mạo hiểm thế nào, nên chỉ nhìn một chút là đã cúi đầu xuống rồi. Sau đó ông bỗng nhìn thấy tay Giang Luyện không để xuôi ở bên người.
Hai cánh tay của anh khẽ giơ lên, cơ thể cũng rướn về phía trước, như thể sắp đỡ lấy một thứ gì đó.
Thần Côn xích lại gần, nhắc nhở anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu làm thế này là không khoa học, bình thường khi đỡ thứ gì đó rơi từ trên cao xuống bằng hai tay, thì sẽ bị gãy tay..."
Yết hầu Giang Luyện lăn một vòng. Anh không rảnh để nhìn Thần Côn, mà chỉ nói một câu: "Chú im đi."
***
Đến khi tận mắt nhìn thấy Mạnh Thiên Tư trèo lên trên sườn núi, rồi lại thả dây thừng xuống dưới, Giang Luyện mới thở phào một hơi. Anh ngồi bệt xuống đất, cảm thấy hai chân mình nhũn cả ra, trên lưng toàn mồ hôi lạnh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vừa ẩm ướt, vừa ngứa ngáy. Đến khi định kéo áo ra để thông khí, thì mới nhớ ra lớp áo sau lưng đã bị mài mòn hết rồi, thứ dán trên da anh là băng vải.
Mạnh Thiên Tư thò đầu nhìn xuống dưới, cô cảm thấy rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Thần Côn vội vàng vẫy tay với cô.
Ánh mắt Mạnh Thiên Tư dừng lại trên người Giang Luyện đang ngồi cúi đầu dưới đất, hỏi ông: "Giang Luyện làm sao thế?"
Thần Côn ngẩng đầu trả lời cô: "Nhát gan ấy mà. Nhìn thấy tình huống nguy hiểm là không hold được. Tiểu Luyện Luyện vẫn còn phải rèn luyện nhiều lắm."
Mạnh Thiên Tư cười. Đang cười, cô bỗng nhớ tới lúc Giang Luyện giữ mắt cá chân của cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt, còn có lúc hơi run run.
Lúc này Giang Luyện mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Mạnh Thiên Tư tỉnh táo lại, vênh mặt lên với anh: "Anh quá cùi (không được)."
Giang Luyện cười, gật đầu. Sau đó nói một câu rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình anh nghe được.
"Đúng là không được."