Dạo gần đây những người thường xuyên đến quán rượu dưới tầng hầm đều phải nghe Charlie luyên thuyên 'Người có thân phận là như thế nào, người văn minh là như thế nào', nghe đến tê dại đầu óc, lúc này lại có cơ hội trêu đùa tên kia, bọn họ đều hết sức phấn khích, tiếng la hét cũng lớn hơn.
Charlie mặc áo sơ mi trắng, khoác áo gi lê đen không cài cúc, do dự xem mình nên trả tiền mời gần ba mươi người ở đây uống một chén rượu hay là khiêu vũ thoát y.
Rất nhanh sau đó, hắn buông cốc bia trong tay ra, nhảy lên một chiếc bàn tròn nhỏ.
Trước kia mỗi lần hắn uống rượu ở đây, còn chuyện ngu xuẩn nào là chưa làm qua đâu, khiêu vũ thoát y thôi mà, có gì mà đáng sợ chứ?
Lumen cười lớn vỗ tay, lấy tờ tiền mặt trị giá 20 đồng Fil đập lên mặt quầy bar, nói với ông chủ Pavard Nissen:
"Tôi mời mỗi người một ly, mọi người thích uống gì thì cứ uống nhé."
Nói xong, cậu cầm ly rượu mạnh Ranzi, nhìn Charlie vụng về lắc hông, thật cẩn thật cởi từng cúc áo sơ mi trong tiếng la hét trầm trồ.
"Mạnh nữa lên! Thô bạo lên!" Lumen cao giọng khuấy động không khí.
Các vị khách khác cũng hô theo.
Cái trán của Charlie thấm mồ hôi, hắn lo lắng nếu xé quần áo một cách thô bạo sẽ làm hỏng chiếc áo sơ mi của mình.
Đây cũng không phải áo sơ mi vải lanh cũ rẻ tiền đâu!
Hắn suy nghĩ một chút, thừa dịp cúc áo trên của sơ mi đã được cởi xong, hắn lựa chọn phương thức thoát y kiểu thay áo.
Lumen lại uống một ngụm rượu mạnh Ranzi, ngồi trở lại quầy bar, nhìn Gabriel đeo kính đen, mặc quần yếm sẫm màu ngồi ở bên cạnh, buồn cười hỏi:
"Hôm nay sớm vậy sao?"
Chẳng phải thói quen của nhà viết kịch này là thức đêm đến rạng sáng mới xuống nơi này uống một chén rượu?
Gabriel cầm ly rượu ngải đắng màu xanh biếc lên, vẻ mặt bình thản, cười nói:
"Ngày mai tôi chuyển đi rồi."
"Vở kịch 'Người theo đuổi ánh sáng' được trình diễn rồi sao?" Lumen đoán thử.
Gabriel cào cào mái tóc nâu rối bù của mình, cười cười nói:
"Chưa đâu, nhưng sau một thời gian luyện tập, cho dù là ngài Loop hay đạo diễn và diễn viên của nhà hát Phục hưng đều rất xem trọng và đặc biệt đặt niềm tin vào nó, tôi cũng không cần phải lo lắng đến vấn đề cuộc sống sau này như thế nào sau khi dùng hết 1. 000 đồng Fil tiền nhuận bút được ứng trước để chuyển đến nơi đắt tiền hơn, cậu có biết không, tôi đã luôn hy vọng mình không cần phải viết loại tiểu thuyết rẻ tiền, dung tục cho mấy tờ báo lá cải kia kia nữa."
"Anh dự định chuyển đến nơi nào?" Lumen thuận miệng hỏi.
Gabriel nói với vẻ mặt tràn ngập hy vọng:
"Phố Thánh Michel ở khu 2, đó là nơi có rất nhiều tác giả và họa sĩ sinh sống, cách đó không xa chính là bảo tàng quốc gia, trung tâm nghệ thuật Trier, rất nhiều phòng trưng bày các tác phẩm hội họa và điêu khắc."
Khu 2 còn được gọi là khu nghệ thuật hoặc là khu tài chính, một nửa mang hơi thở văn hóa xưa cũ, một nửa là kiến trúc xa hoa thịnh hành mười mấy năm gần đây. Ngân hàng nhà nước Intis, ngân hàng Trier, ngân hàng Sucht, trụ sở cơ quan tài chính và các ngân hàng, quỹ tín dụng tài sản, sàn giao dịch chứng khoán Trier, trung tâm vận chuyển hàng hóa Intis đều tọa lạc ở nơi này.
Phố Thánh Michel nằm ở rìa xa nhất của khu này, tiền thuê trọ tương đối rẻ, thu hút không ít tác giả, họa sĩ chuyển đến đây sinh sống.
"Đúng là một nơi tốt, ném một viên gạch cũng có thể đập trúng ba tác giả hai họa sĩ, à, còn có một nhà thơ đã chết mà không bị ai phát hiện ra." Lumen nhớ lại lời chế nhạo của Aurore về phố Thánh Michel, dùng cách nói của mình để nói ra miệng, cũng không quên châm chọc đám nhà thơ nghèo khổ nhất kia.
Gabriel ngượng ngùng uống một ngụm rượu ngải cứu:
"Nhưng đây đúng là nơi thích hợp nhất để giao lưu sáng tác, không giống như này, chỉ buổi tối mới tương đối yên tĩnh hơn một chút, nhưng chỉ là tương đối, còn có rất nhiều con rệp đáng ghét nữa..."
Nói tới đây, Gabriel đột nhiên nhớ ra vị đang ngồi bên cạnh mình đây là thủ lĩnh băng đảng xã hội đen nổi tiếng thô bạo hung ác đồng thời là ông chủ đương nhiệm của khách sạn Kim Kê, hắn vội vàng ngậm miệng lại.
Lúc này, Charlie đã khiêu vũ thoát y xong và mặc lại áo sơ mi, chen ra khỏi đám khách rượu đang dùng những lời 'ác ý' để bình phẩm dáng người của hắn, đến ngồi bên cạnh Lumen, giống như lơ đãng nói:
"Gần đây tôi bận quá, mấy ngày cũng không có thời gian tới đây ngồi, về đến nhà đã buồn ngủ lắm rồi, nhìn xem, đây là nỗi phiền não của người có thân phận đấy. Ôi, sao đột nhiên tôi lại nghĩ đến cuộc điều tra quy mô lớn và những tên tội phạm truy nã đến từ làng Cordouan nhỉ?"
Chà, đã học được cách nói chuyện thông minh hơn rồi đấy? Lumen cười cười đáp lại:
"Chuyện ở làng Cordouan thì liên quan gì đến Charles Dubois tôi chứ?"
Sau khi có được 'Khuôn mặt của Nisse' từ khế ước với 'Bọ ngựa mặt người', cậu đã không còn lo lắng bị phía chính phủ nhận ra.
Charlie thấy Lumen tự tin mười phần thì không đề cập đến chuyện này nữa, hắn hưng phấn kể chuyện mình được đồng nghiệp giới thiệu một giáo viên nữ, tuy đối phương không thích hắn nhưng điều đó chứng minh hắn đã từng bước tiến gần tới cái danh người có thân phận chân chính.
Uống đến gần rạng sáng, Lumen và Gabriel, người sẽ chuyển đi vào ngày mai, tạm biệt Charlie, đi dọc cầu thang dẫn lên lầu hai.
Gabriel nhìn vách tường dán đầy báo chí và giấy dán tường màu hồng rẻ tiền, chỉ gắn một ngọn đèn khí than, trong lòng đột nhiên cảm khái:
"Đến lúc sắp rời đi, mới cảm thấy nơi này cũng có rất nhiều kỷ niệm.
"Lúc tôi mới vừa chuyển đến đây, tôi còn cho rằng dựa vào tài hoa của mình, không bao lâu nữa tôi có thể thoát khỏi đống rác này, a, rời khỏi khách sạn địa ngục này.
Ai ngờ, tôi phải ở tận mười tháng, cho dù sau này tôi đã chuyển đến phố Thánh Michel, tôi cũng sẽ luôn nhớ tới quán rượu nhỏ ở dưới tầng hầm ngầm, nhớ tới hương bị rượu ngải cứu khiến cho tôi tỉnh táo lại say sưa, nhớ tới mùi lưu huỳnh gay mũi, nhớ tới những con rệp đáng ghét kia, nhớ tới những người cho tôi ánh sáng trong bóng đêm kia, tiểu thư Safari, Charlie, cậu và những người khác."
Gabriel đang nói chuyện thì chợt dừng lại, vươn tay chạm vào khe nứt trên vách tường lộ ra phía sau tờ báo bị bong.
"Có phải cánh tác giả các anh rất thích đột nhiên xúc động rồi thao thao bất tuyệt không?" Lumen chế nhạo một câu.
Gabriel xấu hổ cười nói:
"Tôi không biết các tác giả khác có như vậy hay không, nhưng tôi thỉnh thoảng sẽ như vậy."
"Tôi sống ở đây cũng gần một năm, chứng kiến không ít khách thuê trọ, hoặc đôt nhiên biến mất, hoặc vội vã rời đi, hoặc chấm dứt sinh mệnh của mình trong đau khổ.
Nhưng ngày hôm sau, không, có lẽ không đến một giờ, sẽ có vị khách thuê mới dọn đến căn phòng mà bọn họ để lại, để theo đuổi sự phồn hoa của Trier, theo đuổi giấc mộng của mình.
Hầu hết bọn họ đều thất bại, rồi biến mất tựa như hạt bụi giữa không khí, nhưng chung quy lại một đám người đi lại có một đám người đến, có lẽ sẽ có một hai người thành công."
"Đây cũng là nơi sinh ra linh cảm cho kịch bản 'Người theo đuổi ánh sáng'."
"Anh cũng được xem là người thành công rồi." Lumen nhớ tới lời ca của bà Michel trước khi thắt cổ tự tử 'Nơi đây là kinh đô của niềm vui, nơi đây là Trier vĩnh hằng', cậu đã không còn tâm trạng trào phúng Gabriel nữa.
"Hy vọng là như vậy." Trên mặt Gabriel ngập tràn chờ mong và khao khát.
Hắn nhấc chân, bước lên tới lầu hai, nhưng hắn không dừng lại, giống như muốn tiếp tục đi lên phía trên.
"Anh đi đâu vậy?" Lumen đại khái có thể đoán ra đáp án, nhưng vẫn hỏi theo phép lịch sự.
Gabriel chỉ chỉ lên tầng trên:
"Tôi đi tạm biệt tiểu thư Safari, cảm ơn cô ấy đã luôn cổ vũ tôi."
Lumen bật cười trêu chọc, nắm tay lại đặt trước môi, huýt sáo:
"Chúc anh có một đêm mộng ảo!
"Tôi không có!" Gabriel theo bản năng phủ nhận.
Lumen xoay người đi về phía phòng 207, vẫy vẫy tay nói:
"Chẳng lẽ một người không thể có đêm mộng ảo sao?"
Gabriel á khẩu không nói thành lời.
Sau khi nhìn thấy Charles đi vào phòng, hắn mới hắng giọng, tiếp tục đi lên lầu ba.
Trên đường đi, hắn nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, đó là lần đầu tiên hắn gặp người mẫu thân thể Safari, lần đầu tiên hắn trò chuyện với cô ấy về cảm hứng sáng tác, lần đầu tiên được cô ấy cổ vũ.
Hắn biết người mẫu thân thể là một nghề có thu nhập rất thấp, người mẫu nam có tiếng nhất cũng chỉ thu được 80 đến 90 đồng Fil một tháng, bình thường cũng chỉ có thể kiếm được 60 đến 70 đồng Fil, tương đương với tiền lương của bồi bàn thực tập ở khách sạn.
Mà người mẫu nữ lại chỉ kiếm được loanh quanh khoảng 40 đồng Fil, căn bản không thê nào nuôi sống được chính mình nên chỉ có thể làm thêm một công việc khác, không có một ai bởi vì lười biếng, thích hưởng thụ mới lựa chọn phơi bày thân thể của mình, trở thành người mẫu vẽ cho cánh họa sĩ cả.
Safari cũng như vậy, cô ấy phải chịu đựng lời chê bai chỉ để kiếm thêm chút tiền, để thay đổi cuộc sống của mình.
Gabriel đứng bên ngoài cửa phòng 309, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa kia.
"Mời vào." Giọng nói có phần hơi trống rỗng của Safari truyền từ bên trong ra.
Gabriel đẩy cửa phòng ra, thấy Safari đang đứng trước chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, váy dài màu xanh lam như hồ nước chảy từ trên người cô ấy, chất đống dưới mặt đất.
Dưới ánh trăng đỏ ửng, đôi mắt màu nâu của Safari trở nên mơ hồ, mái tóc nâu rối tung, trên thân thể trắng nõn của cô ấy lại vẽ đầy khuôn mặt của con người.
Có khuôn mặt xinh đẹp, có dữ tợn, có đẹp trai, có âm độc, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Gabriel.
Gabriel giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói mang theo cảm giác lôi cuốn mãnh liệt của Safari lại vang lên.
Gabriel đột nhiên định thần lại, phát hiện ra những khuôn mặt kia chính là những bức tranh gần như quá chân thực, và vải vẽ tranh sơn dầu lại chính là thân thể của Safari.
Nghĩ đến công việc của đối phương là người mẫu thân thể, Gabriel cũng không hỏi nhiều mà thở hắt ra một hơi, nói:
"Ngày mai tôi phải chuyển đi rồi, cảm ơn mấy tháng nay cô đã cổ vũ tôi."
Hắn vừa dứt lời, Safara chợt vươn tay phải ra, ánh mắt trở nên mê ly.
Gabriel không tự chủ bước vào trong phòng.
Nửa giờ sau, Gabriel nằm trên giường ôm Safari, chân thành nói:
"Em hay cũng tôi đến phố Thánh Michel nhé."
Safari kiên định lắc đầu:
"Tôi cũng sắp chuyển đi rồi, đến một nơi khác."
Gabriel hỏi:
"Đến nơi nào?"
"Đến một nơi tên là 'Quán trọ', ở đó có bạn của tôi." Giọng nói của Safari lại trở nên trống rỗng.
Gabriel lại một lần nữa cố gắng khuyên bảo nhưng vẫn bị người mẫu thân thể này từ chối.
Hắn đành rầu rĩ rời đi, Safari trần trụi bước xuống giường, nhìn theo bóng lưng hắn đi ra cửa.
Lúc này, ánh trăng đỏ ứng bị che khuất, trong phòng trở nên tối tăm dị thường, những bức tranh hình mặt người vẽ trên thân thể Safari giống như đột nhiên sống lại, đều mở miệng nhìn theo bóng lưng Gabriel.
Nhưng cuối cùng chúng nó đều yên lặng nhìn Gabriel lịch sự đóng cửa lại. ...
Buổi sáng ngày hôm sau, Lumen giống như thường lệ, đi chạy bộ luyện quyền và mua một bữa sáng đặc sắc.
Sau khi trở về khách sạn Kim Kê, cậu thấy cửa phòng của Gabriel đã mở rộng, bên trong không có bóng người, cũng không có hành lý.
Lumen lại đi lên lầu ba, phát hiện phòng 309 cũng tương tự như vậy.
Cậu 'chậc chậc' hai tiếng, cười cười trở về phòng 207.
Không lâu sau, tín sứ 'Con rối' xuất hiện, đem một tờ giấy viết thư được gấp vuông vắn và một chiếc mặt nạ màu trắng bạch đặt trên mặt bàn gỗ.
Phần thưởng của cô 'Chính nghĩa' đã đưa tới rồi sao? Lumen vui vẻ nghĩ.