Louis tiếp tục nói: "Tối nay tôi sẽ cho người đưa ba thứ kia đến 'Khách sạn Kim Kê'."
"Hết bao nhiêu tiền?" Lumen tính toán sẽ trả thêm cho Louis một ít gọi là phí làm việc vất vả.
Louis lắc đầu: "Nam tước nói cậu không cần phải trả tiền, thực lực của cậu tăng đồng nghĩa với việc thực lực của băng Savoy chúng ta tăng."
Không cần đến lời giải thích đặc biệt này của Nam tước Briner, Louis đều có thể nhìn ra hắn đang thu mua lòng người, dẫu sao giá cả cũng chưa đến 10 đồng Fil.
Theo như cách nói của Nam tước, nếu sau này cậu cần tìm nguyên liệu để thăng cấp thành 'Kẻ phóng hỏa' thì cũng có thể tìm hắn đúng không? Lumen lẩm bẩm một câu.
Lúc Louis ngửa đầu uống một ngụm nước ép lựu có ga thì nhìn thấy một đám người đi từ cửa lớn của vũ trường Breeze vào.
Người dẫn đầu có dáng người vô cùng cao lớn, thân cao hơn một thước chín, mái tóc ngắn màu vàng nhạt mềm mại được chải vuốt cẩn thận, ôm sát da đầu, giống như được phủ một lớp vải nhung sa hoa bên trên.
Cái mũi của hắn rất lớn, đôi mắt màu lam nhạt, làn da cực kỳ gồ ghề, thô ráp, trên người hắn mặc một bộ vest màu đen khá bó sát người, đầu đội một chiếc mũ rộng vành.
Vẻ mặt của Louis lập tức trở nên nghiêm túc, hắn buông chai nước có ga trong tay ra, nói với Lumen: "Tôi phải đi gặp Nam tước đây".
Lúc này, người đàn ông cao lớn khoảng hơn ba mươi tuổi kia dẫn vài tên thuộc hạ nhìn giống như côn đồ xã hội đen bước lên cầu thang dẫn tới quán cà phê.
"Người kia là ai?" Lumen không che dấu vẻ nghi hoặc của mình.
Louis đứng lên, thuận miệng giải thích nói: "Hắn là 'Giant' (Người khổng lồ) Simon quản lý mấy vũ trường trên phố Nightingale."
"Chẳng phải hắn cũng là người của băng Savoy chúng ta hay sao?" Lumen tiếp tục hỏi.
Louis gật đầu: "Nhưng quan hệ giữa hắn và Nam tước không được tốt cho lắm, hắn vẫn luôn nói nếu Nam tước đã quản lý mảng cho vay nặng lãi rồi thì nên giao vũ trường Breeze cho hắn."
"Tôi đi lên đây, cũng không biết hắn tới đây làm gì nữa."
Louis đi một hai bước rồi dùng khóe mắt khẽ liếc Lumen vẫn ngồi yên trước quầy bar.
Hắn nhịn không được âm thầm cảm thán một câu: "Đúng là không biết nắm bắt cơ hội, đáng lẽ cậu ta phải chủ động đi theo mình đi lên, đứng bên cạnh Nam tước chứ? Nếu 'Người khổng lồ' Simon thật sự nói điều gì đó tồi tệ thì cậu ta lập tức trừng hắn, chĩa súng vào hắn, như vậy Nam tước mới từ từ tín nhiệm cậu ta chứ."
"Hừ, cậu ta tuy tàn nhẫn, điên cuồng, thực lực cũng rất mạnh, nhưng chung quy vẫn là một tên nhóc nông thôn không hiểu sự đời."
Đương nhiên, nếu Lumen thật sự muốn lên tầng 2 đến quán cà phê sa hoa dành riêng cho Nam tước Briner, Louis nhất định sẽ từ chối, dù sao Nam tước và 'Người khổng lồ' Simon rất có thể sẽ nói một số chuyện cơ mật của băng đảng Savoy, những chuyện này không thích hợp cho một người mới gia nhập nghe.
Lúc này, Lumen còn đang nghĩ: "Nội bộ băng Savoy cũng có không ít mâu thuẫn."
"Nếu Nam tước Briner và 'Người khổng lồ' Simon xảy ra xung đột, một trong hai người phải chết thì lão đại đứng sau băng đảng nhất định phải tìm một người đủ thực lực chấn trụ được địa bàn của thủ lĩnh đó để đến kế thừa vị trí, chẳng phải đây là cơ hội của mình hay sao? Đến lúc đó, chỉ cần vượt qua khảo nghiệm là mình coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của ngài K rồi.
"Ngoại trừ mấy thủ lĩnh kia thì bên trong băng đảng Savoy làm gì có người nào có thể giết chết được Margot chứ."
"Vấn đề hiện tại là làm sao để cho Nam tước Briner và 'Người khổng lồ' Simon đánh một trận một mất một còn mà không để cho người hoài nghi đến mình."
Trong lúc đầu óc xoay chuyển, Lumen gọi một ly rượu ngải cứu.
Cậu còn chưa uống hết ly đựng thứ chất lỏng màu xanh lục huyền ảo kia thì thấy 'Người khổng lồ' Simon dẫn theo thuộc hạ của mình đi ra từ cầu thang tầng trên xuống, vẻ mặt cô cùng căng thẳng.
Xem ra tâm trạng của hắn không được vui vẻ cho lắm, Lumen cúi đầu, thu hồi tầm mắt.
Cậu cũng không nóng vội biến ý tưởng trong đầu thành hiện thực bởi vì hiểu biết của cậu về băng Savoy vẫn quá ít.
Chập tối, Lumen mới quay trở về 'Khách sạn Kim Kê', phu nhân Fels ngồi ở trước quầy lễ tân thấy cậu trở về thì lập tức đứng dậy, nói vói cậu: "Ngài Eve đã đến đây, và đang chờ cậu ở nhà hàng tầng một, ở bàn cạnh cửa sổ."
Không tồi, hắn tới cũng rất nhanh, Lumen nhẹ nhàng vuốt cầm và rẽ sang hướng khác hướng về nhà hàng nhỏ ở phía bên kia sảnh khách sạn.
Ngài Eve đã sớm nghe người ta miêu tả về sự đặc sắc của Charles, ông ta vừa thấy cậu đi vào nhà hàng thì tươi cười đứng dậy: "Cậu Charles, tôi ở đây."
Ông ta là một người đàn ông trạc khoảng năm mươi tuổi, mái tóc màu vàng nhạt nhuộm một phần thành màu trắng được chải vuốt khá gọn gàng, ông ta mặc một chiếc áo vest sẫm màu bị giặt tẩy nhiều đến mức bạc phếch và một cái quần thô dài màu nâu, đôi mắt xanh thẳm, chưa xuất hiện dấu hiệu vẩn đục, trên mép có vài sợi râu thưa thớt.
Lumen cười cười liếc nhìn cái gậy chống đặt cạnh bàn ăn một cái, rồi đi qua: "Chào buổi tối, ngài Eve."
Sau khi hai bên đều ngồi xuống ghế, ngài Eve ra hiệu cho nhân viên có thể phục vụ đồ ăn rồi.
"Xin lỗi cậu, đợt này tôi bận quá, mãi đến hôm nay mới có thời gian đến gặp cậu được." Ngài Eve áy náy nói.
Hắn nói bằng khẩu âm chuẩn bản địa Trier.
Lumen cố ý hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ông sở hữu nhiều hơn một khách sạn sao?"
Nếu không thì bận rộn cái gì?
Ngài Eve nhất thời nghẹn lời, hắn không nghĩ tới đối phương lại làm như nghe không hiểu lời khách sáo của mình.
Hắn ấp úng nói: "Còn có vài công việc làm ăn khác, không nhiều lắm, cũng không được tốt lắm."
Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên phục vụ mới bữa tối tới và chia mỗi người một phần.
Súp đậu đặc, xúc xích thịt heo, cơm Feineibote ăn cùng một phần năm đĩa nước sốt loãng.
"Đây là nước sốt thịt hầm đặc biệt của nhà hàng này." Ngài Eve nhiệt tình giới thiệu.
Chỉ thế này thôi sao? Lần này, Lumen đã hoàn toàn thừa nhận sự keo kiệt quá mức của vị chủ cho thuê trọ này.
Nhưng cậu cũng không quá mức để ý, cậu cúi đầu ăn cơm Feineibote với thứ nước sốt loãng có mùi thịt nhừ, vị cay của hồ tiêu và vị chua của dấm này.
Mấy chục giây sau, Lumen ngẩng đầu lên cười hỏi ngài Eve: "Với tính keo kiệt của ông, tại sao ông lại sẵn sàng cho mỗi phòng một ít lưu huỳnh?"
Cậu cố tình không dùng đến từ 'tiết kiệm' đầy thiện ý hơn này mà dùng giọng điệu trào phúng để hỏi.
Sắc mặt ngài Eve theo bản năng trầm xuống, có vẻ không được vui.
Hắn lập tức thu lại cảm xúc, nở một nụ cười chua xót: "Khách sạn này thật sự có quá nhiều rệp, nếu không cung cấp lưu huỳnh thì làm gì có người ở chứ."
Đúng không? Chỉ cần giá đủ rẻ thì đám người thiếu tiền kia căn bản không để ý có rệp hay không đâu. Lumen không chút để ý cắt một miếng xúc xích đưa vào miệng.
Sau khi thưởng thức xong miếng xúc xích, cậu mới nói: "Vì sao lại không thuê hai nhân viên dọn vệ sinh cố định để họ quét tước mỗi ngày? Như vậy số lượng rệp sẽ giảm nhiều hơn đấy."
"Nếu thuê hai nhân viên dọn vệ sinh cố định thì mỗi tháng phải trả từ 130 đến 150 đồng Fil, còn thuê mỗi tuần dọn dẹp một lần thì chỉ tốn 18 đồng Fil." Ngài Eve đau lòng chậm rãi nói.
Lumen mỉm cười nói: "Ý của tôi là, sao ông không dẫn theo mấy đứa con của mình tự làm công việc dọn vệ sinh đi?"
Vậy chẳng phải mỗi tuần hắn lại có thể tiết kiệm 18 đồng Fil sao.
Ngài Eve nghe vậy thì lộ vẻ phấn khích, giống như phát hiện ra một phát kiến mới.
Hơn mười giây sau, hắn mới thở dài nói: "Thật đáng tiếc, tôi và bọn chúng còn có việc khác.
Còn việc khác nữa sao? Nhưng Lumen cũng không hỏi nhiều.
Cậu chỉ cần xác nhận người này thuần túy là một tên quỷ keo kiệt là được.
Hắn liếc Lumen một cái, mặc cả nói: "Lúc trước tôi phải trả cho Margot 20 đồng Fil mỗi tuần, hiện tại cậu muốn bao nhiêu tiền một tuần?"
Lumen cười khẩy một tiếng: "Không cần đưa tiền cho tôi, mỗi tuần ông gọi người đến dọn dẹp vệ sinh thêm một lần là được."
Ngài Eve cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không phải đối, dù sao mỗi tuần dọn dẹp một lần chỉ tốn 18 đồng Fil, mà nếu một tuần làm hai lần thì có có thể trả giá.
Lumen ăn xong phần thức ăn của mình, chợt hỏi ngược lại một câu: "Ông có biết khách thuê phòng 504 trước kia đã chuyển đi đâu rồi không?"
Ý của cậu là muốn hỏi vị khách lúc trước thuê phòng Charlie đang ở, cũng là người treo bức tranh Susanna Matisse lên tường, nghe nói hắn ta là khách quen của phố Wall, phố Brenda và phố Nightingale, sau đó thì không biết vì sao lại chuyển đi.
Lúc trước, Lumen có hỏi bà Fels về chuyện này nhưng không nhận được bất kỳ đáp án nào, dù sao bà Fels cũng chỉ quan tâm là có thuê trọ hay không,
Có giao đủ tiền nhà hay không, có phá hỏng đồ trong phòng hay không chứ cũng không rảnh quan tâm sau đó khách thuê chuyển đi nơi nào.
Ngài Eve hơi sửng sốt một chút rồi lại nhìn chỗ thức ăn còn dư trên bàn, rồi nói: "Tôi không biết, cậu muốn hỏi ai, tôi rất ít khi đến khách sạn, cũng không nắm được người nào ở phòng nào đâu."
Phản ứng này giống như chột dạ, Lumen khẽ nhướng mày, cũng không hỏi thêm nữa, mà nhìn ngài Eve ăn sạch chỗ thức ăn còn lại trên bàn, đến một hạt cơm một giọt nước sốt cũng không để thừa chút nào.
Đợi cho ngài Eve rời khỏi cửa khách sạn khoảng hai mươi giây, cậu đi từ xa xa theo dõi vị chủ cho thuê nhà.
Cậu đi theo hắn tới khoảng giữa đường lớn khu chợ, thì thấy ngài Eve đi vào một căn nhà trọ cho thuê cao sáu tầng được sơn màu vàng nhạt.
Dựa theo một số chi tiết mà bà Fels hay nhắc tới thì cậu đoán đây là nhà của ngài Eve.
Lumen cũng không vội tới gõ cửa 'chào hỏi', sù sao có một số việc chỉ hợp làm vào ban đêm, hơn nữa cậu cũng không xác định được nhóm người phi phàm bên phía chính phủ có còn điều tra chuyện Susanna Matisse hay không, nếu bọn họ cũng tìm kiếm manh mối từ phía ngài Eve thì chẳng phải đến lúc đó, hai bên khó tránh khỏi việc va chạm, việc này sẽ rất khó xử.
Nếu rơi vào trường hợp đó, Lumen chỉ có thể nhanh chóng tìm một 'khe đất' để chui vào.
Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, Lumen đi dạo vòng quanh căn nhà của ngài Eve, quan sát tình hình xung quanh.
Điều làm cho Lumen có ấn tượng sâu sắc nhất chính là một tòa nhà ba tầng màu đỏ đã được cải tạo lại nằm ở bên kia đường lớn khu chợ, đối diện chếch về phía bên trái của căn nhà kia.
Sảnh chính được nâng đỡ bởi mấy cột trụ lớn, phía trên có khắc một tấm biển: "Nhà hát The Old Pigeonhouse."
Lúc này, dòng người từ bên ngoài không ngừng tiến vào cửa, bên trong truyền ra tiếng nhanh và tiếng vỗ tay vô cùng náo nhiệt.
Theo Lumen được biết thì nhà hát kịch nhắm vào thị phần bình dân với giá vé vào xem khá rẻ, là nhà hát tiêu chuẩn không có đối thủ ở khu chợ Candide này.
Đó là nơi rất tốt để có thể lợi dụng cắt đuôi khỏi bất kỳ kẻ theo dõi nào, Lumen chợt nhớ lại một số tình tiết trong tiểu thuyết xảy ra trong những loại nhà hát như thế này, cậu mỉm cười bước qua đường đi vào cửa chính của nhà hát The Old Pigeonhouse.
Bên trong sảnh có dán một số tấm áp phích giới thiệu tên các vở kịch đang hoặc sắp diễn và một số khoảnh khắc kinh điển trong các vở kịch đó.
Trong lúc quán sát tình hình xung quanh để nghiên cứu làm thế nào lợi dụng được nhà hát này thì Lumen cũng đứng trước mấy tấm áp phích, nghiêm túc xem những bức ảnh chụp hình chữ nhật.
Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đóng vai trò làm nền xuất hiện ở góc của một tờ áp phích, người có mái tóc màu vàng nhạt nhuộm một phần thành màu trắng, đôi mắt xanh thẳm, chòm râu thưa thớt này đúng là ngài Eve mà cậu vừa theo dõi.