Sau khi nhớ ra số 13 đường lớn khu chợ là nơi nào, phản ứng đầu tiên của Lumen là cho rằng Gardner Martin muốn hại mình.
Người phi phàm phía chính phủ còn chưa giải quyết được bất thường ở nơi đó mà hắn ta lại để cho mình ở đó một đêm là có ý gì?
Lumen còn nhớ rõ, lần đó sau khi cậu đeo 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' lên, cậu thấy một tòa nhà bị cháy đen u ám âm trầm, thấy một khuôn mặt mơ hồ với đôi mắt trống rỗng một cách dị thường ở phía sau ô cửa kính của một gian phòng nào.
Lúc ấy, cậu theo bản năng cảm thấy bất an, cảm thấy đây chính là nơi nguy hiểm mà Aosta Trull đã từng nhắc đến, nhưng bởi vì cậu căn bản không có ý định đi thăm dò, không có tinh thần mạo hiểm, lại càng không có khả năng động đến nơi dị thường đó, cho nên, cậu đã ném việc này ra sau đầu.
Suy nghĩ trong đầu lướt cực nhanh, Lumen loại trừ thêm khả năng Gardner Martin muốn lợi dụng tòa nhà bị cháy kia để giăng bẫy, mưu hại mình.
Là thành viên của tổ chức bí ẩn 'Hội thánh giá máu và sắt', là người phi phàm cường đại ít nhất ở danh sách 6 mà có thể đã đạt tới danh sách 5, nếu vị lão đại của băng Savoy này muốn diệt trừ một tên thuộc hạ có dị tâm thì có rất nhiều cách, đâu cần phải vòng vo, rắc rối như vậy.
Cùng lúc đó, Lumen cũng nghĩ đến những chuyện mắt thấy, tai nghe trong khoảng thời gian này:
Tòa nhà bị đốt cháy kia ở gần phố White Coat, mỗi lần cậu đi từ vũ trường Breeze tới căn phòng an toàn của mình, hoặc là tới tìm Franka, đều phải đi ngang qua nó, cậu thường xuyên nhìn thấy những người vô gia cư nằm ngủ hoặc tránh mưa ở trong đó, chưa bao giờ thấy người phi phàm phía chính phủ hoặc cảnh sát tuần tra khu vực đuổi bọn họ, cũng chưa từng nghe nói có ai chết ở trong đó.
Cậu cho rằng tòa nhà bị đốt cháy kia vô cùng nguy hiểm bởi ba lý do chủ yếu: Một là linh cảm của Aosta Trull, hai là nó vẫn chưa bị dỡ bỏ, giống như có một thế lực thần bí nào đó ngăn cản chuyện này xảy ra, ba là sau khi đeo 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn', tự bản thân cậu cũng có cảm nhận như vậy.
Kết hợp những điều này, Lumen tin rằng nơi đó nhất định có vấn đề, hơn nữa vấn đề không hề nhỏ, nhưng bình thường thì những vấn đề bất thường không thể tự nhiên bị kích phát được, chắc chắn phải thỏa mãn điều kiện riêng biệt nào đó.
Nhưng nếu vấn đề không xảy ra, vậy Gardner Martin bảo mình tới chỗ đó ở một đêm là để khảo nghiệm lòng dũng cảm của mình sao? Điều đó thật vô nghĩa. Lumen thầm tính toán.
Cậu tin rằng ấn tượng khắc sâu nhất mà mình để lại trong đầu Gardner Martin và những người khác chính là lá gan lớn.
Suy một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Lumen không che dấu vẻ lo lắng và nghi ngờ của mình mà nhìn Gardner Martin, nói:
"Số 13 đường lớn khu chợ sao? Tôi nghe nói nơi đó có vấn đề."
"Nếu không có vấn đề mà tôi lại phái cậu đến đó chờ một đêm thì tính gì là khảo nghiệm chứ?" Gardner Martin mỉm cười, đáp lại:
"Chỉ cần phản ứng của cậu không có vấn đề gì, tôi tin rằng cậu có thể đi ra nguyên vẹn."
Đây là muốn kiểm tra phản ứng của mình trước những bất thường có thể bộc phát bất chợt trong điều kiện không nắm được bất kỳ thông tin gì sao, phản ứng đầu tiên của Lumen là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó chợt nảy sinh nhiều nghi vấn hơn:
"Nếu mục đích thật sự là như vậy thì tại sao Gardner Martin lại phải đến đây vào đêm khuya, và yêu cầu mình lập tức đến số 13 đường lớn khu chợ, tại sao không thể đợi tới ban ngày rồi mới bắt đầu làm chuyện này?
Như vậy còn có thể quan sát xem năng lực thu thập thông tin của mình đến đâu và nhìn xem mình sẽ tiếp xúc với những người nào."
"Nếu như vậy thì ảnh hưởng lớn nhất đối với mình chỉ là không có cơ hội triệu hồi tín sứ của tiểu thư 'Ma thuật sư' để xin lời khuyên, đồng thời có thể xin sự giúp đỡ từ cô ấy mà không phải một mình đối mặt với nguy hiểm tiềm tàng bên trong tòa nhà bị cháy kia."
"Nhưng Gardner Martin lại không biết mình có thể triệu hồi được tín sứ của một vị bán thần cho nên đây không phải điều mà hắn đang phòng bị mình.
Nếu hắn nghi ngờ sau lưng mình còn có thế lực khác thì căn bản sẽ không cho mình cơ hội chen chân vào 'Hội Thánh giá máu và sắt' chứ đừng nói là xâm nhập vào tầng trung tâm mà sẽ tìm cách khiến cho mình biến mất hoàn toàn từ sớm rồi."
"Chà, nếu hắn thật sự nghi ngờ mình, ngược lại hắn sẽ càng cho mình thêm thời gian, để xem mình sẽ đi đâu, liên lạc với người nào, từ đó mới xác định xem mình có vấn đề hay không."
"Chắc chắn hắn phải có mục đích gì khác mới cố tình đẩy chuyện này thành gấp gáp như vậy."
"Cho mình thời gian chuẩn bị, điều đó đồng nghĩa với việc mình có thể đổi ý, không đến số 13 đường lớn khu chợ nữa, mà bán tin tức tòa nhà bị cháy kia có thể liên quan đến 'Hội Thánh giá máu và sắt' cho phía chính phủ."
"Nhưng vấn đề là, cho dù mình có thành công đợi đến khi mặt trời mọc thì mình vẫn có thể đổi ý, cũng có thể bán đứng bọn họ, tiếp cận ngay tại chỗ đó và ký kết khế ước."
Lumen càng nghĩ càng không sờ ra được mục đích thực sự của Gardner Martin, khảo nghiệm có lẽ chỉ là một phần, chắc chắn còn có mục đích ẩn trong đó.
Điều duy nhất mà Lumen có thể tạm thời chắc chắn là Gardner Martin không có ý định mưu hại mình, nhiệm vụ lần này có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không quá lớn, nguy hiểm ẩn giấu ở nơi khác.
Sau khi đủ loại suy nghĩ trong đầu không ngừng trào lên rồi lại lắng xuống, cuối cùng Lumen cũng đưa ra quyết định: "Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
Gardner Martin mỉm cười, nói: "Tốt lắm, nếu cậu đáp ứng một cách dễ dàng, ngược lại tôi sẽ không hài lòng."
"Một phẩm chất quan trọng nhất của người có thể gia nhập tầng trung tâm đó là phải có đầu óc, biết suy nghĩ, phân tích, tính toán, nếu không, tôi thà nghĩ cách tìm mua mấy người máy hơi nước kiểu mới từ Giáo hội 'Thần hơi nước và máy móc, không phải tốt hơn sao."
"Ý của hắn là Franka có đầu óc, nhưng không nhiều lắm, biết suy nghĩ nhưng không toàn diện mọi mặt sao?" Lumen nhịn không được oán thầm một câu trong lòng.
Đương nhiên, cậu cũng biết lão đại không cho Franka gia nhập vào tầng trung tâm chắc chắn không phải là nguyên nhân này.
Sau khi oán thầm xong, Lumen mỉm cười, nói với Gardner Martin: "Tôi rất chờ mong tầng trung tâm mà lão đại miêu tả đấy."
Cậu vừa nói vừa xoay người chuẩn bị xuống lầu dưới, đi tới số 13 đường lớn khu chợ.
Gardner Martin gọi cậu lại, giống như tùy tiện nói một câu: "Đừng tiết lộ chuyện này với bất kỳ kẻ nào, kể cả người nằm bên gối của cậu, ví dụ như Jenna đang ca hát bên dưới."
"Được." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Lumen lại không cho là thế, chuyện này tất nhiên phải chia sẻ với Franka và Jenna rồi.
Chẳng qua, gần đây hai người này đang bận điều tra cái gì đó liên quan đến vụ án người trông nom tu viện Deep Valley mất tích.
Và không để tâm tới công việc trong băng Savoy.
Ra khỏi vũ trường Breee, Lumen nâng tay chạm vào bên ngực trái, ngay sau đó, cậu thuận thế vẽ một cái thánh huy hình tam giác, làm giống như đang khẩn cầu Thần hơi nước và máy móc.
Trời vừa mới mưa xong, nước vẫn còn đọng thành vũng trên mặt đất, Lumen đi men theo hàng cột đèn đường bằng sắt được sơn màu đen, chậm rãi đi tới gần đầu phố White Coat.
Hơi chếch phía trước mặt là tòa nhà sáu tầng bị cháy đen với nhiều mảng tường bị bong tróc, tựa như những đôi mắt trống rỗng, và u ám mọc ra từ tòa nhà kia.
Lúc này đã có hai ba người vô gia cư đang ngủ ở tầng một không có cửa chính cũng không có khung cửa sổ, nền gạch và tường xung quanh đều là vết cháy đen và những mảnh gỗ bị cháy xém còn sót lại rải rác khắp nơi.
Lumen đứng bên đường, ngẩng đầu quan sát một hồi nhưng không phát hiện ra khuôn mặt mơ hồ dán lên bất kỳ ô cửa sổ nào, chẳng lẽ phải đeo 'Mắt kính nhìn trộm bí ẩn' mới có thể nhìn thấy sao.
Lumen không do dự bước qua cửa ra vào thiết kế hình mái vòm dơ bẩn, bước vào tòa nhà mục tiêu, từ thân thể đến linh hồn cậu cũng không bởi vậy mà sinh ra bất kỳ cảm giác bất thường nào.
Đi vòng qua mấy người vô gia cư, Lumen tìm được một nơi có vẻ là phòng sinh hoạt chung, bên trong có một gian phòng nhỏ, cánh cửa gỗ bị thiêu cháy tới mức lung lay nhưng vẫn chưa hoàn toàn hỏng, cửa sổ thủy tinh đã bị vỡ nhìn ra con hẻm nhỏ phía sau đường lớn khu chợ.
Lumen bước vào rồi cẩn thận đóng cánh cửa gỗ kia lại, sau đó, cậu ngồi dựa bên cạnh cửa sổ, thời thời khắc khắc luôn trong trạng thái có thể chuẩn bị nhảy thẳng từ chỗ ngồi thoát ra khỏi tòa nhà dị thường này.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bóng đêm càng ngày càng sâu khiến cho người ta không thể tránh khỏi việc rơi vào trạng thái dày vò nhưng Lumen vẫn không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì, nơi này vẫn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ho khan của mấy người vô gia cư thỉnh thoảng vang lên.
Lumen đột nhiên ngồi thẳng sống lưng, cậu nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, tiếng loạt xoạt càng ngày càng tiến lại gần cánh cửa gỗ hư hỏng đã không thể khóa lại được khiến cho bóng đêm yên tĩnh nháy mắt nhuốm hơi thở bất an.
Đúng lúc này, giọng nói hùng hậu, uy nghiêm của Termiporus trùng trùng điệp điệp vang lên trong đầu Lumen: "Đừng phản ứng lại."
Đừng phản ứng lại sao? Tóc gáy của Lumen nháy mắt dựng lên, tuy cậu không hoàn toàn tin tưởng vị thiên sứ của số mệnh kia nhưng kết hợp với tình huống trước mắt, sau khi cân nhắc vài giây, cậu vẫn lựa chọn yên lặng, không nói một lời nào, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cộc! Cộc! Cộc!
Từng tiếng đập cửa vang lên, khoảng cách giữa hai tiếng kéo dài, chậm chạp mà nặng nề.
Cộc! Cộc! Cộc!
Sau khi gõ lại một hồi nữa, vị ngoài kia rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Giúp tôi với, tôi là người ngủ ở bên ngoài, giúp tôi với, giúp tôi với, có kẻ sát nhân lẻn vào nơi này."
Bịa đặt như vậy có phải hơi thái quá không.
Lumen cố dùng tâm lý như đang chơi một trò tiêu khiển để xoa dịu thần kinh đang căng chặt, cậu vẫn không đáp lại, tựa như không có người tồn tại trong căn phòng nhỏ này.
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng dồn dập, nhưng tốc độ nói mỗi lúc lại chậm lại một chút, và xuất hiện những khoảng dừng kỳ quái, không rõ ràng.
"Hắn đang tới, hắn, đang tới! Tôi, sắp bị, giết chết, tiếp theo, sẽ là cậu."
Câu nói kia vừa dứt thì người gõ cửa bỗng nhiên hét thảm một tiếng, bịch một tiếng, Lumen lập tức nghe thấy tiếng động nặng nề, tựa như có người vừa ngã xuống mặt đất.
Sau đó, ngoài cửa truyền vào tiếng vật nặng chậm rãi bị kéo ra xa, không lâu sau, tiếng kim loại cắt xé vào da thịt ghê đến rợn người, thỉnh thoảng lại trộn lẫn với tiếng nhai nuốt thật lớn truyền vào trong phòng.
Trong óc Lumen chợt hiện ra cảnh tượng, một bóng đen ngồi xổm trên mặt đất đang dùng rìu và mấy món vũ khí khác để cắt xẻ một cỗ thi thể của con người, thỉnh thoảng cầm một cánh tay lên, cắn xé mấy miếng. Một lúc sau, những tiếng động như vậy lại biến mất.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cánh cửa của căn phòng nhỏ mà Lumen đang ở bên trong, lại một lần nữa bị gõ:
"Nếu cậu lại không ra mở cửa, tôi sẽ tự vào đấy."
Giọng nói vẫn là của người vừa mới cầu cứu lúc trước. Lumen nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ, trong lòng lại có vài ý nghĩ:
"Chỉ cần mình không đáp lại thì bất thường bên ngoài sẽ không có cách nào mở cánh cửa này ra, không có cách nào uy hiếp đến mình sao?"
"Cánh cửa này rõ ràng không có khóa, bản thân nó cũng đã bị cháy đen nên vô cùng lỏng lẻo, nhưng kẻ bên ngoài lại không thể mở ra."
"Hiện tại nó không có khả năng mở cánh cửa này ra, và phải đợi người phía sau cửa đáp lại để thiết lập một mối liên kết mang ý nghĩa thần bí học nào đó."
Một loạt suy nghĩ nảy ra trong đầu khiến Lumen có thêm một nhận định mới về tình huống mình đang phải đối mặt, trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trong tiếng gõ cửa, giọng nói ngắt quãng của người bên ngoài lại vang lên:
"Tôi không lừa cậu đâu, tôi thật sự có thể tự mở cửa đi vào bên trong, tôi cho cậu mười giây suy nghĩ."
Lumen cười nhạt, trong lòng lại càng thêm chắc chắn. Cậu vốn đang định thầm chế giễu đối phương một câu rằng 'Vậy thì làm đi, mày có bản lĩnh thì mở đi."
Nhưng cân nhắc tới việc đây cũng có thể bị tính là một loại đáp lại, vì thế cậu cưỡng ép ngăn chặn ý nghĩ này xuất hiện trong đầu.
Cốc! Cốc! Cốc!
Lại thêm ba tiếng gõ cửa đứt quãng.
Bỗng nhiên, Lumen nghe thấy tiếng kẹt kẹt rất nhỏ, cậu chợt thấy cánh cửa gỗ cũ nát kia rung lắc rồi chậm rãi đẩy về phía sau, một khe nứt đen tối mở rộng ra.
Nó đang mở ra.