Chương 162: Người sống

Quỷ Bí 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Mực Thích Lặn Nước 03-04-2024 15:49:22

Einhorn? Tuy Lumen là một thanh niên thất học nhưng cậu lại từng nhận được sự giáo dục nghiêm khắc của Aurore nên cũng biết dòng họ này đại diện cho hoàng thất đế quốc Fossack ở phương bắc. Lúc trước cậu thấy biểu hiện của Eloise dịu dàng dè dặt ở trước Puifer Solon thì tưởng rằng gia tộc của cha cô ta không quá nổi bật, thậm chí đã suy tàn, không thể không đến lánh nạn dưới cánh của anh họ mình, ai ngờ cô ta lại thuộc một dòng họ hiển hách như vậy. Phải biết rằng, tính từ thời điểm đế quốc Fossack thành lập đến cuối kỷ đệ tứ cũng đã trải qua hơn một ngàn năm, nhưng ngôi vua vẫn luôn thuộc về gia tộc Einhorn, mà gia tộc Solon mất vương vị Intis cũng đã gần hai trăm năm, so sánh địa vị giữa hai gia tộc, không cần nói cũng biết ai cao ai thấp. Albus Medici cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Eloise, hắn dùng giọng điệu khiêu khích, nói: "Cô thuộc gia tộc Einhorn sao, không nhìn ra đấy." Eloise nhìn thẳng về phía trước, khôi phục lại dáng vẻ dè dặt an phận ban đầu. Cô nói với giọng không chút cảm xúc: "Giữa gia tộc Solon và gia tộc Einhorn thường xuyên có liên hôn, cho dù gia tộc Solon đã đánh mất vương vị nhưng lệ này vẫn được duy trì đến tận bây giờ, mẹ tôi cũng vừa vặn gả cho một thành viên hoàng thất thuộc gia tộc Einhorn mà thôi. Nhà thơ Elite hưng phấn hỏi: "Thì ra họ của cô là Einhorn, vì sao cô lại đến Trier này? Lúc tôi quen biết bá tước Puifer đã thấy cô sống ở lâu đài Red Swan này rồi mà." "Sáu năm trước, cha của tôi bỏ mạng trong trận chiến giữa đế quốc Fossack và vương quốc Ruen, mẹ tôi đã đưa tôi quay trở về Trier, bấu víu vào ông ngoại của tôi, cũng chính là ông nội của Puifer." Eloise khẽ thở dài một tiếng: "Năm kia, ông ngoại của tôi đã qua đời, năm trước, mẹ tôi cũng bệnh nặng mà mất." Tần suất tử vong này có phải quá cao không? Ừm, Aurore cũng từng nói qua, tuy mối quan hệ giữa bốn cường quốc ở bắc đại lục có khi là hợp tác, có khi là đối kháng nhưng những đám cưới cho mục đích lợi ích chính trị giữa các vương thất và quý tộc chưa từng kết thúc, cho nên về sau lại thường xuyên xuất hiện hôn nhân giữa họ hàng với nhau. Theo cách nói của Franka, trước kia con đường 'Thợ săn' chủ yếu nằm trong tay gia tộc Solon và gia tộc Einhorn, đám cưới giữa thợ săn và thợ săn liệu có thể đảm bảo thế hệ con cái càng phù hợp với con đường 'Thợ săn' hơn sao? Lumen xách đèn đất đèn, men theo lối hướng tới cửa ra của căn phòng tượng sáp. Ánh sáng chiếu từ chiếc đèn đất đèn, hắt lên khuôn mặt của tượng sáp hai bên, nhuộm thành một màu vàng nhạt khiến cho chúng trở nên sống động như thật. Càng đi về phía trước thì lối đi càng hẹp, tựa như tượng sáp chất đống giữa đường. Lúc Lumen bước đi giữa chúng thì không thể tránh khỏi việc đụng trái, cọ phải, chỉ cảm thấy bề mặt của bọn nó lạnh ngắt, chân tay cứng ngắc, thật sự là tượng sáp. Cuối cùng, bốn người bọn họ cũng đi tới cuối căn phòn, mở cánh cửa gỗ màu đen ra. Lúc bước ra bên ngoài, Lumen theo bản năng quay đầu lại, liếc mắt nhìn một cái. Bên trong căn phòng đã trở nên tối tăm, khuôn mặt tràn ngập đau đớn của những pho tượng sáp kia như ẩn như hiện trong ánh sáng yếu ớt phản xạ từ ngọn đèn ở bên ngoài phòng. Con mắt của chúng nó giống như đều chuyển động hướng về bên này, lẳng lặng chăm chú nhìn lối cửa ra. Lumen lại một lần nữa nhớ lại lần mình bị tượng sáp bò từ giữa sông lên tấn công, cổ tay đã hạ xuống lại hơi nâng lên, cậu lặng lẽ giơ ngón giữa với những tượng sáp trong phòng kia. "Thực sự muốn cho một mồi lửa thiêu rụi nơi này." Lúc này, Albus Medici dùng giọng tiếc nuối, cảm thán một câu. Lumen hơi ngẩn ra một chút, trong lòng cũng đồng tình: Ý kiến hay! Cậu nghi ngờ nếu mình có thể thật sự phóng hỏa thiêu hủy căn phòng tượng sáp này, ma dược sẽ được tiêu hóa hoàn toàn. Eloise Einhorn ở bên cạnh thản nhiên nói: "Trung bình mỗi tháng, ở lâu đài Red Swan đều xảy ra ba vụ hỏa hoạn." Cô là đang muốn nói với chúng tôi rằng cứ việc đốt, không cần phải sợ sao? Lumen lẩm bẩm một câu, bước vào hành lang phía sau căn phòng tượng sáp. Lối hành lang này hơi nghiêng xuống phía dưới, dẫn sâu xuống lòng đất. Lumen vốn định mắm môi, huýt sáo để thể hiện cảm xúc của mình, nhưng cuối cùng vẫn kìm xuống được. Bốn người cứ đi thẳng về phía trước, cho đến khi mặt nền hành lang được san phẳng như lúc trước. Đèn treo tường ở nơi này cho dù là đèn khí than hay đèn cổ điển dùng nến đều không được thắp sáng, tất cả bọn chúng như ngủ say trong bóng tối. Dựa vào ánh sáng vàng nhạt chiếu ra từ bốn cái đèn đất đèn, Lumen liếc thấy chếch chếch phía trước có một cách cửa gỗ khép hờ, bên trong thoang thoảng truyền ra mùi máu cũ mốc meo nhàn nhạt. Cậu đi tới gần, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ kia ra. Ánh sáng tràn vào, cảnh tượng bên trong đập vào trong mắt đám người Lumen, Albus. Đây là một gian phòng ngủ không lớn, giường ngủ đã bị sập, gỗ mục nát, bàn lật úp, đồ đạc trong phòng không nhiềm lắm nhưng vương vãi khắp phòng. Trên bề mặt tường xung quanh phòng có vô số vết hằn rất rõ ràng, giống như có người dùng móng tay cào cấu. Đến cuối cùng, đầu ngọn tay thậm chí đã bị rách toạc ra, chảy đầy máu. Máu tươi dính vào vết hằn này, dần dần bị oxy hóa biến thành màu đen, thời gian khiến cho nó mất màu sắc ban đầu, nhưng mùi máu tanh nhàn nhạt mốc meo lưu lại đó vẫn khiến cho người ta phải kinh sợ. Lúc này, một tiếng huýt sáo vang bên tai Lumen. Albus Medici dùng cách này để biểu đạt cảm xúc của mình. Hắn lách qua bên người Lumen, bước vào trong phòng, đưa tay chạm vào những vết cào hằn sâu trên vách tường. "Tôi có thể tượng tượng âm thanh lúc đó sẽ đáng sợ đến mức nào." Trọng điểm mà Eloise có khuôn mặt bầu bình hơi trẻ con, chú ý đến dường như không đúng. Lumen cảm giác trong lâu đài Red Swan từng có người phát điên và bị nhốt ở nơi này, dấu vết trên tường có lẽ được để lại trước khi hắn chết. Sau một hồi tìm kiếm mà không thu hoạch được gì, bọn họ tiếp tục đi về phía trước. Đến ngã ba đường, bọn họ lựa chọn đi về phía bên phải, lại thấy một cánh cửa gỗ khép hờ. Cảnh tượng bên trong căn phòng này rách nát tung tóe, nơi nơi đều là vết máu đã biến thành màu đen, trên vách tường còn có dính thứ gì đó giống như thịt nát hư thối. Albus Medici quan sát một hổi rồi 'chậc chậc' nói: "Kẻ ở trong này đã bị nổ tung, nổ tung từ trong ra ngoài, máu và thịt bắn tung tóe khắp nơi." Lumen khẽ gật đầu một cái, lời này trùng khớp với phán đoán của cậu. Đây là cái chết của một 'Kẻ phóng hỏa' nào đó bị mất khống chế sao? Một tay Elite xách theo chiếc đèn đất đèn, hắn hơi khó khăn rút tẩu thuốc lá trong miệng ra, phát biểu suy nghĩ của mình: "Tôi không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng nghe cũng rất nên thơ đấy." Nổ tung cũng là nghệ thuật sao? Lumen lẩm bẩm một câu, đi vào trong phòng, bắt đầu điều tra. Trong môi trường như vậy, tâm trạng của cậu lại bị nóng nảy hơn so với bình thường, sự kích động, thô bạo cũng tăng rõ rệt. Mùi máu cũ mốc meo và mùi thịt nát hư thối giống như có thể ảnh hưởng tới trạng thái tinh thần của người ta. Bốn người lại đi về phía trước hơn mười thước, thì thấy một cách cửa gỗ khép hờ ở bên cạnh hành lang. Căn phòng này không có mùi máu cũ mốc meo thoang thoảng tràn ra nhưng lại khiến cho Lumen xuất hiện cảm giác như da bị binh khí sắc bén đâm vào, tóc gáy bất giác dựng thẳng lên. Sắc bén! Một từ đơn tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Lúc ánh sáng từ đèn đất đèn chiếu vào bên trong, Lumen và đám người Eloise đều nhìn thấy toàn bộ đồ đạc trong căn phòng, từ giường ngủ đến bàn ghế, đều biến thành vô số khối gỗ vuông nhỏ to bằng đầu ngón tay, xếp chồng lên nhau thành một tháp nhỏ trong trạng thái nửa đổ. "Kiếm thuật khá tốt đấy." Albus Medici cười một tiếng, nói. Điều mà Lumen để ý không phải là vấn đề này mà là căn phòng này không có vết máu cũ hoặc là thịt nát hư thối khô quắt giống như hai căn phòng trước. Người ở nơi này đã đi đâu? Lumen quan sát cẩn thận một lượt rồi quay đầu rời đi. Không lâu sau, bọn họ đi tới trước một cầu thang bằng đá dẫn xuống phía dưới, đầu kia của cầu thang chìm nghỉm trong bóng tối, giống như không có điểm cuối. Mà ở hai bên sườn cầu thang đều có một cánh cửa gỗ khép hờ, bên trong là bóng tối sâu thẳm giống như có thể nuốt chửng toàn bộ ánh sáng và tiếng động tràn vào trong nó. Lumen theo bản năng chọn bên trái, đẩy cửa phòng ra, xách đèn đất đèn bước vào bên trong. Ánh sáng vàng nhạt chiếu thẳng vào bên trong, cậu thấy một chiếc giường ngủ còn nguyên vẹn, không thấy bàn và ghế dựa có dấu vết bị hư hỏng. Trên vách tường trước mặt có treo hai thanh kiếm thẳng phản chiếu ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, trên bàn bầy đầy khối gỗ với đủ màu sắc, hình dạng khác nhau, và một loạt binh lính bằng sắt chỉ cao bằng cây nến. Những binh lính bằng sắt này đều mặc áo khoác màu xanh lam có viền nạm vàng, trong tay hoặc cầm nhánh cây kiểu như ngọn giáo, hoặc nâng súng trường màu đen, là món đồ chơi phổ biến ở Intis trong một hai trăm năm qua và được rất nhiều trẻ nhỏ yêu thích. Lumen đi tới gần, đặt đèn đất đèn xuống, cầm một binh lính làm bằng sắt, thành thạo vặn dây cót phía sau lưng nó. Trong tiếng kẹt kẹt nho nhỏ của dây cót, binh lính bằng sắt kia bắt đầu hoạt động, lắc qua lắc lại đi về phía trước, giơ ngọn giáo trong tay lên. Lumen nhớ rõ trước đây, khi mẹ cậu còn chưa bệnh chết, ông nội chưa phá sản, mình cũng có một bộ binh lính làm bằng sắt như vậy. "Nơi này có cả đồ vật thời thơ ấu đến trưởng thành, và không có dấu vết bị hư hỏng." Eloise đi dạo một vòng quanh phòng rồi nói. Albus Medici lại cười nói: "Cũng không biết hiện giờ chủ nhân của căn phòng này đang ở nơi nào, nhưng hắn vừa không phát điên đến mức cào tường, cũng không nổ tung từ trong ra ngoài." Trong lúc bọn họ thảo luận, Lumen nâng tay phải lên, định kéo ngăn kéo bàn bằng gõ mộc ra xem bên trong có cái gì. Đột nhiên, cậu nghe thấy một thanh âm mơ hồ hư ảo: "Ông nội của tôi phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không còn trở về nữa." Tinh thần của Lumen căng chặt, cậu nghiêng nửa người trên, nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm này. Đám người Albus, Eloise cũng đồng thời làm động tác tương tự, bọn họ rõ ràng cũng nghe thấy thanh âm này. "Cha của tôi phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không còn trở về nữa." "Anh trai của tôi phát điên, đi xuống chỗ sâu dưới lòng đất, không còn trở về nữa." "Tôi, nghe thấy tiếng gọi từ sâu dưới lòng đất." Lumen, Albus, Eloise và Elite đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía cánh cửa gỗ đối diện lối hành lang. Thanh âm hư ảo truyền ra từ nơi đó. Cạch một tiếng, Elite đứng trong hành lang, lập tức đẩy cánh cửa gỗ phía sau ra. Kẻ không biết không sợ hãi. Ánh sáng màu vàng rọi vào bên trong, chiếu ra hai bóng người và một đống đồ vật. Trong đó là một con rối được cố định trên giá kim loại, nó có lớp da màu trắng, đầu không có tóc, ngũ quan đơn giản, còn chưa hoàn thiện. Xung quanh nó là đủ loại khuân đúc, tóc, đất sét và các lọ màu nước. Một người đàn ông mặc áo choàng màu xám đen, tóc đỏ buông xõa tự nhiên đang cầm cọ, chăm chú tô màu cho con rối hình người kia. Cảm giác có ánh sáng chiếu vào, người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt thô ráp với đôi mắt màu đen và bộ râu rậm rạp. Hắn nhìn Lumen và đám người Elite, tốc độ nói cực chậm, mơ hồ hỏi: "Các vị có muốn làm tượng sáp không?"