Việc sử dụng ngón tay liệu có phải là tín hiệu? Tại sao ngài K lại đến nhanh như vậy? Hoặc là, vừa lúc hắn ở gần đây nên mới quan sát mình? Tinh thần của Lumen căng thẳng đến mức mệt mỏi sau trận chiến vừa rồi biết mất không ít, điều này làm cho cậu có một nhận thức hoàn toàn mới về thực lực của ngài K, đồng thời cũng tăng thêm vài phần sợ hãi.
Lumen thu hồi tầm mắt, bước đến nhặt 'Thủy ngân đọa lạc' lên trước. Trên thân đao màu đen bạc vẫn còn mấy dấu vết bị cháy xem và bị ăn mòm, điều này khiến cho Lumen nghi ngờ liệu nó có thể chịu được đến cuối năm nay hay không.
Sau khi cất 'Thủy ngân đọa lạc' đi, Lumen bắt đầu kiểm tra hai thi thể đã thoát ra khỏi bộ quần áo ngưng tụ từ máu và bị phân rã hơn nửa kia, chúng co quắp trên mặt đất và có dấu hiệu tan chảy giống như ngọn nến, cảnh tượng này khiến cho bất kỳ ai chứng kiến đều có thể gặp ác mộng trong một thời gian dài.
Quần áo và đa số vật phẩm trên hai cỗ thi thể đều bị cháy xém ở mức độ nặng, bao gồm cả thanh đoản đao chứa kịch độc của Harman và cây rìu mà Castila thích sử dụng.
Chỉ có mấy chai thuốc đặc chế từ kim loại là chịu ít ảnh hưởng nhất, mặc dù bề mặt bên ngoài của chúng có dấu vết bị ăn mòn nhưng không ảnh hưởng gì tới chất lỏng chứa bên trong.
Lumen quan sát một chút thì phát hiện chỗ chai thuốc này có tất cả bốn loại, trên thân chai được khắc ký hiệu để phân biệt: Một loại khắc hình cái cây, một loại có vẻ là khắc mặt gấu, một loại mô tả nước suối, một loại khác là hình bọ cạp. Trên người Harman và Castila mang mỗi loại một chai, tổng cộng tất cả là tám chai.
Lumen gom tất cả lại rồi đứng lên, đi tới bên cạnh lưỡi liềm quái dị mà 'Bọ cạp đen' Roger vừa sử dụng, thân liềm đen kịt, sắc bén lại tà ác, nó vừa không nhỏ gọn và dễ dàng mang theo như liềm thu gặt ở các cánh đồng lúc mạch, lại vừa không quá khoa trương, chấn động như lưỡi hái khổng lồ mà chỉ cao bằng nửa thân người trưởng thành.
Ngay khi lòng bàn tay phải đã được đeo găng tay màu đen chạm vào chuôi của lưỡi liềm này, cậu lập tức có cảm giác có gai nhọn hư ảo nhô ra từ chuôi liềm, chui vào trong máu thịt mình, từng chút một hấp thụ sinh mệnh của mình, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cậu vội rụt bàn tay phải lại, thì phát hiện sinh mệnh không còn từ từ trôi đi nữa.
Cũng không biết vật phẩm thần kỳ này có cùng loại với vũ khí phi phàm như 'Thủy ngân đọa lạc' không, thứ này nên cầm thế nào đây? Lumen yên lặng suy nghĩ.
Lúc này, Flanka đã bố trí xong và bắt đầu tiến hành 'Thuật thông linh'. Lumen cầm theo tám chai thuốc kia quay trở lại canh giữ bên cạnh thi thể của 'Bọ cạp đen' Roger, nói với Flanka thông qua 'Tường linh tính': "Cô thử hỏi xem mấy thứ này có tác dụng gì, còn nữa, cô hỏi cách lấy lưỡi liềm kia như thế nào."
Flanka gật đầu, nhìn khuôn mặt của Roger rốt cuộc cũng xuất hiện bên trong mặt gương trang điểm, mở miệng hỏi: "Mấy chai thuốc trên người Harman và Castila có tác dụng gì, làm thế nào để phân biệt chúng?"
Khuôn mặt trắng bệch của Roger ngơ ngác lại mờ mịt, trả lời: "Chai thuốc có khắc hình cây cối là thuốc vỏ cây, có thế khiến làn da trên cơ thể người sử dụng trở nên cứng rắn như thân cây.
"Chai thuốc khắc hình mặt gấu là thuốc cuồng bạo, có thể giúp người sử dụng bộc phát được sức mạnh vượt xa bình thường."
"Chai thuốc có khắc hình nước suối là thuốc trị liệu, có thể trị được đa số ngoại thương, biến thương nặng thành thương nhẹ, làm cho vết thương nhẹ biến mất.
"Chai thuốc có khắc hình bọ cạp, chủ yếu để bôi lên vũ khí, loại thuốc độc này có thể khiến cho nhịp tim của người bị đâm thương đập thất thường, hô hấp bị tê liệt, dẫn đến tử vong."
Rất hữu dụng đấy, Flanka thầm khen một cậu, thanh tụ kiếm của cô cần một lọ 'Bọ cạp đen' như vậy.
Flanka tiếp tục hỏi: "Bình thường anh mang lưỡi liềm theo như thế nào?"
"Trong thư phòng của tôi có một cái hộp gỗ lớn, cô chỉ cần bỏ nó vào bên trong là có thể mang đi." Khuôn mặt tái nhợt của Roger lạnh lùng trả lời. Flanka hỏi tiếp:
"Lưỡi liềm kia là vật phẩm thần kỳ hay là vũ khí phi phàm, năng lực của nó là gì?"
"Thứ này gọi là Lễ tế mùa thu hoạch, là vũ khí bị nhiễm hơi thở ban ân, nó có một năng lực đặc biệt đó là chỉ cần để lại vết thương trên cơ thể mục tiêu và dính máu tươi tương ứng, nó có thể liên tục hấp thụ sinh mệnh của đối phương." 'Bọ cạp đen' Roger mở mịt mở miệng miêu tả năng lực của lưỡi liềm.
Flanka căn chuẩn thời gian, chuyển đề tài sang vấn đề quan trọng hơn: "Anh đã từng gặp Nguyệt phu nhân chưa? Bình thường anh liên lạc với bà ta bằng phương thức nào?"
Khuôn mặt tái nhợt và thống khổ của Roger trở nên sinh động hơn một chút: "Tôi gặp Nguyệt phu nhân ở nơi hoang dã, không, hiện tại, bà ấy là Nguyệt tiểu thư. Lúc đó, bà ấy ngồi trên một chiếc xe ngựa do hai con quỷ kéo, đeo một chiếc khăn che mặt, bà ấy cho tôi cảm giác rất thần thánh và rạng rỡ ánh sáng của mẹ."
"Bình thường đều là bà ấy tới tìm tôi, để cho tôi đột nhiên tiến vào vùng đất hoang dã kia, và truyền đạt mệnh lệnh tới tôi.
"Bà ấy cho tôi một cái hạt giống màu xanh biếc đặt ở bên trong khoang bụng của pho tượng, nếu gặp phải nguy hiểm, tôi có thể dùng nó để liên lạc khẩn cấp.
"Hiện tại tôi đã không cần phải dùng đến hạt giống kia nữa mà chỉ cần niệm đầy đủ tôn danh của bà ấy là có thể được bà ấy đáp lại."
Có thể đáp lại tôn danh sao? Cấp bậc của vị này hơi cao... Sở dĩ Flanka không hỏi đến tôn danh của 'Nguyệt phu nhân' là bởi vì cô sợ bị đối phương cảm ứng được.
Cô cũng đã đoán đước đáp án là gì những vẫn tò mò dò hỏi: "Vừa rồi, vì sao anh không nhờ Nguyệt phu nhân giúp đỡ?"
'Bọ cạp đen' Roger mờ mịt đáp lại: "Tôi có thể thắng."
Vẫn chưa thoát khỏi ảo giác là mình chưa chết sao? Flanka 'hắc' một tiếng rồi nói: "Vì sao các anh ủng hộ Hugues Artois."
"Là Nguyệt phu nhân lệnh cho chúng tôi giúp hắn đắc cử." Roger trả lời với đôi mắt trống rỗng: "Bà ấy nói Hugues Artois là một người đã được khai sáng."
Đã được khai sáng, là có ý gì? Flanka không lý giải nổi giá trị của câu nói này.
Thời điểm Flanka tiến hành thuật thông linh với 'Bọ cạp đen' Roger, Lumen cũng không chờ đợi ở bên cạnh, cậu vẫn dùng nguyên khuôn mặt của Arcay đi vào phòng làm việc, tìm kiếm những vật phẩm có giá trị, cậu lại thử dùng một nửa thanh thép mỏng vẫn mang theo người để mở két bảo hiểm nhưng thất bại.
Cậu chỉ phát hiện ra một cái hộp gỗ thích hợp dùng để đựng lưỡi liềm tà dị kia đặt ở trong phòng làm việc và mang theo nó đi xuống cầu thang, đi qua cánh cửa tầng hầm ngầm đang mở rộng.
Nơi này tương đối sạch sẽ, ngoại trừ một cái bệ đá có vẻ dùng để đặt pho tượng kia thì không có gì cả. Lumen lại tìm kiếm một lúc, bằng vào khả năng quan sát thực địa của 'Thợ săn', cậu nhanh chóng phát hiện ra một cánh cửa ngầm khác.
Tiếng ma sát nặng nề vang lên, Lumen đẩy cánh cửa ngầm ra và phát hiện phía sau là một hành lang dài, hai bên hành lang là hai dãy phòng giam được chặn quanh bằng rào song sắt, bên trong các phòng giam có vài chục cho đến cả trăm người.
Đa số những người này đều là người vô gia cư, cũng có vài người mặc quần áo sang trọng hơn một chút, có vẻ là những quý ông, tiểu thư hoặc trẻ con bị đi lạc.
Lúc này, gần một phần ba số người bị giam đã nằm gục trên mặt đất, làn da của bọn họ đã khô quắt lại, không có độ sáng bóng tự nhiên, nhìn qua càng giống bộ xương khô hơn là con người.
Bọn họ hoặc đã không còn thở, hoặc đã rơi vào tình trạng đại tiểu tiện không tự chủ, mùi tanh tưởi tràn ngập trong nhà tù tư nhân này.
Ánh mắt của Lumen đảo qua những con người đang run lẩy bẩy kia, thấy mặt đất dưới chân bọn họ, vách tường sau lưng và hàng rào song sắt chặn xung quanh nhà tù có rất nhiều phù hiệu quái dị tà ác.
Lumen cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao 'Tà thuật sư' lại cường mạnh hơn trên chính sân nhà của mình, nơi này không chỉ ngập tràn vong hồn phụ trợ cho 'Ma pháp trận' mà 'Tà thuật sư' còn có thể lấy sinh mệnh của người khác để bổ sung cho bản thân bất cứ lúc nào.
Một tay Lumen giữ hộp gỗ, một tay lại rút súng ngắn ra, nhắm vào ổ khóa cửa của một phòng giam, bóp cò súng, 'phành' một tiếng, ổ khóa bị bắn vỡ, rơi xuống mặt đất.
Sau khi bổ sung thêm đạn vào súng ngắn, Lumen đi từng bước tiến thẳng về phía trước, lần lượt phá hủy khóa sắt của từng phòng giam ngầm mà không liếc nhìn người đang bị nhốt bên trong một cái.
Sau đó, cậu cất súng ngắn vào trong túi đựng súng kẹp dưới nách, rồi xoay người, rời khỏi nơi này, để lại một đám người may mắn còn sống sót đang bàng hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc Lumen quay trở lại tầng một thì Flanka cũng vừa mới hoàn thành thuật thông linh và đã giải trừ 'Tường linh tính'.
"Cậu có thu hoạch được gì không?" Flanka thuận miệng hỏi một câu.
Lumen chỉ chỉ vào cái hộp gộ kẹp bên dưới cánh tay trái: "Chắc cái này dùng để đựng lưỡi liềm kia, tôi không thể mở được két bảo hiểm, đám người hầu ở đây có lẽ đã chạy trốn lên tầng hai hoặc trốn ra vườn hoa ở phía sau nhà, tôi không tìm thấy người nào."
"Không cần quan tâm đến bọn họ đâu, một khi tín đồ Tà thần bị mất sự che chở, bọn họ sẽ rất nhanh bị thanh trừ, hơn nữa, chúng ta cũng đã ngụy trang đầy đủ, bọn họ sẽ không nhận ra chúng ta đâu."
Flanka gật đầu nói: "Cậu đi lấy Lế tế mùa thu hoạch đi rồi chúng ra lập tức rời khỏi nơi này. À, đúng rồi, lưỡi liềm kia gọi là Lế tế mùa thu hoạch."
Lumen không lãng phí thời gian, nhanh chóng mang lưỡi liềm kia quay trở lai bên cạnh thi thể của 'Bọ cạp đen' Roger và giao chiếc hộp gỗ cho Flanka. Sau đó, cậu ngồi xổm xuống, xé một miếng vải ở bên dưới áo ngủ, vo lại, nhúng lau máu dính xung quanh.
"Cậu muốn làm gì?" Flanka tò mò hỏi.
Lumen không ngẩng đầu lên, chỉ đáp ngắn gọn một câu: "Chỉ điểm cho đám người phi phàm phía chính phủ."
Nói xong, cậu cầm nắm vải nhuốm máu kia quay trở lại phòng khách, viết những từ đơn lộn xộn bằng ngôn ngữ Intis lên bức tường bên cạnh pho tượng phụ nữ có đường nét mềm mại kia, ghép thành dòng chữ: "Mẫu thân vĩ đại."
Hoàn thành xong chuyện này, Lumen vứt nắm vải kia đi, quay trở lại phía cửa.
"Thế nào cũng cảm thấy câu này có ý khiêu khích nhỉ." Flanka cảm thán một câu, rồi xoay người rời đi.
Phía sau lưng cô, từng ngọn lửa màu đen bùng cháy, nhảy lên không trung lao về phía sau, tiêu trừ toàn bộ dấu vết của hai người và linh hồn người chết còn sót lại. Ngay sau đó, Flanka ném thứ bột huỳnh quang lấp lánh ra, miệng lẩm bẩm câu chú văn 'Ẩn thân', mang theo hộp gỗ, nháy mắt biến mất ở khu vực tiền sảnh.
Lumen đẩy cánh cửa chính ra, nganh ngang rời khỏi số nhà 126 đường lớn khu chợ. Cậu không đóng cửa lại mà để mặc cho người qua đường nhìn thấy cảnh tượng bên trong: dưới ánh sáng hơi vàng chiếu rọi từ đèn tường được đốt bằng khí than, một cỗ thi thể nằm dựa trước cửa phòng khách, xung quanh đầy là máu.
Lumen đi băng qua đường lớn khu chợ, không ngừng thay đổi phương hướng đi về phía trước, quay trở lại con hẻm nhỏ mà lúc trước cậu thay đổi quần áo để ngụy trang. Sau khi lau sạch lớp trang điểm trên mặt, và mặc lại quần áo của mình, bề ngoài của cậu đã hoàn toàn thay đổi không để cho bất kỳ ai cảm giác được cậu là Arcay.
Giây tiếp theo, Flanka trong chiếc áo choàng đen và mũ trùm đầu xuất hiện ở bên cạnh cậu, cô nhận lại 'Nhẫn khiển trách' từ Lumen và thả nó vào trong túi.
Vị 'Vu nữ' này liếc nhìn thành viên băng Gai độc tên là Arcay vẫn còn đang hôn mê kia, nói với Lumen đang tính toán rời đi: "Cậu không định xử lý hắn sao? Hắn biết Charles đánh ngất hắn và ngụy trang thành dáng vẻ của hắn để giết chết 'Bọ cạp đen' Roger đấy."
Lumen không trả lời mà rút súng ngắn ra, nửa quay người lại, nhắm họng súng về phía Arcay mặc áo sơ mi sọc xanh trắng, bóp cò súng, phành phành hai tiếng, thành viên băng Gai độc được 'Bọ cạp đen' Roger tín nhiệm này trúng hai phát đạn vào giữa lồng ngực, hoàn toàn mất hơi thở.
Thấy dáng vẻ bất cần đời, hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh của Lumen, mình đề nghị cái gì thì đối phương làm cái đó, Flanka âm thầm lắc đầu.
Cô nhanh chóng xử lý dấu vết và linh hồn ở trong con hẻm nhỏ này rồi lại một lần nữa ẩn thân, đi cùng Lumen rời khỏi nơi này. Hai người leo tường để quay trở lại tầng hai của vũ trường Breeze.
Đợi Lumen gội sạch thứ thuốc nhuộm tóc màu đen do Leinster đặc chế đi và biến trở lại dáng vẻ của Chasles Dubois, Flanka mới cười hỏi:
"Cậu có cần lưỡi liềm này không? Nếu không cần thì tôi sẽ đem bán nó, tiền kiếm được chia đều."
"Ma dược 'Kẻ khiêu khích' của cậu chắc hẳn đã được tiêu hóa gần hết, cần phải chuẩn bị tiền và tài liệu để tấn thăng rồi."