Louis kinh ngạc bật thốt lên một câu:
"Nếu Charles thất bại, bị người của băng Gai độc giết chết thì sao?"
Nam tước Briner bật cười nói: "Có năm nào băng Savoy chúng ta không có thành viên bị chết không?"
Trên đường quay trở về 'Khách sạn Kim Kê', tâm trạng của Lumen tương đối tốt, lúc trước cậu đã có kế hoạch tóm một thành viên trọng yếu của băng Gai độc để tra hỏi xem sức mạnh của bọn họ đến từ đâu, có mối quan hệ gì với vị Tà thần mà phu nhân Pouaris tín ngưỡng kia, kết quả hiện tại, băng Savoy lại yêu cầu cậu làm một việc tương tự, hoàn toàn phù hợp với tâm tư của cậu,
Nhờ vậy, cậu không chỉ nhanh chóng lấy được thông tin càng chi tiết hơn về mấy mục tiêu kia, tiết kiệm được khá nhiều thời gian mà còn có thể lợi dụng tài nguyên của băng Savoy, không giới hạn ở vũ khí, con người và các mối quan hệ.
Vừa rồi Lumen định hỏi Nam tước Briner lấy thuốc nổ, xem có thể nghĩ ra cách thiết lập một cạm bẫy để cho nổ tung một thủ lĩnh của băng Gai độc, nhưng cuối cùng cậu không làm như vậy, một là cảm giác cách này quá mức công khai, dễ bị cảnh sát nhắm tới, mà bản thân cậu cũng nằm trong danh sách tội phạm truy nã đang bị điều tra, hai là nếu cậu thật sự nổ tung xác mục tiêu, vậy cậu còn truy hỏi tình hình thế nào được nữa?
Đương nhiên, cậu có thể sử dụng 'Vũ điệu chiêu nhiếp', kết hợp với 'Bức tường linh tính', để cho linh hồn của kẻ đó bám vào người mình, lại phóng đại những ấn tượng khắc sâu nhất trong trí nhớ của kẻ đó, nhưng cậu hoàn toàn không thể kiểm soát hết được, có quỷ mới biết được trong đầu kẻ đó có lưu trữ toàn những thứ bỏ đi giống như tên biến thái mà cậu gặp lúc trước hay không. Hơn nữa, hiện tại 'Vũ điệu chiêu nhiếp' chỉ có thể phóng đại một đoạn trí nhớ trong đó, nếu cậu không phải là một người đặc biệt may mắn thì muốn tìm được thông tin hữu ích, cậu có thể sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, điều này đã đi ngược so với tính toán ban đầu của Lumen là sau khi giết chết 'Búa sắt' Aite, cậu phải mau chóng thoát khỏi phạm vi hiện trường vụ ám sát.
Nhưng sau khi nghe đoạn miêu tả của Nam tước Briner, cậu lại cảm thấy 'Đầu trọc' Harman cũng có thể lựa chọn là mục tiêu, bởi 'nhược điểm' của hắn rõ ràng hơn so với 'Búa sắt' Aite, trong mắt 'Thợ săn' đó là những 'nhược điểm' có thể lợi dụng để thiết lập cạm bẫy.
Hắn có một loại năng lực nào đó có thể gia tăng mức độ rắn chắc của thân thể đến mức bị người dùng đao đâm chém cũng chỉ để lại vết thương nhẹ.
Lumen nhớ rõ một câu mà Aurore từng nói: 'Người càng bơi giỏi càng dễ chết đuối', câu nói này ứng với Harman có thể biến thành người ỷ vào thân thể cứng rắn chặn được đao thương càng dễ chết dưới đao thương. Mà Lumen còn có 'Thủy ngân đọa lạc', lưỡi đao bị nguyền rủa này.
Mặt khác, giữa 'Búa sắt' Aite sống ở nơi mà các thành viên băng Gai độc thường xuyên lui tới và'Đầu trọc' Harman luôn luôn vãng lai một mình đi tìm gái đứng đường, vũ nữ, ca sĩ thì hiển nhiên kẻ sau càng dễ ám sát hơn.
Hơn nữa, so với 'Búa sắt' Aite, hắn lại càng gần trung tâm quyền lực của băng Gai độc hơn, sẽ càng biết được nhiều bí mật hơn. Nhưng vấn đề là, nếu thật sự thiết kế cạm bẫy, dùng 'Thủy ngân đọa lạc' để đối phó với 'Đầu trọc' Harman thì cậu không có khả năng bắt sống đối phương để ép cung.
Nếu Lumen có năng lực có thể đánh bại 'Đầu trọc' Harman sau khi khiến hắn bị thương, và quơ hắn tới một góc nào đó bên dưới thế giới ngầm Trier thì cậu cần gì phải vắt óc tìm cách làm đối phương bị thương trước?
Nếu không thể, cậu chỉ một lựa chọn duy nhất, đó là đâm bị thương kẻ địch, sau khi bị đối phương cưỡng ép chạy trốn hoặc tự mình chạy trốn thì chợ đợi hồn ma Montsouris xử lý mục tiêu giúp mình.
Về phần đối phương có còn người nhà hay không đã không phải chuyện mà cậu quan tâm nữa.
Đó là lý do mà việc săn bắt 'Đầu trọc' Harman hay 'Búa sắt' Aite đều có ưu khuyết điểm riêng, và có chỗ khó riêng khiến cho Lumen tạm thời chưa đưa ra quyết định. Cậu dự định buổi sáng ngày mai sau khi Nam tước Briner phái người đưa vũ khí đạn dược và thông tin của từng kẻ tới, cậu sẽ cân nhắc xem ai sẽ là mục tiêu cho hành động lần này.
Vừa bước vào cửa 'Khách sạn Kim Kê', Lumen đã thấy hai vợ chồng Ruhr và Michel với vóc người thấp bé, tóc bạc trắng, quần áo tả tơi và toàn thân bốc ra mùi hôi thối đang kéo một chiếc bao căng phồng được may bằng vải đay, chạy lên lầu.
"Đây là cái gì?" Lumen đi qua sảnh khách sạn, tò mò hỏi.
Chẳng phải vào giờ này, đôi vợ chồng già này phải ở trạm xe lửa hơi nước Sucht để bán ảnh chụp 'Người đẹp nghệ thuật đường phố' sao, tại sao bọn họ lại xách một bao đựng đầy đồ trở về như vậy?
Ruhr dừng động tác túm kéo bao đựng đồ, vừa lau mồ hôi trên trán vừa cười cười nói:
"Cậu không biết sao, ngài Charles? Buổi tối chúng tôi còn làm thêm việc nhặt rác, đây là những gì chúng tôi nhặt được, có lẽ vẫn còn dùng được."
Nhờ lời tuyên truyền của Charlie, hai vợ chồng bọn họ cũng biết Charles đã trở thành một thủ lĩnh của băng Savoy, hiện giờ 'Khách sạn Kim Kê' chính là địa bàn của cậu thanh niên trẻ tuổi này, cho nên bọn họ cảm thấy chuyện Charles hỏi cũng không có gì là không đúng. Từ góc nhìn của bọn họ, ngài Charles là người bảo kê cho 'Khách sạn Kim Kê, nhất định phải nắm rõ tình hình nơi này để phòng ngừa bất kỳ việc ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Làm thêm việc khác sao... Mặc dù công việc thứ nhất là đi lừa đảo... Nhưng quả thật đều có mùi rác rưởi... Lumen xoa mũi, lẩm bẩm hai câu, sau đó hơi trầm ngâm, hỏi:
"Chỗ rác này đều chất đống trong phòng hai người sao
"Đúng vậy." Ruhr cười cười lấy lòng, nói: "Cứ cách vài ngày chúng tôi lại ra bãi rác thải để nhặt nhạnh đủ thứ, ha ha, mặc dù làm công việc này cả ngày đều bẩn thỉu, không được sạch sẽ cho lắm, nhưng không có chúng tôi, cả Trier này sẽ toàn mùi hôi thối, mỗi ngóc ngách đều chất đống rác thải."
Ở Trier, sự tồn tại của nghề nhặt rác là để bổ khuyết cho công việc dọn vệ sinh.
Khó trách phòng bọn họ luôn bốc ra mùi hôi thối như vậy, khó trách trên người bọn họ lúc nào cũng bốc mùi hôi thối và cũng không cần phải tắm rửa...
Lumen vừa chậm rãi bước lên lầu, vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt nheo nheo và vóc người hơi còng lộ vẻ khắc khổ của Ruhr và Michel, giống như đang nói chuyện phiếm, nói: "Tuổi của hai người cũng không còn trẻ nữa, tại sao phải liều mạng kiếm tiền như vậy?"
Nghe tới câu hỏi này, cả Ruhr và Michel đều đồng thời cứng đờ người, nụ cười trên mặt mơ hồ trở nên méo mó.
Qua vài giây, Ruhr vừa bất đắc dĩ vừa đau khổ cười nói: "Cũng bởi vì lớn tuổi rồi, nên mới phải liều mạng như vậy."
"Chúng tôi đến Trier khi còn rất trẻ, cũng đã làm đủ công việc, cũng từng có một đứa con, nhưng nó đã không thể lớn lên...
Có những tháng, tiền lương mà chúng tôi kiếm được cũng chỉ đủ sống, đợi đến khi chúng tôi phát hiện ra thân thể của mình bắt đầu kém đi, sức lực cũng ngày một yếu, chúng tôi, chúng tôi bỗng nhiên thấy sợ hãi, không biết tương lai sẽ đi đến đâu.
Nếu tới một ngày chúng tôi quá già yếu, không đủ sức lực để làm những công việc tưởng chừng rất bình thường, vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ? Số tiền ít ỏi mà chúng tôi gửi ngân hàng cùng lắm cũng chỉ duy trì được vài tháng, sau đó phải dựa vào các hoạt động từ thiện của giáo hội và chính phủ, được ngày nào hay ngày đó và để bản thân chết dần chết mòn hay sao?
"Tôi, tôi không nghĩ như vậy..." Lumen đột nhiên nhớ tới một câu nói mà chị gái từng nói: "Thực tại ở Intis rất tàn khốc, những người lao động vất vả không có gì để đảm bảo quyền lợi khi về già."
Ruhr bị chạm đến nỗi lòng, tiếp tục nói: "Thật may, khi chúng tôi già đi, chúng tôi không còn hứng thú với ăn uống, và ăn ít hơn, ngủ cũng ít hơn, như thế càng có nhiều thời gian để kiếm tiền hơn, cũng không cần lo lắng đến việc khác nữa, chúng tôi cũng có thể tiết kiệm được kha khá tiền.
Về sau, về sau, đều phải dựa vào chúng nó, có lẽ chúng tôi còn có thể sống tốt được thêm vài năm. Ha ha, thật ra, so với đa số người thì chúng tôi vẫn được coi là may mắn đấy chứ, bọn họ đều không sống được đến cái tuổi này của chúng tôi.
Bà Michel đứng bên cạnh hắn lộ vẻ mặt khát khao, nói: "Chờ kiếm đủ tiền, chúng tôi sẽ quay trở về Olmi, mua một vườn nho, cho dù sau này không còn đủ sức khỏe, cũng có thể mượn người làm, dù sao chúng tôi cũng không tiêu sài nhiều, Olmi là thủ phủ của rượu Champagne đấy, cũng là nơi sản xuất rượu nho nổi tiếng nhất Bắc lục địa.
Lumen lặng lẽ gật đầu, nhìn theo cặp vợ chồng già này kéo bao đựng đầy rác rưởi lên lầu.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cậu lại một lần nữa hóa trang lại khuôn mặt, thay một chiếc áo sơ mi vải đay, một chiếc quần yếm màu nâu rám nắng, một đôi giày da không buộc dây và đội một chiếc mũ dạ sẫm màu rồi đi ra cửa, đến thẳng vũ trường Mill.
Nếu 'Búa sắt' Aite vẫn là một trong các mục tiêu thì cậu vẫn cần tự mình quan sát hắn. Lúc này, màn đêm đã buông xuống, bên trong Vũ trường Mill vô cùng náo nhiệt, trong tiếng nhạc xập xình, ồn ào, cả nam lẫn nữ lắc lư trên sàn nhảy, điên cuồng phát tiết tất cả cảm xúc trong nội tâm.
Cân nhắc việc người của băng Gai độc có thể nhận ra mình, sau khi gọi một cốc bia đen ở quầy bar, Lumen di chuyển đển bên cạnh sàn nhảy, vừa lắc lư thân thể theo tiết tấu nhạc, vừa đánh giá bốn phía xung quanh.
Thời gian này vẫn chưa có nhiều người, cậu nhanh chóng nhìn thấy 'Ả chó cái' Jenna xuất hiện trên sân khấu cao bằng nửa người trưởng thành ở phía trước.
Bây giờ là 20h35 tối, cô ta vẫn mặc bộ trang phục buổi chiều với áo vest màu trắng và váy ngắn bồng bềnh, để lộ mảng da ngực trắng nõn.
Lần này, nốt ruồi đen được dán ở giữa sống mũi. Điều này có nghĩa là tố chất tâm lý cực tốt, buổi chiều gặp phải chuyện như vậy, buổi tối vẫn có thể tiếp tục làm việc... Lumen nhịn không được cảm thán một câu...
Theo quan điểm của cậu, nếu Jenna là tình nhân của 'Giày đỏ' Flanka thì thật ra cô ta cũng không cần phải chuyên nghiệp như vậy.
Tiếng trống dồn dập chợt ngừng lại, tất cả người trên sàn nhảy đều xoay người lại, thở hổn hển nhìn về phía Jenna.
Jenna bắt đầu ca khúc từ giọng ngọt ngào luyến láy sang giọng chiến thắng, cách xa vợ của tao và cái tẩu xa ra một chút, mọi người cười ầm lên, tựa như đều đang tưởng tượng ra cảnh tượng nào đó.
Bọn họ bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư theo tiếng hát êm tai lại thô tục, Jenna vừa biểu diễn vừa đá cao chân, liên tục thay đổi vị trí, ném ánh mắt quyến rũ về phía khán giả bốn phía xung quanh, nhưng trong lúc cô ta thực hiện một cú đá cao, ánh mắt chợt đảo qua Lumen, cô ta hơi sửng sốt một giây, sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Đợi đến khi Jenna hát xong ca khúc này, tiếng trống dồn dập lại một lần nữa vang lên, và cô ta cũng không quay vào nghỉ ngơi mà trực tiếp nhảy thẳng xuống sàn nhảy, đi xuyên qua tiếng la hét, huýt sáo đột ngột vang lên và đám đàn ông đang cố chen đến gần, đi đến trước mặt Lumen, cười lớn...
"Chàng sư tử đẹp trai ơi, hãy nhảy với tôi một điệu đi!"
Sư tử đực có cái bờm lông lớn, rất giống với vầng mặt trời đang tỏa sáng, đây là hình ảnh được người dân Intis ưa chuộng để miêu tả một người đàn ông quyến rũ. Lumen cảm giác Jenna tựa như có chuyện cần nói, cậu buông cốc bia, nhảy lên sàn nhảy, đứng mặt đối mặt với 'Ả ca sĩ khoa trương' kia!
Lúc hai người mặt đối mặt thực hiện động tác xoay vòng và ôm, Jenna lập tức nhào vào trong lòng ngực Lumen, ghé bên tai cậu, thấp giọng cười nói: "Cậu nhảy rất giỏi đấy!"
"Đúng rồi, tôi đã tra ra tên biến thái kia là ai, hắn tên là Hedsey, lúc trước ở tại phòng 504 ở 'Khách sạn Kim Kê'.
Chẳng lẽ hắn chính là vị khách thuê lúc trước đã dán bức tranh của Susanna Matisse trong phòng 504 cũng là phòng của Charlie đang ở sao? Lumen sửng sốt.